Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Lễ tắm ba ngày của đại tôn tử Hà Nhị thúc gia náo nhiệt vô cùng, hai lão nhân gia cười không khép được miệng. Sau khi tham gia buổi lễ, Trương Tích Hoa cùng Hà Sinh cũng đi một chuyến đến Trần gia, đã uống hết thang thuốc thứ tư, Bảo nhi đã khoẻ hẳn, hoạt bát nhảy loạn khắp nơi.
Lúc nào cũng nháo nhào đòi đi núi bẫy gà rừng, lội suối bắt cá nhỏ.
Trần gia cảm kϊƈɦ không thôi, ngoài số bạc xem bệnh còn cẩn thận gởi biếu Trương Tích Hoa một rổ trứng gà mới ấp cùng cả một cái đùi heo thật to. Phu thê Hà Sinh thế nào cũng không dám nhận, Trần lão gia có chút mất hứng liền lấy cớ nhờ Trương Tích Hoa xem mạch cho phu thê ông, lấy một ít thuốc điều dưỡng thân thể. Đến lúc này đôi vợ chồng mới thôi không ngại ngùng nữa, cẩn thận bắt mạch cùng viết toa thuốc, Trương Tích Hoa dặn dò kĩ lưỡng xong mới cùng trượng phu ra về.
Hai thôn cách nhau bằng mấy ngọn đồi nhỏ, qua một đỉnh đồi liền có thể thấy Hạ Tây thôn bằng phẳng, ruộng đồng xanh mướt, lúa lay từng đợt theo gió mát. Đi trêи đường mòn giữa đồng, mỗi người đều hít một hơi căng lồng ngực mùi mạ non trong veo, mắt nhìn thấy mấy bông hoa dại đua nhau khoe sắc ven bờ ruộng…
Đi giữa cảnh trí an tĩnh nhưng tâm người đang cuồn cuộn sóng trào, Trương Tích Hoa kéo kéo tay trượng phu, nói: “Hà lang, chàng là lo lắng chuyện vừa rồi đúng không?”
Hà Sinh có chút căng thẳng, hơi dùng lực cầm lấy tay nương tử. Bàn tay làm nhiều việc nông có rất nhiều vết chai, khớp xương rõ ràng nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, Trương Tích Hoa cười trấn an: “Chúng ta thử đi trấn trêи tìm Hứa Hoài huynh hỏi tin tức một chút xem sao.”
Hôm nay vào Trần gia thì vừa vặn con trai cả làm bộ kɧօáϊ ở Đại Lương trấn cũng trở về nhà, hai người lại nghe được một ít tin tức. Nghe nói, nửa tháng nữa huyện nha mới bố cáo ra ngoài vì đây là một đại án, dây dưa đã mười mấy năm, phạm vi hoạt động cũng rộng lớn, số người bị lừa bán nhiều đến độ mấy người phạm tội cũng không nhớ hết. Huyện nha chính vì vậy cũng rất khó khăn trong việc thống kê đầy đủ rõ ràng, hiện tại vẫn còn một số tên đồng loã chưa bắt quy án được.
Thay vì cứ phải chờ đợi mù mịt thế này thì tìm Hứa Hoài hỏi qua một chút vẫn tốt hơn, huynh ấy cũng sẽ ra tay giúp đỡ một phen.
“Được, sớm ngày mai ta sẽ đi trấn trêи.” Hà Sinh cũng có ý định này, nương tử chẳng qua đem ý định của hắn nói ra thôi. Hà Sinh nhìn dung nhan của Trương Tích Hoa, đôi mắt nhu hoà trong suốt ấy lập tức khiến hắn an tĩnh trở lại. Thê tử luôn như vậy, lúc nào cũng suy nghĩ chu toàn mọi chuyện, làm sao không khiến cho người ta muốn thả vào lòng chăm sóc. Nghĩ là làm, Hà Sinh liền vươn tay đem nàng nhốt vào lòng.
“Đừng như thế, người khác trông thấy thì làm sao?” Trương Tích Hoa nhăn nhó nói.
