Lăm lăm nhìn thiếu nữ như quỷ mị xuất hiện trên bệ cửa sổ, một hồi lâu sau, Tiêu Viêm kinh nghi nhẹ giọng lẩm bẩm:
" Nàng tới nơi này làm gì?"
" Hắc hắc, xem tình huống này, tựa hồ nàng cùng ngươi mục đích giống nhau a." Dược lão ù ù cạc cạc khẽ cười nói.
Nhíu mày, Tiêu Viêm đem thân thể hoàn toàn đích lui vào bóng tối, chợt có chút chần chờ thầm hỏi:
" Huân Nhi đích thực lực... Như thế nào trở nên mạnh như vậy? Xem tốc độ nàng xuất hiện, sợ rằng cũng không thua một gã đại đấu sư?"
" Thực lực chân thật của nàng, đích thật là như ngươi ngày thường chứng kiến, bất quá nàng bây giờ rõ ràng là vận dụng một loại bí pháp, khiến cho chính mình thực lực tăng lên trong một khoảng thời gian. Với bối cảnh thân phận của nàng, có được loại bí pháp thần kỳ này, cũng không phải ngạc nhiên." Dược lão thản nhiên cười nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm thoáng ngạc nhiên, chợt cười khổ một tiếng, trong lòng đối với bối cảnh thần bí của Huân Nhi bất đắc dĩ lần nữa cảm thán lắc đầu, không thèm nhắc lại, ánh mắt xuyên thấu qua tấm màn trước mặt, nhìn chăm chú vào căn phòng thoáng có chút quỷ dị. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Bên trong gian phòng, Huân Nhi xuất hiện quỷ mị, vẫn chưa khiến cho Liễu Tịch chú ý, tên này dục hỏa đang trùng não, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm nữ tử xinh đẹp trên giường xuân quang đại tiết, hai tay luống cuống cởi quần áo trên người.
Đúng lúc này, Liễu Tịch tay đang cởi quần áo chợt cứng đờ, thân là lục tinh đấu giả, hắn rốt cuộc cũng nhận ra có điểm không thích hợp, thoáng chần chờ một chút, sau đó chậm rãi xoay cổ, ánh mắt phóng tới trên cửa sổ đang mở rộng.
Trên cửa sổ, kim sắc váy bào biếng nhác thiếu nữ nghiêng người dựa bên bệ, một đôi nhãn đồng lấp lánh kim sắc hỏa diễm, lạnh nhạt nhìn nam tử quần áo lộn xộn trong phòng. Trên bàn tay trắng nõn, kim sắc hỏa diễm giống như tinh linh, nhảy múa theo một quỹ tích kì dị.
Liễu Tịch ngơ ngác nhìn thiếu nữ dưới ánh trăng, chậm rãi di động ánh mắt, dừng lại trên khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn mà lạnh lùng, trong nhãn đồng không tự chủ hiện lên men say. Dù biết tình huống lúc này không phải, nhưng mỗi lần đối diện với thiếu nữ dung mạo cơ hồ không chút tì vết cùng khí chất kì ảo thoát tục, Liễu Tịch vẫn không nhịn được có chút thất thần.
Song chỉ trong nháy mắt, Liễu Tịch bỗng đột nhiên xoay người, bàn chân trên mặt đất nặng nề điểm xuống, thân hình giống như tên rời cung điên cuồng hướng tới đại môn phóng đi. Dưới loại không khí quỷ dị này, cảm giác một cỗ tử vong âm lãnh tới gần, rốt cuộc đem hắn dục hỏa toàn bộ dập tắt. Liễu Tịch mặc dù tự đại, bất quá hắn cũng không thật sự cho rằng, ngay lúc này thiếu nữ xuất hiện quỷ dị kia đặc biệt lại đây tìm mình để tâm sự.
