Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 56
Edit: Fuly
Nguyệt Dương phu nhân có thai trước khi đại hoàng tử trúng độc, sau khi chân tướng rõ ràng, nàng ta lại bị bệnh liệt giường, ngày Minh Uyên sai thái y đến bắt mạch, nàng ta dặn đi dặn lại không cho nói, mới kéo dài tới hôm nay.
Minh Uyên có thể đoán được đại khái suy nghĩ của nàng ta, ngày đó nàng ta còn không biết liệu mình có thể khôi phục thánh sủng hay không, nếu tùy tiện nói ra, sợ rằng rất dễ khiến tiểu sinh mệnh này chết non trong bụng.
Cũng vì thấy thương tiếc nàng ta, địa vị của Nguyệt Dương phu nhân cũng ngày càng vững chắc như mặt trời ban trưa, đồ được ban thưởng về cung nối dài không dứt, cống phẩm thuốc bổ thì nhiều không đếm xuể. Có được tâm đế vương như được thiên hạ, nàng ta hiểu rất rõ đạo lý này.
Phượng Cầm cùng Loan Địch mang quà những phi tần đưa tới đi vào, Ánh Ngọc chỉ nhìn thoáng qua, liền quay đầu lại hỏi Nguyệt Dương phu nhân: "Nương nương, những vật dụng đều đưa vào khố phòng còn thuốc bổ và thức ăn đều mang đi đốt hết?"
Nguyệt Dương phu nhân khẽ cong khóe miệng, tán thưởng nhìn nàng một cái, gật đầu.
Nhưng Phượng Cầm cùng Loan Địch còn chưa đi xa, nàng ta lại chợt thay đổi chủ ý, gọi lại: "Có quà tặng do Lục Phương nghi đưa tới không?"
Phượng Cầm đáp: "Lục Phương nghi đưa tới một chiếc gối Kim Ngọc Mãn Đường, một chiếc đèn Trường minh."
Nguyệt Dương phu nhân nhíu mày: "Không có thuốc bổ hay gì khác?"
"Không có, phu nhân."
Những phi tần khác ngoài vật dụng ra, đều tặng thêm thuốc bổ, chỉ có một mình Lục Khê là không tặng thêm gì.
"Được rồi, các ngươi lui xuống đi." Nguyệt Dương phu nhân trầm tư vẫy tay cho họ lui xuống làm việc, nhưng mà trong nội tâm đã sớm có phương án.
Tốt, Lục Phương nghi quả thực cẩn thận, nếu đã có lòng phòng bị mình, tất nhiên sẽ không đưa tới vật gì có khả năng khiến mình sinh non. Cho dù có hơi thất lễ, cũng nhất quyết không để lại nhược điểm.
Trong Nhạc Thanh điện, Lục Khê vừa thêu hà bao, vừa dặn dò Vân Nhất cùng Bích Chân: "Sau này phải cực kỳ cẩn thận từ lời nói đến hành động, đặc biệt là phải chú ý đến vị trong Trường Nhạc cung kia. Bây giờ nàng ta đang có long chủng, các ngươi phải tận lực mà đi đường vòng, không được đến gần nơi đó nửa bước, để tránh rước lấy phiền toái không cần thiết."
Dừng một chút, nàng lại nói với Bích Chân: "Ngươi đi truyền đạt lại ý tứ của ta cho mọi người trong điện biết, nếu ai cố ý vi phạm, thì cứ thẳng tay xử lý."
Nàng luôn là một chủ tử hiền hòa, chưa từng xử phạt nặng nô tài nào, nhưng hôm nay lại nói ra những lời này, hiển nhiên là tình thế rất nghiêm trọng.
Bích Chân gật đầu đáp: "Nô tỳ hiểu."
Vân Nhất cũng có chút lo âu: "Chủ tử có ơn với nàng ta, sao nàng ta có thể lấy oán báo ơn như vậy được?"
Bích Chân có chút trách cứ nhìn nàng ta một cái: "Ngươi đã ở trong cung này lâu rồi, sao còn có thể nói ra những lời ngây thơ như vậy hả? Trong cung này vốn không có ơn nghĩa, nếu không sao lại có nhiều chủ tử chết thảm như vậy chứ."
