Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đế Cuồng - Chương 266: Đấu pháp cũng có thể hoàn mỹ
Cách xa nơi Phương Hạo, Độc Cô Minh và Hoắc Tôn giao chiến có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng tỏa thần thức ra quan chiến. Bọn họ chẳng có ai là nhân tộc, toàn bộ đều thuộc ngũ đạo tự phong.
Trong đó nổi bật nhất là một nam tử áo vàng, trên áo thêu hình phượng hoàng đỏ rực, hai tay chắp sau lưng, lưỡng quyền nhô cao, cặp mắt ưng sâu hoắm trông rất điềm đạm và thâm trầm.
- Phùng đạo tử, bên kia giao chiến quá lâu sẽ khó lòng dẫn dụ Vạn Vô Địch ra được, chúng ta có cần xuất kích bắt lấy Hoắc Tôn và kẻ diệt đạo để ép Vạn Vô Địch lộ diện hay không?
Một tiên tộc trẻ tuổi đứng bên cạnh cung kính ôm quyền hỏi nam tử áo vàng.
Y chẳng phải ai khác mà chính là Phùng Hằng đại danh đỉnh đỉnh, Vô Cấu tiên của Đệ Nhất thiên tiên giới, bài danh thứ hai trên Phong Vân bảng. Người được dự đoán tương lai nhiều khả năng sẽ trở thành Tiên Hoàng đời kế tiếp. Ngũ đạo tự phong không giống nhân tộc chỉ cung phụng Bạch gia, bọn họ sống theo châm ngôn cường giả vi tôn, kẻ tu vi cao nhất sẽ được toàn thể tộc đàn ủng hộ tiếp nhận Hoàng vị, vậy nên mỗi một tộc nhân đều có động lực rất lớn để biến mạnh, hơn hẳn nhân giới chỉ trung thành đời đời kiếp kiếp với Bạch Hoàng.
- Đám các ngươi không đủ phân lượng để Vạn Vô Địch xuất hiện, cứ để ta và Mông huynh ra tay thì hơn…
Phía xa xa xuất hiện một thanh niên áo bào đen, sau lưng đeo một cây cự cung tỏa ra ma khí rợp trời đi tới. Gã thanh niên này cười lớn:
- Đúng vậy, Vạn Vô Địch cảm thấy chưa đủ uy hiếp nhất định sẽ không xuất hiện. Đối với hắn thì Phương Hạo cũng chỉ như đá mài đao cho Hoắc Tôn và thanh niên lạ mặt kia thôi. Phùng huynh, hôm nay chúng ta liên thủ vây công một đạo tử cùng cấp, dù thắng cũng sẽ để lại tiếng xấu nhiều năm, huynh có vết gợn gì trong lòng không?
Phùng Hằng lắc đầu.
- Mông Điềm huynh nói hơi quá… Việc chúng ta làm là vì tương lai của giới diện sau lưng mình. So với an nguy tiên giới, chút xú danh này có đáng là gì? Huống hồ lịch sử chỉ khắc tên kẻ sống sót sau cùng. Cho dù hiện tại hắn xuất chúng đến đâu nhưng chỉ cần chết yểu thì cũng sẽ nhanh chóng bị thế nhân lãng quên mà thôi… Thời gian vô tình, thiên địa vô tình, lòng người lại càng vô tình hơn. Cường hãn như Mãn Lâu Thiên Đế cuối cùng vẫn hóa thành cát bụi, cả thế hệ hoàng kim của nhân tộc, bây giờ có ai nhớ đến xưng hiệu có họ? Mãn Lâu Thiên Đế nếu không phải từng đánh tới Thiên Đình thần giới, để lại dòng chữ trên Vạn Quang thần điện rằng “Mãn Lâu từng đến đây” thì có lẽ số phận cũng như thế hệ hoàng kim nhân tộc kia mà thôi…
Mãn Lâu chính là xưng hiệu của vị đọa lạc tiên kia. Khá buồn cười vì trải qua lần cấm kỵ ở tiền thái cổ, tên tuổi ông ta cũng bị xóa mất khỏi lịch sử tiên giới. Chỉ đến khi lục giới phục hưng trở lại, hậu nhân lần mò ra dấu vết năm xưa còn lưu lại trong trận chiến của ông ta với Kim Ô Thiên Đế thì mới nhớ lại xưng hiệu này. Từ đó về sau ba mươi ba tầng trời tiên giới đều xây dựng nên tiên tượng của Mãn Lâu, đời đời khắc ghi công ơn, mỗi ngày con dân tiên tộc đều tụng niệm xưng hiệu này để vĩnh viễn không bao giờ quên được vị hào kiệt đã giúp tộc đàn họ đạt đến huy hoàng phồn hoa trong quá khứ.
