Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đế Cuồng - Chương 334: Yêu nhân lông vàng
- Rống!
Một tiếng rống phô thiên cái địa truyền khắp cánh rừng rộng lớn, đi kèm với đó là âm thanh như sấm giật chớp động, cảm tưởng như vừa có thứ gì đó cực kỳ nặng nề vừa rơi thẳng xuống mặt đất.
Cánh rừng này tồn tại vô số những cây cổ thụ khổng lồ cao chọc trời, điều này cũng dễ hiểu thôi khi mà nguyên khí cực kỳ nồng đậm đến mức kết tinh thành rất nhiều những tảng đá lớn nằm rải khác khắp nơi. Đến mức sinh vật chỉ cần hơi cúi xuống là sẽ nhặt được ngay. Những yêu thú, cổ thú, hung thú vì vậy mà cũng phát triển đến kích thước kỳ vĩ khó thể hình dung. Cứ nhìn con Hạo Nguyệt Ma Lang đang đại chiến với Bát Tí Viên Hầu trước mặt là hiểu.
Thân hình bọn chúng chẳng khác gì những quả núi lớn, trong lúc vật lộn với nhau liền tạo thành những cơn địa chấn ầm ầm, dấu vết cuộc chiến bao phủ cả chu vi mấy vạn trượng.
- Lão quân, người nói xem bên nào sẽ chiến thắng?
Lở lửng giữa bầu trời trên cao là một chiếc thuyền chiến lớn màu đỏ rực, hai bên mạn thuyền trạm trổ những hình vẽ nhật nguyệt cực kỳ tinh xảo, sau đuôi cắm một lá cờ cao tám mươi trượng thêu chữ “Ngọc” màu vàng. Nếu đem so sánh kích thước chiếc thuyền với hai cổ thú bên dưới thì nó còn vĩ ngạn hơn gấp nhiều lần, đủ để cả mười mấy con Hạo Nguyệt Ma Lang sinh sống.
Trên thuyền lúc này có chừng một ngàn người đang đứng, ai nấy khôi giáp chỉnh tề, tay cầm thương dựng thẳng, thần thái nghiêm trang hướng về phía trước.
Dẫn đầu bọn họ là một lão già và một thiếu nữ tuổi chừng mười sáu. Nhan sắc nàng ta đẹp đến mức khó lòng miêu tả, mắt phượng mày liễu, đôi môi anh đào đỏ thắm, thần thái phiêu dật thoát tục tựa như trích tiên bị đày xuống trần gian, bất kỳ đoá hoa nào cũng phải úa tàn trước vẻ đẹp diễm mỹ tuyệt luân này.
Lão già kia mặc đạo bào, tay cầm phất trần, tóc và râu đều đã bạc trắng. Dù lớn hơn thiếu nữ này rất nhiều nhưng dường như lão ta lại cực kỳ sợ hãi nàng, khi nghe hỏi liền vội vã chắp hai vạt áo lại trả lời:
- Bẩm Thất công chúa, Hạo Nguyệt Ma Lang có huyết mạch Thiên Lang đại thần, còn Bát Tí Viên Hầu là hậu duệ nhiều đời của Thần Hầu, chúng đều sở hữu tiềm lực rất lớn, cảnh giới tu vi lại ngang nhau ở mức Lục Bách Tuế, thắng bại rất khó nói… Tuy nhiên nếu phải lựa chọn, ta cho rằng Viên Hầu sẽ thắng!
Thiếu nữ mỉm cười lém lỉnh:
- Được, vậy ông chọn Viên Hầu, ta chọn Ma Lang. Nếu ông thắng chúng ta sẽ lập tức quay về Thiên Đình, còn như ta thắng, ông phải cùng ta tiếp tục ngao du hạ giới một trăm năm!
