-
Chương 82
Loan Niệm nhận được tin nhắn của Thượng Chi Đào lúc nửa đêm, cô gửi một ảnh chụp màn hình trang xóa tài khoản trên trang web của Tôn Vũ, kèm mấy chữ: [Em xóa tài khoản rồi.]
Không còn gì khác.
Thượng Chi Đào đã quen với việc không ngừng hạ mình trong mối quan hệ của cô và Loan Niệm, anh không thích chuyện gì thì cô sẽ không làm nữa. Dù cho việc anh không thích thực ra chẳng có lập trường chính xác nào cả.
Loan Niệm nhìn điện thoại một lúc lâu, cuối cùng nhắn lại cô: [Tốt lắm. Lừa đảo hôn nhân rất thấp kém, dù chỉ là câu kéo người khác thì cũng không được chính đáng.]
[Ừm.] Thượng Chi Đào đoán anh sẽ nói như vậy, vẫn gay gắt như trước. Cô nhắn lại một chữ rồi tắt điện thoại. Rõ ràng cô đã uống ít rượu mà giờ vẫn không ngủ được. Nửa đêm cô dậy đi uống nước thì nhìn thấy Tôn Viễn Chứ ngồi trên sofa, ánh trăng tờ mờ hắt lên người anh một lớp mỏng manh lạnh lẽo. Cô chưa từng thấy một Tôn Viễn Chứ như này.
Bàn tay cầm cốc nước thoáng run lên, cô đi đến bên anh và hỏi: “Sao anh không ngủ?”
“Không ngủ được.” Tôn Viễn Chứ cười với cô, nụ cười chóng vánh, giống như đang kiếm tìm sự an ủi, cũng giống như đang cầu cứu.
“Em ngồi với anh một lát nhé?”
“Ừ.”
Họ sóng vai nhau ngồi trên sofa, cách nhau nửa người. Ban đầu họ đều im lặng, tới khi vầng trăng nấp sau bóng mây, phòng khách bỗng dưng tối đi, Thượng Chi Đào hơi sợ hãi. Cô nói: “Tôn Viễn Chứ, anh có biết không? Em không hề yêu đương, chỉ là em có một mối quan hệ không được bình thường.”
“Em cứ nghĩ là mình không bận tâm đến kết quả, hoặc là em mong ước xa vời xua tan mây mù là thấy ánh trăng. Nhưng thú thực là em chưa từng cố gắng như thế này bao giờ. Em biết em không hề ép dạ cầu toàn, vì em cũng từng nhận được niềm vui. Nhưng mỗi lần em phải cúi đầu trong cuộc cãi vã, em lại bắt đầu dao động.”
“Có phải em tồi tệ lắm không?”
“Em không hề.” Tôn Viễn Chứ cắt ngang cô: “Em còn trẻ, mà tuổi trẻ luôn có cơ hội để thử nghiệm. Anh cũng tin là em có dũng khí để lột xác, bây giờ chưa có nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có. Không giống anh...” Tôn Viễn Chứ không nói gì nữa, anh ngả người ra sau, tựa như một linh hồn rơi mất một phách. Thượng Chi Đào cảm thấy anh vô cùng cô độc, dường như anh có rất nhiều chuyện muốn kể, nhưng anh chẳng nói ra.
Thượng Chi Đào vẫn ngồi bên cạnh anh, sau đó hai người tựa lưng vào sofa mà ngủ thiếp đi. Hôm sau Thượng Chi Đào thức dậy thì Tôn Viễn Chứ không còn ở đó nữa, cô đứng dậy đi tìm anh, nhìn thấy một tờ giấy nhắn để lại trên bàn, Tôn Viễn Chứ viết: [Anh đi mua bánh quẩy và tào phớ mặn, chúng ta đều cần cacbonhydrat để mang đến niềm vui lớn hơn.]
Thượng Chi Đào cầm mẩu giấy, khẽ mìm cười, thầm nghĩ Tôn Viễn Chứ quá hiểu cô.
Sau đó cô mặc đồ rồi đưa Luc xuống dưới đi dạo, Luc không thích hoa viên trong khu tập thể của cô. Người ta bảo chó không biết chê nghèo yêu giàu, điều này không thể áp dụng cho Luc. Luc thích thảm cỏ bao la trong khu biệt thự của Loan Niệm và căn nhà to của anh. Mỗi lần đến đó nó đều như một ông vua, ưỡn ngực ngẩng cao đầu tuần tra lãnh thổ của mình, không muốn về nhà. Quay lại nhà của Thượng Chi Đào, nó đi dạo được một vòng là chủ động chạy về nhà.