Lục Khê cười cười: "Được rồi, ta cũng chỉ muốn đề phóng những rắc rối có thể xuất hiện thôi. Dù sao Nguyệt Dương phu nhân cũng là một người thông minh, dù ngày đó không có ta, chắc chắc nàng ta cũng sẽ nghĩ ra cách khác để phục sủng, nếu có ơn thì cũng chỉ là giúp nàng ta đạt được mục đích sớm hơn mà thôi."
Nàng cúi mâu tiếp tục thêu hà bao: "Các ngươi nói thử xem, ta nên thêu hoa hay là thêu chim muông thì tốt hơn?"
Thêu đã lâu, Lục Khê có chút mệt mỏi mệt mỏi, vuốt vuốt mi tâm, đặt rổ may vá xuống bàn, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi.
"Chủ tử, mệt mỏi thì đi nghỉ một lát đi, nô tỳ tiếp tục phối màu giúp người, khi nào người dậy thì làm tiếp." Bích Chân nói.
Vân Nhất đưa tay đỡ nàng, không ngờ mặt Lục Khê đột nhiên tái đi, cúi đầu nôn ọe, dọa Vân Nhất giật mình, vội vàng chạy đi lấy chậu đồng: "Chủ tử đợi một chút, nô tỳ lập tức lấy chậu tới."
Lục Khê khó chịu nôn một hồi lâu, nhưng lại không ra cái gì.
Bích Chân cũng biến sắc, ghé tai Lục Khê nói nhỏ, Lục Khê ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu một cái.
Lúc Lý Thái y đi theo Bích Chân đi tới Nhạc Thanh điện thì Lục Khê đã lên giường nằm rồi, cách tấm màn giường, thái y thay nàng chẩn mạch, một lúc lâu sau, đột nhiên lộ vẻ mặt vui mừng, nhanh chóng quỳ xuống: "Vi thần chúc mừng Lục Phương nghi! Phương nghi là có hỉ!"
Các cung nữ trong điện ai cũng vui mừng, Lục Khê bình tĩnh hỏi: "Ngươi chẩn đoán có chính xác không?"
Lý Thái y đáp: "Vi thần không dám nói bừa, mạch tượng của phương nghi đúng là hỉ mạch, chính xác không lầm."
Bởi vì vị Lý Thái y này chuyên về phụ khoa, nên lời nói của ông ta vốn rất có trọng lượng, hơn nữa Lục Khê nhớ lại kinh nguyệt tháng này còn chưa tới, không ngờ là thật sự có thai.
Lục Khê khẽ gật đầu với Vân Nhất, Vân Nhất lập tức đưa tới một chiếc hà bao dày: "Đa tạ Lý đại nhân."
Lý Thái y cung kính hành lễ: "Phương nghi muốn tự mình nói cho hoàng thượng, hay là muốn hạ quan đi bẩm báo hoàng thượng?"
Lục Khê suy nghĩ một chút: "Không cần phiền toái đại nhân phải đi một chuyến, ta muốn tự mình đi nói cho hoàng thượng."
Chỉ là ai cũng không nhìn thấy, Lý Thái y vừa bước ra khỏi Nhạc Thanh điện liền quan sát xung quanh, sau đó đi thẳng đến Trường Nhạc cung.
Người giúp Nguyệt Dương phu nhân chẩn mạch ngày đó, cũng chính là hắn.
Trường Nhạc cung.
Nguyệt Dương phu nhân ngồi ở sau màn che, lư đồng trong đại điện đang tản ra đàn hương lượn lờ, mùi thơm trải rộng.
"Ngươi chắc chắn đó là hỉ mạch?"
Lý Thái y khom người nói: "Vi thần xác định, Lục Phương nghi đã có thai được một tháng rồi. Từ mạch tượng xem ra, hình như. . . . . . hình như là nam hài."
Ly trà trong tay Nguyệt Dương phu nhân khựng lại, thật lâu sau từ trong rèm mới truyền đến một âm thanh mơ hồ: "Ngươi về đi, chuyện này không thể nói cho bất kỳ ai, nếu là hoàng thượng hỏi tới, chỉ nói không có việc này."
