Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
“Ồ…Tôi chuyển ra ngoài, có phải là sẽ không có bữa sáng, cũng không được ăn đêm nữa đúng không?” Một tháng này, Trịnh Tích Vân đã triệt để tạm biệt với đồ ăn bên ngoài, ngày ngày ăn cơm do Trịnh Thanh nấu, đã không lỡ rời khỏi đây.
“Cậu có thể tự nấu hoặc ăn bên ngoài, cậu cho rằng gọi tôi một tiếng dì, tôi thật sự trở thành người hầu cho cậu sao?”
Trịnh Tích Vân nhoẻn miệng, “Cơm chị nấu còn ngon hơn ngoài nhà hàng, hơn nữa chị cũng phải cho tôi từ từ tìm phòng chứ, không thì tôi chuyển đi đâu.”
“Tôi không nói là hôm nay cậu phải chuyển đi, cậu tìm phòng trước đi.”
“Vậy tôi cố gắng tìm một chỗ gần với nhà chị, có thể đến xin cơm…” Trịnh Tích Vân tính toán, nhìn Trịnh Thanh cười khoái trí, “Dì, dì thấy có được không?”
“Nếu như cậu không gọi tôi là dì, có lẽ cũng được.”
“Không gọi là dì, vậy gọi là gì, lần trước tôi nói gọi là chị, chị cũng không đồng ý.”
“Cậu không thể nghiêm túc gọi là chị chủ gì đó được sao, tôi vốn dĩ là sếp của cậu.”
“Sếp nghe rất xa lạ, dì mới thân thiết.”
Trịnh Thanh cười lắc đầu, “Thật là hết cách với cậu, tùy cậu đi.”
“Tôi phát hiện, bình thường chị hay hát những ca khúc nhạc folk Âu Mỹ khoảng mấy chục năm về trước.”
“Sao vậy, có vấn đề sao, những ca khúc đó chẳng phải là những ca khúc kinh điển trong làng nhạc folk sao?” Trịnh Thanh ngẩng đầu nhìn về người đối diện.
“Nhưng nó quá cũ rồi.” Trịnh Tích Vân lấy điện thoại ra, mở một bài hát, “Chị nghe thử bài này, gần đây trong giới dân ca, bài hát giành cho nữ này rất nổi.”
Trịnh Thanh nghe một đoạn, nhíu mày, “Melody có chút kỳ quái.”
“Chị nghe thêm xem, sẽ cảm thấy hay.”
Trịnh Thanh cầm điện thoại lên nhìn, ““Non nửa” của Trần Lạp, tên ca khúc gì vậy.”
“Chị không thấy nó thú vị sao, như là một dòng folk mới.” Trịnh Tích Vân giải thích cho cô.
Trịnh Thanh lắc đầu, “Vậy có thể là tôi không hiểu.”
Ăn sáng xong, Trịnh Thanh chuẩn bị đi ra ngoài tản bộ, bình thường giờ này Trịnh Tích Vân sẽ quay về phòng ngủ thêm hoặc là đàn đàn viết viết bài hát, nhưng hôm nay lại khoác guitar lên, “Tôi ra ngoài đi với chị nhé.”
Men theo con đường vẫn thường đi, hai người tản bộ đến bờ biển.
Ngồi trên bờ đá bên cảng, Trịnh Tích Vân lấy đàn guitar, gảy vài nhịp ca khúc “Non nửa” vừa rồi.
“Không dám quay đầu nhìn lại, nhìn xung quanh, cảm nắng âm thầm không tự nhiên, lén lút bắt chuyện vẫn luôn đứng ngồi không yên.
Cúi đầu nỉ non, tình yêu dành cho em đã quá đỗi mãnh liệt…” Lúc hát đến đây, Trịnh Tích Vân quay đầu nhìn sang Trịnh Thanh.
Cô đang nghe rất chăm chú, “Nhìn tôi làm gì, tiếp tục hát đi.”
“Ca khúc này hình như hợp với giọng nữ hơn, hay là chị thử xem.” Trịnh Tích Vân đưa đàn guitar cho Trịnh Thanh.
Trịnh Thanh có chút không ngờ tới, chẳng phải từ trước đến giờ đàn guitar của cậu không rời khỏi người sao, lần này lại cho cô động vào, “Tôi không biết, hay là bài khác đi.”
