Giản Tư khép cửa sổ lại, cơn mưa nhỏ cuối chiều làm màn đêm buông xuống sớm hơn mọi ngày. Trời đã vào hạ, những cơn mưa vẫn khiến người ta cảm thấy hơi lạnh. Giản Tư không buông tấm rèm mỏng mà vén lại buộc chặt, rồi ngồi trên chiếc ghế nằm chăm chú lắng nghe tiếng từng giọt mưa nhè nhẹ gõ vào khung cửa kính.
Hình như đã lâu lắm rồi cô không có thời gian và tâm trạng để ngắm mưa. Từ ngày lấy Hề Thành Hạo, cô đã bắt đầu có nhiều cơ hội để hưởng thụ cuộc sống hơn. Giản Tư nhắm mắt lại, tiếng lá cây xào xạc trong cơn mưa nhỏ nghe thật vui tai. Như nhảy múa. Như reo ca. Như đang rộn rã trong vũ khúc của đất trời. Giản Tư cong môi cười. Vật lộn với cuộc sống khổ cực bao lâu nay, cuối cùng cô cũng có thể thảnh thơi hưởng thụ vẻ đẹp của một chiều mưa. Trước khi bố qua đời, cô đã rất thích ngắm trời mưa và tuyết rơi, nhưng cuộc sống bận rộn chật vật sau này đã giúp cô hiểu ra rằng, chỉ khi không phải quá lo lắng đến cơm áo gạo tiền, người ta mới có tâm tư theo đuổi cái thứ gọi là lãng mạn.
Hiện tại… đặc biệt là dạo gần đây, mỗi lần trời đổ mưa, cô lại có một cảm giác thân thiết, như thể được gần người bố hơn, cũng có thể người bố ở trên thiên đường linh thiêng đã đem đến người đàn ông tên là Đông Chính Dịch, thế nên một kẻ vô dụng như cô mới có thể báo mối huyết thù một cách dễ dàng và tàn độc đến thế.
Giản Tư thả người xuống ghế nằm, cảm giác vô cùng dễ chịu. Sau khi thoát khỏi ý nghĩ tội lỗi, cô thấy mình tràn đầy sức sống. Giống như khi thoát ra khỏi vũng bùn làm người ta nghẹt thở và được tắm táp sạch sẽ.Cảm giác thoải mái thư thái đó như một liều thuốc tê có nồng độ cao chế ngự hoàn toàn sự đau đớn từ mầm bệnh độc đã hành hạ người ta một thời gian dài. Dù biết rõ là sai, nhưng cảm giác phiêu diêu cõi thần tiên đủ để cô vứt bỏ một thứ. Huống hồ, trong mắt cô tình cảm với “bố mẹ chồng” chẳng có chút giá trị nào.
Hành động tiếp theo của Đông Chính Dịch làm cô rất vui, chỉ có một người vừa máu lạnh vừa cực kỳ thông minh như anh mới có thể làm được những chuyện đó.
Gia Thiên chính thức tham gia đấu thầu dự án vùng núi phía Bắc, không ai thấy hồi hộp, vì ai cũng biết rõ thực lực của Gia Thiên, thành công của những vụ đầu tư trước, càng tăng thêm niềm tin của mọi người vào lần này. Quả đúng như dự đoán, kết quả cuối cùng, Gia Thiên giành được dự án.
Cổ phiếu theo đó tăng giá, nội bộ công ty tổ chức không ít tiệc chúc mừng, không chỉ chúc mừng, không chỉ chúc mừng tập đoàn câu được vụ làm ăn lớn, mà còn để khích lệ toàn thể nhân viên dốc tâm sức vào công việc sắp tới, khắp Gia Thiên từ trên xuống dưới ai cũng vui mừng phấn khởi. Ngày nào Hề Thành Hạo cũng bận đến nửa đêm, nhưng tâm trạng lại cực kỳ vui vẻ. Có lúc anh nghịch ngợm nói với đứa bé trong cái bụng nhô cao của Giản Tư bằng giọng kiêu ngạo tự mãn: “Bố con hơi bị tài giỏi đấy.” Giản Tư dở khóc dở cười. Lúc anh phấn khích thì nhìn chẳng khác gì đứa trẻ con, không còn giống một ông chủ tập đoàn lạnh băng trước mặt người khác nữa.