Thân thể Lý Thái y run lên: "Phu nhân, đây chính là. . . . . . Đây chính là tội khi quân. . . . . ."
Nguyệt Dương phu nhân dịu dàng cười một tiếng: "Ngày đó Lý Thái y có thể nói với hoàng thượng Bổn cung có tin mừng, cái này chẳng lẽ không phải là tội khi quân sao?"
Bên ngoài không có âm thanh.
Âm thanh dịu dàng trấn an tiếp tục nói: "Được rồi, có Bổn cung ở đây, đại nhân không cần lo lắng. Về phần cậu em vợ phạm sai của ngươi kia, Bổn cung đã sai người đi gánh tội thay rồi, chờ mấy ngày sau bình ổn sẽ thả về, chắc hẳn Lý phu nhân sẽ không trách móc nặng đâu."
"Vi thần khấu tạ phu nhân." Lý Thái y cung cung kính kính dập đầu, lúc này mới thối lui khỏi đại điện.
Lý Nghĩa Tài này vốn là thái y ở trong cung đã lâu, nổi danh sợ vợ, chỉ vì nhà mẹ Lý phu nhân là quan Thất phẩm, còn hắn nếu không dựa vào quan hệ của nhà Lý phu nhân, sợ rằng dù y thuật có giỏi hơn nữa cũng không vào được trong cung này.
Thời gian trước, đệ đệ của Lý phu nhân phạm phải tội nặng, coi trọng một cô nương nhà nghèo, ép buộc cô ta thành thân với mình. Nhưng cô nương kia tính tình bướng bỉnh, trong cơn tức giận nhảy sông tự vẫn, vì thế chuyện này trở nên ầm ĩ, khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, quan phủ cũng không có cách nào bao che cho hắn, chỉ có thể bắt giam lại.
Thấy có dùng quyền thế cũng không thể dẹp yên chuyện này, Lý phu nhân liền trách cứ Lý Nghĩa Tài không có tiền đồ, lăn lộn mấy chục năm trong cung cũng không làm nên trò trống gì, bây giờ còn phải nhìn đệ dệ đi chịu chết.
Lúc này Nguyệt Dương phu nhân tìm tới hắn, bảo chỉ cần hắn giúp làm chút chuyện, là có thể miễn cho em vợ của hắn khỏi chết. Nhớ đến việc Lý phu nhân ầm ĩ cả ngày lẫn đêm, Lý Nghĩa Tài hết cách, đành phải đồng ý.
Dù sao có Nguyệt Dương phu nhân ở đây, với sự sủng ái hoàng thượng dành cho nàng ta cùng địa vị an ổn nhiều năm dài trong cung chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lục Khê uống chút nước ấm, đợi dạ dày dễ chịu hơn, mới thay một bộ trang phục đơn giản, sai người chuẩn bị liễn xa, định đến Tê Ngô cung.
Không ngờ, đúng lúc này bên ngoài đột nhiên có người cầu kiến, nói là Nguyệt Dương phu nhân mời Lục Phương nghi qua Trường Nhạc cung nói chuyện.
Lục Khê hơi khựng lại, chỉ nói: "Thật không đúng dịp, bây giờ ta muốn đến chỗ hoàng thượng, lát nữa ta sẽ qua nhận lỗi với Nguyệt Dương phu nhân."
Ai ngờ liễn xa chỉ vừa đi được nửa đường thì Nguyệt Dương phu nhân cũng ngồi xe đến chắn trước mặt xe nàng, cười tủm tỉm nói: "Lục Phương nghi có việc gì gấp muốn gặp hoàng thượng? Đến Bổn cung phái người đi mời cũng không mời được, Bổn cung không thể làm gì khác hơn là tự mình đến đón Lục Phương nghi rồi."
Lúc này, nàng ta không còn giống với khi ở ngoài Đức Dương điện lần trước, hòa nhã giải thích mà đã bắt đầu tự xưng "Bổn cung" .
Lục Khê có dự cảm xấu, sai người ngừng xe, nhưng không đi xuống hành lễ, chỉ khẽ gật đầu: "Tần thiếp quả thật có chuyện quan trọng cầu kiến hoàng thượng, xin phu nhân thứ lỗi, tần thiếp đang định lát nữa sẽ tới Trường Nhạc cung bồi tội."
