Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Chuyển ngữ – Linhyang
Beta – Diên Vĩ, Emi
Hiển nhiên là Lục Cận Thanh không biết chuyện này, ngay sau đó lại gửi thêm một tin nhắn.
[ Nhưng đây cũng là một người mới khác mà công ty định ký hợp đồng.]
Trì Yên nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên điện thoại, trong đầu hiện lên tầng tầng lớp lớp hình ảnh chồng chéo lên nhau, cô nhắm mắt rồi lại mở mắt, mất hơn nửa phút mới nhìn rõ được tin nhắn này.
Dường như Tống Vũ ở bên cạnh cũng phát hiện cô là lạ, bèn giờ tay sờ trán cô, “Yên Yên, không khoẻ hả?”
Giọng nói rõ ràng ở ngay bên tai mà Trì Yên nghe vào có chút mờ mịt.
Cô hít sâu một hơi, quay đầu khẽ cắn môi dưới: “Chị không sao.”
Vừa ngó vào điện thoại, trên màn hình đã xuất hiện thêm hai hàng chữ.
[Buổi chiều có thể tới công ty không?]
Có lẽ là do Khương Dịch nên Lục Cận Thanh vẫn luôn nói chuyện rất khách sáo với cô, [Nếu không thì em tới đón chị nhé?]
Cơ hội tốt như thế không thể lãng phí, huống chi lại không cần nhờ Khương Dịch cho cô đi cửa sau, Trì Yên không do dự nữa, mặc dù trong lòng vẫn còn hơi phiền muộn nhưng vẫn đồng ý.
Tâm trạng của Trì Yên không được tốt, sau khi nói chuyện với Lục Cận Thanh lại càng mất tập trung hơn.
Hơn mười một giờ, Lục Cận Thanh lại đăng một tin lên Weibo, nội dung vẫn giống lần trước, chỉ là lần này lại tag tên một người khác.
Đỗ Vũ Nhu.
Là một người mới khác mà công ty định ký hợp đồng.
Lúc đầu trong lòng Trì Yên còn có chút hy vọng, giờ đây đều bị ba chữ này dập tắt.
Lục Cận Thanh đăng bài này chỉ có một lợi ích duy nhất, có lẽ là kéo Trì Yên từ top hotsearch xuống.
Xem như mọi chuyện đã sáng tỏ, Trì Yên giương mắt nhìn, cô vừa có thêm một lượng fan hâm mộ mới, trong đó vừa có cư dân mạng bình thường, cô kéo xuống dưới nữa, còn có thể thấy mấy vị minh tinh hơi hot.
Trì Yên không quen họ, liền lướt qua như không biết gì.
Nhưng lượng fan tăng lên cũng không thể khiến tâm trạng cô tốt hơn, Trì Yên vẫn ủ rũ như trước, đến giữa trưa vẫn không thể nuốt trôi cơm.
Cơm hộp của đoàn làm phim vốn đã không có dinh dưỡng, nhìn qua thanh thanh đạm đạm, Trì Yên gắp hai đũa, quả thật khó mà nuốt trôi, nhưng lại không thể lãng phí, dứt khoát ôm hộp cơm ra ngoài studio cho mèo hoang.
Chỗ này có lẽ là căn cứ của lũ mèo hoang.
Trì Yên tuỳ tiện ngồi xổm bên ven đường, trên người chỉ mặc áo phông và quần ngắn đơn giản, bên tay trái là mấy chú mèo hoang đang ăn say sưa, tay phải cầm nhánh cây vẽ bừa trên mặt đất.
Tên Đỗ Vũ Nhu, xóa đi, sau đó là tên của Khương Dịch.
Sau nữa, Trì Yên còn chưa kịp xóa đi, sau lưng liền vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Em đang làm gì vậy?”
Trì Yên vô thức nghiêng người che chắn tầm mắt của người kia, nhấc chân xoa mờ mấy chữ kia, Lục Chi Nhiên hơi nghiêng đầu, “Khương … Khương gì?”
Vẫn bị anh ta nhìn thấy.
