Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87: Lão Sư Phách Vương Hoa Ngang Ngược Bao Che Khuyết Điểm (thượng)
Đái Hoa Bân sửng sốt, hắn không ngờ Chu Y lại khủng bố đến thế, nhất thời ngẩn người không biết làm thế nào, Chu Y cũng không đợi hắn kịp phản ứng đã đi đến trước mặt hắn, đừng nghĩ Đái Hoa Bân trong ban Tân Sinh có thực lực mạnh mẽ, nhưng trước mặt Chu Y thì một chút sức để phản kháng cũng không có. Hắn lập tức nối gót Hoàng Sở Thiên bay qua cửa sổ. _ - Chu lão sư, ta không phục. _ Chu Lộ cũng hết sức kinh sợ, nhưng vẫn lên tiếng nói. Chu Y không thèm để ý, bước ngay về phía cô bé lập lại hành động ban nãy. _ - Không phục thì cút. _ (M2: Đúng, ko phục thì cút , ý kiến mần răng mà nhiều lời rứa ) Nếu như nói sau khi Hoàng Sở Thiên bị ném ra ngoài đã khiến cả lớp chấn động, vậy thì sau khi Chu Y ném hai đệ tử hạch tâm qua cửa sổ cả lớp lập tức im lặng, trong phòng học ban Một hiện giờ yên tĩnh đến nỗi một con ruồi bay ngang cũng có thể nghe thấy tiếng nó vỗ cánh. Còn những đệ tử bị phạt đứng ngoài hành lang thì run rẩy hoảng sợ. Nguồn: http://truyenyy.vn
Vương Ngôn đứng ngay cửa lớp mở to hai mắt kinh ngạc, hắn rốt cục cũng hiểu tại sao Chu Y không thể thăng cấp lên lão sư cao cấp rồi, tính tình của bà quả là cực phẩm... _ - Chu lão sư... _ Vương Ngôn vội vàng lên tiếng. Chu Y lập tức đi đến trước mặt Vương Ngôn, các học viên bên dưới cứ ngỡ bà định đến ném Vương Ngôn như ném ba học viên ban nãy ( =)) ), nhưng không, bà lạnh lùng nói: - Vương lão sư, ngài là lão sư chủ nhiệm, còn ta là phó chủ nhiệm. Nhưng ta vẫn có tư cách dạy học theo cách của mình. Phiền ngài báo lên trên lớp chúng ta có ba đệ tử là Hoàng Sở Thiên, Đái Hoa Bân, Chu Lộ làm trái kỷ luật nghiêm trọng. Bọn hắn là đệ tử hạch tâm và đệ tử được hưởng đãi ngộ như đệ tử hạch tâm của ngoại viện nên ta không có quyền khai trừ. Nhưng xin học viện chuyển lớp cả ba bọn chúng dùm ta, ta không có những đệ tử như thế. Còn nữa, đệ tử Vu Phong ngày đầu tiên sau khi phân ban không đến lớp, cũng mời học viện chuyển ban luôn. Vương Ngôn vội la lên. _ - Chu lão sư, bà bình tĩnh một chút, bọn chúng đều là đệ tử hạch tâm... _ Chu Y lạnh lùng cắt lời. _ - Trong mắt ta chỉ có đệ tử vâng lời và đệ tử vứt đi. Không có đệ tử hạch tâm. Ý ta đã quyết, tốt nhất mang bọn chúng khuất mắt ta. Tốt lắm, ngài dạy đệ tử bên trong đi, bên ngoài để cho ta. _ Tiêu Tiêu thấp giọng nói: _ - Vũ Hạo, bạn thấy chưa? Chu lão sư đang trả thù cho bạn đó. Ta rất thích tính bao che khuyết điểm này của lão sư. _ Vương Đông càng nói ngắn gọn hơn. _ - Bá khí đầy trời. _ Chu Y quả thật bá đạo, chỉ đơn giản vài lời của bà đã một lúc khai trừ ba đệ tử hạch tâm, một đệ tử hưởng đãi ngộ của đệ tử hạch tâm. Những lão sư khác, cho dù là lão sư cao cấp cũng không dám làm