- Thất công chúa, việc này không được…
Lão đạo sĩ sợ hãi tới mức quỳ mọp suốt, liên tục can ngăn:
- Thất công chúa thuộc linh tộc cao quý không thể khinh bạc bản thân mình! Mặc dù nói hiện nay dưới uy nghiêm của Ngọc Hoàng thì vạn tộc đều phải quỳ gối thần phục nhưng vẫn có không ít chủng loài mang tâm phản trắc. Điển hình là nhân tộc, ma tộc! Còn có đám yêu tộc vô tri nữa, ngay cả hỗn độn tộc của Loạn Cổ Thiên Đình cũng luôn lăm le muốn xâm chiếm Bá Hạ Thiên Đình của chúng ta. Một khi họ biết tin công chúa đến phàm trần lâu đến vậy ắt sẽ nảy sinh tà tâm, mong công chúa suy xét…
Thiếu nữ cau mày:
- Lão quân đừng phóng đại mọi việc đến thế! Bổn công chúa dạo chơi phàm gian chỉ mới được ba ngày thôi mà lão đã làm như chiến tranh vạn giới sắp nảy sinh đến nơi rồi! Nhàm chán…
Bên dưới truyền tới những tiếng kêu gào thảm thiết, Bát Tí Viên Hầu thắng thế vật Hạo Nguyệt Ma Lang xuống đất, tám cánh tay lực lưỡng liên tục đấm mạnh vào ngực nó khiến xương cốt nơi đó gãy nát hoàn toàn.
- Hống!
- Grào!
Ma Lang không chịu khuất phục mà dùng thú trảo chộp vào mặt Viên Hầu, giật xuống một mảng thịt lớn thấu đến tận xương làm con khỉ khổng lồ kia cũng đau đớn hét rống lên.
- Hay lắm Ma Lang, chiến thắng con khỉ đó cho ta!
Thấy Ma Lang phản đòn hiệu quả, thiếu nữ trên chiến thuyền nhảy cẫng lên vì vui sướng, còn lão đạo sĩ thở dài không thôi, biểu tình bất lực.
Ma Lang sau khi một đòn trúng đích giật cả một nửa bên da mặt của Viên Hầu xuống thì liền gượng dậy gặm vào cổ nó, hàm răng sắc bén chẳng khác nào thần binh lợi khí xuyên thủng lớp da dày của con khỉ khổng lồ khiến máu đỏ tươi phun ra như suối.
Vùng vẫy hồi lâu song Viên Hầu không cách nào thoát ra khỏi hàm răng chết chóc kia được. Ánh mắt nó hiện lên vẻ bi thương, dường như hiểu được bản thân sắp sửa kết thúc sinh mạng ngắn ngủi của mình, tám cánh tay buông thỏng chấp nhận cái chết. Đúng lúc này từ phương xa vang lên tiếng hú dài làm ai nấy phải chú mục đến chỗ đó. Một đạo thân ảnh màu vàng nhỏ từ đâu xuất hiện bay đến khoảng không chính giữa Ngân Lang và Ma Viên. So với hai cổ thú khổng lồ này thì thân thể của nó rất nhỏ bé, chẳng khác gì một đốt ngón tay nhỏ xíu.
- Kia là?
Thiếu nữ nheo mắt cất giọng hỏi. Lão đạo sĩ vội trả lời:
- Dường như là nhân tộc! Mà cũng không đúng lắm, đâu có nhân tộc nào lại sở hữu lớp lông dày như vậy. Có lẽ hắn là một tên yêu nhân lai tạp! Những kẻ như thế này xuất hiện rất ít trên thế gian, tuổi thọ cũng bị giới hạn bởi pháp tắc thiên đạo, không thể sánh bằng chủng loài thuần huyết. Sức mạnh của chúng cũng vậy, xa xa không bằng những cổ thú đồng giai. Tên yêu nhân kia chắc là được Viên Hầu nuôi nấng nên bây giờ muốn xông ra bảo vệ nó, nhưng cũng chỉ công dã tràng trước sức mạnh của Ma Lang thôi… Ặc…
Lão đạo sĩ chưa kịp nói dứt câu đã thấy Ma Lang bị trúng một quyền của yêu nhân lông lá kia sau đó thân hình khổng lồ văng ra xa mấy ngàn trượng.
Yêu nhân lông lá hung tàn đến cực điểm, sau khi một đòn đắc thủ liền nhảy tới vị trí của Ma Lang điên cuồng cắn xé da thịt trên người nó. Mặc dù vết cắn của yêu nhân chẳng khác nào muỗi đốt so với thân thể vĩ ngạn của Ma Lang nhưng hàng trăm, hàng ngàn vết cắn thì lại khác.