Thanh âm Hà Sinh có chút đè nén vang lên: “Tích Hoa, ta chính là sợ. . . Sợ. . .” Sợ đột nhiên sẽ có tin tức về đệ đệ của mình, chỉ là tin tức không như mong đợi…
“Thϊế͙p͙ hiểu, thϊế͙p͙ hiểu.” Trương Tích Hoa an ủi nói: “Đừng sợ, Bồ tát phù hộ chúng ta.”
“Cũng mong vậy.” Hà Sinh hạ giọng nói. Trượng phu chẳng mấy khi lo lắng đến không kìm nén được cảm xúc thế này, tâm Trương Tích Hoa xót xa không thôi.
Đến khi trở về nhà thì đôi phu thê đã ổn định lại cảm xúc, Hà Tằng thị tiếp nhận giỏ trúc, nhìn thấy đùi heo thật to thì vô cùng kinh ngạc: “Trần gia cũng thật là. Đã cho một rổ trứng lớn còn thêm một cái đùi heo, đoán chừng con heo này cũng phải được hơn bốn, năm trăm cân đấy.”
*1 cân Trung Quốc = 1/2 kg nha mọi người ^^
Một con heo bốn năm trăm cân cũng không phải dễ nuôi.
Hà Đại Xuyên đang ngồi trong sân đan thêm mấy sọt trúc, tránh để đến lúc thu lúa không có đủ sọt đựng. Hai năm trước mùa màng thất bát, nhiều nhà thấy Đại Lương trấn sinh sống khổ sở liền bán hết ruộng đất đi nơi khác sinh sống, Hà gia ngược lại thu vào cửa thêm vài mẫu ruộng. Năm nay toàn bộ gieo lúa nước, trời đất lại dung hoà, đoán chừng năm nay sẽ trúng lớn, chuẩn bị nhiều sọt một chút may ra mới có thể ứng phó được.
Ông nhìn bộ dáng vui vẻ của bạn già, lé mắt nói: “Già cả rồi mà cứ đám trẻ. Nhà ta đâu có thiếu đói?” Trêu ghẹo vài câu xong, Hà Đại Xuyên cũng nghiêm giọng hỏi: “Cha mẹ của Du ca, đứa nhỏ bệnh tình đã ổn cả chưa? Cũng nên chú ý một chút, nhận của người ta nhiều đồ như thế thì chính mình cũng phải biết làm sao cho phải.” Cha chồng từ trước đến giờ là một người trầm mặc ít nói, hôm nay đột nhiên nói nhiều như vậy cũng là vì lo lắng con mình nhận lễ của người ta mà không chu toàn, phải cẩn thận nhắc nhở mấy lời.
Trương Tích Hoa cười tủm tỉm đáp: “Cha, đứa bé đã khoẻ rồi ạ. Người cứ yên tâm, bằng không Trần gia cũng không biếu nhiều lễ như thế.”
Hà Đại Xuyên rất tin tưởng y thuật của con dâu, ngẫm nghĩ một lát lại đáp: “Vậy thì được. Cái gì có thể không biết nhưng nhất định phải biết điều một chút mới tốt.”
“Vợ chồng hắn làm gì còn cần cái lão già chết tiệt như ông quan tâm đến à? Cũng đã lớn cả rồi, làm việc gì đương nhiên sẽ suy nghĩ trước sau.” Hà Tằng thị trừng mắt liếc Hà Đại Xuyên, sau liền phân phó con dâu mang trứng đi cất, chân giò chặt nhỏ để hầm măng cũng rất ngon.
“Lão già, ta có nên chừa lại cho Du ca một miếng thịt, thời tiết nóng thịt trữ lại cũng không tốt, huống hồ cũng không nên để cho hắn ăn thức ăn để lâu.” Biểu tình của Hà Tằng thị có chút phiền não.
