Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Rửa rau ở bờ sông rồi về nhà tráng qua một lượt nước sạch là có thể yên tâm mang luộc. Nàng làm rất nhanh, vài phút đã xong rồi. Lúc nhấc giỏ chuẩn bị ra về lại nghe được vài tiếng thì thầm to nhỏ của hai cô nương.
“Không gả cho A Nguyên, cuộc sống của nàng ta cũng tốt quá nhỉ…”.
“Trở mặt liền gả đi, tội cho A Nguyên mà đau thương vì nàng ta. May mà A Nguyên không thú loại nữ nhân này!”.
“Đừng để nàng ta nghe thấy, A Lan đã định thân với A Nguyên rồi, quan tâm làm gì cái người không đàng hoàng này nữa. Nam nhi tốt như A Nguyên chỉ có ngươi mới xứng thôi”.
“Ngươi đừng lừa ta nữa…”. Cô nương tên A Lan khẽ cười mắng.
Cô nương kia vội bảo: “Ta thấy rõ là như vậy”.
Bước chân Trương Tích Hoa dừng trong giây lát nhưng nàng vẫn đi tiếp về nhà. Nàng tin thời gian sẽ lật đổ bất kỳ lời đồn nào, bản thân nàng không cần quá lưu tâm.
Nhân lúc không cần trông nồi cháo, Trương Tích Hoa lôi ra một bếp nhỏ chuyên dùng sắc thuốc cho Trương thị. Căn lượng nước vừa đủ trong nồi đất, lấy lửa từ bếp lớn sang, cứ đun như vậy đến trưa là vừa đủ một chén thuốc.
Cơm nước xong xuôi, Trương Tích Hoa sai tiểu đệ đi gọi cha mẹ về ăn cơm.
Ăn cơm xong sẽ về lại Hà gia. Cả buổi sáng trượng phu làm lụng bên ngoài nhất định cả người đầy mồ hôi, nghĩ tới đây, Trương Tích Hoa liền đun một nồi nước nóng.
Hai tỷ muội dọn xong bát đũa thì mọi người cũng trở về.
Thấy Hà Sinh tay vác cuốc tay xách vại nước, nàng lập tức chạy ra đón lấy vại nước trong tay hắn. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương ánh lên chút lúng túng.
Vẫn là Trương Tích Hoa nhẹ nhàng hỏi: “Trong bếp có nước nóng, chàng muốn ăn rồi tắm hay tắm trước đây?”.
Hà Sinh đáp: “Ăn rồi tắm đi”.
Cả nhà đều đang đợi trong nhà chính, nếu giờ hắn đi tắm sẽ phải để mọi người chờ cơm.
Hà Sinh không phải người không biết lễ nghi.
Trương Tích Hoa nhắc: “Ừm, vậy ta để xiêm y mới trong phòng tắm nhé”.
Đôi trẻ ngượng ngùng nói chuyện xong. Hà Sinh ngồi xuống bàn ăn, Trương Tích Hoa múc cháo cho từng người một, sau cùng mới múc cho mình.
Thời gian này Trương gia chỉ ăn cơm trưa và tối, sáng ra đã đói rồi nên đến giờ thì vô cùng đói bụng. Mọi người chỉ lo ăn cơm, không rảnh nói chuyện.
Cơm nước xong cũng là lúc mặt trời lên cao nhất. Để phòng cảm nắng nên nhà nông sẽ không đi làm vào khoảng thời gian này. Nghỉ ngơi vài khắc rồi Hà Sinh mới đi tắm rửa.
Trương Đại Phúc và Trương thị đều nghỉ trêи ghế mây. Nhân lúc không vướng việc, Trương Tích Hoa liền chẩn mạch cho cha mẹ. Thân thể cha không có vấn đề, mẫu thân hay uống thuốc sai giờ nhưng người bà vẫn có tiến triển tốt.