Tình thế đột nhiên đảo ngược hoàn toàn trước sự xuất hiện của yêu nhân lông lá này, Bát Tí Viên Hầu cũng bắt đầu lấy lại sự thanh tỉnh, tám cánh tay khổng lồ chụp lấy tứ chi của Ma Lang, sau khi rống lớn một tiếng liền phân thây nó ra làm tám đoạn. Mà yêu nhân lông lá kia mắt thấy Ma Lang đã chết thì vô cùng hồ hởi liên tục lao tới, đoạn gục đầu xuống gặm từng mảng thịt tươi của nó. Khắp mặt và toàn thân yêu nhân thấm đẫm đầy máu, cảnh tượng tàn bạo này khiến đám người trên chiến thuyền dị ứng vô cùng.
- Đúng là giống loài hoang dã vô phương thuần dưỡng! Đã trăm vạn năm kể từ khi linh tộc chúng ta giáo hóa vạn tộc, dạy chúng cách hóa hình thành bộ dáng của chúng ta để dễ bề chạm đến những cảnh giới sau Ngũ Bách Tuế. Những tưởng bọn chúng sẽ trí tuệ cao hơn, tính cách cũng điềm đạm hơn nhưng không… càng ngày càng phản trắc, cứ muốn phản khách vi chủ thống lĩnh ngược lại linh tộc ta!
Thiếu nữ nói:
- Bọn chúng chỉ đang ảo tưởng mà thôi. Với quy mô của Bá Hạ Thiên Đình chúng ta hiện nay, lại thêm phụ hoàng ta tọa trấn, ngoại trừ hỗn độn tộc đáng ghét kia thì làm gì còn mối hiểm nguy nào chứ?
Vũ trụ chia làm hai nửa, một bên Bá Hạ Thiên Đình chưởng khống hàng ngàn thiên hà, mỗi một thiên hà lại bao gồm hàng ngàn tiểu thế giới khác nhau. Nơi mà bọn họ đang đứng cũng chỉ được xem như một tiểu thế giới, do Âm Ảnh tộc và Tiên tộc cát cứ. Còn một bên do Hỗn Độn Thiên Đình tọa trấn, chưởng khống hắc ám và hỗn độn trong vũ trụ, những nơi sự sống tầm thường khó lòng vươn đến được.
Hai thế lực này phân đôi thiên hạ kể từ sự kiện Thần Hầu một búa xé tan thương mang, khiến các loại khí cơ lan tràn khắp thế gian, sau đó diễn sinh thành vô số chủng tộc khác nhau.
Kỷ thần thoại chính thức kết thúc, sự biến mất của chúng thần dấy lên bao hoài nghi cho hậu nhân. Ngoại trừ số ít còn tồn tại thì toàn bộ đều mất tích bí ẩn bao gồm cả vị Thần Hầu kia. Linh tộc và hỗn độn tộc chớp lấy thời cơ xưng bá vũ trụ, trở thành hai chủng tộc hùng mạnh nhất.
Lão đạo sĩ thở dài:
- Đám phản trắc kia chẳng khác gì sâu mọt, mỗi ngày ăn một chút, trải qua trăm vạn năm bào mòn thì dù có vững như bàn thạch cũng sẽ bị lung lay mà thôi.
Thiếu nữ nghe vậy thì nhìn xuống yêu nhân lông vàng bên dưới. Mặc dù khoảng cách giữa hai bên rất xa nhưng không ngờ yêu nhân kia lại vô cùng linh mẫn, cặp mắt sáng như điện liếc nhìn lên chiếc chiến thuyền trên bầu trời. Khoảnh khắc bốn mắt của nó và thiếu nữ chạm nhau thì cả hai liền thoáng hoảng hốt đôi chút.
- Thất công chúa, sao vậy?
Lão đạo sĩ vội hỏi.
Thiếu nữ định thần lại, phát hiện ra yêu nhân kia vẫn đang nhìn mình chằm chằm thì lắc đầu:
- Không sao! Yêu nhân kia có chút tà môn, ánh mắt của hắn khiến lòng ta đột nhiên hơi rối loạn…
Lão đạo sĩ gật gù:
- Đám yêu nhân biến dị có những năng lực rất khác thường. Đây là thuật nhiếp hồn đã từng xuất hiện ở Ninh Diêu thiên hà, gây ra bạo loạn suốt mười năm. Để ra tay diệt trừ nó!
