-
Chương 3: Đêm đầu tiên của ông bố trẻ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc Tiểu Tiểu.
Mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Không uống?”
Hoắc Tiểu Tiểu lườm một cái rồi quay đầu đi, thực sự ghét bỏ.
Hoắc Tùy Thành đứng bên giường lẳng lặng nhìn một hồi.
Rõ ràng chỉ là đứa trẻ vừa ra đời*, nhưng anh lại cảm thấy như nhìn thấy sự lên án và ghét bỏ trong mắt Hoắc Tiểu Tiểu.
*Ở đây tác giả có ghi là ra đời mấy tháng, nhưng như vậy thì không logic với mạch truyện nên editor mạn phép bỏ đi chữ mấy tháng.
Không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, Hoắc Tùy Thành tự đánh giá mình cũng không phải là người kiên nhẫn trong mấy việc nhỏ nhặt, lúc này anh nhíu mày đưa bình sữa tới bên miệng Hoắc Tiểu Tiểu.
Trong khoảnh khắc cánh môi phấn nộn tiếp xúc với n úm vú cao su, cô gần như là mở miệng cắn theo bản năng, không kịp chờ đợi mà ngậm n úm vú cao su m út chùn chụt.
“?”
Chuyện gì xảy ra vậy?
Trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu trực tiếp phát điên.
Vì sao cái miệng này không chịu sự khống chế của cô?
Hoắc Tiểu Tiểu không muốn uống, nhưng cô lại không chống đỡ được sự hấp dẫn của thân thể này với n úm vú cao su.
Gần như là theo bản năng há mồm ngậm lấy, gấp gáp cắn m út n úm cao su, giơ hai chân lên trời, tay ôm bình sữa, gương mặt bụ bẫm như thạch trái cây dường như run lên, m út đến chăm chút, thậm chí còn thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Cơ thể mới sinh này dùng sức hút. D*c vọng mãnh liệt trong cơ thể được trấn an, tất cả kinh hoàng cùng phẫn nộ đều hóa thành hư không.
Thoải mái đến mức tâm can rung động.
Trước đó cô cũng đã từng gặp qua trẻ con nhà khác tập trung tinh thần ngậm n úm vú cao su, bị cướp mất là khóc, không ngậm trong miệng còn không ngủ được, không nghĩ tới lại dễ chịu như vậy!
Hoắc Tiểu Tiểu thấy xấu hổ nhưng cũng vui vẻ.
Tiếng chuông cửa ở bên ngoài vang lên, Hoắc Tùy Thành cầm lấy bình sữa mà Hoắc Tiểu Tiểu uống vô cùng chăm chú, rời khỏi phòng trong ánh mắt khó hiểu của cô.
“?” Hoắc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng hiểu được tâm tình của những đứa trẻ mỗi lần bị cướp bình sữa sẽ khóc toáng lên.
Trước đó còn thoải mái đến mức ngón chân cuộn lại, một giây sau liền cướp đi suối nguồn vui vẻ của cô.
Thật sự rất bực bội!
Đi thì đi, tại sao phải lấy bình sữa của con đi!
Trong phòng khách, ba nhân viên công tác đặt những đồ dùng trẻ em mới mua xuống đất.
Sữa bột, tã, quần áo trẻ con, xe đẩy em bé, cùng các loại đồ chơi và đồ tắm rửa của trẻ nhỏ.
“Hoắc tiên sinh, ngại quá, bởi vì quá muộn rồi nên mua những thứ này chậm trễ một chút, anh nhìn xem còn thiếu gì không, chúng tôi lại cho người đi mua.”
Hoắc Tùy Thành làm sao biết được là còn thiếu cái gì, nhưng đồ ăn mặc đi lại của trẻ con đều ở đây, chắc là cũng được rồi.
“Không thiếu gì nữa.”
“Được rồi, vậy anh cần chúng tôi đề cử giúp việc không?”
“Không cần.”
Toàn bộ quá trình nhân viên công tác đều mang theo nụ cười, sau khi có được câu trả lời hài lòng rồi mới rời đi.
Hoắc Tùy Thành nhìn một đống đồ ở dưới đất, anh mở một bình sữa bột trẻ con, múc hai muỗng sữa bột vào trong bình sữa, nhớ tới vừa rồi Hoắc Tiểu Tiểu ở trong phòng uống bình sữa kia đến mức không kịp chờ đợi, anh lại cho thêm một muỗng nữa.