Thượng Chi Đào lên nhà mới nhớ ra điện thoại vẫn đang tắt máy. Cô mở ra xem, có tin nhắn công việc mà Grace gửi cho cô, tuần sau cô ấy phải đi khám nên mong muốn Thượng Chi Đào cùng cô ấy tham gia một hội nghị. Còn có một tấm hình kỳ quái mà Lumi gửi cho cô khi say rượu. Loan Niệm không nhắn gì cho cô cả.
[Tham gia hội nghị gì vậy ạ?]
[Luke báo là tuần sau phải đến gặp Khương Lan, nhưng tự phải tái khám đột xuất nên không đi được, em đi giúp chị được không?]
[Được ạ.]
Thứ Hai lên đường đến nơi hẹn, Thượng Chi Đào lên xe của Loan Niệm.
Khi anh khởi động xe, cô hỏi anh: “Hẹn hò với cô giáo Cung thế nào?”
“Được phết.” Loan Niệm cảm thấy Thượng Chi Đào rất buồn cười, cô hoàn toàn không nhận ra anh đang nói lẫy. Nhưng nếu bạn bảo EQ cô thấp, thì cô lại nhìn sắc mặt của người khác rất chuẩn.
“Vậy...”
“Tạm thời bỏ qua chuyện tôi hẹn hò đã. Bây giờ em nói cho tôi biết về sự kiện triển lãm vào năm trước đã, tại sao em lại thuê đơn vị tổ chức kia ở chặng Tô Châu?”
“Hả?” Thượng Chi Đào không biết vì sao anh lại hỏi như vậy, cô chỉ có thể trả lời thành thật: “Mấy đơn vị tổ chức khi đó không chấp nhận khoản tiền trả trước, lúc thuyết trình cạnh tranh cũng không có gì xuất sắc. Sau đó Alex bảo là nếu đã vậy thì cứ dùng đơn vị tổ chức có thái độ tốt là được.”
“Sau này một mình em có gặp giám đốc Vương không?”
“Một mình là sao?”
“Gặp riêng.”
“Không có, anh ta đến thăm hỏi chúng ta hai lần, nhưng cả hai lần Lumi đều có mặt ở đó.”
“Em đã nhận quà của anh ta chưa?”
“Chưa.”
“Ừm.”
“Tại sao anh lại hỏi chuyện này?”
“Vì có người tố cáo em nhận hối lộ.”
Loan Niệm nhìn Thượng Chi Đào một cái, cô đang nhìn ra ngoài cửa, không biết đang nghĩ gì. Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ nói: “Sao có thể vu oan cho người ta cơ chứ!”
Thế mà hôm nay cô không có phản ứng gì.
“Không có gì để nói sao?” Loan Niệm hỏi cô.
“Nói gì đây?”
“Ví dụ em trong sạch chẳng hạn?”
“Nếu anh tin em trong sạch, dù em không nói anh cũng sẽ tin em. Nếu anh không tin, em nói thì có ích gì đâu?” Thượng Chi Đào nghĩ rằng Loan Niệm không tin tưởng cô, việc Loan Niệm hỏi cô những chuyện này còn khiến cô khó chịu hơn là bị người khác vu oan.
Cũng giống như Loan Niệm đã nói lừa đảo hôn nhân rất thấp kém, câu kéo người ta cũng không được chính đáng, anh không hề ngẫm nghĩ xem vì sao cô lại làm như vậy mà chỉ biết khăng khăng liệt cô vào hạng thấp kém, không chính đáng. Anh đã quen đứng trên cao nhìn xuống cô, định nghĩa cô, vì cô là người không đáng được anh tôn trọng.
Rõ ràng trước kia cũng như thế này, cô của quá khứ có thể hóa giải những cảm xúc này, nhưng bây giờ cô không làm được, bỗng dưng cô không thể làm thế được nữa.
“Hiện giờ vẫn chỉ là có người nghi vấn, nếu có người tố cáo, công ty sẽ điều tra.”
“Hoan nghênh điều tra.”
Nói xong câu này, Thượng Chi Đào mím môi im lặng cho tới khi đến phòng hội nghị ở công ty của Khương Lan. Cô nhìn thấy Kitty ngồi trong phòng hội nghị, ngồi cạnh Khương Lan. Quả nhiên người giỏi không phải lo chuyện tìm việc, cho dù nhân cách không đứng đắn đi chăng nữa.