Lão đạo sĩ rất không vừa mắt với yêu nhân, đang định phất tay tiêu diệt nó thì chợt biến sắc.
- Không ổn! Có cường giả đẳng cấp Thiên Tuế đang tới đây, dường như là người của hỗn độn tộc!
Ở thế giới này bởi vì nguyên lực quá nồng đậm, tài nguyên không hề thiếu nên sinh linh có điều kiện tu luyện hoàn toàn giống nhau. Thứ tạo nên sự khác biệt giữa kẻ mạnh và kẻ yếu là huyết mạch, tuổi thọ. Sống càng lâu, nguyên lực tích tụ áp súc càng nhiều, sức mạnh nguyên thủy cũng sẽ càng khủng bố. Vậy nên cảnh giới cũng dựa theo đó mà phân chia. Tất nhiên, vẫn sẽ có những cách riêng ngoài lề để gia tăng tu vi như dùng lực lượng bổn nguyên tứ tượng ngũ hành rèn giũa thân thể, hoặc như đa phần tộc đàn khác là thôn phệ cắn xé lẫn nhau, chứ không hẳn cứ sống lâu là sẽ thành cường giả. Về cơ bản thì cảnh giới được chia theo các tầng Thập Tuế (mười năm tuổi), Bách Tuế, Thiên Tuế cho đến cuối cùng là Vạn Tuế. Khắp vũ trụ này, ngoại trừ hai vị Thiên Đế chí cao vô thượng ra thì chưa từng có ai chạm đến cấp độ chữ Vạn. Tuổi thọ của bọn họ cũng lâu đến mức khó lòng đong đếm nổi, đã mấy trăm vạn năm mà vẫn sừng sững, chưởng quản hai tòa Thiên Đình trấn áp thế gian, thống lĩnh vạn giới chư hầu.
Thiếu nữ thấy vẻ mặt lão đạo sĩ liền hiểu lão ta không đùa, vội hạ lệnh:
- Màu toàn lực quay mũi thuyền rời khỏi vùng đất này. Chỉ cần đi về phía Tây thêm hai vạn dặm nữa sẽ đến được nơi tiên tộc đóng quân. Có họ hỗ trợ thì hỗn độn tộc sẽ không dám làm gì cả!
Lão đạo sĩ căng thẳng nhìn lên bầu trời, trầm mặc nói:
- Muộn rồi thất công chúa! Đến cả tiên tộc cũng muốn tạo phản! Trong những khí tức Thiên Tuế kia có tiên, nhân, yêu, ma quỷ. Bọn họ đi theo chín cường giả hỗn độn tộc bao vây chỗ này lại.
Thiếu nữ sợ hãi hỏi:
- Chẳng lẽ bọn họ không sợ phụ hoàng ta hay sao? Thêm nữa ta mới chỉ là một tiểu nha đầu Bát Thập Tuế, sao phải nhắm đến ta làm chi kia chứ?
Lão đạo biểu tình gấp gáp:
- Hiện tại không phải lúc giải thích! Lão đạo sẽ hy sinh mở đường máu cho công chúa chạy thoát thân, công chúa hãy cố gắng tận dụng cơ hội! Các binh sĩ, theo ta đánh lạc hướng bọn chúng!
- Tuân lệnh!
- Diệu Quang lão quân!
Thiếu nữ mặt mày trắng bệch, đang còn định nói thêm thì đã nghe lão đạo sĩ thét lớn sau đó hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng về phía chân trời. Một ngàn binh lính hô to một tiếng rồi nhanh chóng bay thẳng về hướng đó.
Chưa đầy mười khắc sau, vô số âm thanh thần thông va chạm đã rền vang khắp trời đất, mùi huyết tinh lan tỏa khắp chu vi mấy ngàn dặm. Thiếu nữ hoảng sợ vội nhảy khỏi chiếc thuyền, chạy thật nhanh trên mặt đất thì phát hiện ra bốn phía xung quanh mình từ bao giờ đã đầy ắp những cổ thú khổng lồ đủ hình dạng. Từ bọn chúng tỏa ra hơi thở tàn nhẫn man rợ, chiến lực con nào cũng không hề thua kém Bát Tí Viên Hầu và Hạo Nguyệt Ma Lang vừa rồi.
