Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Số thịt anh em Giang gia đưa tới đã được Hà Tằng thị cùng Trương Tích Hoa và Hà Nguyên Nguyên xử lý ổn thoả từ lúc xế chiều. Ngoài số thịt ba chỉ cố ý lưu lại, số thịt mỡ đều được ép dầu ra, ước chừng được ba hũ sành.
Số dầu này có thể dùng được một thời gian đây. Mỡ heo dùng để xào rau, chế biến thức ăn sẽ vô cùng mĩ vị, phỏng chừng có thể đem đầu lưỡi người ăn cuốn đi. Hà Tằng thị chắp tay sau lưng, mấy hũ sành chứa đầy dầu, vẻ mặt tươi cười phân phó mang cất vào trong phòng bà.
Tóp mỡ còn dư lại đặt trong chậu gỗ, ở thật xa cũng có thể ngửi được mùi thơm khét dầu nhè nhẹ đầy mĩ vị, Hà Nguyên Nguyên không kịp đợi nguội, nhịn không được lấy vài khối ăn ngay.
Nhìn tướng ăn của cô nhỏ, Trương Tích Hoa cười ngăn cản nói: “Nguyên Nguyên, muội đừng ăn nữa, cứ như vậy sẽ rất dễ bị nhiệt miệng.” Tóp mỡ phải để nguội mới có thể ăn, bằng không khí nóng trong miệng sẽ tăng lên, dễ làm nhiệt miệng.
“Chẳng mấy khi mới có thể tuỳ tiện như thế mà.” Hà Nguyên Nguyên dửng dưng khoát tay nói, ăn quá ngon, nàng căn bản dừng không được miệng. Thật ra bình thường nàng cũng không thèm thịt như vậy, nhưng gần đây ở nhà đã giảm phân lượng thức ăn, những dịp được ăn thịt thật sự rất hiếm.
Trương Tích Hoa bất đắc dĩ thở dài, có chút buồn cười nói: “Chờ miệng nổi nhiệt, muội mới biết khó chịu.”
Hà Nguyên Nguyên liên tục ăn mấy khối, bàn tay trắng bé nhỏ bóng loáng mỡ, tiểu cô nương thích sạch sẽ đã biến mất không còn một mảnh, tiếp tục lấy một nắm tóp mỡ cho vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Không phải còn có tẩu tử ở đây sao? Trong nhà hôm nay còn trà giải nhiệt, nếu vậy muội sẽ uống nhiều hơn một chén.”
Đó cũng chỉ là phòng bệnh, cũng không phải trị tận gốc, mà cũng cần hai ba ngày mới có thể xuất hiện hiệu quả trị liệu. Nàng cũng không phải Hoa Đà, không thể lập tức chữa khỏi, Trương Tích Hoa nhìn cô nhỏ không khỏi lắc đầu, chỉ có thể để tiểu cô nương ăn tận hứng thôi.
Trương Tích Hoa ra tay thu thập lộn xộn trong nhà, kéo nước đem thớt, lò bếp và cả một bàn chén đũa ra cọ rửa sạch sẽ. Mặt trời đang hạ xuống núi, ánh nắng chiều ngũ sắc gieo rắc khắp nơi, Trương Tích Hoa cũng bắt đầu chuẩn bị tự tay làm cơm tối.
Hôm nay nguyên liệu phong phú, đầu tiên là nấu một nồi canh xương heo lớn. Góc sân có trồng mấy dây bí đao, hái được hai trái lớn chừng miệng chén, gọt vỏ cắt thành khối thả vào nấu, Trương Tích Hoa ngoại trừ cho vài miếng gừng khử mùi thịt sống, cũng không cho thêm gì, nước canh thanh thanh đạm đạm cấp cho cả nhà uống thật thoải mái.
Cha mẹ chồng cùng cô nhỏ đều lên giường nghỉ rồi, Trương Tích Hoa ở trong sân chờ cửa, trượng phu còn chưa về tới nhà, nàng cũng không muốn hắn trở về ăn canh thừa cơm nguội, cho nên đồ ăn đã nấu nóng qua một lần liền đặt trêи lò nhỏ lửa lưu lại độ ấm.