Trì Yên đứng dậy nhưng do ngồi xổm hơi lâu nên hai chân tê tê, cô bất ngờ đổ người về phía trước, may mà anh đỡ được mới không ngã xuống, cánh tay Trì Yên trực tiếp tiếp xúc với tay người kia, chưa được vài giây liền rụt tay lại.
Chỉ trong nháy mắt,c ó ánh đèn flash lóe lên ở cách đó không xa.
Trì Yên nheo mắt, lúc ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy cửa xe đang nhanh chóng kéo lên.
Khoảng cách hơi xa nên cô không thể nhìn rõ biển số xe.
Lục Chi Nhiên không ngờ lúc này lại gặp phải bọn chó săn, nhìn chằm chằm chiếc xe đã đi xa rồi mới cúi đầu nhìn Trì Yên.
Trì Yên cau mày rũ mắt xuống, khẽ nhếch khóe môi, viền môi căng chặt, giống như chịu uất ức.
Anh tưởng cô để ý việc bản thân bị chụp trộm liền cảm thấy buồn cười, đưa tay muốn sờ tóc cô.
Hoàn toàn là hành động theo bản năng.
Lục Chi Nhiên cũng không ngờ bản thân lại làm ra hành động này.
Cũng may Trì Yên kịp thời tránh đi, tay của anh sượt qua cách trán cô mấy phân. Cuối cùng Lục Chi Nhiên cũng cảm thấy không thích hợp, thu tay về đặt lên môi, “Thật xin lỗi.”
Trì Yên cau mũi, “Không sao.”
Cô luôn cảm thấy, Lục Chi Nhiên hơi khác với hình tượng Ảnh đế mà cô biết.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại không nói được khác biệt ở điểm nào.
Trì Yên không thích động tác dễ khiến người ta hiểu lầm này, cô lôi điện thoại ra, mượn cớ xem giờ tránh đi tầm mắt của anh ta.
Trì Yên cảm thấy không đúng lắm, đáng lẽ anh ta phải quay liên tục cho tới cảnh cuối của cô.
2h15 chiều, trước khi Trì Yên ra khỏi studio, Tống Vũ chạy tới nói nhỏ bên tai cô: “Lục Chi Nhiên từ chiều tới giờ vẫn luôn nhìn chị.”
Khi không có người, Tống Vũ đều gọi tên Lục Chi Nhiên rất tùy tiện.
Trì Yên quay đầu nhìn Lục Chi Nhiên đang nói chuyện với đạo diễn gần đó, “Em đừng nói mò.”
“Thật đấy… đại khái là mười phút một lần.”
“…”
“Dù sao mỗi lần em nhìn thấy thì không phải anh ấy đang quay phim thì chính là đang nhìn chị.” Tống Vũ dừng một chút, “Có phải anh ta có ý với chị không?”
Trong thế giới này của bọn họ, chữ ‘thích’ có lẽ là quá trong sáng mà lại tùy tiện.
Trì Yên nhìn cô khẽ ngoắc tay, đợi cô lại gần mới nói nhỏ: “Tống Vũ, sau này đừng nói mấy lời như vậy nữa.”
Tống Vũ kinh ngạc, vừa muốn hỏi vì sao liền nghe thấy Trì Yên nói tiếp: “Nói cho em một bí mật, chị đã có bạn trai.”
Ánh mắt của cô khẽ chuyển xuống, “Ừm… chính là người lần trước trong tiệc mừng đóng máy đã lôi kéo chị.”
Mười phút nữa là tới 3h, Trì Yên tới công ty của Lục Cận Thanh.
Công ty nằm ở khu vực trung tâm thành phố với những tòa cao ốc san sát, Trì Yên đi thang máy một mạch lên tầng cao nhất.
Lúc thư ký đưa cô tới văn phòng, đã có 4 người ở đó.
Lục Cận Thanh và ba người phụ nữ.
Trì Yên liếc mắt nhìn từ người gần cô nhất tới người xa mình nhất, người kia vừa vặn cũng đang nhìn cô.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sờ.
Trì Yên không nghĩ tới Đỗ Vũ Nhu cũng ở đây.
