-
Chương 43
Thượng Chi Đào điều chỉnh cảm xúc của mình, lần đầu tiên gõ cửa phòng Tôn Viễn Chứ, cô muốn gặp mặt nói một tiếng cảm ơn với anh ấy.
Tôn Viễn Chứ đang xem phim Mỹ, Thượng Chi Đào thấy phòng anh chất đầy sách vở. Dường như anh không để tâm đến ngày lễ này, vẫn ung dung tự tại như mọi khi.
“Oa.” Thượng Chi Đào đứng ngoài cửa thò đầu vào trong phòng, “Anh có nhiều sách thế!”
“Tại vì không có sở thích gì đặc biệt.” Tôn Viễn Chứ hơi ngại ngùng, “Sao em không ra ngoài chơi? Tôn Vũ đâu rồi?”
“Hôm nay công ty của chị ấy tổ chức buổi giao lưu, thấy bảo là kéo dài đến nửa đêm cơ. Trương Lôi đi công tác vẫn chưa về sao ạ?”
“Vẫn chưa về.”
Bỗng nhiên hai người đều không biết nói gì nữa, xung quanh trở nên yên tĩnh. Tôn Viễn Chứ để ý thấy Thượng Chi Đào đã nhìn đống sách vở trong phòng anh mấy lần, thế là hỏi cô: “Em muốn vào xem có muốn đọc cuốn nào không?”
“Có được không ạ?”
“Được.”
Thượng Chi Đào chưa từng ngắm nghía phòng ngủ của Loan Niệm kỹ càng, cô luôn cảm thấy phòng ngủ của Loan Niệm cách cô rất xa, vậy mà cô lại quan sát thật kỹ đống sách trong phòng ngủ của Tôn Viễn Chứ. Đây là lần đầu tiên Thượng Chi Đào biết một người yêu sách sẽ như thế nào, ngoài sách ra, Tôn Viễn Chứ không còn món đồ nào khác. Anh giống như một thầy đồ, dù thế sự có đổi dời, anh cũng chỉ cần một bàn sách tĩnh lặng là đủ rồi.
Tôn Viễn Chứ khiến Thượng Chi Đào cảm thấy an ổn, cảm giác an ổn này đã đồng hành cùng Thượng Chi Đào rất nhiều năm.
Thượng Chi Đào quan sát thật tỉ mỉ, sách mà Tôn Viễn Chứ đọc rất đa dạng, từ chính trị, kinh tế, lịch sử, địa lý, nghệ thuật, vật lý, thiên văn cho đến văn nghệ, thể loại nào cũng có. Thượng Chi Đào tiện tay lật vài cuốn sách ra xem, ở trang đầu của mỗi cuốn sách anh đều kẹp một tờ ghi chú khi đọc sách của anh, chỉ là một tờ giấy, chữ viết rất đẹp, Thượng Chi Đào còn cảm thấy anh viết đẹp hơn cả cô. Chỗ sách Tôn Viễn Chứ ngoại trừ trang bìa thì không có chỗ nào nhăn nhúm hay dính bẩn, cực kỳ sạch sẽ, cũng giống như chính con người anh, vô cùng đáng quý.
“Em muốn lựa mấy cuốn để đọc không? Sách mà không phải đi mượn thì không đọc tử tế được đâu.” Tôn Viễn Chứ thấy cô có vẻ thích thú, bèn hỏi cô.
Thượng Chi Đào vội vàng xua tay, “Không cần đâu, không cần đâu.” Cô không dám mượn sách của Tôn Viễn Chứ, cách đọc sách của cô không giống như anh, cô sẽ tiện tay vẽ bừa lên sách, trông thấy ở đâu là tiện tay xé một góc nhỏ. Cô sợ mình sẽ làm hỏng chỗ sách hay của Tôn Viễn Chứ mất.
Tôn Viễn Chứ bị dáng vẻ dè dặt của cô chọc cười, anh nâng tay xem đồng hồ, “Ấy, mười một giờ rồi. Hay là hai chúng ta mở một hội nghị đọc sách đi? Chia sẻ những cuốn sách hay mới đọc gần đây thế nào?”
“Gần đây em đọc sách tiếng Anh thương mại.” Thượng Chi Đào tự giễu: “Đồng nghiệp trong công ty giỏi tiếng Anh ghê, có lúc mở cuộc họp quốc tế, họ nói cái gì em nghe không hiểu nổi.”
“Vậy thì em sẽ chia sẻ về tiếng Anh thương mại.” Tôn Viễn Chứ đề nghị.
“Em có thể chia sẻ sách em đọc hồi đại học không?”
“Cũng được đấy.”