Cả ngày chỉ đến lúc này mới có một tia gió lạnh, nhè nhẹ phất qua mặt, khiến người ta có chút buồn ngủ, bất quá rất có rất nhiều muỗi phiền muộn đảo quanh Trương Tích Hoa, đợi có cơ hội sẽ ngay lập tức đốt nàng, nàng cầm quạt không ngừng đuổi, làm sao có thể ngủ được.
Năm nay là năm hạn, chuyện đêm không đóng cửa nhà đã trở thành chuyện tưởng tượng, thôn dân Hạ Tây thôn vào đêm đều đã cài chốt cửa phòng, Hà Sinh gánh sọt than về đến cửa nhà, gõ cửa chưa đến hai tiếng đã có người mở ra.
Trước cửa là nương tử của mình, nhìn nàng thân thể đơn bạc, Hà Sinh buồn bực nói: “Đóng cửa vào, nàng liền đi ngủ thôi.”
Trương Tích Hoa thấp giọng nói: “Trêи bếp đặt đồ ăn nóng, vừa lúc ăn.”
“Ừm.” Hà Sinh gật gật đầu, ở trêи núi bôn ba hai chuyến, hắn lúc này vừa mệt vừa đói, đem cái sọt bỏ vào nhà xí, cất đòn gánh, tìm chén đũa, định ăn xong liền về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.
Trương Tích Hoa về phòng trước, lúc chạng vạng đã đốt cây ngải cứu, hiện tại vẫn có thể ngửi được mùi vị, cởi xiêm y liền nằm phía bên trong giường.
Bởi vì trước đó trượng phu cũng đã nói qua, hắn đã quen ngủ phía ngoài, về sau Trương Tích Hoa mỗi đêm đều rất tự giác vào bên trong ngủ thẳng giấc. Dù sao mỗi ngày Hà Sinh đều rời giường sớm hơn nàng, cũng không ầm ĩ làm gì, dẫu sao ngủ ở đâu cũng đều như nhau.
Hà Sinh nhìn cơm canh phong phú đặt trong bếp có chút kinh hãi, không suy nghĩ nhiều liền mở nắp nồi, nhìn thấy rất nhiều móng heo ninh nhừ, ăn thật sự rất ngon. Hắn không tìm thấy từ ngữ nào để hình dung tư vị này, ăn một miếng, lại kèm một miếng cải chua, một chút cũng không ngán.
Hà Sinh vốn không phải là người để ý đến chuyện ăn uống mĩ vị, hắn khổ não liếc mắt nhìn cái bụng của mình, còn có nồi cơm trống rỗng, bát cơm sạch sẽ không còn một hạt, trong nhất thời buồn phiền chạy lên não.
Từ khi cưới nương tử về nhà đã có người lo lắng chuyện ăn uống, mỗi bữa ăn đều nhiều hơn so với bình thường. Tuy tự bản thân nương của hắn quản lương thực, Hà Sinh cũng không khỏi suy nghĩ, lương thực không đủ thì biết phải làm sao?
Xem ra chính mình phải cố gắng làm việc mới được, không thể để sau này không nuôi nổi nương tử của mình.
Bất quá bao tử của Trương Tích Hoa cũng chỉ như bao tử mèo con, sao có thể cùng hắn so sánh? Một bữa cơm của hắn liền có thể nuôi nàng cả một ngày, suy nghĩ của Hà Sinh bay xa đến vậy, khiến hắn cười ra thành tiếng.
Lúc sau, hắn cũng không đun nước để tắm rửa, trực tiếp vào giếng nước kéo mấy thùng, dội từ trêи đầu xuống, nhất thời cảm giác mát lạnh thấm vào ruột gan, lan tràn tới toàn thân.
Hà Sinh thân mình cường tráng, bình thường cũng làm như vậy, vội vàng lau một cái liền vào phòng.