Nguyệt Dương phu nhân ôn nhu nhìn nàng, nụ cười bên môi vẫn không giảm: "Trước giờ Lục Phương nghi vốn là một người hiểu quy củ, sao hôm nay nhìn thấy Bổn cung lại không xuống xe hành lễ? Chẳng lẽ là ỷ sủng mà kiêu?"
Vân Nhất đang muốn mở miệng, liền bị Bích Chân kéo lại, bây giờ hoàng thượng còn chưa biết chuyện chủ tử mang thai, tùy tiện nói ra tuyệt không phải chuyện tốt. Huống chi trong hậu cung xưa nay tần phi luôn muốn hoàng thượng là người được mình cho biết đầu tiên, nào có đạo lý thuận miệng nói ra chứ?
Lục Khê cũng hiểu đạo lý này, liền không nhiều lời nữa, dù dạ dày vẫn đang rất khó chịu, cũng vịn tay Tiểu Thuận xuống xe, khom mình hành lễ với Nguyệt Dương phu nhân: "Là tần thiếp vô lễ, xin phu nhân thứ tội."
Nguyệt Dương phu nhân cũng xuống xe, đỡ nàng dậy: "Bổn cung biết Lục Phương nghi vốn là người lễ độ, dĩ nhiên sẽ không so đo."
Thật ra thì lúc nàng ta vừa đến gần, Lục Khê đã cảm thấy có chỗ không đúng, liền lui về phía sau mấy bước, khiến động tác đỡ của Nguyệt Dương phu nhân chạm vào hư không.
Nhưng không ngờ chính lúc này, Nguyệt Dương phu nhân đột nhiên ôm bụng, sắc mặt kịch biến, cúi đầu la lên.
Lục Khê nhíu mi, nhưng không đưa tay đỡ nàng ta, mà chỉ nói với cung nữ của Nguyệt Dương phu nhân: "Còn không đi đỡ chủ tử của các ngươi? Ngẩn người ở đó làm cái gì?"
Phượng Cầm cùng Loan Địch vội vàng tiến lên tới vịn Nguyệt Dương phu nhân: "Phu nhân, người làm sao vậy?"
Chiếc váy trên người nàng ta từ từ nhiễm đó, màu sắc loang lổ trông vô cùng đáng sợ.
Lục Khê giật mình, quay đầu lại nói với Tiểu Thuận: " Nhanh đi mời thái y!
Nguyệt Dương phu nhân ngã xuống đất, khổ sở ôm bụng, vết máu tươi kia còn có khuynh hướng mở rộng.
Các cung nữ tái mặt ôm lấy nàng ta, thay nhau gọi phu nhân.
Lục Khê đứng ở đằng xa, mi tâm nhíu chặt nhìn tình cảnh đó, chỉ cảm thấy có chút khó hiểu.
Người ở chỗ này nhiều như vậy, ai cũng thấy Nguyệt Dương phu nhân không hề chạm vào nàng, cũng không hề có chuyện nàng đẩy ngã Nguyệt Dương phu nhân, vậy rốt cuộc nàng ta đang ra chiêu gì đây?
Thái y vội vàng chạy tới, chính là Lý Thái y đã chẩn mạch cho Lục Khê lúc sáng. Lục Khê thấy hắn nhanh chóng chạy tới như vậy, nhịp tim bỗng dưng hơi chậm lại, nhất thời có dự cảm không tốt.
Ở thời khác chỉ mảnh treo chuông này, hoàng thượng cũng nhận được tin tức, ngồi liễn xa đi tới.
Hắn vội vàng xuống xe, bị vẻ mặt kinh hãi của Lục Khê cùng Nguyệt Dương phu nhân đang ngã trong vũng máu làm chấn kinh.
"Xảy ra chuyện gì?" Âm thanh của hắn có chút nôn nóng.
Lại thấy Lý Thái y rơi lệ té quỵ xuống đất, không ngừng dập đầu: "Hoàng thượng, vi thần đã tới chậm! Đứa bé. . . . . . đã không còn. . . . . ."