Hai người nhanh chóng đi đến thống nhất, còn chuẩn bị hoa quả đâu ra đấy, ngồi đối diện nhau trong phòng khách, mỗi người cầm một cuốn sách. Thượng Chi Đào cầm cuốn “Chuyện Hứa Tam Quan bán máu”, Tôn Viễn Chứ thì cầm cuốn “Địa lý quốc gia”.
Nếu như không có Tôn Viễn Chứ, Thượng Chi Đào sẽ cảm thấy lễ giáng sinh năm nay rất gian nan. Khi cô ôm máy tính đọc đi đọc lại bài review kia, nhất là khi nhìn thấy nụ cười của Loan Niệm, cô cảm thấy mình quá lố bịch.
“Em thích cuốn sách này, em đã đọc bốn lần rồi mà lần nào cũng khóc không dừng lại được.”
“Anh cũng đọc rồi, anh cũng thế.” Tôn Viễn Chứ đáp.
“Thật sao?”
“Thật.”
Cô chợt nhận ra dáng ngồi của Tôn Viễn Chư rất giống cô, họ đều ngồi thẳng lưng, trông có hơi khiêm nhường. Thượng Chi Đào nghĩ rằng cô khiêm nhường là vì cô là người mãi mãi tầm thường, Tôn Viễn Chứ xuất sắc như thế, vậy mà anh cũng có dáng ngồi như vậy.
Cô khẽ cười, tiếng khóa cửa vang lên, hai người cùng nhìn ra ngoài cửa, thấy Tôn Vũ đi sớm về khuya. Sắc mặt của cô ấy rất xấu nhưng vẫn tươi cười với họ. Nhìn thấy sách vở trên bàn, cô ấy ngập ngừng nói: “Hai người đang đọc sách à?”
“Bọn em đang mở hội nghị đọc sách.” Thượng Chi Đào đứng dậy đón lấy áo dạ của Tôn Vũ rồi treo lên giúp cô ấy, sau đó lại dè dặt nhìn cô ấy, “Chị sao thế?”
“Chị nhìn thấy bạn trai cũ rồi, anh ta và bạn gái đi chơi Đêm bình an ở chỗ bọn chị tổ chức hoạt động.” Tôn Vũ nói khẽ khàng: “Chị có nên nói chuyện này không nhỉ? Hai người đang đọc sách vui vẻ mà.”
“Anh muốn nghe lắm, nếu như em muốn nói.” Tôn Viễn Chứ bỗng cất lời: “Có điều anh cảm thấy như vậy thì khô khan quá, tốt hơn hết là chúng ta vừa ăn vừa nói đi.” Anh ấy nở nụ cười để lộ hàm răng đều đặn, một mình xoa dịu cảm xúc không vui vẻ của hai cô gái.
Rất nhiều năm về sau, Tôn Vũ uống say rồi níu lấy cổ áo của Thượng Chi Đào khóc như mưa, nghiến chặt hàm răng mà nói: “Nếu trên thế giới này có thêm mấy Tôn Viễn Chứ thì tốt biết bao?”
- -
Anh ấy không chỉ đưa ra đề nghị mà còn đứng dậy đi vào bếp, lục tìm mì gói, cà chua và ít rau xanh, nấu một nồi mì tôm sinh viên cho hai người họ. Ba người ba bát mì, gắp mì đầu tiên vào trong bụng thì thấy nước mắt của Tôn Vũ rơi vào trong bát, “Lúc bọn em ở bên nhau, bọn em chưa bao giờ ra ngoài chơi lễ.”
Lúc mới yêu nhau, cả hai đều nghèo kiết xác, túi quần còn nhẵn hơn cả mặt, cứ đến ngày lễ tết là ở lì trong nhà, miệng thì nói không muốn xếp hàng nhưng thực ra là vì không theo theo được vật giá tăng vọt vào dịp lễ tết. Hoặc đôi khi hai người ở hai đầu của thành phố, gọi điện nói chuyện với nhau một lúc, coi như trải qua kỳ nghỉ lễ cùng nhau. Ngay cả hoa cũng chẳng được nhận bao giờ.
Nỗi ấm ức này Thượng Chi Đào dường như đã trải qua, nhưng dường như chưa từng nếm trải. Cô không biết phải an ủi Tôn Vũ thế nào, đang định mắng bạn trai cũ của cô ấy là tên khốn nạn thì nhớ ra Tôn Viễn Chứ cũng ở đó, thế là miễn cưỡng nuốt lời vào trong bụng.
“Đàn ông, có một số ít đàn ông, thực ra vô cùng tồi tệ.” Ấy vậy mà Tôn Viễn Chứ lại chủ động phê phán: “Chỉ là em tình cờ gặp phải một người như vậy thôi. Anh không biết phải an ủi em như nào nữa, hay là hôm nay anh mời, chúng ta đi xem phim chiếu lúc nửa đêm đi.”