Con dâu nói dạ dày của hài tử còn yếu, ăn thịt để lâu sẽ bị tiêu chảy, chưa kể không cẩn thận còn có thể sinh ra một đống thứ bệnh khác. Hà Tằng thị nghe xong có chút nhức đầu, bất quá những chuyện liên quan đến đại tôn tử bà cũng không dám qua loa.
Hà Đại Xuyên nghe xong đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Con dâu dặn dò có lúc nào sai sao? Muốn để cho Du ca ăn thịt thì cứ mỗi ngày chịu khó đi nhà đồ tể cắt là được.”
Trong nhà cũng không đói kém khổ sở gì, hai lão nhân gia đương nhiên không muốn uỷ khuất tôn tử. Muốn cho hắn tẩm bổ mau ăn chóng lớn, hai người cũng thường xuyên đi đến nhà đồ tể trong thôn mua thịt về nấu cho hắn.
Hà Tằng thị đáp: “Được. Vậy chỗ thịt này hôm nay để ta sai cha Du ca đi tìm một ít măng cùng đi vườn hái mấy trái ớt xanh về hầm canh măng.”
Hà Sinh trầm mặc đứng một bên, nhìn chằm chằm cha mẹ một lúc lâu. Nhị lão nay cũng đã ngũ tuần, từng ấy năm đau khổ, giày vò, vất vả lắm mới chậm rãi lắng xuống, Hà Sinh không nguyện chỉ một chút tin tức mơ hồ mà phá vỡ cục diện bình an vô sự này.
Từ lúc nghe được tin tức, hắn cùng Trương Tích Hoa đã bàn bạc qua, tạm thời sẽ không nói chuyện này cho cha mẹ biết. Hà Sinh nhiều lần muốn mở miệng, lại chỉ dám nắm chặt tay, cắn chặt răng không nói ra lời. Hắn định sẽ đi trấn trêи hỏi qua một lần rồi mới nói cho hai lão nhân gia.
Bởi vì hôm nay có nhiều thịt, Hà Tằng thị đích thân ra tay nấu cơm chiều, nhào bột làm bánh bao nhân thịt. Cẩn thận chọn lựa miếng thịt cả nạc cả mỡ, băm đều tay trộn cùng mộc nhĩ, hành lá, muối và hạt tiêu làm nhân bánh, gói vào vỏ bột, cho vào lồng hấp lên. Vườn rau nhà Hà gia tươi tốt đủ các loại rau xanh, ớt, khổ qua cùng mướp các loại, mỗi ngày đều có thể hái một giỏ lớn trở về nhà. Trương Tích Hoa cũng chọn mấy quả mướp cùng cà tím căng mọng mang về cho mẹ chồng luộc lên chấm cùng nước thịt xào. Còn dư lại xương heo cùng móng giò, Hà Tằng thị đem xào cùng măng Hà Sinh mang về, ninh một nồi canh măng giò heo thơm ngát, hấp dẫn đầy mĩ vị.
Trương Tích Hoa hiện tại không chịu được mùi thịt, chỉ có thể giao lại chuyện trong bếp cho mẹ chồng. Chính mình cũng chỉ có thể ở bên giếng nước nhặt rau cùng rửa rau. Biết con dâu đang kì thai nghén, Hà Tằng thị cũng chú ý nấu mấy món thanh đạm riêng cho nàng ăn.
Sắp đến lúc dọn cơm thì Hà Nguyên Nguyên ôm Du ca từ Hoàng gia trở về, nhìn thấy một bàn lớn thức ăn ngon liền hớn hở: ” Nương, người nấu món gì mà thơm như vậy? Ta từ Hoàng gia đã ngửi thấy mùi vị.”
Hà Tằng thị cười mắng: “Mũi ngươi thính như mũi cẩu sao? Từ xa như vậy mà đã ngửi được?”
“Nào có, chỉ trách người nấu cơm ngon không ai sánh bằng.”
Tâm tình Hà Tằng thị đang tốt, cũng không rầy la đứa nhỏ: “Ba hoa! Còn không mau đem Du ca đi rửa tay đi, cô cháu các ngươi bẩn thỉu lấm lem thế kia thì ai cho ngồi vào bàn đây?”
