• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Dấu Yêu (10 Viewers)

  • Chương 8

Biên tập – Đặng Trà My

Lúc ấy trong đầu cô không nghĩ được gì, vô thức thúc khuỷu tay ra sau, có điều còn chưa tấn công được người nọ thì tay đã bị anh thuận thế nắm chặt, một giây sau, cô bị kéo đi mấy bước ra ngoài sân thượng.

Trên sân thượng, lúc đó đã là cuối tháng chín, gió thu ùa vào mang theo cảm giác mát mẻ.

Trì Yên chỉ mặc một bộ sườn xám hiện đại, váy xẻ lên tận đầu gối, cô hơi nghiêng người theo quán tính, bị anh áp người lên tường.

Cô còn tưởng gặp phải tên háo sắc nào uống say, tim đập nhanh vô cùng, đang nghĩ xem có nên kêu lên không thì chợt liếc qua, cô nhận ra được tướng mạo của anh.

Trên ban công chỉ có mấy bóng đèn nhỏ, ánh sáng trắng ảm đạm, còn chẳng sáng bằng ánh trăng, chỉ dùng để làm cảnh chứ không có tác dụng chiếu sáng gì.

Khuôn mặt anh nửa tối nửa sáng, nhưng chẳng mảy may ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh.

Anh đang nhìn thẳng cô.

Có vẻ anh uống hơi nhiều, đôi mắt như chứa một lớp men say, khóe miệng anh khẽ cong lên, hơi híp mắt nghiêng người: “Em nói xem tôi là ai?”

Trì Yên vẫn còn hơi ngơ ngác.

Cô thật sự không thể nhận ra anh ngay được.

Xa cách tám năm, đối với người chưa từng ghi nhớ một người khác phái nào như Trì Yên thì việc quên mất một người không quá thân thiết là một chuyện rất dễ dàng.

Dù cho người này có khuôn mặt đẹp nhất trong trí nhớ của cô.

Trì Yên nhìn anh mấy giây, không nói gì.

Ấn tượng thì vẫn có, nhưng không đủ sâu sắc.

Trì Yên vắt óc suy nghĩ, dường như cái tên đã lên đến miệng rồi mà cứ mắc lại trong cổ họng, chẳng tài nào gọi ra được.

Hàng lông mày của cô khẽ chau lại.

Khương Dịch cũng chau mày, nhưng chỉ vài giây là lại giãn ra, anh đưa tay ra, đầu ngón tay rơi lên đôi môi đỏ tươi của cô: “Hay là không nhớ ra được.”

Trì Yên lắc đầu.

Chỉ còn chút nữa thôi.

Lúc Khương Dịch nói chuyện, mùi rượu nhàn nhạt theo gió cuốn qua, bồng bềnh bay vào mũi của Trì Yên.

Cô khẽ chớp mắt, chưa kịp bảo anh buông cô ra thì khuôn mặt anh đã cúi xuống mà chẳng hề có dấu hiệu gì báo trước.

Lúc khoảng cách còn chưa đến 3cm, Trì Yên lại nghiêng đầu.

Khuôn mặt và hành động của Khương Dịch đã khớp lại với hình ảnh lúc anh hôn cô lần đầu tiên.

Lúc đó tim Trì Yên đập bình thường, chẳng có phản ứng gì.

Thế mà lần này, nụ hôn còn chưa rơi xuống mà cô đã bất ngờ thấy hồi hộp.

Tim Trì Yên đập rất nhanh, hơi thở hỗn loạn nhưng vẫn gắng sức khiến giọng mình không thay đổi quá nhiều, cô khẽ nói: “Anh Khương Dịch.”

Anh dừng hành động của mình lại, hơi nghiêng đầu, sau đó nói câu thứ 4 từ lúc hai người gặp lại, giọng hơi trầm: “Trì Yên, chúng ta kết hôn đi.”

Hệt như tiếng sét giữa trời quang đánh bên tai Trì Yên, khiến cô gần như choáng váng.

Cô hơi khó hiểu ngước đầu lên nhìn.

Hoàn toàn không nghĩ ra.

Không phải liên hôn vì chuyện buôn bán, vì 10 nhà họ Trì so ra còn kém 1 nhà họ Khương.

Cũng chẳng thể vì thích được, kiểu người như Khương Dịch chưa từng thiếu phái nữ bên cạnh, làm gì có lí do để thích cô.

Thậm chí Trì Yên còn nghĩ lần đó, chắc là Khương Dịch buồn chán vì phải đối mặt với một đống xương cốt lâu, bất ngờ thấy cô, máu trào lên não nên mới hôn cô.