Mông Điềm nói:
- Thần giới cũng cử người tới, không rõ Dịch Thiếu Quân có xuất hiện hay không? Nếu y xuất hiện thì trận chiến này sẽ giảm được tổn thất. Chó cùng đường cũng biết cắn càn, huống hồ đây là Vạn Vô Địch. Nếu y muốn đồng quy vu tận, sẽ có không ít anh kiệt ngũ đạo tự phong phải chôn cùng…
Một tên ma tộc bên cạnh không kiềm chế được tò mò bèn cất tiếng:
- Hai vị đạo tử, tên Vạn Vô Địch kia rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào mà phải tập trung nhiều người đến vậy?
Mông Điềm cười cười:
- Rất mạnh, chưa bao giờ ta gặp một người mạnh như vậy. Trận thua trong tay Lý Ẩn tại Vô Tưởng thiên vẫn luôn khiến ta không phục vì tên Lý Ẩn kia dùng quá nhiều bàng môn tả đạo, không phải tu vi chân chính của gã. Còn Vạn Vô Địch thì khác, tương lai không rõ thế nào, nhưng ta công nhận thời điểm hiện tại hắn chính là vô địch.
- Vô địch?
Đám tiên ma tộc xung quanh ngẩn ngơ, lời được thốt ra từ Mông Điềm người từng xếp thứ năm trên Phong Vân bảng sao có thể là giả? Thêm vào sự im lặng của Phùng Hằng, nỗi hoang mang trong lòng bọn họ lại càng lớn hơn.
- Hắn chính là vô địch lớp trẻ hiện tại…
Phùng Hằng gật đầu, nói tiếp:
- Ngay cả hắn giao chiến với ta cũng tự áp chế mình xuống một đại cảnh giới vậy mà ta còn suýt thua, nếu hắn giao chiến một cách công bằng, trong cùng cảnh giới khắp thiên địa này làm gì có ai là đối thủ của hắn?
- Cái gì? Phùng đại nhân dùng Phi Tiên Cửu Tự quyết cũng không đánh lại Vạn Vô Địch?
Từ trước đến nay chưa từng có ai biết Phùng Hằng đã giao thủ qua với Vạn Vô Địch, nay chính miệng y nói mình từng giao thủ với hắn khiến mọi người khá bất ngờ.
Phi Tiên Cửu Tự quyết chính là một trong những cấm kỵ tiên pháp của tiên giới, do chính vị đọa lạc tiên năm xưa sáng tạo ra và truyền lại. Phi Tiên Cửu Tự quyết này gồm chín thức có uy lực vô biên vô tận, có điều thứ phải trả giá là sự bào mòn huyết mạch. Một khi sử dụng quá nhiều lần, huyết mạch của ngươi cho dù là Vô Cấu tiên cũng sẽ sớm rơi rớt xuống Đoạ Lạc tiên. Yếu điểm này khiến cho rất nhiều thiên tài tiên tộc quay lưng khi được ban cho cơ hội học Phi Tiên Cửu Tự quyết. Phải tới tận đời của Phùng Hằng thì Phi Tiên Cửu Tự quyết mới chính thức tái hiện thế gian. Hơn nữa giống như công pháp này là dành riêng cho y, y không hề bị nó làm ảnh hưởng, thậm chí huyết mạch còn có sự tăng tiến không ngừng.
Môn cấm kỵ tiên pháp từng đánh khắp lục giới vô địch thủ, người sử dụng nó cũng là thiên tài số một tiên giới, vậy mà lại bị một nhân tộc sử dụng cảnh giới thấp hơn dồn ép tới chân tường, đủ hiểu Vạn Vô Địch đáng sợ đến mức độ nào.
Phùng Hằng sử dụng hai từ “suýt thua”, nghĩa là chưa chân chính thua dưới tay Vạn Vô Địch. Có thể hiểu là hai người hòa nhau. Tuy nhiên Phùng Hằng lại bại trong tâm tưởng của mình.