Tôn Vũ lập tức tươi cười: “Phim chiếu lúc nửa đêm á, em chưa xem bao giờ.”
“Em cũng vậy!”
“Thế thì tiếc quá, hồi học đại học anh toàn đi xem phim đêm với bạn không. Chúng ta đi nhé?”
Nói đi là đi ngay.
Quá nửa đêm bình an, ba thanh niên ra khỏi nhà, lang thang trên con phố náo nhiệt. Thành phố này vốn đã náo nhiệt, nếu gặp ngày lễ như thế này, dòng người trên đường sẽ kéo dài mãi không tản ra. Họ len lỏi trong dòng người, thật sự cảm nhận được sự nhỏ bé của con người.
Khắp nơi chìm trong không khí tưng bừng, dù Đêm bình an đã trôi qua một nửa mà khung cảnh vẫn như trước.
Ba người họ xếp hàng một lúc lâu, cuối cùng cũng mua được vé xem phim. Rạp chiếu phim vào Đêm bình an không còn một chỗ trống, ba người ngồi giữa các cặp đôi trông vô cùng lạc lõng. Tôn Viễn Chứ mua cho hai người họ coca và bỏng ngô, nói: “Cứ vui như một đứa trẻ đi.”
Họ xem phim tình cảm vào nửa đêm Đêm bình an, cảnh trong phim đẹp một cách đáng ngưỡng mộ. Thượng Chi Đào đã nhìn điện thoại mấy lần, cô muốn chúc Loan Niệm giáng sinh vui vẻ, nhưng lại nghĩ rằng anh đang đắm chìm trong niềm vui, lời chúc của cô chắc chắn sẽ rất lố bịch. Tôn Vũ thấy cô cứ cúi đầu nhìn điện thoại, ghé vào tai cô mà nói: “Đừng nói gì cả, tin chị đi.”
Dường như Tôn Vũ đã nhìn thấu tình yêu, càng chủ động nhún nhường thì càng thê thảm, không ai có thể vượt qua lời nguyền này. Cô ấy không muốn Thượng Chi Đào thất bại toàn tập như cô ấy. Mối quan hệ của Thượng Chi Đào vốn không thể coi là tình yêu, chỉ là gã đàn ông kia không quản được thân dưới của mình, bị sự xúc động làm đầu óc mụ mị mà thôi.
“Ừm, em biết rồi.” Người đang buồn mà xem phim tình cảm đều khóc rất thảm thiết, Thượng Chi Đào cũng thế. Cô không biết mình bị làm sao nữa. Một người chậm chạp trong chuyện tình cảm như cô, chưa chủ động thích ai bao giờ, trước kia là Tân Chiếu Châu ngỏ lời yêu cô trước, cô mới từ từ động lòng. Cô không hề biết thích một người hóa ra lại hèn nhát và đau khổ như vậy.
Kể từ đó, cô đã mê đi xem phim vào đêm muộn.
Sau này, cô một mình đi xem phim muộn nhiều lần, nếu không phải ngày lễ, trong phòng chiếu phim đêm chẳng có mấy người. Cô chọn một bộ phim nhẹ nhàng để xem, để lại tất cả nỗi buồn, nghi hoặc và không cam lòng trong quãng thời gian đó ở lại rạp chiếu phim.
“Hokkaido có lạnh không nhỉ?” Ba người ra khỏi rạp chiếu phim, Thượng Chi Đào chợt lên tiếng hỏi.
“Chắc cũng bình thường thôi.” Tôn Viễn Chứ đáp: “Khí hậu gió mùa ôn đới, đối với người ở Cáp Nhĩ Tân thì thời tiết ở Hokkaido bây giờ chỉ được coi là mát mẻ so với Cáp Nhĩ Tân thôi.”
Thượng Chi Đào bật cười, “Không biết em có phải người Cáp Nhĩ Tân giả không nữa, em cực kỳ sợ lạnh. Anh xem em này, đến mùa đông là phải mặc rất rất nhiều quần áo.”
“Vậy cũng tốt mà, biết nóng biết lạnh.” Tôn Vũ khoác tay cô, “Chị cảm thấy khá hơn rồi. May mà hôm nay còn có hai người.”
“Thế là được rồi.”
Tôn Viễn Chứ khẽ mỉm cười, trên mắt kính đọng một lớp sương, anh ấy lấy xuống lau đi, bên cạnh mắt có một vết hằn do gọng kính tì vào nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ dịu dàng thanh sạch của anh ấy. Thượng Chi Đào đang định nói chuyện với Tôn Vũ thì nhìn thấy ánh mắt của cô ấy đặt trên người Tôn Viễn Chứ, không còn nét tinh nghịch như mọi khi, rất lặng lẽ. Dường như Thượng Chi Đào chợt hiểu ra điều gì đó, nhưng dường như chẳng hiểu gì.
