Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đế Cuồng - Chương 244: Mưu trong mưu, kế trong kế, cục trong cục
Tất cả những điều đó Hàn Phi và Độc Cô Minh đều không biết, và nó cũng chỉ triệt để phát sinh sau cuộc tranh đấu ngày hôm nay của hai người.
Khoảnh khắc thanh kiếm màu bạc kia xuất hiện thì thiên địa nguyên khí từ bên trong vòng xoáy máu xám bắt đầu ồ ạt tràn vào khu vực bên trong tế đàn. Vì xung quanh tế đàn có năm cây Trấn Đạo Thần Trụ trấn giữ nên nguyên khí không cách nào rời sang khu vực khác, cứ không ngừng cô đặc lại. Nó đậm đặc đến mức khiến khuôn viên chính giữa tế đàn xuất hiện một vườn hoa thơm ngát, thậm chí còn có nguyên tuyền chảy ngược xuôi. Nếu bầu trời phía trên tế đàn không bị hắc ám bao phủ thì chắc hẳn đây sẽ là một nơi cực kỳ đẹp đẽ và diễm lệ.
Nhìn thanh bảo kiếm tra vào vỏ đang sáng lấp lánh trước mặt, Hàn Phi lộ ra vẻ khao khát. Khoảng cách từ gã đến thanh bảo kiếm màu bạc này chỉ có một trượng, chỉ cần hơi vươn tay ra là sẽ nắm được ngay. Bên trong nó có ẩn chứa bí mật kinh thiên động địa thời thái cổ, để xác minh nó, Lý Ẩn đã phải dày công sắp đặt, bố trí cho Hàn Phi tới tận ngày hôm nay.
Rốt cuộc bí mật đó có liên quan đến những ai, gây ra những biến đổi lớn thế nào? Thanh Tuế Nguyệt kiếm này có thật sự nối thông được hiện tại với quá khứ hay không? Câu trả lời dường như đều nằm trong thanh bảo kiếm đẹp đến mức tuyệt mĩ kia.
Ánh mắt Hàn Phi toả ra tia sáng cháy bỏng, bàn tay phải chộp tới thanh bảo kiếm đang huyền phù trên không trung. Độc Cô Minh và hoang phân thân đã bị đánh rơi xuống đất, lúc này đây không có bất kỳ ai có thể cản trở được y.
- Đoạt được cấm kỵ binh khí, lại có thiên địa nguyên lực nồng đậm của thời thái cổ hỗ trợ tu hành, Hàn Phi ta chắc chắn sẽ một đường quật khởi, trở thành hào kiệt mạnh mẽ nhất thời đại này!
Nhưng khoảnh khắc mấy đầu ngón tay của Hàn Phi sắp sửa chạm đến vỏ kiếm thì thân hình gã chợt khựng lại, biểu cảm trên khuôn mặt cứng đờ như pho tượng.
Toàn bộ sinh khí của gã trong nháy mắt đều bị rút cạn, tử khí ngập tràn cơ thể, sắc mặt từ đen chuyển thành tái xanh, sau đó lại trắng bệch như tờ giấy. Hai mắt gã trợn trừng đầy vẻ không cam lòng. Nhưng ánh mắt này rất nhanh biến mất thay vào đó là sự mờ mịt mê mang của người chết.
Thân hình Hàn Phi từ trên không trung rơi tự do xuống phía dưới, trùng hợp thay lại đúng ngay vị trí quan tài của bộ thây khô. Ban nãy lúc con mắt duy nhất của nó tan rã thì quan tài cũng rơi ầm xuống, nhưng khi đó Hàn Phi hoàn toàn không chú ý vì đang bận giao tranh với Độc Cô Minh. Vả lại theo như cách Hàn Phi nghĩ thì chết là hết, Lý Ẩn dù sao đã chết từ trăm vạn năm trước, thứ còn tồn tại đến tận ngày hôm nay chỉ là chút tàn hồn chấp niệm. Vì vậy với sự ra đi của bộ thây khô, lòng gã tuy có chút mất mát nhưng không quá lớn, rất nhanh đã loại bỏ nó khỏi cảm xúc mềm yếu của bản thân.
Phía bên dưới, Độc Cô Minh chứng kiến Hàn Phi đột ngột chết đi thì nhíu này khó hiểu. Bỗng nhiên hắn thấy hắc ám đang bao phủ xung quanh khu vực tế đàn dường như có chút kỳ dị, nó rất giống với không gian do thần thông Dạ Hoàng Triều của Lưu Bình tạo ra.
Quả nhiên đúng như hắn đoán, hắc ám trên trời thoáng rung chuyển, cuối cùng tụ lại một chỗ hoá thành hình dáng của Lưu Bình đang nhếch miệng cười đầy ý vị khinh thường. Vị trí mà y đang đứng chính là ở phía sau lưng Hàn Phi ban nãy.
- Y dùng thần thông Dạ Hoàng Triều để ngụy trang, đáng lý ta và Hàn Phi phải chú ý đến điểm này mới phải. Nhưng cả hai lại cho rằng ngoài đối phương ra thì chẳng ai vào được tế đàn nơi đây... Rốt cuộc Hàn Phi bị y xuất kỳ bất ý đánh lén giết chết. Nếu ban nãy người lao tới Tuế Nguyệt kiếm là ta, ta cũng sẽ phải chịu kết cục tương tự...
Độc Cô Minh trầm mặc, gắng gượng đứng dậy nhưng không nổi. Cả hoang phân thân cũng thế, trận chiến với Hàn Phi quá đỗi ác liệt. Trường Sinh thể thật ra cũng có giới hạn chứ không thần thánh như tưởng tượng. Hiện nay tốc độ hồi phục của nó đã giảm xuống tận cùng, thậm chí thua kém cả phàm nhân. Không mất sáu tháng một năm e rằng khó lòng hồi phục lại như cũ.
- Đây là những nhân tuyển để bồi dưỡng thành hào kiệt tương lai của nhân giới sao? Thật quá thất vọng. Nếu ta sinh ra ở thời đại này và là nhân tộc chắc chắn đủ sức một mình diệt sạch các ngươi, tự xưng Nhân Giả Vô Địch... Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau, đến đạo lý đơn giản này còn không hiểu thì không xứng lăn lộn ở tu luyện giới...
Nói đoạn y cười lạnh nhìn về phía năm cây Trấn Đạo Thần Trụ, vẫn rất thong thả không hề vội vàng đoạt lấy Tuế Nguyệt kiếm, giống như mọi thứ đều đã nằm trong sắp đặt sẵn của y từ trước.
- Tên điên, tên mù, thư sinh mặt trắng, tên nhà quê, và còn có ngươi tên đội nón lúc nào cũng ra vẻ thần bí nữa. Các ngươi đều đã chết, mà ta thì vẫn sống sót một cách thần kỳ. Năm tháng dài lâu, Đoạ Lạc ta lại chân chính tái hiện thế gian. Cho ta một vạn năm, chắc chắn sẽ làm được những gì mà Bá Luân từng làm, thống nhất lục giới, biến Đoạ Lạc đạo giới thành một thế giới thật sự! Tuế Nguyệt kiếm, thuần phục ta, ta mạnh hơn chủ nhân của ngươi, đi theo ta ngươi sẽ có phong quang vô hạn chứ không phải chịu cảnh chôn vùi trong dòng chảy thời không thế này...
Lưu Bình cười kiêu ngạo, đưa tay định chộp lấy Tuế Nguyệt kiếm nhưng lại chợt run bắn người khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, vẻ mặt biểu tình hoảng sợ tới cực điểm.
- Đoạ Lạc, còn nhớ ta không...?
Âm thanh nhẹ nhàng như làn gió vang vọng trong không trung, Lưu Bình toả thần niệm ra tìm kiếm song vẫn không phát hiện người nói đang ở đâu.
- Không thể nào, ngươi giả thần giả quỷ, rõ ràng ban nãy chính mắt ta thấy ngươi đã bị Nhân kiếp hủy diệt rồi...
Lưu Bình sợ hãi nói, hình bóng kẻ kia hiện lên trong tâm trí. Đó là một thư sinh tay cầm quạt giấy, nụ cười trên miệng luôn thường tại, cử chỉ phi phàm phóng dật, ánh mắt ẩn chứa sự tự tin như nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay.
Gian hùng Lý Ẩn!
Nhất Niệm Khai Hoa, Bách Nghệ thông, Hạo Nhiên tông chủ Lý Ẩn!
Phía bên dưới, Độc Cô Minh còn đang sửng sốt thì bên tai chợt nghe thấy tiếng thì thầm:
- Tiểu hữu, mượn thân thể của ngươi một chút. Yên tâm, bù lại ta sẽ truyền môn công pháp tâm đắc nhất của ta cho ngươi, Quân Tử kinh...
Còn chưa đợi Độc Cô Minh đồng ý thì một cỗ khí tức kỳ lạ đã thâm nhập vào cơ thể hắn, hoàn toàn chiếm lấy quyền khống chế.
Cả hoang phân thân bên cạnh cũng bị cưỡng ép hút tới gần rồi dung hợp lại, mặc dù liên tục gào rống song vẫn không thể tránh khỏi số phận phải hợp nhất. Điều này giúp cho tu vi Độc Cô Minh được đề thăng lên Hỗn Nguyên cảnh trung kỳ, nguyên lực trong khổ hải nồng đậm hơn rất nhiều. Ngay cả hoang lực cũng có một góc riêng, hoá thành một cây cổ thụ vươn thẳng lên khỏi mặt biển linh dịch, chỉ thiếu chút nữa thôi là chạm đến vùng trung đan điền, đạt đến viên mãn.
- Tốt, ngươi là một trong những người trẻ tuổi xuất chúng nhất ta từng gặp. Cả mầm mống trung dung đạo nữa, rất tốt, rất tốt, rất phù hợp với Quân Tử kinh...
Thấy Độc Cô Minh đứng lẩm bẩm một mình, Lưu Bình trên trời bắt đầu tỏ ra nghi hoặc:
- Ngươi là Lý Ẩn?
Chỉ thấy Độc Cô Minh gật đầu:
- Là ta!
- Ngươi không chết, không thể nào!
Lưu Bình biểu cảm khó tin. Với lịch duyệt trăm vạn năm như y, y không tài nào chấp nhận việc mình bị người khác qua mặt gài bẫy.
- Nếu không giả chết làm sao ta dụ được con hồ ly ngươi ra khỏi hang. Ngươi chính là mầm mống tai hoạ của nhân giới, ngươi không bị diệt thì bách tính nhân giới sẽ phải chịu cảnh lầm than...
- Mưu trong mưu, kế trong kế, cục trong cục sao... Ta đã xem thường Lý Ẩn ngươi...
Lưu Bình nghiến răng ken két, định quay đầu bỏ chạy. Nhưng rồi y chợt nhíu mày, thử thả thần niệm ra dò xét.
- Không đúng!
Lúc sau liền cười phá lên:
- Ngươi gạt ta, tên thư sinh ngươi đã mất hết tu vi rồi, ngươi đang dùng chút ý thức cuối cùng của mình để thi triển thuật "Tá Thi Hoàn Hồn" với tiểu tử kia. Bàng môn tả đạo của Hạo Nhiên tông các ngươi ta biết quá rõ... Bộ thân thể này của ta tu vi cao hơn ngươi tới hai tiểu cảnh, năm xưa chúng ta đều là cường giả đẳng cấp hào kiệt, thà tu vi bằng nhau không nói, còn hiện tại ngươi lấy gì để uy hiếp ta?
Hạo Nhiên tông chia làm Nho môn và Quyền môn. Nho môn thiên về nghiên cứu nho đạo, tu luyện Hạo Nhiên chính khí. Quyền môn lại không màng đến tu luyện là mấy, chỉ nghiên cứu thuật quyền mưu bố cục, luyện cục đạo.
Nếu Nho môn nổi danh với hai bộ chỉ pháp Hạo Nhiên chỉ và Vạn Cổ Thần chỉ thì Quyền môn lại có bộ đạo thuật dương danh khắp nhân giới là Quỷ Cốc thuật, gồm tổng cổng ba mươi sáu môn đạo thuật tà dị biến ảo khôn lường.
- Tu vi cách biệt thì sao? Không quá mười chiêu ta vẫn sẽ thu phục ngươi như trăm vạn năm trước...
"Độc Cô Minh" nở nụ cười tự tin.
Lưu Bình hừ lạnh, hắc khí trong cơ thể toả ra cuồn cuộn bao phủ khắp trời đất:
- Dáng vẻ ngông cuồng này của người thật khiến người ta chán ghét. Vậy để ta xem ngươi làm sao thắng được ta... Dạ Hoàng Triều hiện!
Bóng tối ngập tràn, Lưu Bình hoà mình cùng bóng tối, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Độc Cô Minh. Mặt đất phát ra những tiếng bụp bụp như có thứ gì đó đang từ bên dưới bò lên. Đó là vô số những bàn tay trắng xoá của các oan hồn, bọn chúng nhìn chằm chằm Độc Cô Minh với vẻ oán hận, không ngừng rít gào đòi mạng. Chưa đầy mười khắc, khu vực tế đàn giờ đây đã biến thành một địa ngục đúng nghĩa, mà Lưu Bình đã trở thành quỷ vương ẩn mình trong bóng tối, hiệu lệnh cho những oan hồn kia công kích kẻ dám khiêu chiến uy nghiêm của bản thân.
Khoảnh khắc thanh kiếm màu bạc kia xuất hiện thì thiên địa nguyên khí từ bên trong vòng xoáy máu xám bắt đầu ồ ạt tràn vào khu vực bên trong tế đàn. Vì xung quanh tế đàn có năm cây Trấn Đạo Thần Trụ trấn giữ nên nguyên khí không cách nào rời sang khu vực khác, cứ không ngừng cô đặc lại. Nó đậm đặc đến mức khiến khuôn viên chính giữa tế đàn xuất hiện một vườn hoa thơm ngát, thậm chí còn có nguyên tuyền chảy ngược xuôi. Nếu bầu trời phía trên tế đàn không bị hắc ám bao phủ thì chắc hẳn đây sẽ là một nơi cực kỳ đẹp đẽ và diễm lệ.
Nhìn thanh bảo kiếm tra vào vỏ đang sáng lấp lánh trước mặt, Hàn Phi lộ ra vẻ khao khát. Khoảng cách từ gã đến thanh bảo kiếm màu bạc này chỉ có một trượng, chỉ cần hơi vươn tay ra là sẽ nắm được ngay. Bên trong nó có ẩn chứa bí mật kinh thiên động địa thời thái cổ, để xác minh nó, Lý Ẩn đã phải dày công sắp đặt, bố trí cho Hàn Phi tới tận ngày hôm nay.
Rốt cuộc bí mật đó có liên quan đến những ai, gây ra những biến đổi lớn thế nào? Thanh Tuế Nguyệt kiếm này có thật sự nối thông được hiện tại với quá khứ hay không? Câu trả lời dường như đều nằm trong thanh bảo kiếm đẹp đến mức tuyệt mĩ kia.
Ánh mắt Hàn Phi toả ra tia sáng cháy bỏng, bàn tay phải chộp tới thanh bảo kiếm đang huyền phù trên không trung. Độc Cô Minh và hoang phân thân đã bị đánh rơi xuống đất, lúc này đây không có bất kỳ ai có thể cản trở được y.
- Đoạt được cấm kỵ binh khí, lại có thiên địa nguyên lực nồng đậm của thời thái cổ hỗ trợ tu hành, Hàn Phi ta chắc chắn sẽ một đường quật khởi, trở thành hào kiệt mạnh mẽ nhất thời đại này!
Nhưng khoảnh khắc mấy đầu ngón tay của Hàn Phi sắp sửa chạm đến vỏ kiếm thì thân hình gã chợt khựng lại, biểu cảm trên khuôn mặt cứng đờ như pho tượng.
Toàn bộ sinh khí của gã trong nháy mắt đều bị rút cạn, tử khí ngập tràn cơ thể, sắc mặt từ đen chuyển thành tái xanh, sau đó lại trắng bệch như tờ giấy. Hai mắt gã trợn trừng đầy vẻ không cam lòng. Nhưng ánh mắt này rất nhanh biến mất thay vào đó là sự mờ mịt mê mang của người chết.
Thân hình Hàn Phi từ trên không trung rơi tự do xuống phía dưới, trùng hợp thay lại đúng ngay vị trí quan tài của bộ thây khô. Ban nãy lúc con mắt duy nhất của nó tan rã thì quan tài cũng rơi ầm xuống, nhưng khi đó Hàn Phi hoàn toàn không chú ý vì đang bận giao tranh với Độc Cô Minh. Vả lại theo như cách Hàn Phi nghĩ thì chết là hết, Lý Ẩn dù sao đã chết từ trăm vạn năm trước, thứ còn tồn tại đến tận ngày hôm nay chỉ là chút tàn hồn chấp niệm. Vì vậy với sự ra đi của bộ thây khô, lòng gã tuy có chút mất mát nhưng không quá lớn, rất nhanh đã loại bỏ nó khỏi cảm xúc mềm yếu của bản thân.
Phía bên dưới, Độc Cô Minh chứng kiến Hàn Phi đột ngột chết đi thì nhíu này khó hiểu. Bỗng nhiên hắn thấy hắc ám đang bao phủ xung quanh khu vực tế đàn dường như có chút kỳ dị, nó rất giống với không gian do thần thông Dạ Hoàng Triều của Lưu Bình tạo ra.
Quả nhiên đúng như hắn đoán, hắc ám trên trời thoáng rung chuyển, cuối cùng tụ lại một chỗ hoá thành hình dáng của Lưu Bình đang nhếch miệng cười đầy ý vị khinh thường. Vị trí mà y đang đứng chính là ở phía sau lưng Hàn Phi ban nãy.
- Y dùng thần thông Dạ Hoàng Triều để ngụy trang, đáng lý ta và Hàn Phi phải chú ý đến điểm này mới phải. Nhưng cả hai lại cho rằng ngoài đối phương ra thì chẳng ai vào được tế đàn nơi đây... Rốt cuộc Hàn Phi bị y xuất kỳ bất ý đánh lén giết chết. Nếu ban nãy người lao tới Tuế Nguyệt kiếm là ta, ta cũng sẽ phải chịu kết cục tương tự...
Độc Cô Minh trầm mặc, gắng gượng đứng dậy nhưng không nổi. Cả hoang phân thân cũng thế, trận chiến với Hàn Phi quá đỗi ác liệt. Trường Sinh thể thật ra cũng có giới hạn chứ không thần thánh như tưởng tượng. Hiện nay tốc độ hồi phục của nó đã giảm xuống tận cùng, thậm chí thua kém cả phàm nhân. Không mất sáu tháng một năm e rằng khó lòng hồi phục lại như cũ.
- Đây là những nhân tuyển để bồi dưỡng thành hào kiệt tương lai của nhân giới sao? Thật quá thất vọng. Nếu ta sinh ra ở thời đại này và là nhân tộc chắc chắn đủ sức một mình diệt sạch các ngươi, tự xưng Nhân Giả Vô Địch... Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau, đến đạo lý đơn giản này còn không hiểu thì không xứng lăn lộn ở tu luyện giới...
Nói đoạn y cười lạnh nhìn về phía năm cây Trấn Đạo Thần Trụ, vẫn rất thong thả không hề vội vàng đoạt lấy Tuế Nguyệt kiếm, giống như mọi thứ đều đã nằm trong sắp đặt sẵn của y từ trước.
- Tên điên, tên mù, thư sinh mặt trắng, tên nhà quê, và còn có ngươi tên đội nón lúc nào cũng ra vẻ thần bí nữa. Các ngươi đều đã chết, mà ta thì vẫn sống sót một cách thần kỳ. Năm tháng dài lâu, Đoạ Lạc ta lại chân chính tái hiện thế gian. Cho ta một vạn năm, chắc chắn sẽ làm được những gì mà Bá Luân từng làm, thống nhất lục giới, biến Đoạ Lạc đạo giới thành một thế giới thật sự! Tuế Nguyệt kiếm, thuần phục ta, ta mạnh hơn chủ nhân của ngươi, đi theo ta ngươi sẽ có phong quang vô hạn chứ không phải chịu cảnh chôn vùi trong dòng chảy thời không thế này...
Lưu Bình cười kiêu ngạo, đưa tay định chộp lấy Tuế Nguyệt kiếm nhưng lại chợt run bắn người khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, vẻ mặt biểu tình hoảng sợ tới cực điểm.
- Đoạ Lạc, còn nhớ ta không...?
Âm thanh nhẹ nhàng như làn gió vang vọng trong không trung, Lưu Bình toả thần niệm ra tìm kiếm song vẫn không phát hiện người nói đang ở đâu.
- Không thể nào, ngươi giả thần giả quỷ, rõ ràng ban nãy chính mắt ta thấy ngươi đã bị Nhân kiếp hủy diệt rồi...
Lưu Bình sợ hãi nói, hình bóng kẻ kia hiện lên trong tâm trí. Đó là một thư sinh tay cầm quạt giấy, nụ cười trên miệng luôn thường tại, cử chỉ phi phàm phóng dật, ánh mắt ẩn chứa sự tự tin như nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay.
Gian hùng Lý Ẩn!
Nhất Niệm Khai Hoa, Bách Nghệ thông, Hạo Nhiên tông chủ Lý Ẩn!
Phía bên dưới, Độc Cô Minh còn đang sửng sốt thì bên tai chợt nghe thấy tiếng thì thầm:
- Tiểu hữu, mượn thân thể của ngươi một chút. Yên tâm, bù lại ta sẽ truyền môn công pháp tâm đắc nhất của ta cho ngươi, Quân Tử kinh...
Còn chưa đợi Độc Cô Minh đồng ý thì một cỗ khí tức kỳ lạ đã thâm nhập vào cơ thể hắn, hoàn toàn chiếm lấy quyền khống chế.
Cả hoang phân thân bên cạnh cũng bị cưỡng ép hút tới gần rồi dung hợp lại, mặc dù liên tục gào rống song vẫn không thể tránh khỏi số phận phải hợp nhất. Điều này giúp cho tu vi Độc Cô Minh được đề thăng lên Hỗn Nguyên cảnh trung kỳ, nguyên lực trong khổ hải nồng đậm hơn rất nhiều. Ngay cả hoang lực cũng có một góc riêng, hoá thành một cây cổ thụ vươn thẳng lên khỏi mặt biển linh dịch, chỉ thiếu chút nữa thôi là chạm đến vùng trung đan điền, đạt đến viên mãn.
- Tốt, ngươi là một trong những người trẻ tuổi xuất chúng nhất ta từng gặp. Cả mầm mống trung dung đạo nữa, rất tốt, rất tốt, rất phù hợp với Quân Tử kinh...
Thấy Độc Cô Minh đứng lẩm bẩm một mình, Lưu Bình trên trời bắt đầu tỏ ra nghi hoặc:
- Ngươi là Lý Ẩn?
Chỉ thấy Độc Cô Minh gật đầu:
- Là ta!
- Ngươi không chết, không thể nào!
Lưu Bình biểu cảm khó tin. Với lịch duyệt trăm vạn năm như y, y không tài nào chấp nhận việc mình bị người khác qua mặt gài bẫy.
- Nếu không giả chết làm sao ta dụ được con hồ ly ngươi ra khỏi hang. Ngươi chính là mầm mống tai hoạ của nhân giới, ngươi không bị diệt thì bách tính nhân giới sẽ phải chịu cảnh lầm than...
- Mưu trong mưu, kế trong kế, cục trong cục sao... Ta đã xem thường Lý Ẩn ngươi...
Lưu Bình nghiến răng ken két, định quay đầu bỏ chạy. Nhưng rồi y chợt nhíu mày, thử thả thần niệm ra dò xét.
- Không đúng!
Lúc sau liền cười phá lên:
- Ngươi gạt ta, tên thư sinh ngươi đã mất hết tu vi rồi, ngươi đang dùng chút ý thức cuối cùng của mình để thi triển thuật "Tá Thi Hoàn Hồn" với tiểu tử kia. Bàng môn tả đạo của Hạo Nhiên tông các ngươi ta biết quá rõ... Bộ thân thể này của ta tu vi cao hơn ngươi tới hai tiểu cảnh, năm xưa chúng ta đều là cường giả đẳng cấp hào kiệt, thà tu vi bằng nhau không nói, còn hiện tại ngươi lấy gì để uy hiếp ta?
Hạo Nhiên tông chia làm Nho môn và Quyền môn. Nho môn thiên về nghiên cứu nho đạo, tu luyện Hạo Nhiên chính khí. Quyền môn lại không màng đến tu luyện là mấy, chỉ nghiên cứu thuật quyền mưu bố cục, luyện cục đạo.
Nếu Nho môn nổi danh với hai bộ chỉ pháp Hạo Nhiên chỉ và Vạn Cổ Thần chỉ thì Quyền môn lại có bộ đạo thuật dương danh khắp nhân giới là Quỷ Cốc thuật, gồm tổng cổng ba mươi sáu môn đạo thuật tà dị biến ảo khôn lường.
- Tu vi cách biệt thì sao? Không quá mười chiêu ta vẫn sẽ thu phục ngươi như trăm vạn năm trước...
"Độc Cô Minh" nở nụ cười tự tin.
Lưu Bình hừ lạnh, hắc khí trong cơ thể toả ra cuồn cuộn bao phủ khắp trời đất:
- Dáng vẻ ngông cuồng này của người thật khiến người ta chán ghét. Vậy để ta xem ngươi làm sao thắng được ta... Dạ Hoàng Triều hiện!
Bóng tối ngập tràn, Lưu Bình hoà mình cùng bóng tối, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Độc Cô Minh. Mặt đất phát ra những tiếng bụp bụp như có thứ gì đó đang từ bên dưới bò lên. Đó là vô số những bàn tay trắng xoá của các oan hồn, bọn chúng nhìn chằm chằm Độc Cô Minh với vẻ oán hận, không ngừng rít gào đòi mạng. Chưa đầy mười khắc, khu vực tế đàn giờ đây đã biến thành một địa ngục đúng nghĩa, mà Lưu Bình đã trở thành quỷ vương ẩn mình trong bóng tối, hiệu lệnh cho những oan hồn kia công kích kẻ dám khiêu chiến uy nghiêm của bản thân.