Y trầm mặc:
- Quả thực khó hiểu, công pháp hắn sử dụng chỉ là sơ khai chưa hoàn thiện, ngay cả Bá Vương Thập Bát thức cũng vậy. Nhưng khi giao chiến thì lại lấn áp Phi Tiên Cửu Tự quyết do Mãn Lâu Thiên Đế sáng tạo, thậm chí dùng cả đời hoàn thiện. Ta từng đem vấn đề này hỏi Hoa Tiên ở Đệ Nhị thiên, bà ấy nói rằng công pháp của tiền nhân tuy mạnh nhưng chỉ thích hợp cho một mình người đó. Nếu cố chấp đi trên dấu chân do tiền nhân để lại thì thành tựu vĩnh viễn ở dưới họ. Trừ phi tự sáng tạo ra cách riêng, đạo riêng của bản thân mới có thể siêu việt tiền nhân… Đó là lý do vì sao Mãn Lâu Thiên Đế dùng Phi Tiên Cửu Tự quyết đánh đến vô địch thiên hạ mà ta thì lại bại trước Vạn Vô Địch…
Hoa Tiên chính là tồn tại sống lâu thứ hai ở lục giới, tuổi thọ chỉ sau Kim Ô Thiên Đế Thiên Đình. Bà ta không phải tiên tộc mà là yêu tộc, hóa thân từ một gốc yêu hoa trăm vạn năm tuổi. Mặc dù tu vi không hề cao nhưng bao nhiêu thăng trầm của lục giới bà ta đều biết, vì vậy Vườn Ngự Uyển nơi bà ta sinh sống cũng trở thành nơi anh kiệt các đời tiên tộc đến xin lời khuyên khi bế tắc.
Mông Điềm lặng lẽ nói:
- Ta cũng vậy, hắn gặp ta rồi tự áp chế xuống một đại cảnh giới. Kết cuộc ta thất bại thảm hại. Trong giới trẻ hiện nay e chỉ có Dịch Thiếu Quân của thần tộc mang Vô Thượng Thánh Thần Chí Tôn huyết mới đủ sức đánh một trận với hắn. Không phải tự dưng mà đám lão già ở nhà phái chúng ta bày ra bố cục này, quyết tâm bằng mọi giá giết chết hắn. Nếu để cho hắn trưởng thành, e rằng lại trở thành vị đọa lạc tiên thứ hai, khuấy đảo thương mang, biến nhân tộc trở thành chí cao trong lục giới…
Phùng Hằng mỉm cười:
- Nhưng qua hôm nay hắn sẽ trở thành sự tiếc nuối mà thôi, dưới sự vây công của vô số cao thủ trẻ tuổi khắp ngũ giới, hắn thêm bảy cái mạng cũng không đủ chết. Chúng ta ra tay trước, chờ khi dẫn dụ hắn ra được thì mọi người sẽ siết chặt vòng vây, toàn lực giết hắn!
Kế đến không nhiều lời nữa, Phùng Hằng và Mông Điềm hóa thành hai đạo kim quang và hắc quang bay thẳng đến khu vực chiến trường của đám Phương Hạo, Độc Cô Minh.
———————————
Thảo nguyên mênh mông rộng lớn, một màu xanh ngát trải dài mấy vạn dặm. Trên đầu là bầu trời trong xanh, mặt trời chói chang soi rọi thế giang, phảng phất xua tan mọi u ám còn vươn lại của đêm qua.
Vốn ngày bình thường thì nơi đây sẽ chỉ tồn tại sự yên bình và tĩnh lặng đến cực điểm, nhưng hôm nay cảnh đẹp lại bị cuộc đấu pháp ác liệt của ba thiên kiêu trẻ tuổi phá tan.
Phương Hạo và Hoắc Tôn đồng thời thiêu đốt huyết mạch, trên cơ thể đã xuất hiện dấu hiệu quá tải, máu tươi từ thất khiếu chảy ra ướt đẫm cả khuôn mặt. Đầu tóc cả hai rối bù xù, áo quần tả tơi nhưng vẫn điên cuồng ra chiêu.
Độc Cô Minh là an toàn nhất. Nhìn thì hắn có chút chật vật mỗi khi tiếp chiêu của Phương Hạo nhưng dần đà hắn đã làm quen được cách thức chiến đấu của tu sĩ thái cổ. Thậm chí hắn còn mơ hồ cảm thấy tu vi dừng ở Hỗn Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, dùng nguyên lực từ tám cây nguyên khí và đóa hoa sen ở khổ hải thôi là đã đủ đáng ngang sức với Phương Hạo, không cần dùng tới đạo vận gia trì.
Mấu chốt nằm ở cách phân bổ, khống chế và sử dụng nguyên lực!
- Hóa ra không chỉ có thân thể, đạo vận mà cách đấu pháp cũng có thể đi đến hoàn mỹ. Vương Nhất sở dĩ mạnh như vậy dù thân thể của y chưa đi đến hoàn mỹ là vì trình độ đấu pháp của y đã siêu việt thời đại, ngay cả ở thời thái cổ cũng có thể xếp vào loại xuất chúng, chắc chắn không thua kém những đạo tử tốp đầu.
Càng nghĩ Độc Cô Minh càng nhận ra sự đáng sợ của Vương Nhất. Kẻ này quá mức biến thái, giả dụ y có cơ hội thúc đẩy thân thể đi đến hoàn mỹ thì sẽ trở thành tồn tại như thế nào?
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Ngoài trời có trời, người giỏi còn có người giỏi hơn. Bây giờ Độc Cô Minh thực sự đã lãnh ngộ câu nói này.
Nhưng hắn không hề thối chí, trái lại lòng tranh hùng lại càng mạnh hơn.
“Thiên Hành Kiện, Dĩ Tự Cường Bất Túc!”
(Thời thế trôi nhanh, quân tử phải không ngừng cố gắng…)
Câu đầu tiên trong Quân Tử kinh, thuộc về thức thứ nhất của Quân Tử Thất Đạp Thiên chợt vang lên trong đầu hắn. Bây giờ hắn mới hiểu rõ áo nghĩa của bộ thần thông này. Muốn thi triển ra thần thông của Quân Tử kinh, thứ đầu tiên cần là hạo nhiên chính khí, cảm ngộ trung dung đại đạo. Lúc trước Độc Cô Minh còn mơ hồ không rõ, nay bỗng hoàn toàn thông suốt.
Trong đó nổi bật nhất là một nam tử áo vàng, trên áo thêu hình phượng hoàng đỏ rực, hai tay chắp sau lưng, lưỡng quyền nhô cao, cặp mắt ưng sâu hoắm trông rất điềm đạm và thâm trầm.
- Phùng đạo tử, bên kia giao chiến quá lâu sẽ khó lòng dẫn dụ Vạn Vô Địch ra được, chúng ta có cần xuất kích bắt lấy Hoắc Tôn và kẻ diệt đạo để ép Vạn Vô Địch lộ diện hay không?
Một tiên tộc trẻ tuổi đứng bên cạnh cung kính ôm quyền hỏi nam tử áo vàng.
Y chẳng phải ai khác mà chính là Phùng Hằng đại danh đỉnh đỉnh, Vô Cấu tiên của Đệ Nhất thiên tiên giới, bài danh thứ hai trên Phong Vân bảng. Người được dự đoán tương lai nhiều khả năng sẽ trở thành Tiên Hoàng đời kế tiếp. Ngũ đạo tự phong không giống nhân tộc chỉ cung phụng Bạch gia, bọn họ sống theo châm ngôn cường giả vi tôn, kẻ tu vi cao nhất sẽ được toàn thể tộc đàn ủng hộ tiếp nhận Hoàng vị, vậy nên mỗi một tộc nhân đều có động lực rất lớn để biến mạnh, hơn hẳn nhân giới chỉ trung thành đời đời kiếp kiếp với Bạch Hoàng.
- Đám các ngươi không đủ phân lượng để Vạn Vô Địch xuất hiện, cứ để ta và Mông huynh ra tay thì hơn…
Phía xa xa xuất hiện một thanh niên áo bào đen, sau lưng đeo một cây cự cung tỏa ra ma khí rợp trời đi tới. Gã thanh niên này cười lớn:
- Đúng vậy, Vạn Vô Địch cảm thấy chưa đủ uy hiếp nhất định sẽ không xuất hiện. Đối với hắn thì Phương Hạo cũng chỉ như đá mài đao cho Hoắc Tôn và thanh niên lạ mặt kia thôi. Phùng huynh, hôm nay chúng ta liên thủ vây công một đạo tử cùng cấp, dù thắng cũng sẽ để lại tiếng xấu nhiều năm, huynh có vết gợn gì trong lòng không?