Khương Lan đứng dậy đón tiếp bọn họ, “Luke, lâu rồi không gặp.”
“Tuần trước mới gặp mà.”
Khương Lan cười phá lên, “Một ngày không gặp ngỡ là ba thu mà.” Rồi quay sang hỏi Thượng Chi Đào: “Vị này là Flora?”
“Chào chủ tịch Khương, tôi là Flora.”
“Kitty, chúng ta từng gặp nhau rồi.”
“Đúng vậy.”
“Thế thì bắt đầu thôi.”
Khương Lan ngồi vào ghế, nhìn Thượng Chi Đào mở máy tính, chuẩn bị máy chiếu. Cô ta có ấn tượng với cô gái này, là người ở lại chăm sóc Loan Niệm trong sự kiện ở Tô Châu. Cô gái này mang một gương mặt trong sáng vô hại và đôi chút nghiêm túc hiếm có, khá thú vị.
Cô ta nhìn sang Loan Niệm, anh ngồi ở đó với vẻ điềm nhiên như thường.
Thượng Chi Đào thay Grace trình bày kế hoạch hợp tác chiến lược trong năm nay, tài liệu mà Grace chuẩn bị ban đầu đã ổn, Thượng Chi Đào cũng viết bổ sung nên trình bày không gặp khó khăn gì. Giữa chừng Grace đưa ra mấy câu hỏi, cô đều trả lời được. Buổi trình bày đề án này kết thúc suôn sẻ ngoài mong đợi.
“Đi ăn nhé?” Khương Lan xem đồng hồ.
“Được, tôi mời.”
“Như nào cũng được.” Khương Lan rất thân với Loan Niệm, hai người đi đằng trước, Kitty và Thượng Chi Đào đi đằng sau. Kitty đánh giá Thượng Chi Đào một lượt, bỗng nhiên hỏi cô: “Email nặc danh là do cô gửi đúng không?”
“Cô đánh giá cao tôi rồi. Tôi không rảnh hơi như vậy.”
“Vậy thì chính là cô giáo hướng dẫn hèn hạ kia của cô rồi.”
“Tôi nghĩ, loại người hèn hạ thực sự là người nửa đêm chạy vào phòng đàn ông, lại còn vu vạ cho người đứng ra tố cáo ấy.” Thượng Chi Đào hiếm khi nào cứng rắn như thế này, “Kitty này, tôi biết cô không thích tôi. Chúng ta vào Lăng Mỹ cùng đợt với nhau, cô cảm thấy tôi hạ thấp chất lượng của nhân viên cùng lứa, tôi có thể hiểu được, đúng là tôi cũng tầm thường. Nhưng mà, con người vẫn nên nhìn xa trông rộng, tôi không ngại nếu như cô nhìn ra năm năm sau, tôi chưa hẳn sẽ kém hơn cô.”
Thượng Chi Đào nói như vậy với Kitty, nhưng thực chất cũng là đang ám thị bản thân mình.
Vậy mà Kitty lại bật cười, “Cô toàn tự an ủi bản thân mình như này sao? Nếu như năm năm sau cô vẫn như thế này, thế thì tôi phải phóng mắt ra mười năm hoặc kiếp sau sao? Này Thượng Chi Đào, thời cơ tốt trong đời người chỉ có mấy năm thôi. Cô kém cỏi thì mãi mãi vẫn kém cỏi thôi.”
“Chúng ta thảo luận chuyện này chẳng có ý nghĩa gì.”
“Hay là nhận hối lộ mới có ý nghĩa? Nhận hối lộ có giúp cô thành công không?”
“Tôi khuyên cô nói năng phải có chứng cứ.”
“Dĩ nhiên rồi.” Kitty ghé vào tai cô, nói bằng giọng thách thức: “Thượng Chi Đào, sẵn sàng tiếp chiêu rồi chứ?”
Loan Niệm nghoảnh lại nhìn hai người, “Ôn lại chuyện cũ à?”
“Vâng.” Lâu lắm rồi không gặp, Kitty nhoẻn môi cười.
Thượng Chi Đào không thể học được cái nết tráo trở của cô ta, cô dịch sang bên cạnh một bước, giãy người ra khỏi cánh tay của cô ta.
“Đi thôi.” Loan Niệm nhìn Thượng Chi Đào. Họ phải đến một nơi cách đó gần năm cây số để ăn cơm, cần phải lái xe đi nên phải chia làm hai ngả.
“Là Kitty tố cáo em đúng không?” Thượng Chi Đào hỏi Loan Niệm.
