Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Lý Phong sửng sốt, rõ ràng nàng ta không phải nói với mình, xoay người nhìn lại, đã thấy một gương mặt sáng lạn đang tươi cười, đúng là gã thiếu niên bộ dáng quê mùa lúc nãy.
"Mẹ nó, tiểu tử thúi, vô thanh vô tức đến sát sau lưng lão tử làm gì? Muốn chết hả?" Lý Phong lập tức mở miệng mắng. Tuy rằng đối với việc biểu muội gọi một tiếng sư thúc có chút không biết tại sao, nhưng Lý Phong có thể khẳng định tuyệt đối không phải kêu gã thiếu niên ngay cả người hầu cũng không bằng này.
Bốp, sau ót Lý Phong đột nhiên bị đập một cái thật mạnh, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa là ngất đi.
"Biểu muội, sao lại đánh ta?" Lý Phong có chút nổi nóng, xoa xoa sau ót kêu lên.
Lâm Vũ Nhàn tiến lên vài bước, hơi hơi cúi đầu trước mặt Lâm Khiếu Đường: "Khiếu… Khiếu Đường sư thúc, đệ tử không biết ngài đã xuống núi…"
Từ sau lần tham dự khảo thí lúc trước, trong lòng Lâm Vũ Nhàn liền có di chứng, chỉ cần nhìn thấy Lâm Khiếu Đường lập tức cả người phát run, vô cùng kính sợ. Mà sau khi lễ Thành Nhân đại điển kết thúc, địa vị của Lâm Khiếu Đường trong Lâm gia là không ai so sánh nổi.
Một người có tu vi sĩ cấp, trong bất kỳ gia tộc nào, không thể nghi ngờ là có địa vị tối cao. Cho dù là trong một số môn phái cỡ trung đi nữa, một nhất lưu sĩ cấp cũng đủ uy phong độc chiếm một cõi, đảm nhiệm vị trí quan trọng.
Bởi vậy Lâm Thiên Chính một lòng muốn lưu giữ Lâm Khiếu Đường, đã sớm tuyên bố trong cả gia tộc để hắn thay thế chức vị trưởng lão, lại còn phong cho chức danh sư phụ danh dự trong võ đường nữa.
Nói cách khác, hiện tại Lâm Khiếu Đường có bối phận cùng cấp với sư phụ của Lâm Vũ Nhàn, gọi hắn một tiếng sư thúc tự nhiên cũng không có gì sai.
"Cái gì?" Lý Phong ngây người: "Biểu muội, ngươi gọi hắn là gì? Sư thúc?"
Lâm Vũ Nhàn đạp mạnh một cước, đá cho Lý Phong quỳ xuống: "Còn không mau khấu đầu tham kiến sư thúc, ba của ngươi so với Khiếu Đường sư thúc còn thấp hơn nửa bối phận đó."
Mấy tên ác bá La Chính Dương nhất thời một mảng ngạc nhiên…
Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn đám ác bá đang hoảng sợ, sau đó quay về phía Lâm Vũ Nhàn gật gật đầu, lại dùng gương mặt tươi cười tà ác nhìn về phía đám ác bá, sau đó mới xoay người bước đi.
Chỉ là khi đi nàng qua người Lâm Vũ Nhàn, dùng một thanh âm không lớn không nhỏ nói: "Mấy người bọn họ, ta nhìn thấy không vừa mắt chút nào, ngươi biết làm sao rồi chứ?"
Thân mình Lâm Vũ Nhàn cứng đờ, vội vàng khom người nói: "Sư thúc yên tâm, đệ tử nhất định làm cho ngài vừa lòng."
"À, đúng rồi, còn một chuyện nữa, tù nay về sau nhìn thấy ta không cần phải che mông lại, cảm giác thấy kỳ kỳ…" Lời nói chưa dứt, thân ảnh hắn đã biến mất chỗ góc viện môn.
Lời nói này cũng làm cho Lâm Vũ Nhàn theo bản năng nhất thời cảnh giác lấy tay che mông lại, có chút giật mình.
"Biểu muội, tên nhà quê kia là ai vậy, sao ta chưa từng gặp qua???" Lý Phong cũng biết khôn một chút, không có đứng dậy, chỉ là cất giọng hỏi.
