-
Chương 92: C92: Ngoại truyện 14nói không chừng bố sẽ đánh gãy chân bạn trai con
Hoắc Tiểu Tiểu thật sự không tin được, bố cô lại còn dám nhắc đến chuyện giấy cam đoan này ở trước mặt cô?
Giấy cam đoan có bằng cách nào trong lòng bố không rõ sao?
Năm đó, bố nắm tay cô cố sức nhấn dấu tay lên trên giấy bảo đảm, cô thế đơn lực bạc, nhỏ bé bất lực không có nơi nương tựa nên mới đóng dấu, đến nay còn nhớ rõ nội dung giấy cam đoan.
- - “Bố yêu dấu, Hoắc Tiểu Tiểu con cam đoan, chưa đầy hai mươi lăm tuổi thì không yêu đương, nếu như làm trái thì mời bố đánh gãy chân con. Người cam đoan, Hoắc Tiểu Tiểu.”
Nhìn câu “Mời bố đánh gãy chân của con” này.
Mời!
Chỉ cần một chữ “Mời” cũng đủ để nhìn ra được, tâm tư phản diện của bố cô lúc trước ác độc cỡ nào!
Mặt khác, câu “Chưa đầy hai mươi lăm tuổi thì không yêu đương”.
Hai mươi lăm tuổi, nghĩa là trong hơn mười năm nữa không cho phép cô yêu đương, cưỡng ép, ức chế bản tính của cô, đây là chuyện con người làm sao?
Lấy đâu ra mặt mũi mà nhắc đến trước mặt cô?
Hoắc Tiểu Tiểu không tin bố cô thật sự mặt dày như vậy, dám lấy giấy cam đoan năm đó ra.
Bố dám lấy ra, cô dám xé!
Dù sao thì năm đó bố cũng là bắt nạt cô không hiểu chuyện, cô bị ép đóng dấu.
“Con không tin” Hoắc Tiểu Tiểu hùng hồn nhìn bố cô: “Bố, bố đừng gạt con, sao con không nhớ rõ con từng cam đoan với bố? Bố có bằng chứng không?”
“Đương nhiên là có.”
Hoắc Tiểu Tiểu đưa tay về phía bố mình: “Vậy bố lấy ra cho con xem xem, con không tin con từng cam đoan với bố là không yêu đương trước hai mươi lăm tuổi.”
Hoắc Tùy Thành nhìn cô: “Bố có từng nói dối con không?”
“Mặc dù không có nhưng chuyện như vậy con không tin đâu. Ông nội, ông tin con đã từng cam đoan với bố là không yêu đương trước hai mươi lăm tuổi sao?”
Đề tài được chuyển lên người ông cụ.
Ông cụ Hoắc cười cười: “Ông nội mặc kệ con mấy tuổi, chỉ cần trưởng thành thì con có thể yêu đương.”
“Bố, bố nghe ông nội nói rồi chứ? Nếu như bố không lấy ra được chứng cứ, vậy thì sau khi trưởng thành con muốn yêu đương.”
Thấy vẻ mặt Hoắc Tùy Thành không tốt, Hoắc Tiểu Tiểu cũng không dám lấy cứng chọi cứng với bố mình, nhưng giấy cam đoan “vô cùng nhục nhã” kia, cô không k1ch thích bố cô lấy ra thì không được!
“Bố, bố đừng gạt con, trước kia là con không hiểu chuyện, lời con từng cam đoan cũng không thể tính.”
“Không tính?” Hoắc Tùy Thành nói: “Hoắc Tiểu Tiểu, con nên biết bố là thương nhân, chỉ nhìn hợp đồng. Thư từ mà con từng đóng dấu, ở chỗ bố chính là bằng chứng, nếu như con dám yêu đương trước hai mươi lăm tuổi, con xem bố có đánh gãy chân con không.”
“Ông nội! Ông xem bố kìa!” Chuyên, chế!
Ông cụ Hoắc dùng ánh mắt trách cứ nhìn Hoắc Tùy Thành một cái: “Con hà khắc với con bé như thế làm gì? Lấy giấy cam đoan ra cho bố xem thử xem?”
Hoắc Tiểu Tiểu không chê lớn chuyện: “Đúng vậy, lấy ra cho con và ông nội xem xem.”
Hoắc Tùy Thành nhìn hai ông con nhất trí với nhau thì đứng dậy lên lầu.
Hoắc Tùy Thành vừa đi, Hoắc Tiểu Tiểu vội vàng thổi gió bên tai ông nội: “Ông nội, giấy cam đoan kia chắc chắn là bố lừa con ký, con không có chút ấn tượng nào cả, hơn nữa con làm sao có thể ký giấy như vậy được, ông nói xem đúng không.”
Ông cụ không lên tiếng, chỉ cười cười, không nói một từ.
Hoắc Tùy Thành từ trên lầu đi xuống, trên tay cầm một tờ giấy.
Hoắc Tiểu Tiểu tràn đầy phấn khởi, mài dao xoèn xoẹt.
Một chút tâm tư ấy của cô được viết hết lên mặt, Hoắc Tùy Thành nhìn thoáng qua: “Hoắc Tiểu Tiểu, nếu như con dám làm hỏng, hôm nay bố liền đánh gãy chân con.”
“...” Có đôi khi bố cô đoán tâm tư người ta vẫn rất chuẩn.
Hoắc Tùy Thành mở giấy cam đoan ra trước mặt ông cụ, lọt vào tầm mắt chính là một hàng chữ.