Người trêи giường nhỏ bé yên lặng nằm ở bên trong, Hà Sinh cho là nàng ngủ say, càng đến gần giường cước bộ càng chậm lại, không tiếng động nằm trêи giường, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Trương Tích Hoa cảm giác được mấy giọt nước bắn lên trêи người, nghĩ nghĩ, liền nhíu mày, hỏi “Hà lang, tóc của chàng còn không lau khô?”
Hà Sinh hoảng sợ, có chút quẫn bách nói: “Là còn chưa khô.” Lau khô còn không biết chờ khi nào thì có thể ngủ đây, Hà Sinh cũng tiết kiệm không muốn phí công phu lau tóc chút nào.
Là một người thường xuyên chú ý tới sức khoẻ của người nhà, Trương Tích Hoa ở phương diện này rất cố chấp, có đôi khi sẽ khiến cho người ta có cảm giác dông dài phiền toái, cha nương đệ muội nàng cũng không biết đã bị niệm bao nhiêu hồi.
Đối với trượng phu nàng không muốn nhắc đi nhắc lại, Trương Tích Hoa chỉ nhẹ nhàng nói: “Ta giúp chàng lau sạch.”
Nói xong bò lên tìm một cái khăn sạch, không nói lời nào giúp Hà Sinh lau tóc, Hà Sinh cũng bởi vì nàng ít khi cường ngạnh mà đồng ý.
Khi lau tóc thì Trương Tích Hoa cũng thuận tay xoa nhẹ huyệt đạo trêи má, khiến cho Hà Sinh cả người cứng ngắc thả lỏng không ít.
Bàn tay nương tử ôn nhu sờ xoạng làm lòng hắn xẹt qua từng dòng nước siết, Hà Sinh hít sâu vài lần, mặt ngoài rất bình tĩnh, trong lòng lại thật mạnh thở dài một hơi. Nhớ đến ngày đó nàng ôn nhu ngỏ ý, mới nhận thức được bản thân đã dần có thói quen ở bên cạnh một người như thế.
Loại biến hóa này làm người ta có chút không biết làm sao, Hà Sinh không biết nên như thế nào đối mặt.
Trong phòng có chút nặng nề, hai người đều biết đối phương chưa ngủ. Một lát sau, Hà Sinh liền hỏi: “Chỗ thịt kia là ở đâu mà trong nhà có được vậy?”
Hà Sinh sớm biết đó là thịt heo rừng, nghĩ đến tính tình của nương, không có khả năng một lần mua nhiều như vậy, cho dù có mua nhiều, cũng sẽ không để cho nương tử nấu thật nhiều như vậy. Phân lượng hôm nay hắn ăn, thường có thể phân ra nấu được mấy ngày.
Trương Tích Hoa không trả lời mà hỏi lại: “Ăn ngon không?”
Hà Sinh bị hỏi trầm mặc một lát, rất thành thực nói: “Ăn rất ngon.”
Lần đầu tiên nghe hắn trả lời thẳng thắn rằng mình làm cơm canh ăn ngon, Trương Tích Hoa trong lòng cao hứng, đầu óc nhất thời nóng lên, nói: “Ta cố ý làm cho chàng ăn, chàng ăn nhiều một chút mới có sức lực làm việc.”
Nàng vốn muốn nói khi trượng phu mệt mỏi như vậy, ăn uống không thể uỷ khuất, dinh dưỡng phải cung cấp đủ bù lại khí lực đã bỏ ra, như thế thân thể mới khoẻ mạnh. Nhưng lại biểu đạt không hoàn toàn, Hà Sinh nghĩ nương tử ghét bỏ hắn thân thể cùng khí lực nhỏ bé, không cường tráng, nam nhân ở phương diện này trời sinh cũng rất mẫn cảm, Hà Sinh cũng không ngoại lệ, lúc này mím môi không lên tiếng.
Nhất thời không khí xung quanh đều lạnh xuống…
Trương Tích Hoa không suy nghĩ nhiều, cười híp mắt định nói cho hắn biết thịt heo rừng là anh em nhà họ Giang đưa tới, lời còn chưa ra khỏi miệng, Hà Sinh đột nhiên trở mình một cái, hai cánh tay duỗi ra, đem Trương Tích Hoa ôm vào lòng.