thế. Cho nên, giây phút này, Vương Ngôn mới hiểu được bà "điên" như thế nào. Nhưng mà, không thể không nói, hành động của Chu Y đã hoàn toàn khiến tất cả các đệ tử ban Một chấn động, toàn bộ học viên đều cảm thấy một nguy cơ khủng bố đang kề cận mình. Đệ tử trung tâm không thể dễ dàng khai trừ, nhưng đệ tử bình thường khác thì sao? Ngay cả đệ tử hạch tâm còn bị lấy ra khai đao, còn ai dám mạo phạm Chu Y nữa? Lúc này, bất luận là đệ tử ở trong hay ngoài lớp đều thành thành thật thật không dám có chút thái độ gì nữa. Những đệ tử lớp Một ban Tân Sinh cũ lúc này đều nhìn ra ngoài và cảm thấy thương xót cho hai mươi chín đệ tử ở ngoài hành lang, bọn họ sắp phải đối mặt với địa ngục rồi. Bọn chúng đã quá hiểu những thủ đoạn của Chu Y. Bất quá, sau đó bọn chúng lại cảm thấy may mắn, xen vào đó là một chút thân thiết và ấm áp. Bọn họ biết Chu Y làm thế là thay Hoắc Vũ Hạo trút giận, cũng tương đương với việc trút giận thay đệ tử lớp Một ban Tân Sinh bọn họ a! Mặc dù trong lòng hết sức bực bội nhưng Vương Ngôn cũng lên bục giảng bài, cho dù hắn muốn tố cáo Chu Y cũng phải đợi sau khi tan học đã. Nhưng... tích tắc sau Vương Ngôn liền phát hiện lớp học đã hoàn toàn thay đổi. So với ngày hôm qua, lớp học hiện giờ chỉ còn hơn ba mươi mấy học viên, nhưng những học viên này lại chăm chú nghe giảng bài hơn. Hơn nữa, tất cả đều rất ngoan ngoãn vâng lời. Vương Ngôn hoàn toàn bất ngờ, đến nỗi trong đầu hắn bắt đấu xuất hiện một ý nghĩ, hình như nghiêm khắc một chút cũng không hẳn là sai? Đương nhiên, ba người Hoàng Sở Thiên, Chu Lộ và Đái Hoa Bân lại không nghĩ vậy, bọn họ ngàn vạn lần không ngờ sẽ xảy ra chuyện này. Thậm chí Đái Hoa Bân còn nghĩ mình có cơ hội được chức lớp trưởng cao hơn Vương Đông nữa. Không ngờ Chu Y mặc kệ hết thảy mà ném hắn ra ngoài. Hơn nữa, còn khai trừ hắn khỏi ban Một. Năm nhất có bốn ban, ban Một là mạnh nhất, hơn nữa còn dạy song song hai hệ Cường Công và Khống Chế. Ban Một không nhận bọn hắn thì bọn hắn có thể đi đâu đây? Chẳng nhẽ sang ban Hai? Ban Hai là của hệ Phòng Ngự và Mẫn Công a! Hắn ở lớp đó thì học được gì chứ? Quan trọng hơn là thể diện, là danh dự, là mặt mũi... Đường đường là đệ tử nhà Công Tước Bạch Hộ vậy mà để bị khai trừ khỏi lớp, nếu không phải hắn là đệ tử hạch tâm chỉ sợ bây giờ phải cuốn gói về nhà rồi. Càng nghĩ, Đái Hoa Bân càng nắm chặc hai tay. Hắn rất muốn nổi điên lên. Nhưng giờ bọn hắn đang ở đâu, là học viện Sử Lai Khắc, học viện đệ nhất đại lục, hắn chỉ là Hồn Tôn Tam Hoàn, tuy so với bạn bè đồng lứa có chút nổi bật nhưng so với những cường giả thật sự thì hắn chả là gì hết. Cho dù cha hắn có đến đây cũng phải quỳ lạy trước tượng của Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất. Hắn có thể làm gì chứ? _ - Hoa Bân, chúng ta làm sao bây giờ? _ Chu Lộ cũng