Căn phòng mặc dù khá rộng, bất quá lấy tốc độ của Liễu Tịch, từ giường tới cửa cũng bất quá ngắn ngủi vài giây thời gian. Nhìn cửa gỗ gần trong gang tấc, Liễu Tịch nhãn đồng thoát hiện lên một nét vui mừng, chỉ cần thoát khỏi phòng, hắn sẽ có thể lớn tiếng hét lên, đến lúc đó, Gia Liệt Tất nghe được tiếng kêu cứu, hẳn là lập tức chạy tới cứu viện.
Song, ngay lúc Liễu Tịch chạm đến cánh cửa thì hai chân đột nhiên đau buốt, thân hình đang cấp tốc chạy trốn nhất thời nghiêng tới, cuối cùng hung hăng nện lên mặt đất, vài cái răng nương theo máu tươi, bị Liễu Tịch một cái phun ra.
Vẻ mặt sợ hãi nhìn xuống, chỉ thấy trên cặp chân, không biết từ khi nào xuất hiện hai cái lỗ máu to bằng nắm tay, bên bờ một mảnh cháy đen, mơ hồ có mùi khét lẹt truyền ra.
" Người đâu, có người muốn ám sát ta!"
Liễu Tịch trên đùi cơ hồ đau đến muốn ngất đi, bất quá lúc này, hắn cũng cắn răng há mồm liều mạng kêu to.
" Vô dụng thôi, căn phòng đã bị khí tức của ta bao phủ, không ai có thể nghe thấy ngươi." Trên bệ cửa sổ, cô gái thản nhiên nói, ngón tay khẽ búng, một cây kim sắc hỏa diễm lợi thứ (*) tại đầu ngón tay ngưng tụ thành hình. Xem ra, Liễu Tịch trên đùi bị thương, hẳn là do thứ này gây ra.
" Ngươi... Ngươi đến tột cùng muốn làm gì? Ngươi muốn cái gì? Tiền? Đan dược? Ta cái gì cũng đều cho ngươi, chỉ cần tha cho ta!" Hoảng sợ nhìn thiếu nữ, Liễu Tịch sắc mặt trắng bệch, tử vong uy hiếp rốt cuộc đã dập tắc sắc tâm của hắn.
Lạnh nhạt liếc nhìn Liễu Tịch đang giãy giụa không ngừng trên mặt đất, thiếu nữ nhẹ nhàng nhảy xuống cửa sổ, nhẹ nhàng chậm rãi bước đến.
Nhìn Huân Nhi từ cửa sổ nhảy xuống, Tiêu Viêm lúc này mới phát hiện, nguyên bổn Huân Nhi mái tóc đen chỉ gần đến hông, lúc này đây lại buông xuống ở tận kiều đồn, hiển nhiên là do bí pháp kì diệu kia làm ra.
Trong căn phòng rộng, một thân kim sắc váy bào tượng trưng cho sự cao quý, thiếu nữ lạnh nhạt hướng Liễu Tịch trên mặt đất đạg không ngừng kêu rên bước tới, đến khi tới trước mặt, cước bộ dừng lại, cúi đầu, chợt nhẹ nhàng cười, khuôn mặt tươi cười làm cho Liễu Tịch trong lòng giật mình sợ hãi.
" Ngươi không phải muốn cho người đem ta bắt lại đây sao?" Chậm rãi ngồi xuống, Huân Nhi trong tiếng nói nhẹ nhàng ẩn chứa một tia lạnh lẽo nhàn nhạt.
Liễu Tịch nuốt một ngụm nước bọt, trên khuôn mặt đổ một trận mồ hôi lạnh, vì quá sợ hãi, cơ hồ làm ướt cả khuôn mặt.
" Ta kì thật rất ghét động thủ giết người..." Nhìn Liễu Tịch vẻ mặt sợ hãi, Huân Nhi đột nhiên khẽ thở dài.
Nghe vậy, Liễu Tịch trong nhãn đồng thoáng xẹt qua một tia hy vọng, song hắn còn chưa kịp xuất ngôn xin tha, thiếu nữ đã chợt cười lạnh, đem hắn ném vào vực sâu tuyệt vọng.