Động tác bất thình lình ấy đâu chỉ doạ Trương Tích Hoa giật mình mà còn chọc tới tận tâm nàng, trong đầu không suy nghĩ gì liền ôm sát cổ trượng phu.
Nàng đè nén trái tim đang đập bang bang trong lồng ngực, thế này rất hao tốn sức lực, hắn là đang muốn làm gì vậy?
Hà Sinh thoải mái ôm ngang nương tử, dùng tay cân nhắc, động tác như đang đo sức nặng. Quả nhiên không tới hai lần, Trương Tích Hoa nghe hắn nói một câu:
“Nàng cũng chỉ khoảng tám mươi cân, còn không nặng bằng một sọt than phải gánh hôm nay.”
Hà Sinh nói xong, cẩn thận thả nàng vào phía trong giường. Nàng ôm lấy cổ hắn, hai người da thịt thân mật dán chặt, hắn có thể cảm thấy thân thể mềm mại của nàng, Hà Sinh thấy bản thân nổi lên chút tà niệm, vội vàng ngăn lại.
Mặt Trương Tích Hoa thoáng chốc liền ửng đỏ, không dám nhìn trượng phu, nàng sợ mình cười ra tiếng. Không nghĩ Hà Sinh ngày ngày nghiêm chỉnh cũng có một mặt tính toán xét nét như vậy.
Trượng phu còn lấy mình cùng than so sánh, ai. . . Cái này xem ra thật sự khiến người ta buồn cười.
Trong phòng chỉ có hai vợ chồng, Hà Sinh làm ra những hành động như thế, chính hắn cũng là kinh ngạc trong chốc lát. Người bên cạnh dù len lén cười nhưng Hà Sinh vẫn nghe được rất rõ ràng.
Hắn sầm mặt, không buồn không giận trầm giọng nói: “Mau ngủ đi.”
Biết hắn phát hiện mình đang cười, Trương Tích Hoa liền lấy gối uyên ương dùng khi tân hôn của hai người che đầu, nghe lời nhỏ giọng đáp: ” Ừ, ta ngủ.”
Tóc trượng phu cũng đã khô, lúc này ngủ cũng có không trở ngại gì.
Hôm nay chỗ hầm than là do Hà Phú trông chừng, ngày mai đến lượt Hà Sinh, mỗi người trông nom một ngày. Nghĩ đến đêm mai không có ở nhà, Hà Sinh lại nói: “Ngày mai nàng làm nhiều cơm canh một chút, ta mang theo ở lại trong núi một đêm.”
“Được”. Trương Tích Hoa đáp.
Vị trí của hầm than cũng an toàn, Trương Tích Hoa không lo lắng gì, chỉ là khi vào núi thì thức ăn sẽ khó bảo quản. Nàng định đến ngày mai làm một chút bánh bột ngô hoặc mì. Dù sao trong nhà cũng còn rất nhiều thịt, nếu không nhanh chóng ăn sẽ biến vị, thế nên thêm chút thịt băm, phối hợp với nhau nhất định có thể ăn uống thoả đáng.
Trong khi Trương Tích Hoa không ngừng nghĩ làm thế nào hướng dạ dày trượng phu cấp thật no thì Hà Sinh trừ bỏ ảo não chính mình vừa rồi xung động, lại còn tận tâm áp chế rung động của thân thể.
Thành thân đã nhiều ngày, chuyện đó giữa hai người không tính là nhiều lắm. Mỗi lần Hà Sinh muốn đều thẳng thắn đòi đến khi thoả mãn, chuyện này thật khiến người ta khi đã biết liền muốn nghiện.
Hà Sinh lại thở ra một hơi, rõ ràng hôm nay thân thể rất mệt mỏi, nhưng làm sao lại là ngủ không được. Hắn thật sự thực rối rắm, bởi vì vừa mới chính mình nghiêm túc phân phó qua nương tử mau ngủ, mà nàng thật sự đã thở nhè nhẹ rơi vào giấc ngủ.
Bây giờ lay tỉnh người ta là việc tựa hồ không tốt lắm?