có chút hoảng hốt. Cô bé là Hồn Sư hệ Mẫn Công, lẽ ra phải vào ban Hai, nhưng vì cô bé và Đái Hoa Bân có thể thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ nên mới được xét vào ban Một. Hiện tại lại cùng bị khai trừ, sự kiêu ngạo của cô bé cũng không kém gì Đái Hoa Bân a! Đái Hoa Bân nghiếng răng nói: _ - Nghe theo an bài của học viện. Sự sỉ nhục này ta sẽ nhớ kỹ, một ngày nào đó, hừ... _ Cuối cùng Vương Ngôn cũng không có tố cáo Chu Y, mà còn đứng về phía của bà nữa. Ngày học hôm đó, hiệu suất học tập của cả lớp đã tăng lên rất nhiều. Vương Ngôn làm sao có thể không phục chứ? Hắn thừa nhận, phương pháp dạy học của Chu Y có vẻ thô bạo một chút nhưng hiệu quả cực kỳ. Có một lão sư hợp tác giảng dạy như thế chắc chắn có thể dạy dỗ ra những đệ tử giỏi. Bởi vậy trước khi trình bày lên trên, hắn còn cùng Chu Y bàn bạc một hồi. Điều kiện của hắn chỉ có một, hắn hy vọng có thể cùng hợp tác với Chu Y, cả hai sẽ theo lớp đến khi bọn chúng tốt nghiệp mới thôi. Dĩ nhiên Chu Y hoàn toàn vui vẻ nhận lời. - Ẩu tả. Chu Y, ngươi nói coi ngươi đã làm gì hả? Vừa mới phân ban đã gây chuyện lớn đến thế. Ngươi sợ người khác không biết tới mình phải không? Gần đây thành tích dạy học của ngươi khá tốt, học viện vừa định phê chuẩn ngươi thăng cấp lão sư cao cấp, thế mà lại làm ra cái chuyện này, ngươi... ngươi... Đỗ Duy Luân cực kỳ tức giận vỗ vỗ lên bàn làm việc mà gào thét. Chu Y thản nhiên nói: _ - Phương pháp giảng dạy của ta là thế. Lão sư cao cấp thôi thì dẹp đi. Nếu ngài không đuổi việc ta thì ta vẫn cứ dạy như thế. _ - Ngươi... Đỗ Duy Luân thật sự rất muốn đuổi việc nàng, nhưng hắn không nóng tính như Chu Y. Hắn biết phương pháp giảng dạy của Chu Y có vấn đề nhưng rất hiệu quả. Có thể nói số đệ tử được vào nội viện của Chu Y hơn xa những lão sư khác, nhưng đồng dạng, số đệ tử bị bà loại bỏ cũng là nhiều nhất. Vương Ngôn vội vàng lên tiếng hòa giải nói: - Đỗ chủ nhiệm, ngài bớt giận. Thật ra Chu lão sư làm vậy cũng không sai. Những đệ tử kia đều là những học viên có thiên phú dị bẩm, kiêu ngạo là chuyện bình thường. Nhưng sau lần giáo huấn hôm nay, bọn chúng đã thành thật hơn rất nhiều. Chuyện này đối với việc dạy học sau này của chúng ta chỉ có lợi chứ không hại. Còn bốn đệ tử kia, vốn đều là đệ tử hạch tâm hoặc đệ tử có đãi ngộ như đệ tử hạch tâm, nên cũng đâu có thật sự bị khai trừ, mà thật ra với thân phận của bọn chúng, bọn chúng sẽ được những lão sư nội viện chỉ điểm riêng, tính ra chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì nhiều. Ta ủng hộ phương pháp giảng dạy nghiêm khắc của Chu lão sư. Có Vương Ngôn hòa giải, sắc mặt Đỗ Duy Luân cũng dịu xuống một chút, hắn chỉ vào Chu Y, bộ dạng tiếc nuối rèn sắt không thành thép nói: _ - Để ta xem ngươi xử lý chuyện này tốt như thế nào? Ngươi là