Hoắc Tùy Thành chưa từng chăm trẻ, không biết bỏ bao nhiêu sữa bột thì phù hợp, anh càng không rõ ràng thêm bao nhiêu nước thì vừa, chỉ thấy trên bình sữa có mấy đường vạch, dựa vào kinh nghiệm cuộc sống, nghĩ rằng phải thêm nước vào khuấy, sau khi đủ hòa tan bột sữa rồi thì cầm trong lòng bàn tay cảm nhận nhiệt độ của sữa, nhiệt độ thích hợp, có lẽ là không sai.
Anh cầm bình sữa đi vào phòng, Hoắc Tiểu Tiểu đang nhỏ giọng khóc nức nở, trong mắt tràn đầy nước mắt, tủi thân đến mức miệng xẹp xuống, rất giống như có ai bắt nạt cô vậy.
Hoắc Tùy Thành gần như là chưa từng tiếp xúc với trẻ con, không biết dỗ cũng không biết nói chuyện, mặt mày anh bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu nghiêm nghị nói một câu: “Không được khóc.”
Hoắc Tiểu Tiểu xẹp miệng giống như miệng con vịt, mở miệng liền muốn lật tung cái nóc nhà này.
Một bình sữa được đưa tới.
“?”
Hoắc Tiểu Tiểu cầm lòng không đậu mà cắn một cái, một lần nữa m út một cách vui sướng thỏa thích.
!!!
Hoắc Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn.
Không phải là nước sôi để nguội nhạt nhẽo vô vị, mà là sữa bột đã pha với nước ấm!
Ông bố cặn bã làm người rồi!
Lại đích thân pha sữa bột cho mình uống!
Đây chẳng lẽ chính là hương vị tình thương của cha?
Làm người ta cảm động!
Hoắc Tiểu Tiểu ôm bình sữa gặm đến vui mừng hớn hở, hoàn toàn không để ý đến ông bố còn ở trong phòng đang lẳng lặng nhìn cô chăm chú, đáy mắt tràn đầy sự đánh giá.
Uống xong một bình sữa nhỏ, Hoắc Tiểu Tiểu ợ lên một cái, bên miệng tất cả đều là bọt sữa, nhưng cô vẫn không nỡ lấy n úm vú cao su ra khỏi miệng, ôm lấy tiếp tục gặm.
Thấy cô đã uống xong, Hoắc Tùy Thành không nuông chiều cô, lạnh lùng cướp lấy bình sữa.
Hoắc Tiểu Tiểu vừa uống sữa xong, cảm giác đói bụng biến mất không còn tăm hơi, tâm tình của cô rất tốt nên cũng không so đo việc Hoắc Tùy Thành cướp mất bình sữa, cái tôi của cô bành trướng, cảm thấy bản thân mình vào lúc này tinh thần sức lực vô hạn, có thể đánh chết một con trâu, cái chân nhỏ bọc trong âu phục đạp đạp.
Đoán chừng là Hoắc Tùy Thành nhìn thấy vết bẩn trên âu phục, anh cởi âu phục quấn trên người cô ra.
Cuối cùng cũng thoát khỏi âu phục như ướp muối kia, Hoắc Tiểu Tiểu cảm động đến mức rơi nước mắt.
Bố cứu con vào lúc nước sôi lửa bỏng!
Bố thật là tốt!
Con mãi mãi yêu bố!
Nhưng ngay sau đó cô liền bị Hoắc Tùy Thành đang cau mày xách vào phòng tắm, đặt trong bồn rửa tay.
Bồn rửa tay hình tròn, đặt cô vào đó cũng dư sức, không gian cực kỳ rộng rãi.
“...” Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.
Phòng tắm, bồn rửa tay.
Đây là muốn tắm rửa cho cô?
Tâm tình Hoắc Tiểu Tiểu cực kỳ phức tạp.
Mặc dù bây giờ cô chỉ là đứa trẻ mới sinh, nhưng mà…
Không tốt đâu?
Có chút thẹn thùng.
Chỉ chốc lát sau, Hoắc Tùy Thành cầm sữa tắm chuyên dành cho trẻ con, đồ tắm rửa chuyên dụng của trẻ, cùng… con vịt nhỏ.
Bên trong bồn rửa tay đầy nước ấm, một con vịt nhỏ màu vàng bị ném vào đó, một người bạn nhỏ trắng nõn cũng bị ném vào cùng.
Hoắc Tiểu Tiểu biết bơi, trong nước ấm cạn cô cũng không sợ, lúc cô đỏ bừng cả khuôn mặt chờ Hoắc Tùy Thành tắm cho cô, kết quả chỉ chờ được Hoắc Tùy Thành chà chà đôi bàn tay của cô, chà chà chân, sau đó một tay đỡ phần gáy của cô, để cô ngâm trong bồn rửa tay một lúc.