Hà Nguyên Nguyên nhịn không được vội vàng nhìn tới nhìn lui, nàng chỗ nào bị bẩn cơ? Chỉ có Du ca ham chơi cùng Gia Đạt, ở trêи đất lăn mấy vòng, xiêm y dính chút cỏ dại mà thôi. Hà Nguyên Nguyên bĩu bĩu môi, ôm đứa nhỏ đi tìm nước ấm tắm rửa cho hắn.
Mùi thức ăn ngào ngạt phiêu tán khắp nơi chọc người nuốt nước bọt ừng ực, Hà Đại Xuyên cất dụng cụ trong tay, tuỳ tiện phủi phủi y phục liền ngồi vào bàn. Hà Tằng thị nhìn thấy bạn già cả người toàn là vụn trúc liền lên tiếng thúc giục: “Lão già kia, mấy đứa bé như Du ca còn biết phải sạch sẽ, lớn đầu như thế còn không biết làm gương, mau đi rửa tay rửa mặt.”
“Lải nhải!” Hà Đại Xuyên không cam lòng đáp một tiếng rồi mới đi rửa mặt.
Trong nhà mấy ngày nay mọi việc đều an ổn, tinh thần Hà Tằng thị cũng sáng sủa không ít, bà lại thích nhất dài dòng với bạn già cùng bận rộn bên bếp núc.
Nhìn không khí hài hoà vui vẻ bên bàn cơm, hai vị lão nhân cũng không dừng cãi cọ, nghĩ đến đệ đệ mất tích, Trương Tích Hoa thở dài một hơi. Hy vọng trượng phu ngày mai đi trấn trêи sẽ hỏi được tin tức tốt.
Hà Sinh đang ăn cơm, trong bát đột nhiên xuất hiện một khoanh giò heo, ngẩng đầu lên Trương Tích Hoa cười ôn nhu nhìn hắn. Đôi đũa trong tay cũng vươn ra, Hà Sinh cẩn thận lấy một cái bánh hấp cùng một ít rau củ luộc chấm qua thịt xào, nói: “Nương cố ý làm cho nàng, đều là thịt nạc, nàng ăn thử xem sao?”
Lúc nào cũng nháo nhào đòi đi núi bẫy gà rừng, lội suối bắt cá nhỏ.
Trần gia cảm kϊƈɦ không thôi, ngoài số bạc xem bệnh còn cẩn thận gởi biếu Trương Tích Hoa một rổ trứng gà mới ấp cùng cả một cái đùi heo thật to. Phu thê Hà Sinh thế nào cũng không dám nhận, Trần lão gia có chút mất hứng liền lấy cớ nhờ Trương Tích Hoa xem mạch cho phu thê ông, lấy một ít thuốc điều dưỡng thân thể. Đến lúc này đôi vợ chồng mới thôi không ngại ngùng nữa, cẩn thận bắt mạch cùng viết toa thuốc, Trương Tích Hoa dặn dò kĩ lưỡng xong mới cùng trượng phu ra về.
Hai thôn cách nhau bằng mấy ngọn đồi nhỏ, qua một đỉnh đồi liền có thể thấy Hạ Tây thôn bằng phẳng, ruộng đồng xanh mướt, lúa lay từng đợt theo gió mát. Đi trêи đường mòn giữa đồng, mỗi người đều hít một hơi căng lồng ngực mùi mạ non trong veo, mắt nhìn thấy mấy bông hoa dại đua nhau khoe sắc ven bờ ruộng…
Đi giữa cảnh trí an tĩnh nhưng tâm người đang cuồn cuộn sóng trào, Trương Tích Hoa kéo kéo tay trượng phu, nói: “Hà lang, chàng là lo lắng chuyện vừa rồi đúng không?”
Hà Sinh có chút căng thẳng, hơi dùng lực cầm lấy tay nương tử. Bàn tay làm nhiều việc nông có rất nhiều vết chai, khớp xương rõ ràng nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, Trương Tích Hoa cười trấn an: “Chúng ta thử đi trấn trêи tìm Hứa Hoài huynh hỏi tin tức một chút xem sao.”