Nguyệt Dương phu nhân có thai trước khi đại hoàng tử trúng độc, sau khi chân tướng rõ ràng, nàng ta lại bị bệnh liệt giường, ngày Minh Uyên sai thái y đến bắt mạch, nàng ta dặn đi dặn lại không cho nói, mới kéo dài tới hôm nay.
Minh Uyên có thể đoán được đại khái suy nghĩ của nàng ta, ngày đó nàng ta còn không biết liệu mình có thể khôi phục thánh sủng hay không, nếu tùy tiện nói ra, sợ rằng rất dễ khiến tiểu sinh mệnh này chết non trong bụng.
Cũng vì thấy thương tiếc nàng ta, địa vị của Nguyệt Dương phu nhân cũng ngày càng vững chắc như mặt trời ban trưa, đồ được ban thưởng về cung nối dài không dứt, cống phẩm thuốc bổ thì nhiều không đếm xuể. Có được tâm đế vương như được thiên hạ, nàng ta hiểu rất rõ đạo lý này.
Phượng Cầm cùng Loan Địch mang quà những phi tần đưa tới đi vào, Ánh Ngọc chỉ nhìn thoáng qua, liền quay đầu lại hỏi Nguyệt Dương phu nhân: "Nương nương, những vật dụng đều đưa vào khố phòng còn thuốc bổ và thức ăn đều mang đi đốt hết?"
Nguyệt Dương phu nhân khẽ cong khóe miệng, tán thưởng nhìn nàng một cái, gật đầu.
Nhưng Phượng Cầm cùng Loan Địch còn chưa đi xa, nàng ta lại chợt thay đổi chủ ý, gọi lại: "Có quà tặng do Lục Phương nghi đưa tới không?"
Phượng Cầm đáp: "Lục Phương nghi đưa tới một chiếc gối Kim Ngọc Mãn Đường, một chiếc đèn Trường minh."
Nguyệt Dương phu nhân nhíu mày: "Không có thuốc bổ hay gì khác?"
"Không có, phu nhân."
Những phi tần khác ngoài vật dụng ra, đều tặng thêm thuốc bổ, chỉ có một mình Lục Khê là không tặng thêm gì.
"Được rồi, các ngươi lui xuống đi." Nguyệt Dương phu nhân trầm tư vẫy tay cho họ lui xuống làm việc, nhưng mà trong nội tâm đã sớm có phương án.
Tốt, Lục Phương nghi quả thực cẩn thận, nếu đã có lòng phòng bị mình, tất nhiên sẽ không đưa tới vật gì có khả năng khiến mình sinh non. Cho dù có hơi thất lễ, cũng nhất quyết không để lại nhược điểm.
Trong Nhạc Thanh điện, Lục Khê vừa thêu hà bao, vừa dặn dò Vân Nhất cùng Bích Chân: "Sau này phải cực kỳ cẩn thận từ lời nói đến hành động, đặc biệt là phải chú ý đến vị trong Trường Nhạc cung kia. Bây giờ nàng ta đang có long chủng, các ngươi phải tận lực mà đi đường vòng, không được đến gần nơi đó nửa bước, để tránh rước lấy phiền toái không cần thiết."
Dừng một chút, nàng lại nói với Bích Chân: "Ngươi đi truyền đạt lại ý tứ của ta cho mọi người trong điện biết, nếu ai cố ý vi phạm, thì cứ thẳng tay xử lý."
Nàng luôn là một chủ tử hiền hòa, chưa từng xử phạt nặng nô tài nào, nhưng hôm nay lại nói ra những lời này, hiển nhiên là tình thế rất nghiêm trọng.
Bích Chân gật đầu đáp: "Nô tỳ hiểu."
Vân Nhất cũng có chút lo âu: "Chủ tử có ơn với nàng ta, sao nàng ta có thể lấy oán báo ơn như vậy được?"
Bích Chân có chút trách cứ nhìn nàng ta một cái: "Ngươi đã ở trong cung này lâu rồi, sao còn có thể nói ra những lời ngây thơ như vậy hả? Trong cung này vốn không có ơn nghĩa, nếu không sao lại có nhiều chủ tử chết thảm như vậy chứ."