Cô lẳng lặng đổi chỗ, chuyển sang bên khác của Tôn Vũ, không đứng giữa hai người họ nữa.
Bắc Kinh lúc 3 giờ sáng lại có tuyết rơi.
“Rất nhiều sinh viên trong trường anh hát bài ‘Lưu luyến phong trần’ vào những lúc như thế này.” Tôn Viễn Chứ hỏi hai người: “Đã nghe bao giờ chưa?” Sau đó anh thuận miệng hát hai câu.
Chiều hôm ấy, tuyết rơi trắng xóa.
- -
Từ rạp chiếu phim về nhà phải đi hết sáu cây số. Ba người họ từ chối gọi xe, cứ thế chậm rãi rảo bước trong tuyết. Họ cứ đi mãi như thế, không người nào nói chuyện, đi một mạch đến khi về đến phòng trọ. Tôn Viễn Chứ đột nhiên hỏi hai người: “Hay là anh chụp ảnh cho hai đứa nhé?”
“Được ạ!” Tôn Vũ thích chụp ảnh, vì vậy cô ấy rất thích đề nghị này.
“Vậy thì hai đứa chờ ở đây nhé, anh lên nhà lấy máy ảnh.” Tôn Viễn Chứ là một người thích nhiếp ảnh, có lúc anh sẽ mua những thiết bị chụp ảnh đắt tiền, lúc nào đi công tác sẽ mang theo, chụp lại thành phố và con người khác nhau.
Anh nâng máy ảnh, nói với hai cô gái đứng trong tuyết, “Đúng rồi, chính là như thế, hơi nghiêng mặt qua đây nào.” Giọng anh rất khẽ, sợ làm ồn đến hàng xóm. May là họ rất ăn ý với nhau, dù thế nào cũng có thể hiểu ý của nhau.
Ngày hôm ấy họ băng qua thế giới tuyết trắng, máy ảnh đã ghi lại khung cảnh mộng mơ này. Hai cô gái rất xinh đẹp, nhưng nụ cười không được vui vẻ, trong mắt đều có những ưu sầu.
“Muốn chụp chung với nhau không?” Tôn Viễn Chứ hỏi.
“Được ạ.”
Anh dựng giá đỡ ba chân, khi những tia nắng ban mai mỏng manh xuyên qua tuyết, qua đình nghỉ mát trong khu chung cư, họ đứng ở đó, Tôn Viễn Chứ đứng ở giữa, nở nụ cười sáng láng, Tôn Vũ nhìn anh, còn Thượng Chi Đào nhìn vào ống kính.
Chụp ảnh xong tự dưng ai cũng có chút hụt hẫng.
“Hay là đợi đến mùa hè, chúng ta cùng nhau lên Thái Sơn ngắm mặt trời mọc đi?” Tôn Viễn Chứ đề nghị.
“Được đấy! Chờ đến cuối tuần nào mà Trương Lôi rảnh rỗi ấy.”
- -
Ở Hokkaido lúc này, Tang Dao đứng trước mặt Loan Niệm. Mấy người bọn họ ngồi quây quần thâu đêm. Đàm Miễn đột nhiên hỏi Tang Dao: “Cậu có bí mật nào liên quan đến Loan Niệm mà giấu bọn mình không?”
“Đang chơi thật hay thách hả?” Tang Dao tỏ vẻ kháng cự.
“Không phải, đơn giản là thấy tò mò thôi.”
Tang Dao gật đầu rồi nói: “Mình chỉ biết là chúng mình là bạn rất rất tốt, nhưng thực ra ngay từ lúc bắt đầu, mình nhớ, hai đứa mình đều không muốn làm bạn của nhau.”
Cô ấy nhìn sang Loan Niệm, mang theo chút thăm dò.
Loan Niệm đã uống chút rượu, có chút chếnh choáng. Anh không nhớ rõ lúc ban đầu hai người họ như thế nào, nhưng anh vẫn lắc đầu một cách kiên quyết: “Tôi nhớ lúc đầu, tôi chỉ muốn làm bạn với cậu.”
Không một ai tỏ ra sửng sốt vì lời của Loan Niệm, mọi người đều biết Loan Niệm là người như thế nào, anh chưa bao giờ ăn nói vòng vo. Cho dù những lời anh nói vào hôm nay có thể sẽ khiến anh mất đi người bạn như Tang Dao, anh cũng sẽ không đổi cách nói khác.
“Uống say rồi, uống say rồi.” Đàm Miễn ngồi bên xoa dịu tình hình, mấy người còn lại cười ồ lên để xua tan không khí gượng gạo này.