“Chị cầm trước đi, tôi tìm giản phổ rồi dạy chị.”
Trịnh Thanh cầm lấy đàn, thử hai âm, chỉ dựa vào những hiểu biết sơ lược của cô cũng có thể cảm thấy cây đàn guitar này rất đáng giá, “Cây đàn này của cậu rất đắt đúng không?”
“Đại khái đã đổi bằng tiền lương nửa năm của tôi.”
Trịnh Thanh nhíu mày, cậu ấy có thể trên người không có một đồng nào đến Cổ Lãng Tự cũng không kỳ lạ, “Nhưng thật sự nó là một cây đàn tốt.”
Trịnh Thanh nhìn vào lời và nhạc trên điện thoại, thử gảy đàn, mấy câu ở đoạn đầu rất nhiều từ, đầu lưỡi của cô mãi không kịp chuyển quay lại, “Đây đều là lời gì vậy, một chuỗi dài dằng dặc…”
Đến khi cô hiểu rõ lời bài hát thì đánh âm sai, Trịnh Tích Vân bên cạnh thấy sốt ruột, bèn lấy tay đặt vào tay cô sửa lại, “Mấy âm này đều sai hết rồi.”
Trịnh Thanh cũng không để ý, tiếp tục nghiên cứu lời và nhạc của bài hát, “Không dám quay đầu nhìn lại, nhìn xung quanh, cảm nắng âm thầm không tự nhiên, lén lút bắt chuyện vẫn luôn đứng ngồi không yên….” Cuối cùng cũng hát được câu đầu tiên hoàn chỉnh, cô vui mừng vỗ tay chúc mừng, “Cậu đừng nói nữa, tự mình dần dần đàn được ra lại cảm thấy giai điệu này rất hay.”
“Vậy sao, cho nên dì à, dì phải tiếp nhận những thứ mới, đừng cả ngày cứ “Yesterday once more” lại đến “Scarborough Fair”, mấy bài đó đã già đến rụng răng rồi.”
“Bởi vì kinh điển nên mới có thể lưu truyền đến hiện tại.” Trịnh Thanh phản bác lại, “Nhưng để không bị câu xem thường, tôi nhất định sẽ học được ca khúc này.”
Trịnh Tích Vân đạt được ý đồ xấu cười đểu, “Vậy chị từ từ học đi.”
Sau hơn một tiếng, Trịnh Thanh cũng đàn xong đoạn cuối cùng, cuối cùng cũng thuận theo ghép lời bài hát, quay đầu nhìn Trịnh Tích Vân đang an tĩnh ngồi ở một bên đang cầm bút vẽ.
Cô tưởng cậu đang viết nhạc, đi qua liếc nhìn, quả nhiên đang vẽ, hơn nữa trong bức họa là mình đang ôm guitar, kinh ngạc nói, “Cậu còn biết vẽ.”
“Tôi chỉ vẽ chơi thôi, cũng không học hành bài bản.” Trịnh Tích Vân vội vàng giấu tờ giấy ra đằng sau lưng.
“Tôi nhìn thấy hết rồi, còn giấu gì mà giấu.
Cậu thật sự có tế bào nghệ thuật, đều không học âm nhạc và mỹ thuật chuyên nghiệp, nhưng lại làm rất tốt.”
“Wa? Chị thật sự thấy đẹp sao?”
“Đương nhiên, hát hay, đàn cũng giỏi, không ngờ còn vẽ đẹp nữa.”
“Không có, chủ yếu là chị đẹp thôi, cho nên vẽ ra mới đẹp…”
Câu này khiến Trịnh Thanh cúi đầu cuộn những lọn tóc bị gió biển thổi khô lại, gương mặt không tự nhiên, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, cầm guitar đưa cho cậu, “Tôi phải đến quán café rồi, trả đàn cho cậu.”
Thấy Trịnh Thanh ngại ngùng đứng dậy rời đi, Trịnh Tích Vân lại càng hứng thú, cầm bút giấy, tiếp tục vẽ bức họa vừa rồi.