Con vịt nhỏ rẽ nước bơi xung quanh cô, cô bị con vịt nhỏ hấp dẫn ánh mắt, tay nâng lên, vọc nước vang lên một tiếng bạch, nước bắn lên rất cao, văng lên trên người Hoắc Tùy Thành.
Cô cười khanh khách.
Tiếng cười vừa vang lên, nụ cười của cô liền cứng lại ở trên mặt.
Cô vô cùng kinh hoảng.
…… Cô vừa làm gì vậy?
Vọc nước chơi vịt con?
Thân thể này rốt cuộc đã làm gì cô vậy, khiến cô trở nên ngây thơ như vậy!
Không có cách nào kháng cự lại n úm vú cao su, thân thể không tự chủ được bị hấp dẫn, theo tình hình này, Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy đến ba bốn tuổi, đoán chừng mình liền có thể vui vẻ cùng các bạn nhỏ khác chơi bùn, đếm sao.
Ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu dại ra, hình ảnh kia quá đẹp khiến cô không dám tưởng tượng.
Trong lúc Hoắc Tiểu Tiểu đang ở trạng thái hoài nghi cuộc đời, Hoắc Tùy Thành một tay xách cô lên.
Xưa này cô chưa từng có lần nào tắm qua loa như vậy.
Hoắc Tiểu Tiểu lấy lại tinh thần, bản thân mình đã được lau sạch nước, đang nằm trên giường lớn.
Ok, I am fine*.
*Raw của cụm này là 彳亍口巴, tách ra từng bộ chữ của từ 行吧, nghĩa là được thôi. Trong tiếng Trung khi người khác dùng 彳亍口巴, lúc đó họ đang bày tỏ thái độ không muốn nói hoặc là không cần nói nhiều.
Tốt xấu gì cũng coi như là rửa sạch những thứ dơ dáy trên người rồi, có còn hơn không.
Hoắc Tùy Thành ở một bên, từ trong một đống túi mua sắm lấy ra từng món quần áo trẻ con, lại lục ra một bộ yếm thủng đáy* liền thân màu trắng mặc vào cho cô.
*Yếm thủng đáy
Đồ liền thân nhìn thì thấy dễ mặc, nhưng thật sự không dễ tí nào.
Hoắc Tùy Thành mở bộ đồ liền thân ra đặt lên giường rồi đặt Hoắc Tiểu Tiểu ở giữa bộ đồ liền thân, nhét tay chân của cô vào trong bốn cái ống, sau khi mặc vào cài nút lại thì mới phát hiện ra mình đã mặc ngược hai đầu trên dưới rồi.
Chân thì nhét vào trong tay áo, tay thì nhét vào trong ống quần.
Chuyện nhỏ nhặt như thế này cực kỳ thách thức sự kiên nhẫn của Hoắc Tùy Thành, thời gian của một buổi tối đều tiêu tốn vào việc xử lý chuyện vụn vặt nhàm chán của một đứa trẻ, những chuyện này mỗi giờ mỗi phút thách thức giới hạn kiên nhẫn của anh. Nhưng thấy Hoắc Tiểu Tiểu vô tội nhìn mình chằm chằm, Hoắc Tùy Thành đè nén tính tình, mở từng cái cúc áo, sau khi mặc xong rồi thì lấy ra một cái tã thay cho cô, làm xong tất cả những chuyện này, Hoắc Tùy Thành mới nhẹ nhàng thở ra, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Đêm dài lộ ra sự nặng nề.
Sư phụ Hoắc bận rộn cả một ngày bắt đầu rửa mặt rồi chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ, anh vẫn hơi chần chờ về những vấn đề trong tối nay của Hoắc Tiểu Tiểu.
Trong nhà không có nôi, đứa trẻ nhỏ như vậy ngủ một mình không an toàn, lỡ như lăn xuống đất hay là bị chăn mền che miệng che mũi xảy ra nguy hiểm, dù sao thì cũng không thể không trông nom.
Nhưng anh chưa từng ngủ cùng một giường với bất kỳ ai.
Sau khi suy tư ba đến năm giây, Hoắc Tùy Thành vẫn ôm Hoắc Tiểu Tiểu đến phòng ngủ của mình rồi đặt lên giường mình.
Đối với việc ngủ ở đâu, Hoắc Tiểu Tiểu không có chút ý kiến nào, mệt mỏi cả một ngày rồi, sau khi ăn uống no đủ, cơn buồn ngủ cuốn tới, mí mắt dần dần nặng trĩu, chỉ một lát sau cô liền chìm vào giấc ngủ.
Liên quan tới việc trẻ con mới sinh ra cho uống sữa bao lâu một lần, bách khoa Baidu nói như thế này.