Lâm Vũ Nhàn cũng không có rảnh rỗi mà giải thích với hắn, đổ ập xuống chỉ là một trận đòn tơi tả. Lúc này đây mấy người La Chính Dương cũng không thể tránh khỏi.
Gần nửa canh giờ sau, ở phía sau hậu viện của Lâm Gia có thêm năm, sáu cọc người, bị trói ở đó phơi nắng. Lý Phong và La Chính Dương đến giờ cũng không hiểu nổi, tại sao mình lại bị bắt chịu tội như thế này.
Mấy tên ác bá cuối cùng chỉ có thể đoán, nhất định là Lâm Vũ Nhàn thông đồng với gia nhân đóng kịch mà hành hạ bọn họ, Lâm Gia làm sao lại có sư thúc trẻ tuổi đến như vậy, tuyệt đối là đóng kịch thôi.
Trong lúc mấy tên ác bá kia kêu rên thống khổ, Lâm Khiếu Đường và Tô Thiến Thiến đã ở trong khu Thương mại tự do kia vòng vo được nửa vòng.
Lâm Khiếu Đường lấy ra hơn mười cái hạ giai Thất, Bát phẩm Tăng nguyên đan của mình, lập tức đã bị người ta tranh nhau mua hết, trong nháy mắt, trên tay hắn đã có hơn hai ba trăm khỏa nguyên thạch.
Trên người Tô Thiến Thiến còn có một gốc Lam Dương Thảo sinh trưởng hơn bốn trăm năm, dường như là một loại nguyên liệu thường dùng để luyện chế Tăng nguyên đan.
Lâm Khiếu Đường mặc dù đối với luyện dược cũng có sự tâm đắc nhất định, nhưng cũng chỉ trong phạm vi đối với những loại dược phẩm bình thường mà thôi. Đối với loại dược phẩm cao cấp như Tăng nguyên đan cũng biết rất ít. Bởi vì tuổi hắn còn nhỏ căn bản không có cơ hội tiếp xúc với các loại tri thức luyện dược cao cấp, đối với các tài liệu cao cấp cũng không hiểu rõ lắm.
Những hiểu biết của Lâm Khiếu Đường đối với việc luyện chế Tăng nguyên đan cơ hồ là nghe Dược tra phòng nói về các loại Dược phẩm cao giai mà thôi, có rất nhiều thứ hắn xem mà không hiểu nổi.
Không ít người đi tìm bảo vật chỉ liếc nhìn gốc Lam Dương Thảo kia một chút sau đó liền bỏ đi. Lâm Khiếu Đường có cảm giác hình như hơi lãng phí thời gian, nếu mình đã muốn đi bán thuốc, hay là đi dạo sang chỗ khác xem sao, có lẽ sẽ hữu hiệu hơn một chút, nhân tiện nói: "Tô tỷ, ta đi vào phòng đấu giá thử xem sao."
Tô Thiến Thiến cũng hiểu được cứ ở đây đợi người khác đến mua cũng không phải chuyện hay, quá lãng phí thời gian: "Ta cùng đi với ngươi, có lẽ ở nơi đó sẽ có người chịu mua gốc Lam Dương Thảo này."
Phòng đấu giá chia làm ba khu, khu sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Lâm Khiếu Đường dự định dạo sang khu sơ cấp, thử xem mình có thể đem mấy khỏa Độc nguyên đan của mình bán được không, nghe nói không ít môn phái sử dụng độc rất cần mấy thứ này. Đọc Truyện Online Tại http://Vietwriter/com
Nhưng mà, Tô Thiến Thiên không nói không rằng, trực tiếp lôi hắn đến khu trung cấp của phòng đấu giá.
Giám định sư tiếp nhận gốc Lam Dương Thảo từ trên tay Tô Thiến Thiến, lúc đầu còn bình tĩnh quan sát, chỉ một lát sau thần sắc đã đại biến, đôi tay đã có chút run rẩy khe khẽ.
"Lam Dương Thảo sinh trưởng bốn trăm năm. Cô nương, người từ đâu có được thứ này?" Giám định sư vô cùng kích động lập tức hỏi ngay.