Cô chưa từng nghĩ đến nguyên nhân, không có cơ hội để hỏi, cũng hiểu rằng chẳng cần thiết phải hỏi.

Cung phản xạ của Trì Yên hơi dài, dường như phải tính đến từng khả năng khác đã, lúc này mới nghe Khương Dịch nói: “Bố mẹ anh yên lòng về em.”

Chỉ 7 chữ đơn giản mà hoàn toàn giải thích được hết.

Trì Yên cũng không hỏi nhiều nữa, cô thở hắt một hơi, sau đó cúi đầu, khẽ giọng trả lời anh: “Vâng.”

Cô cần thoát khỏi nhà họ Trì ngay.

Mà Khương Dịch lại là cây cầu tốt hơn bất cứ ai.

Thời gian như thoi đưa, bọn họ cũng đã kết hôn được nửa năm rồi.

Trì Yên thất thần hơn nửa tiếng, mãi đến khi trời tối dần, cửa cục dân chính cũng đã vãn người ra vào, cô mới bừng tỉnh vì Bạch Lộ gọi điện tới.

“Yên Nhi, mày được đấy nhỉ, sáng vừa nói với mày thôi mà chiều mày đã lên tin hot với Lục Chi Nhiên rồi!”

“Cái gì?” Trì Yên không hiểu.

“Lúc đồng nghiệp của tao theo Lục Chi Nhiên đã chụp được ảnh anh ta đưa mày tới bệnh viện,” Dừng một chút, Bạch Lộ lại lo lắng: “Mày không khỏe chỗ nào hả?”

“Không phải tao.” Trì Yên chỉ giải thích qua, “Trước khi lên xe tao vốn chẳng biết anh ấy ngồi trong đó.”

Tin tức này đối với người trong giới giải trí cũng chẳng phải là chuyện gì lớn lắm, huống chi trọng điểm vẫn là Lục Chi Nhiên.

Bạch Lộ cũng chỉ thông báo cho cô một chút, nói thêm vài câu rồi liền cúp máy.

Trì Yên không để tâm lắm, cô vuốt mắt cá chân hơi sưng, sau đó đứng dậy đón taxi.

Đang giờ tan tầm cao điểm, xe taxi đều đã có người ngồi, Trì Yên chỉ đành vừa đợi xe, vừa chậm chạp đi về phía trước.

Đi được khoảng hơn 10 mét thì một chiếc xe đỗ lại cạnh cô, “Phu nhân?”

Trì Yên giật mình vì tiếng “phu nhân” kia nên hơi chệch chân, mắt cá vốn đã sưng, bây giờ lại càng đau khiến cô toát cả mồ hôi lạnh.

Tài xế là người thần kinh thô nên cũng chẳng để ý, chỉ nở nụ cười với cô: “Tôi đưa cô về ạ.”

Giọng anh ta không lớn, như thể cố ý nói khẽ đi.

Lúc đầu Trì Yên còn thấy buồn bực, mãi đến khi sắp mở cửa ghế phụ ra, cô lại không cẩn thận liếc thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sau.

Tay cô rụt lại, dừng mấy giây, sau đó lại kéo cửa ghế sau ngồi vào đó.

Khương Dịch nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, hơi thở đều đều như đang ngủ.

Ánh nắng chiều tà xuyên qua cửa sổ xe, chiếu lên mặt anh chỗ sáng chỗ tối.

Dáng vẻ của Khương Dịch lúc ngủ không khác bình thường cho lắm.

Yên tĩnh dịu dàng, đôi mắt đen kia khép lại, không hề mang theo vẻ công kích gì.

Trì Yên nhìn thêm mấy lần, điện thoại vang lên, cô liền bừng tỉnh, chuyển di động về chế độ yên lặng.

Vẫn là tin nhắn của Bạch Lộ.

“Yên Nhi, tin hot lần này cứ sai sai sao á.”

Buổi trưa Trì Yên không nghỉ, thần kinh căng thẳng cả ngày, đầu cô choáng váng, cô đưa tay nặng nề xoa bóp huyệt thái dương, chỉ thoải mái hơn được một chút rồi lại càng đau hơn.

“Sai chỗ nào?”

Lần này Bạch Lộ không trả lời mà chỉ chia sẻ một liên kết.

Là Weibo của một người V nào đó.

(Weibo V: chứng minh nổi tiếng)

Trong đó có mấy bức ảnh, lấy nét trên Lục Chi Nhiên, ngay cả bóng dáng của cô cũng hơi mơ hồ.

Mơ hồ đến nỗi cả người quen cũng khó mà nhận ra được.