Phùng Hằng lắc đầu.
- Mông Điềm huynh nói hơi quá… Việc chúng ta làm là vì tương lai của giới diện sau lưng mình. So với an nguy tiên giới, chút xú danh này có đáng là gì? Huống hồ lịch sử chỉ khắc tên kẻ sống sót sau cùng. Cho dù hiện tại hắn xuất chúng đến đâu nhưng chỉ cần chết yểu thì cũng sẽ nhanh chóng bị thế nhân lãng quên mà thôi… Thời gian vô tình, thiên địa vô tình, lòng người lại càng vô tình hơn. Cường hãn như Mãn Lâu Thiên Đế cuối cùng vẫn hóa thành cát bụi, cả thế hệ hoàng kim của nhân tộc, bây giờ có ai nhớ đến xưng hiệu có họ? Mãn Lâu Thiên Đế nếu không phải từng đánh tới Thiên Đình thần giới, để lại dòng chữ trên Vạn Quang thần điện rằng “Mãn Lâu từng đến đây” thì có lẽ số phận cũng như thế hệ hoàng kim nhân tộc kia mà thôi…
Mãn Lâu chính là xưng hiệu của vị đọa lạc tiên kia. Khá buồn cười vì trải qua lần cấm kỵ ở tiền thái cổ, tên tuổi ông ta cũng bị xóa mất khỏi lịch sử tiên giới. Chỉ đến khi lục giới phục hưng trở lại, hậu nhân lần mò ra dấu vết năm xưa còn lưu lại trong trận chiến của ông ta với Kim Ô Thiên Đế thì mới nhớ lại xưng hiệu này. Từ đó về sau ba mươi ba tầng trời tiên giới đều xây dựng nên tiên tượng của Mãn Lâu, đời đời khắc ghi công ơn, mỗi ngày con dân tiên tộc đều tụng niệm xưng hiệu này để vĩnh viễn không bao giờ quên được vị hào kiệt đã giúp tộc đàn họ đạt đến huy hoàng phồn hoa trong quá khứ.
Mông Điềm nói:
- Thần giới cũng cử người tới, không rõ Dịch Thiếu Quân có xuất hiện hay không? Nếu y xuất hiện thì trận chiến này sẽ giảm được tổn thất. Chó cùng đường cũng biết cắn càn, huống hồ đây là Vạn Vô Địch. Nếu y muốn đồng quy vu tận, sẽ có không ít anh kiệt ngũ đạo tự phong phải chôn cùng…
Một tên ma tộc bên cạnh không kiềm chế được tò mò bèn cất tiếng:
- Hai vị đạo tử, tên Vạn Vô Địch kia rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào mà phải tập trung nhiều người đến vậy?
Mông Điềm cười cười:
- Rất mạnh, chưa bao giờ ta gặp một người mạnh như vậy. Trận thua trong tay Lý Ẩn tại Vô Tưởng thiên vẫn luôn khiến ta không phục vì tên Lý Ẩn kia dùng quá nhiều bàng môn tả đạo, không phải tu vi chân chính của gã. Còn Vạn Vô Địch thì khác, tương lai không rõ thế nào, nhưng ta công nhận thời điểm hiện tại hắn chính là vô địch.
- Vô địch?
Đám tiên ma tộc xung quanh ngẩn ngơ, lời được thốt ra từ Mông Điềm người từng xếp thứ năm trên Phong Vân bảng sao có thể là giả? Thêm vào sự im lặng của Phùng Hằng, nỗi hoang mang trong lòng bọn họ lại càng lớn hơn.
- Hắn chính là vô địch lớp trẻ hiện tại…
Phùng Hằng gật đầu, nói tiếp:
- Ngay cả hắn giao chiến với ta cũng tự áp chế mình xuống một đại cảnh giới vậy mà ta còn suýt thua, nếu hắn giao chiến một cách công bằng, trong cùng cảnh giới khắp thiên địa này làm gì có ai là đối thủ của hắn?
- Cái gì? Phùng đại nhân dùng Phi Tiên Cửu Tự quyết cũng không đánh lại Vạn Vô Địch?
Từ trước đến nay chưa từng có ai biết Phùng Hằng đã giao thủ qua với Vạn Vô Địch, nay chính miệng y nói mình từng giao thủ với hắn khiến mọi người khá bất ngờ.