“Ừm.”
“Vậy là anh tin người khác?” Thượng Chi Đào hỏi tiếp.
“Em có ý gì? Tôi giữ lập trường trung lập.”
Ngủ với nhau mấy năm, chỉ đổi lại một câu lập trường trung lập. Thượng Chi Đào nhìn ra ngoài cửa, không nói một lời. Đến lúc ăn cơm, cô nói rất ít. Tuy vậy, cô vẫn giữ phép xã giao, lúc nào nên cười thì cười, nên tâng bốc thì tâng bốc, nên quan tâm đến người khác thì quan tâm đến người khác, không nói một lời thừa thãi.
“Flora ít nói nhỉ?” Khương Lan hỏi cô.
“Không phải đâu chủ tịch Khương, là vì tôi cảm thấy mọi người nói chuyện thú vị quá, nên muốn nghe nhiều một chút.”
“Người ta gọi là vui thầm đó.” Khương Lan nháy mắt với cô.
Thượng Chi Đào cười, đáp: “Đúng rồi ạ.”
Khương Lan cũng cười, nói với Loan Niệm: “Flora thú vị quá, có thể cân nhắc để cô ấy phụ trách dự án này về sau.”
Chốn công sở, mọi chỗ làm việc đều có địa bàn. Dự án của Khương Lan là địa bàn của Grace, Thượng Chi Đào không muốn động vào, thế là cô khéo léo từ chối đề nghị của Khương Lan: “Tôi vừa mới sang phòng kế hoạch, đi theo Grace để tìm hiểu thêm về dự án, trước mắt vẫn ở trong trạng thái không biết gì cả. Dự án của chủ tịch Khương vô cùng quan trọng, Grace phụ trách từ đầu đến cuối, chỉ có cô ấy là hiểu nhất.”
Nói năng có lý có tình, có nguyên tắc, rất tốt. Khương Lan nhìn Loan Niệm rồi lại nhìn Thượng Chi Đào, nhướng mày.
Không ai coi những lời trên bàn ăn là thật, trừ khi có người có ý xấu nói ra ngoài theo hướng khác, truyền tới tai Grace thì chính là Thượng Chi Đào muốn có nhận dự án của Khương Lan. Dù Grace tin tưởng Thượng Chi Đào nhưng cũng ít nhiều cũng có kiêng dè. Sau này lúc hướng dẫn Thượng Chi Đào, cô ta cố tình làm chậm tiến độ.
Thượng Chi Đào nhận ra được chuyện này.
Cô không còn là nhân viên mới vào nghề, mấy năm nay cô cũng phải để ý sắc mặt của người khác rất nhiều, chịu bao nhiêu ấm ức mới biết được những chuyện phức tạp chốn công sở. Cô biết rằng cô và Grace đã bị ly gián. Thế là, cô đã chủ động theo Grace xuống bên dưới khi cô ta xuống dưới hít thở.
Xuống đến bên dưới, Thượng Chi Đào nói với cô ta một cách thẳng thắn và chân thành: “Grace, hôm trước thay chị đi gặp khách hàng, em đã gặp Kiity. Trong bữa cơm chủ tịch Khương nói đùa bảo em nhận dự án của cô ấy, nguyên văn lời em nói là em vừa mới sang phòng kế hoạch, còn đang đi theo học hỏi Grace. Dự án của chủ tịch Khương chỉ có Grace làm được, còn em sẽ phá hỏng dự án.” Dứt lời, Thượng Chi Đào thoáng dừng lại, “Có Luke làm chứng.”
Grace bật cười, nói với cô: “Em nói gì thế Flora? Chị tin em.”
“Dạ, em biết. Em sợ có hiểu lầm. Chị cũng biết là Kitty không thích em, hôm đó gặp cô ta ở chỗ chủ tịch Khương, em cũng rất bất ngờ.”
Có nhiều chuyện không cần nói quá rõ ràng, nói rõ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Grace ậm ờ cho qua chuyện, lại đối xử với Thượng Chi Đào bằng thái độ giống như trước.
Thượng Chi Đào sang phòng kế hoạch đã hạ cái tôi của mình xuống rất thấp, cô không còn thấp thỏm, lo được lo mất như trước, nhưng vẫn thận trọng giải quyết vấn đề, cân bằng mối quan hệ với đồng nghiệp và công việc.
