Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Edit: Thuỳ Linh
✢✤✣
Qua học kì 2, lớp 12 càng thêm bận rộn.
Bận vì ước mơ và bôn ba vì tương lai.
Ngày Lễ Tình nhân, Hứa Diễn Đường và Điền Quý Hành không tổ chức gì đặc biệt, chỉ cùng nhau ở trong một góc nhà ăn chia sẻ một cái bánh kem.
Ăn bánh kem xong, hai người thân mật với nhau trong chốc lát rồi về lại lớp học tiết tự học buổi tối.
Nhờ Điền Quý Hành mà thành tích của Hứa Diễn Đường được gia tăng đáng kể, lần kiểm tra gần đây còn được hẳn 80 điểm.
Cô chia sẻ tin tức này với Điền Quý Hành đầu tiên, trong mắt Điền Quý Hành là sự dịu dàng và khen ngợi, cổ vũ.
Ngày thi đại học đến như đúng thời hạn.
Hứa Diễn Đường không ngờ rằng sự kiện lớn nhất trong đời lại trôi qua một cách bình đạm như vậy.
Cô rời giường như mọi buổi sáng, tới trường học.
Thời tiết rất nóng, nhưng không nóng như hôm qua.
Ngày đầu tiên thì làm cứ như bình thường, thậm chí còn làm được đến câu gần cuối bài Toán học mà cô thường không làm được.
Ngày hôm sau trước khi vào thi, cô và Điền Quý Hành ăn sáng cùng nhau trong một cái hẻm nhỏ.
Điền Quý Hành đang nói với cô làm thế nào để chia thời gian làm bài. Hứa Diễn Đường cắn xong một miếng bánh củ cải cuối cùng, cô nhìn xung quanh thấy không có ai thì hôn chụt một cái lên môi anh.
“Có ông trùm khối tự nhiên bảo đảm thành tích xuất sắc cho mình rồi.” Cô cười hì hì trêu ghẹo.
Điền Quý Hành sửng sốt một lúc.
Duỗi tay ôm eo cô, sát lại gần hôn xuống.
Rồi liếm cắn làm trái tim của Hứa Diễn Đường đập mạnh.
Cô vỗ vỗ vai anh, Điền Quý Hành dừng lại, nhìn vào đôi mắt cô nói, “Mình cần một chút tình yêu để cho tâm thái vững vàng.”
Bởi vì có nụ hôn tiếp sức nên hôm đó hai người làm bài vô cùng thuận lợi.
Ngày thứ ba thi đại học.
Điền Quý Hành hỏi Hứa Diễn Đường có muốn đi chơi với anh ở thành phố bên không.
Hứa Diễn Đường phấn chấn đồng ý.
Trong điện thoại, cô hỏi anh, “Chỉ có hai chúng ta thôi à?”
“Đúng vậy.”
Hứa Diễn Đường gật đầu, ra vẻ đã biết, nhưng bên tai đã bắt đầu nóng lên.
Điền Quý Hành và Hứa Diễn Đường đi chơi ở công viên giải trí và bờ biển.
Thoát khỏi thân phận học sinh cấp 3, hai người vẫn luôn nắm tay nhau.
Gió biển thổi qua người, hơi gió nóng ẩm.
Tay của Hứa Diễn Đường cử động, cô liếc mắt nhìn Điền Quý Hành đang ở bên cạnh cô, anh nắm tay cô rất chặt, không có ý định buông ra.
Thấy được ánh mắt của cô, anh nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
Hứa Diễn Đường lắc đầu nói không có việc gì, khóe miệng vẫn luôn cong.
–
Trước khi về khách sạn, cô mua chocolate ở dưới cửa hàng tiện lợi.
Điền Quý Hành tắm rửa trong nhà vệ sinh.
Cô ngồi ở trên sô pha, ăn miếng chocolate kia.
Suy nghĩ đang dần rối lên, không khỏi nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra trong lát nữa.
Chỉ có một cái giường nên sẽ ngủ chung.
Chocolate tan trong miệng cô, ngọt thấm tận tim.
Cửa phòng tắm được mở ra, Điền Quý Hành mặc áo tắm, tóc ướt dầm dề, từng giọt nước rơi xuống mũi cao thẳng của anh, xuống chút nữa là chỗ cằm và yết hầu.
Hứa Diễn Đường nuốt nước miếng, vội vàng xoay chuyển ánh mắt, cầm lấy áo ngủ và khăn tắm của mình, “Mình cũng đi tắm.”
Tắm rửa xong, Hứa Diễn Đường lấy miếng chocolate kia cho Điền Quý Hành ăn.
Điền Quý Hành đang nằm trên giường, ngoan ngoãn nhận lấy miếng chocolate, đặt trên đầu giường.
Hứa Diễn Đường cọ qua cọ lại được 30 phút rồi cũng nằm bên người anh.
Điền Quý Hành tắt đèn.
Để giảm bớt xấu hổ, cô hỏi anh: “Cậu ăn chưa? Chocolate ấy.”
Bên cạnh có tiếng sột soạt, còn có cả tiếng xé mở bao chocolate.
Điền Quý Hành nằm xuống, ngậm chocolate, “Ăn rồi.”
Hứa Diễn Đường ồ một tiếng, không nói nữa.
Chẳng bao lâu sau, Điền Quý Hành lật lại, đè trên người cô, mắt đối mắt, cọ trên chóp mũi cô.
Môi nhanh chóng dán vào nhau, chocolate dính trên miệng cô. Hai người vừa hôn vừa ăn, chocolate chảy theo khóe miệng.
Điền Quý Hành đã ấp ủ lâu rồi, dục vọng năm 12 tuổi của anh đối với Hứa Diễn Đường đang chậm rãi tăng dần.
Một nụ hôn thôi không thể làm anh thỏa mãn.
Ngón tay nhấc áo cô lên.
Hứa Diễn Đường hơi giãy giụa, rồi tùy anh.
Anh dời xuống, môi dừng lại trên bụng nhỏ của cô.
Trên bụng nhỏ tinh tế trắng nõn là chocolate màu nâu, bị nhiệt độ cơ thể làm tan ra, dính trên da thịt cô.
Điền Quý Hành vươn đầu lưỡi nóng ướt ra, anh liếm từng chút như một con dê con, liếm đến sạch sẽ, đầu lưỡi quét qua chocolate, đưa vào trong miệng. Làn da dưới môi anh khẽ rung động, Điền Quý Hành dùng bờ môi ấm áp hôn lên nó.
Nụ hôn mang theo tình cảm nóng rực, tích tụ lại trên người của cô.
Anh gieo từng hạt giống nhỏ, tưới tình yêu lên nó, khát vọng đạt được một đóa hoa tình yêu.
Thân mình thiếu nữ vừa trắng vừa mềm, đẹp đẽ hơn bất cứ thứ gì anh từng thấy. Phập phồng, trắng sáng, mềm mại dẻo dai, Điền Quý Hành dùng tất cả những từ ngữ đẹp đẽ nhất trên thế giới này để miêu tả cô.
Trên môi còn dính chocolate chưa sạch, Hứa Diễn Đường vươn đầu lưỡi ra liếm, sau đó cười híp mắt, “Ngọt.”
Điền Quý Hành cắn chóp mũi cô, đổi lấy một tiếng kêu rên của cô. Hơi thở phả trên mặt cô, đáy mắt Điền Quý Hành mang theo ý cười, “Sợ à?”
“… Không sợ.” Lông mi Hứa Diễn Đường chớp chớp, chăm chú nhìn đôi môi đang ngập ngừng của anh.
“Hứa Diễn Đường.”
“Hửm?”
“Cậu nói cậu thích mình một lần nữa đi.”
“Mình thích cậu nhất trên thế giới này.”
Giờ phút này, trong mắt Điền Quý Hành chỉ có đôi môi của Hứa Diễn Đường mà thôi.
Đôi mắt đang dần đỏ, chăm chú nhìn trên môi cô, anh hôn nó một cách chính xác, cô trốn, anh truy lùng.
Cô bị ép phải lùi về sau, môi bị anh liếm láp một cách loạn xạ, cô vẫn luôn rướn đầu, rồi lại không nỡ cách anh quá xa.
Khuỷu tay chống trên ngực anh, hơi thở dồn dập.
Eo bị anh gắt gao ôm lấy, Hứa Diễn Đường cùng anh hôn môi.
Cứ chủ động như thế này thì ai là người yêu nhiều hơn? Hứa Diễn Đường không cam lòng yếu thế, cánh tay vòng lấy sau cổ anh.
Hôn môi chỉ là một đoạn nhạc dạo.
Một cánh cửa mở sang thế giới khác đã được hai người mở ra, Điền Quý Hành cầm chìa khóa, gấp gáp chờ không nổi kéo cô cùng anh tiến vào đó.
✢✤✣
Qua học kì 2, lớp 12 càng thêm bận rộn.
Bận vì ước mơ và bôn ba vì tương lai.
Ngày Lễ Tình nhân, Hứa Diễn Đường và Điền Quý Hành không tổ chức gì đặc biệt, chỉ cùng nhau ở trong một góc nhà ăn chia sẻ một cái bánh kem.
Ăn bánh kem xong, hai người thân mật với nhau trong chốc lát rồi về lại lớp học tiết tự học buổi tối.
Nhờ Điền Quý Hành mà thành tích của Hứa Diễn Đường được gia tăng đáng kể, lần kiểm tra gần đây còn được hẳn 80 điểm.
Cô chia sẻ tin tức này với Điền Quý Hành đầu tiên, trong mắt Điền Quý Hành là sự dịu dàng và khen ngợi, cổ vũ.
Ngày thi đại học đến như đúng thời hạn.
Hứa Diễn Đường không ngờ rằng sự kiện lớn nhất trong đời lại trôi qua một cách bình đạm như vậy.
Cô rời giường như mọi buổi sáng, tới trường học.
Thời tiết rất nóng, nhưng không nóng như hôm qua.
Ngày đầu tiên thì làm cứ như bình thường, thậm chí còn làm được đến câu gần cuối bài Toán học mà cô thường không làm được.
Ngày hôm sau trước khi vào thi, cô và Điền Quý Hành ăn sáng cùng nhau trong một cái hẻm nhỏ.
Điền Quý Hành đang nói với cô làm thế nào để chia thời gian làm bài. Hứa Diễn Đường cắn xong một miếng bánh củ cải cuối cùng, cô nhìn xung quanh thấy không có ai thì hôn chụt một cái lên môi anh.
“Có ông trùm khối tự nhiên bảo đảm thành tích xuất sắc cho mình rồi.” Cô cười hì hì trêu ghẹo.
Điền Quý Hành sửng sốt một lúc.
Duỗi tay ôm eo cô, sát lại gần hôn xuống.
Rồi liếm cắn làm trái tim của Hứa Diễn Đường đập mạnh.
Cô vỗ vỗ vai anh, Điền Quý Hành dừng lại, nhìn vào đôi mắt cô nói, “Mình cần một chút tình yêu để cho tâm thái vững vàng.”
Bởi vì có nụ hôn tiếp sức nên hôm đó hai người làm bài vô cùng thuận lợi.
Ngày thứ ba thi đại học.
Điền Quý Hành hỏi Hứa Diễn Đường có muốn đi chơi với anh ở thành phố bên không.
Hứa Diễn Đường phấn chấn đồng ý.
Trong điện thoại, cô hỏi anh, “Chỉ có hai chúng ta thôi à?”
“Đúng vậy.”
Hứa Diễn Đường gật đầu, ra vẻ đã biết, nhưng bên tai đã bắt đầu nóng lên.
Điền Quý Hành và Hứa Diễn Đường đi chơi ở công viên giải trí và bờ biển.
Thoát khỏi thân phận học sinh cấp 3, hai người vẫn luôn nắm tay nhau.
Gió biển thổi qua người, hơi gió nóng ẩm.
Tay của Hứa Diễn Đường cử động, cô liếc mắt nhìn Điền Quý Hành đang ở bên cạnh cô, anh nắm tay cô rất chặt, không có ý định buông ra.
Thấy được ánh mắt của cô, anh nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
Hứa Diễn Đường lắc đầu nói không có việc gì, khóe miệng vẫn luôn cong.
–
Trước khi về khách sạn, cô mua chocolate ở dưới cửa hàng tiện lợi.
Điền Quý Hành tắm rửa trong nhà vệ sinh.
Cô ngồi ở trên sô pha, ăn miếng chocolate kia.
Suy nghĩ đang dần rối lên, không khỏi nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra trong lát nữa.
Chỉ có một cái giường nên sẽ ngủ chung.
Chocolate tan trong miệng cô, ngọt thấm tận tim.
Cửa phòng tắm được mở ra, Điền Quý Hành mặc áo tắm, tóc ướt dầm dề, từng giọt nước rơi xuống mũi cao thẳng của anh, xuống chút nữa là chỗ cằm và yết hầu.
Hứa Diễn Đường nuốt nước miếng, vội vàng xoay chuyển ánh mắt, cầm lấy áo ngủ và khăn tắm của mình, “Mình cũng đi tắm.”
Tắm rửa xong, Hứa Diễn Đường lấy miếng chocolate kia cho Điền Quý Hành ăn.
Điền Quý Hành đang nằm trên giường, ngoan ngoãn nhận lấy miếng chocolate, đặt trên đầu giường.
Hứa Diễn Đường cọ qua cọ lại được 30 phút rồi cũng nằm bên người anh.
Điền Quý Hành tắt đèn.
Để giảm bớt xấu hổ, cô hỏi anh: “Cậu ăn chưa? Chocolate ấy.”
Bên cạnh có tiếng sột soạt, còn có cả tiếng xé mở bao chocolate.
Điền Quý Hành nằm xuống, ngậm chocolate, “Ăn rồi.”
Hứa Diễn Đường ồ một tiếng, không nói nữa.
Chẳng bao lâu sau, Điền Quý Hành lật lại, đè trên người cô, mắt đối mắt, cọ trên chóp mũi cô.
Môi nhanh chóng dán vào nhau, chocolate dính trên miệng cô. Hai người vừa hôn vừa ăn, chocolate chảy theo khóe miệng.
Điền Quý Hành đã ấp ủ lâu rồi, dục vọng năm 12 tuổi của anh đối với Hứa Diễn Đường đang chậm rãi tăng dần.
Một nụ hôn thôi không thể làm anh thỏa mãn.
Ngón tay nhấc áo cô lên.
Hứa Diễn Đường hơi giãy giụa, rồi tùy anh.
Anh dời xuống, môi dừng lại trên bụng nhỏ của cô.
Trên bụng nhỏ tinh tế trắng nõn là chocolate màu nâu, bị nhiệt độ cơ thể làm tan ra, dính trên da thịt cô.
Điền Quý Hành vươn đầu lưỡi nóng ướt ra, anh liếm từng chút như một con dê con, liếm đến sạch sẽ, đầu lưỡi quét qua chocolate, đưa vào trong miệng. Làn da dưới môi anh khẽ rung động, Điền Quý Hành dùng bờ môi ấm áp hôn lên nó.
Nụ hôn mang theo tình cảm nóng rực, tích tụ lại trên người của cô.
Anh gieo từng hạt giống nhỏ, tưới tình yêu lên nó, khát vọng đạt được một đóa hoa tình yêu.
Thân mình thiếu nữ vừa trắng vừa mềm, đẹp đẽ hơn bất cứ thứ gì anh từng thấy. Phập phồng, trắng sáng, mềm mại dẻo dai, Điền Quý Hành dùng tất cả những từ ngữ đẹp đẽ nhất trên thế giới này để miêu tả cô.
Trên môi còn dính chocolate chưa sạch, Hứa Diễn Đường vươn đầu lưỡi ra liếm, sau đó cười híp mắt, “Ngọt.”
Điền Quý Hành cắn chóp mũi cô, đổi lấy một tiếng kêu rên của cô. Hơi thở phả trên mặt cô, đáy mắt Điền Quý Hành mang theo ý cười, “Sợ à?”
“… Không sợ.” Lông mi Hứa Diễn Đường chớp chớp, chăm chú nhìn đôi môi đang ngập ngừng của anh.
“Hứa Diễn Đường.”
“Hửm?”
“Cậu nói cậu thích mình một lần nữa đi.”
“Mình thích cậu nhất trên thế giới này.”
Giờ phút này, trong mắt Điền Quý Hành chỉ có đôi môi của Hứa Diễn Đường mà thôi.
Đôi mắt đang dần đỏ, chăm chú nhìn trên môi cô, anh hôn nó một cách chính xác, cô trốn, anh truy lùng.
Cô bị ép phải lùi về sau, môi bị anh liếm láp một cách loạn xạ, cô vẫn luôn rướn đầu, rồi lại không nỡ cách anh quá xa.
Khuỷu tay chống trên ngực anh, hơi thở dồn dập.
Eo bị anh gắt gao ôm lấy, Hứa Diễn Đường cùng anh hôn môi.
Cứ chủ động như thế này thì ai là người yêu nhiều hơn? Hứa Diễn Đường không cam lòng yếu thế, cánh tay vòng lấy sau cổ anh.
Hôn môi chỉ là một đoạn nhạc dạo.
Một cánh cửa mở sang thế giới khác đã được hai người mở ra, Điền Quý Hành cầm chìa khóa, gấp gáp chờ không nổi kéo cô cùng anh tiến vào đó.
Bình luận facebook