Nhưng bầu không khí vui vẻ không kéo dài được lâu, kế hoạch của Gia Thiên vốn hoàn hảo không một kẽ hở, nhưng lúc triển khai lại vướng phải một trở ngại rất lớn, đó là điện dùng. Đông Chính Dịch biết rõ toàn bộ kế hoạch lần này của Gia Thiên, nên đã lặng lẽ xin thầu dự án tu sửa một trạm phát điện bằng nước của cỡ nhỏ ở cách vùng núi Bắc Bộ mười máy km của chính phủ. Điện dùng cho dự án khai thác vùng núi phía Bắc hoàn toàn dựa vào trạm phát điện bằng nước này, vốn dĩ chính phủ không định tu sửa lại trong thời gian sắp tới, bởi lượng điện hiện nay đủ để phối hợp với kế hoạch của Gia Thiên. Chờ khi cơ sở hạ tầng bước đầu được hoàn thiện, thì mới bắt đầu giải quyết vấn đề của trạm phát điện, như thế có thể xây dựng nền móng cho việc cung cấp điện của khu khai thác mới. Mọi chuyện lẽ ra rất thuận lợi, nhưng vì Đông Chính Dịch đã giở thủ đoạn giành lấy dự án trạm phát điện, hơn nữa còn lập tức khởi công xây dựng lại, do đó mọi chuyện rơi vào tình thế giằng co. Người đại diện của hai bên tranh cãi không dứt, ai cũng có lý lẽ riêng của mình, lãnh đạo liên quan đến vụ việc đã thăng chức chuyển đến tỉnh khác, rõ ràng là muốn đem con bỏ chợ.
Đông Chính Dịch đương nhiên biết rõ từ lâu, nếu Gia Thiên muốn dùng mạng lưới điện của thành phố thì ngoài số tiền đầu tư quá lớn, còn ảnh hưởng đến việc báo cáo với bên trên, bên cạnh đó còn việc sửa chữa chính sách, công tác thi công… Số vay ngân hàng của Gia Thiên càng ngày càng lớn, không thể trì hoãn được. Vốn dĩ dự án trạm phát điện từ quy hoạch đến thi công là cả một quá trình tương đối dài, nhưng Đông Chính Dịch khăng khăng đòi lập tức khởi công, rõ ràng là muốn bóp chặt yết hầu của Gia Thiên, uy hiếp trực diện khiến Gia Thiên cận kề nguy hiểm. Hề Thành Hạo biết Đông Chính Dịch muốn tìm thời cơ chín muồi rồi đòi một cái giá trên trời, vì thế đành phải thương lượng với anh ta.
Nhìn sắc mặt ngày càng u ám và tâm trạng nóng nảy của Hề Thành Hạo, Giản Tư biết cuộc đàm phán này đang diễn ra theo chiều hướng rất không thuận lợi. Không cần nghĩ nhiều cũng có thể hiểu, với tính cách của Đông Chính Dịch, dù kiếm được tiền rồi cũng sẽ hành hạ người ta đến chết mới thôi. Có lẽ anh ta đã cố tình trì hoãn giở trò vô lại, dù sao hiện nay ưu thế cũng hoàn toàn nằm trong tay anh ta, anh ta ra tay lúc nào mà chẳng được. Chắc hẳn còn nấn ná hưởng dư vị của việc từ từ bóp chết đối phương.
Nếu nói về chuyện giày vò nhà họ Hề, Giản Tư thấy mình đã tìm được một đối tác không thể lợi hại hơn. Thời gian này, Hề Thành Hạo luôn trong tâm trạng tức tối, mặt mày xanh tím cả ngày. Anh mà còn như vậy thì chắc hẳn cặp đôi già nhà họ Hề cũng tăng huyết áp vùn vụt. Có hôm Hề Thành Hạo về đến nhà, tức giận đến mức đập tan đồ đạc trong thư phòng. Giản Tư đoán anh vừa hay tin Đông Chính Dịch chính là đứa em rơi của mình, nên mới phẫn uất đến độ không tự chủ nổi.
Lúc nhàn rỗi, cô ngồi ngẫm nghĩ mọi chuyện đã qua, cảm thấy cho dù mình có ở vị trí của Đông Chính Dịch, cũng không thể hoàn thành mọi việc xuất sắc như anh. Gần đây tâm trạng của Giản Tư cực kì tốt, bố mẹ ở trên trời cao trông xuống chắc cũng được hả giận, người nhà họ Hề cao ngạo nhất đời cũng có ngày bị đùa giỡn đến mức này. Hơn nữa còn là cốt nhục tương tàn.