Hôm nay vào Trần gia thì vừa vặn con trai cả làm bộ kɧօáϊ ở Đại Lương trấn cũng trở về nhà, hai người lại nghe được một ít tin tức. Nghe nói, nửa tháng nữa huyện nha mới bố cáo ra ngoài vì đây là một đại án, dây dưa đã mười mấy năm, phạm vi hoạt động cũng rộng lớn, số người bị lừa bán nhiều đến độ mấy người phạm tội cũng không nhớ hết. Huyện nha chính vì vậy cũng rất khó khăn trong việc thống kê đầy đủ rõ ràng, hiện tại vẫn còn một số tên đồng loã chưa bắt quy án được.
Thay vì cứ phải chờ đợi mù mịt thế này thì tìm Hứa Hoài hỏi qua một chút vẫn tốt hơn, huynh ấy cũng sẽ ra tay giúp đỡ một phen.
“Được, sớm ngày mai ta sẽ đi trấn trêи.” Hà Sinh cũng có ý định này, nương tử chẳng qua đem ý định của hắn nói ra thôi. Hà Sinh nhìn dung nhan của Trương Tích Hoa, đôi mắt nhu hoà trong suốt ấy lập tức khiến hắn an tĩnh trở lại. Thê tử luôn như vậy, lúc nào cũng suy nghĩ chu toàn mọi chuyện, làm sao không khiến cho người ta muốn thả vào lòng chăm sóc. Nghĩ là làm, Hà Sinh liền vươn tay đem nàng nhốt vào lòng.
“Đừng như thế, người khác trông thấy thì làm sao?” Trương Tích Hoa nhăn nhó nói.
Thanh âm Hà Sinh có chút đè nén vang lên: “Tích Hoa, ta chính là sợ. . . Sợ. . .” Sợ đột nhiên sẽ có tin tức về đệ đệ của mình, chỉ là tin tức không như mong đợi…
“Thϊế͙p͙ hiểu, thϊế͙p͙ hiểu.” Trương Tích Hoa an ủi nói: “Đừng sợ, Bồ tát phù hộ chúng ta.”
“Cũng mong vậy.” Hà Sinh hạ giọng nói. Trượng phu chẳng mấy khi lo lắng đến không kìm nén được cảm xúc thế này, tâm Trương Tích Hoa xót xa không thôi.
Đến khi trở về nhà thì đôi phu thê đã ổn định lại cảm xúc, Hà Tằng thị tiếp nhận giỏ trúc, nhìn thấy đùi heo thật to thì vô cùng kinh ngạc: “Trần gia cũng thật là. Đã cho một rổ trứng lớn còn thêm một cái đùi heo, đoán chừng con heo này cũng phải được hơn bốn, năm trăm cân đấy.”
*1 cân Trung Quốc = 1/2 kg nha mọi người ^^
Một con heo bốn năm trăm cân cũng không phải dễ nuôi.
Hà Đại Xuyên đang ngồi trong sân đan thêm mấy sọt trúc, tránh để đến lúc thu lúa không có đủ sọt đựng. Hai năm trước mùa màng thất bát, nhiều nhà thấy Đại Lương trấn sinh sống khổ sở liền bán hết ruộng đất đi nơi khác sinh sống, Hà gia ngược lại thu vào cửa thêm vài mẫu ruộng. Năm nay toàn bộ gieo lúa nước, trời đất lại dung hoà, đoán chừng năm nay sẽ trúng lớn, chuẩn bị nhiều sọt một chút may ra mới có thể ứng phó được.