Cô siết chặt ngón tay rồi dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục vẻ mặt, đi tới ngồi cạnh Lục Cận Thanh.
Trong hai người còn lại, một người là chị của Khương Dịch.
Không khó để phân biệt.
Trì Yên mỉm cười với chị ấy, không giống lúc gặp Thẩm Văn Hinh, cố gắng tập trung lực chú ý nghe hai người đại diện nói những vấn đề trọng điểm.
Mọi người đều bận rộn, cho nên liền nói ngắn gọn, nhanh chóng.
Hợp đồng nhanh chóng được ký kết.
Khương Vận quản lý cô, còn Đỗ Vũ Nhu là do người đại diện kia quản lý.
Hai người đại diện hầu như luôn ở trong trạng thái như lửa với nước, nhìn nhau không vừa mắt, có lẽ vì có xích mích với nhau nên ánh mắt người đại diện kia nhìn Trì Yên cũng khá lạnh lùng.
Trì Yên không để trong lòng.
Công việc ký kết chuẩn bị kết thúc, dạ dày Trì Yên đột nhiên hơi khó chịu, cô ra ngoài trước để đi toilet.
Có lẽ do không ăn cơm trưa, Trì Yên nôn khan trong toilet một lúc, khi bước ra ngoài rửa tay, bất ngờ đụng phải người đang đứng ở bồn rửa tay, là Đỗ Vũ Nhu đang soi gương trang điểm lại.
Lúc đối phương nhìn thấy cô, động tác liền dừng lại một chút, sau đó nhếch khóe môi cười với cô: “Yên Yên.”
“Không ngờ hôm nay gặp được cậu,” Đỗ Vũ Nhu đóng thỏi son, đếm đếm ngón tay, “Chúng ta… hình như đã chín năm không gặp rồi.”
Đúng là chín năm.
Trì Yên cũng nhớ rõ.
Năm 15 tuổi, Trì Yên vừa lên cấp ba, ngồi cùng bàn với Đỗ Vũ Nhu, hồi đó tính cách của Trì Yên hoạt bát hơn bây giờ nhiều, quan hệ với cô ta cũng khá tốt.
Trì Yên cũng cười, cúi đầu rửa tay: “Quả thật ngoài ý muốn.”
Cô cho rằng cả đời này sẽ không gặp lại người này nữa.
Đối với Trì Yên mà nói, sự xuất hiện của Đỗ Vũ Nhu cũng không phải ký ức tốt đẹp gì.
Cô nhanh chóng rửa tay xong, khi ngẩng đầu lên liền phát hiện Đỗ Vũ Nhu còn đang nhìn mình.
Cô gái có gương mặt xinh đẹp trong sáng, nhưng lại có ánh mắt âm u không hợp với khuôn mặt.
Trì Yên mím môi liền nghe thấy Đỗ Vũ Nhu nói: “Yên Yên, mong rằng cậu đừng nói ra những chuyện của chín năm trước.”
Trì Yên không nói gì.
Đỗ Vũ Nhu: “Cậu cũng lăn lộn trong showbiz, cũng biết được lý lịch không được có vết nhơ, không những vậy nói ra cũng không tốt cho cậu lắm.”
Không tốt với Trì Yên nhưng lại càng không tốt với cô ta.
Dù sao bị cưỡng hiếp không thành, bị chụp ảnh nude uy hiếp đều là cô ta.
Đỗ Vũ Nhu thâm ý liếc qua bụng cô, “Vết sẹo trên người cậu…”
“Trước đây chưa kịp nói, cám ơn cậu.”
À.
Trì Yên đột nhiên muốn cười, cô cong cong khóe miệng, cuối cũng vẫn nhịn được, “Yên tâm, tớ không rảnh rỗi như vậy.”
Nói xong cô không nhìn cô ta nữa, Trì Yên rút tờ khăn giấy, lau tay xong liền ném vào thùng rác.
Sau đó nhấc chân đi ra khỏi toilet.
Lúc Trì Yên về đến nhà cả người sớm không còn sức lực.
Có lẽ là đói.
Cô lái xe vào gara, lười xuống xe, dứt khoát gục xuống tay lái.