một đóa hoa Phách Vương làm sao mà không có chút dịu dàng thế này... _ Chu Y bình thản đáp: _ - Phàm Vũ không cảm thấy ta không dịu dàng là được. _ Đỗ Duy Luân thật sự không chịu nổi nha đầu này nữa, con bé này làm mình tức phát điên lên mất. _ - Thôi thôi, hai ngươi ra ngoài đi. Chu Y, ngươi muốn làm gì ta mặc kệ. Ngươi theo lớp này luôn đi, đến khi tốt nghiệp mà không đủ năm đệ tử được vào nội viện thì ta sẽ khai trừ ngươi. _ Nếu Đái Hoa Bân, Chu Lộ, Vu Phong và Hoàng Sở Thiên vẫn chưa bị khai trừ thì yêu cầu này Vương Ngôn cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng giờ thiếu đến bốn đệ tử trung tâm, làm sao có thể được chứ? Nhưng Chu Y lại không thèm để ý đến, lập tức nói: _ - Chỉ có nhiều chứ không ít. _ Nói xong liền xoay người rời đi. Trong lúc Chu Y, Vương Ngôn đang nói chuyện với Đỗ Duy Luân cũng là lúc Hoắc Vũ Hạo một mình đến Hồn Đạo hệ. Hiện giờ không thể bán cá nướng nữa, nên sau khi tan học buổi chiều, hắn xuống nhà ăn ăn cơm chiều rồi chào Vương Đông một cái, xong lập tức đi đến Hồn Đạo Hệ. Từ hôm nay trở đi, hắn bắt đầu theo học Phàm Vũ lão sư ở Hồn Đạo hệ. Nhờ cái huy hiệu Phàm Vũ đưa cho hắn nên hắn dễ dàng đi vào Hồn Đào hệ, rồi đi thẳng tới phòng thí nghiệm số 12. Cửa vừa mở, hắn liền thấy Thái Đầu đang đứng bên một cái bàn bằng kim loại thật lớn làm cái gì đó. Phàm Vũ thì đứng bên cạnh chỉ đạo. _ - Chào Phàm Vũ lão sư, Hòa sư huynh. _ Hoắc Vũ Hạo vội vàng bước nhanh tới, lúc này mới thấy rõ Hòa Thái Đầu đang đùa nghịch một chút linh kiện linh tinh bằng kim loại. Phàm Vũ mỉm cười nói: _ - Đến rồi à? Chuyện của con hôm qua ta nghe rồi, làm tốt lắm. Nam nhân không thể chịu thua, càng không thể chịu nhục. Thái Đầu, tỉ mỉ một chút. _ Hòa Thái Đầu quay sang chào Hoắc Vũ Hạo một cái, sau đó Phàm Vũ lập tức dẫn Hoắc Vũ Hạo sang cái bàn kim loại gần đấy.
VietWriter
-->
Bạn đang đọc truyện trên VietWriter , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Vương Ngôn đứng ngay cửa lớp mở to hai mắt kinh ngạc, hắn rốt cục cũng hiểu tại sao Chu Y không thể thăng cấp lên lão sư cao cấp rồi, tính tình của bà quả là cực phẩm... _ - Chu lão sư... _ Vương Ngôn vội vàng lên tiếng. Chu Y lập tức đi đến trước mặt Vương Ngôn, các học viên bên dưới cứ ngỡ bà định đến ném Vương Ngôn như ném ba học viên ban nãy ( =)) ), nhưng không, bà lạnh lùng nói: - Vương lão sư, ngài là lão sư chủ nhiệm, còn ta là phó chủ nhiệm. Nhưng ta vẫn có tư cách dạy học theo cách của mình. Phiền ngài báo lên trên lớp chúng ta có ba đệ tử là Hoàng Sở Thiên, Đái Hoa Bân, Chu Lộ làm trái kỷ luật nghiêm trọng. Bọn hắn là đệ tử hạch tâm và đệ tử được hưởng đãi ngộ như đệ tử hạch tâm của ngoại viện nên ta không có quyền khai trừ. Nhưng xin học viện chuyển lớp cả ba bọn chúng dùm ta, ta không có những đệ tử như thế. Còn