Lục Khê cười cười: "Được rồi, ta cũng chỉ muốn đề phóng những rắc rối có thể xuất hiện thôi. Dù sao Nguyệt Dương phu nhân cũng là một người thông minh, dù ngày đó không có ta, chắc chắc nàng ta cũng sẽ nghĩ ra cách khác để phục sủng, nếu có ơn thì cũng chỉ là giúp nàng ta đạt được mục đích sớm hơn mà thôi."
Nàng cúi mâu tiếp tục thêu hà bao: "Các ngươi nói thử xem, ta nên thêu hoa hay là thêu chim muông thì tốt hơn?"
Thêu đã lâu, Lục Khê có chút mệt mỏi mệt mỏi, vuốt vuốt mi tâm, đặt rổ may vá xuống bàn, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi.
"Chủ tử, mệt mỏi thì đi nghỉ một lát đi, nô tỳ tiếp tục phối màu giúp người, khi nào người dậy thì làm tiếp." Bích Chân nói.
Vân Nhất đưa tay đỡ nàng, không ngờ mặt Lục Khê đột nhiên tái đi, cúi đầu nôn ọe, dọa Vân Nhất giật mình, vội vàng chạy đi lấy chậu đồng: "Chủ tử đợi một chút, nô tỳ lập tức lấy chậu tới."
Lục Khê khó chịu nôn một hồi lâu, nhưng lại không ra cái gì.
Bích Chân cũng biến sắc, ghé tai Lục Khê nói nhỏ, Lục Khê ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu một cái.
Lúc Lý Thái y đi theo Bích Chân đi tới Nhạc Thanh điện thì Lục Khê đã lên giường nằm rồi, cách tấm màn giường, thái y thay nàng chẩn mạch, một lúc lâu sau, đột nhiên lộ vẻ mặt vui mừng, nhanh chóng quỳ xuống: "Vi thần chúc mừng Lục Phương nghi! Phương nghi là có hỉ!"
Các cung nữ trong điện ai cũng vui mừng, Lục Khê bình tĩnh hỏi: "Ngươi chẩn đoán có chính xác không?"
Lý Thái y đáp: "Vi thần không dám nói bừa, mạch tượng của phương nghi đúng là hỉ mạch, chính xác không lầm."
Bởi vì vị Lý Thái y này chuyên về phụ khoa, nên lời nói của ông ta vốn rất có trọng lượng, hơn nữa Lục Khê nhớ lại kinh nguyệt tháng này còn chưa tới, không ngờ là thật sự có thai.
Lục Khê khẽ gật đầu với Vân Nhất, Vân Nhất lập tức đưa tới một chiếc hà bao dày: "Đa tạ Lý đại nhân."
Lý Thái y cung kính hành lễ: "Phương nghi muốn tự mình nói cho hoàng thượng, hay là muốn hạ quan đi bẩm báo hoàng thượng?"
Lục Khê suy nghĩ một chút: "Không cần phiền toái đại nhân phải đi một chuyến, ta muốn tự mình đi nói cho hoàng thượng."
Chỉ là ai cũng không nhìn thấy, Lý Thái y vừa bước ra khỏi Nhạc Thanh điện liền quan sát xung quanh, sau đó đi thẳng đến Trường Nhạc cung.
Người giúp Nguyệt Dương phu nhân chẩn mạch ngày đó, cũng chính là hắn.
Trường Nhạc cung.
Nguyệt Dương phu nhân ngồi ở sau màn che, lư đồng trong đại điện đang tản ra đàn hương lượn lờ, mùi thơm trải rộng.
"Ngươi chắc chắn đó là hỉ mạch?"
Lý Thái y khom người nói: "Vi thần xác định, Lục Phương nghi đã có thai được một tháng rồi. Từ mạch tượng xem ra, hình như. . . . . . hình như là nam hài."
Ly trà trong tay Nguyệt Dương phu nhân khựng lại, thật lâu sau từ trong rèm mới truyền đến một âm thanh mơ hồ: "Ngươi về đi, chuyện này không thể nói cho bất kỳ ai, nếu là hoàng thượng hỏi tới, chỉ nói không có việc này."