Ông nhìn bộ dáng vui vẻ của bạn già, lé mắt nói: “Già cả rồi mà cứ đám trẻ. Nhà ta đâu có thiếu đói?” Trêu ghẹo vài câu xong, Hà Đại Xuyên cũng nghiêm giọng hỏi: “Cha mẹ của Du ca, đứa nhỏ bệnh tình đã ổn cả chưa? Cũng nên chú ý một chút, nhận của người ta nhiều đồ như thế thì chính mình cũng phải biết làm sao cho phải.” Cha chồng từ trước đến giờ là một người trầm mặc ít nói, hôm nay đột nhiên nói nhiều như vậy cũng là vì lo lắng con mình nhận lễ của người ta mà không chu toàn, phải cẩn thận nhắc nhở mấy lời.
Trương Tích Hoa cười tủm tỉm đáp: “Cha, đứa bé đã khoẻ rồi ạ. Người cứ yên tâm, bằng không Trần gia cũng không biếu nhiều lễ như thế.”
Hà Đại Xuyên rất tin tưởng y thuật của con dâu, ngẫm nghĩ một lát lại đáp: “Vậy thì được. Cái gì có thể không biết nhưng nhất định phải biết điều một chút mới tốt.”
“Vợ chồng hắn làm gì còn cần cái lão già chết tiệt như ông quan tâm đến à? Cũng đã lớn cả rồi, làm việc gì đương nhiên sẽ suy nghĩ trước sau.” Hà Tằng thị trừng mắt liếc Hà Đại Xuyên, sau liền phân phó con dâu mang trứng đi cất, chân giò chặt nhỏ để hầm măng cũng rất ngon.
“Lão già, ta có nên chừa lại cho Du ca một miếng thịt, thời tiết nóng thịt trữ lại cũng không tốt, huống hồ cũng không nên để cho hắn ăn thức ăn để lâu.” Biểu tình của Hà Tằng thị có chút phiền não.
Con dâu nói dạ dày của hài tử còn yếu, ăn thịt để lâu sẽ bị tiêu chảy, chưa kể không cẩn thận còn có thể sinh ra một đống thứ bệnh khác. Hà Tằng thị nghe xong có chút nhức đầu, bất quá những chuyện liên quan đến đại tôn tử bà cũng không dám qua loa.
Hà Đại Xuyên nghe xong đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Con dâu dặn dò có lúc nào sai sao? Muốn để cho Du ca ăn thịt thì cứ mỗi ngày chịu khó đi nhà đồ tể cắt là được.”
Trong nhà cũng không đói kém khổ sở gì, hai lão nhân gia đương nhiên không muốn uỷ khuất tôn tử. Muốn cho hắn tẩm bổ mau ăn chóng lớn, hai người cũng thường xuyên đi đến nhà đồ tể trong thôn mua thịt về nấu cho hắn.
Hà Tằng thị đáp: “Được. Vậy chỗ thịt này hôm nay để ta sai cha Du ca đi tìm một ít măng cùng đi vườn hái mấy trái ớt xanh về hầm canh măng.”
Hà Sinh trầm mặc đứng một bên, nhìn chằm chằm cha mẹ một lúc lâu. Nhị lão nay cũng đã ngũ tuần, từng ấy năm đau khổ, giày vò, vất vả lắm mới chậm rãi lắng xuống, Hà Sinh không nguyện chỉ một chút tin tức mơ hồ mà phá vỡ cục diện bình an vô sự này.
Từ lúc nghe được tin tức, hắn cùng Trương Tích Hoa đã bàn bạc qua, tạm thời sẽ không nói chuyện này cho cha mẹ biết. Hà Sinh nhiều lần muốn mở miệng, lại chỉ dám nắm chặt tay, cắn chặt răng không nói ra lời. Hắn định sẽ đi trấn trêи hỏi qua một lần rồi mới nói cho hai lão nhân gia.