" Ta kì thật cũng không ngại một vài ánh mắt vô vị, nhưng tại sao ngươi còn muốn xuất ngôn vũ nhục hắn? Ngươi có tư cách gì vũ nhục hắn? Mặc dù hắn có lẽ sẽ không quan tâm với một hạt bụi như người, đối với ngươi cũng không thể! Thật sự không thể!" Theo thiếu nữ ngữ khí chợt biến lãnh, kim sắc hỏa diễm tiêm thứ* đột nhiên rời khỏi tay, cuối cùng hóa thành một tia chớp kim sắc hung hăng đâm vào ngực Liễu Tịch, nhất thời, một lỗ máu nhanh chóng hiện lên.
Trúng một đòn trí mạng trầm trọng, Liễu Tịch nhãn đồng co rụt lại, khuôn mặt trắng bệch từ từ u ám, hai mắt trợn trừng, nhìn qua cực kì kinh khủng.
Lạnh nhạt liếc nhìn một cái thi thể từ từ đánh mất sinh cơ, Huân Nhi thân thể đứng thẳng, khẽ thở dài một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lụng hiện lên một nét bất đắc dĩ, thấp giọng lẩm bẩm nói:
" Nếu không phải sợ Tiêu Viêm ca ca trách ta nhiều chuyện, này Ô Thản Thành, đã sớm không có Gia Liệt gia tộc, đâu còn có thể có nhiều sự tình phiền toái như vậy..."
Nhẹ lắc lắc đầu, Huân Nhi ánh mắt tùy ý quét qua căn phòng trong vòng, thân hình khẽ nhúc nhích, lần nữa xuất hiện trên cửa sổ, thân thể mềm mại nhảy lên, cuối cùng biến mất trong bóng đêm.
" Sách sách, cô nàng này thoạt nhìn dịu dàng động lòng người, không nghĩ tới một khi đã muốn giết người, lại dứt khoát lưu loạt như vậy, hắc hắc, xem ra ngươi lần này nhặt được bảo bối a." Huân Nhi biến mất không lâu, dược lão âm thanh trêu tức lại vang lên trong lòng Tiêu Viêm.
Cười khổ lắc đầu, Tiêu Viêm thở dài nói:
" Tối hôm nay, tựa hồ là đến không a."
" Hắc hắc, cũng không nhất định, dù cô nương kia hạ thủ không có lưu tình, bất quá dù sao tuổi cũng quá nhỏ, chưa có kinh nghiệm." Dược lão thản nhiên đích cười nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
" Vậy là ý tứ gì?"
" Hãy chờ xem..." Dược lão cười thần bí, chợt yên lặng.
Nhìn thấy bộ dáng dược lão, Tiêu Viêm đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục đem thân thể lui vào trong bóng tối, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú nhất cử nhất động trong phòng.
Trong căn phòng hơi có vẻ hôn ám, ngoại trừ tiếng hít thở của thị nữ đang bất tỉnh trên giường, hoàn toàn yên tĩnh.
Lần nữa đợi hơn mười phút đồng hồ, Tiêu Viêm lông mày bắt đầu nhăn lại, nhưng khi nhãn đồng ngẫu nhiên rơi trên thi thể Liễu Tịch, liền chợt co rụt.
Chỗ đại môn, Liễu Tịch lúc này nguyên bổn đã mất đi sinh cơ, bàn tay chợt có sự rung động rất nhỏ, cơ hồ không thể phát hiện, sau một lát, hai mắt đóng chặt chậm rãi mở ra, vẻ u ám trên khuôn mặt cư nhiên cũng lui đi rất nhiều.
" Hí..." Nhìn lỗ máu trên lồng ngực, Liễu Tịch hít nhẹ một hơi lương khí, trong ánh mắt tràn ngập oán độc:
" Nữ nhân đáng chết, nếu lúc đi ta không trộm một miếng" Quy tức đan
"từ chỗ sư phụ, hôm nay hẳn thật sự phải bỏ mạng nơi đây."
