Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Bác Sĩ Tâm Lý (hạ)
Hai người quan sát người đàn ông trên màn hình một lúc. Sau đó quay người lại, từng người bẩm báo những gì mà mình đã nhìn thấy cho mọi người cùng được nghe.
Tiểu Nhãn nói trước: “Bệnh nhân kia bị bệnh nan y, thứ nhất gương mặt của ông ấy thâm và tím, thứ hai bàn tay mỗi khi chạm vào chó chú rất khó khăn. Còn về phần tại sao gương mặt thay đổi khi đứng dậy là vì ông ấy đau mỗi khi đứng dậy! Tôi xin hết!”
Sau khi cô ta nói xong, ở bên dưới rất nhiều người vỗ tay đồng tình. Bọn họ là bác sĩ chữa bệnh nên khi nhìn thấy gương mặt và di chuyển khó khăn thì có thể đoán được bệnh. Vừa rồi khi Thâm Tình trả lời bọn họ đã cười rất nhiều.
Giám đốc Khương cười nói: “Mời người tiếp theo!” Cậu thanh niên đứng bên cạnh Thâm Tình bước về giữa. Anh cúi đầu chào, sau đó nói. “Thật ra lúc ban đầu khi nhìn tôi đã đoán giống với bác sĩ Nhãn, nhưng để ý lâu tôi mới biết thật ra ông ấy không có bệnh. Gương mặt của ông ấy đúng là tím và cứng, mọi cử động cũng rất khó khăn, nhưng những thứ đó không phải là bệnh. Nó giống như một loại phiền não khó có thể nói lên thành lời. Xin lỗi giám đốc, tôi không thể nói ra được căn bệnh của ông ấy!”.
Bên dưới không ít người chê cười chàng trai kia, anh ấy cúi đầu không nói gì. Thâm Tình cảm thấy một lát nữa thôi cô cũng sẽ bị giống như anh ấy mà thôi.
Giám đốc Khương cười, vỗ vai của anh chàng kia mấy cái. “Được rồi, không sao, đây cũng chỉ là một buổi học ngẫu hứng của tôi mà thôi. Nếu chúng ta không thể đoán được ra bệnh của ông ấy, thì hãy để cho ông ấy nói chuyện đi!” Giám đốc Khương chỉ chiếc tivi phía sau. Bỗng nhiên giọng nói của bệnh nhân trong màn hình vang lên, giọng nói khàn khàn. Khi vừa nghe thấy giọng nói đó Thâm Tình đã cau mày, cô đoán sai rồi, ông ấy bị bệnh nên giọng nói mới khàn như vậy. “Chào các vị! Tôi là một người đàn ông không có công việc gì để làm, hằng ngày chỉ chơi với một con chó. Nhưng nó già và sắp chết rồi, hai tháng trước tôi mới biết chuyện này, cũng từ ngày đó tôi ăn không được, ngủ không ngon! Nó già rồi, sau này nó chết thì tôi phải làm sao đây chứ?”.
Giám đốc Khương quay đầu lại chỗ Thâm Tình đang đứng, ông mỉm cười nhìn cô. Sau đó nói mấy câu khích lệ bệnh nhân trên màn hình. “Ông yên tâm, chúng tôi sẽ giúp nó sống với ông thêm được mấy năm nữa. Ông đừng suy nghĩ nhé! Đừng để cho bản thân ốm là được!” “Thật sao? Tôi cảm ơn, cảm ơn bác sĩ rất nhiều!” “Không cần phải nói mấy lời đó đâu, chúng tôi là bác sĩ, nếu có thể cứu chữa được, nhất định sẽ cứu chữa tận tình. Ông yên tâm nhé!” “Tôi cảm ơn, tôi cảm ơn!” Giọng nói của bệnh nhân vang lên sau chiếc màn hình. Giám đốc Khương hài lòng sau đó tắt cuộc trò chuyện đi. Thâm Tình bất cánh tay của mình, cô muốn thử xem có phải là cô đang mơ hay không. Cô chỉ là đoán bừa mà cũng đúng hay sao chứ, đây là chuyện gì vậy? Nhưng mà, cô đúng rồi, mọi thứ cô nói đều đúng rồi!