Đôi khi nhìn thấy Loan Niệm, cô muốn tìm kiếm chút an ủi từ trong đôi mắt anh, nhưng cuối cùng vẫn gạt bỏ ý định này, không muốn cho anh thấy mặt yếu đuối của mình.
Không còn gì khác.
Thượng Chi Đào đã quen với việc không ngừng hạ mình trong mối quan hệ của cô và Loan Niệm, anh không thích chuyện gì thì cô sẽ không làm nữa. Dù cho việc anh không thích thực ra chẳng có lập trường chính xác nào cả.
Loan Niệm nhìn điện thoại một lúc lâu, cuối cùng nhắn lại cô: [Tốt lắm. Lừa đảo hôn nhân rất thấp kém, dù chỉ là câu kéo người khác thì cũng không được chính đáng.]
[Ừm.] Thượng Chi Đào đoán anh sẽ nói như vậy, vẫn gay gắt như trước. Cô nhắn lại một chữ rồi tắt điện thoại. Rõ ràng cô đã uống ít rượu mà giờ vẫn không ngủ được. Nửa đêm cô dậy đi uống nước thì nhìn thấy Tôn Viễn Chứ ngồi trên sofa, ánh trăng tờ mờ hắt lên người anh một lớp mỏng manh lạnh lẽo. Cô chưa từng thấy một Tôn Viễn Chứ như này.
Bàn tay cầm cốc nước thoáng run lên, cô đi đến bên anh và hỏi: “Sao anh không ngủ?”
“Không ngủ được.” Tôn Viễn Chứ cười với cô, nụ cười chóng vánh, giống như đang kiếm tìm sự an ủi, cũng giống như đang cầu cứu.
“Em ngồi với anh một lát nhé?”
“Ừ.”
Họ sóng vai nhau ngồi trên sofa, cách nhau nửa người. Ban đầu họ đều im lặng, tới khi vầng trăng nấp sau bóng mây, phòng khách bỗng dưng tối đi, Thượng Chi Đào hơi sợ hãi. Cô nói: “Tôn Viễn Chứ, anh có biết không? Em không hề yêu đương, chỉ là em có một mối quan hệ không được bình thường.”
“Em cứ nghĩ là mình không bận tâm đến kết quả, hoặc là em mong ước xa vời xua tan mây mù là thấy ánh trăng. Nhưng thú thực là em chưa từng cố gắng như thế này bao giờ. Em biết em không hề ép dạ cầu toàn, vì em cũng từng nhận được niềm vui. Nhưng mỗi lần em phải cúi đầu trong cuộc cãi vã, em lại bắt đầu dao động.”
“Có phải em tồi tệ lắm không?”
“Em không hề.” Tôn Viễn Chứ cắt ngang cô: “Em còn trẻ, mà tuổi trẻ luôn có cơ hội để thử nghiệm. Anh cũng tin là em có dũng khí để lột xác, bây giờ chưa có nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có. Không giống anh...” Tôn Viễn Chứ không nói gì nữa, anh ngả người ra sau, tựa như một linh hồn rơi mất một phách. Thượng Chi Đào cảm thấy anh vô cùng cô độc, dường như anh có rất nhiều chuyện muốn kể, nhưng anh chẳng nói ra.
Thượng Chi Đào vẫn ngồi bên cạnh anh, sau đó hai người tựa lưng vào sofa mà ngủ thiếp đi. Hôm sau Thượng Chi Đào thức dậy thì Tôn Viễn Chứ không còn ở đó nữa, cô đứng dậy đi tìm anh, nhìn thấy một tờ giấy nhắn để lại trên bàn, Tôn Viễn Chứ viết: [Anh đi mua bánh quẩy và tào phớ mặn, chúng ta đều cần cacbonhydrat để mang đến niềm vui lớn hơn.]
Thượng Chi Đào cầm mẩu giấy, khẽ mìm cười, thầm nghĩ Tôn Viễn Chứ quá hiểu cô.
Sau đó cô mặc đồ rồi đưa Luc xuống dưới đi dạo, Luc không thích hoa viên trong khu tập thể của cô. Người ta bảo chó không biết chê nghèo yêu giàu, điều này không thể áp dụng cho Luc. Luc thích thảm cỏ bao la trong khu biệt thự của Loan Niệm và căn nhà to của anh. Mỗi lần đến đó nó đều như một ông vua, ưỡn ngực ngẩng cao đầu tuần tra lãnh thổ của mình, không muốn về nhà. Quay lại nhà của Thượng Chi Đào, nó đi dạo được một vòng là chủ động chạy về nhà.