Thân thể Lý Thái y run lên: "Phu nhân, đây chính là. . . . . . Đây chính là tội khi quân. . . . . ."
Nguyệt Dương phu nhân dịu dàng cười một tiếng: "Ngày đó Lý Thái y có thể nói với hoàng thượng Bổn cung có tin mừng, cái này chẳng lẽ không phải là tội khi quân sao?"
Bên ngoài không có âm thanh.
Âm thanh dịu dàng trấn an tiếp tục nói: "Được rồi, có Bổn cung ở đây, đại nhân không cần lo lắng. Về phần cậu em vợ phạm sai của ngươi kia, Bổn cung đã sai người đi gánh tội thay rồi, chờ mấy ngày sau bình ổn sẽ thả về, chắc hẳn Lý phu nhân sẽ không trách móc nặng đâu."
"Vi thần khấu tạ phu nhân." Lý Thái y cung cung kính kính dập đầu, lúc này mới thối lui khỏi đại điện.
Lý Nghĩa Tài này vốn là thái y ở trong cung đã lâu, nổi danh sợ vợ, chỉ vì nhà mẹ Lý phu nhân là quan Thất phẩm, còn hắn nếu không dựa vào quan hệ của nhà Lý phu nhân, sợ rằng dù y thuật có giỏi hơn nữa cũng không vào được trong cung này.
Thời gian trước, đệ đệ của Lý phu nhân phạm phải tội nặng, coi trọng một cô nương nhà nghèo, ép buộc cô ta thành thân với mình. Nhưng cô nương kia tính tình bướng bỉnh, trong cơn tức giận nhảy sông tự vẫn, vì thế chuyện này trở nên ầm ĩ, khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, quan phủ cũng không có cách nào bao che cho hắn, chỉ có thể bắt giam lại.
Thấy có dùng quyền thế cũng không thể dẹp yên chuyện này, Lý phu nhân liền trách cứ Lý Nghĩa Tài không có tiền đồ, lăn lộn mấy chục năm trong cung cũng không làm nên trò trống gì, bây giờ còn phải nhìn đệ dệ đi chịu chết.
Lúc này Nguyệt Dương phu nhân tìm tới hắn, bảo chỉ cần hắn giúp làm chút chuyện, là có thể miễn cho em vợ của hắn khỏi chết. Nhớ đến việc Lý phu nhân ầm ĩ cả ngày lẫn đêm, Lý Nghĩa Tài hết cách, đành phải đồng ý.
Dù sao có Nguyệt Dương phu nhân ở đây, với sự sủng ái hoàng thượng dành cho nàng ta cùng địa vị an ổn nhiều năm dài trong cung chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lục Khê uống chút nước ấm, đợi dạ dày dễ chịu hơn, mới thay một bộ trang phục đơn giản, sai người chuẩn bị liễn xa, định đến Tê Ngô cung.
Không ngờ, đúng lúc này bên ngoài đột nhiên có người cầu kiến, nói là Nguyệt Dương phu nhân mời Lục Phương nghi qua Trường Nhạc cung nói chuyện.
Lục Khê hơi khựng lại, chỉ nói: "Thật không đúng dịp, bây giờ ta muốn đến chỗ hoàng thượng, lát nữa ta sẽ qua nhận lỗi với Nguyệt Dương phu nhân."
Ai ngờ liễn xa chỉ vừa đi được nửa đường thì Nguyệt Dương phu nhân cũng ngồi xe đến chắn trước mặt xe nàng, cười tủm tỉm nói: "Lục Phương nghi có việc gì gấp muốn gặp hoàng thượng? Đến Bổn cung phái người đi mời cũng không mời được, Bổn cung không thể làm gì khác hơn là tự mình đến đón Lục Phương nghi rồi."
Lúc này, nàng ta không còn giống với khi ở ngoài Đức Dương điện lần trước, hòa nhã giải thích mà đã bắt đầu tự xưng "Bổn cung" .
Lục Khê có dự cảm xấu, sai người ngừng xe, nhưng không đi xuống hành lễ, chỉ khẽ gật đầu: "Tần thiếp quả thật có chuyện quan trọng cầu kiến hoàng thượng, xin phu nhân thứ lỗi, tần thiếp đang định lát nữa sẽ tới Trường Nhạc cung bồi tội."