Nàng sửa lại phương thuốc và dặn người nhà: “Cha, dạo này thân thể nương khá lên, sau này cha có thấy thảo dược này trong núi nhớ mang về nhé”.
Trương Đại Phúc nói: “Đại nha đầu cứ yên tâm, ta nhớ rồi”.
Sau đó nàng quay sang Trương Hà Hoa: “Hà Hoa vẫn sắc thuốc theo giờ cũ nhé”.
Trương Hà Hoa khẳng định: “Được, muội đã rõ”.
Từ khi cho đại tỷ theo Triệu lang trung học chút y thuật, chuyện đau đầu nhức não trong nhà đều do Trương Tích Hoa xử lý. Bệnh khỏi nhanh nên cả nhà đều nghe theo lời dặn của nàng.
Không biết bao giờ có thể về lại nhà mẹ đẻ, Trương Tích Hoa dặn dò hết mọi chuyện, đến khi chắc chắn mình không quên gì mới yên tâm.
Trương Kỳ Nguyên bám tỷ tỷ từ nhỏ, thấy tỷ tỷ thế này liền biết tỷ sắp đi, liền nhào tới ôm đùi Trương Tích Hoa, rống lên: “Đại tỷ! Đại tỷ! Đệ không cho tỷ đi đâu”.
Tuy hắn còn nhỏ nhưng người trong nhà đã nói cho hắn biết thế nào là lấy chồng. Lấy chồng rồi sẽ không cùng ở cùng ăn cùng chơi nữa.
Hắn không muốn nghe!
Đại tỷ phải đi là lẽ thường tình nhưng hắn rất nhớ tỷ. Thấy Trương Tích Hoa không đồng ý, liền méo miệng muốn khóc.
Trương Tích Hoa khẽ vuốt mái tóc mềm của đệ đệ, cười bảo: “Kỳ Nguyên ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời biết chưa?”.
Trương Kỳ Nguyên rưng rưng nước mắt, muốn đại tỷ mềm lòng.
Trương Tích Hoa cố ý không vui, nheo mày dọa: “Nếu đệ khóc, tỷ sẽ không thương đệ nữa”.
Trương Kỳ Nguyên đành nỗ lực dằn mình. Thấy đệ đệ không còn gì để nói, Trương Kỳ Thăng liền bế đệ đệ đi dỗ hắn ngủ.
Trương thị thừa dịp Hà Sinh tắm đã chuẩn bị thịt thỏ gói gọn gàng để vào trong giỏ, bà nói với con gái lớn: “Đây là thịt thỏ cha ngươi bắt trong rừng, nương đã phơi khô rồi, về đến Hà gia nhớ mang cho cả nhà ăn đấy”.
Trương Tích Hoa ấm lòng: “Vâng vâng, ta hiểu mà. Ta sẽ nấu ăn và làm đồ nhắm rượu cho cha mẹ chồng”.
Trương gia không có đồ vật gì nổi bật để đáp lễ, Trương Đại Phúc chỉ biết lên núi tìm vận may. May là bắt được hai con thỏ làm thành đồ khô tặng lễ người ta, phần nhiều cũng là thể diện.
Giữa trưa nắng gắt, hoãn lại một lát cũng không muộn. Vậy nên Trương thị dặn con gái và con rể ngủ trưa rồi hẵng đi. Bà sợ lúc hai đứa ngủ dậy trượng chồng đi làm mất rồi nên phải bàn giao mọi chuyện rõ ràng trước.
Hôm qua Hà Sinh vẫn không ngủ ngon. Về phòng, hắn cởi xiêm y rồi lên giường, và nói với Trương Tích Hoa: “Nàng cũng cùng ngủ đi”.
Thật ra Trương Tích Hoa không buồn ngủ nhưng nhìn vào mắt trượng phu lại đành cởi áo ngoài, nằm yên trêи giường.
Hà Sinh nằm ngoài, hắn chẳng nói chẳng rằng chỉ vươn cánh tay kéo Trương Tích Hoa vào lòng, ngửi được mùi nàng mới nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.