Thượng Chi Đào lên nhà mới nhớ ra điện thoại vẫn đang tắt máy. Cô mở ra xem, có tin nhắn công việc mà Grace gửi cho cô, tuần sau cô ấy phải đi khám nên mong muốn Thượng Chi Đào cùng cô ấy tham gia một hội nghị. Còn có một tấm hình kỳ quái mà Lumi gửi cho cô khi say rượu. Loan Niệm không nhắn gì cho cô cả.
[Tham gia hội nghị gì vậy ạ?]
[Luke báo là tuần sau phải đến gặp Khương Lan, nhưng tự phải tái khám đột xuất nên không đi được, em đi giúp chị được không?]
[Được ạ.]
Thứ Hai lên đường đến nơi hẹn, Thượng Chi Đào lên xe của Loan Niệm.
Khi anh khởi động xe, cô hỏi anh: “Hẹn hò với cô giáo Cung thế nào?”
“Được phết.” Loan Niệm cảm thấy Thượng Chi Đào rất buồn cười, cô hoàn toàn không nhận ra anh đang nói lẫy. Nhưng nếu bạn bảo EQ cô thấp, thì cô lại nhìn sắc mặt của người khác rất chuẩn.
“Vậy...”
“Tạm thời bỏ qua chuyện tôi hẹn hò đã. Bây giờ em nói cho tôi biết về sự kiện triển lãm vào năm trước đã, tại sao em lại thuê đơn vị tổ chức kia ở chặng Tô Châu?”
“Hả?” Thượng Chi Đào không biết vì sao anh lại hỏi như vậy, cô chỉ có thể trả lời thành thật: “Mấy đơn vị tổ chức khi đó không chấp nhận khoản tiền trả trước, lúc thuyết trình cạnh tranh cũng không có gì xuất sắc. Sau đó Alex bảo là nếu đã vậy thì cứ dùng đơn vị tổ chức có thái độ tốt là được.”
“Sau này một mình em có gặp giám đốc Vương không?”
“Một mình là sao?”
“Gặp riêng.”
“Không có, anh ta đến thăm hỏi chúng ta hai lần, nhưng cả hai lần Lumi đều có mặt ở đó.”
“Em đã nhận quà của anh ta chưa?”
“Chưa.”
“Ừm.”
“Tại sao anh lại hỏi chuyện này?”
“Vì có người tố cáo em nhận hối lộ.”
Loan Niệm nhìn Thượng Chi Đào một cái, cô đang nhìn ra ngoài cửa, không biết đang nghĩ gì. Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ nói: “Sao có thể vu oan cho người ta cơ chứ!”
Thế mà hôm nay cô không có phản ứng gì.
“Không có gì để nói sao?” Loan Niệm hỏi cô.
“Nói gì đây?”
“Ví dụ em trong sạch chẳng hạn?”
“Nếu anh tin em trong sạch, dù em không nói anh cũng sẽ tin em. Nếu anh không tin, em nói thì có ích gì đâu?” Thượng Chi Đào nghĩ rằng Loan Niệm không tin tưởng cô, việc Loan Niệm hỏi cô những chuyện này còn khiến cô khó chịu hơn là bị người khác vu oan.
Cũng giống như Loan Niệm đã nói lừa đảo hôn nhân rất thấp kém, câu kéo người ta cũng không được chính đáng, anh không hề ngẫm nghĩ xem vì sao cô lại làm như vậy mà chỉ biết khăng khăng liệt cô vào hạng thấp kém, không chính đáng. Anh đã quen đứng trên cao nhìn xuống cô, định nghĩa cô, vì cô là người không đáng được anh tôn trọng.
Rõ ràng trước kia cũng như thế này, cô của quá khứ có thể hóa giải những cảm xúc này, nhưng bây giờ cô không làm được, bỗng dưng cô không thể làm thế được nữa.
“Hiện giờ vẫn chỉ là có người nghi vấn, nếu có người tố cáo, công ty sẽ điều tra.”
“Hoan nghênh điều tra.”
Nói xong câu này, Thượng Chi Đào mím môi im lặng cho tới khi đến phòng hội nghị ở công ty của Khương Lan. Cô nhìn thấy Kitty ngồi trong phòng hội nghị, ngồi cạnh Khương Lan. Quả nhiên người giỏi không phải lo chuyện tìm việc, cho dù nhân cách không đứng đắn đi chăng nữa.
Khương Lan đứng dậy đón tiếp bọn họ, “Luke, lâu rồi không gặp.”
“Tuần trước mới gặp mà.”