Cơn buồn ngủ ập tới, Trì Yên ngủ không yên ổn, vừa bị một đôi tay đụng vào liền bừng tỉnh.
Khóe mắt ẩm ướt, ánh nước trong suốt.
Trì Yên giơ tay đẩy anh, vừa chạm vào anh liền tỉnh táo lại từ giấc mơ, nặng nề thở hắt ra.
Cô thả lỏng người dựa vào thành ghế, thở nhẹ: “Mấy giờ rồi?”
Đảo mắt nhìn, bên ngoài trời đã tối đen.
“Hơn chín giờ.” Khương Dịch nói xong muốn đi qua ôm cô, “Về phòng ngủ tiếp.”
“Không muốn,” Trì Yên lầm bầm, cọ cọ thành ghế, “Anh ở lại chờ em một lát.”
Ánh mắt sâu thẳm của Khương Dịch nhìn cô, thật sự không lay chuyển được cô, chỉ có thể lùi lại, chống tay lên cửa xe, hơi nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói trầm xuống: “Gặp ác mộng à?”
“Ừm…” Trì Yên cũng không phủ nhận, thật thà gật đầu, nói qua loa: “Mơ thấy em suýt nữa bị cưỡng bức.”
“Trì Yên.”
Giọng điệu Khương Dịch lại nặng hơn một chút.
“Nghe em nói.”
Cả bầu không khí rơi vào im lặng, cô nghe thấy tiếng Khương Dịch nuốt nước bọt, “Vậy em nói đi.”
Cô cắn cắn môi dưới, khẽ xốc áo lên, ngón tay chạm vào vết sẹo, “Vết sẹo này, em bắt đầu có từ chín năm trước.”
“Năm ấy em mới mười lăm tuổi, còn chưa quen biết anh.”
Khương Dịch không nói gì.
“Khi đó em có một người bạn rất thân, cùng nhau tới trường cùng nhau tan học, cùng nhau làm bài tập… Sau này có một ngày, không biết vì sao cô ây chọc phải một người trong trường… Là người rất xấu.”
Trì Yên không nghĩ ra từ nào tốt hơn để miêu tả.
“Hôm đó em phải làm việc phụ thầy giáo nên không về cùng cô ấy, tới buổi tối em ra khỏi phòng học, phát hiện cô ấy còn chưa về, mà bị mấy người vây lại một chỗ, cả nam lẫn nữ khoảng bảy tám người.”
Trì Yên không nhớ rõ.
Việc này cô không muốn nhớ lại chút nào.
“Khương Dịch, anh biết lúc đó em nhìn thấy gì không?”
“Thấy gì?”
“Bọn họ đang cởi quần áo vủa cô ấy, đã cởi được gần hết, lúc đó em bị dọa sợ, không có thời gian tìm số điện thoại của cậu em, chỉ có thể gọi 110 báo cảnh sát trước.”
Hơi thở Trì Yên chậm lại, giọng nói hơi run: “Sau đó không cẩn thận bị bọn họ nhìn thấy.”
Đến bây giờ Trì Yên vẫn nhớ rõ ánh mắt của Đỗ Vũ Nhu lúc ấy.
Vừa bất lực lại tuyệt vọng
Lúc ấy cô bị dọa tới run cả chân, nhưng không nhấc chân lên chạy được.
Khương Dịch lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
Sau đó… bọn họ phát hiện cô trước một giây, có một tên kéo mạnh Đỗ Vũ Nhu, không một chút dè chừng cô.
Lúc ấy Đỗ Vũ Nhu kêu một tiếng “Yên Yên”, kẻ kia dường như thay đổi chủ ý, hỏi cô: “Bạn của mày?”
Là hỏi Trì Yên.
Gã ta thấy, Trì Yên hấp dẫn hơn Đỗ Vũ Nhu nhiều.
Gã ta liền buông Đỗ Vũ Nhu ra, giơ tay châm điếu thuốc, sau khi hít một hơi ngoắc tay với cô: “Tới đây, để anh mày cho bỏng một chút, anh tha cho bạn của mày.”