“Tôi chưa say, tôi biết tôi đang nói gì.” Loan Niệm cắt ngang tiếng cười của mọi người: “Tang Dao, theo tôi ra đây nói chuyện.”
Tôn Viễn Chứ đang xem phim Mỹ, Thượng Chi Đào thấy phòng anh chất đầy sách vở. Dường như anh không để tâm đến ngày lễ này, vẫn ung dung tự tại như mọi khi.
“Oa.” Thượng Chi Đào đứng ngoài cửa thò đầu vào trong phòng, “Anh có nhiều sách thế!”
“Tại vì không có sở thích gì đặc biệt.” Tôn Viễn Chứ hơi ngại ngùng, “Sao em không ra ngoài chơi? Tôn Vũ đâu rồi?”
“Hôm nay công ty của chị ấy tổ chức buổi giao lưu, thấy bảo là kéo dài đến nửa đêm cơ. Trương Lôi đi công tác vẫn chưa về sao ạ?”
“Vẫn chưa về.”
Bỗng nhiên hai người đều không biết nói gì nữa, xung quanh trở nên yên tĩnh. Tôn Viễn Chứ để ý thấy Thượng Chi Đào đã nhìn đống sách vở trong phòng anh mấy lần, thế là hỏi cô: “Em muốn vào xem có muốn đọc cuốn nào không?”
“Có được không ạ?”
“Được.”
Thượng Chi Đào chưa từng ngắm nghía phòng ngủ của Loan Niệm kỹ càng, cô luôn cảm thấy phòng ngủ của Loan Niệm cách cô rất xa, vậy mà cô lại quan sát thật kỹ đống sách trong phòng ngủ của Tôn Viễn Chứ. Đây là lần đầu tiên Thượng Chi Đào biết một người yêu sách sẽ như thế nào, ngoài sách ra, Tôn Viễn Chứ không còn món đồ nào khác. Anh giống như một thầy đồ, dù thế sự có đổi dời, anh cũng chỉ cần một bàn sách tĩnh lặng là đủ rồi.
Tôn Viễn Chứ khiến Thượng Chi Đào cảm thấy an ổn, cảm giác an ổn này đã đồng hành cùng Thượng Chi Đào rất nhiều năm.
Thượng Chi Đào quan sát thật tỉ mỉ, sách mà Tôn Viễn Chứ đọc rất đa dạng, từ chính trị, kinh tế, lịch sử, địa lý, nghệ thuật, vật lý, thiên văn cho đến văn nghệ, thể loại nào cũng có. Thượng Chi Đào tiện tay lật vài cuốn sách ra xem, ở trang đầu của mỗi cuốn sách anh đều kẹp một tờ ghi chú khi đọc sách của anh, chỉ là một tờ giấy, chữ viết rất đẹp, Thượng Chi Đào còn cảm thấy anh viết đẹp hơn cả cô. Chỗ sách Tôn Viễn Chứ ngoại trừ trang bìa thì không có chỗ nào nhăn nhúm hay dính bẩn, cực kỳ sạch sẽ, cũng giống như chính con người anh, vô cùng đáng quý.
“Em muốn lựa mấy cuốn để đọc không? Sách mà không phải đi mượn thì không đọc tử tế được đâu.” Tôn Viễn Chứ thấy cô có vẻ thích thú, bèn hỏi cô.
Thượng Chi Đào vội vàng xua tay, “Không cần đâu, không cần đâu.” Cô không dám mượn sách của Tôn Viễn Chứ, cách đọc sách của cô không giống như anh, cô sẽ tiện tay vẽ bừa lên sách, trông thấy ở đâu là tiện tay xé một góc nhỏ. Cô sợ mình sẽ làm hỏng chỗ sách hay của Tôn Viễn Chứ mất.
Tôn Viễn Chứ bị dáng vẻ dè dặt của cô chọc cười, anh nâng tay xem đồng hồ, “Ấy, mười một giờ rồi. Hay là hai chúng ta mở một hội nghị đọc sách đi? Chia sẻ những cuốn sách hay mới đọc gần đây thế nào?”
“Gần đây em đọc sách tiếng Anh thương mại.” Thượng Chi Đào tự giễu: “Đồng nghiệp trong công ty giỏi tiếng Anh ghê, có lúc mở cuộc họp quốc tế, họ nói cái gì em nghe không hiểu nổi.”
“Vậy thì em sẽ chia sẻ về tiếng Anh thương mại.” Tôn Viễn Chứ đề nghị.
“Em có thể chia sẻ sách em đọc hồi đại học không?”
“Cũng được đấy.”
Hai người nhanh chóng đi đến thống nhất, còn chuẩn bị hoa quả đâu ra đấy, ngồi đối diện nhau trong phòng khách, mỗi người cầm một cuốn sách. Thượng Chi Đào cầm cuốn “Chuyện Hứa Tam Quan bán máu”, Tôn Viễn Chứ thì cầm cuốn “Địa lý quốc gia”.