nữa, đệ tử Vu Phong ngày đầu tiên sau khi phân ban không đến lớp, cũng mời học viện chuyển ban luôn. Vương Ngôn vội la lên. _ - Chu lão sư, bà bình tĩnh một chút, bọn chúng đều là đệ tử hạch tâm... _ Chu Y lạnh lùng cắt lời. _ - Trong mắt ta chỉ có đệ tử vâng lời và đệ tử vứt đi. Không có đệ tử hạch tâm. Ý ta đã quyết, tốt nhất mang bọn chúng khuất mắt ta. Tốt lắm, ngài dạy đệ tử bên trong đi, bên ngoài để cho ta. _ Tiêu Tiêu thấp giọng nói: _ - Vũ Hạo, bạn thấy chưa? Chu lão sư đang trả thù cho bạn đó. Ta rất thích tính bao che khuyết điểm này của lão sư. _ Vương Đông càng nói ngắn gọn hơn. _ - Bá khí đầy trời. _ Chu Y quả thật bá đạo, chỉ đơn giản vài lời của bà đã một lúc khai trừ ba đệ tử hạch tâm, một đệ tử hưởng đãi ngộ của đệ tử hạch tâm. Những lão sư khác, cho dù là lão sư cao cấp cũng không dám làm thế. Cho nên, giây phút này, Vương Ngôn mới hiểu được bà "điên" như thế nào. Nhưng mà, không thể không nói, hành động của Chu Y đã hoàn toàn khiến tất cả các đệ tử ban Một chấn động, toàn bộ học viên đều cảm thấy một nguy cơ khủng bố đang kề cận mình. Đệ tử trung tâm không thể dễ dàng khai trừ, nhưng đệ tử bình thường khác thì sao? Ngay cả đệ tử hạch tâm còn bị lấy ra khai đao, còn ai dám mạo phạm Chu Y nữa? Lúc này, bất luận là đệ tử ở trong hay ngoài lớp đều thành thành thật thật không dám có chút thái độ gì nữa. Những đệ tử lớp Một ban Tân Sinh cũ lúc này đều nhìn ra ngoài và cảm thấy thương xót cho hai mươi chín đệ tử ở ngoài hành lang, bọn họ sắp phải đối mặt với địa ngục rồi. Bọn chúng đã quá hiểu những thủ đoạn của Chu Y. Bất quá, sau đó bọn chúng lại cảm thấy may mắn, xen vào đó là một chút thân thiết và ấm áp. Bọn họ biết Chu Y làm thế là thay Hoắc Vũ Hạo trút giận, cũng tương đương với việc trút giận thay đệ tử lớp Một ban Tân Sinh bọn họ a! Mặc dù trong lòng hết sức bực bội nhưng Vương Ngôn cũng lên bục giảng bài, cho dù hắn muốn tố cáo Chu Y cũng phải đợi sau khi tan học đã. Nhưng... tích tắc sau Vương Ngôn liền phát hiện lớp học đã hoàn toàn thay đổi. So với ngày hôm qua, lớp học hiện giờ chỉ còn hơn ba mươi mấy học viên, nhưng những học viên này lại chăm chú nghe giảng bài hơn. Hơn nữa, tất cả đều rất ngoan ngoãn vâng lời. Vương Ngôn hoàn toàn bất ngờ, đến nỗi trong đầu hắn bắt đấu xuất hiện một ý nghĩ, hình như nghiêm khắc một chút cũng không hẳn là sai? Đương nhiên, ba người Hoàng Sở Thiên, Chu Lộ và Đái Hoa Bân lại không nghĩ vậy, bọn họ ngàn vạn lần không ngờ sẽ xảy ra chuyện này. Thậm chí Đái Hoa Bân còn nghĩ mình có cơ hội được chức lớp trưởng cao hơn Vương Đông nữa. Không ngờ Chu Y mặc kệ hết thảy mà ném hắn ra ngoài. Hơn nữa, còn khai trừ hắn khỏi ban Một. Năm nhất có bốn ban, ban Một là mạnh nhất, hơn nữa còn dạy song song hai hệ Cường Công và Khống Chế. Ban Một không nhận