Một buổi chiều tối ngày cuối tuần, Trịnh Thanh vừa đến quán café, khách bên trong đã ngồi kín, cô chưa biết đã xảy ra chuyện gì, ngờ vực hỏi Ôn Ninh, “Có chuyện gì vậy em, vẫn chưa đến tối đã nhiều khách vậy?”
“Hình như là đến đợi Trịnh Tích Vân…Vừa rồi có một nữ sinh gọi đồ nói là có một Blogger đã đăng clip cậu ấy hát trên APP, lượt click lên tới vài chục nghìn, họ đều tò mò qua đây xem xem.”
“Ồ, Trịnh Tích Vân cũng đã đến lúc nổi tiếng rồi.” Trịnh Thanh cười đùa, cô nhìn qua đồng hồ, “Nhưng giờ này chẳng phải rất sớm sao, vẫn còn hơn hai tiếng nữa mới tới 8h30 tối.”
“Chẳng phải rất tốt sao, quán café của chúng ta cũng nổi theo.”
“Cũng đúng, vậy thì để họ đợi đi.”
Trịnh Thanh đem café cho khách, phát hiện đều là những cô gái rất trẻ, trong đó có mấy cô bé hỏi cô Trịnh Tích Vân mấy giờ bắt đầu hát.
Quay lại quầy pha chế, Trịnh Thanh gửi tin nhắn cho Trịnh Tích Vân, “Hôm nay cậu qua đây sớm chút, trong quán café đang có rất nhiều fan của cậu.”
Trịnh Tích Vân mơ hồi gửi cho Trịnh Thanh 3 icon?, đặt điện thoại xuống, tiếp tục viết giai điệu trên giấy.
Hơn 8 giờ, Trịnh Tích Vân mới tới, vừa vào quán café, thì thấy không ít cô gái đang cầm điện thoại chụp mình, nhất thời không quen lấy tay che mặt.
Ôn Ninh huých tay vào người Trịnh Thanh đang pha rượu bên cạnh, “Trịnh Tích Vân tới rồi, thật sự thành người nổi tiếng rồi.”
“Bây giờ internet phát triển như vậy, dường như để nổi tiếng cũng rất dễ.”
“Chị Thanh, chị đừng nói chứ, mái tóc dài đó của Trịnh Tích Vân hất qua cũng rất đẹp trai, chỉ là bình thường mái tóc đó che nửa khuôn mặt rồi thôi, căn bản không chú ý tới.”.
“Cậu có thể tự nấu hoặc ăn bên ngoài, cậu cho rằng gọi tôi một tiếng dì, tôi thật sự trở thành người hầu cho cậu sao?”
Trịnh Tích Vân nhoẻn miệng, “Cơm chị nấu còn ngon hơn ngoài nhà hàng, hơn nữa chị cũng phải cho tôi từ từ tìm phòng chứ, không thì tôi chuyển đi đâu.”
“Tôi không nói là hôm nay cậu phải chuyển đi, cậu tìm phòng trước đi.”
“Vậy tôi cố gắng tìm một chỗ gần với nhà chị, có thể đến xin cơm…” Trịnh Tích Vân tính toán, nhìn Trịnh Thanh cười khoái trí, “Dì, dì thấy có được không?”
“Nếu như cậu không gọi tôi là dì, có lẽ cũng được.”
“Không gọi là dì, vậy gọi là gì, lần trước tôi nói gọi là chị, chị cũng không đồng ý.”
“Cậu không thể nghiêm túc gọi là chị chủ gì đó được sao, tôi vốn dĩ là sếp của cậu.”
“Sếp nghe rất xa lạ, dì mới thân thiết.”
Trịnh Thanh cười lắc đầu, “Thật là hết cách với cậu, tùy cậu đi.”
“Tôi phát hiện, bình thường chị hay hát những ca khúc nhạc folk Âu Mỹ khoảng mấy chục năm về trước.”
“Sao vậy, có vấn đề sao, những ca khúc đó chẳng phải là những ca khúc kinh điển trong làng nhạc folk sao?” Trịnh Thanh ngẩng đầu nhìn về người đối diện.
“Nhưng nó quá cũ rồi.” Trịnh Tích Vân lấy điện thoại ra, mở một bài hát, “Chị nghe thử bài này, gần đây trong giới dân ca, bài hát giành cho nữ này rất nổi.”