Tiểu Nhãn quay người lại nhìn cô đầy bất ngờ và bất mãn, tại sao cô ta lại đoán
CE
đúng chứ? Bên dưới cũng bắt đầu xôn xao lên.
Giám đốc Khương bỗng nhiên lên tiếng. “Mọi người yên lặng nào! Thật ra tôi cũng như mọi người ở bên dưới mà thôi, nếu như lần đầu nhìn thấy bệnh nhân đó tôi cũng sẽ nghĩ ông ấy bị bệnh rất nặng không thể qua khỏi. Từ gương mặt cho tới cử chỉ đều chứng tỏ ông ấy là một người có bệnh sắp chết. Nhưng..” ông dừng lại một chút, sau tiếp tục đó nói. “Chúng ta không phải là bác sĩ tâm lý, chúng ta không thể đọc được suy nghĩ của người bệnh. Nếu ra đường, bạn gặp một người đứng ở đầu con sông, người đó có ý định nhảy xuống. Tôi nghĩ bạn sẽ cười người đó và nói họ bị điện nên mới chọn cách nhảy cầu để kết liễu đời mình. Nhưng với một bác sĩ tâm lý họ lại có những suy nghĩ khác, bởi vì họ có thể hiểu được nguyên do tại vì sao người kia chọn nhảy sông. Thay vì chạy xe qua người kia họ sẽ dừng xe lại và đến giúp người muốn nhảy cầu kia, giúp họ phân tích cái nào đúng, cái nào sai, đây chính là tính cách của bác sĩ tâm lý!”.
Giám đốc Khương dừng lại, ông đi đến bên cạnh của Thâm Tình, dẫn cô về phía giữa sân. Nhìn xuống những người đang ngồi ở bên dưới nói. “Thật ra tôi biết có rất nhiều người hỏi tại sao Thâm Tình chỉ là một bác sĩ tâm lý mà lại được nhiều người biết đến, tại sao nhiều bệnh nhân luôn chọn cô để chữa trị cho họ. Thì đây chính là lý do, cô ấy có đủ tiềm chất để làm một bác sĩ có trách nhiệm, cô ấy giỏi phỏng đoán suy nghĩ của người khác, và luôn biết bệnh nhân cần gì. Đây cũng là lý do tại sao tôi luôn giữ cô ấy bên cạnh của mình. Tôi cũng mong mọi người hãy tôn trọng mọi công việc, mọi ngành nghề của chúng ta. Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người đi làm việc đi”
Giám đốc Khương nhìn xuống bên dưới nói, sau đó ông Vỗ vai Thâm Tình hai cái nói nhỏ với cô. “Đừng vì những lời nói của người khác mà khiến mình buồn hiểu không, cứ làm tốt công việc của con là được. Đừng thức đêm nhiều quá, mắt đã thâm lên hết rồi đó!" Thâm Tình cúi đầu cười. “Con cảm ơn chú! Con sẽ cố gắng thật tốt ạ!”
Giám đốc Khường định quay người bỏ đi, nhưng lại nhớ ra bên cạnh còn có cậu thanh niên kia.
“Được rồi, cậu nhóc này là thực tập sinh, ta để cậu ta đi theo con học hỏi nhé! Từ giờ cậu ta là người của con, con muốn gì cứ nói với cậu ta!” nói xong ông liền quay người bỏ đi.