Nguyệt Dương phu nhân ôn nhu nhìn nàng, nụ cười bên môi vẫn không giảm: "Trước giờ Lục Phương nghi vốn là một người hiểu quy củ, sao hôm nay nhìn thấy Bổn cung lại không xuống xe hành lễ? Chẳng lẽ là ỷ sủng mà kiêu?"
Vân Nhất đang muốn mở miệng, liền bị Bích Chân kéo lại, bây giờ hoàng thượng còn chưa biết chuyện chủ tử mang thai, tùy tiện nói ra tuyệt không phải chuyện tốt. Huống chi trong hậu cung xưa nay tần phi luôn muốn hoàng thượng là người được mình cho biết đầu tiên, nào có đạo lý thuận miệng nói ra chứ?
Lục Khê cũng hiểu đạo lý này, liền không nhiều lời nữa, dù dạ dày vẫn đang rất khó chịu, cũng vịn tay Tiểu Thuận xuống xe, khom mình hành lễ với Nguyệt Dương phu nhân: "Là tần thiếp vô lễ, xin phu nhân thứ tội."
Nguyệt Dương phu nhân cũng xuống xe, đỡ nàng dậy: "Bổn cung biết Lục Phương nghi vốn là người lễ độ, dĩ nhiên sẽ không so đo."
Thật ra thì lúc nàng ta vừa đến gần, Lục Khê đã cảm thấy có chỗ không đúng, liền lui về phía sau mấy bước, khiến động tác đỡ của Nguyệt Dương phu nhân chạm vào hư không.
Nhưng không ngờ chính lúc này, Nguyệt Dương phu nhân đột nhiên ôm bụng, sắc mặt kịch biến, cúi đầu la lên.
Lục Khê nhíu mi, nhưng không đưa tay đỡ nàng ta, mà chỉ nói với cung nữ của Nguyệt Dương phu nhân: "Còn không đi đỡ chủ tử của các ngươi? Ngẩn người ở đó làm cái gì?"
Phượng Cầm cùng Loan Địch vội vàng tiến lên tới vịn Nguyệt Dương phu nhân: "Phu nhân, người làm sao vậy?"
Chiếc váy trên người nàng ta từ từ nhiễm đó, màu sắc loang lổ trông vô cùng đáng sợ.
Lục Khê giật mình, quay đầu lại nói với Tiểu Thuận: " Nhanh đi mời thái y!
Nguyệt Dương phu nhân ngã xuống đất, khổ sở ôm bụng, vết máu tươi kia còn có khuynh hướng mở rộng.
Các cung nữ tái mặt ôm lấy nàng ta, thay nhau gọi phu nhân.
Lục Khê đứng ở đằng xa, mi tâm nhíu chặt nhìn tình cảnh đó, chỉ cảm thấy có chút khó hiểu.
Người ở chỗ này nhiều như vậy, ai cũng thấy Nguyệt Dương phu nhân không hề chạm vào nàng, cũng không hề có chuyện nàng đẩy ngã Nguyệt Dương phu nhân, vậy rốt cuộc nàng ta đang ra chiêu gì đây?
Thái y vội vàng chạy tới, chính là Lý Thái y đã chẩn mạch cho Lục Khê lúc sáng. Lục Khê thấy hắn nhanh chóng chạy tới như vậy, nhịp tim bỗng dưng hơi chậm lại, nhất thời có dự cảm không tốt.
Ở thời khác chỉ mảnh treo chuông này, hoàng thượng cũng nhận được tin tức, ngồi liễn xa đi tới.
Hắn vội vàng xuống xe, bị vẻ mặt kinh hãi của Lục Khê cùng Nguyệt Dương phu nhân đang ngã trong vũng máu làm chấn kinh.
"Xảy ra chuyện gì?" Âm thanh của hắn có chút nôn nóng.
Lại thấy Lý Thái y rơi lệ té quỵ xuống đất, không ngừng dập đầu: "Hoàng thượng, vi thần đã tới chậm! Đứa bé. . . . . . đã không còn. . . . . ."
Bình luận facebook