Khương Lan cười phá lên, “Một ngày không gặp ngỡ là ba thu mà.” Rồi quay sang hỏi Thượng Chi Đào: “Vị này là Flora?”
“Chào chủ tịch Khương, tôi là Flora.”
“Kitty, chúng ta từng gặp nhau rồi.”
“Đúng vậy.”
“Thế thì bắt đầu thôi.”
Khương Lan ngồi vào ghế, nhìn Thượng Chi Đào mở máy tính, chuẩn bị máy chiếu. Cô ta có ấn tượng với cô gái này, là người ở lại chăm sóc Loan Niệm trong sự kiện ở Tô Châu. Cô gái này mang một gương mặt trong sáng vô hại và đôi chút nghiêm túc hiếm có, khá thú vị.
Cô ta nhìn sang Loan Niệm, anh ngồi ở đó với vẻ điềm nhiên như thường.
Thượng Chi Đào thay Grace trình bày kế hoạch hợp tác chiến lược trong năm nay, tài liệu mà Grace chuẩn bị ban đầu đã ổn, Thượng Chi Đào cũng viết bổ sung nên trình bày không gặp khó khăn gì. Giữa chừng Grace đưa ra mấy câu hỏi, cô đều trả lời được. Buổi trình bày đề án này kết thúc suôn sẻ ngoài mong đợi.
“Đi ăn nhé?” Khương Lan xem đồng hồ.
“Được, tôi mời.”
“Như nào cũng được.” Khương Lan rất thân với Loan Niệm, hai người đi đằng trước, Kitty và Thượng Chi Đào đi đằng sau. Kitty đánh giá Thượng Chi Đào một lượt, bỗng nhiên hỏi cô: “Email nặc danh là do cô gửi đúng không?”
“Cô đánh giá cao tôi rồi. Tôi không rảnh hơi như vậy.”
“Vậy thì chính là cô giáo hướng dẫn hèn hạ kia của cô rồi.”
“Tôi nghĩ, loại người hèn hạ thực sự là người nửa đêm chạy vào phòng đàn ông, lại còn vu vạ cho người đứng ra tố cáo ấy.” Thượng Chi Đào hiếm khi nào cứng rắn như thế này, “Kitty này, tôi biết cô không thích tôi. Chúng ta vào Lăng Mỹ cùng đợt với nhau, cô cảm thấy tôi hạ thấp chất lượng của nhân viên cùng lứa, tôi có thể hiểu được, đúng là tôi cũng tầm thường. Nhưng mà, con người vẫn nên nhìn xa trông rộng, tôi không ngại nếu như cô nhìn ra năm năm sau, tôi chưa hẳn sẽ kém hơn cô.”
Thượng Chi Đào nói như vậy với Kitty, nhưng thực chất cũng là đang ám thị bản thân mình.
Vậy mà Kitty lại bật cười, “Cô toàn tự an ủi bản thân mình như này sao? Nếu như năm năm sau cô vẫn như thế này, thế thì tôi phải phóng mắt ra mười năm hoặc kiếp sau sao? Này Thượng Chi Đào, thời cơ tốt trong đời người chỉ có mấy năm thôi. Cô kém cỏi thì mãi mãi vẫn kém cỏi thôi.”
“Chúng ta thảo luận chuyện này chẳng có ý nghĩa gì.”
“Hay là nhận hối lộ mới có ý nghĩa? Nhận hối lộ có giúp cô thành công không?”
“Tôi khuyên cô nói năng phải có chứng cứ.”
“Dĩ nhiên rồi.” Kitty ghé vào tai cô, nói bằng giọng thách thức: “Thượng Chi Đào, sẵn sàng tiếp chiêu rồi chứ?”
Loan Niệm nghoảnh lại nhìn hai người, “Ôn lại chuyện cũ à?”
“Vâng.” Lâu lắm rồi không gặp, Kitty nhoẻn môi cười.
Thượng Chi Đào không thể học được cái nết tráo trở của cô ta, cô dịch sang bên cạnh một bước, giãy người ra khỏi cánh tay của cô ta.
“Đi thôi.” Loan Niệm nhìn Thượng Chi Đào. Họ phải đến một nơi cách đó gần năm cây số để ăn cơm, cần phải lái xe đi nên phải chia làm hai ngả.
“Là Kitty tố cáo em đúng không?” Thượng Chi Đào hỏi Loan Niệm.
“Ừm.”
“Vậy là anh tin người khác?” Thượng Chi Đào hỏi tiếp.