Một tiếng rống phô thiên cái địa truyền khắp cánh rừng rộng lớn, đi kèm với đó là âm thanh như sấm giật chớp động, cảm tưởng như vừa có thứ gì đó cực kỳ nặng nề vừa rơi thẳng xuống mặt đất.
Cánh rừng này tồn tại vô số những cây cổ thụ khổng lồ cao chọc trời, điều này cũng dễ hiểu thôi khi mà nguyên khí cực kỳ nồng đậm đến mức kết tinh thành rất nhiều những tảng đá lớn nằm rải khác khắp nơi. Đến mức sinh vật chỉ cần hơi cúi xuống là sẽ nhặt được ngay. Những yêu thú, cổ thú, hung thú vì vậy mà cũng phát triển đến kích thước kỳ vĩ khó thể hình dung. Cứ nhìn con Hạo Nguyệt Ma Lang đang đại chiến với Bát Tí Viên Hầu trước mặt là hiểu.
Thân hình bọn chúng chẳng khác gì những quả núi lớn, trong lúc vật lộn với nhau liền tạo thành những cơn địa chấn ầm ầm, dấu vết cuộc chiến bao phủ cả chu vi mấy vạn trượng.
- Lão quân, người nói xem bên nào sẽ chiến thắng?
Lở lửng giữa bầu trời trên cao là một chiếc thuyền chiến lớn màu đỏ rực, hai bên mạn thuyền trạm trổ những hình vẽ nhật nguyệt cực kỳ tinh xảo, sau đuôi cắm một lá cờ cao tám mươi trượng thêu chữ “Ngọc” màu vàng. Nếu đem so sánh kích thước chiếc thuyền với hai cổ thú bên dưới thì nó còn vĩ ngạn hơn gấp nhiều lần, đủ để cả mười mấy con Hạo Nguyệt Ma Lang sinh sống.
Trên thuyền lúc này có chừng một ngàn người đang đứng, ai nấy khôi giáp chỉnh tề, tay cầm thương dựng thẳng, thần thái nghiêm trang hướng về phía trước.
Dẫn đầu bọn họ là một lão già và một thiếu nữ tuổi chừng mười sáu. Nhan sắc nàng ta đẹp đến mức khó lòng miêu tả, mắt phượng mày liễu, đôi môi anh đào đỏ thắm, thần thái phiêu dật thoát tục tựa như trích tiên bị đày xuống trần gian, bất kỳ đoá hoa nào cũng phải úa tàn trước vẻ đẹp diễm mỹ tuyệt luân này.
Lão già kia mặc đạo bào, tay cầm phất trần, tóc và râu đều đã bạc trắng. Dù lớn hơn thiếu nữ này rất nhiều nhưng dường như lão ta lại cực kỳ sợ hãi nàng, khi nghe hỏi liền vội vã chắp hai vạt áo lại trả lời:
- Bẩm Thất công chúa, Hạo Nguyệt Ma Lang có huyết mạch Thiên Lang đại thần, còn Bát Tí Viên Hầu là hậu duệ nhiều đời của Thần Hầu, chúng đều sở hữu tiềm lực rất lớn, cảnh giới tu vi lại ngang nhau ở mức Lục Bách Tuế, thắng bại rất khó nói… Tuy nhiên nếu phải lựa chọn, ta cho rằng Viên Hầu sẽ thắng!
Thiếu nữ mỉm cười lém lỉnh:
- Được, vậy ông chọn Viên Hầu, ta chọn Ma Lang. Nếu ông thắng chúng ta sẽ lập tức quay về Thiên Đình, còn như ta thắng, ông phải cùng ta tiếp tục ngao du hạ giới một trăm năm!