Lục Chi Nhiên vẫn có sức ảnh hưởng như thế, status này được đăng chưa tới một giờ mà số bình luận đã lên đến gần 50.000.

Cô trở thành cô gái thần bí ngồi chung trên chiếc xe sang trọng của Ảnh Đế.

Fans của Lục Chi Nhiên nháo nhào đoán thân phận của cô, Trì Yên kéo bình luận xuống, nhìn sơ mấy lần, thấy không ai nhận ra cô thì mới thoát ra.

Thế mới nói, không nổi tiếng cũng có cái lợi.

Trì Yên chỉ thấy may mắn được vài giây, Bạch Lộ đã nhắn tin qua: “Có phải không thấy chỗ nào sai đúng không?”

“Ừa.”

“Ha ha.”


Cách màn hình mà Trì Yên vẫn có thể tượng tượng được giọng điệu của Bạch Lộ, “Lục Chi Nhiên follow mày đó, ngay trước khi tao gửi liên kết cho mày 1 phút thôi.”

Trì Yên: “…”

Bình luận trên Weibo được xếp theo độ hot, lúc Lục Chi Nhiên follow cô, chắc chắn là có nhiều bình luận chưa hiện ra nên cô mới không thấy.

Mí mắt của Trì Yên bất giác nảy lên một cái.

Mở danh sách follow ra, quả nhiên cô và Lục Chi Nhiên đã biến thành trạng thái follow nhau rồi.

Tin nhắn riêng và số fans tăng lên với tốc độ tên lửa, Trì Yên không xem tin nhắn, cô mở Weibo của Lục Chi Nhiên ra mới thấy status mới nhất.

[Gặp được một cô bé rất thú vị.

Chợt nghĩ linh tinh, mình vẫn độc thân mà.]

Lục Chi Nhiên vừa đăng status này lên, thêm với việc anh ta vừa follow như hợp vào nhau, người khác có muốn không biết nữ nhân vật chính là ai cũng khó.

Trì Yên không biết nên nói gì, vốn định giả vờ không biết thoát ra ngoài, kết quả là tay cô lỡ trượt lên điện thoại, nhỡ ấn like status kia.

Ngẩn tò te một chốc, cô dùng tốc độ bàn thờ để hủy thích rồi thoát khỏi Weibo.

Bạch Lộ: “Được nam thần follow là cảm giác thế nào?”

Trì Yên dùng chính lời nói của cô ấy để trả lời: “Thảm kịch nhân gian.”

May mà đã làm rõ rồi, bằng không thì chắc cô sẽ bị fans của Lục Chi Nhiên phun nước miếng dìm chết mất.

Lục Chi Nhiên vào nghề đã lâu năm, có rất nhiều fans, chủ yếu là fans nữ, chiếm gần nửa cái nước này.

Trì Yên hẵng còn hốt hoảng tắt di động, tựa vào ghế chợp mắt một chút.

Cuối ngày, thần kinh căng cứng đã có thể thả lỏng, Trì Yên điều chỉnh lại tư thế thoải mái nhất, mày chau cả buổi mới từ từ giãn ra.

Lúc Trì Yên tỉnh lại, cô đang nằm trên đùi Khương Dịch.

Chân anh vững chắc căng đầy, cách một lớp vải mà vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Giày của cô đã bị tháo ra, chân đang gác lên ghế sau, ghế khá rộng rãi nên nằm không bị khó chịu.

Điều duy nhất khiến cô khó chịu chính là vị trí đầu của cô.

Mập mờ nguy hiểm.

“Tỉnh rồi à?”

“Vâng.”

“Không định dậy sao?”

Trì Yên bị anh nhắc nhở một câu, lập tức nhấc đầu khỏi đùi anh, ngồi phắt dậy.

Vì nhanh quá nên máu không kịp thời lên não được, cô hơi choáng váng, ngã xuống người Khương Dịch, cổ áo sơ mi trắng tinh của anh liền dính một vệt son môi đỏ.

Trước mắt Trì Yên hơi trắng xóa, níu tay áo anh không buông.

Hơn nửa phút sau, lúc mắt cô tỏ dần, không trắng tinh nữa, Trì Yên mới buông lỏng tay anh ra, đang định ngồi thẳng dậy thì tay anh chợt vòng qua, hơi dùng sức đã bế được cô ngồi lên chân anh.

“Sao thế?”

“Em hơi chóng mặt…” Trì Yên kiệt sức nói, đầu hơi nặng, gục xuống một cái, khẽ đập lên vai của Khương Dịch.