Tô Thiến Thiến nhướng mày, có chút không vui nói: "Đem vật phẩm bán đấu giá có nhất thiết phải khai báo xuất xứ không?"
Giám định sư tự biết mình thất thố, vội nói: "Không cần, không cần. Cô nương, vật đem đấu giá này, cũng có thể xem là một trong mười vật phẩm đáng giá nhất ngày hôm nay của phòng đấu giá. Không biết cô nương có đồng ý chờ lâu một chút. Đến gần cuối mới bắt đầu đem ra đấu giá, nếu hiện tại đấu giá ngay, khách tham gia đấu giá tư chất kém một chút, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến giá cả của vật đấu giá."
Ý, quý như vậy sao? Lâm Khiếu Đường có chút nghi hoặc nhìn gốc Lam Dương Thảo kia, hắn một chút cũng không cảm giác được gốc Lam Dương Thảo kia đặc biệt ở chỗ nào, tinh nguyên phát ra rất ít, cơ hồ là không có.
Tô Thiến Thiến hiện tại đang gấp gáp, một khắc cũng không muốn lãng phí, không cần suy nghĩ nói ngay: "Đấu giá ngay lập tức, ta không có thời gian."
"Ah, như vậy thì thật đáng tiếc. Cô nương đợi một chút, người chủ trì đấu giá sẽ ra ngay, ngày cầm cái này trước đi." Giám định sư vẻ mặt luyến tiếc, đưa ra một cái lạp phiến.
Trên mặt Lâm Khiếu Đường toát ra một tia khác thường, lấy ra ba khỏa Độc nguyên đan đã trải qua cải tạo. Kỳ thật đây chỉ là mấy viên dược phẩm chế tạo thất bại mới sinh ra độc đan.
Những phế dược trung giai cửu phẩm sau khi chế tạo thất bại, đặc tính cũng giảm xuống rất nhiều, phần còn lại nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt đến hạ giai lục phẩm mà thôi, không ít dược lực trong quá trình chế tạo thất bại đã bị lãng phí mất.
Giám định sư nhìn ngắm một chút rồi nói: "Tiên sinh, thực sự xin lỗi, mấy thứ vật phẩm này của nàng không đạt được tiêu chuẩn để bán đấu giá."
Lâm Khiếu Đường một trận buồn bực, đang định thu hồi mấy viên dược hoàn, giám định sư đã nói tiếp: "Bất quá phòng đấu giá chúng ta có thể thu mua, ngài cứ ra giá đi!"
"Ba mươi nguyên thạch một khỏa!" Lâm Khiếu Đường nghĩ một chút rồi nói.
Giám định sư nhìn lại mấy viên dược hoàn trong tay, cân nhắc nói: "Hai mươi lăm nguyên thạch một khỏa. Nếu được thì chúng ta lập tức giao dịch, còn nếu cảm thấy giá cả này không hợp lý, vậy thỉnh tiên sinh cầm lại đi thôi."
Lâm Khiếu Đường khoát tay, nói: "Giao dịch luôn."
Tiếp nhận bảy mươi lăm khỏa nguyên thạch, Lâm Khiếu Đường vung tay cất vào trong giới chỉ lưu trữ. Lúc này, từ trong một căn phòng, một nữ tử ăn mặc khiêu gợi chợt bước ra. Nếu nói Tô Thiến Thiến gợi cảm một cách yêu mị, thì nữ tử này lại gợi cảm một cách nóng bỏng.
Nhất thời ánh mắt mọi người trong phòng kiểm định đều không tự chủ tập trung hết lên người nữ tử vừa mới xuất hiện kia.
Một bộ áo da bó sát ôm chặt lấy thân thể tuyệt mỹ, đường cong cơ thể hình chữ S kiêu sa, khiến cho mọi người không khỏi run rẩy nhè nhẹ. Cổ áo mở rộng, phía trước ngực có một được xẻ dọc, bên dưới lớp áo là một cặp to tròn nở nang, dựng thẳng hung hiểm, không khỏi khiến cho mọi người lo lắng nơi đó tùy thời có thể bung ra, đồng thời cũng có chút chờ mong cho nó bung ra.