Beta – Diên Vĩ, Emi
Hiển nhiên là Lục Cận Thanh không biết chuyện này, ngay sau đó lại gửi thêm một tin nhắn.
[ Nhưng đây cũng là một người mới khác mà công ty định ký hợp đồng.]
Trì Yên nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên điện thoại, trong đầu hiện lên tầng tầng lớp lớp hình ảnh chồng chéo lên nhau, cô nhắm mắt rồi lại mở mắt, mất hơn nửa phút mới nhìn rõ được tin nhắn này.
Dường như Tống Vũ ở bên cạnh cũng phát hiện cô là lạ, bèn giờ tay sờ trán cô, “Yên Yên, không khoẻ hả?”
Giọng nói rõ ràng ở ngay bên tai mà Trì Yên nghe vào có chút mờ mịt.
Cô hít sâu một hơi, quay đầu khẽ cắn môi dưới: “Chị không sao.”
Vừa ngó vào điện thoại, trên màn hình đã xuất hiện thêm hai hàng chữ.
[Buổi chiều có thể tới công ty không?]
Có lẽ là do Khương Dịch nên Lục Cận Thanh vẫn luôn nói chuyện rất khách sáo với cô, [Nếu không thì em tới đón chị nhé?]
Cơ hội tốt như thế không thể lãng phí, huống chi lại không cần nhờ Khương Dịch cho cô đi cửa sau, Trì Yên không do dự nữa, mặc dù trong lòng vẫn còn hơi phiền muộn nhưng vẫn đồng ý.
Tâm trạng của Trì Yên không được tốt, sau khi nói chuyện với Lục Cận Thanh lại càng mất tập trung hơn.
Hơn mười một giờ, Lục Cận Thanh lại đăng một tin lên Weibo, nội dung vẫn giống lần trước, chỉ là lần này lại tag tên một người khác.
Đỗ Vũ Nhu.
Là một người mới khác mà công ty định ký hợp đồng.
Lúc đầu trong lòng Trì Yên còn có chút hy vọng, giờ đây đều bị ba chữ này dập tắt.
Lục Cận Thanh đăng bài này chỉ có một lợi ích duy nhất, có lẽ là kéo Trì Yên từ top hotsearch xuống.
Xem như mọi chuyện đã sáng tỏ, Trì Yên giương mắt nhìn, cô vừa có thêm một lượng fan hâm mộ mới, trong đó vừa có cư dân mạng bình thường, cô kéo xuống dưới nữa, còn có thể thấy mấy vị minh tinh hơi hot.
Trì Yên không quen họ, liền lướt qua như không biết gì.
Nhưng lượng fan tăng lên cũng không thể khiến tâm trạng cô tốt hơn, Trì Yên vẫn ủ rũ như trước, đến giữa trưa vẫn không thể nuốt trôi cơm.
Cơm hộp của đoàn làm phim vốn đã không có dinh dưỡng, nhìn qua thanh thanh đạm đạm, Trì Yên gắp hai đũa, quả thật khó mà nuốt trôi, nhưng lại không thể lãng phí, dứt khoát ôm hộp cơm ra ngoài studio cho mèo hoang.
Chỗ này có lẽ là căn cứ của lũ mèo hoang.
Trì Yên tuỳ tiện ngồi xổm bên ven đường, trên người chỉ mặc áo phông và quần ngắn đơn giản, bên tay trái là mấy chú mèo hoang đang ăn say sưa, tay phải cầm nhánh cây vẽ bừa trên mặt đất.
Tên Đỗ Vũ Nhu, xóa đi, sau đó là tên của Khương Dịch.
Sau nữa, Trì Yên còn chưa kịp xóa đi, sau lưng liền vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Em đang làm gì vậy?”
Trì Yên vô thức nghiêng người che chắn tầm mắt của người kia, nhấc chân xoa mờ mấy chữ kia, Lục Chi Nhiên hơi nghiêng đầu, “Khương … Khương gì?”
Vẫn bị anh ta nhìn thấy.