Hà Sinh càng nghĩ càng rối rắm, sau quyết định lùi ra cách Trương Tích Hoa một khoảng rất xa, sau mới chậm rãi ngủ.
Số dầu này có thể dùng được một thời gian đây. Mỡ heo dùng để xào rau, chế biến thức ăn sẽ vô cùng mĩ vị, phỏng chừng có thể đem đầu lưỡi người ăn cuốn đi. Hà Tằng thị chắp tay sau lưng, mấy hũ sành chứa đầy dầu, vẻ mặt tươi cười phân phó mang cất vào trong phòng bà.
Tóp mỡ còn dư lại đặt trong chậu gỗ, ở thật xa cũng có thể ngửi được mùi thơm khét dầu nhè nhẹ đầy mĩ vị, Hà Nguyên Nguyên không kịp đợi nguội, nhịn không được lấy vài khối ăn ngay.
Nhìn tướng ăn của cô nhỏ, Trương Tích Hoa cười ngăn cản nói: “Nguyên Nguyên, muội đừng ăn nữa, cứ như vậy sẽ rất dễ bị nhiệt miệng.” Tóp mỡ phải để nguội mới có thể ăn, bằng không khí nóng trong miệng sẽ tăng lên, dễ làm nhiệt miệng.
“Chẳng mấy khi mới có thể tuỳ tiện như thế mà.” Hà Nguyên Nguyên dửng dưng khoát tay nói, ăn quá ngon, nàng căn bản dừng không được miệng. Thật ra bình thường nàng cũng không thèm thịt như vậy, nhưng gần đây ở nhà đã giảm phân lượng thức ăn, những dịp được ăn thịt thật sự rất hiếm.
Trương Tích Hoa bất đắc dĩ thở dài, có chút buồn cười nói: “Chờ miệng nổi nhiệt, muội mới biết khó chịu.”
Hà Nguyên Nguyên liên tục ăn mấy khối, bàn tay trắng bé nhỏ bóng loáng mỡ, tiểu cô nương thích sạch sẽ đã biến mất không còn một mảnh, tiếp tục lấy một nắm tóp mỡ cho vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Không phải còn có tẩu tử ở đây sao? Trong nhà hôm nay còn trà giải nhiệt, nếu vậy muội sẽ uống nhiều hơn một chén.”
Đó cũng chỉ là phòng bệnh, cũng không phải trị tận gốc, mà cũng cần hai ba ngày mới có thể xuất hiện hiệu quả trị liệu. Nàng cũng không phải Hoa Đà, không thể lập tức chữa khỏi, Trương Tích Hoa nhìn cô nhỏ không khỏi lắc đầu, chỉ có thể để tiểu cô nương ăn tận hứng thôi.
Trương Tích Hoa ra tay thu thập lộn xộn trong nhà, kéo nước đem thớt, lò bếp và cả một bàn chén đũa ra cọ rửa sạch sẽ. Mặt trời đang hạ xuống núi, ánh nắng chiều ngũ sắc gieo rắc khắp nơi, Trương Tích Hoa cũng bắt đầu chuẩn bị tự tay làm cơm tối.
Hôm nay nguyên liệu phong phú, đầu tiên là nấu một nồi canh xương heo lớn. Góc sân có trồng mấy dây bí đao, hái được hai trái lớn chừng miệng chén, gọt vỏ cắt thành khối thả vào nấu, Trương Tích Hoa ngoại trừ cho vài miếng gừng khử mùi thịt sống, cũng không cho thêm gì, nước canh thanh thanh đạm đạm cấp cho cả nhà uống thật thoải mái.
Cha mẹ chồng cùng cô nhỏ đều lên giường nghỉ rồi, Trương Tích Hoa ở trong sân chờ cửa, trượng phu còn chưa về tới nhà, nàng cũng không muốn hắn trở về ăn canh thừa cơm nguội, cho nên đồ ăn đã nấu nóng qua một lần liền đặt trêи lò nhỏ lửa lưu lại độ ấm.