Bởi vì hôm nay có nhiều thịt, Hà Tằng thị đích thân ra tay nấu cơm chiều, nhào bột làm bánh bao nhân thịt. Cẩn thận chọn lựa miếng thịt cả nạc cả mỡ, băm đều tay trộn cùng mộc nhĩ, hành lá, muối và hạt tiêu làm nhân bánh, gói vào vỏ bột, cho vào lồng hấp lên. Vườn rau nhà Hà gia tươi tốt đủ các loại rau xanh, ớt, khổ qua cùng mướp các loại, mỗi ngày đều có thể hái một giỏ lớn trở về nhà. Trương Tích Hoa cũng chọn mấy quả mướp cùng cà tím căng mọng mang về cho mẹ chồng luộc lên chấm cùng nước thịt xào. Còn dư lại xương heo cùng móng giò, Hà Tằng thị đem xào cùng măng Hà Sinh mang về, ninh một nồi canh măng giò heo thơm ngát, hấp dẫn đầy mĩ vị.
Trương Tích Hoa hiện tại không chịu được mùi thịt, chỉ có thể giao lại chuyện trong bếp cho mẹ chồng. Chính mình cũng chỉ có thể ở bên giếng nước nhặt rau cùng rửa rau. Biết con dâu đang kì thai nghén, Hà Tằng thị cũng chú ý nấu mấy món thanh đạm riêng cho nàng ăn.
Sắp đến lúc dọn cơm thì Hà Nguyên Nguyên ôm Du ca từ Hoàng gia trở về, nhìn thấy một bàn lớn thức ăn ngon liền hớn hở: ” Nương, người nấu món gì mà thơm như vậy? Ta từ Hoàng gia đã ngửi thấy mùi vị.”
Hà Tằng thị cười mắng: “Mũi ngươi thính như mũi cẩu sao? Từ xa như vậy mà đã ngửi được?”
“Nào có, chỉ trách người nấu cơm ngon không ai sánh bằng.”
Tâm tình Hà Tằng thị đang tốt, cũng không rầy la đứa nhỏ: “Ba hoa! Còn không mau đem Du ca đi rửa tay đi, cô cháu các ngươi bẩn thỉu lấm lem thế kia thì ai cho ngồi vào bàn đây?”
Hà Nguyên Nguyên nhịn không được vội vàng nhìn tới nhìn lui, nàng chỗ nào bị bẩn cơ? Chỉ có Du ca ham chơi cùng Gia Đạt, ở trêи đất lăn mấy vòng, xiêm y dính chút cỏ dại mà thôi. Hà Nguyên Nguyên bĩu bĩu môi, ôm đứa nhỏ đi tìm nước ấm tắm rửa cho hắn.
Mùi thức ăn ngào ngạt phiêu tán khắp nơi chọc người nuốt nước bọt ừng ực, Hà Đại Xuyên cất dụng cụ trong tay, tuỳ tiện phủi phủi y phục liền ngồi vào bàn. Hà Tằng thị nhìn thấy bạn già cả người toàn là vụn trúc liền lên tiếng thúc giục: “Lão già kia, mấy đứa bé như Du ca còn biết phải sạch sẽ, lớn đầu như thế còn không biết làm gương, mau đi rửa tay rửa mặt.”
“Lải nhải!” Hà Đại Xuyên không cam lòng đáp một tiếng rồi mới đi rửa mặt.
Trong nhà mấy ngày nay mọi việc đều an ổn, tinh thần Hà Tằng thị cũng sáng sủa không ít, bà lại thích nhất dài dòng với bạn già cùng bận rộn bên bếp núc.
Nhìn không khí hài hoà vui vẻ bên bàn cơm, hai vị lão nhân cũng không dừng cãi cọ, nghĩ đến đệ đệ mất tích, Trương Tích Hoa thở dài một hơi. Hy vọng trượng phu ngày mai đi trấn trêи sẽ hỏi được tin tức tốt.
Hà Sinh đang ăn cơm, trong bát đột nhiên xuất hiện một khoanh giò heo, ngẩng đầu lên Trương Tích Hoa cười ôn nhu nhìn hắn. Đôi đũa trong tay cũng vươn ra, Hà Sinh cẩn thận lấy một cái bánh hấp cùng một ít rau củ luộc chấm qua thịt xào, nói: “Nương cố ý làm cho nàng, đều là thịt nạc, nàng ăn thử xem sao?”
Bình luận facebook