- Thất công chúa, việc này không được…
Lão đạo sĩ sợ hãi tới mức quỳ mọp suốt, liên tục can ngăn:
- Thất công chúa thuộc linh tộc cao quý không thể khinh bạc bản thân mình! Mặc dù nói hiện nay dưới uy nghiêm của Ngọc Hoàng thì vạn tộc đều phải quỳ gối thần phục nhưng vẫn có không ít chủng loài mang tâm phản trắc. Điển hình là nhân tộc, ma tộc! Còn có đám yêu tộc vô tri nữa, ngay cả hỗn độn tộc của Loạn Cổ Thiên Đình cũng luôn lăm le muốn xâm chiếm Bá Hạ Thiên Đình của chúng ta. Một khi họ biết tin công chúa đến phàm trần lâu đến vậy ắt sẽ nảy sinh tà tâm, mong công chúa suy xét…
Thiếu nữ cau mày:
- Lão quân đừng phóng đại mọi việc đến thế! Bổn công chúa dạo chơi phàm gian chỉ mới được ba ngày thôi mà lão đã làm như chiến tranh vạn giới sắp nảy sinh đến nơi rồi! Nhàm chán…
Bên dưới truyền tới những tiếng kêu gào thảm thiết, Bát Tí Viên Hầu thắng thế vật Hạo Nguyệt Ma Lang xuống đất, tám cánh tay lực lưỡng liên tục đấm mạnh vào ngực nó khiến xương cốt nơi đó gãy nát hoàn toàn.
- Hống!
- Grào!
Ma Lang không chịu khuất phục mà dùng thú trảo chộp vào mặt Viên Hầu, giật xuống một mảng thịt lớn thấu đến tận xương làm con khỉ khổng lồ kia cũng đau đớn hét rống lên.
- Hay lắm Ma Lang, chiến thắng con khỉ đó cho ta!
Thấy Ma Lang phản đòn hiệu quả, thiếu nữ trên chiến thuyền nhảy cẫng lên vì vui sướng, còn lão đạo sĩ thở dài không thôi, biểu tình bất lực.
Ma Lang sau khi một đòn trúng đích giật cả một nửa bên da mặt của Viên Hầu xuống thì liền gượng dậy gặm vào cổ nó, hàm răng sắc bén chẳng khác nào thần binh lợi khí xuyên thủng lớp da dày của con khỉ khổng lồ khiến máu đỏ tươi phun ra như suối.
Vùng vẫy hồi lâu song Viên Hầu không cách nào thoát ra khỏi hàm răng chết chóc kia được. Ánh mắt nó hiện lên vẻ bi thương, dường như hiểu được bản thân sắp sửa kết thúc sinh mạng ngắn ngủi của mình, tám cánh tay buông thỏng chấp nhận cái chết. Đúng lúc này từ phương xa vang lên tiếng hú dài làm ai nấy phải chú mục đến chỗ đó. Một đạo thân ảnh màu vàng nhỏ từ đâu xuất hiện bay đến khoảng không chính giữa Ngân Lang và Ma Viên. So với hai cổ thú khổng lồ này thì thân thể của nó rất nhỏ bé, chẳng khác gì một đốt ngón tay nhỏ xíu.
- Kia là?
Thiếu nữ nheo mắt cất giọng hỏi. Lão đạo sĩ vội trả lời:
- Dường như là nhân tộc! Mà cũng không đúng lắm, đâu có nhân tộc nào lại sở hữu lớp lông dày như vậy. Có lẽ hắn là một tên yêu nhân lai tạp! Những kẻ như thế này xuất hiện rất ít trên thế gian, tuổi thọ cũng bị giới hạn bởi pháp tắc thiên đạo, không thể sánh bằng chủng loài thuần huyết. Sức mạnh của chúng cũng vậy, xa xa không bằng những cổ thú đồng giai. Tên yêu nhân kia chắc là được Viên Hầu nuôi nấng nên bây giờ muốn xông ra bảo vệ nó, nhưng cũng chỉ công dã tràng trước sức mạnh của Ma Lang thôi… Ặc…
Lão đạo sĩ chưa kịp nói dứt câu đã thấy Ma Lang bị trúng một quyền của yêu nhân lông lá kia sau đó thân hình khổng lồ văng ra xa mấy ngàn trượng.
Yêu nhân lông lá hung tàn đến cực điểm, sau khi một đòn đắc thủ liền nhảy tới vị trí của Ma Lang điên cuồng cắn xé da thịt trên người nó. Mặc dù vết cắn của yêu nhân chẳng khác nào muỗi đốt so với thân thể vĩ ngạn của Ma Lang nhưng hàng trăm, hàng ngàn vết cắn thì lại khác.