Cái eo thon nhỏ, cặp mông to tròn đồng dạng được lớp áo da màu đỏ hồng ôm sát, lộ ra vẻ mê hoặc lòng người. Cặp đùi thon dài, trắng muốt nửa che nửa hở bên dưới tà áo xẻ sát lên đến mông, mỗi khi nàng cất bước, tà áo tung bay lên, như ẩn như hiện, càng khiến cho mọi người phải xao xuyến.
"Xin chào tiểu thư, ta là người chủ trì tràng đấu giá tiếp theo, xin mời ngài đưa ra vật đấu giá để ta kiểm tra." Trên mặt mỹ nữ nóng bỏng kia hiện lên một nụ cười ngọt ngào mê người, đi đến bên cạnh Tô Thiến Thiên, hết sức lễ phép nói.
Để mặc Tô Thiến Thiến cùng với mỹ nữ kia hạ giọng to nhỏ với nhau, Lâm Khiếu Đường bất động thanh sắc lấy trong người ra một cái quyển trục nho nhỏ, đưa đến trước mặt Giám định sư, nói: "Kiểm tra giúp ta một chút, xem cái này có đủ tư cách đem ra bán đấu giá hay không."
Nhìn thấy gã thiếu niên ngay cả ăn mặc cũng không có bất cứ phẩm vị gì, hơn nữa khi nãy hắn còn đưa ra ba khỏa dược hoàn cũng không có giá trị gì, đối với khách nhân như vậy, giám định sư cũng không có nhiều hứng thú cho lắm.
Có chút ý tứ đón nhận cái quyển trục nhỏ kia, định bụng tùy tiền liếc mắt nhìn sơ một cái rồi trả lại liền.
Thế nhưng đến khi giám định sư tiếp nhận cái quyển trục kia xong, lập tức cả kinh kêu lên: "Nhân giai đê cấp vũ kỹ quyển trục!"
Tất cả các giám định sư còn lại trong phòng, cùng với một ít khách nhân đều đem vẻ mặt khinh thường nhìn lại, thậm chí còn có không ít người không có ý tứ nhìn thẳng lại, muốn xem thử bộ dáng của vật phẩm nằm trong tay gã giám định sư vừa mới quát to kia.
"Mẹ nó, tiểu tử thúi, vô thanh vô tức đến sát sau lưng lão tử làm gì? Muốn chết hả?" Lý Phong lập tức mở miệng mắng. Tuy rằng đối với việc biểu muội gọi một tiếng sư thúc có chút không biết tại sao, nhưng Lý Phong có thể khẳng định tuyệt đối không phải kêu gã thiếu niên ngay cả người hầu cũng không bằng này.
Bốp, sau ót Lý Phong đột nhiên bị đập một cái thật mạnh, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa là ngất đi.
"Biểu muội, sao lại đánh ta?" Lý Phong có chút nổi nóng, xoa xoa sau ót kêu lên.
Lâm Vũ Nhàn tiến lên vài bước, hơi hơi cúi đầu trước mặt Lâm Khiếu Đường: "Khiếu… Khiếu Đường sư thúc, đệ tử không biết ngài đã xuống núi…"
Từ sau lần tham dự khảo thí lúc trước, trong lòng Lâm Vũ Nhàn liền có di chứng, chỉ cần nhìn thấy Lâm Khiếu Đường lập tức cả người phát run, vô cùng kính sợ. Mà sau khi lễ Thành Nhân đại điển kết thúc, địa vị của Lâm Khiếu Đường trong Lâm gia là không ai so sánh nổi.
Một người có tu vi sĩ cấp, trong bất kỳ gia tộc nào, không thể nghi ngờ là có địa vị tối cao. Cho dù là trong một số môn phái cỡ trung đi nữa, một nhất lưu sĩ cấp cũng đủ uy phong độc chiếm một cõi, đảm nhiệm vị trí quan trọng.
Bởi vậy Lâm Thiên Chính một lòng muốn lưu giữ Lâm Khiếu Đường, đã sớm tuyên bố trong cả gia tộc để hắn thay thế chức vị trưởng lão, lại còn phong cho chức danh sư phụ danh dự trong võ đường nữa.
Nói cách khác, hiện tại Lâm Khiếu Đường có bối phận cùng cấp với sư phụ của Lâm Vũ Nhàn, gọi hắn một tiếng sư thúc tự nhiên cũng không có gì sai.
"Cái gì?" Lý Phong ngây người: "Biểu muội, ngươi gọi hắn là gì? Sư thúc?"
Lâm Vũ Nhàn đạp mạnh một cước, đá cho Lý Phong quỳ xuống: "Còn không mau khấu đầu tham kiến sư thúc, ba của ngươi so với Khiếu Đường sư thúc còn thấp hơn nửa bối phận đó."
Mấy tên ác bá La Chính Dương nhất thời một mảng ngạc nhiên…
Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn đám ác bá đang hoảng sợ, sau đó quay về phía Lâm Vũ Nhàn gật gật đầu, lại dùng gương mặt tươi cười tà ác nhìn về phía đám ác bá, sau đó mới xoay người bước đi.
Chỉ là khi đi nàng qua người Lâm Vũ Nhàn, dùng một thanh âm không lớn không nhỏ nói: "Mấy người bọn họ, ta nhìn thấy không vừa mắt chút nào, ngươi biết làm sao rồi chứ?"
Thân mình Lâm Vũ Nhàn cứng đờ, vội vàng khom người nói: "Sư thúc yên tâm, đệ tử nhất định làm cho ngài vừa lòng."
"À, đúng rồi, còn một chuyện nữa, tù nay về sau nhìn thấy ta không cần phải che mông lại, cảm giác thấy kỳ kỳ…" Lời nói chưa dứt, thân ảnh hắn đã biến mất chỗ góc viện môn.
Lời nói này cũng làm cho Lâm Vũ Nhàn theo bản năng nhất thời cảnh giác lấy tay che mông lại, có chút giật mình.
"Biểu muội, tên nhà quê kia là ai vậy, sao ta chưa từng gặp qua???" Lý Phong cũng biết khôn một chút, không có đứng dậy, chỉ là cất giọng hỏi.
Lâm Vũ Nhàn cũng không có rảnh rỗi mà giải thích với hắn, đổ ập xuống chỉ là một trận đòn tơi tả. Lúc này đây mấy người La Chính Dương cũng không thể tránh khỏi.
Gần nửa canh giờ sau, ở phía sau hậu viện của Lâm Gia có thêm năm, sáu cọc người, bị trói ở đó phơi nắng. Lý Phong và La Chính Dương đến giờ cũng không hiểu nổi, tại sao mình lại bị bắt chịu tội như thế này.
Mấy tên ác bá cuối cùng chỉ có thể đoán, nhất định là Lâm Vũ Nhàn thông đồng với gia nhân đóng kịch mà hành hạ bọn họ, Lâm Gia làm sao lại có sư thúc trẻ tuổi đến như vậy, tuyệt đối là đóng kịch thôi.
Trong lúc mấy tên ác bá kia kêu rên thống khổ, Lâm Khiếu Đường và Tô Thiến Thiến đã ở trong khu Thương mại tự do kia vòng vo được nửa vòng.
Lâm Khiếu Đường lấy ra hơn mười cái hạ giai Thất, Bát phẩm Tăng nguyên đan của mình, lập tức đã bị người ta tranh nhau mua hết, trong nháy mắt, trên tay hắn đã có hơn hai ba trăm khỏa nguyên thạch.
Trên người Tô Thiến Thiến còn có một gốc Lam Dương Thảo sinh trưởng hơn bốn trăm năm, dường như là một loại nguyên liệu thường dùng để luyện chế Tăng nguyên đan.
Lâm Khiếu Đường mặc dù đối với luyện dược cũng có sự tâm đắc nhất định, nhưng cũng chỉ trong phạm vi đối với những loại dược phẩm bình thường mà thôi. Đối với loại dược phẩm cao cấp như Tăng nguyên đan cũng biết rất ít. Bởi vì tuổi hắn còn nhỏ căn bản không có cơ hội tiếp xúc với các loại tri thức luyện dược cao cấp, đối với các tài liệu cao cấp cũng không hiểu rõ lắm.
Những hiểu biết của Lâm Khiếu Đường đối với việc luyện chế Tăng nguyên đan cơ hồ là nghe Dược tra phòng nói về các loại Dược phẩm cao giai mà thôi, có rất nhiều thứ hắn xem mà không hiểu nổi.
Không ít người đi tìm bảo vật chỉ liếc nhìn gốc Lam Dương Thảo kia một chút sau đó liền bỏ đi. Lâm Khiếu Đường có cảm giác hình như hơi lãng phí thời gian, nếu mình đã muốn đi bán thuốc, hay là đi dạo sang chỗ khác xem sao, có lẽ sẽ hữu hiệu hơn một chút, nhân tiện nói: "Tô tỷ, ta đi vào phòng đấu giá thử xem sao."
Tô Thiến Thiến cũng hiểu được cứ ở đây đợi người khác đến mua cũng không phải chuyện hay, quá lãng phí thời gian: "Ta cùng đi với ngươi, có lẽ ở nơi đó sẽ có người chịu mua gốc Lam Dương Thảo này."
Phòng đấu giá chia làm ba khu, khu sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Lâm Khiếu Đường dự định dạo sang khu sơ cấp, thử xem mình có thể đem mấy khỏa Độc nguyên đan của mình bán được không, nghe nói không ít môn phái sử dụng độc rất cần mấy thứ này. Đọc Truyện Online Tại http://Vietwriter/com
Nhưng mà, Tô Thiến Thiên không nói không rằng, trực tiếp lôi hắn đến khu trung cấp của phòng đấu giá.
Giám định sư tiếp nhận gốc Lam Dương Thảo từ trên tay Tô Thiến Thiến, lúc đầu còn bình tĩnh quan sát, chỉ một lát sau thần sắc đã đại biến, đôi tay đã có chút run rẩy khe khẽ.
"Lam Dương Thảo sinh trưởng bốn trăm năm. Cô nương, người từ đâu có được thứ này?" Giám định sư vô cùng kích động lập tức hỏi ngay.
Tô Thiến Thiến nhướng mày, có chút không vui nói: "Đem vật phẩm bán đấu giá có nhất thiết phải khai báo xuất xứ không?"
Giám định sư tự biết mình thất thố, vội nói: "Không cần, không cần. Cô nương, vật đem đấu giá này, cũng có thể xem là một trong mười vật phẩm đáng giá nhất ngày hôm nay của phòng đấu giá. Không biết cô nương có đồng ý chờ lâu một chút. Đến gần cuối mới bắt đầu đem ra đấu giá, nếu hiện tại đấu giá ngay, khách tham gia đấu giá tư chất kém một chút, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến giá cả của vật đấu giá."
Ý, quý như vậy sao? Lâm Khiếu Đường có chút nghi hoặc nhìn gốc Lam Dương Thảo kia, hắn một chút cũng không cảm giác được gốc Lam Dương Thảo kia đặc biệt ở chỗ nào, tinh nguyên phát ra rất ít, cơ hồ là không có.
Tô Thiến Thiến hiện tại đang gấp gáp, một khắc cũng không muốn lãng phí, không cần suy nghĩ nói ngay: "Đấu giá ngay lập tức, ta không có thời gian."
"Ah, như vậy thì thật đáng tiếc. Cô nương đợi một chút, người chủ trì đấu giá sẽ ra ngay, ngày cầm cái này trước đi." Giám định sư vẻ mặt luyến tiếc, đưa ra một cái lạp phiến.
Trên mặt Lâm Khiếu Đường toát ra một tia khác thường, lấy ra ba khỏa Độc nguyên đan đã trải qua cải tạo. Kỳ thật đây chỉ là mấy viên dược phẩm chế tạo thất bại mới sinh ra độc đan.
Những phế dược trung giai cửu phẩm sau khi chế tạo thất bại, đặc tính cũng giảm xuống rất nhiều, phần còn lại nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt đến hạ giai lục phẩm mà thôi, không ít dược lực trong quá trình chế tạo thất bại đã bị lãng phí mất.
Giám định sư nhìn ngắm một chút rồi nói: "Tiên sinh, thực sự xin lỗi, mấy thứ vật phẩm này của nàng không đạt được tiêu chuẩn để bán đấu giá."
Lâm Khiếu Đường một trận buồn bực, đang định thu hồi mấy viên dược hoàn, giám định sư đã nói tiếp: "Bất quá phòng đấu giá chúng ta có thể thu mua, ngài cứ ra giá đi!"
"Ba mươi nguyên thạch một khỏa!" Lâm Khiếu Đường nghĩ một chút rồi nói.
Giám định sư nhìn lại mấy viên dược hoàn trong tay, cân nhắc nói: "Hai mươi lăm nguyên thạch một khỏa. Nếu được thì chúng ta lập tức giao dịch, còn nếu cảm thấy giá cả này không hợp lý, vậy thỉnh tiên sinh cầm lại đi thôi."
Lâm Khiếu Đường khoát tay, nói: "Giao dịch luôn."
Tiếp nhận bảy mươi lăm khỏa nguyên thạch, Lâm Khiếu Đường vung tay cất vào trong giới chỉ lưu trữ. Lúc này, từ trong một căn phòng, một nữ tử ăn mặc khiêu gợi chợt bước ra. Nếu nói Tô Thiến Thiến gợi cảm một cách yêu mị, thì nữ tử này lại gợi cảm một cách nóng bỏng.
Nhất thời ánh mắt mọi người trong phòng kiểm định đều không tự chủ tập trung hết lên người nữ tử vừa mới xuất hiện kia.
Một bộ áo da bó sát ôm chặt lấy thân thể tuyệt mỹ, đường cong cơ thể hình chữ S kiêu sa, khiến cho mọi người không khỏi run rẩy nhè nhẹ. Cổ áo mở rộng, phía trước ngực có một được xẻ dọc, bên dưới lớp áo là một cặp to tròn nở nang, dựng thẳng hung hiểm, không khỏi khiến cho mọi người lo lắng nơi đó tùy thời có thể bung ra, đồng thời cũng có chút chờ mong cho nó bung ra.
Cái eo thon nhỏ, cặp mông to tròn đồng dạng được lớp áo da màu đỏ hồng ôm sát, lộ ra vẻ mê hoặc lòng người. Cặp đùi thon dài, trắng muốt nửa che nửa hở bên dưới tà áo xẻ sát lên đến mông, mỗi khi nàng cất bước, tà áo tung bay lên, như ẩn như hiện, càng khiến cho mọi người phải xao xuyến.
"Xin chào tiểu thư, ta là người chủ trì tràng đấu giá tiếp theo, xin mời ngài đưa ra vật đấu giá để ta kiểm tra." Trên mặt mỹ nữ nóng bỏng kia hiện lên một nụ cười ngọt ngào mê người, đi đến bên cạnh Tô Thiến Thiên, hết sức lễ phép nói.
Để mặc Tô Thiến Thiến cùng với mỹ nữ kia hạ giọng to nhỏ với nhau, Lâm Khiếu Đường bất động thanh sắc lấy trong người ra một cái quyển trục nho nhỏ, đưa đến trước mặt Giám định sư, nói: "Kiểm tra giúp ta một chút, xem cái này có đủ tư cách đem ra bán đấu giá hay không."
Nhìn thấy gã thiếu niên ngay cả ăn mặc cũng không có bất cứ phẩm vị gì, hơn nữa khi nãy hắn còn đưa ra ba khỏa dược hoàn cũng không có giá trị gì, đối với khách nhân như vậy, giám định sư cũng không có nhiều hứng thú cho lắm.
Có chút ý tứ đón nhận cái quyển trục nhỏ kia, định bụng tùy tiền liếc mắt nhìn sơ một cái rồi trả lại liền.
Thế nhưng đến khi giám định sư tiếp nhận cái quyển trục kia xong, lập tức cả kinh kêu lên: "Nhân giai đê cấp vũ kỹ quyển trục!"
Tất cả các giám định sư còn lại trong phòng, cùng với một ít khách nhân đều đem vẻ mặt khinh thường nhìn lại, thậm chí còn có không ít người không có ý tứ nhìn thẳng lại, muốn xem thử bộ dáng của vật phẩm nằm trong tay gã giám định sư vừa mới quát to kia.
Bình luận facebook