Nhưng bên cạnh sự hài lòng, Giản Tư cảm thấy có chút hậm hực, lúc đưa tay khẽ vuốt ve bụng mình, cô chợt cảm thấy không cam lòng. Dù sao Hề Thành Hạo cũng là chồng cô, là bố của con cô, hơn nữa còn là một người chồng tốt, một người bố mẫu mực. Vào lúc nguy cấp khốn cùng, anh vẫn hết lòng chiều chuộng cô, trước mặt cô anh chưa bao giờ nói tới những chuyện bực mình trong công việc. Mặc dù không còn hứng thú khoe khoang bản thân với đứa bé trong bụng nữa, nhưng lúc rảnh rỗi anh vẫn nói vài câu với nó, để đứa bé quen dần giọng nói của anh. Lẽ ra cô nên thương xót anh, nhưng việc nhà họ Hề bị trừng phạt đem đến niềm sung sướng mãnh liệt cho cô. So với nó thì sự áy náy Giản Tư dành cho Hề Thành Hạo chẳng là bao.
Tiếng bước chân lộp bộp lên gác của dì Lý rất vang, Giản Tư bật cười, từ lúc cô mang bầu, thức ăn ngon trong nhà chất thành núi, cô chưa thay đổi gì, nhưng dì Lý đã béo lên trông thấy.
“Thưa cô, Hề tiên sinh bảo cô nhanh chóng thay quần áo để ra ngoài, chốc nữa ngài về đến nhà, sẽ đón cô đi ngay.” Dì Lý gõ cửa xong thì tự mở ra, nhưng chỉ đứng trước ngưỡng cửa, không có ý bước vào, “Hình như không phải chuyện tốt lành gì.” Có lẽ giọng nói trầm trọng qua điện thoại của Hề Thành Hạo đã khiến dì Lý có phán đoán này.
Giản Tư “ừ” một tiếng, nghe nói bức xạ từ di động có ảnh hưởng không tốt đến thai nhi, nên cô cũng không dùng nữa. Hề Thành Hạo sợ gọi vào điện thoại bàn sẽ làm cô thức giấc, nên thường gọi cho dì Lý ở tầng dưới nhờ chuyển lời. Cô đứng dậy, bụng đã to rồi, lúc nào cũng phải mặc váy bầu, chẳng phân biệt nổi trang phục ở nhà với trang phục ra ngoài, cô chỉ chải tóc cho gọn lại.
Không phải chuyện tốt lành gì… Điều này cũng chẳng làm cô thấy bất ngờ, hiện nay toàn thể Hề gia đang lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, lấy đâu ra tâm trạng đi ăn quán, hoặc là sắp đặt một tiết mục thú vị gì đó. Rốt cuộc là chuyện gì mà Hề Thành Hạo cần đưa cô đi cùng? “Giản Tư…” Trên đường đi, cuối cùng Hề Thành Hạo cũng chịu mở miệng: “Anh biết chuyện này với em vô cùng khó khăn.” Anh cau mày, hình như đã hạ quyết tâm: “Bố anh chắc không qua khỏi, ông muốn gặp em một lần. Dù thế nào… đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của ông ấy.”
Giản Tư thất kinh. Nhưng khi cơn hoảng hốt qua đi, cô lại thấy rất bình thường, Hề gia đang lâm vào tình thế khốn cùng. Vốn đầu tư và chi phí giậm chân tại chỗ, cả tập đoàn phải chịu áp lực lớn, chỉ riêng vấn đề thân thể của Đông Chính Dịch cũng đủ khiến Hề gia đau đầu nhức óc rồi. Hề Đồng Tiên sống sung sướng, ăn ngon mặc đẹp bao lâu nay, bao nhiêu dầu mỡ bổ béo đã chui vào tim gan thành bệnh tật, sớm muộn gì cũng không chịu nổi cơn giày vò lần này. Cô chỉ ngờ rằng… ông ta sẽ chết.
Giản Tư cố gắng làm bộ mặt vô cảm. Một cái chết giống như người bố của cô… có lẽ đây chính là báo ứng.
Trong bệnh viện có rất nhiều người, những nhân vật máu mặt của Gia Thiên hầu như đều có mặt, ai cũng đeo bộ mặt u ám lo lắng. Một dự án ngon ăn cuối cùng thành củ khoai nóng bỏng tay, ngài Chủ tịch lại qua đời đúng lúc này, Gia Thiên như một ngôi nhà đã dột từ nóc, lại gặp mưa liên miên, khó mà trụ nổi. Trong phòng bệnh không có nhiều người, chỉ có người nhà họ Hề. Lúc đi qua hành lang Giản Tư không nhìn thấy Trương Nhu, cả Chương Duệ cũng không thấy xuất hiện. Hề Kỉ Hằng mặt mày trắng toát ngồi trên ghế trong phòng, nhìn ủ dột như khúc gỗ, thấy hai người bước vào cũng không có phản ứng gì.