Cả ngày chỉ đến lúc này mới có một tia gió lạnh, nhè nhẹ phất qua mặt, khiến người ta có chút buồn ngủ, bất quá rất có rất nhiều muỗi phiền muộn đảo quanh Trương Tích Hoa, đợi có cơ hội sẽ ngay lập tức đốt nàng, nàng cầm quạt không ngừng đuổi, làm sao có thể ngủ được.
Năm nay là năm hạn, chuyện đêm không đóng cửa nhà đã trở thành chuyện tưởng tượng, thôn dân Hạ Tây thôn vào đêm đều đã cài chốt cửa phòng, Hà Sinh gánh sọt than về đến cửa nhà, gõ cửa chưa đến hai tiếng đã có người mở ra.
Trước cửa là nương tử của mình, nhìn nàng thân thể đơn bạc, Hà Sinh buồn bực nói: “Đóng cửa vào, nàng liền đi ngủ thôi.”
Trương Tích Hoa thấp giọng nói: “Trêи bếp đặt đồ ăn nóng, vừa lúc ăn.”
“Ừm.” Hà Sinh gật gật đầu, ở trêи núi bôn ba hai chuyến, hắn lúc này vừa mệt vừa đói, đem cái sọt bỏ vào nhà xí, cất đòn gánh, tìm chén đũa, định ăn xong liền về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.
Trương Tích Hoa về phòng trước, lúc chạng vạng đã đốt cây ngải cứu, hiện tại vẫn có thể ngửi được mùi vị, cởi xiêm y liền nằm phía bên trong giường.
Bởi vì trước đó trượng phu cũng đã nói qua, hắn đã quen ngủ phía ngoài, về sau Trương Tích Hoa mỗi đêm đều rất tự giác vào bên trong ngủ thẳng giấc. Dù sao mỗi ngày Hà Sinh đều rời giường sớm hơn nàng, cũng không ầm ĩ làm gì, dẫu sao ngủ ở đâu cũng đều như nhau.
Hà Sinh nhìn cơm canh phong phú đặt trong bếp có chút kinh hãi, không suy nghĩ nhiều liền mở nắp nồi, nhìn thấy rất nhiều móng heo ninh nhừ, ăn thật sự rất ngon. Hắn không tìm thấy từ ngữ nào để hình dung tư vị này, ăn một miếng, lại kèm một miếng cải chua, một chút cũng không ngán.
Hà Sinh vốn không phải là người để ý đến chuyện ăn uống mĩ vị, hắn khổ não liếc mắt nhìn cái bụng của mình, còn có nồi cơm trống rỗng, bát cơm sạch sẽ không còn một hạt, trong nhất thời buồn phiền chạy lên não.
Từ khi cưới nương tử về nhà đã có người lo lắng chuyện ăn uống, mỗi bữa ăn đều nhiều hơn so với bình thường. Tuy tự bản thân nương của hắn quản lương thực, Hà Sinh cũng không khỏi suy nghĩ, lương thực không đủ thì biết phải làm sao?
Xem ra chính mình phải cố gắng làm việc mới được, không thể để sau này không nuôi nổi nương tử của mình.
Bất quá bao tử của Trương Tích Hoa cũng chỉ như bao tử mèo con, sao có thể cùng hắn so sánh? Một bữa cơm của hắn liền có thể nuôi nàng cả một ngày, suy nghĩ của Hà Sinh bay xa đến vậy, khiến hắn cười ra thành tiếng.
Lúc sau, hắn cũng không đun nước để tắm rửa, trực tiếp vào giếng nước kéo mấy thùng, dội từ trêи đầu xuống, nhất thời cảm giác mát lạnh thấm vào ruột gan, lan tràn tới toàn thân.
Hà Sinh thân mình cường tráng, bình thường cũng làm như vậy, vội vàng lau một cái liền vào phòng.
Người trêи giường nhỏ bé yên lặng nằm ở bên trong, Hà Sinh cho là nàng ngủ say, càng đến gần giường cước bộ càng chậm lại, không tiếng động nằm trêи giường, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Trương Tích Hoa cảm giác được mấy giọt nước bắn lên trêи người, nghĩ nghĩ, liền nhíu mày, hỏi “Hà lang, tóc của chàng còn không lau khô?”
