Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đế Cuồng - Chương 223: Hàn Phi xuất thủ
Lời Vương Nhất thốt ra giống như đinh đóng cột, chẳng khác nào thánh chỉ phán định sống chết của thần dân.
Có điều đáp lại y là cái lắc đầu bất đắc dĩ của Hàn Phi:
- Ta một đời cầu trường sinh, với cái chết sợ hãi tới cực độ, vì trường sinh có thể bất chấp tất cả. Song ta cũng là người, có một vài đạo lý bắt buộc phải tuân thủ. Cách sống của ta là không bội tín. Trên con đường tu đạo dài đằng đẵng kiếm một tri kỷ đã khó, nếu đánh mất đi thì khi đạt đến đỉnh cao quay đầu nhìn lại chỉ còn thấy được nỗi cô liêu vô bờ. Ta không muốn như thế, lão bằng hữu kia của ta chưa từng bội tín với ta, ta không thể phụ hắn!
Nghe Hàn Phi nói vậy, Lưu Bình cười nhạt:
- Lòng dạ đàn bà, vậy mà cũng dám tự nhận bất chấp tất cả! Thật không hiểu nổi loại người như các ngươi sao lại có thể trở thành Thiên Nhân Địch trước ta…
Vương Nhất thoáng đưa mắt về phía Lưu Bình và Quan Thất, chậm rãi hỏi:
- Vì sao hai người các ngươi còn chưa rời đi, chẳng lẽ không biết chữ chết viết như thế nào sao?
Quan Thất mỉm cười, nụ cười của y nhẹ nhàng như gió xuân, khác hẳn dáng vẻ điên cuồng lúc giao chiến với Thẩm Yến.
- Áo nghĩa của thiên địch là “nghịch thiên nhi hành”, sau đó nghịch nhân, cuối cùng nghịch mệnh. Nếu ta bỏ chạy trước khi chẳng phải đã làm trái với đạo tâm của mình, tương lai cũng chẳng thể nào tranh hùng với chúng tu sĩ trẻ tuổi nhân giới nữa…
Lưu Bình thì khác, chẳng có vẻ gì sợ hãi, nhàn nhạt nói:
- Ta chỉ đứng quan chiến, muốn tận mắt nhìn thấy ngươi giết Độc Cô Minh thế nào…
Vương Nhất hừ lạnh, cũng mặc kệ hai kẻ này. Trong suy nghĩ của y tất cả những kẻ có mặt ở đây trừ Hàn Phi ra thì đều không đáng để vào mắt. Đây không phải y khinh người mà hiện thực chính là vậy. Ngay cả Kiếp chủ kẻ đứng đầu Nhân Giới Chí Tông bảng còn đổ máu dưới tay y thì nói gì đến một đám thiên kiêu vì giết Kiếp chủ mà huy động nhân số đến cả trăm người?
Như Thần Tiêu Nhân Chủ đã nói, Vương Nhất chính là nhân tài tu đạo vạn cổ có một, cho dù Bá Luân đại thần sống lại cũng chưa chắc đã kinh diễm đến thế.
Nếu bọn họ biết đối thủ thí luyện thường ngày của Vương Nhất chính là Thần Tiêu Nhân Chủ cùng các cường giả Tuyết Thương phái sau khi đã phong ấn tu vi, có lẽ sẽ ngậm ngùi không thể thốt nên lời.
Thần Tiêu sau khi phong ấn cảnh giới không thể chịu quá mười chiêu của Vương Nhất, đám cường giả kia cùng lên cũng chỉ có một kết cục thảm bại.
Tuy có thể giải thích rằng đại thế đã thay đổi quá nhiều, con đường tu luyện ngày nay vượt trội hơn xưa, nhưng kinh nghiệm cùng khả năng chiến đấu của đám Thần Tiêu là không thể phủ nhận, vậy mà bọn họ hoàn toàn bị đế đạo của Vương Nhất lấn áp, bái phục y từ tận đáy lòng.
— QUẢNG CÁO —
Ở tại Tuyết Thương phái, Thần Tiêu xưng hô với Vương Nhất là đạo hữu chứ không hề dùng lễ thầy trò. Đám cường giả kia cũng vậy. Thứ bọn họ coi trọng không phải là cảnh giới hiện tại mà là thiên tư và tính cách. Ở Vương Nhất, bọn họ thấy được bóng dáng một hào kiệt đang dần dần quật khởi. Bọn họ đặt rất nhiều hy vọng vào y, cho rằng tương lai lúc thời gian cấm kỵ xảy ra thì y sẽ nhân tố chính giúp nhân giới vượt qua kiếp nạn.
- Ngươi thực sự phải cản đường ta?
Ánh mắt Vương Nhất lóe lên sát khí, nhìn chằm chằm Hàn Phi.
Hàn Phi vẫn như cũ điềm tĩnh vô cùng, nhẹ nhàng đáp:
- Ra tay với ta ngươi sẽ hối hận. Đừng nghĩ rằng tu vi là tất cả, tu luyện và giết người là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau…
- Vậy dùng hành động của ngươi chứng minh điều mình nói là đúng đi!
Vương Nhất lạnh lùng, tay áo phất lên tạo thành một luồng cương phong đánh thẳng về phía Hàn Phi.
Đây chỉ là một kích tùy ý nhưng vì ẩn chứa linh lực quá mức hùng hậu nên chẳng khác gì sát chiêu của đám Độc Cô Yên Nhiên.
- Kỳ lạ! Thủ pháp của Vương Nhất nhìn thì như tùy ý song thực chất lại rất tinh tế. Đây là đẳng cấp khống chế lực đạo ở cảnh giới cực cao. Thông thường đòn đánh của tu sĩ sẽ xuất hiện ở diện rộng, còn ở Vương Nhất lại ngựng tụ ở duy nhất một điểm. Giống như dùng mũi dùi đâm vào mặt trống, sẽ dễ dàng xuyên thủng phá tan nó.
Độc Cô Minh nhìn đòn đánh của Vương Nhất đến xuất thần, trong đầu không ngừng hiện ra những chiêu thức mà y tung ra ban nãy, dần dần xuất hiện sự minh ngộ.
Mà Quan Thất cũng giống vậy, không ngừng dùng Đại Diễn quyết thôi diễn, đã nắm bắt được manh mối về thủ pháp của Vương Nhất.
Vương Nhất cười lạnh:
- Nhìn ra thì đã sao? Muốn làm được như ta cần có thiên tư xuất chúng, bằng không dù là Đế giả cũng chẳng cách nào bắt chước!
Đối diện với một kích tùy ý của Vương Nhất, Hàn Phi tuy được đánh giá rất cao nhưng vẫn rất chật vật mới đón đỡ nổi.
Tiếng đinh đinh đang đang vang vọng khắp trời đất, hư ảnh một chiếc chuông lớn bao phủ toàn thân thể Hàn Phi, kế đế từ trong khổ hải của gã bay ra một tiểu đỉnh màu bạc. Chiếc tiểu đỉnh này không ngừng biến lớn cuối cùng to đến mấy ngàn trượng, dùng thế thái sơn áp đỉnh đè thẳng xuống đầu Vương Nhất.
— QUẢNG CÁO —
- Ly Dục chung, Như Ý Hóa Hình đỉnh!
Quan Thất chau mày khi phát hiện ra hai bảo vật Hàn Phi đang dùng đều có lai lịch rất lớn. Một là đế bảo đến từ Tây Thiên, nghe đồn thuộc về Vô Ngã Thần Tăng, có công dụng giúp tu sĩ gia tăng phòng hộ đến mức vạn tà bất xâm, sau khi ông tọa hóa thì đế bảo này cũng biến mất không rõ tung tích.
Còn Như Ý Hóa Hình đỉnh là bảo vật trấn phái của Diệu Dược phái một thế lực cự đầu ở Đông Hải. Cách đây sáu trăm năm bị Nam Hoang đệ nhất cuồng nhân Lưu Tông cướp đi. Dù Diệu Dược phái từng dốc hết nhân lực đến Lưu gia đòi lại nhưng vẫn không thành công. Vậy mà giờ đây nó lại nằm trong tay Hàn Phi, thậm chí theo khí tức bộc phát ra thì gã đã hoàn toàn huyết luyện được nó, biến chiếc đỉnh danh chấn Đông Hải này thành bảo vật riêng của mình.
- Dùng ngoại lực để thành đạo sao? Đây là loại đạo thấp hèn! Điên Đảo Càn Khôn!
Vương Nhất ngẩng đầu thét lớn, hai tay vung sang hai bên, đế ý như sóng dữ cuồn cuộn dâng tràn khắp bốn phương tám hướng. Trong lúc nhất thời, mọi người đều xuất hiện ảo giác trời biến thành đất, đất biến thành trời, ánh nắng tắt hẳn thay thế bằng ánh trăng vằng vặc, mọi thứ đều điên đảo dưới một thức thần thông này của y.
- Chiêu thứ bảy trong Bá Vương Thập Bát thức!
Quan Thất tỏ ra âm trầm, không ngừng lui lại phía sau để tránh bị ảnh hưởng.
Không giống với tam đại cấm kỵ thần thông của Bất Động Minh Vương chuyên dùng để đơn đả độc đấu, mười tám thức do Bá Luân sáng tạo ra đều nhằm mục đích dùng sức bản thân địch cả thiên hạ. Tất cả những kẻ ở xung quanh không phân địch ta đều bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của nó, không thể không vùng vẫy phản kháng.
- Đó mới là khí thế của Nhân Giả Vô Địch!
Độc Cô Minh trầm mặc, trong lòng nảy sinh một sự tôn kính không nói rõ thành lời với Bá Luân. Vị cấm kỵ đại thần thái cổ này dù đã qua mấy trăm vạn năm nhưng tên tuổi vẫn lừng lẫy khắp nhân giới, bất kể ai khi nhắc đến đều phải cúi đầu thán phục không chút oán thán. Để làm được điều này rất khó, cực khó, hay thậm chí là “bất khả thi”.
Vô Địch! Nghĩa đen là không có đối thủ, nhưng nghĩa bóng lại là thiên hạ bát phương đều trở thành minh hữu, đồng lòng hướng về y.
Kẻ như vậy mới chân chính là vô địch!
Điên Đảo Càn Khôn vừa ra, chiếc đỉnh trên đầu Vương Nhất cũng run lên bần bật. Không phải nó không mạnh, mà là người điều khiển nó về mặt linh lực chưa đủ hùng hậu để trấn trụ Vương Nhất.
Chỉ thấy Hàn Phi dậm chân một cái, từ dưới mặt đất xung quanh vị trí Vương Nhất đang đứng bỗng xuất hiện một trăm linh tám cây cờ đủ sắc màu.
Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy những cây cờ này tạo thành hình bát quái thái cực, thiên địa linh khí bốn phương không ngừng trút vào nó. Những cây cờ dần lóe sáng, sau đó tạo thành vô số kết giới đan xen lẫn nhau giam cầm Vương Nhất lại.
- Tiên Thiên Bát Quái đại trận phối hợp với Lưỡng Nghi Thái Cực đại trận!
— QUẢNG CÁO —
Lần này đến phiên Thẩm Yến chấn kinh.
Không chấn kinh làm sao được khi một trong hai món này chính là đại trận hộ tông của gã. Tiên Thiên Bát Quái đại trận đã xuất hiện trước thời thái cổ, nghe đồn là do Phong Vị lão thiên sư sáng tạo ra, cực kỳ thâm ảo, không phải trận đạo tông sư ắt không mô phỏng nổi. Vậy mà Hàn Phi - một Hỗn Nguyên cảnh lại đủ khả năng mô phỏng biến nó thành tiểu trận quy mô nhỏ dùng trong đấu pháp, điều này quả thật bất khả tư nghì.
Còn nguồn gốc của Lưỡng Nghi Thái cực đại trận cũng ghê gớm không kém, thuộc về Ngọc Hư cung đã bị diệt vong cách đây không lâu, từng là một trong những thế lực cự đầu hùng mạnh vùng Đông Hải.
Bất ngờ chưa dừng lại ở đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hàn Phi phất tay một cái, từ ống tay áo của gã bay ra mấy trăm thanh phi kiếm sắc bén bay thẳng vào kết giới không ngừng tấn công Vương Nhất.
Lần đầu tiên kể từ khi xuất hiện dùng “đế đạo độc tôn” áp bức mọi người, Vương Nhất bộc lộ vẻ chật vật. Đống phi kiếm kia rất lợi hại, hình thành kiếm trận phối hợp với hai đại trận giống như lưới trời lồng lộng tuy thưa khó thoát, dù Vương Nhất dùng mọi cách để đột phá nhưng vẫn lực bất tòng tâm.
Hàn Phi lạnh lùng lên tiếng:
- Ta đã nói với ngươi tu luyện và giết người là hai việc hoàn toàn khác nhau! Tu vi ngươi cao hơn ta là đúng, nhưng ta không thiếu biện pháp giết ngươi! Tịch Tà kiếm trận! Phong Ma kiếm trận! Tru Tiên kiếm trận! Giết!
Nếu nói về tu sĩ trẻ tuổi dùng kiếm chứng đạo nổi bật nhất lúc đại thế chưa xảy ra thì chỉ có mình Chu Tử ở Bạch Ngọc Kinh. Môn phái này dùng kiếm dung thân, lấy kiếm chứng đạo, từ thượng cổ đến nay luôn có một vị trí vững chắc ở Đông Hải. Mà thứ giúp cho bọn họ làm được điều đó chính là thất đại kiếm trận nổi tiếng từng xuất hiện ở trận chiến Tuyệt Vọng Ma Uyên. Tổ sư của Bạch Ngọc Kinh từng dùng bảy kiếm trận này tạm thời cầm chân đại quân tiên ma suốt một ngày một đêm, tranh thủ thời gian cho Đông Hoa Nhân Chủ đem Thái Hoàng kiếm và Bạch Hoàng Đế Vương ấn tới.
Tịch Tà, Phong Ma, Tru Tiên nằm trong thất đại kiếm trận này, ngay cả Chu Tử cũng chưa thể lĩnh ngộ nổi ba phần, vậy mà giờ đây một tán tu vô môn vô phái không hiểu vì sao lại thi triển ra được, thậm chí từ cách vận hành có thể thấy gã ta am hiểu rất tường tận, đem ba loại kiếm trận kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ vô khuyết.
Vương Nhất đổ máu!
Dưới công kích điên cuồng và dồn dập đến từ đại đỉnh, ba kiếm trận, hai đại trận, rốt cuộc hùng mạnh như y cũng phải đổ máu.
Áo trắng sau lưng Vương Nhất rách toạt, kế đến là hai vạt áo, ống quần cũng bị chém rách tả tơi, mà đúng lúc này kiếm trận của Hàn Phi chợt thoáng đình trệ, gián tiếp giúp cho y thoát khỏi một kiếp.
Độc Cô Minh hiểu được việc phải đồng thời điều khiển nhiều loại phụ trợ như vậy tiêu tốn rất nhiều linh lực và tinh thần lực, Hàn Phi nếu không giết nổi Vương Nhất cũng sẽ không duy trì được lâu.
Có điều đáp lại y là cái lắc đầu bất đắc dĩ của Hàn Phi:
- Ta một đời cầu trường sinh, với cái chết sợ hãi tới cực độ, vì trường sinh có thể bất chấp tất cả. Song ta cũng là người, có một vài đạo lý bắt buộc phải tuân thủ. Cách sống của ta là không bội tín. Trên con đường tu đạo dài đằng đẵng kiếm một tri kỷ đã khó, nếu đánh mất đi thì khi đạt đến đỉnh cao quay đầu nhìn lại chỉ còn thấy được nỗi cô liêu vô bờ. Ta không muốn như thế, lão bằng hữu kia của ta chưa từng bội tín với ta, ta không thể phụ hắn!
Nghe Hàn Phi nói vậy, Lưu Bình cười nhạt:
- Lòng dạ đàn bà, vậy mà cũng dám tự nhận bất chấp tất cả! Thật không hiểu nổi loại người như các ngươi sao lại có thể trở thành Thiên Nhân Địch trước ta…
Vương Nhất thoáng đưa mắt về phía Lưu Bình và Quan Thất, chậm rãi hỏi:
- Vì sao hai người các ngươi còn chưa rời đi, chẳng lẽ không biết chữ chết viết như thế nào sao?
Quan Thất mỉm cười, nụ cười của y nhẹ nhàng như gió xuân, khác hẳn dáng vẻ điên cuồng lúc giao chiến với Thẩm Yến.
- Áo nghĩa của thiên địch là “nghịch thiên nhi hành”, sau đó nghịch nhân, cuối cùng nghịch mệnh. Nếu ta bỏ chạy trước khi chẳng phải đã làm trái với đạo tâm của mình, tương lai cũng chẳng thể nào tranh hùng với chúng tu sĩ trẻ tuổi nhân giới nữa…
Lưu Bình thì khác, chẳng có vẻ gì sợ hãi, nhàn nhạt nói:
- Ta chỉ đứng quan chiến, muốn tận mắt nhìn thấy ngươi giết Độc Cô Minh thế nào…
Vương Nhất hừ lạnh, cũng mặc kệ hai kẻ này. Trong suy nghĩ của y tất cả những kẻ có mặt ở đây trừ Hàn Phi ra thì đều không đáng để vào mắt. Đây không phải y khinh người mà hiện thực chính là vậy. Ngay cả Kiếp chủ kẻ đứng đầu Nhân Giới Chí Tông bảng còn đổ máu dưới tay y thì nói gì đến một đám thiên kiêu vì giết Kiếp chủ mà huy động nhân số đến cả trăm người?
Như Thần Tiêu Nhân Chủ đã nói, Vương Nhất chính là nhân tài tu đạo vạn cổ có một, cho dù Bá Luân đại thần sống lại cũng chưa chắc đã kinh diễm đến thế.
Nếu bọn họ biết đối thủ thí luyện thường ngày của Vương Nhất chính là Thần Tiêu Nhân Chủ cùng các cường giả Tuyết Thương phái sau khi đã phong ấn tu vi, có lẽ sẽ ngậm ngùi không thể thốt nên lời.
Thần Tiêu sau khi phong ấn cảnh giới không thể chịu quá mười chiêu của Vương Nhất, đám cường giả kia cùng lên cũng chỉ có một kết cục thảm bại.
Tuy có thể giải thích rằng đại thế đã thay đổi quá nhiều, con đường tu luyện ngày nay vượt trội hơn xưa, nhưng kinh nghiệm cùng khả năng chiến đấu của đám Thần Tiêu là không thể phủ nhận, vậy mà bọn họ hoàn toàn bị đế đạo của Vương Nhất lấn áp, bái phục y từ tận đáy lòng.
— QUẢNG CÁO —
Ở tại Tuyết Thương phái, Thần Tiêu xưng hô với Vương Nhất là đạo hữu chứ không hề dùng lễ thầy trò. Đám cường giả kia cũng vậy. Thứ bọn họ coi trọng không phải là cảnh giới hiện tại mà là thiên tư và tính cách. Ở Vương Nhất, bọn họ thấy được bóng dáng một hào kiệt đang dần dần quật khởi. Bọn họ đặt rất nhiều hy vọng vào y, cho rằng tương lai lúc thời gian cấm kỵ xảy ra thì y sẽ nhân tố chính giúp nhân giới vượt qua kiếp nạn.
- Ngươi thực sự phải cản đường ta?
Ánh mắt Vương Nhất lóe lên sát khí, nhìn chằm chằm Hàn Phi.
Hàn Phi vẫn như cũ điềm tĩnh vô cùng, nhẹ nhàng đáp:
- Ra tay với ta ngươi sẽ hối hận. Đừng nghĩ rằng tu vi là tất cả, tu luyện và giết người là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau…
- Vậy dùng hành động của ngươi chứng minh điều mình nói là đúng đi!
Vương Nhất lạnh lùng, tay áo phất lên tạo thành một luồng cương phong đánh thẳng về phía Hàn Phi.
Đây chỉ là một kích tùy ý nhưng vì ẩn chứa linh lực quá mức hùng hậu nên chẳng khác gì sát chiêu của đám Độc Cô Yên Nhiên.
- Kỳ lạ! Thủ pháp của Vương Nhất nhìn thì như tùy ý song thực chất lại rất tinh tế. Đây là đẳng cấp khống chế lực đạo ở cảnh giới cực cao. Thông thường đòn đánh của tu sĩ sẽ xuất hiện ở diện rộng, còn ở Vương Nhất lại ngựng tụ ở duy nhất một điểm. Giống như dùng mũi dùi đâm vào mặt trống, sẽ dễ dàng xuyên thủng phá tan nó.
Độc Cô Minh nhìn đòn đánh của Vương Nhất đến xuất thần, trong đầu không ngừng hiện ra những chiêu thức mà y tung ra ban nãy, dần dần xuất hiện sự minh ngộ.
Mà Quan Thất cũng giống vậy, không ngừng dùng Đại Diễn quyết thôi diễn, đã nắm bắt được manh mối về thủ pháp của Vương Nhất.
Vương Nhất cười lạnh:
- Nhìn ra thì đã sao? Muốn làm được như ta cần có thiên tư xuất chúng, bằng không dù là Đế giả cũng chẳng cách nào bắt chước!
Đối diện với một kích tùy ý của Vương Nhất, Hàn Phi tuy được đánh giá rất cao nhưng vẫn rất chật vật mới đón đỡ nổi.
Tiếng đinh đinh đang đang vang vọng khắp trời đất, hư ảnh một chiếc chuông lớn bao phủ toàn thân thể Hàn Phi, kế đế từ trong khổ hải của gã bay ra một tiểu đỉnh màu bạc. Chiếc tiểu đỉnh này không ngừng biến lớn cuối cùng to đến mấy ngàn trượng, dùng thế thái sơn áp đỉnh đè thẳng xuống đầu Vương Nhất.
— QUẢNG CÁO —
- Ly Dục chung, Như Ý Hóa Hình đỉnh!
Quan Thất chau mày khi phát hiện ra hai bảo vật Hàn Phi đang dùng đều có lai lịch rất lớn. Một là đế bảo đến từ Tây Thiên, nghe đồn thuộc về Vô Ngã Thần Tăng, có công dụng giúp tu sĩ gia tăng phòng hộ đến mức vạn tà bất xâm, sau khi ông tọa hóa thì đế bảo này cũng biến mất không rõ tung tích.
Còn Như Ý Hóa Hình đỉnh là bảo vật trấn phái của Diệu Dược phái một thế lực cự đầu ở Đông Hải. Cách đây sáu trăm năm bị Nam Hoang đệ nhất cuồng nhân Lưu Tông cướp đi. Dù Diệu Dược phái từng dốc hết nhân lực đến Lưu gia đòi lại nhưng vẫn không thành công. Vậy mà giờ đây nó lại nằm trong tay Hàn Phi, thậm chí theo khí tức bộc phát ra thì gã đã hoàn toàn huyết luyện được nó, biến chiếc đỉnh danh chấn Đông Hải này thành bảo vật riêng của mình.
- Dùng ngoại lực để thành đạo sao? Đây là loại đạo thấp hèn! Điên Đảo Càn Khôn!
Vương Nhất ngẩng đầu thét lớn, hai tay vung sang hai bên, đế ý như sóng dữ cuồn cuộn dâng tràn khắp bốn phương tám hướng. Trong lúc nhất thời, mọi người đều xuất hiện ảo giác trời biến thành đất, đất biến thành trời, ánh nắng tắt hẳn thay thế bằng ánh trăng vằng vặc, mọi thứ đều điên đảo dưới một thức thần thông này của y.
- Chiêu thứ bảy trong Bá Vương Thập Bát thức!
Quan Thất tỏ ra âm trầm, không ngừng lui lại phía sau để tránh bị ảnh hưởng.
Không giống với tam đại cấm kỵ thần thông của Bất Động Minh Vương chuyên dùng để đơn đả độc đấu, mười tám thức do Bá Luân sáng tạo ra đều nhằm mục đích dùng sức bản thân địch cả thiên hạ. Tất cả những kẻ ở xung quanh không phân địch ta đều bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của nó, không thể không vùng vẫy phản kháng.
- Đó mới là khí thế của Nhân Giả Vô Địch!
Độc Cô Minh trầm mặc, trong lòng nảy sinh một sự tôn kính không nói rõ thành lời với Bá Luân. Vị cấm kỵ đại thần thái cổ này dù đã qua mấy trăm vạn năm nhưng tên tuổi vẫn lừng lẫy khắp nhân giới, bất kể ai khi nhắc đến đều phải cúi đầu thán phục không chút oán thán. Để làm được điều này rất khó, cực khó, hay thậm chí là “bất khả thi”.
Vô Địch! Nghĩa đen là không có đối thủ, nhưng nghĩa bóng lại là thiên hạ bát phương đều trở thành minh hữu, đồng lòng hướng về y.
Kẻ như vậy mới chân chính là vô địch!
Điên Đảo Càn Khôn vừa ra, chiếc đỉnh trên đầu Vương Nhất cũng run lên bần bật. Không phải nó không mạnh, mà là người điều khiển nó về mặt linh lực chưa đủ hùng hậu để trấn trụ Vương Nhất.
Chỉ thấy Hàn Phi dậm chân một cái, từ dưới mặt đất xung quanh vị trí Vương Nhất đang đứng bỗng xuất hiện một trăm linh tám cây cờ đủ sắc màu.
Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy những cây cờ này tạo thành hình bát quái thái cực, thiên địa linh khí bốn phương không ngừng trút vào nó. Những cây cờ dần lóe sáng, sau đó tạo thành vô số kết giới đan xen lẫn nhau giam cầm Vương Nhất lại.
- Tiên Thiên Bát Quái đại trận phối hợp với Lưỡng Nghi Thái Cực đại trận!
— QUẢNG CÁO —
Lần này đến phiên Thẩm Yến chấn kinh.
Không chấn kinh làm sao được khi một trong hai món này chính là đại trận hộ tông của gã. Tiên Thiên Bát Quái đại trận đã xuất hiện trước thời thái cổ, nghe đồn là do Phong Vị lão thiên sư sáng tạo ra, cực kỳ thâm ảo, không phải trận đạo tông sư ắt không mô phỏng nổi. Vậy mà Hàn Phi - một Hỗn Nguyên cảnh lại đủ khả năng mô phỏng biến nó thành tiểu trận quy mô nhỏ dùng trong đấu pháp, điều này quả thật bất khả tư nghì.
Còn nguồn gốc của Lưỡng Nghi Thái cực đại trận cũng ghê gớm không kém, thuộc về Ngọc Hư cung đã bị diệt vong cách đây không lâu, từng là một trong những thế lực cự đầu hùng mạnh vùng Đông Hải.
Bất ngờ chưa dừng lại ở đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hàn Phi phất tay một cái, từ ống tay áo của gã bay ra mấy trăm thanh phi kiếm sắc bén bay thẳng vào kết giới không ngừng tấn công Vương Nhất.
Lần đầu tiên kể từ khi xuất hiện dùng “đế đạo độc tôn” áp bức mọi người, Vương Nhất bộc lộ vẻ chật vật. Đống phi kiếm kia rất lợi hại, hình thành kiếm trận phối hợp với hai đại trận giống như lưới trời lồng lộng tuy thưa khó thoát, dù Vương Nhất dùng mọi cách để đột phá nhưng vẫn lực bất tòng tâm.
Hàn Phi lạnh lùng lên tiếng:
- Ta đã nói với ngươi tu luyện và giết người là hai việc hoàn toàn khác nhau! Tu vi ngươi cao hơn ta là đúng, nhưng ta không thiếu biện pháp giết ngươi! Tịch Tà kiếm trận! Phong Ma kiếm trận! Tru Tiên kiếm trận! Giết!
Nếu nói về tu sĩ trẻ tuổi dùng kiếm chứng đạo nổi bật nhất lúc đại thế chưa xảy ra thì chỉ có mình Chu Tử ở Bạch Ngọc Kinh. Môn phái này dùng kiếm dung thân, lấy kiếm chứng đạo, từ thượng cổ đến nay luôn có một vị trí vững chắc ở Đông Hải. Mà thứ giúp cho bọn họ làm được điều đó chính là thất đại kiếm trận nổi tiếng từng xuất hiện ở trận chiến Tuyệt Vọng Ma Uyên. Tổ sư của Bạch Ngọc Kinh từng dùng bảy kiếm trận này tạm thời cầm chân đại quân tiên ma suốt một ngày một đêm, tranh thủ thời gian cho Đông Hoa Nhân Chủ đem Thái Hoàng kiếm và Bạch Hoàng Đế Vương ấn tới.
Tịch Tà, Phong Ma, Tru Tiên nằm trong thất đại kiếm trận này, ngay cả Chu Tử cũng chưa thể lĩnh ngộ nổi ba phần, vậy mà giờ đây một tán tu vô môn vô phái không hiểu vì sao lại thi triển ra được, thậm chí từ cách vận hành có thể thấy gã ta am hiểu rất tường tận, đem ba loại kiếm trận kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ vô khuyết.
Vương Nhất đổ máu!
Dưới công kích điên cuồng và dồn dập đến từ đại đỉnh, ba kiếm trận, hai đại trận, rốt cuộc hùng mạnh như y cũng phải đổ máu.
Áo trắng sau lưng Vương Nhất rách toạt, kế đến là hai vạt áo, ống quần cũng bị chém rách tả tơi, mà đúng lúc này kiếm trận của Hàn Phi chợt thoáng đình trệ, gián tiếp giúp cho y thoát khỏi một kiếp.
Độc Cô Minh hiểu được việc phải đồng thời điều khiển nhiều loại phụ trợ như vậy tiêu tốn rất nhiều linh lực và tinh thần lực, Hàn Phi nếu không giết nổi Vương Nhất cũng sẽ không duy trì được lâu.