Tình thế đột nhiên đảo ngược hoàn toàn trước sự xuất hiện của yêu nhân lông lá này, Bát Tí Viên Hầu cũng bắt đầu lấy lại sự thanh tỉnh, tám cánh tay khổng lồ chụp lấy tứ chi của Ma Lang, sau khi rống lớn một tiếng liền phân thây nó ra làm tám đoạn. Mà yêu nhân lông lá kia mắt thấy Ma Lang đã chết thì vô cùng hồ hởi liên tục lao tới, đoạn gục đầu xuống gặm từng mảng thịt tươi của nó. Khắp mặt và toàn thân yêu nhân thấm đẫm đầy máu, cảnh tượng tàn bạo này khiến đám người trên chiến thuyền dị ứng vô cùng.
- Đúng là giống loài hoang dã vô phương thuần dưỡng! Đã trăm vạn năm kể từ khi linh tộc chúng ta giáo hóa vạn tộc, dạy chúng cách hóa hình thành bộ dáng của chúng ta để dễ bề chạm đến những cảnh giới sau Ngũ Bách Tuế. Những tưởng bọn chúng sẽ trí tuệ cao hơn, tính cách cũng điềm đạm hơn nhưng không… càng ngày càng phản trắc, cứ muốn phản khách vi chủ thống lĩnh ngược lại linh tộc ta!
Thiếu nữ nói:
- Bọn chúng chỉ đang ảo tưởng mà thôi. Với quy mô của Bá Hạ Thiên Đình chúng ta hiện nay, lại thêm phụ hoàng ta tọa trấn, ngoại trừ hỗn độn tộc đáng ghét kia thì làm gì còn mối hiểm nguy nào chứ?
Vũ trụ chia làm hai nửa, một bên Bá Hạ Thiên Đình chưởng khống hàng ngàn thiên hà, mỗi một thiên hà lại bao gồm hàng ngàn tiểu thế giới khác nhau. Nơi mà bọn họ đang đứng cũng chỉ được xem như một tiểu thế giới, do Âm Ảnh tộc và Tiên tộc cát cứ. Còn một bên do Hỗn Độn Thiên Đình tọa trấn, chưởng khống hắc ám và hỗn độn trong vũ trụ, những nơi sự sống tầm thường khó lòng vươn đến được.
Hai thế lực này phân đôi thiên hạ kể từ sự kiện Thần Hầu một búa xé tan thương mang, khiến các loại khí cơ lan tràn khắp thế gian, sau đó diễn sinh thành vô số chủng tộc khác nhau.
Kỷ thần thoại chính thức kết thúc, sự biến mất của chúng thần dấy lên bao hoài nghi cho hậu nhân. Ngoại trừ số ít còn tồn tại thì toàn bộ đều mất tích bí ẩn bao gồm cả vị Thần Hầu kia. Linh tộc và hỗn độn tộc chớp lấy thời cơ xưng bá vũ trụ, trở thành hai chủng tộc hùng mạnh nhất.
Lão đạo sĩ thở dài:
- Đám phản trắc kia chẳng khác gì sâu mọt, mỗi ngày ăn một chút, trải qua trăm vạn năm bào mòn thì dù có vững như bàn thạch cũng sẽ bị lung lay mà thôi.
Thiếu nữ nghe vậy thì nhìn xuống yêu nhân lông vàng bên dưới. Mặc dù khoảng cách giữa hai bên rất xa nhưng không ngờ yêu nhân kia lại vô cùng linh mẫn, cặp mắt sáng như điện liếc nhìn lên chiếc chiến thuyền trên bầu trời. Khoảnh khắc bốn mắt của nó và thiếu nữ chạm nhau thì cả hai liền thoáng hoảng hốt đôi chút.
- Thất công chúa, sao vậy?
Lão đạo sĩ vội hỏi.
Thiếu nữ định thần lại, phát hiện ra yêu nhân kia vẫn đang nhìn mình chằm chằm thì lắc đầu:
- Không sao! Yêu nhân kia có chút tà môn, ánh mắt của hắn khiến lòng ta đột nhiên hơi rối loạn…
Lão đạo sĩ gật gù:
- Đám yêu nhân biến dị có những năng lực rất khác thường. Đây là thuật nhiếp hồn đã từng xuất hiện ở Ninh Diêu thiên hà, gây ra bạo loạn suốt mười năm. Để ra tay diệt trừ nó!