“Em có ý gì? Tôi giữ lập trường trung lập.”
Ngủ với nhau mấy năm, chỉ đổi lại một câu lập trường trung lập. Thượng Chi Đào nhìn ra ngoài cửa, không nói một lời. Đến lúc ăn cơm, cô nói rất ít. Tuy vậy, cô vẫn giữ phép xã giao, lúc nào nên cười thì cười, nên tâng bốc thì tâng bốc, nên quan tâm đến người khác thì quan tâm đến người khác, không nói một lời thừa thãi.
“Flora ít nói nhỉ?” Khương Lan hỏi cô.
“Không phải đâu chủ tịch Khương, là vì tôi cảm thấy mọi người nói chuyện thú vị quá, nên muốn nghe nhiều một chút.”
“Người ta gọi là vui thầm đó.” Khương Lan nháy mắt với cô.
Thượng Chi Đào cười, đáp: “Đúng rồi ạ.”
Khương Lan cũng cười, nói với Loan Niệm: “Flora thú vị quá, có thể cân nhắc để cô ấy phụ trách dự án này về sau.”
Chốn công sở, mọi chỗ làm việc đều có địa bàn. Dự án của Khương Lan là địa bàn của Grace, Thượng Chi Đào không muốn động vào, thế là cô khéo léo từ chối đề nghị của Khương Lan: “Tôi vừa mới sang phòng kế hoạch, đi theo Grace để tìm hiểu thêm về dự án, trước mắt vẫn ở trong trạng thái không biết gì cả. Dự án của chủ tịch Khương vô cùng quan trọng, Grace phụ trách từ đầu đến cuối, chỉ có cô ấy là hiểu nhất.”
Nói năng có lý có tình, có nguyên tắc, rất tốt. Khương Lan nhìn Loan Niệm rồi lại nhìn Thượng Chi Đào, nhướng mày.
Không ai coi những lời trên bàn ăn là thật, trừ khi có người có ý xấu nói ra ngoài theo hướng khác, truyền tới tai Grace thì chính là Thượng Chi Đào muốn có nhận dự án của Khương Lan. Dù Grace tin tưởng Thượng Chi Đào nhưng cũng ít nhiều cũng có kiêng dè. Sau này lúc hướng dẫn Thượng Chi Đào, cô ta cố tình làm chậm tiến độ.
Thượng Chi Đào nhận ra được chuyện này.
Cô không còn là nhân viên mới vào nghề, mấy năm nay cô cũng phải để ý sắc mặt của người khác rất nhiều, chịu bao nhiêu ấm ức mới biết được những chuyện phức tạp chốn công sở. Cô biết rằng cô và Grace đã bị ly gián. Thế là, cô đã chủ động theo Grace xuống bên dưới khi cô ta xuống dưới hít thở.
Xuống đến bên dưới, Thượng Chi Đào nói với cô ta một cách thẳng thắn và chân thành: “Grace, hôm trước thay chị đi gặp khách hàng, em đã gặp Kiity. Trong bữa cơm chủ tịch Khương nói đùa bảo em nhận dự án của cô ấy, nguyên văn lời em nói là em vừa mới sang phòng kế hoạch, còn đang đi theo học hỏi Grace. Dự án của chủ tịch Khương chỉ có Grace làm được, còn em sẽ phá hỏng dự án.” Dứt lời, Thượng Chi Đào thoáng dừng lại, “Có Luke làm chứng.”
Grace bật cười, nói với cô: “Em nói gì thế Flora? Chị tin em.”
“Dạ, em biết. Em sợ có hiểu lầm. Chị cũng biết là Kitty không thích em, hôm đó gặp cô ta ở chỗ chủ tịch Khương, em cũng rất bất ngờ.”
Có nhiều chuyện không cần nói quá rõ ràng, nói rõ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Grace ậm ờ cho qua chuyện, lại đối xử với Thượng Chi Đào bằng thái độ giống như trước.
Thượng Chi Đào sang phòng kế hoạch đã hạ cái tôi của mình xuống rất thấp, cô không còn thấp thỏm, lo được lo mất như trước, nhưng vẫn thận trọng giải quyết vấn đề, cân bằng mối quan hệ với đồng nghiệp và công việc.
Đôi khi nhìn thấy Loan Niệm, cô muốn tìm kiếm chút an ủi từ trong đôi mắt anh, nhưng cuối cùng vẫn gạt bỏ ý định này, không muốn cho anh thấy mặt yếu đuối của mình.
Bình luận facebook