Thâm Tình nhìn theo bóng dáng của ông, lại nhìn gương mặt của cậu thanh niên đang đứng bên cạnh mình. Có vẻ như cậu ta vừa ra trường và đang thực tập, thế mà vừa rồi cô đoán mò rằng cậu ta chính là một nhân vật tầm cỡ nào đó đấy. Đang mải suy nghĩ thì giọng nói của chàng trai kia vang lên. “Tiền bối, từ giờ em sẽ là người của chị, chị có gì cứ nói với em nhé! Em nhất định sẽ làm thật tốt ạ!”
Thâm Tình nhìn cậu ta, có phải chú Khương cố tình chơi cô không vậy chứ? Cô không muốn ai liên quan tới cuộc đời mình mà, tại sao lại xuất hiện một tên nhóc này vậy chứ, còn cái gì mà người của cô chứ. Cô vẫn còn là xử nữ đó có hiểu không hả?
“Cậu... tên gì?”
Chàng thanh niên cười, đẩy chiếc kính cận của mình lên cao. Nhìn cậu ta thật giống như một tên mọt sách mà. “Tiền bối, em tên là Hàn Tam ạ!”. Giọng nói thật nhẹ nhàng, khiến cho Thâm Tình bỗng nhiên nhớ tới người đàn ông kia. Hắn lại cứ thế mà rời cô rồi không nói một lời nhắn nhủ gì. “Vậy sao? Cậu họ Hàn à? Cái tên Tam kia của cậu chẳng hay gì hết, ai đặt mà xấu thế chứ?” Thâm Tình vô tình buột miệng nói, nhưng mà ai lại tên Tam chứ, hay là cậu ta sinh trong một gia đình có nhiều người con, và cậu ta đứng thứ ba.
Hàn Tam cười. “Dạ, là một người rất quan trọng đặt cho em ấy ạ! Em rất thích cái tên này!”.
Thâm Tình nghe thấy sáu chữ “em rất thích cái tên này cô cũng không nói gì nữa, chỉ gật đầu cười. Thôi vậy, dù sao cũng là người quan trọng đặt cho cậu ta, cô không nên chê nó mới đúng.
Hàn Tam nhìn cô cười, cậu ta bày ra một gương mặt thật gây ngô, khiến cho người ta không thể rời mắt được.
Tiểu Nhãn nói trước: “Bệnh nhân kia bị bệnh nan y, thứ nhất gương mặt của ông ấy thâm và tím, thứ hai bàn tay mỗi khi chạm vào chó chú rất khó khăn. Còn về phần tại sao gương mặt thay đổi khi đứng dậy là vì ông ấy đau mỗi khi đứng dậy! Tôi xin hết!”
Sau khi cô ta nói xong, ở bên dưới rất nhiều người vỗ tay đồng tình. Bọn họ là bác sĩ chữa bệnh nên khi nhìn thấy gương mặt và di chuyển khó khăn thì có thể đoán được bệnh. Vừa rồi khi Thâm Tình trả lời bọn họ đã cười rất nhiều.
Giám đốc Khương cười nói: “Mời người tiếp theo!” Cậu thanh niên đứng bên cạnh Thâm Tình bước về giữa. Anh cúi đầu chào, sau đó nói. “Thật ra lúc ban đầu khi nhìn tôi đã đoán giống với bác sĩ Nhãn, nhưng để ý lâu tôi mới biết thật ra ông ấy không có bệnh. Gương mặt của ông ấy đúng là tím và cứng, mọi cử động cũng rất khó khăn, nhưng những thứ đó không phải là bệnh. Nó giống như một loại phiền não khó có thể nói lên thành lời. Xin lỗi giám đốc, tôi không thể nói ra được căn bệnh của ông ấy!”.
Bên dưới không ít người chê cười chàng trai kia, anh ấy cúi đầu không nói gì. Thâm Tình cảm thấy một lát nữa thôi cô cũng sẽ bị giống như anh ấy mà thôi.