“Bố yêu dấu, Hoắc Tiểu Tiểu con cam đoan, chưa đầy hai mươi lăm tuổi thì không yêu đương, nếu như làm trái, mời bố đánh gãy chân con. Người cam đoan, Hoắc Tiểu Tiểu.” Trên hàng chữ này còn có một dấu tay nho nhỏ.
Ông cụ nhìn dấu tay kia liền cười, bắt lấy tay Hoắc Tiểu Tiểu ấn lên: “Tiểu Tiểu, con nhìn con xem, chớp mắt mà đã lớn như vậy rồi, tay đã lớn gấp đôi so với khi còn bé.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn thấy giấy cam đoan này, lại nghĩ tới hình ảnh năm đó bố cô nắm lấy tay cô nhấn lên trên đó.
Tay bố cô có lực như vậy, lúc ấy cô sử dụng hết sức cũng không thể nào thoát ra khỏi bàn tay ma quỷ của bố cô, đã qua nhiều năm như vậy lại nhìn thấy thứ này, cô hận đến nghiến răng.
Cô phải nghĩ cách xé tờ giấy cam đoan này đi mới được.
“Bố, đây là chữ của bố đúng không? Dấu ấn này vừa nhìn chính là bố bắt lấy tay con ấn xuống, bố ép buộc con, con không nhận!”
“Vậy sao? Ai có thể chứng minh là bố ép con?”
“...”
Hoắc Tùy Thành chậm rãi thu lại giấy cam đoan: “Hoắc Tiểu Tiểu, giấy cam đoan ở đây, con dám yêu đương thì thử xem.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn giấy cam đoan trong tay bố cô, vững tâm, cô cứng cổ: “Thử thì thử! Không có pháp luật nào quy định trưởng thành thì không thể yêu đương. Ngược lại là bố, hai mươi lăm tuổi mới cho con yêu đương, bố cũng không sợ đến lúc đó không có ai thèm, con không lấy chồng được thì làm sao bây giờ?”
“Không lấy chồng được thì nhà họ Hoắc không nuôi nổi con sao?” Hoắc Tùy Thành sầm mặt lại: “Còn nhỏ tuổi mà cả ngày nghĩ đến yêu đương, con mới bao lớn? Thế nào? Bây giờ có mục tiêu rồi? Con muốn yêu đương với ai? Dịch Khiêm hay là Lục Tinh Thần? Hay là đều muốn yêu cả hai?”
“Mặc dù bây giờ không muốn yêu nhưng sau này chắc chắn sẽ có, bố không thể can thiệp vào chuyện của con được.”
“Vừa trưởng thành con liền muốn yêu đương, con phân biệt được người tốt người xấu không?”
Vẻ mặt Hoắc Tiểu Tiểu không phục: “Làm sao lại không phân biệt được? Cũng không phải là tất cả đàn ông đều là người xấu? Con nào có xui xẻo như vậy, gặp được người đàn ông nào thì người đó chính là người xấu. Dù sao con cũng mặc kệ, sau khi trưởng thành con muốn yêu, tính từ bây giờ thì chỉ còn bốn năm nữa!”
Trên mặt cô là sự vui mừng và chờ mong, giống như thật sự hướng tới ngày tháng yêu đương trong tương lai.
Ông cụ Hoắc gõ gõ trán cô: “Con nhóc nhà con mới bao lớn, cả ngày nghĩ đến yêu đương, có xấu hổ không?”
“Đây là chuyện rất bình thường, con không cảm thấy xấu hổ. Ông nội, ông bắt đầu yêu đương từ lúc nào?”
Hoắc Tùy Thành thờ ơ lạnh nhạt, nghe ông cụ nói về mối tình đầu của mình, trong đầu anh lại nhớ tới hôm nay nhìn thấy Lục Tinh Thần ở văn phòng.
Mấy năm không gặp, đứa trẻ năm đó cả ngày đi theo sau lưng Hoắc Tiểu Tiểu bây giờ đã lớn rồi, đã sớm mất đi dáng vẻ non nớt, không rành việc đời của trước kia.
Con trai duy nhất của Lục Lệ Hành, sau lưng là nhà họ Lục, anh biết tương lai triển vọng của Lục Tinh Thần không thể đo lường được, cũng hiểu rõ, Lục Lệ Hành không thể nuôi ra một đứa con trai có phẩm hạnh không đoan chính.
Nhưng anh cũng nhìn ra được, lúc thằng oắt con đó đối mặt với câu hỏi có phải cùng Hoắc Tiểu Tiểu yêu sớm hay không, nó nói chuyện cũng không thành khẩn.
Cố ý.
Còn nhỏ tuổi mà bụng đã đầy tâm tư và ý xấu.
Hoắc Tùy Thành hơi híp hai mắt, Hoắc Tiểu Tiểu với dáng vẻ chờ mong, hướng tới việc yêu đương, tương lai chỉ cần ngoắc ngoắc tay với nó, nói không chừng nhóc con này liền bị câu đi.
Đều nói con gái giống cha, bản thân anh cũng không rõ, làm sao anh lại sinh ra được đứa con gái giống như Hoắc Tiểu Tiểu, không có chỗ nào giống mình cả.
“Bố ơi? Bố!”
Hoắc Tùy Thành đột nhiên hoàn hồn: “Làm sao?”
“Bố, bố đang nghĩ gì vậy?”
“Bố đang nghĩ rốt cuộc con có phải con ruột của bố hay không, có chỗ nào giống bố?”
“...” Hoắc Tiểu Tiểu mài răng, hay cho một ông bố không nói nổi một lời hay.
“Bố, mối tình đầu của bố là vào lúc nào?”
Hoắc Tùy Thành liền giật mình, dường như không muốn trả lời vấn đề này, anh đứng dậy: “Con vẫn nên đặt tâm tư vào học tập đi, không thi đậu vào Thị Nhất Trung, bố cũng sẽ không giúp con đi cửa sau.”
Hoắc Tiểu Tiểu liếc mắt liền nhìn thấu bố cô, cô tiến đến bên cạnh ông cụ: “Ông nội, có phải là bố chưa từng yêu đương không?”
Đáp lại cô là tiếng cười to của ông cụ và bóng lưng vội vã đi lên lầu của Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm.
Dùng giấy cam đoan và chuyện mối tình đầu của bố cô để chọc cười, cuối cùng cũng thành công dời đi sự chú ý của bố và ông nội.
Mặc dù bị người ta hiểu lầm nhưng cũng may là bố cô không truy cứu chuyện hôm nay bị mời phụ huynh.
Giải thích thì giải thích không rõ được, tin tưởng cô thì đương nhiên sẽ tin tưởng, không tin thì cô nói thế nào cũng sẽ không tin, điều cô có thể làm chính là khiến bố cô không tiếp tục thao thao bất tuyệt bên tai cô.
Ăn cơm xong lên lầu làm bài tập ngày hôm nay, trong điện thoại, tin nhắn wechat liên tục được gửi tới. Lục Tinh Thần hỏi cô có sao không, bên trong nhóm chat cũng đang thảo luận về việc rốt cuộc là ai tiết lộ chuyện này, duy chỉ có Dịch Khiêm không có ngoi lên, im lặng không nói một câu.
Hoắc Tiểu Tiểu đang làm bài đột nhiên tâm sự nặng nề.
Hôm nay mặc dù không biết là ai đồn nhảm chuyện cô và Lục Tinh Thần yêu đương nhưng cũng đã chứng minh một điểm, bình thường cô quả thật qua lại quá thân thiết với mấy người Dịch Khiêm. Ở tuổi này mà có quan hệ thân mật, không khoảng cách thì dưới cái nhìn của người khác đã sớm chẳng phải đơn thuần, huống chi…
Có phải Lục Tinh Thần thích cô không.
Sau khi cùng Lục Tinh Thần chơi đùa như anh em hơn mười năm, Hoắc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này.
Cũng không phải là cô tự luyến, dù sao thì cô cũng không phải là trẻ con, có phải thích cô hay không, cô nhìn ra được.
Ở tuổi mười bốn, mười lăm, thời kỳ nổi loạn biết có người thích là rất bình thường, ai ở tuổi này mà trong lòng không có mấy đối tượng thầm mến?
Nhưng cô thật sự không có cảm giác với Lục Tinh Thần, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, thời gian ở cùng nhau còn nhiều hơn so với thời gian cô ở cùng bố cô, quen đến mức không thể quen hơn được nữa, có việc xấu hổ nào mà cô không biết?
Trong lòng cô, Lục Tinh Thần nhiều nhất chỉ là em trai.
Đối với em trai mình thì sao có thể có suy nghĩ không nên có?
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu, không được, không được, Lục Tinh Thần không phải là đồ ăn của cô.
Điện thoại trong tay rung lên kéo cô về hiện thực.
Cô mở nhóm chat Wechat ra, bên trong đã bắt đầu thảo luận kịch liệt về chủ đề “Rốt cuộc là ai tung tin đồn Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tinh Thần yêu sớm”. Đã xảy ra thì không thể ngăn cản, đối tượng hoài nghi từ bạn cùng lớp cho đến bảo vệ ở cửa, cuối cùng Lục Tĩnh Nhất nói một câu: “Người tung tin đồn đúng là không có mắt, cho dù Hoắc Tiểu Tiểu yêu sớm thì đối tượng cũng nên là Dịch Khiêm mới phải.”
Mấy người Hướng Sâm dồn dập phụ họa, cùng sâu sắc cảm thấy người tung tin đồn bị mù.
Dịch Khiêm?
Lông mày Hoắc Tiểu Tiểu nhăn lại, rõ ràng như vậy sao?
Dịch Khiêm thích cô?
Hoắc Tiểu Tiểu cẩn thận nhớ lại chuyện lúc trước, hình như thật đúng là có chút đầu mối.
Từ nhỏ đến lớn, nơi có Lục Tinh Thần thì sẽ có Dịch Khiêm, so sánh với em trai Lục Tinh Thần, Dịch Khiêm có chủ kiến rất lớn, cô cũng không dám coi anh là em trai, nhưng cũng chưa từng nghĩ theo hướng anh thích mình, nhiều lắm thì, xem như là anh trai?
Hoắc Tiểu Tiểu thở dài, nằm sấp trên bàn sách mà uể oải.
Hiện tại chỉ là sự rung động của thanh thiếu niên, chờ sau này trưởng thành rồi, có lẽ bọn họ sẽ không thích mình nữa đâu nhỉ.
… Chờ chút, sao lời này quen vậy?
Giống như ban đầu lúc ở nhà trẻ, hai bạn nhỏ nói thích mình, khi đó cô cũng không xem là chuyện gì to tát, mà cô nghĩ, trẻ con đi nhà trẻ thì biết cái gì, chờ bọn họ trưởng thành rồi thì sẽ không thích mình nữa.
Tính sai rồi.
Không, kịch bản máu chó như thế không có khả năng xảy ra với cô. Hai tiểu quỷ kia cũng chỉ thích mình bây giờ mà thôi. Chờ bọn họ trưởng thành rồi, gặp càng nhiều cô gái ưu tú hơn thì sẽ hiểu rõ rốt cuộc bản thân thích cô gái như thế nào.
Cô cùng lắm chỉ là một vì sao mà bọn họ nhìn thấy lúc tình cảm đang còn ngây ngô, sẽ còn có nhiều vì sao sáng chói hơn, thậm chí là mặt trăng cô đơn thanh khiết đang chờ bọn họ.
Khẩu vị sẽ thay đổi, màu sắc yêu thích sẽ thay đổi, người mình thích cũng sẽ thay đổi, không có gì là mãi mãi.
Cửa phòng bị gõ vang, Hoắc Tiểu Tiểu hoàn hồn, cô quay đầu liền thấy ông cụ Hoắc bưng một dĩa trái cây đi vào.
“Ông nội.”
Hoắc lão tiên sinh ngồi trên ghế sô pha bên cạnh bàn sách, hiền lành nhìn cô, ông hỏi: “Ông nội mang trái cây ướp lạnh tới cho con, làm bài tập xong chưa?”
Hoắc Tiểu Tiểu đặt bút xuống, từ sau bàn sách đi tới, ngồi bên cạnh ông nội: “Vâng, sắp rồi.”
“Ông nhớ là sắp thi cao trung rồi nhỉ? Có nắm chắc hay không?”
“Có! Ông nội ông yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm ông mất mặt.”
Ông cụ cười.
Ông luôn luôn không lo lắng về thành tích của Hoắc Tiểu Tiểu, cô vẫn luôn đứng đầu, thông minh hiểu chuyện, không cần ông phí một chút tâm tư nào.
“Ông nội tin con.” Hoắc lão tiên sinh dừng lại một chút: “Ông nội đã suy nghĩ rất lâu, chuyện ngày hôm nay, ông vẫn muốn nói chuyện với con.”
“Ông nội nói đi.”
Hoắc lão tiên sinh đắn đo suy nghĩ một lúc rồi nói: “Những lời mà hôm nay bố con nói có lẽ là có chút làm quá, cái gì mà hai mươi lăm tuổi mới có thể yêu đương, con đừng để trong lòng. Con cũng biết tính khí của bố con, bố chỉ hù dọa con một chút thôi.”
“Con biết bố chỉ nói mà thôi, chẳng lẽ bố thật sự nỡ đánh gãy chân con? Từ nhỏ đến lớn, bố hù dọa con đã quen, động một chút là lại muốn đánh gãy chân con, nhưng chân của con đến bây giờ còn rất tốt,” Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút: “Có điều nói không chừng bố sẽ đánh gãy chân bạn trai con.”
“Còn nhỏ tuổi mà mở miệng là bạn trai, nói càng ngày càng thuận miệng.”
“Ông nội, ông đừng chê cười con.”
“Được, ông nội không chê cười con, nhưng mà, ông nội vẫn hy vọng con có thể hiểu được nỗi khổ tâm của bố con. Không biết lời nói hôm nay của bố con, con có nghe vào hay không. Tiểu Tiểu, ông nội và bố con đều là đàn ông, đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, không phải chúng ta cấm con yêu đương, chúng ta chỉ không hy vọng con bị tổn thương khi còn nhỏ như vậy. Chờ sau này con lớn thêm một chút, trưởng thành rồi, biết cách phân biệt người tốt, người xấu, biết tâm cơ lòng dạ ra sao rồi hẵng đi tìm bạn trai yêu đương, được không?”
Hoắc Tiểu Tiểu ôm cánh tay ông cụ: “Ông nội, ông đừng lo lắng cho con như vậy, con không phải là trẻ con nữa, con biết nên làm thế nào, ông yên tâm, con sẽ không để cho người khác làm tổn thương đến con.”
“Tình yêu là chuyện nước chảy mây trôi, ông nội hy vọng sau này con có thể gặp được một người chân chính thích con, bảo vệ con. Nếu như đến lúc đó ông nội vẫn còn thì nhất định sẽ giúp con xem xét thật tốt. Nhưng nếu ông nội không còn, bố con sẽ thay con quat sát kỹ càng. Có vài người rất xấu, chỉ lừa gạt cô gái nhỏ đơn thuần như con, kinh nghiệm sống của con chưa nhiều, không hiểu cũng bình thường, nhưng bố của con thấy nhiều biết rộng, đã gặp qua không ít người xấu lòng mang trăm phương ngàn kế, người mà bố con không cho cưới… Tiểu Tiểu, không phải ông nội bảo con nhất nhất phải nghe lời bố, nhưng ít ra cũng đừng quyết định vội vàng như vậy. Quan sát thật kỹ phẩm tính của người đó đã. Bố của con rất yêu con, sau này con không được tùy hứng làm tổn thương bố con. Bởi vì bố là người không thể trơ mắt nhìn con nhảy vào hố lửa nhất trên thế giới này. Bố con hy vọng con hạnh phúc, hy vọng hơn ai hết.”
Hoắc Tiểu Tiểu im lặng gật đầu.
Ông cụ thở dài một hơi: “Nhưng cũng phải đồng ý với ông nội, mặc kệ sau này con thích ai thì cũng không thể quên thích ông nội và bố.”
“Vâng, con mãi mãi cũng sẽ không quên, con sẽ luôn yêu ông nội và bố.”
Giấy cam đoan có bằng cách nào trong lòng bố không rõ sao?
Năm đó, bố nắm tay cô cố sức nhấn dấu tay lên trên giấy bảo đảm, cô thế đơn lực bạc, nhỏ bé bất lực không có nơi nương tựa nên mới đóng dấu, đến nay còn nhớ rõ nội dung giấy cam đoan.
- - “Bố yêu dấu, Hoắc Tiểu Tiểu con cam đoan, chưa đầy hai mươi lăm tuổi thì không yêu đương, nếu như làm trái thì mời bố đánh gãy chân con. Người cam đoan, Hoắc Tiểu Tiểu.”
Nhìn câu “Mời bố đánh gãy chân của con” này.
Mời!
Chỉ cần một chữ “Mời” cũng đủ để nhìn ra được, tâm tư phản diện của bố cô lúc trước ác độc cỡ nào!
Mặt khác, câu “Chưa đầy hai mươi lăm tuổi thì không yêu đương”.
Hai mươi lăm tuổi, nghĩa là trong hơn mười năm nữa không cho phép cô yêu đương, cưỡng ép, ức chế bản tính của cô, đây là chuyện con người làm sao?
Lấy đâu ra mặt mũi mà nhắc đến trước mặt cô?
Hoắc Tiểu Tiểu không tin bố cô thật sự mặt dày như vậy, dám lấy giấy cam đoan năm đó ra.
Bố dám lấy ra, cô dám xé!
Dù sao thì năm đó bố cũng là bắt nạt cô không hiểu chuyện, cô bị ép đóng dấu.
“Con không tin” Hoắc Tiểu Tiểu hùng hồn nhìn bố cô: “Bố, bố đừng gạt con, sao con không nhớ rõ con từng cam đoan với bố? Bố có bằng chứng không?”
“Đương nhiên là có.”
Hoắc Tiểu Tiểu đưa tay về phía bố mình: “Vậy bố lấy ra cho con xem xem, con không tin con từng cam đoan với bố là không yêu đương trước hai mươi lăm tuổi.”
Hoắc Tùy Thành nhìn cô: “Bố có từng nói dối con không?”
“Mặc dù không có nhưng chuyện như vậy con không tin đâu. Ông nội, ông tin con đã từng cam đoan với bố là không yêu đương trước hai mươi lăm tuổi sao?”
Đề tài được chuyển lên người ông cụ.
Ông cụ Hoắc cười cười: “Ông nội mặc kệ con mấy tuổi, chỉ cần trưởng thành thì con có thể yêu đương.”
“Bố, bố nghe ông nội nói rồi chứ? Nếu như bố không lấy ra được chứng cứ, vậy thì sau khi trưởng thành con muốn yêu đương.”
Thấy vẻ mặt Hoắc Tùy Thành không tốt, Hoắc Tiểu Tiểu cũng không dám lấy cứng chọi cứng với bố mình, nhưng giấy cam đoan “vô cùng nhục nhã” kia, cô không k1ch thích bố cô lấy ra thì không được!
“Bố, bố đừng gạt con, trước kia là con không hiểu chuyện, lời con từng cam đoan cũng không thể tính.”
“Không tính?” Hoắc Tùy Thành nói: “Hoắc Tiểu Tiểu, con nên biết bố là thương nhân, chỉ nhìn hợp đồng. Thư từ mà con từng đóng dấu, ở chỗ bố chính là bằng chứng, nếu như con dám yêu đương trước hai mươi lăm tuổi, con xem bố có đánh gãy chân con không.”
“Ông nội! Ông xem bố kìa!” Chuyên, chế!
Ông cụ Hoắc dùng ánh mắt trách cứ nhìn Hoắc Tùy Thành một cái: “Con hà khắc với con bé như thế làm gì? Lấy giấy cam đoan ra cho bố xem thử xem?”
Hoắc Tiểu Tiểu không chê lớn chuyện: “Đúng vậy, lấy ra cho con và ông nội xem xem.”
Hoắc Tùy Thành nhìn hai ông con nhất trí với nhau thì đứng dậy lên lầu.
Hoắc Tùy Thành vừa đi, Hoắc Tiểu Tiểu vội vàng thổi gió bên tai ông nội: “Ông nội, giấy cam đoan kia chắc chắn là bố lừa con ký, con không có chút ấn tượng nào cả, hơn nữa con làm sao có thể ký giấy như vậy được, ông nói xem đúng không.”
Ông cụ không lên tiếng, chỉ cười cười, không nói một từ.
Hoắc Tùy Thành từ trên lầu đi xuống, trên tay cầm một tờ giấy.
Hoắc Tiểu Tiểu tràn đầy phấn khởi, mài dao xoèn xoẹt.
Một chút tâm tư ấy của cô được viết hết lên mặt, Hoắc Tùy Thành nhìn thoáng qua: “Hoắc Tiểu Tiểu, nếu như con dám làm hỏng, hôm nay bố liền đánh gãy chân con.”
“...” Có đôi khi bố cô đoán tâm tư người ta vẫn rất chuẩn.
Hoắc Tùy Thành mở giấy cam đoan ra trước mặt ông cụ, lọt vào tầm mắt chính là một hàng chữ.
“Bố yêu dấu, Hoắc Tiểu Tiểu con cam đoan, chưa đầy hai mươi lăm tuổi thì không yêu đương, nếu như làm trái, mời bố đánh gãy chân con. Người cam đoan, Hoắc Tiểu Tiểu.” Trên hàng chữ này còn có một dấu tay nho nhỏ.
Ông cụ nhìn dấu tay kia liền cười, bắt lấy tay Hoắc Tiểu Tiểu ấn lên: “Tiểu Tiểu, con nhìn con xem, chớp mắt mà đã lớn như vậy rồi, tay đã lớn gấp đôi so với khi còn bé.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn thấy giấy cam đoan này, lại nghĩ tới hình ảnh năm đó bố cô nắm lấy tay cô nhấn lên trên đó.
Tay bố cô có lực như vậy, lúc ấy cô sử dụng hết sức cũng không thể nào thoát ra khỏi bàn tay ma quỷ của bố cô, đã qua nhiều năm như vậy lại nhìn thấy thứ này, cô hận đến nghiến răng.
Cô phải nghĩ cách xé tờ giấy cam đoan này đi mới được.
“Bố, đây là chữ của bố đúng không? Dấu ấn này vừa nhìn chính là bố bắt lấy tay con ấn xuống, bố ép buộc con, con không nhận!”
“Vậy sao? Ai có thể chứng minh là bố ép con?”
“...”
Hoắc Tùy Thành chậm rãi thu lại giấy cam đoan: “Hoắc Tiểu Tiểu, giấy cam đoan ở đây, con dám yêu đương thì thử xem.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn giấy cam đoan trong tay bố cô, vững tâm, cô cứng cổ: “Thử thì thử! Không có pháp luật nào quy định trưởng thành thì không thể yêu đương. Ngược lại là bố, hai mươi lăm tuổi mới cho con yêu đương, bố cũng không sợ đến lúc đó không có ai thèm, con không lấy chồng được thì làm sao bây giờ?”
“Không lấy chồng được thì nhà họ Hoắc không nuôi nổi con sao?” Hoắc Tùy Thành sầm mặt lại: “Còn nhỏ tuổi mà cả ngày nghĩ đến yêu đương, con mới bao lớn? Thế nào? Bây giờ có mục tiêu rồi? Con muốn yêu đương với ai? Dịch Khiêm hay là Lục Tinh Thần? Hay là đều muốn yêu cả hai?”
“Mặc dù bây giờ không muốn yêu nhưng sau này chắc chắn sẽ có, bố không thể can thiệp vào chuyện của con được.”
“Vừa trưởng thành con liền muốn yêu đương, con phân biệt được người tốt người xấu không?”
Vẻ mặt Hoắc Tiểu Tiểu không phục: “Làm sao lại không phân biệt được? Cũng không phải là tất cả đàn ông đều là người xấu? Con nào có xui xẻo như vậy, gặp được người đàn ông nào thì người đó chính là người xấu. Dù sao con cũng mặc kệ, sau khi trưởng thành con muốn yêu, tính từ bây giờ thì chỉ còn bốn năm nữa!”
Trên mặt cô là sự vui mừng và chờ mong, giống như thật sự hướng tới ngày tháng yêu đương trong tương lai.
Ông cụ Hoắc gõ gõ trán cô: “Con nhóc nhà con mới bao lớn, cả ngày nghĩ đến yêu đương, có xấu hổ không?”
“Đây là chuyện rất bình thường, con không cảm thấy xấu hổ. Ông nội, ông bắt đầu yêu đương từ lúc nào?”
Hoắc Tùy Thành thờ ơ lạnh nhạt, nghe ông cụ nói về mối tình đầu của mình, trong đầu anh lại nhớ tới hôm nay nhìn thấy Lục Tinh Thần ở văn phòng.
Mấy năm không gặp, đứa trẻ năm đó cả ngày đi theo sau lưng Hoắc Tiểu Tiểu bây giờ đã lớn rồi, đã sớm mất đi dáng vẻ non nớt, không rành việc đời của trước kia.
Con trai duy nhất của Lục Lệ Hành, sau lưng là nhà họ Lục, anh biết tương lai triển vọng của Lục Tinh Thần không thể đo lường được, cũng hiểu rõ, Lục Lệ Hành không thể nuôi ra một đứa con trai có phẩm hạnh không đoan chính.
Nhưng anh cũng nhìn ra được, lúc thằng oắt con đó đối mặt với câu hỏi có phải cùng Hoắc Tiểu Tiểu yêu sớm hay không, nó nói chuyện cũng không thành khẩn.
Cố ý.
Còn nhỏ tuổi mà bụng đã đầy tâm tư và ý xấu.
Hoắc Tùy Thành hơi híp hai mắt, Hoắc Tiểu Tiểu với dáng vẻ chờ mong, hướng tới việc yêu đương, tương lai chỉ cần ngoắc ngoắc tay với nó, nói không chừng nhóc con này liền bị câu đi.
Đều nói con gái giống cha, bản thân anh cũng không rõ, làm sao anh lại sinh ra được đứa con gái giống như Hoắc Tiểu Tiểu, không có chỗ nào giống mình cả.
“Bố ơi? Bố!”
Hoắc Tùy Thành đột nhiên hoàn hồn: “Làm sao?”
“Bố, bố đang nghĩ gì vậy?”
“Bố đang nghĩ rốt cuộc con có phải con ruột của bố hay không, có chỗ nào giống bố?”
“...” Hoắc Tiểu Tiểu mài răng, hay cho một ông bố không nói nổi một lời hay.