Có thế này thì bệnh lạ giường mới không tái phát.
Đôi phu thể chỉ ngủ trưa nửa canh giờ thì tỉnh. Trương Tích Hoa thu thập xiêm y bẩn của Hà Sinh để vào trong bọc, đợi về đến nhà thì giặt. Lúc đi nhiều đồ lúc về lại chẳng có là bao.
Nắng cực gắt, Hà Sinh và Trương Tích Hoa đều phải đội nón. Trương thị mới từ ngoài về, bà muốn tiễn hai đứa: “Ta vừa mới ra bến đò hỏi thăm, lúc này vẫn kịp để các ngươi ngồi thuyền về đấy”.
Gần đây ít người xuất hành, thuyền phu ngồi nghỉ bên gốc cổ thụ gần bờ, để người ta đợi một lúc vẫn được. Bến đò cách nhà hai ngọn núi, Trương Tích Hoa không nghĩ tới đường xa vậy mà mẫu thân vẫn chạy qua chạy lại.
Nàng rất không đồng tình: “Nương, ta đã nói ngươi không được dãi nắng, sao nương cứ không nghe vậy?”.
Cũng lường trước được con gái sẽ nói thế, Trương thị chỉ im lìm không lên tiếng. Bà không định đi nhưng nghe mấy phụ nhân bảo có khi hôm nay không có thuyền qua, không yên lòng nên mới chạy tới bến đò xác nhận cho an tâm.
Hà Sinh nói: “Nhạc mẫu vào nhà đi, bọn ta biết đường mà”.
Trương Tích Hoa cũng tiếp: “Nương đừng đi theo nữa, thân thể người không khỏe, ta không yên tâm. Người phải biết trong nhà cần người như thế nào chứ? Dưỡng bệnh không chỉ vì riêng bản thân nương đâu”.
Trương thị hết cách đành nghe theo lời khuyên để tự hai người đi về.
Dương Tây thôn ít miệng ăn hơn Hạ Tây thôn, khoảng tầm trăm nhân khẩu thôi. Một mặt thôn giáp sông, ba mặt còn lại giáp núi. Ruộng nước rất ít, chủ yếu là người trong thôn khai khẩn núi hoang để trồng ngô, khoai lang hoặc lúa mạch.
Suối chẻ núi nên nước không còn là vấn đề nghiêm trọng với Dương Tây thôn. Dọc đường đi thấy rất nhiều nhà trồng ngô, lại vẫn có không ít lá cây khô héo.
Hà Sinh đi trước, Trương Tích Hoa duy trì khoảng cách hai bước theo sau. Khi Hà Sinh phát hiện nương tử không theo kịp sẽ cố ý dừng lại một lúc chờ nàng cùng đi.
Trương Tích Hoa đang lén vui vẻ vì điều này thì con đường trước mặt bị chắn bởi một cái bóng. Nàng ngẩng đầu lên để xem đây là cái gì.
“Tích Hoa, sao nàng về nhà mà không báo cho ta một tiếng?”. Nam tử lớn tiếng chất vấn, hắn kϊƈɦ động nắm lấy tay Trương Tích Hoa.
Trương Tích Hoa cau mày rút tay ra, người này nắm rất chặt, nàng không rút ra được. Nàng bực tức, trượng phu nàng ở ngay trước mặt, người này muốn thế nào đây?
“Hà lang…”. Không để Trương Tích Hoa nói hết, lúc Hà Sinh phát hiện liền xông vào gỡ tay nam tử rồi đẩy hắn sang một bên. Người kia không kịp chuẩn bị ngã lăn ra đất.
Đôi mắt đen sâu hun hút phẳng lặng như nước hồ của Hà Sinh chỉ bình tĩnh nhìn Trương Tích Hoa. Nàng nhìn vào đôi mắt ấy một cái thì bực dọc liền bay biến hết. Nàng muốn nói gì đó nhưng mở miệng lại không biết phải nói gì.