Triệu Trạch đứng bên giường bệnh, bờ môi run run, mắt rưng rưng, nhưng hình như đã khóc cạn rồi, chỉ còn sót lại những giọt long lanh sâu trong khóe mắt. Giản Tư nhìn bà ta lòng thầm nghĩ đó mới là những giọt nước mát chân thành của bà ta. Mặc dù rất thê lương, nhưng chúng trả ảnh hưởng gì tới cô.
Hề Đồng Tiên phải dùng máy thở ôxy, hơi thở hổn hển, bộ dạng yếu ớt tưởng như có thể ra đi bất cứ lúc nào, Giản Tư bị Hề Thành Hạo lôi đến cạnh giường, Hề Thành Hạo khẽ nói: “Bố, Giản Tư đến rồi.”
Hề Đồng Tiên đang thở dốc khó nhọc, nghe con nói thì có chút phản ứng, nhưng không lập tức mở mắt ra ngay được, mà phải cố gắng lắm mới nhấc được mí mắt lên. Giản Tư chăm chú quan sát ông ta, chỉ sợ để lọt mất một chi tiết nhỏ, bấy lâu nay cô khổ sở nhẫn nhịn, lao tâm khổ tứ trù mưu tính kế, không phải chỉ để được đứng từ cao nhìn xuống người nhà họ Hề cao ngạo vênh váo phải nằm thoi thóp chút hơi thở tàn này sao? Khung cảnh này đáng để cô ghi nhớ lại.
Hề Đồng Tiên mấp máy môi, hình như không tài nào nói ra thành tiếng được, Triệu Trạch lặng lẽ nhìn ông ta, sau đó nắm lấy tay chồng, nhẹ nhàng nói: “Được rồi ông ạ, tôi nghe rõ rồi, tôi nói thay ông.” Bà ta cúi đầu, không nhìn Giản Tư nói “Sống đến lúc này, mới biết mọi thứ chỉ là hư vô, chỉ có người thân là thực mà thôi.” Giản Tư nhìn hai con người trước mắt mình, đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt bi thảm… đúng là rất đáng thương. Hồi đó người mẹ của cô không phải cũng đáng thương thế sao, nhưng bọn họ có thương hại bà không? Bọn họ còn có gia tài nghìn tỷ, có trời mới biết sau trận giằng co này sẽ còn lại bao nhiêu, nhưng người mẹ của cô thì nghèo rớt mồng tơi, chỉ còn lại một đứa con gái, nhưng vẫn phải chịu sự sỉ nhục ác ý của họ.
Hề Đồng Tiên nước mắt lưng tròng nhìn Giản Tư chằm chằm, cuối cùng ông ta nói: “Ta xin lỗi….”
Giản Tư chỉ nhìn ông ta, không nói gì cả. Hề Thành Hạo mặt mũi xanh xám, phủ người xuống: “Bố, Giản Tư nói cô ấy đã tha thứ cho chúng ta.” Hề Đồng Tiên dường như thở phào một hơi, khuôn mặt phảng phất nét cười, nhưng sự lo lắng trong ánh mắt càng hiện rõ hơn, ông ta dán mắt vào cánh cửa, hình như đang tha thiết chờ mong sự xuất hiện của ai đó.
Giản Tư biết ông ta đang đợi Đông Chính Dịch.
Hề Đồng Tiên muốn được nhắm mắt xuôi tay trong thanh thản, nên mới gọi nàng dâu và con riêng đến, muốn dùng mấy câu nói trước khi chết để hóa giải mọi oán hận. Thì ra Đông Chính Dịch tàn nhẫn hơn cô nhiều, cho đến lúc người bố già mặt đẫm nước mắt nghẹn ngào hơi thở cuối cùng, anh ta vẫn không chịu xuất hiện.
Giản Tư đơ ra như khúc gỗ giữa tiếng khóc thương của đám đông, đúng ra cô phải làm như Đông Chính Dịch, nhất quyết không đến nơi này, vào thời điểm này! Cô đến đây đồng nghĩa với việc tha thứ cho Hề Đồng Tiên. Ít nhất cô đã khiến ông ta cảm thấy thanh thản trước người nhà họ Giản vào lúc rời khỏi cõi trần.
Tại sao cô lại để ông ta cảm thấy thanh thản? Tại sao cô lại phải tha thứ cho ông ta? Chỉ bởi vì ông ta sắp chết sao? Hồi đó lúc bố mẹ cô sắp chết, người nhà họ Hề có ý nghĩ này không?
Xét cho cùng, cô thật vô dụng!
Bình luận facebook