Chẳng biết hôm nay đã có chuyện gì mà cô thấy không khỏe lắm.

Dạ dày cũng hơi khó chịu, không ngừng ợ chua, cô cúi xuống, tựa mặt vào ngực Khương Dịch: “Khương Dịch, mấy giờ rồi?”

“Tám giờ.”

Tám giờ tối, vậy chắc cô đã ngủ được một lúc rồi.

Chẳng trách không thấy tài xế đâu nữa.

Trong xe không bật đèn, chỉ có ánh đèn ngoài đường rọi vào, hắt lên mặt cô một bóng mờ mờ, rơi hết lên vạt áo sơ mi của anh.

Mùi trên người Khương Dịch rất nhạt, bất kể là mùi thuốc lá hay mùi rượu đều khó mà ngửi ra được, sạch sẽ mà thêm phần mát lạnh.

Anh vẫn giống như trước đây.

Nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại thì rõ là đã thay đổi nhiều.

Trì Yên nhắm mắt lại không nói gì nữa, một lúc lâu sau, cô được nhấc khẽ lên, cửa xe mở ra.

Gió bên ngoài lùa vào, một chiếc áo ấm áp khoác lên người cô, Trì Yên khẽ cọ mặt lên ngực anh, cả người rúc lại, chui tọt vào trong chiếc áo khoác kia.

Hình như cặp lồng đựng cơm lúc trưa của cô gây chuyện, vừa vào phòng, cô liền lao vào toilet ôm bồn cầu nôn cả buổi.

Đến lúc ra ngoài, chân cô đã xụi lơ, chân nan đá chân xiêu, ngã xuống giường không muốn dậy nữa.

Có mùi cơm chín thổi tới, Trì Yên hít một hơi, bụng rỗng tuếch nhưng lại chẳng muốn ăn gì.

Cô nhìn nghiêng qua liền trông thấy Khương Dịch đang lấy thuốc trong hòm ra.

Lúc Khương Dịch đi học, thành tích của anh rất cao, bất kể lý thuyết hay thực hành cũng đều cao hơn bạn cùng lớp kha khá.

Trì Yên biết rõ chuyện này, cô nhớ lúc trước, khi tới phòng thí nghiệm với Khương Dịch thường sẽ thấy tên anh trên bảng xếp hạng của trường.

Một người như anh, cho dù ở đâu cũng đều trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý.

Trì Yên nằm lỳ trên giường, mắt bị đèn hắt vào, cô nhắm mắt lại, nghe thấy anh nói: “Trì Yên?”

Cô khẽ hừ một tiếng, không nhúc nhích.

Khương Dịch nửa tựa lên đầu giường, khẽ ôm lấy Trì Yên cho cô dựa vào người mình, sau đó cầm chén cháo lên, múc một thìa đưa tới bên môi cô.

Trì Yên nghiêng đầu đi, “Em không muốn ăn.”

Khương Dịch không nói gì.

Một lúc sau, vành tai của Trì Yên bị anh cắn nhẹ, tai cô nóng, nhưng môi Khương Dịch càng nóng hơn, lúc nói chuyện còn như có như không cọ tai cô: “Ngoan, ăn no rồi mới có sức chứ.”

Trì Yên hơi rụt ra sau, giọng rất khẽ: “Em thật sự không muốn…”

“Ăn một miếng, anh có thể cho rằng hôm nay em không lên top hot với Lục Chi Nhiên.”

Giọng anh rất dịu, nhưng Trì Yên lại có thể dễ dàng nghe ra ẩn ý trong đó.

Trì Yên nuốt nước miếng.

Từ trước đến nay, người này vẫn rất giỏi che dấu tâm trạng của mình, thế nhưng chỉ cần anh hơi mất hứng là Trì Yên đã nhận ra được rồi.

Anh càng dịu dàng, Trì Yên lại càng cảm thấy rõ hơn.

Trì Yên thật sự sợ Khương Dịch.

Trước kia lúc còn ở nhà họ Khương, cô còn có Thẩm Văn Hinh chống lưng, gan lớn hơn chút, dám cho Khương Dịch uống thuốc linh tinh.

Nhưng bây giờ không giống lúc đó, đừng nói Thẩm Văn Hinh không ở đây, cho dù có thì chắc bà ấy cũng chẳng cứu được cô.

Trì Yên biết mình không thoát được, bèn dứt khoát rướn đầu lên, ngậm chặt thìa trong tay Khương Dịch, khẽ cau mày nuốt thìa cháo kia.

Mắt Khương Dịch rơi lên vệt nước lấp lánh trên môi cô, mặt anh nóng dần lên, im ắng liếc qua chỗ khác rồi lại múc thêm một thìa.