Hà Sinh hoảng sợ, có chút quẫn bách nói: “Là còn chưa khô.” Lau khô còn không biết chờ khi nào thì có thể ngủ đây, Hà Sinh cũng tiết kiệm không muốn phí công phu lau tóc chút nào.
Là một người thường xuyên chú ý tới sức khoẻ của người nhà, Trương Tích Hoa ở phương diện này rất cố chấp, có đôi khi sẽ khiến cho người ta có cảm giác dông dài phiền toái, cha nương đệ muội nàng cũng không biết đã bị niệm bao nhiêu hồi.
Đối với trượng phu nàng không muốn nhắc đi nhắc lại, Trương Tích Hoa chỉ nhẹ nhàng nói: “Ta giúp chàng lau sạch.”
Nói xong bò lên tìm một cái khăn sạch, không nói lời nào giúp Hà Sinh lau tóc, Hà Sinh cũng bởi vì nàng ít khi cường ngạnh mà đồng ý.
Khi lau tóc thì Trương Tích Hoa cũng thuận tay xoa nhẹ huyệt đạo trêи má, khiến cho Hà Sinh cả người cứng ngắc thả lỏng không ít.
Bàn tay nương tử ôn nhu sờ xoạng làm lòng hắn xẹt qua từng dòng nước siết, Hà Sinh hít sâu vài lần, mặt ngoài rất bình tĩnh, trong lòng lại thật mạnh thở dài một hơi. Nhớ đến ngày đó nàng ôn nhu ngỏ ý, mới nhận thức được bản thân đã dần có thói quen ở bên cạnh một người như thế.
Loại biến hóa này làm người ta có chút không biết làm sao, Hà Sinh không biết nên như thế nào đối mặt.
Trong phòng có chút nặng nề, hai người đều biết đối phương chưa ngủ. Một lát sau, Hà Sinh liền hỏi: “Chỗ thịt kia là ở đâu mà trong nhà có được vậy?”
Hà Sinh sớm biết đó là thịt heo rừng, nghĩ đến tính tình của nương, không có khả năng một lần mua nhiều như vậy, cho dù có mua nhiều, cũng sẽ không để cho nương tử nấu thật nhiều như vậy. Phân lượng hôm nay hắn ăn, thường có thể phân ra nấu được mấy ngày.
Trương Tích Hoa không trả lời mà hỏi lại: “Ăn ngon không?”
Hà Sinh bị hỏi trầm mặc một lát, rất thành thực nói: “Ăn rất ngon.”
Lần đầu tiên nghe hắn trả lời thẳng thắn rằng mình làm cơm canh ăn ngon, Trương Tích Hoa trong lòng cao hứng, đầu óc nhất thời nóng lên, nói: “Ta cố ý làm cho chàng ăn, chàng ăn nhiều một chút mới có sức lực làm việc.”
Nàng vốn muốn nói khi trượng phu mệt mỏi như vậy, ăn uống không thể uỷ khuất, dinh dưỡng phải cung cấp đủ bù lại khí lực đã bỏ ra, như thế thân thể mới khoẻ mạnh. Nhưng lại biểu đạt không hoàn toàn, Hà Sinh nghĩ nương tử ghét bỏ hắn thân thể cùng khí lực nhỏ bé, không cường tráng, nam nhân ở phương diện này trời sinh cũng rất mẫn cảm, Hà Sinh cũng không ngoại lệ, lúc này mím môi không lên tiếng.
Nhất thời không khí xung quanh đều lạnh xuống…
Trương Tích Hoa không suy nghĩ nhiều, cười híp mắt định nói cho hắn biết thịt heo rừng là anh em nhà họ Giang đưa tới, lời còn chưa ra khỏi miệng, Hà Sinh đột nhiên trở mình một cái, hai cánh tay duỗi ra, đem Trương Tích Hoa ôm vào lòng.
Động tác bất thình lình ấy đâu chỉ doạ Trương Tích Hoa giật mình mà còn chọc tới tận tâm nàng, trong đầu không suy nghĩ gì liền ôm sát cổ trượng phu.