Trịnh Thanh nghe một đoạn, nhíu mày, “Melody có chút kỳ quái.”
“Chị nghe thêm xem, sẽ cảm thấy hay.”
Trịnh Thanh cầm điện thoại lên nhìn, ““Non nửa” của Trần Lạp, tên ca khúc gì vậy.”
“Chị không thấy nó thú vị sao, như là một dòng folk mới.” Trịnh Tích Vân giải thích cho cô.
Trịnh Thanh lắc đầu, “Vậy có thể là tôi không hiểu.”
Ăn sáng xong, Trịnh Thanh chuẩn bị đi ra ngoài tản bộ, bình thường giờ này Trịnh Tích Vân sẽ quay về phòng ngủ thêm hoặc là đàn đàn viết viết bài hát, nhưng hôm nay lại khoác guitar lên, “Tôi ra ngoài đi với chị nhé.”
Men theo con đường vẫn thường đi, hai người tản bộ đến bờ biển.
Ngồi trên bờ đá bên cảng, Trịnh Tích Vân lấy đàn guitar, gảy vài nhịp ca khúc “Non nửa” vừa rồi.
“Không dám quay đầu nhìn lại, nhìn xung quanh, cảm nắng âm thầm không tự nhiên, lén lút bắt chuyện vẫn luôn đứng ngồi không yên.
Cúi đầu nỉ non, tình yêu dành cho em đã quá đỗi mãnh liệt…” Lúc hát đến đây, Trịnh Tích Vân quay đầu nhìn sang Trịnh Thanh.
Cô đang nghe rất chăm chú, “Nhìn tôi làm gì, tiếp tục hát đi.”
“Ca khúc này hình như hợp với giọng nữ hơn, hay là chị thử xem.” Trịnh Tích Vân đưa đàn guitar cho Trịnh Thanh.
Trịnh Thanh có chút không ngờ tới, chẳng phải từ trước đến giờ đàn guitar của cậu không rời khỏi người sao, lần này lại cho cô động vào, “Tôi không biết, hay là bài khác đi.”
“Chị cầm trước đi, tôi tìm giản phổ rồi dạy chị.”
Trịnh Thanh cầm lấy đàn, thử hai âm, chỉ dựa vào những hiểu biết sơ lược của cô cũng có thể cảm thấy cây đàn guitar này rất đáng giá, “Cây đàn này của cậu rất đắt đúng không?”
“Đại khái đã đổi bằng tiền lương nửa năm của tôi.”
Trịnh Thanh nhíu mày, cậu ấy có thể trên người không có một đồng nào đến Cổ Lãng Tự cũng không kỳ lạ, “Nhưng thật sự nó là một cây đàn tốt.”
Trịnh Thanh nhìn vào lời và nhạc trên điện thoại, thử gảy đàn, mấy câu ở đoạn đầu rất nhiều từ, đầu lưỡi của cô mãi không kịp chuyển quay lại, “Đây đều là lời gì vậy, một chuỗi dài dằng dặc…”
Đến khi cô hiểu rõ lời bài hát thì đánh âm sai, Trịnh Tích Vân bên cạnh thấy sốt ruột, bèn lấy tay đặt vào tay cô sửa lại, “Mấy âm này đều sai hết rồi.”
Trịnh Thanh cũng không để ý, tiếp tục nghiên cứu lời và nhạc của bài hát, “Không dám quay đầu nhìn lại, nhìn xung quanh, cảm nắng âm thầm không tự nhiên, lén lút bắt chuyện vẫn luôn đứng ngồi không yên….” Cuối cùng cũng hát được câu đầu tiên hoàn chỉnh, cô vui mừng vỗ tay chúc mừng, “Cậu đừng nói nữa, tự mình dần dần đàn được ra lại cảm thấy giai điệu này rất hay.”
“Vậy sao, cho nên dì à, dì phải tiếp nhận những thứ mới, đừng cả ngày cứ “Yesterday once more” lại đến “Scarborough Fair”, mấy bài đó đã già đến rụng răng rồi.”
“Bởi vì kinh điển nên mới có thể lưu truyền đến hiện tại.” Trịnh Thanh phản bác lại, “Nhưng để không bị câu xem thường, tôi nhất định sẽ học được ca khúc này.”