bọn hắn thì bọn hắn có thể đi đâu đây? Chẳng nhẽ sang ban Hai? Ban Hai là của hệ Phòng Ngự và Mẫn Công a! Hắn ở lớp đó thì học được gì chứ? Quan trọng hơn là thể diện, là danh dự, là mặt mũi... Đường đường là đệ tử nhà Công Tước Bạch Hộ vậy mà để bị khai trừ khỏi lớp, nếu không phải hắn là đệ tử hạch tâm chỉ sợ bây giờ phải cuốn gói về nhà rồi. Càng nghĩ, Đái Hoa Bân càng nắm chặc hai tay. Hắn rất muốn nổi điên lên. Nhưng giờ bọn hắn đang ở đâu, là học viện Sử Lai Khắc, học viện đệ nhất đại lục, hắn chỉ là Hồn Tôn Tam Hoàn, tuy so với bạn bè đồng lứa có chút nổi bật nhưng so với những cường giả thật sự thì hắn chả là gì hết. Cho dù cha hắn có đến đây cũng phải quỳ lạy trước tượng của Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất. Hắn có thể làm gì chứ? _ - Hoa Bân, chúng ta làm sao bây giờ? _ Chu Lộ cũng có chút hoảng hốt. Cô bé là Hồn Sư hệ Mẫn Công, lẽ ra phải vào ban Hai, nhưng vì cô bé và Đái Hoa Bân có thể thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ nên mới được xét vào ban Một. Hiện tại lại cùng bị khai trừ, sự kiêu ngạo của cô bé cũng không kém gì Đái Hoa Bân a! Đái Hoa Bân nghiếng răng nói: _ - Nghe theo an bài của học viện. Sự sỉ nhục này ta sẽ nhớ kỹ, một ngày nào đó, hừ... _ Cuối cùng Vương Ngôn cũng không có tố cáo Chu Y, mà còn đứng về phía của bà nữa. Ngày học hôm đó, hiệu suất học tập của cả lớp đã tăng lên rất nhiều. Vương Ngôn làm sao có thể không phục chứ? Hắn thừa nhận, phương pháp dạy học của Chu Y có vẻ thô bạo một chút nhưng hiệu quả cực kỳ. Có một lão sư hợp tác giảng dạy như thế chắc chắn có thể dạy dỗ ra những đệ tử giỏi. Bởi vậy trước khi trình bày lên trên, hắn còn cùng Chu Y bàn bạc một hồi. Điều kiện của hắn chỉ có một, hắn hy vọng có thể cùng hợp tác với Chu Y, cả hai sẽ theo lớp đến khi bọn chúng tốt nghiệp mới thôi. Dĩ nhiên Chu Y hoàn toàn vui vẻ nhận lời. - Ẩu tả. Chu Y, ngươi nói coi ngươi đã làm gì hả? Vừa mới phân ban đã gây chuyện lớn đến thế. Ngươi sợ người khác không biết tới mình phải không? Gần đây thành tích dạy học của ngươi khá tốt, học viện vừa định phê chuẩn ngươi thăng cấp lão sư cao cấp, thế mà lại làm ra cái chuyện này, ngươi... ngươi... Đỗ Duy Luân cực kỳ tức giận vỗ vỗ lên bàn làm việc mà gào thét. Chu Y thản nhiên nói: _ - Phương pháp giảng dạy của ta là thế. Lão sư cao cấp thôi thì dẹp đi. Nếu ngài không đuổi việc ta thì ta vẫn cứ dạy như thế. _ - Ngươi... Đỗ Duy Luân thật sự rất muốn đuổi việc nàng, nhưng hắn không nóng tính như Chu Y. Hắn biết phương pháp giảng dạy của Chu Y có vấn đề nhưng rất hiệu quả. Có thể nói số đệ tử được vào nội viện của Chu Y hơn xa những lão sư khác, nhưng đồng dạng, số đệ tử bị bà loại bỏ cũng là nhiều nhất. Vương Ngôn vội vàng lên tiếng hòa giải nói: - Đỗ chủ nhiệm, ngài bớt giận. Thật ra Chu lão