“Bố, mối tình đầu của bố là vào lúc nào?”
Hoắc Tùy Thành liền giật mình, dường như không muốn trả lời vấn đề này, anh đứng dậy: “Con vẫn nên đặt tâm tư vào học tập đi, không thi đậu vào Thị Nhất Trung, bố cũng sẽ không giúp con đi cửa sau.”
Hoắc Tiểu Tiểu liếc mắt liền nhìn thấu bố cô, cô tiến đến bên cạnh ông cụ: “Ông nội, có phải là bố chưa từng yêu đương không?”
Đáp lại cô là tiếng cười to của ông cụ và bóng lưng vội vã đi lên lầu của Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm.
Dùng giấy cam đoan và chuyện mối tình đầu của bố cô để chọc cười, cuối cùng cũng thành công dời đi sự chú ý của bố và ông nội.
Mặc dù bị người ta hiểu lầm nhưng cũng may là bố cô không truy cứu chuyện hôm nay bị mời phụ huynh.
Giải thích thì giải thích không rõ được, tin tưởng cô thì đương nhiên sẽ tin tưởng, không tin thì cô nói thế nào cũng sẽ không tin, điều cô có thể làm chính là khiến bố cô không tiếp tục thao thao bất tuyệt bên tai cô.
Ăn cơm xong lên lầu làm bài tập ngày hôm nay, trong điện thoại, tin nhắn wechat liên tục được gửi tới. Lục Tinh Thần hỏi cô có sao không, bên trong nhóm chat cũng đang thảo luận về việc rốt cuộc là ai tiết lộ chuyện này, duy chỉ có Dịch Khiêm không có ngoi lên, im lặng không nói một câu.
Hoắc Tiểu Tiểu đang làm bài đột nhiên tâm sự nặng nề.
Hôm nay mặc dù không biết là ai đồn nhảm chuyện cô và Lục Tinh Thần yêu đương nhưng cũng đã chứng minh một điểm, bình thường cô quả thật qua lại quá thân thiết với mấy người Dịch Khiêm. Ở tuổi này mà có quan hệ thân mật, không khoảng cách thì dưới cái nhìn của người khác đã sớm chẳng phải đơn thuần, huống chi…
Có phải Lục Tinh Thần thích cô không.
Sau khi cùng Lục Tinh Thần chơi đùa như anh em hơn mười năm, Hoắc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này.
Cũng không phải là cô tự luyến, dù sao thì cô cũng không phải là trẻ con, có phải thích cô hay không, cô nhìn ra được.
Ở tuổi mười bốn, mười lăm, thời kỳ nổi loạn biết có người thích là rất bình thường, ai ở tuổi này mà trong lòng không có mấy đối tượng thầm mến?
Nhưng cô thật sự không có cảm giác với Lục Tinh Thần, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, thời gian ở cùng nhau còn nhiều hơn so với thời gian cô ở cùng bố cô, quen đến mức không thể quen hơn được nữa, có việc xấu hổ nào mà cô không biết?
Trong lòng cô, Lục Tinh Thần nhiều nhất chỉ là em trai.
Đối với em trai mình thì sao có thể có suy nghĩ không nên có?
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu, không được, không được, Lục Tinh Thần không phải là đồ ăn của cô.
Điện thoại trong tay rung lên kéo cô về hiện thực.
Cô mở nhóm chat Wechat ra, bên trong đã bắt đầu thảo luận kịch liệt về chủ đề “Rốt cuộc là ai tung tin đồn Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tinh Thần yêu sớm”. Đã xảy ra thì không thể ngăn cản, đối tượng hoài nghi từ bạn cùng lớp cho đến bảo vệ ở cửa, cuối cùng Lục Tĩnh Nhất nói một câu: “Người tung tin đồn đúng là không có mắt, cho dù Hoắc Tiểu Tiểu yêu sớm thì đối tượng cũng nên là Dịch Khiêm mới phải.”
Mấy người Hướng Sâm dồn dập phụ họa, cùng sâu sắc cảm thấy người tung tin đồn bị mù.
Dịch Khiêm?
Lông mày Hoắc Tiểu Tiểu nhăn lại, rõ ràng như vậy sao?
Dịch Khiêm thích cô?
Hoắc Tiểu Tiểu cẩn thận nhớ lại chuyện lúc trước, hình như thật đúng là có chút đầu mối.
Từ nhỏ đến lớn, nơi có Lục Tinh Thần thì sẽ có Dịch Khiêm, so sánh với em trai Lục Tinh Thần, Dịch Khiêm có chủ kiến rất lớn, cô cũng không dám coi anh là em trai, nhưng cũng chưa từng nghĩ theo hướng anh thích mình, nhiều lắm thì, xem như là anh trai?
Hoắc Tiểu Tiểu thở dài, nằm sấp trên bàn sách mà uể oải.
Hiện tại chỉ là sự rung động của thanh thiếu niên, chờ sau này trưởng thành rồi, có lẽ bọn họ sẽ không thích mình nữa đâu nhỉ.
… Chờ chút, sao lời này quen vậy?
Giống như ban đầu lúc ở nhà trẻ, hai bạn nhỏ nói thích mình, khi đó cô cũng không xem là chuyện gì to tát, mà cô nghĩ, trẻ con đi nhà trẻ thì biết cái gì, chờ bọn họ trưởng thành rồi thì sẽ không thích mình nữa.
Tính sai rồi.