Nàng đè nén trái tim đang đập bang bang trong lồng ngực, thế này rất hao tốn sức lực, hắn là đang muốn làm gì vậy?
Hà Sinh thoải mái ôm ngang nương tử, dùng tay cân nhắc, động tác như đang đo sức nặng. Quả nhiên không tới hai lần, Trương Tích Hoa nghe hắn nói một câu:
“Nàng cũng chỉ khoảng tám mươi cân, còn không nặng bằng một sọt than phải gánh hôm nay.”
Hà Sinh nói xong, cẩn thận thả nàng vào phía trong giường. Nàng ôm lấy cổ hắn, hai người da thịt thân mật dán chặt, hắn có thể cảm thấy thân thể mềm mại của nàng, Hà Sinh thấy bản thân nổi lên chút tà niệm, vội vàng ngăn lại.
Mặt Trương Tích Hoa thoáng chốc liền ửng đỏ, không dám nhìn trượng phu, nàng sợ mình cười ra tiếng. Không nghĩ Hà Sinh ngày ngày nghiêm chỉnh cũng có một mặt tính toán xét nét như vậy.
Trượng phu còn lấy mình cùng than so sánh, ai. . . Cái này xem ra thật sự khiến người ta buồn cười.
Trong phòng chỉ có hai vợ chồng, Hà Sinh làm ra những hành động như thế, chính hắn cũng là kinh ngạc trong chốc lát. Người bên cạnh dù len lén cười nhưng Hà Sinh vẫn nghe được rất rõ ràng.
Hắn sầm mặt, không buồn không giận trầm giọng nói: “Mau ngủ đi.”
Biết hắn phát hiện mình đang cười, Trương Tích Hoa liền lấy gối uyên ương dùng khi tân hôn của hai người che đầu, nghe lời nhỏ giọng đáp: ” Ừ, ta ngủ.”
Tóc trượng phu cũng đã khô, lúc này ngủ cũng có không trở ngại gì.
Hôm nay chỗ hầm than là do Hà Phú trông chừng, ngày mai đến lượt Hà Sinh, mỗi người trông nom một ngày. Nghĩ đến đêm mai không có ở nhà, Hà Sinh lại nói: “Ngày mai nàng làm nhiều cơm canh một chút, ta mang theo ở lại trong núi một đêm.”
“Được”. Trương Tích Hoa đáp.
Vị trí của hầm than cũng an toàn, Trương Tích Hoa không lo lắng gì, chỉ là khi vào núi thì thức ăn sẽ khó bảo quản. Nàng định đến ngày mai làm một chút bánh bột ngô hoặc mì. Dù sao trong nhà cũng còn rất nhiều thịt, nếu không nhanh chóng ăn sẽ biến vị, thế nên thêm chút thịt băm, phối hợp với nhau nhất định có thể ăn uống thoả đáng.
Trong khi Trương Tích Hoa không ngừng nghĩ làm thế nào hướng dạ dày trượng phu cấp thật no thì Hà Sinh trừ bỏ ảo não chính mình vừa rồi xung động, lại còn tận tâm áp chế rung động của thân thể.
Thành thân đã nhiều ngày, chuyện đó giữa hai người không tính là nhiều lắm. Mỗi lần Hà Sinh muốn đều thẳng thắn đòi đến khi thoả mãn, chuyện này thật khiến người ta khi đã biết liền muốn nghiện.
Hà Sinh lại thở ra một hơi, rõ ràng hôm nay thân thể rất mệt mỏi, nhưng làm sao lại là ngủ không được. Hắn thật sự thực rối rắm, bởi vì vừa mới chính mình nghiêm túc phân phó qua nương tử mau ngủ, mà nàng thật sự đã thở nhè nhẹ rơi vào giấc ngủ.
Bây giờ lay tỉnh người ta là việc tựa hồ không tốt lắm?
Hà Sinh càng nghĩ càng rối rắm, sau quyết định lùi ra cách Trương Tích Hoa một khoảng rất xa, sau mới chậm rãi ngủ.
Bình luận facebook