Nếu như không có Tôn Viễn Chứ, Thượng Chi Đào sẽ cảm thấy lễ giáng sinh năm nay rất gian nan. Khi cô ôm máy tính đọc đi đọc lại bài review kia, nhất là khi nhìn thấy nụ cười của Loan Niệm, cô cảm thấy mình quá lố bịch.
“Em thích cuốn sách này, em đã đọc bốn lần rồi mà lần nào cũng khóc không dừng lại được.”
“Anh cũng đọc rồi, anh cũng thế.” Tôn Viễn Chứ đáp.
“Thật sao?”
“Thật.”
Cô chợt nhận ra dáng ngồi của Tôn Viễn Chư rất giống cô, họ đều ngồi thẳng lưng, trông có hơi khiêm nhường. Thượng Chi Đào nghĩ rằng cô khiêm nhường là vì cô là người mãi mãi tầm thường, Tôn Viễn Chứ xuất sắc như thế, vậy mà anh cũng có dáng ngồi như vậy.
Cô khẽ cười, tiếng khóa cửa vang lên, hai người cùng nhìn ra ngoài cửa, thấy Tôn Vũ đi sớm về khuya. Sắc mặt của cô ấy rất xấu nhưng vẫn tươi cười với họ. Nhìn thấy sách vở trên bàn, cô ấy ngập ngừng nói: “Hai người đang đọc sách à?”
“Bọn em đang mở hội nghị đọc sách.” Thượng Chi Đào đứng dậy đón lấy áo dạ của Tôn Vũ rồi treo lên giúp cô ấy, sau đó lại dè dặt nhìn cô ấy, “Chị sao thế?”
“Chị nhìn thấy bạn trai cũ rồi, anh ta và bạn gái đi chơi Đêm bình an ở chỗ bọn chị tổ chức hoạt động.” Tôn Vũ nói khẽ khàng: “Chị có nên nói chuyện này không nhỉ? Hai người đang đọc sách vui vẻ mà.”
“Anh muốn nghe lắm, nếu như em muốn nói.” Tôn Viễn Chứ bỗng cất lời: “Có điều anh cảm thấy như vậy thì khô khan quá, tốt hơn hết là chúng ta vừa ăn vừa nói đi.” Anh ấy nở nụ cười để lộ hàm răng đều đặn, một mình xoa dịu cảm xúc không vui vẻ của hai cô gái.
Rất nhiều năm về sau, Tôn Vũ uống say rồi níu lấy cổ áo của Thượng Chi Đào khóc như mưa, nghiến chặt hàm răng mà nói: “Nếu trên thế giới này có thêm mấy Tôn Viễn Chứ thì tốt biết bao?”
- -
Anh ấy không chỉ đưa ra đề nghị mà còn đứng dậy đi vào bếp, lục tìm mì gói, cà chua và ít rau xanh, nấu một nồi mì tôm sinh viên cho hai người họ. Ba người ba bát mì, gắp mì đầu tiên vào trong bụng thì thấy nước mắt của Tôn Vũ rơi vào trong bát, “Lúc bọn em ở bên nhau, bọn em chưa bao giờ ra ngoài chơi lễ.”
Lúc mới yêu nhau, cả hai đều nghèo kiết xác, túi quần còn nhẵn hơn cả mặt, cứ đến ngày lễ tết là ở lì trong nhà, miệng thì nói không muốn xếp hàng nhưng thực ra là vì không theo theo được vật giá tăng vọt vào dịp lễ tết. Hoặc đôi khi hai người ở hai đầu của thành phố, gọi điện nói chuyện với nhau một lúc, coi như trải qua kỳ nghỉ lễ cùng nhau. Ngay cả hoa cũng chẳng được nhận bao giờ.
Nỗi ấm ức này Thượng Chi Đào dường như đã trải qua, nhưng dường như chưa từng nếm trải. Cô không biết phải an ủi Tôn Vũ thế nào, đang định mắng bạn trai cũ của cô ấy là tên khốn nạn thì nhớ ra Tôn Viễn Chứ cũng ở đó, thế là miễn cưỡng nuốt lời vào trong bụng.
“Đàn ông, có một số ít đàn ông, thực ra vô cùng tồi tệ.” Ấy vậy mà Tôn Viễn Chứ lại chủ động phê phán: “Chỉ là em tình cờ gặp phải một người như vậy thôi. Anh không biết phải an ủi em như nào nữa, hay là hôm nay anh mời, chúng ta đi xem phim chiếu lúc nửa đêm đi.”
Tôn Vũ lập tức tươi cười: “Phim chiếu lúc nửa đêm á, em chưa xem bao giờ.”