- -- Trẻ con mới sinh dung lượng dạ dày cực kỳ nhỏ, dạ dày hoạt động cũng khá là nhanh, sẽ thấy đói rất nhanh, từ đó số lần cho uống bữa rõ ràng cũng tăng nhiều. Trẻ con mới sinh mà xuất hiện tình trạng đói thì phải cho bú kịp thời, đây là dựa theo nguyên tắc nuôi con cần thiết, 4-6 tháng sau khi bé mới ra đời thì có thể một ngày cho ăn trên dưới bảy lần.
Nói cách khác, hai đến ba tiếng đồng hồ cần phải cho ăn một lần.
Hai giờ sáng, Hoắc Tiểu Tiểu bị đói tỉnh lại.
Dạ dày trống rỗng, bụng reo ùng ục, theo đó là một cơn rùng mình, tã lót mất hiệu quả.
Không có đồng hồ báo thức không biết thời gian, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Hoắc Tùy Thành ngủ say bên cạnh, cô tự hỏi nên vỗ bố dậy hay ồn ào khóc lóc làm bố dậy.
Bận rộn nửa ngày, cô có thể nhìn thấy giữa lông mày của Hoắc Tùy Thành có chứa sự không kiên nhẫn sâu sắc đối với mình, mỗi người đều có tính gắt ngủ, hơn nửa đêm bị sự ồn ào đánh thức, không một ai sẽ có tâm tình tốt.
Sau khi đắn đo, Hoắc Tiểu Tiểu vì suy nghĩ cho sự an toàn tính mạng của mình mà đưa ra quyết định, vẫn áp dụng cách thức khá ôn hòa.
Cô từ trong tã lót vươn tay vỗ lên mặt giường, muốn dùng động tĩnh chậm rãi đánh thức Hoắc Tùy Thành, nhưng cô dường như đã đánh giá cao thân thể dài vài tấc này, tay cô đập vào giường giống như vỗ vào không khí, không có một chút gợn sóng nào.
Ùng ục ---
Cái này không được, càng ngày càng đói rồi.
Cô trơ mắt nhìn khoảng giác giữa mình và Hoắc Tùy Thành, bàn tay phải của Hoắc Tiểu Tiểu nắm lấy chăn mền bên tay trái, mượn lực ra sức lật sang trái, cô cắn môi nghiến răng, sử dụng toàn bộ sức mạnh, bạch bạch một tiếng, cả người giống như trở mặt mà nằm sấp trên giường.
Đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng!!!
Hoắc Tiểu Tiểu nằm sấp trên giường khiếp sợ không thôi.
Cô tuyệt đối là đứa trẻ trâu bò nhất giới trẻ con!
Vừa ra đời đã học được cách cười, ngày thứ hai liền học được cách xoay người!
Nói chuyện bước đi cộng số chẳng phải là chuyện trong tầm tay à!
Hai tay Hoắc Tiểu Tiểu ra sức, hai chân đạp đạp, cô hưng phấn bò lên phía trước mấy bước, bò đến bên cạnh Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tùy Thành ngủ rất say, một chút động tĩnh ấy của Hoắc Tiểu Tiểu cũng không làm kinh động đến anh chút nào.
Ùng ục ùng ục ---
Lại kêu lên rồi.
Bàn tay nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu ở trên vai Hoắc Tùy Thành lay hai cái, anh không tỉnh lại.
Cô đẩy cằm của Hoắc Tùy Thành, anh vẫn không tỉnh.
Cô lại nhéo lỗ tai Hoắc Tùy Thành, anh vẫn không tỉnh.
Hoắc Tiểu Tiểu nuốt nước bọt hai cái, càng ngày càng đói.
Cô tăng cường độ tay mà lay Hoắc Tùy Thành, dù thế nào thì cũng đã gọi được mười phút rồi, vẫn không thấy anh tỉnh lại.
Sao có thể ngủ như vậy chứ!
Gọi cũng gọi không dậy được!
Hoắc Tiểu Tiểu cực kỳ đói, tay không kiềm chế lực đạo cho anh một cái tát.
Dậy đi!
Cho con bú!
Chát ---
Tiếng vang lanh lảnh vang lên.
Lông mày Hoắc Tùy Thành giật giật.
Đánh xong rồi Hoắc Tiểu Tiểu mới thấy chột dạ, cô nhẹ nhàng thổi thổi vào lòng bàn tay hơi sưng, lại thấy Hoắc Tùy Thành như sắp tỉnh rồi, gần như là theo bản năng, cô nhắm hai mắt lại, mở hai tay ra, thế giới không liên quan gì đến mình.
Hoắc Tùy Thành chậm dãi tỉnh lại.
Tâm tình anh phức tạp nhìn Hoắc Tiểu Tiểu nằm sấp bên cạnh mình giả vờ ngủ.