sư làm vậy cũng không sai. Những đệ tử kia đều là những học viên có thiên phú dị bẩm, kiêu ngạo là chuyện bình thường. Nhưng sau lần giáo huấn hôm nay, bọn chúng đã thành thật hơn rất nhiều. Chuyện này đối với việc dạy học sau này của chúng ta chỉ có lợi chứ không hại. Còn bốn đệ tử kia, vốn đều là đệ tử hạch tâm hoặc đệ tử có đãi ngộ như đệ tử hạch tâm, nên cũng đâu có thật sự bị khai trừ, mà thật ra với thân phận của bọn chúng, bọn chúng sẽ được những lão sư nội viện chỉ điểm riêng, tính ra chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì nhiều. Ta ủng hộ phương pháp giảng dạy nghiêm khắc của Chu lão sư. Có Vương Ngôn hòa giải, sắc mặt Đỗ Duy Luân cũng dịu xuống một chút, hắn chỉ vào Chu Y, bộ dạng tiếc nuối rèn sắt không thành thép nói: _ - Để ta xem ngươi xử lý chuyện này tốt như thế nào? Ngươi là một đóa hoa Phách Vương làm sao mà không có chút dịu dàng thế này... _ Chu Y bình thản đáp: _ - Phàm Vũ không cảm thấy ta không dịu dàng là được. _ Đỗ Duy Luân thật sự không chịu nổi nha đầu này nữa, con bé này làm mình tức phát điên lên mất. _ - Thôi thôi, hai ngươi ra ngoài đi. Chu Y, ngươi muốn làm gì ta mặc kệ. Ngươi theo lớp này luôn đi, đến khi tốt nghiệp mà không đủ năm đệ tử được vào nội viện thì ta sẽ khai trừ ngươi. _ Nếu Đái Hoa Bân, Chu Lộ, Vu Phong và Hoàng Sở Thiên vẫn chưa bị khai trừ thì yêu cầu này Vương Ngôn cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng giờ thiếu đến bốn đệ tử trung tâm, làm sao có thể được chứ? Nhưng Chu Y lại không thèm để ý đến, lập tức nói: _ - Chỉ có nhiều chứ không ít. _ Nói xong liền xoay người rời đi. Trong lúc Chu Y, Vương Ngôn đang nói chuyện với Đỗ Duy Luân cũng là lúc Hoắc Vũ Hạo một mình đến Hồn Đạo hệ. Hiện giờ không thể bán cá nướng nữa, nên sau khi tan học buổi chiều, hắn xuống nhà ăn ăn cơm chiều rồi chào Vương Đông một cái, xong lập tức đi đến Hồn Đạo Hệ. Từ hôm nay trở đi, hắn bắt đầu theo học Phàm Vũ lão sư ở Hồn Đạo hệ. Nhờ cái huy hiệu Phàm Vũ đưa cho hắn nên hắn dễ dàng đi vào Hồn Đào hệ, rồi đi thẳng tới phòng thí nghiệm số 12. Cửa vừa mở, hắn liền thấy Thái Đầu đang đứng bên một cái bàn bằng kim loại thật lớn làm cái gì đó. Phàm Vũ thì đứng bên cạnh chỉ đạo. _ - Chào Phàm Vũ lão sư, Hòa sư huynh. _ Hoắc Vũ Hạo vội vàng bước nhanh tới, lúc này mới thấy rõ Hòa Thái Đầu đang đùa nghịch một chút linh kiện linh tinh bằng kim loại. Phàm Vũ mỉm cười nói: _ - Đến rồi à? Chuyện của con hôm qua ta nghe rồi, làm tốt lắm. Nam nhân không thể chịu thua, càng không thể chịu nhục. Thái Đầu, tỉ mỉ một chút. _ Hòa Thái Đầu quay sang chào Hoắc Vũ Hạo một cái, sau đó Phàm Vũ lập tức dẫn Hoắc Vũ Hạo sang cái bàn kim loại gần đấy.
VietWriter
-->
Bạn đang đọc truyện trên VietWriter , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận facebook