“Em cũng vậy!”
“Thế thì tiếc quá, hồi học đại học anh toàn đi xem phim đêm với bạn không. Chúng ta đi nhé?”
Nói đi là đi ngay.
Quá nửa đêm bình an, ba thanh niên ra khỏi nhà, lang thang trên con phố náo nhiệt. Thành phố này vốn đã náo nhiệt, nếu gặp ngày lễ như thế này, dòng người trên đường sẽ kéo dài mãi không tản ra. Họ len lỏi trong dòng người, thật sự cảm nhận được sự nhỏ bé của con người.
Khắp nơi chìm trong không khí tưng bừng, dù Đêm bình an đã trôi qua một nửa mà khung cảnh vẫn như trước.
Ba người họ xếp hàng một lúc lâu, cuối cùng cũng mua được vé xem phim. Rạp chiếu phim vào Đêm bình an không còn một chỗ trống, ba người ngồi giữa các cặp đôi trông vô cùng lạc lõng. Tôn Viễn Chứ mua cho hai người họ coca và bỏng ngô, nói: “Cứ vui như một đứa trẻ đi.”
Họ xem phim tình cảm vào nửa đêm Đêm bình an, cảnh trong phim đẹp một cách đáng ngưỡng mộ. Thượng Chi Đào đã nhìn điện thoại mấy lần, cô muốn chúc Loan Niệm giáng sinh vui vẻ, nhưng lại nghĩ rằng anh đang đắm chìm trong niềm vui, lời chúc của cô chắc chắn sẽ rất lố bịch. Tôn Vũ thấy cô cứ cúi đầu nhìn điện thoại, ghé vào tai cô mà nói: “Đừng nói gì cả, tin chị đi.”
Dường như Tôn Vũ đã nhìn thấu tình yêu, càng chủ động nhún nhường thì càng thê thảm, không ai có thể vượt qua lời nguyền này. Cô ấy không muốn Thượng Chi Đào thất bại toàn tập như cô ấy. Mối quan hệ của Thượng Chi Đào vốn không thể coi là tình yêu, chỉ là gã đàn ông kia không quản được thân dưới của mình, bị sự xúc động làm đầu óc mụ mị mà thôi.
“Ừm, em biết rồi.” Người đang buồn mà xem phim tình cảm đều khóc rất thảm thiết, Thượng Chi Đào cũng thế. Cô không biết mình bị làm sao nữa. Một người chậm chạp trong chuyện tình cảm như cô, chưa chủ động thích ai bao giờ, trước kia là Tân Chiếu Châu ngỏ lời yêu cô trước, cô mới từ từ động lòng. Cô không hề biết thích một người hóa ra lại hèn nhát và đau khổ như vậy.
Kể từ đó, cô đã mê đi xem phim vào đêm muộn.
Sau này, cô một mình đi xem phim muộn nhiều lần, nếu không phải ngày lễ, trong phòng chiếu phim đêm chẳng có mấy người. Cô chọn một bộ phim nhẹ nhàng để xem, để lại tất cả nỗi buồn, nghi hoặc và không cam lòng trong quãng thời gian đó ở lại rạp chiếu phim.
“Hokkaido có lạnh không nhỉ?” Ba người ra khỏi rạp chiếu phim, Thượng Chi Đào chợt lên tiếng hỏi.
“Chắc cũng bình thường thôi.” Tôn Viễn Chứ đáp: “Khí hậu gió mùa ôn đới, đối với người ở Cáp Nhĩ Tân thì thời tiết ở Hokkaido bây giờ chỉ được coi là mát mẻ so với Cáp Nhĩ Tân thôi.”
Thượng Chi Đào bật cười, “Không biết em có phải người Cáp Nhĩ Tân giả không nữa, em cực kỳ sợ lạnh. Anh xem em này, đến mùa đông là phải mặc rất rất nhiều quần áo.”
“Vậy cũng tốt mà, biết nóng biết lạnh.” Tôn Vũ khoác tay cô, “Chị cảm thấy khá hơn rồi. May mà hôm nay còn có hai người.”
“Thế là được rồi.”
Tôn Viễn Chứ khẽ mỉm cười, trên mắt kính đọng một lớp sương, anh ấy lấy xuống lau đi, bên cạnh mắt có một vết hằn do gọng kính tì vào nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ dịu dàng thanh sạch của anh ấy. Thượng Chi Đào đang định nói chuyện với Tôn Vũ thì nhìn thấy ánh mắt của cô ấy đặt trên người Tôn Viễn Chứ, không còn nét tinh nghịch như mọi khi, rất lặng lẽ. Dường như Thượng Chi Đào chợt hiểu ra điều gì đó, nhưng dường như chẳng hiểu gì.