Không, kịch bản máu chó như thế không có khả năng xảy ra với cô. Hai tiểu quỷ kia cũng chỉ thích mình bây giờ mà thôi. Chờ bọn họ trưởng thành rồi, gặp càng nhiều cô gái ưu tú hơn thì sẽ hiểu rõ rốt cuộc bản thân thích cô gái như thế nào.
Cô cùng lắm chỉ là một vì sao mà bọn họ nhìn thấy lúc tình cảm đang còn ngây ngô, sẽ còn có nhiều vì sao sáng chói hơn, thậm chí là mặt trăng cô đơn thanh khiết đang chờ bọn họ.
Khẩu vị sẽ thay đổi, màu sắc yêu thích sẽ thay đổi, người mình thích cũng sẽ thay đổi, không có gì là mãi mãi.
Cửa phòng bị gõ vang, Hoắc Tiểu Tiểu hoàn hồn, cô quay đầu liền thấy ông cụ Hoắc bưng một dĩa trái cây đi vào.
“Ông nội.”
Hoắc lão tiên sinh ngồi trên ghế sô pha bên cạnh bàn sách, hiền lành nhìn cô, ông hỏi: “Ông nội mang trái cây ướp lạnh tới cho con, làm bài tập xong chưa?”
Hoắc Tiểu Tiểu đặt bút xuống, từ sau bàn sách đi tới, ngồi bên cạnh ông nội: “Vâng, sắp rồi.”
“Ông nhớ là sắp thi cao trung rồi nhỉ? Có nắm chắc hay không?”
“Có! Ông nội ông yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm ông mất mặt.”
Ông cụ cười.
Ông luôn luôn không lo lắng về thành tích của Hoắc Tiểu Tiểu, cô vẫn luôn đứng đầu, thông minh hiểu chuyện, không cần ông phí một chút tâm tư nào.
“Ông nội tin con.” Hoắc lão tiên sinh dừng lại một chút: “Ông nội đã suy nghĩ rất lâu, chuyện ngày hôm nay, ông vẫn muốn nói chuyện với con.”
“Ông nội nói đi.”
Hoắc lão tiên sinh đắn đo suy nghĩ một lúc rồi nói: “Những lời mà hôm nay bố con nói có lẽ là có chút làm quá, cái gì mà hai mươi lăm tuổi mới có thể yêu đương, con đừng để trong lòng. Con cũng biết tính khí của bố con, bố chỉ hù dọa con một chút thôi.”
“Con biết bố chỉ nói mà thôi, chẳng lẽ bố thật sự nỡ đánh gãy chân con? Từ nhỏ đến lớn, bố hù dọa con đã quen, động một chút là lại muốn đánh gãy chân con, nhưng chân của con đến bây giờ còn rất tốt,” Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút: “Có điều nói không chừng bố sẽ đánh gãy chân bạn trai con.”
“Còn nhỏ tuổi mà mở miệng là bạn trai, nói càng ngày càng thuận miệng.”
“Ông nội, ông đừng chê cười con.”
“Được, ông nội không chê cười con, nhưng mà, ông nội vẫn hy vọng con có thể hiểu được nỗi khổ tâm của bố con. Không biết lời nói hôm nay của bố con, con có nghe vào hay không. Tiểu Tiểu, ông nội và bố con đều là đàn ông, đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, không phải chúng ta cấm con yêu đương, chúng ta chỉ không hy vọng con bị tổn thương khi còn nhỏ như vậy. Chờ sau này con lớn thêm một chút, trưởng thành rồi, biết cách phân biệt người tốt, người xấu, biết tâm cơ lòng dạ ra sao rồi hẵng đi tìm bạn trai yêu đương, được không?”
Hoắc Tiểu Tiểu ôm cánh tay ông cụ: “Ông nội, ông đừng lo lắng cho con như vậy, con không phải là trẻ con nữa, con biết nên làm thế nào, ông yên tâm, con sẽ không để cho người khác làm tổn thương đến con.”
“Tình yêu là chuyện nước chảy mây trôi, ông nội hy vọng sau này con có thể gặp được một người chân chính thích con, bảo vệ con. Nếu như đến lúc đó ông nội vẫn còn thì nhất định sẽ giúp con xem xét thật tốt. Nhưng nếu ông nội không còn, bố con sẽ thay con quat sát kỹ càng. Có vài người rất xấu, chỉ lừa gạt cô gái nhỏ đơn thuần như con, kinh nghiệm sống của con chưa nhiều, không hiểu cũng bình thường, nhưng bố của con thấy nhiều biết rộng, đã gặp qua không ít người xấu lòng mang trăm phương ngàn kế, người mà bố con không cho cưới… Tiểu Tiểu, không phải ông nội bảo con nhất nhất phải nghe lời bố, nhưng ít ra cũng đừng quyết định vội vàng như vậy. Quan sát thật kỹ phẩm tính của người đó đã. Bố của con rất yêu con, sau này con không được tùy hứng làm tổn thương bố con. Bởi vì bố là người không thể trơ mắt nhìn con nhảy vào hố lửa nhất trên thế giới này. Bố con hy vọng con hạnh phúc, hy vọng hơn ai hết.”
Hoắc Tiểu Tiểu im lặng gật đầu.
Ông cụ thở dài một hơi: “Nhưng cũng phải đồng ý với ông nội, mặc kệ sau này con thích ai thì cũng không thể quên thích ông nội và bố.”
“Vâng, con mãi mãi cũng sẽ không quên, con sẽ luôn yêu ông nội và bố.”
Bình luận facebook