Gian nan vươn tay, Liễu Tịch từ trong lòng móc ra một cái bình ngọc nhỏ, cẩn cẩn dực dực từ đó đổ ra một ít bột phấn màu trắng rắc lên vết thương, sau đó lần nữa móc ra một miếng đan dược xanh nhạt, không chút chần chờ nuốt vào. Làm xong mấy động tác nhỏ này, Liễu Tịch sắc mặt lại trắng bệch thêm vài phần.
" Lần này trọng thương, sợ rằng phải tốn nửa năm thời gian mới có thể khỏi hẳn. Ngày mai liền để Gia Liệt gia tộc tiễn ta trở về mời sư phụ theo. Chỉ cần có sư phụ hỗ trợ, Tiêu gia tuyệt đối sẽ không sống thêm một ngày, đến lúc đó, ta muốn đem nữ nhân nọ chơi đùa đến chết mới thôi!" Dữ tợn cắn răng, Liễu Tịch khuôn mặt trắng bệch tràn ngập oán độc.
" Xin lỗi, quấy rầy một chút, ngươi có lẽ không có cơ hội để trở về..." Ngay khi Liễu Tịch đang ảo tưởng đến thảm trạng thiếu nữ cao quý bị chính mình chà đạp, một tiếng cười thản nhiên, đột ngột vang lên trong căn phòng.
Âm thanh thình lình phát ra, làm cho Liễu Tịch thân thể chợt cứng đờ, khuôn mặt cấp biến, gian nan xoay đầu.
Một bóng người toàn thân bao phủ tại dưới hắc bào như một bóng ma, từ trong hắc ám chậm rãi đi ra.
" Nha đầu hung hăng này, xem ra vẫn muốn để ta xử lý một ít hậu sự a." Dưới hắc bào truyền ra tiếng cười của thiếu niên, bàn tay nhẹ nhàng đưa ra, bạch sắc hỏa diễm quỷ dị, chậm rãi xuất ra.
" Dị hỏa?" Nhìn thấy đoàn bạch sắc hỏa diễm quỷ dị, Liễu Tịch nhãn đồng co rụt, kinh hãi thất thanh.
" Chúc mừng ngươi đã trả lời đúng, có thưởng."
Mỉm cười, hắc bào nhân bàn tay vung lên, bạch sắc hỏa diễm nhất thời rời khỏi tay, như tia chớp phóng đến đem Liễu Tịch bao trùm. Chỉ trong thời gian ngắn, Liễu Tịch còn chưa kịp kêu lên một tiếng, đã nhanh chóng bị đốt thành một đống... tro bụi.
Từ nay về sau, cái tên Liễu Tịch nhất phẩm luyện dược sư, đã hoàn toàn biến mất trên phiến đại lục này.
Lạnh lùng phủi nhẹ, hắc bào nhân bàn tay vung lên, một cỗ kình khí đem tro bụi trên mặt đất quét đi sạch sẽ, lúc này mới nhàn nhã nhảy lên cửa sổ, đằng không lướt đi.
Không chút kinh động rời khỏi Gia Liệt gia tộc, hắc bào nhân mũi chân điểm nhẹ, thân hình vừa phóng ra được mấy chục thước chợt ngưng đốn, bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi, chậm rãi ngẩng đầu.
Tại mái lầu đối diện cách đó không xa, thiếu nữ mặc kim sắc váy bào tùy ý ngoe nguẩy đôi chân trắng toát mượt mà, nhãn đồng ẩn chứa ánh kim diễm nhàn nhạt, biếng nhác nhìn chằm chằm hắc bào nhân đã dừng lại phía trên.
" Ngươi đến tột cùng là người phương nào?"
Ngón tay thanh nhã gạt mái tóc bị gió đêm làm phất phơ nơi trán, cô gái ngước chiếc cằm thon, thanh âm nhẹ nhàng, trong phiến tiểu thiên địa chậm rãi quanh quẩn.
Bình luận facebook