Cô lẳng lặng đổi chỗ, chuyển sang bên khác của Tôn Vũ, không đứng giữa hai người họ nữa.
Bắc Kinh lúc 3 giờ sáng lại có tuyết rơi.
“Rất nhiều sinh viên trong trường anh hát bài ‘Lưu luyến phong trần’ vào những lúc như thế này.” Tôn Viễn Chứ hỏi hai người: “Đã nghe bao giờ chưa?” Sau đó anh thuận miệng hát hai câu.
Chiều hôm ấy, tuyết rơi trắng xóa.
- -
Từ rạp chiếu phim về nhà phải đi hết sáu cây số. Ba người họ từ chối gọi xe, cứ thế chậm rãi rảo bước trong tuyết. Họ cứ đi mãi như thế, không người nào nói chuyện, đi một mạch đến khi về đến phòng trọ. Tôn Viễn Chứ đột nhiên hỏi hai người: “Hay là anh chụp ảnh cho hai đứa nhé?”
“Được ạ!” Tôn Vũ thích chụp ảnh, vì vậy cô ấy rất thích đề nghị này.
“Vậy thì hai đứa chờ ở đây nhé, anh lên nhà lấy máy ảnh.” Tôn Viễn Chứ là một người thích nhiếp ảnh, có lúc anh sẽ mua những thiết bị chụp ảnh đắt tiền, lúc nào đi công tác sẽ mang theo, chụp lại thành phố và con người khác nhau.
Anh nâng máy ảnh, nói với hai cô gái đứng trong tuyết, “Đúng rồi, chính là như thế, hơi nghiêng mặt qua đây nào.” Giọng anh rất khẽ, sợ làm ồn đến hàng xóm. May là họ rất ăn ý với nhau, dù thế nào cũng có thể hiểu ý của nhau.
Ngày hôm ấy họ băng qua thế giới tuyết trắng, máy ảnh đã ghi lại khung cảnh mộng mơ này. Hai cô gái rất xinh đẹp, nhưng nụ cười không được vui vẻ, trong mắt đều có những ưu sầu.
“Muốn chụp chung với nhau không?” Tôn Viễn Chứ hỏi.
“Được ạ.”
Anh dựng giá đỡ ba chân, khi những tia nắng ban mai mỏng manh xuyên qua tuyết, qua đình nghỉ mát trong khu chung cư, họ đứng ở đó, Tôn Viễn Chứ đứng ở giữa, nở nụ cười sáng láng, Tôn Vũ nhìn anh, còn Thượng Chi Đào nhìn vào ống kính.
Chụp ảnh xong tự dưng ai cũng có chút hụt hẫng.
“Hay là đợi đến mùa hè, chúng ta cùng nhau lên Thái Sơn ngắm mặt trời mọc đi?” Tôn Viễn Chứ đề nghị.
“Được đấy! Chờ đến cuối tuần nào mà Trương Lôi rảnh rỗi ấy.”
- -
Ở Hokkaido lúc này, Tang Dao đứng trước mặt Loan Niệm. Mấy người bọn họ ngồi quây quần thâu đêm. Đàm Miễn đột nhiên hỏi Tang Dao: “Cậu có bí mật nào liên quan đến Loan Niệm mà giấu bọn mình không?”
“Đang chơi thật hay thách hả?” Tang Dao tỏ vẻ kháng cự.
“Không phải, đơn giản là thấy tò mò thôi.”
Tang Dao gật đầu rồi nói: “Mình chỉ biết là chúng mình là bạn rất rất tốt, nhưng thực ra ngay từ lúc bắt đầu, mình nhớ, hai đứa mình đều không muốn làm bạn của nhau.”
Cô ấy nhìn sang Loan Niệm, mang theo chút thăm dò.
Loan Niệm đã uống chút rượu, có chút chếnh choáng. Anh không nhớ rõ lúc ban đầu hai người họ như thế nào, nhưng anh vẫn lắc đầu một cách kiên quyết: “Tôi nhớ lúc đầu, tôi chỉ muốn làm bạn với cậu.”
Không một ai tỏ ra sửng sốt vì lời của Loan Niệm, mọi người đều biết Loan Niệm là người như thế nào, anh chưa bao giờ ăn nói vòng vo. Cho dù những lời anh nói vào hôm nay có thể sẽ khiến anh mất đi người bạn như Tang Dao, anh cũng sẽ không đổi cách nói khác.
“Uống say rồi, uống say rồi.” Đàm Miễn ngồi bên xoa dịu tình hình, mấy người còn lại cười ồ lên để xua tan không khí gượng gạo này.
“Tôi chưa say, tôi biết tôi đang nói gì.” Loan Niệm cắt ngang tiếng cười của mọi người: “Tang Dao, theo tôi ra đây nói chuyện.”
Bình luận facebook