Trịnh Tích Vân đạt được ý đồ xấu cười đểu, “Vậy chị từ từ học đi.”
Sau hơn một tiếng, Trịnh Thanh cũng đàn xong đoạn cuối cùng, cuối cùng cũng thuận theo ghép lời bài hát, quay đầu nhìn Trịnh Tích Vân đang an tĩnh ngồi ở một bên đang cầm bút vẽ.
Cô tưởng cậu đang viết nhạc, đi qua liếc nhìn, quả nhiên đang vẽ, hơn nữa trong bức họa là mình đang ôm guitar, kinh ngạc nói, “Cậu còn biết vẽ.”
“Tôi chỉ vẽ chơi thôi, cũng không học hành bài bản.” Trịnh Tích Vân vội vàng giấu tờ giấy ra đằng sau lưng.
“Tôi nhìn thấy hết rồi, còn giấu gì mà giấu.
Cậu thật sự có tế bào nghệ thuật, đều không học âm nhạc và mỹ thuật chuyên nghiệp, nhưng lại làm rất tốt.”
“Wa? Chị thật sự thấy đẹp sao?”
“Đương nhiên, hát hay, đàn cũng giỏi, không ngờ còn vẽ đẹp nữa.”
“Không có, chủ yếu là chị đẹp thôi, cho nên vẽ ra mới đẹp…”
Câu này khiến Trịnh Thanh cúi đầu cuộn những lọn tóc bị gió biển thổi khô lại, gương mặt không tự nhiên, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, cầm guitar đưa cho cậu, “Tôi phải đến quán café rồi, trả đàn cho cậu.”
Thấy Trịnh Thanh ngại ngùng đứng dậy rời đi, Trịnh Tích Vân lại càng hứng thú, cầm bút giấy, tiếp tục vẽ bức họa vừa rồi.
Một buổi chiều tối ngày cuối tuần, Trịnh Thanh vừa đến quán café, khách bên trong đã ngồi kín, cô chưa biết đã xảy ra chuyện gì, ngờ vực hỏi Ôn Ninh, “Có chuyện gì vậy em, vẫn chưa đến tối đã nhiều khách vậy?”
“Hình như là đến đợi Trịnh Tích Vân…Vừa rồi có một nữ sinh gọi đồ nói là có một Blogger đã đăng clip cậu ấy hát trên APP, lượt click lên tới vài chục nghìn, họ đều tò mò qua đây xem xem.”
“Ồ, Trịnh Tích Vân cũng đã đến lúc nổi tiếng rồi.” Trịnh Thanh cười đùa, cô nhìn qua đồng hồ, “Nhưng giờ này chẳng phải rất sớm sao, vẫn còn hơn hai tiếng nữa mới tới 8h30 tối.”
“Chẳng phải rất tốt sao, quán café của chúng ta cũng nổi theo.”
“Cũng đúng, vậy thì để họ đợi đi.”
Trịnh Thanh đem café cho khách, phát hiện đều là những cô gái rất trẻ, trong đó có mấy cô bé hỏi cô Trịnh Tích Vân mấy giờ bắt đầu hát.
Quay lại quầy pha chế, Trịnh Thanh gửi tin nhắn cho Trịnh Tích Vân, “Hôm nay cậu qua đây sớm chút, trong quán café đang có rất nhiều fan của cậu.”
Trịnh Tích Vân mơ hồi gửi cho Trịnh Thanh 3 icon?, đặt điện thoại xuống, tiếp tục viết giai điệu trên giấy.
Hơn 8 giờ, Trịnh Tích Vân mới tới, vừa vào quán café, thì thấy không ít cô gái đang cầm điện thoại chụp mình, nhất thời không quen lấy tay che mặt.
Ôn Ninh huých tay vào người Trịnh Thanh đang pha rượu bên cạnh, “Trịnh Tích Vân tới rồi, thật sự thành người nổi tiếng rồi.”
“Bây giờ internet phát triển như vậy, dường như để nổi tiếng cũng rất dễ.”
“Chị Thanh, chị đừng nói chứ, mái tóc dài đó của Trịnh Tích Vân hất qua cũng rất đẹp trai, chỉ là bình thường mái tóc đó che nửa khuôn mặt rồi thôi, căn bản không chú ý tới.”.
Bình luận facebook