“... Vừa rồi bố chưa ngủ.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc Tiểu Tiểu.
Mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Không uống?”
Hoắc Tiểu Tiểu lườm một cái rồi quay đầu đi, thực sự ghét bỏ.
Hoắc Tùy Thành đứng bên giường lẳng lặng nhìn một hồi.
Rõ ràng chỉ là đứa trẻ vừa ra đời*, nhưng anh lại cảm thấy như nhìn thấy sự lên án và ghét bỏ trong mắt Hoắc Tiểu Tiểu.
*Ở đây tác giả có ghi là ra đời mấy tháng, nhưng như vậy thì không logic với mạch truyện nên editor mạn phép bỏ đi chữ mấy tháng.
Không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, Hoắc Tùy Thành tự đánh giá mình cũng không phải là người kiên nhẫn trong mấy việc nhỏ nhặt, lúc này anh nhíu mày đưa bình sữa tới bên miệng Hoắc Tiểu Tiểu.
Trong khoảnh khắc cánh môi phấn nộn tiếp xúc với n úm vú cao su, cô gần như là mở miệng cắn theo bản năng, không kịp chờ đợi mà ngậm n úm vú cao su m út chùn chụt.
“?”
Chuyện gì xảy ra vậy?
Trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu trực tiếp phát điên.
Vì sao cái miệng này không chịu sự khống chế của cô?
Hoắc Tiểu Tiểu không muốn uống, nhưng cô lại không chống đỡ được sự hấp dẫn của thân thể này với n úm vú cao su.
Gần như là theo bản năng há mồm ngậm lấy, gấp gáp cắn m út n úm cao su, giơ hai chân lên trời, tay ôm bình sữa, gương mặt bụ bẫm như thạch trái cây dường như run lên, m út đến chăm chút, thậm chí còn thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Cơ thể mới sinh này dùng sức hút. D*c vọng mãnh liệt trong cơ thể được trấn an, tất cả kinh hoàng cùng phẫn nộ đều hóa thành hư không.
Thoải mái đến mức tâm can rung động.
Trước đó cô cũng đã từng gặp qua trẻ con nhà khác tập trung tinh thần ngậm n úm vú cao su, bị cướp mất là khóc, không ngậm trong miệng còn không ngủ được, không nghĩ tới lại dễ chịu như vậy!
Hoắc Tiểu Tiểu thấy xấu hổ nhưng cũng vui vẻ.
Tiếng chuông cửa ở bên ngoài vang lên, Hoắc Tùy Thành cầm lấy bình sữa mà Hoắc Tiểu Tiểu uống vô cùng chăm chú, rời khỏi phòng trong ánh mắt khó hiểu của cô.
“?” Hoắc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng hiểu được tâm tình của những đứa trẻ mỗi lần bị cướp bình sữa sẽ khóc toáng lên.
Trước đó còn thoải mái đến mức ngón chân cuộn lại, một giây sau liền cướp đi suối nguồn vui vẻ của cô.
Thật sự rất bực bội!
Đi thì đi, tại sao phải lấy bình sữa của con đi!
Trong phòng khách, ba nhân viên công tác đặt những đồ dùng trẻ em mới mua xuống đất.
Sữa bột, tã, quần áo trẻ con, xe đẩy em bé, cùng các loại đồ chơi và đồ tắm rửa của trẻ nhỏ.
“Hoắc tiên sinh, ngại quá, bởi vì quá muộn rồi nên mua những thứ này chậm trễ một chút, anh nhìn xem còn thiếu gì không, chúng tôi lại cho người đi mua.”
Hoắc Tùy Thành làm sao biết được là còn thiếu cái gì, nhưng đồ ăn mặc đi lại của trẻ con đều ở đây, chắc là cũng được rồi.
“Không thiếu gì nữa.”
“Được rồi, vậy anh cần chúng tôi đề cử giúp việc không?”
“Không cần.”
Toàn bộ quá trình nhân viên công tác đều mang theo nụ cười, sau khi có được câu trả lời hài lòng rồi mới rời đi.
Hoắc Tùy Thành nhìn một đống đồ ở dưới đất, anh mở một bình sữa bột trẻ con, múc hai muỗng sữa bột vào trong bình sữa, nhớ tới vừa rồi Hoắc Tiểu Tiểu ở trong phòng uống bình sữa kia đến mức không kịp chờ đợi, anh lại cho thêm một muỗng nữa.
Hoắc Tùy Thành chưa từng chăm trẻ, không biết bỏ bao nhiêu sữa bột thì phù hợp, anh càng không rõ ràng thêm bao nhiêu nước thì vừa, chỉ thấy trên bình sữa có mấy đường vạch, dựa vào kinh nghiệm cuộc sống, nghĩ rằng phải thêm nước vào khuấy, sau khi đủ hòa tan bột sữa rồi thì cầm trong lòng bàn tay cảm nhận nhiệt độ của sữa, nhiệt độ thích hợp, có lẽ là không sai.