Trì Yên đứng dậy nhưng do ngồi xổm hơi lâu nên hai chân tê tê, cô bất ngờ đổ người về phía trước, may mà anh đỡ được mới không ngã xuống, cánh tay Trì Yên trực tiếp tiếp xúc với tay người kia, chưa được vài giây liền rụt tay lại.
Chỉ trong nháy mắt,c ó ánh đèn flash lóe lên ở cách đó không xa.
Trì Yên nheo mắt, lúc ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy cửa xe đang nhanh chóng kéo lên.
Khoảng cách hơi xa nên cô không thể nhìn rõ biển số xe.
Lục Chi Nhiên không ngờ lúc này lại gặp phải bọn chó săn, nhìn chằm chằm chiếc xe đã đi xa rồi mới cúi đầu nhìn Trì Yên.
Trì Yên cau mày rũ mắt xuống, khẽ nhếch khóe môi, viền môi căng chặt, giống như chịu uất ức.
Anh tưởng cô để ý việc bản thân bị chụp trộm liền cảm thấy buồn cười, đưa tay muốn sờ tóc cô.
Hoàn toàn là hành động theo bản năng.
Lục Chi Nhiên cũng không ngờ bản thân lại làm ra hành động này.
Cũng may Trì Yên kịp thời tránh đi, tay của anh sượt qua cách trán cô mấy phân. Cuối cùng Lục Chi Nhiên cũng cảm thấy không thích hợp, thu tay về đặt lên môi, “Thật xin lỗi.”
Trì Yên cau mũi, “Không sao.”
Cô luôn cảm thấy, Lục Chi Nhiên hơi khác với hình tượng Ảnh đế mà cô biết.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại không nói được khác biệt ở điểm nào.
Trì Yên không thích động tác dễ khiến người ta hiểu lầm này, cô lôi điện thoại ra, mượn cớ xem giờ tránh đi tầm mắt của anh ta.
Trì Yên cảm thấy không đúng lắm, đáng lẽ anh ta phải quay liên tục cho tới cảnh cuối của cô.
2h15 chiều, trước khi Trì Yên ra khỏi studio, Tống Vũ chạy tới nói nhỏ bên tai cô: “Lục Chi Nhiên từ chiều tới giờ vẫn luôn nhìn chị.”
Khi không có người, Tống Vũ đều gọi tên Lục Chi Nhiên rất tùy tiện.
Trì Yên quay đầu nhìn Lục Chi Nhiên đang nói chuyện với đạo diễn gần đó, “Em đừng nói mò.”
“Thật đấy… đại khái là mười phút một lần.”
“…”
“Dù sao mỗi lần em nhìn thấy thì không phải anh ấy đang quay phim thì chính là đang nhìn chị.” Tống Vũ dừng một chút, “Có phải anh ta có ý với chị không?”
Trong thế giới này của bọn họ, chữ ‘thích’ có lẽ là quá trong sáng mà lại tùy tiện.
Trì Yên nhìn cô khẽ ngoắc tay, đợi cô lại gần mới nói nhỏ: “Tống Vũ, sau này đừng nói mấy lời như vậy nữa.”
Tống Vũ kinh ngạc, vừa muốn hỏi vì sao liền nghe thấy Trì Yên nói tiếp: “Nói cho em một bí mật, chị đã có bạn trai.”
Ánh mắt của cô khẽ chuyển xuống, “Ừm… chính là người lần trước trong tiệc mừng đóng máy đã lôi kéo chị.”
Mười phút nữa là tới 3h, Trì Yên tới công ty của Lục Cận Thanh.
Công ty nằm ở khu vực trung tâm thành phố với những tòa cao ốc san sát, Trì Yên đi thang máy một mạch lên tầng cao nhất.
Lúc thư ký đưa cô tới văn phòng, đã có 4 người ở đó.
Lục Cận Thanh và ba người phụ nữ.
Trì Yên liếc mắt nhìn từ người gần cô nhất tới người xa mình nhất, người kia vừa vặn cũng đang nhìn cô.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sờ.
Trì Yên không nghĩ tới Đỗ Vũ Nhu cũng ở đây.
Cô siết chặt ngón tay rồi dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục vẻ mặt, đi tới ngồi cạnh Lục Cận Thanh.
Trong hai người còn lại, một người là chị của Khương Dịch.
Không khó để phân biệt.
Trì Yên mỉm cười với chị ấy, không giống lúc gặp Thẩm Văn Hinh, cố gắng tập trung lực chú ý nghe hai người đại diện nói những vấn đề trọng điểm.
Mọi người đều bận rộn, cho nên liền nói ngắn gọn, nhanh chóng.
Hợp đồng nhanh chóng được ký kết.
Khương Vận quản lý cô, còn Đỗ Vũ Nhu là do người đại diện kia quản lý.
Hai người đại diện hầu như luôn ở trong trạng thái như lửa với nước, nhìn nhau không vừa mắt, có lẽ vì có xích mích với nhau nên ánh mắt người đại diện kia nhìn Trì Yên cũng khá lạnh lùng.
Trì Yên không để trong lòng.
Công việc ký kết chuẩn bị kết thúc, dạ dày Trì Yên đột nhiên hơi khó chịu, cô ra ngoài trước để đi toilet.
Có lẽ do không ăn cơm trưa, Trì Yên nôn khan trong toilet một lúc, khi bước ra ngoài rửa tay, bất ngờ đụng phải người đang đứng ở bồn rửa tay, là Đỗ Vũ Nhu đang soi gương trang điểm lại.
Lúc đối phương nhìn thấy cô, động tác liền dừng lại một chút, sau đó nhếch khóe môi cười với cô: “Yên Yên.”
“Không ngờ hôm nay gặp được cậu,” Đỗ Vũ Nhu đóng thỏi son, đếm đếm ngón tay, “Chúng ta… hình như đã chín năm không gặp rồi.”
Đúng là chín năm.
Trì Yên cũng nhớ rõ.
Năm 15 tuổi, Trì Yên vừa lên cấp ba, ngồi cùng bàn với Đỗ Vũ Nhu, hồi đó tính cách của Trì Yên hoạt bát hơn bây giờ nhiều, quan hệ với cô ta cũng khá tốt.
Trì Yên cũng cười, cúi đầu rửa tay: “Quả thật ngoài ý muốn.”
Cô cho rằng cả đời này sẽ không gặp lại người này nữa.
Đối với Trì Yên mà nói, sự xuất hiện của Đỗ Vũ Nhu cũng không phải ký ức tốt đẹp gì.
Cô nhanh chóng rửa tay xong, khi ngẩng đầu lên liền phát hiện Đỗ Vũ Nhu còn đang nhìn mình.
Cô gái có gương mặt xinh đẹp trong sáng, nhưng lại có ánh mắt âm u không hợp với khuôn mặt.
Trì Yên mím môi liền nghe thấy Đỗ Vũ Nhu nói: “Yên Yên, mong rằng cậu đừng nói ra những chuyện của chín năm trước.”
Trì Yên không nói gì.
Đỗ Vũ Nhu: “Cậu cũng lăn lộn trong showbiz, cũng biết được lý lịch không được có vết nhơ, không những vậy nói ra cũng không tốt cho cậu lắm.”
Không tốt với Trì Yên nhưng lại càng không tốt với cô ta.
Dù sao bị cưỡng hiếp không thành, bị chụp ảnh nude uy hiếp đều là cô ta.
Đỗ Vũ Nhu thâm ý liếc qua bụng cô, “Vết sẹo trên người cậu…”
“Trước đây chưa kịp nói, cám ơn cậu.”
À.
Trì Yên đột nhiên muốn cười, cô cong cong khóe miệng, cuối cũng vẫn nhịn được, “Yên tâm, tớ không rảnh rỗi như vậy.”
Nói xong cô không nhìn cô ta nữa, Trì Yên rút tờ khăn giấy, lau tay xong liền ném vào thùng rác.
Sau đó nhấc chân đi ra khỏi toilet.
Lúc Trì Yên về đến nhà cả người sớm không còn sức lực.
Có lẽ là đói.
Cô lái xe vào gara, lười xuống xe, dứt khoát gục xuống tay lái.
Cơn buồn ngủ ập tới, Trì Yên ngủ không yên ổn, vừa bị một đôi tay đụng vào liền bừng tỉnh.
Khóe mắt ẩm ướt, ánh nước trong suốt.
Trì Yên giơ tay đẩy anh, vừa chạm vào anh liền tỉnh táo lại từ giấc mơ, nặng nề thở hắt ra.
Cô thả lỏng người dựa vào thành ghế, thở nhẹ: “Mấy giờ rồi?”
Đảo mắt nhìn, bên ngoài trời đã tối đen.
“Hơn chín giờ.” Khương Dịch nói xong muốn đi qua ôm cô, “Về phòng ngủ tiếp.”
“Không muốn,” Trì Yên lầm bầm, cọ cọ thành ghế, “Anh ở lại chờ em một lát.”
Ánh mắt sâu thẳm của Khương Dịch nhìn cô, thật sự không lay chuyển được cô, chỉ có thể lùi lại, chống tay lên cửa xe, hơi nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói trầm xuống: “Gặp ác mộng à?”
“Ừm…” Trì Yên cũng không phủ nhận, thật thà gật đầu, nói qua loa: “Mơ thấy em suýt nữa bị cưỡng bức.”
“Trì Yên.”
Giọng điệu Khương Dịch lại nặng hơn một chút.
“Nghe em nói.”
Cả bầu không khí rơi vào im lặng, cô nghe thấy tiếng Khương Dịch nuốt nước bọt, “Vậy em nói đi.”
Cô cắn cắn môi dưới, khẽ xốc áo lên, ngón tay chạm vào vết sẹo, “Vết sẹo này, em bắt đầu có từ chín năm trước.”
“Năm ấy em mới mười lăm tuổi, còn chưa quen biết anh.”
Khương Dịch không nói gì.
“Khi đó em có một người bạn rất thân, cùng nhau tới trường cùng nhau tan học, cùng nhau làm bài tập… Sau này có một ngày, không biết vì sao cô ây chọc phải một người trong trường… Là người rất xấu.”
Trì Yên không nghĩ ra từ nào tốt hơn để miêu tả.
“Hôm đó em phải làm việc phụ thầy giáo nên không về cùng cô ấy, tới buổi tối em ra khỏi phòng học, phát hiện cô ấy còn chưa về, mà bị mấy người vây lại một chỗ, cả nam lẫn nữ khoảng bảy tám người.”
Trì Yên không nhớ rõ.
Việc này cô không muốn nhớ lại chút nào.
“Khương Dịch, anh biết lúc đó em nhìn thấy gì không?”
“Thấy gì?”
“Bọn họ đang cởi quần áo vủa cô ấy, đã cởi được gần hết, lúc đó em bị dọa sợ, không có thời gian tìm số điện thoại của cậu em, chỉ có thể gọi 110 báo cảnh sát trước.”
Hơi thở Trì Yên chậm lại, giọng nói hơi run: “Sau đó không cẩn thận bị bọn họ nhìn thấy.”
Đến bây giờ Trì Yên vẫn nhớ rõ ánh mắt của Đỗ Vũ Nhu lúc ấy.
Vừa bất lực lại tuyệt vọng
Lúc ấy cô bị dọa tới run cả chân, nhưng không nhấc chân lên chạy được.
Khương Dịch lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
Sau đó… bọn họ phát hiện cô trước một giây, có một tên kéo mạnh Đỗ Vũ Nhu, không một chút dè chừng cô.
Lúc ấy Đỗ Vũ Nhu kêu một tiếng “Yên Yên”, kẻ kia dường như thay đổi chủ ý, hỏi cô: “Bạn của mày?”
Là hỏi Trì Yên.
Gã ta thấy, Trì Yên hấp dẫn hơn Đỗ Vũ Nhu nhiều.
Gã ta liền buông Đỗ Vũ Nhu ra, giơ tay châm điếu thuốc, sau khi hít một hơi ngoắc tay với cô: “Tới đây, để anh mày cho bỏng một chút, anh tha cho bạn của mày.”
Bình luận facebook