Nam tử đứng dậy, khẽ lảo đảo nhưng vẫn hô to: “Tích Hoa, có phải nàng hận ta không? Nàng hận ta không giữ lời hứa? Nhưng ta cũng hết cách rồi, đính hôn với A Lan không phải điều ta muốn, ta cứ nghĩ nàng đã hiểu…”.
“Sao nàng âm thầm vội gả cho người ngoài thôn này?”.
“Tích Hoa…”.
“Tích Hoa… Ta lập tức từ hôn với A Lan, nàng chờ ta được không? Được không?”.
Xưa nay Trương Tích Hoa luôn là cô nương điềm đạm, chưa bao giờ nổi nóng với ai. Có lẽ Hạ Sĩ Nguyên là người đầu tiên khiến nàng bùng nổ trong suốt mười tám năm qua.
Hắn nói nhăng nói cuội trước mặt trượng phu của nàng, không phải muốn phá vỡ tình cảm giữa nàng và trượng phu đấy chứ? Từng đợt sóng trong mắt Trương Tích Hoa càng thêm dữ dội, nàng cố gắng giữ tay mới không cho Hạ Sĩ Nguyên kia một phát tát.
Hít sâu mất một lúc nàng mới nuốt được cục tức này, nàng chỉ lạnh nhạt đáp: “Ta và ngươi không tính là thân thiết, sao ngươi lại nói những lời này? Ta cũng chưa bao giờ hứa hẹn gì với ngươi, xin ngươi đừng nói mấy câu này nữa”.
Nhà Hạ Sĩ Nguyên cũng được xem như phú hộ ở Dương Tây thôn, thế nhưng cậu ấm này lại nhìn trúng cô nương nhà nghèo cùng thôn.
Tình cảm trào dâng sẽ không thể kiềm chế, hắn còn tự cho là cô nương ấy cũng có tình cảm với mình, lại còn bám lấy nàng tuyên bố, “Ta nhất định phải lấy Tích Hoa làm vợ”.
“Không gả cho A Nguyên, cuộc sống của nàng ta cũng tốt quá nhỉ…”.
“Trở mặt liền gả đi, tội cho A Nguyên mà đau thương vì nàng ta. May mà A Nguyên không thú loại nữ nhân này!”.
“Đừng để nàng ta nghe thấy, A Lan đã định thân với A Nguyên rồi, quan tâm làm gì cái người không đàng hoàng này nữa. Nam nhi tốt như A Nguyên chỉ có ngươi mới xứng thôi”.
“Ngươi đừng lừa ta nữa…”. Cô nương tên A Lan khẽ cười mắng.
Cô nương kia vội bảo: “Ta thấy rõ là như vậy”.
Bước chân Trương Tích Hoa dừng trong giây lát nhưng nàng vẫn đi tiếp về nhà. Nàng tin thời gian sẽ lật đổ bất kỳ lời đồn nào, bản thân nàng không cần quá lưu tâm.
Nhân lúc không cần trông nồi cháo, Trương Tích Hoa lôi ra một bếp nhỏ chuyên dùng sắc thuốc cho Trương thị. Căn lượng nước vừa đủ trong nồi đất, lấy lửa từ bếp lớn sang, cứ đun như vậy đến trưa là vừa đủ một chén thuốc.
Cơm nước xong xuôi, Trương Tích Hoa sai tiểu đệ đi gọi cha mẹ về ăn cơm.
Ăn cơm xong sẽ về lại Hà gia. Cả buổi sáng trượng phu làm lụng bên ngoài nhất định cả người đầy mồ hôi, nghĩ tới đây, Trương Tích Hoa liền đun một nồi nước nóng.
Hai tỷ muội dọn xong bát đũa thì mọi người cũng trở về.
Thấy Hà Sinh tay vác cuốc tay xách vại nước, nàng lập tức chạy ra đón lấy vại nước trong tay hắn. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương ánh lên chút lúng túng.
Vẫn là Trương Tích Hoa nhẹ nhàng hỏi: “Trong bếp có nước nóng, chàng muốn ăn rồi tắm hay tắm trước đây?”.
Hà Sinh đáp: “Ăn rồi tắm đi”.
Cả nhà đều đang đợi trong nhà chính, nếu giờ hắn đi tắm sẽ phải để mọi người chờ cơm.
Hà Sinh không phải người không biết lễ nghi.
Trương Tích Hoa nhắc: “Ừm, vậy ta để xiêm y mới trong phòng tắm nhé”.
Đôi trẻ ngượng ngùng nói chuyện xong. Hà Sinh ngồi xuống bàn ăn, Trương Tích Hoa múc cháo cho từng người một, sau cùng mới múc cho mình.
Thời gian này Trương gia chỉ ăn cơm trưa và tối, sáng ra đã đói rồi nên đến giờ thì vô cùng đói bụng. Mọi người chỉ lo ăn cơm, không rảnh nói chuyện.
Cơm nước xong cũng là lúc mặt trời lên cao nhất. Để phòng cảm nắng nên nhà nông sẽ không đi làm vào khoảng thời gian này. Nghỉ ngơi vài khắc rồi Hà Sinh mới đi tắm rửa.
Trương Đại Phúc và Trương thị đều nghỉ trêи ghế mây. Nhân lúc không vướng việc, Trương Tích Hoa liền chẩn mạch cho cha mẹ. Thân thể cha không có vấn đề, mẫu thân hay uống thuốc sai giờ nhưng người bà vẫn có tiến triển tốt.
Nàng sửa lại phương thuốc và dặn người nhà: “Cha, dạo này thân thể nương khá lên, sau này cha có thấy thảo dược này trong núi nhớ mang về nhé”.
Trương Đại Phúc nói: “Đại nha đầu cứ yên tâm, ta nhớ rồi”.
Sau đó nàng quay sang Trương Hà Hoa: “Hà Hoa vẫn sắc thuốc theo giờ cũ nhé”.
Trương Hà Hoa khẳng định: “Được, muội đã rõ”.
Từ khi cho đại tỷ theo Triệu lang trung học chút y thuật, chuyện đau đầu nhức não trong nhà đều do Trương Tích Hoa xử lý. Bệnh khỏi nhanh nên cả nhà đều nghe theo lời dặn của nàng.
Không biết bao giờ có thể về lại nhà mẹ đẻ, Trương Tích Hoa dặn dò hết mọi chuyện, đến khi chắc chắn mình không quên gì mới yên tâm.
Trương Kỳ Nguyên bám tỷ tỷ từ nhỏ, thấy tỷ tỷ thế này liền biết tỷ sắp đi, liền nhào tới ôm đùi Trương Tích Hoa, rống lên: “Đại tỷ! Đại tỷ! Đệ không cho tỷ đi đâu”.
Tuy hắn còn nhỏ nhưng người trong nhà đã nói cho hắn biết thế nào là lấy chồng. Lấy chồng rồi sẽ không cùng ở cùng ăn cùng chơi nữa.
Hắn không muốn nghe!
Đại tỷ phải đi là lẽ thường tình nhưng hắn rất nhớ tỷ. Thấy Trương Tích Hoa không đồng ý, liền méo miệng muốn khóc.
Trương Tích Hoa khẽ vuốt mái tóc mềm của đệ đệ, cười bảo: “Kỳ Nguyên ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời biết chưa?”.
Trương Kỳ Nguyên rưng rưng nước mắt, muốn đại tỷ mềm lòng.
Trương Tích Hoa cố ý không vui, nheo mày dọa: “Nếu đệ khóc, tỷ sẽ không thương đệ nữa”.
Trương Kỳ Nguyên đành nỗ lực dằn mình. Thấy đệ đệ không còn gì để nói, Trương Kỳ Thăng liền bế đệ đệ đi dỗ hắn ngủ.
Trương thị thừa dịp Hà Sinh tắm đã chuẩn bị thịt thỏ gói gọn gàng để vào trong giỏ, bà nói với con gái lớn: “Đây là thịt thỏ cha ngươi bắt trong rừng, nương đã phơi khô rồi, về đến Hà gia nhớ mang cho cả nhà ăn đấy”.
Trương Tích Hoa ấm lòng: “Vâng vâng, ta hiểu mà. Ta sẽ nấu ăn và làm đồ nhắm rượu cho cha mẹ chồng”.
Trương gia không có đồ vật gì nổi bật để đáp lễ, Trương Đại Phúc chỉ biết lên núi tìm vận may. May là bắt được hai con thỏ làm thành đồ khô tặng lễ người ta, phần nhiều cũng là thể diện.
Giữa trưa nắng gắt, hoãn lại một lát cũng không muộn. Vậy nên Trương thị dặn con gái và con rể ngủ trưa rồi hẵng đi. Bà sợ lúc hai đứa ngủ dậy trượng chồng đi làm mất rồi nên phải bàn giao mọi chuyện rõ ràng trước.
Hôm qua Hà Sinh vẫn không ngủ ngon. Về phòng, hắn cởi xiêm y rồi lên giường, và nói với Trương Tích Hoa: “Nàng cũng cùng ngủ đi”.
Thật ra Trương Tích Hoa không buồn ngủ nhưng nhìn vào mắt trượng phu lại đành cởi áo ngoài, nằm yên trêи giường.
Hà Sinh nằm ngoài, hắn chẳng nói chẳng rằng chỉ vươn cánh tay kéo Trương Tích Hoa vào lòng, ngửi được mùi nàng mới nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.
Có thế này thì bệnh lạ giường mới không tái phát.
Đôi phu thể chỉ ngủ trưa nửa canh giờ thì tỉnh. Trương Tích Hoa thu thập xiêm y bẩn của Hà Sinh để vào trong bọc, đợi về đến nhà thì giặt. Lúc đi nhiều đồ lúc về lại chẳng có là bao.
Nắng cực gắt, Hà Sinh và Trương Tích Hoa đều phải đội nón. Trương thị mới từ ngoài về, bà muốn tiễn hai đứa: “Ta vừa mới ra bến đò hỏi thăm, lúc này vẫn kịp để các ngươi ngồi thuyền về đấy”.
Gần đây ít người xuất hành, thuyền phu ngồi nghỉ bên gốc cổ thụ gần bờ, để người ta đợi một lúc vẫn được. Bến đò cách nhà hai ngọn núi, Trương Tích Hoa không nghĩ tới đường xa vậy mà mẫu thân vẫn chạy qua chạy lại.
Nàng rất không đồng tình: “Nương, ta đã nói ngươi không được dãi nắng, sao nương cứ không nghe vậy?”.
Cũng lường trước được con gái sẽ nói thế, Trương thị chỉ im lìm không lên tiếng. Bà không định đi nhưng nghe mấy phụ nhân bảo có khi hôm nay không có thuyền qua, không yên lòng nên mới chạy tới bến đò xác nhận cho an tâm.
Hà Sinh nói: “Nhạc mẫu vào nhà đi, bọn ta biết đường mà”.
Trương Tích Hoa cũng tiếp: “Nương đừng đi theo nữa, thân thể người không khỏe, ta không yên tâm. Người phải biết trong nhà cần người như thế nào chứ? Dưỡng bệnh không chỉ vì riêng bản thân nương đâu”.
Trương thị hết cách đành nghe theo lời khuyên để tự hai người đi về.
Dương Tây thôn ít miệng ăn hơn Hạ Tây thôn, khoảng tầm trăm nhân khẩu thôi. Một mặt thôn giáp sông, ba mặt còn lại giáp núi. Ruộng nước rất ít, chủ yếu là người trong thôn khai khẩn núi hoang để trồng ngô, khoai lang hoặc lúa mạch.
Suối chẻ núi nên nước không còn là vấn đề nghiêm trọng với Dương Tây thôn. Dọc đường đi thấy rất nhiều nhà trồng ngô, lại vẫn có không ít lá cây khô héo.
Hà Sinh đi trước, Trương Tích Hoa duy trì khoảng cách hai bước theo sau. Khi Hà Sinh phát hiện nương tử không theo kịp sẽ cố ý dừng lại một lúc chờ nàng cùng đi.
Trương Tích Hoa đang lén vui vẻ vì điều này thì con đường trước mặt bị chắn bởi một cái bóng. Nàng ngẩng đầu lên để xem đây là cái gì.
“Tích Hoa, sao nàng về nhà mà không báo cho ta một tiếng?”. Nam tử lớn tiếng chất vấn, hắn kϊƈɦ động nắm lấy tay Trương Tích Hoa.
Trương Tích Hoa cau mày rút tay ra, người này nắm rất chặt, nàng không rút ra được. Nàng bực tức, trượng phu nàng ở ngay trước mặt, người này muốn thế nào đây?
“Hà lang…”. Không để Trương Tích Hoa nói hết, lúc Hà Sinh phát hiện liền xông vào gỡ tay nam tử rồi đẩy hắn sang một bên. Người kia không kịp chuẩn bị ngã lăn ra đất.
Đôi mắt đen sâu hun hút phẳng lặng như nước hồ của Hà Sinh chỉ bình tĩnh nhìn Trương Tích Hoa. Nàng nhìn vào đôi mắt ấy một cái thì bực dọc liền bay biến hết. Nàng muốn nói gì đó nhưng mở miệng lại không biết phải nói gì.
Nam tử đứng dậy, khẽ lảo đảo nhưng vẫn hô to: “Tích Hoa, có phải nàng hận ta không? Nàng hận ta không giữ lời hứa? Nhưng ta cũng hết cách rồi, đính hôn với A Lan không phải điều ta muốn, ta cứ nghĩ nàng đã hiểu…”.
“Sao nàng âm thầm vội gả cho người ngoài thôn này?”.
“Tích Hoa…”.
“Tích Hoa… Ta lập tức từ hôn với A Lan, nàng chờ ta được không? Được không?”.
Xưa nay Trương Tích Hoa luôn là cô nương điềm đạm, chưa bao giờ nổi nóng với ai. Có lẽ Hạ Sĩ Nguyên là người đầu tiên khiến nàng bùng nổ trong suốt mười tám năm qua.
Hắn nói nhăng nói cuội trước mặt trượng phu của nàng, không phải muốn phá vỡ tình cảm giữa nàng và trượng phu đấy chứ? Từng đợt sóng trong mắt Trương Tích Hoa càng thêm dữ dội, nàng cố gắng giữ tay mới không cho Hạ Sĩ Nguyên kia một phát tát.
Hít sâu mất một lúc nàng mới nuốt được cục tức này, nàng chỉ lạnh nhạt đáp: “Ta và ngươi không tính là thân thiết, sao ngươi lại nói những lời này? Ta cũng chưa bao giờ hứa hẹn gì với ngươi, xin ngươi đừng nói mấy câu này nữa”.
Nhà Hạ Sĩ Nguyên cũng được xem như phú hộ ở Dương Tây thôn, thế nhưng cậu ấm này lại nhìn trúng cô nương nhà nghèo cùng thôn.
Tình cảm trào dâng sẽ không thể kiềm chế, hắn còn tự cho là cô nương ấy cũng có tình cảm với mình, lại còn bám lấy nàng tuyên bố, “Ta nhất định phải lấy Tích Hoa làm vợ”.
Bình luận facebook