Anh cầm bình sữa đi vào phòng, Hoắc Tiểu Tiểu đang nhỏ giọng khóc nức nở, trong mắt tràn đầy nước mắt, tủi thân đến mức miệng xẹp xuống, rất giống như có ai bắt nạt cô vậy.
Hoắc Tùy Thành gần như là chưa từng tiếp xúc với trẻ con, không biết dỗ cũng không biết nói chuyện, mặt mày anh bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu nghiêm nghị nói một câu: “Không được khóc.”
Hoắc Tiểu Tiểu xẹp miệng giống như miệng con vịt, mở miệng liền muốn lật tung cái nóc nhà này.
Một bình sữa được đưa tới.
“?”
Hoắc Tiểu Tiểu cầm lòng không đậu mà cắn một cái, một lần nữa m út một cách vui sướng thỏa thích.
!!!
Hoắc Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn.
Không phải là nước sôi để nguội nhạt nhẽo vô vị, mà là sữa bột đã pha với nước ấm!
Ông bố cặn bã làm người rồi!
Lại đích thân pha sữa bột cho mình uống!
Đây chẳng lẽ chính là hương vị tình thương của cha?
Làm người ta cảm động!
Hoắc Tiểu Tiểu ôm bình sữa gặm đến vui mừng hớn hở, hoàn toàn không để ý đến ông bố còn ở trong phòng đang lẳng lặng nhìn cô chăm chú, đáy mắt tràn đầy sự đánh giá.
Uống xong một bình sữa nhỏ, Hoắc Tiểu Tiểu ợ lên một cái, bên miệng tất cả đều là bọt sữa, nhưng cô vẫn không nỡ lấy n úm vú cao su ra khỏi miệng, ôm lấy tiếp tục gặm.
Thấy cô đã uống xong, Hoắc Tùy Thành không nuông chiều cô, lạnh lùng cướp lấy bình sữa.
Hoắc Tiểu Tiểu vừa uống sữa xong, cảm giác đói bụng biến mất không còn tăm hơi, tâm tình của cô rất tốt nên cũng không so đo việc Hoắc Tùy Thành cướp mất bình sữa, cái tôi của cô bành trướng, cảm thấy bản thân mình vào lúc này tinh thần sức lực vô hạn, có thể đánh chết một con trâu, cái chân nhỏ bọc trong âu phục đạp đạp.
Đoán chừng là Hoắc Tùy Thành nhìn thấy vết bẩn trên âu phục, anh cởi âu phục quấn trên người cô ra.
Cuối cùng cũng thoát khỏi âu phục như ướp muối kia, Hoắc Tiểu Tiểu cảm động đến mức rơi nước mắt.
Bố cứu con vào lúc nước sôi lửa bỏng!
Bố thật là tốt!
Con mãi mãi yêu bố!
Nhưng ngay sau đó cô liền bị Hoắc Tùy Thành đang cau mày xách vào phòng tắm, đặt trong bồn rửa tay.
Bồn rửa tay hình tròn, đặt cô vào đó cũng dư sức, không gian cực kỳ rộng rãi.
“...” Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.
Phòng tắm, bồn rửa tay.
Đây là muốn tắm rửa cho cô?
Tâm tình Hoắc Tiểu Tiểu cực kỳ phức tạp.
Mặc dù bây giờ cô chỉ là đứa trẻ mới sinh, nhưng mà…
Không tốt đâu?
Có chút thẹn thùng.
Chỉ chốc lát sau, Hoắc Tùy Thành cầm sữa tắm chuyên dành cho trẻ con, đồ tắm rửa chuyên dụng của trẻ, cùng… con vịt nhỏ.
Bên trong bồn rửa tay đầy nước ấm, một con vịt nhỏ màu vàng bị ném vào đó, một người bạn nhỏ trắng nõn cũng bị ném vào cùng.
Hoắc Tiểu Tiểu biết bơi, trong nước ấm cạn cô cũng không sợ, lúc cô đỏ bừng cả khuôn mặt chờ Hoắc Tùy Thành tắm cho cô, kết quả chỉ chờ được Hoắc Tùy Thành chà chà đôi bàn tay của cô, chà chà chân, sau đó một tay đỡ phần gáy của cô, để cô ngâm trong bồn rửa tay một lúc.
Con vịt nhỏ rẽ nước bơi xung quanh cô, cô bị con vịt nhỏ hấp dẫn ánh mắt, tay nâng lên, vọc nước vang lên một tiếng bạch, nước bắn lên rất cao, văng lên trên người Hoắc Tùy Thành.
Cô cười khanh khách.
Tiếng cười vừa vang lên, nụ cười của cô liền cứng lại ở trên mặt.
Cô vô cùng kinh hoảng.
…… Cô vừa làm gì vậy?
Vọc nước chơi vịt con?
Thân thể này rốt cuộc đã làm gì cô vậy, khiến cô trở nên ngây thơ như vậy!
Không có cách nào kháng cự lại n úm vú cao su, thân thể không tự chủ được bị hấp dẫn, theo tình hình này, Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy đến ba bốn tuổi, đoán chừng mình liền có thể vui vẻ cùng các bạn nhỏ khác chơi bùn, đếm sao.
Ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu dại ra, hình ảnh kia quá đẹp khiến cô không dám tưởng tượng.
Trong lúc Hoắc Tiểu Tiểu đang ở trạng thái hoài nghi cuộc đời, Hoắc Tùy Thành một tay xách cô lên.
Xưa này cô chưa từng có lần nào tắm qua loa như vậy.
Hoắc Tiểu Tiểu lấy lại tinh thần, bản thân mình đã được lau sạch nước, đang nằm trên giường lớn.
Ok, I am fine*.
*Raw của cụm này là 彳亍口巴, tách ra từng bộ chữ của từ 行吧, nghĩa là được thôi. Trong tiếng Trung khi người khác dùng 彳亍口巴, lúc đó họ đang bày tỏ thái độ không muốn nói hoặc là không cần nói nhiều.
Tốt xấu gì cũng coi như là rửa sạch những thứ dơ dáy trên người rồi, có còn hơn không.
Hoắc Tùy Thành ở một bên, từ trong một đống túi mua sắm lấy ra từng món quần áo trẻ con, lại lục ra một bộ yếm thủng đáy* liền thân màu trắng mặc vào cho cô.
*Yếm thủng đáy
Đồ liền thân nhìn thì thấy dễ mặc, nhưng thật sự không dễ tí nào.
Hoắc Tùy Thành mở bộ đồ liền thân ra đặt lên giường rồi đặt Hoắc Tiểu Tiểu ở giữa bộ đồ liền thân, nhét tay chân của cô vào trong bốn cái ống, sau khi mặc vào cài nút lại thì mới phát hiện ra mình đã mặc ngược hai đầu trên dưới rồi.
Chân thì nhét vào trong tay áo, tay thì nhét vào trong ống quần.
Chuyện nhỏ nhặt như thế này cực kỳ thách thức sự kiên nhẫn của Hoắc Tùy Thành, thời gian của một buổi tối đều tiêu tốn vào việc xử lý chuyện vụn vặt nhàm chán của một đứa trẻ, những chuyện này mỗi giờ mỗi phút thách thức giới hạn kiên nhẫn của anh. Nhưng thấy Hoắc Tiểu Tiểu vô tội nhìn mình chằm chằm, Hoắc Tùy Thành đè nén tính tình, mở từng cái cúc áo, sau khi mặc xong rồi thì lấy ra một cái tã thay cho cô, làm xong tất cả những chuyện này, Hoắc Tùy Thành mới nhẹ nhàng thở ra, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Đêm dài lộ ra sự nặng nề.
Sư phụ Hoắc bận rộn cả một ngày bắt đầu rửa mặt rồi chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ, anh vẫn hơi chần chờ về những vấn đề trong tối nay của Hoắc Tiểu Tiểu.
Trong nhà không có nôi, đứa trẻ nhỏ như vậy ngủ một mình không an toàn, lỡ như lăn xuống đất hay là bị chăn mền che miệng che mũi xảy ra nguy hiểm, dù sao thì cũng không thể không trông nom.
Nhưng anh chưa từng ngủ cùng một giường với bất kỳ ai.
Sau khi suy tư ba đến năm giây, Hoắc Tùy Thành vẫn ôm Hoắc Tiểu Tiểu đến phòng ngủ của mình rồi đặt lên giường mình.
Đối với việc ngủ ở đâu, Hoắc Tiểu Tiểu không có chút ý kiến nào, mệt mỏi cả một ngày rồi, sau khi ăn uống no đủ, cơn buồn ngủ cuốn tới, mí mắt dần dần nặng trĩu, chỉ một lát sau cô liền chìm vào giấc ngủ.
Liên quan tới việc trẻ con mới sinh ra cho uống sữa bao lâu một lần, bách khoa Baidu nói như thế này.
- -- Trẻ con mới sinh dung lượng dạ dày cực kỳ nhỏ, dạ dày hoạt động cũng khá là nhanh, sẽ thấy đói rất nhanh, từ đó số lần cho uống bữa rõ ràng cũng tăng nhiều. Trẻ con mới sinh mà xuất hiện tình trạng đói thì phải cho bú kịp thời, đây là dựa theo nguyên tắc nuôi con cần thiết, 4-6 tháng sau khi bé mới ra đời thì có thể một ngày cho ăn trên dưới bảy lần.
Nói cách khác, hai đến ba tiếng đồng hồ cần phải cho ăn một lần.
Hai giờ sáng, Hoắc Tiểu Tiểu bị đói tỉnh lại.
Dạ dày trống rỗng, bụng reo ùng ục, theo đó là một cơn rùng mình, tã lót mất hiệu quả.
Không có đồng hồ báo thức không biết thời gian, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Hoắc Tùy Thành ngủ say bên cạnh, cô tự hỏi nên vỗ bố dậy hay ồn ào khóc lóc làm bố dậy.
Bận rộn nửa ngày, cô có thể nhìn thấy giữa lông mày của Hoắc Tùy Thành có chứa sự không kiên nhẫn sâu sắc đối với mình, mỗi người đều có tính gắt ngủ, hơn nửa đêm bị sự ồn ào đánh thức, không một ai sẽ có tâm tình tốt.
Sau khi đắn đo, Hoắc Tiểu Tiểu vì suy nghĩ cho sự an toàn tính mạng của mình mà đưa ra quyết định, vẫn áp dụng cách thức khá ôn hòa.
Cô từ trong tã lót vươn tay vỗ lên mặt giường, muốn dùng động tĩnh chậm rãi đánh thức Hoắc Tùy Thành, nhưng cô dường như đã đánh giá cao thân thể dài vài tấc này, tay cô đập vào giường giống như vỗ vào không khí, không có một chút gợn sóng nào.
Ùng ục ---
Cái này không được, càng ngày càng đói rồi.
Cô trơ mắt nhìn khoảng giác giữa mình và Hoắc Tùy Thành, bàn tay phải của Hoắc Tiểu Tiểu nắm lấy chăn mền bên tay trái, mượn lực ra sức lật sang trái, cô cắn môi nghiến răng, sử dụng toàn bộ sức mạnh, bạch bạch một tiếng, cả người giống như trở mặt mà nằm sấp trên giường.
Đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng!!!
Hoắc Tiểu Tiểu nằm sấp trên giường khiếp sợ không thôi.
Cô tuyệt đối là đứa trẻ trâu bò nhất giới trẻ con!
Vừa ra đời đã học được cách cười, ngày thứ hai liền học được cách xoay người!
Nói chuyện bước đi cộng số chẳng phải là chuyện trong tầm tay à!
Hai tay Hoắc Tiểu Tiểu ra sức, hai chân đạp đạp, cô hưng phấn bò lên phía trước mấy bước, bò đến bên cạnh Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tùy Thành ngủ rất say, một chút động tĩnh ấy của Hoắc Tiểu Tiểu cũng không làm kinh động đến anh chút nào.
Ùng ục ùng ục ---
Lại kêu lên rồi.
Bàn tay nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu ở trên vai Hoắc Tùy Thành lay hai cái, anh không tỉnh lại.
Cô đẩy cằm của Hoắc Tùy Thành, anh vẫn không tỉnh.
Cô lại nhéo lỗ tai Hoắc Tùy Thành, anh vẫn không tỉnh.
Hoắc Tiểu Tiểu nuốt nước bọt hai cái, càng ngày càng đói.
Cô tăng cường độ tay mà lay Hoắc Tùy Thành, dù thế nào thì cũng đã gọi được mười phút rồi, vẫn không thấy anh tỉnh lại.
Sao có thể ngủ như vậy chứ!
Gọi cũng gọi không dậy được!
Hoắc Tiểu Tiểu cực kỳ đói, tay không kiềm chế lực đạo cho anh một cái tát.
Dậy đi!
Cho con bú!
Chát ---
Tiếng vang lanh lảnh vang lên.
Lông mày Hoắc Tùy Thành giật giật.
Đánh xong rồi Hoắc Tiểu Tiểu mới thấy chột dạ, cô nhẹ nhàng thổi thổi vào lòng bàn tay hơi sưng, lại thấy Hoắc Tùy Thành như sắp tỉnh rồi, gần như là theo bản năng, cô nhắm hai mắt lại, mở hai tay ra, thế giới không liên quan gì đến mình.
Hoắc Tùy Thành chậm dãi tỉnh lại.
Tâm tình anh phức tạp nhìn Hoắc Tiểu Tiểu nằm sấp bên cạnh mình giả vờ ngủ.
“... Vừa rồi bố chưa ngủ.”
Bình luận facebook