Giám đốc Khương cười, vỗ vai của anh chàng kia mấy cái. “Được rồi, không sao, đây cũng chỉ là một buổi học ngẫu hứng của tôi mà thôi. Nếu chúng ta không thể đoán được ra bệnh của ông ấy, thì hãy để cho ông ấy nói chuyện đi!” Giám đốc Khương chỉ chiếc tivi phía sau. Bỗng nhiên giọng nói của bệnh nhân trong màn hình vang lên, giọng nói khàn khàn. Khi vừa nghe thấy giọng nói đó Thâm Tình đã cau mày, cô đoán sai rồi, ông ấy bị bệnh nên giọng nói mới khàn như vậy. “Chào các vị! Tôi là một người đàn ông không có công việc gì để làm, hằng ngày chỉ chơi với một con chó. Nhưng nó già và sắp chết rồi, hai tháng trước tôi mới biết chuyện này, cũng từ ngày đó tôi ăn không được, ngủ không ngon! Nó già rồi, sau này nó chết thì tôi phải làm sao đây chứ?”.
Giám đốc Khương quay đầu lại chỗ Thâm Tình đang đứng, ông mỉm cười nhìn cô. Sau đó nói mấy câu khích lệ bệnh nhân trên màn hình. “Ông yên tâm, chúng tôi sẽ giúp nó sống với ông thêm được mấy năm nữa. Ông đừng suy nghĩ nhé! Đừng để cho bản thân ốm là được!” “Thật sao? Tôi cảm ơn, cảm ơn bác sĩ rất nhiều!” “Không cần phải nói mấy lời đó đâu, chúng tôi là bác sĩ, nếu có thể cứu chữa được, nhất định sẽ cứu chữa tận tình. Ông yên tâm nhé!” “Tôi cảm ơn, tôi cảm ơn!” Giọng nói của bệnh nhân vang lên sau chiếc màn hình. Giám đốc Khương hài lòng sau đó tắt cuộc trò chuyện đi. Thâm Tình bất cánh tay của mình, cô muốn thử xem có phải là cô đang mơ hay không. Cô chỉ là đoán bừa mà cũng đúng hay sao chứ, đây là chuyện gì vậy? Nhưng mà, cô đúng rồi, mọi thứ cô nói đều đúng rồi!
Tiểu Nhãn quay người lại nhìn cô đầy bất ngờ và bất mãn, tại sao cô ta lại đoán
CE
đúng chứ? Bên dưới cũng bắt đầu xôn xao lên.
Giám đốc Khương bỗng nhiên lên tiếng. “Mọi người yên lặng nào! Thật ra tôi cũng như mọi người ở bên dưới mà thôi, nếu như lần đầu nhìn thấy bệnh nhân đó tôi cũng sẽ nghĩ ông ấy bị bệnh rất nặng không thể qua khỏi. Từ gương mặt cho tới cử chỉ đều chứng tỏ ông ấy là một người có bệnh sắp chết. Nhưng..” ông dừng lại một chút, sau tiếp tục đó nói. “Chúng ta không phải là bác sĩ tâm lý, chúng ta không thể đọc được suy nghĩ của người bệnh. Nếu ra đường, bạn gặp một người đứng ở đầu con sông, người đó có ý định nhảy xuống. Tôi nghĩ bạn sẽ cười người đó và nói họ bị điện nên mới chọn cách nhảy cầu để kết liễu đời mình. Nhưng với một bác sĩ tâm lý họ lại có những suy nghĩ khác, bởi vì họ có thể hiểu được nguyên do tại vì sao người kia chọn nhảy sông. Thay vì chạy xe qua người kia họ sẽ dừng xe lại và đến giúp người muốn nhảy cầu kia, giúp họ phân tích cái nào đúng, cái nào sai, đây chính là tính cách của bác sĩ tâm lý!”.