Trì Yên lại rướn đầu tới.

Khương Dịch nấu rất ngon, nhưng quả thật cô chẳng có khẩu vị gì.

“Chữ kí trên điện thoại của em, anh có thể làm như không thấy.”

Trì Yên: “…”

Người này… chẳng trách cả đêm cứ là lạ.

Chẳng hiểu sao, cơ thể Trì Yên khó chịu nhưng tâm trạng lại tốt hơn nhiều.

Cô lại ăn thêm một thìa.

Bụng vẫn rỗng như trước nhưng không còn khó chịu nữa.

Khương Dịch lại đưa thìa cháo tới.

Lần này Trì Yên không nghiêng đầu, cũng chẳng há miệng nữa, hơi hếch cằm lên nhìn anh.

Xem chừng không có ý định ăn hết.

“Trì Yên, anh nhớ lúc kết hôn anh đã nói với em,” Khương Dịch cũng cúi đầu nhìn cô, mắt anh rất đen, nhưng lại lấp lánh ánh sáng, đôi đồng tử chói mắt, “Nếu này nào đó anh có muốn em thì em không được trốn.”

Trì Yên sững sờ.

Đúng là Khương Dịch đã từng nói như thế, lúc đó cô cũng không từ chối.

Tay Khương Dịch luồn vào áo ngủ của cô, “Bây giờ anh muốn em.”

Trì Yên đè tay anh qua lớp áo: “Hôm nay không được…”

Cô không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác phái, nhưng Khương Dịch lại là ngoại lệ, cô chưa bao giờ bài xích việc thân mật với anh.

Cũng chẳng phải là Trì Yên muốn tránh, “Kì của em vẫn đang…”

Lời còn chưa nói hết, Khương Dịch đã đút cháo vào miệng cô, giọng anh rất trầm, cuốn hút dẫn dắt, “Ăn cho ngon miệng, tuần này anh sẽ không chạm vào em.”

“…”

Vẩ vả lắm mới vừa dụ dỗ vừa đe dọa đút được hết cháo cho cô, thuốc nước để uống cũng nguội mất rồi.

Uống thuốc xong, cả người Trì Yên thoải mái hơn nhiều, sức lực cũng hồi phục dần, cô dựa lên đầu giường nghịch điện thoại, vô thức cọ mấy cái lên ốp điện thoại.

Tên của Lục Chi Nhiên ở ngay dưới ngón tay cô, cô cọ nhẹ vô số lần mà cũng không biết.

Khương Dịch tắm rửa xong đi ra ngoài, ngón tay của Trì Yên vẫn còn đang cọ qua cọ lại.

Mắt anh tối sầm, vừa lau tóc vừa bước qua.

Mắt cá chân bên trái của Trì Yên vẫn còn sưng, so với chân phải cứ như là mọc trên hai người khác nhau vậy.

Khương Dịch tiện tay ném khăn lên tủ trên đầu giường, cầm thuốc mỡ tiêu sưng, kéo ghế ngồi xuống, nắm chân cô kéo qua.

Trì Yên không hề phòng bị, áo ngủ của cô vốn cũng chẳng thuộc loại bảo thủ, vì thế đùi của cô bị anh kéo nên hơi lộ ra, áo lật lên gần hết đùi.

Dáng người Trì Yên cao, tỉ lệ cơ thể cũng đẹp, hai chân dài thon đẹp, thẳng tắp.

Mắt Khương Dịch trượt trên cặp đùi trơn bóng của cô, anh chỉ liếc qua rồi thu mắt lại, cầm bông chấm thuốc mỡ xoa lên mắt cá chân của cô.

Anh cúi mặt, tóc còn hơi ẩm, có giọt nước trượt theo cằm anh rơi lên mu bàn chân của Trì Yên, mát lạnh.

Trì Yên quay di động lại, nhìn chằm chằm lên cái tên trên đó mấy giây, còn chưa đếm được tổng cộng có bao nhiêu nét bút, điện thoại đã bị người khác cầm lấy tiện tay ném lên giường.

Giọng anh vang lên trên đỉnh đầu, dễ nghe nhưng lại lạnh lùng, chẳng nhận ra được cảm xúc: “Đừng nhìn nữa.”

Trì Yên: “Vừa rồi anh mới nói là có thể làm như không thấy mà.”

Khương Dịch ném bông vào thùng rác, ngước mắt nhìn cô, anh nhìn cô như thế lại càng thâm thúy, môi anh hơi giật: “Anh chưa nói thế bao giờ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom