Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106: Con chốt thí
Độc Cô Minh lạnh lùng nhìn gã, nhàn nhạt nói:
- Tu đạo không dễ, căn cơ của hai người các ngươi ở Khổ Hải đều là đại viên mãn, tại bất kỳ nơi đâu đều sẽ là nhân tài xuất chúng, được trọng điểm bồi dưỡng. Ta thật tò mò “chủ công” trong lời nói của các ngươi là ai mà lại có thể khiến một trăm hai mươi hai cao thủ trẻ tuổi hạ mình quy thuận như vậy…
Gã có khí tức như thần lắc đầu tự giễu. Từ trước khi sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên diễn ra, bảy mươi hai Địa Sát và ba mươi sáu Thiên Cang đều đã lên sẵn phương án để khống chế hào kiệt ngũ châu. Với những kẻ nổi trội nhất, họ đều đã tìm ra được cách khắc chế và công pháp đối nghịch hữu hiệu, một khi xuất thủ khẳng định sẽ dễ dàng đánh bại đối phương. Mà với Độc Cô Minh kia, “chủ công” đã lựa chọn ra không dưới mười tám phương thức để phong tỏa tu vi hắn, ngăn cản hắn không thể sử dụng biến thân, cũng như làm cách nào để đối phó với đao pháp truyền thừa từ Chân Võ,
Nhưng mười tám phương thức này cần sự liên thủ giữa hai người, mà nay một tên trong số cả hai đã chết đi dưới tay Độc Cô Minh, chỉ còn một mình gã, dù gã mạnh mẽ thế nào cũng không thể khống chế người này được nữa, thậm chí có nguy cơ bị hắn giết chết.
- Chủ công chính là chủ công! Không những một trăm hai mươi hai người chúng ta, mà ngay cả ngươi nếu gặp người, nghe được chí hướng và niềm tin của người thì cũng sẽ lựa chọn cuối đầu khuất phục. Mọi việc đều nằm trong bàn tay chủ công, mọi thứ phát sinh trên thế gian này đều đã được chủ công tiên đoán từ trước, ngươi…
Gã vốn đang định nói Độc Cô Minh không thể nào thoát khỏi số mệnh trở thành quân cờ của “chủ công”, nhưng lại nghẹn họng khi suy nghĩ tới tình huống của mình và đồng bạn.
Vì sao vị chủ công miệng luôn kín như bưng kia lại tình cờ tiết lộ thân phận Độc Cô Minh cho gã trong lúc đánh đàn?
Vì sao lại lựa chọn hai người thiên về tu luyện thân thể, mà thần thông công kích linh hồn lại chẳng am hiểu chút nào đi đối đầu với Độc Cô Minh?
Là Độc Cô Minh mạnh mẽ, hay là vị chủ công kia cố tình làm thế, mượn tay hắn giết hai gã, chính là xem hai gã như con chốt thí để khởi động cho kế hoạch của mình?
Nghĩ đến đây, mọi việc tuy mơ hồ nhưng cũng gần như sáng tỏ đến sáu bảy phần. Gã có khí tức như thần ngẩng đầu lên trời cười điên dại, nước mắt nước mũi ứa ra:
- Ha ha, chủ công, người đúng không hổ là nhân vật sinh ra để thay đổi thế đạo này. Thành Ban ta tuổi trẻ lòng đầy tráng chí, theo mấy vị đạo hữu vượt đường xa tìm tới người, những tưởng có thể trở thành tướng lĩnh quan trọng giúp người đánh chiếm nhân giới, tranh phong với các lộ hào kiệt, nào ngờ… Nào ngờ rốt cuộc cũng chỉ là một con chốt thí!
Sự phẫn uất dâng trào tới đỉnh điểm, Thành Ban hoàn toàn không để ý tới ở đạo quả bên trong đan điền của mình có một chấm đen nhỏ bằng đầu kim đang dần biến lớn với tốc độ cực nhanh. Một khí tức hủy diệt lan tỏa từ đạo quả này khiến Độc Cô Minh biến sắc, vội vàng bỏ lại cái đầu đang cầm trong tay, toàn lực thối lui, thậm chí không màng tất cả mà nhảy vào trong một khe nứt đạo vận khác.
Từ thân thể Thành Ban xuất hiện khí tức tự bạo. Việc tự bạo này không phải mong muốn của gã mà là do đạo quả trong khổ hải tác oai tác quái. Nó giống như một quả bom hẹn giờ đã được định sẵn thời gian phát nổ, chỉ cần Thành Ban nảy sinh sự phẫn uất tới cùng cực thì sẽ nổ tung, hủy diệt gã ngay lập tức.
- Chủ công! Người thậm chí đoán được tâm trạng của ta sẽ phát sinh thế nào? Ta không cam lòng, Thành Ban ta thân là kiêu tử của Thành gia Thánh…
Gã chỉ kịp nói đến đây, toàn thân đã nổ tung thành ngàn vạn mảnh. Vì đang mặc Đại Đế Chiến Giáp trên người nên khi gã tự bạo thì chiến giáp này cũng tự bạo theo, tạo ra một vụ nổ mang tính chất hủy thiên diệt địa do cường giả Ứng Kiếp sơ kỳ tự bạo mà thành.
Một khi bị vụ nổ này lan đến, Độc Cô Minh mặc dù tu vi cao hơn nhưng vẫn sẽ cửu tử nhất sinh, có sống được cũng chỉ là leo lắt hơi tàn. Cứ nhìn Tiên Chủ vô thượng năm xưa làm gương. Mặc dù y có tu vi cao hơn Cầm Thiên Tôn, nhưng khi bị Cầm Thiên Tôn ôm lấy triển khai tự bạo thì cũng trọng thương suýt chết. Đến khi gặp phải cường giả tay cầm hắc thương thần bí thì không còn chút sức phản kháng nào, đành mặc người đó dùng một thương kinh diễm đâm xuyên đầu mình.
Cũng may cho Độc Cô Minh là khoảnh khắc khí tức hủy diệt đến từ đạo quả kia mới thoáng hiện ra thì hắn đã quay đầu chạy ngay, không chút do dự nhảy vào một khe nứt gần đó, mặc kệ bên trong khe nứt này có phát sinh nguy hiểm gì. Dù sao đứng lại chắc chắn phải chết, thà nhảy ra tìm lấy một tia sinh cơ còn tốt hơn.
Vừa mới tiến nhập khe nứt thì Độc Cô Minh đã cảm giác toàn thân chấn động, một loại đạo vận cuồng bạo không tên liên tục chạy ngược xuôi trong khe nứt này như muốn phá tan toàn bộ những thứ cản đường nó. Vô số đạo tàn ảnh của một bóng xám lưu lại trên không trung, không ai có thể thấy rõ khuôn mặt của vị cường giả này. Chỉ biết mỗi lần dấu chân ông ta vừa chạm đến đâu thì không gian nơi đó sẽ ngay lập tức xuất hiện một “ông ta” khác, cứ như vậy một ngàn bước chân liền xuất hiện một ngàn người giống nhau như đúc.
- Thiên Ảnh Nhân! Hành Vân Lưu Thủy bộ pháp!
Thiên Ảnh Nhân mặc dù không được phong hiệu thiên tôn nhưng tu vi lại chẳng kém ba vị thiên tôn đứng đầu là Kiếm, Cầm và Ngạo. Ông ta nổi danh với bộ pháp Hành Vân Lưu Thủy. Có người từng so sánh Bách Bộ Hồng Trần của Cửu Chuyển Thiên Công với bộ pháp này, ai nấy đều nhất trí mặc dù Bách Bộ Hồng Trần nằm trong cấm kỵ công pháp nhưng lại chỉ là thần thông phụ trợ, không thể so sánh với Hành Vân Lưu Thủy là bộ pháp kết tinh cảm ngộ về không gian đại đạo cả đời của Thiên Ảnh Nhân.
Trong khe nứt này cũng không phải chỉ tồn tại một mình đạo vận của Thiên Ảnh Nhân mà còn có sự xuất hiện của một đạo vận thuộc về tiên tộc khác.
Loại đạo vận này vô tình vô nghĩa, coi chúng sinh vạn vật như chó rơm, chính là vô tình đại đạo mà bất kỳ chúng sinh tiên tộc nào cũng có thể dễ dàng tự ngộ ra.
- Tiên vốn vô tình, ma cực tà ác, yêu hay thay đổi, quỷ luôn âm trầm, thần chủ cương liệt, mà nhân thì sống có tình...
Bên cạnh những đại đạo do bản thân tự minh ngộ, thì mỗi chủng tộc cũng sẽ có một loại đại đạo cơ sở. Duy chỉ mình nhân tộc chưa từng có loại đại đạo cơ sở này, cho nên trước thời thái cổ, về mặt giao tranh nhân tộc thường xuyên gặp phải bất lợi, thua thiệt về mặt số lượng đạo vận với ngũ tộc còn lại.
Đến khi Phong Vị lão thiên sư sáng tạo ra Phong Vị cảnh, tức cảnh giới Đại Đế, hướng dẫn chúng sinh nhân giới tiến vào ngũ đạo tự phong, lấy chân đạo tự minh ngộ ra làm phương tiện gián tiếp giúp bản thân phá bỏ xác phàm, huyết nhục thăng hoa biến thành sinh mệnh nằm trong ngũ đạo.
Có thể nói, sau khi nhân đột phá Phong Vị cảnh thì đã không còn chân chính là “nhân”. Toàn thân máu thịt, gân cốt, kinh mạch đều đã trở thành tiên, ma, quỷ, yêu, thần… Chỉ còn mỗi “tâm” là hướng về nhân, tự cho mình là nhân.
Cách này dĩ nhiên khiến cho nhân tộc quật khởi. Chính vì sở hữu cả năm loại huyết mạch trong tộc quần mà khiến cho ngũ đạo còn lại cực kỳ vất vả chống chọi. Từ thời đại của Phong Vị lão thiên sư trở về sau thì đa số thời gian nhân tộc đều nắm giữ vị trí minh chủ trong lục giới. Phải đến khi một tiên tộc sáng tạo ra Chủ cảnh thì mới khiến nhân thua thiệt, dần dần bị tiên tộc áp đảo. Nhưng tình thế này không kéo dài lâu, bởi vì có một nhân vật kiệt xuất nhất thời đại thái cổ đã được sinh ra trong hoàn cảnh tiên tộc dẫn đầu bốn giới tiên, ma, yêu, thần tấn công nhân tộc.
Bá Luân đại thần!
Một vị dù là “nhân” nhưng lại giống “thần” hơn cả thần tộc. Công pháp ông ta dùng là cấm kỵ công pháp Thiên Thượng Thiên Hạ, Độc Ngã Duy Tôn. Thần thông sử dụng chỉ có duy nhất mười tám thức, thường được biết đến với tên gọi Bá Vương Thập Bát Thức! Chỉ mười tám thức mà đánh đến vô địch, đánh đến chúng sinh lục giới phải quỳ mọp dưới chân, Chủ cảnh khiếp sợ, đưa nhân tộc một lần nữa trở về vị trí chủ của lục giới.
Truyền kỳ về Bá Luân nhiều vô số, nhưng đa phần đã bị dòng chảy lịch sử chôn vùi. Vì sao một cường giả vô địch như vậy lại vẫn lạc, đến xác cũng không lưu lại, trở thành cấm kỵ trong vũ trụ? Vì sao một khi có ai nhắc tới những cố sự liên quan tới hành động điên cuồng của y năm xưa đều chắc chắn sẽ bị lôi kiếp thập nhị sắc giáng xuống tru diệt?
Những ẩn tình này vốn không cách nào chạm tới, nhưng dưới sự tái sinh của gà chột mắt, tiểu ô quy, thậm chí U Minh bí cảnh và Tuyệt Vọng Ma Uyên hiện thế, tất cả cấm kỵ dần dần được sáng tỏ. Mà một quy luật tất yếu từ trước đến nay không bao giờ sai. Cấm kỵ một khi không còn là cấm kỵ thì thiên địa sẽ đại biến, thời gian tăm tối sẽ tiếp tục phủ xuống vũ trụ này, báo hiệu cho một loạn thế đầy gió tanh mưa máu sẽ nhanh chóng phát sinh.
- Tu đạo không dễ, căn cơ của hai người các ngươi ở Khổ Hải đều là đại viên mãn, tại bất kỳ nơi đâu đều sẽ là nhân tài xuất chúng, được trọng điểm bồi dưỡng. Ta thật tò mò “chủ công” trong lời nói của các ngươi là ai mà lại có thể khiến một trăm hai mươi hai cao thủ trẻ tuổi hạ mình quy thuận như vậy…
Gã có khí tức như thần lắc đầu tự giễu. Từ trước khi sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên diễn ra, bảy mươi hai Địa Sát và ba mươi sáu Thiên Cang đều đã lên sẵn phương án để khống chế hào kiệt ngũ châu. Với những kẻ nổi trội nhất, họ đều đã tìm ra được cách khắc chế và công pháp đối nghịch hữu hiệu, một khi xuất thủ khẳng định sẽ dễ dàng đánh bại đối phương. Mà với Độc Cô Minh kia, “chủ công” đã lựa chọn ra không dưới mười tám phương thức để phong tỏa tu vi hắn, ngăn cản hắn không thể sử dụng biến thân, cũng như làm cách nào để đối phó với đao pháp truyền thừa từ Chân Võ,
Nhưng mười tám phương thức này cần sự liên thủ giữa hai người, mà nay một tên trong số cả hai đã chết đi dưới tay Độc Cô Minh, chỉ còn một mình gã, dù gã mạnh mẽ thế nào cũng không thể khống chế người này được nữa, thậm chí có nguy cơ bị hắn giết chết.
- Chủ công chính là chủ công! Không những một trăm hai mươi hai người chúng ta, mà ngay cả ngươi nếu gặp người, nghe được chí hướng và niềm tin của người thì cũng sẽ lựa chọn cuối đầu khuất phục. Mọi việc đều nằm trong bàn tay chủ công, mọi thứ phát sinh trên thế gian này đều đã được chủ công tiên đoán từ trước, ngươi…
Gã vốn đang định nói Độc Cô Minh không thể nào thoát khỏi số mệnh trở thành quân cờ của “chủ công”, nhưng lại nghẹn họng khi suy nghĩ tới tình huống của mình và đồng bạn.
Vì sao vị chủ công miệng luôn kín như bưng kia lại tình cờ tiết lộ thân phận Độc Cô Minh cho gã trong lúc đánh đàn?
Vì sao lại lựa chọn hai người thiên về tu luyện thân thể, mà thần thông công kích linh hồn lại chẳng am hiểu chút nào đi đối đầu với Độc Cô Minh?
Là Độc Cô Minh mạnh mẽ, hay là vị chủ công kia cố tình làm thế, mượn tay hắn giết hai gã, chính là xem hai gã như con chốt thí để khởi động cho kế hoạch của mình?
Nghĩ đến đây, mọi việc tuy mơ hồ nhưng cũng gần như sáng tỏ đến sáu bảy phần. Gã có khí tức như thần ngẩng đầu lên trời cười điên dại, nước mắt nước mũi ứa ra:
- Ha ha, chủ công, người đúng không hổ là nhân vật sinh ra để thay đổi thế đạo này. Thành Ban ta tuổi trẻ lòng đầy tráng chí, theo mấy vị đạo hữu vượt đường xa tìm tới người, những tưởng có thể trở thành tướng lĩnh quan trọng giúp người đánh chiếm nhân giới, tranh phong với các lộ hào kiệt, nào ngờ… Nào ngờ rốt cuộc cũng chỉ là một con chốt thí!
Sự phẫn uất dâng trào tới đỉnh điểm, Thành Ban hoàn toàn không để ý tới ở đạo quả bên trong đan điền của mình có một chấm đen nhỏ bằng đầu kim đang dần biến lớn với tốc độ cực nhanh. Một khí tức hủy diệt lan tỏa từ đạo quả này khiến Độc Cô Minh biến sắc, vội vàng bỏ lại cái đầu đang cầm trong tay, toàn lực thối lui, thậm chí không màng tất cả mà nhảy vào trong một khe nứt đạo vận khác.
Từ thân thể Thành Ban xuất hiện khí tức tự bạo. Việc tự bạo này không phải mong muốn của gã mà là do đạo quả trong khổ hải tác oai tác quái. Nó giống như một quả bom hẹn giờ đã được định sẵn thời gian phát nổ, chỉ cần Thành Ban nảy sinh sự phẫn uất tới cùng cực thì sẽ nổ tung, hủy diệt gã ngay lập tức.
- Chủ công! Người thậm chí đoán được tâm trạng của ta sẽ phát sinh thế nào? Ta không cam lòng, Thành Ban ta thân là kiêu tử của Thành gia Thánh…
Gã chỉ kịp nói đến đây, toàn thân đã nổ tung thành ngàn vạn mảnh. Vì đang mặc Đại Đế Chiến Giáp trên người nên khi gã tự bạo thì chiến giáp này cũng tự bạo theo, tạo ra một vụ nổ mang tính chất hủy thiên diệt địa do cường giả Ứng Kiếp sơ kỳ tự bạo mà thành.
Một khi bị vụ nổ này lan đến, Độc Cô Minh mặc dù tu vi cao hơn nhưng vẫn sẽ cửu tử nhất sinh, có sống được cũng chỉ là leo lắt hơi tàn. Cứ nhìn Tiên Chủ vô thượng năm xưa làm gương. Mặc dù y có tu vi cao hơn Cầm Thiên Tôn, nhưng khi bị Cầm Thiên Tôn ôm lấy triển khai tự bạo thì cũng trọng thương suýt chết. Đến khi gặp phải cường giả tay cầm hắc thương thần bí thì không còn chút sức phản kháng nào, đành mặc người đó dùng một thương kinh diễm đâm xuyên đầu mình.
Cũng may cho Độc Cô Minh là khoảnh khắc khí tức hủy diệt đến từ đạo quả kia mới thoáng hiện ra thì hắn đã quay đầu chạy ngay, không chút do dự nhảy vào một khe nứt gần đó, mặc kệ bên trong khe nứt này có phát sinh nguy hiểm gì. Dù sao đứng lại chắc chắn phải chết, thà nhảy ra tìm lấy một tia sinh cơ còn tốt hơn.
Vừa mới tiến nhập khe nứt thì Độc Cô Minh đã cảm giác toàn thân chấn động, một loại đạo vận cuồng bạo không tên liên tục chạy ngược xuôi trong khe nứt này như muốn phá tan toàn bộ những thứ cản đường nó. Vô số đạo tàn ảnh của một bóng xám lưu lại trên không trung, không ai có thể thấy rõ khuôn mặt của vị cường giả này. Chỉ biết mỗi lần dấu chân ông ta vừa chạm đến đâu thì không gian nơi đó sẽ ngay lập tức xuất hiện một “ông ta” khác, cứ như vậy một ngàn bước chân liền xuất hiện một ngàn người giống nhau như đúc.
- Thiên Ảnh Nhân! Hành Vân Lưu Thủy bộ pháp!
Thiên Ảnh Nhân mặc dù không được phong hiệu thiên tôn nhưng tu vi lại chẳng kém ba vị thiên tôn đứng đầu là Kiếm, Cầm và Ngạo. Ông ta nổi danh với bộ pháp Hành Vân Lưu Thủy. Có người từng so sánh Bách Bộ Hồng Trần của Cửu Chuyển Thiên Công với bộ pháp này, ai nấy đều nhất trí mặc dù Bách Bộ Hồng Trần nằm trong cấm kỵ công pháp nhưng lại chỉ là thần thông phụ trợ, không thể so sánh với Hành Vân Lưu Thủy là bộ pháp kết tinh cảm ngộ về không gian đại đạo cả đời của Thiên Ảnh Nhân.
Trong khe nứt này cũng không phải chỉ tồn tại một mình đạo vận của Thiên Ảnh Nhân mà còn có sự xuất hiện của một đạo vận thuộc về tiên tộc khác.
Loại đạo vận này vô tình vô nghĩa, coi chúng sinh vạn vật như chó rơm, chính là vô tình đại đạo mà bất kỳ chúng sinh tiên tộc nào cũng có thể dễ dàng tự ngộ ra.
- Tiên vốn vô tình, ma cực tà ác, yêu hay thay đổi, quỷ luôn âm trầm, thần chủ cương liệt, mà nhân thì sống có tình...
Bên cạnh những đại đạo do bản thân tự minh ngộ, thì mỗi chủng tộc cũng sẽ có một loại đại đạo cơ sở. Duy chỉ mình nhân tộc chưa từng có loại đại đạo cơ sở này, cho nên trước thời thái cổ, về mặt giao tranh nhân tộc thường xuyên gặp phải bất lợi, thua thiệt về mặt số lượng đạo vận với ngũ tộc còn lại.
Đến khi Phong Vị lão thiên sư sáng tạo ra Phong Vị cảnh, tức cảnh giới Đại Đế, hướng dẫn chúng sinh nhân giới tiến vào ngũ đạo tự phong, lấy chân đạo tự minh ngộ ra làm phương tiện gián tiếp giúp bản thân phá bỏ xác phàm, huyết nhục thăng hoa biến thành sinh mệnh nằm trong ngũ đạo.
Có thể nói, sau khi nhân đột phá Phong Vị cảnh thì đã không còn chân chính là “nhân”. Toàn thân máu thịt, gân cốt, kinh mạch đều đã trở thành tiên, ma, quỷ, yêu, thần… Chỉ còn mỗi “tâm” là hướng về nhân, tự cho mình là nhân.
Cách này dĩ nhiên khiến cho nhân tộc quật khởi. Chính vì sở hữu cả năm loại huyết mạch trong tộc quần mà khiến cho ngũ đạo còn lại cực kỳ vất vả chống chọi. Từ thời đại của Phong Vị lão thiên sư trở về sau thì đa số thời gian nhân tộc đều nắm giữ vị trí minh chủ trong lục giới. Phải đến khi một tiên tộc sáng tạo ra Chủ cảnh thì mới khiến nhân thua thiệt, dần dần bị tiên tộc áp đảo. Nhưng tình thế này không kéo dài lâu, bởi vì có một nhân vật kiệt xuất nhất thời đại thái cổ đã được sinh ra trong hoàn cảnh tiên tộc dẫn đầu bốn giới tiên, ma, yêu, thần tấn công nhân tộc.
Bá Luân đại thần!
Một vị dù là “nhân” nhưng lại giống “thần” hơn cả thần tộc. Công pháp ông ta dùng là cấm kỵ công pháp Thiên Thượng Thiên Hạ, Độc Ngã Duy Tôn. Thần thông sử dụng chỉ có duy nhất mười tám thức, thường được biết đến với tên gọi Bá Vương Thập Bát Thức! Chỉ mười tám thức mà đánh đến vô địch, đánh đến chúng sinh lục giới phải quỳ mọp dưới chân, Chủ cảnh khiếp sợ, đưa nhân tộc một lần nữa trở về vị trí chủ của lục giới.
Truyền kỳ về Bá Luân nhiều vô số, nhưng đa phần đã bị dòng chảy lịch sử chôn vùi. Vì sao một cường giả vô địch như vậy lại vẫn lạc, đến xác cũng không lưu lại, trở thành cấm kỵ trong vũ trụ? Vì sao một khi có ai nhắc tới những cố sự liên quan tới hành động điên cuồng của y năm xưa đều chắc chắn sẽ bị lôi kiếp thập nhị sắc giáng xuống tru diệt?
Những ẩn tình này vốn không cách nào chạm tới, nhưng dưới sự tái sinh của gà chột mắt, tiểu ô quy, thậm chí U Minh bí cảnh và Tuyệt Vọng Ma Uyên hiện thế, tất cả cấm kỵ dần dần được sáng tỏ. Mà một quy luật tất yếu từ trước đến nay không bao giờ sai. Cấm kỵ một khi không còn là cấm kỵ thì thiên địa sẽ đại biến, thời gian tăm tối sẽ tiếp tục phủ xuống vũ trụ này, báo hiệu cho một loạn thế đầy gió tanh mưa máu sẽ nhanh chóng phát sinh.