Giám đốc Khương dừng lại, ông đi đến bên cạnh của Thâm Tình, dẫn cô về phía giữa sân. Nhìn xuống những người đang ngồi ở bên dưới nói. “Thật ra tôi biết có rất nhiều người hỏi tại sao Thâm Tình chỉ là một bác sĩ tâm lý mà lại được nhiều người biết đến, tại sao nhiều bệnh nhân luôn chọn cô để chữa trị cho họ. Thì đây chính là lý do, cô ấy có đủ tiềm chất để làm một bác sĩ có trách nhiệm, cô ấy giỏi phỏng đoán suy nghĩ của người khác, và luôn biết bệnh nhân cần gì. Đây cũng là lý do tại sao tôi luôn giữ cô ấy bên cạnh của mình. Tôi cũng mong mọi người hãy tôn trọng mọi công việc, mọi ngành nghề của chúng ta. Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người đi làm việc đi”
Giám đốc Khương nhìn xuống bên dưới nói, sau đó ông Vỗ vai Thâm Tình hai cái nói nhỏ với cô. “Đừng vì những lời nói của người khác mà khiến mình buồn hiểu không, cứ làm tốt công việc của con là được. Đừng thức đêm nhiều quá, mắt đã thâm lên hết rồi đó!" Thâm Tình cúi đầu cười. “Con cảm ơn chú! Con sẽ cố gắng thật tốt ạ!”
Giám đốc Khường định quay người bỏ đi, nhưng lại nhớ ra bên cạnh còn có cậu thanh niên kia.
“Được rồi, cậu nhóc này là thực tập sinh, ta để cậu ta đi theo con học hỏi nhé! Từ giờ cậu ta là người của con, con muốn gì cứ nói với cậu ta!” nói xong ông liền quay người bỏ đi.
Thâm Tình nhìn theo bóng dáng của ông, lại nhìn gương mặt của cậu thanh niên đang đứng bên cạnh mình. Có vẻ như cậu ta vừa ra trường và đang thực tập, thế mà vừa rồi cô đoán mò rằng cậu ta chính là một nhân vật tầm cỡ nào đó đấy. Đang mải suy nghĩ thì giọng nói của chàng trai kia vang lên. “Tiền bối, từ giờ em sẽ là người của chị, chị có gì cứ nói với em nhé! Em nhất định sẽ làm thật tốt ạ!”
Thâm Tình nhìn cậu ta, có phải chú Khương cố tình chơi cô không vậy chứ? Cô không muốn ai liên quan tới cuộc đời mình mà, tại sao lại xuất hiện một tên nhóc này vậy chứ, còn cái gì mà người của cô chứ. Cô vẫn còn là xử nữ đó có hiểu không hả?
“Cậu... tên gì?”
Chàng thanh niên cười, đẩy chiếc kính cận của mình lên cao. Nhìn cậu ta thật giống như một tên mọt sách mà. “Tiền bối, em tên là Hàn Tam ạ!”. Giọng nói thật nhẹ nhàng, khiến cho Thâm Tình bỗng nhiên nhớ tới người đàn ông kia. Hắn lại cứ thế mà rời cô rồi không nói một lời nhắn nhủ gì. “Vậy sao? Cậu họ Hàn à? Cái tên Tam kia của cậu chẳng hay gì hết, ai đặt mà xấu thế chứ?” Thâm Tình vô tình buột miệng nói, nhưng mà ai lại tên Tam chứ, hay là cậu ta sinh trong một gia đình có nhiều người con, và cậu ta đứng thứ ba.
Hàn Tam cười. “Dạ, là một người rất quan trọng đặt cho em ấy ạ! Em rất thích cái tên này!”.
Thâm Tình nghe thấy sáu chữ “em rất thích cái tên này cô cũng không nói gì nữa, chỉ gật đầu cười. Thôi vậy, dù sao cũng là người quan trọng đặt cho cậu ta, cô không nên chê nó mới đúng.
Hàn Tam nhìn cô cười, cậu ta bày ra một gương mặt thật gây ngô, khiến cho người ta không thể rời mắt được.
Bình luận facebook