Lão đạo sĩ rất không vừa mắt với yêu nhân, đang định phất tay tiêu diệt nó thì chợt biến sắc.
- Không ổn! Có cường giả đẳng cấp Thiên Tuế đang tới đây, dường như là người của hỗn độn tộc!
Ở thế giới này bởi vì nguyên lực quá nồng đậm, tài nguyên không hề thiếu nên sinh linh có điều kiện tu luyện hoàn toàn giống nhau. Thứ tạo nên sự khác biệt giữa kẻ mạnh và kẻ yếu là huyết mạch, tuổi thọ. Sống càng lâu, nguyên lực tích tụ áp súc càng nhiều, sức mạnh nguyên thủy cũng sẽ càng khủng bố. Vậy nên cảnh giới cũng dựa theo đó mà phân chia. Tất nhiên, vẫn sẽ có những cách riêng ngoài lề để gia tăng tu vi như dùng lực lượng bổn nguyên tứ tượng ngũ hành rèn giũa thân thể, hoặc như đa phần tộc đàn khác là thôn phệ cắn xé lẫn nhau, chứ không hẳn cứ sống lâu là sẽ thành cường giả. Về cơ bản thì cảnh giới được chia theo các tầng Thập Tuế (mười năm tuổi), Bách Tuế, Thiên Tuế cho đến cuối cùng là Vạn Tuế. Khắp vũ trụ này, ngoại trừ hai vị Thiên Đế chí cao vô thượng ra thì chưa từng có ai chạm đến cấp độ chữ Vạn. Tuổi thọ của bọn họ cũng lâu đến mức khó lòng đong đếm nổi, đã mấy trăm vạn năm mà vẫn sừng sững, chưởng quản hai tòa Thiên Đình trấn áp thế gian, thống lĩnh vạn giới chư hầu.
Thiếu nữ thấy vẻ mặt lão đạo sĩ liền hiểu lão ta không đùa, vội hạ lệnh:
- Màu toàn lực quay mũi thuyền rời khỏi vùng đất này. Chỉ cần đi về phía Tây thêm hai vạn dặm nữa sẽ đến được nơi tiên tộc đóng quân. Có họ hỗ trợ thì hỗn độn tộc sẽ không dám làm gì cả!
Lão đạo sĩ căng thẳng nhìn lên bầu trời, trầm mặc nói:
- Muộn rồi thất công chúa! Đến cả tiên tộc cũng muốn tạo phản! Trong những khí tức Thiên Tuế kia có tiên, nhân, yêu, ma quỷ. Bọn họ đi theo chín cường giả hỗn độn tộc bao vây chỗ này lại.
Thiếu nữ sợ hãi hỏi:
- Chẳng lẽ bọn họ không sợ phụ hoàng ta hay sao? Thêm nữa ta mới chỉ là một tiểu nha đầu Bát Thập Tuế, sao phải nhắm đến ta làm chi kia chứ?
Lão đạo biểu tình gấp gáp:
- Hiện tại không phải lúc giải thích! Lão đạo sẽ hy sinh mở đường máu cho công chúa chạy thoát thân, công chúa hãy cố gắng tận dụng cơ hội! Các binh sĩ, theo ta đánh lạc hướng bọn chúng!
- Tuân lệnh!
- Diệu Quang lão quân!
Thiếu nữ mặt mày trắng bệch, đang còn định nói thêm thì đã nghe lão đạo sĩ thét lớn sau đó hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng về phía chân trời. Một ngàn binh lính hô to một tiếng rồi nhanh chóng bay thẳng về hướng đó.
Chưa đầy mười khắc sau, vô số âm thanh thần thông va chạm đã rền vang khắp trời đất, mùi huyết tinh lan tỏa khắp chu vi mấy ngàn dặm. Thiếu nữ hoảng sợ vội nhảy khỏi chiếc thuyền, chạy thật nhanh trên mặt đất thì phát hiện ra bốn phía xung quanh mình từ bao giờ đã đầy ắp những cổ thú khổng lồ đủ hình dạng. Từ bọn chúng tỏa ra hơi thở tàn nhẫn man rợ, chiến lực con nào cũng không hề thua kém Bát Tí Viên Hầu và Hạo Nguyệt Ma Lang vừa rồi.
Bình luận facebook