Phi Tiên Cửu Tự quyết chính là một trong những cấm kỵ tiên pháp của tiên giới, do chính vị đọa lạc tiên năm xưa sáng tạo ra và truyền lại. Phi Tiên Cửu Tự quyết này gồm chín thức có uy lực vô biên vô tận, có điều thứ phải trả giá là sự bào mòn huyết mạch. Một khi sử dụng quá nhiều lần, huyết mạch của ngươi cho dù là Vô Cấu tiên cũng sẽ sớm rơi rớt xuống Đoạ Lạc tiên. Yếu điểm này khiến cho rất nhiều thiên tài tiên tộc quay lưng khi được ban cho cơ hội học Phi Tiên Cửu Tự quyết. Phải tới tận đời của Phùng Hằng thì Phi Tiên Cửu Tự quyết mới chính thức tái hiện thế gian. Hơn nữa giống như công pháp này là dành riêng cho y, y không hề bị nó làm ảnh hưởng, thậm chí huyết mạch còn có sự tăng tiến không ngừng.
Môn cấm kỵ tiên pháp từng đánh khắp lục giới vô địch thủ, người sử dụng nó cũng là thiên tài số một tiên giới, vậy mà lại bị một nhân tộc sử dụng cảnh giới thấp hơn dồn ép tới chân tường, đủ hiểu Vạn Vô Địch đáng sợ đến mức độ nào.
Phùng Hằng sử dụng hai từ “suýt thua”, nghĩa là chưa chân chính thua dưới tay Vạn Vô Địch. Có thể hiểu là hai người hòa nhau. Tuy nhiên Phùng Hằng lại bại trong tâm tưởng của mình.
Y trầm mặc:
- Quả thực khó hiểu, công pháp hắn sử dụng chỉ là sơ khai chưa hoàn thiện, ngay cả Bá Vương Thập Bát thức cũng vậy. Nhưng khi giao chiến thì lại lấn áp Phi Tiên Cửu Tự quyết do Mãn Lâu Thiên Đế sáng tạo, thậm chí dùng cả đời hoàn thiện. Ta từng đem vấn đề này hỏi Hoa Tiên ở Đệ Nhị thiên, bà ấy nói rằng công pháp của tiền nhân tuy mạnh nhưng chỉ thích hợp cho một mình người đó. Nếu cố chấp đi trên dấu chân do tiền nhân để lại thì thành tựu vĩnh viễn ở dưới họ. Trừ phi tự sáng tạo ra cách riêng, đạo riêng của bản thân mới có thể siêu việt tiền nhân… Đó là lý do vì sao Mãn Lâu Thiên Đế dùng Phi Tiên Cửu Tự quyết đánh đến vô địch thiên hạ mà ta thì lại bại trước Vạn Vô Địch…
Hoa Tiên chính là tồn tại sống lâu thứ hai ở lục giới, tuổi thọ chỉ sau Kim Ô Thiên Đế Thiên Đình. Bà ta không phải tiên tộc mà là yêu tộc, hóa thân từ một gốc yêu hoa trăm vạn năm tuổi. Mặc dù tu vi không hề cao nhưng bao nhiêu thăng trầm của lục giới bà ta đều biết, vì vậy Vườn Ngự Uyển nơi bà ta sinh sống cũng trở thành nơi anh kiệt các đời tiên tộc đến xin lời khuyên khi bế tắc.
Mông Điềm lặng lẽ nói:
- Ta cũng vậy, hắn gặp ta rồi tự áp chế xuống một đại cảnh giới. Kết cuộc ta thất bại thảm hại. Trong giới trẻ hiện nay e chỉ có Dịch Thiếu Quân của thần tộc mang Vô Thượng Thánh Thần Chí Tôn huyết mới đủ sức đánh một trận với hắn. Không phải tự dưng mà đám lão già ở nhà phái chúng ta bày ra bố cục này, quyết tâm bằng mọi giá giết chết hắn. Nếu để cho hắn trưởng thành, e rằng lại trở thành vị đọa lạc tiên thứ hai, khuấy đảo thương mang, biến nhân tộc trở thành chí cao trong lục giới…
Phùng Hằng mỉm cười:
- Nhưng qua hôm nay hắn sẽ trở thành sự tiếc nuối mà thôi, dưới sự vây công của vô số cao thủ trẻ tuổi khắp ngũ giới, hắn thêm bảy cái mạng cũng không đủ chết. Chúng ta ra tay trước, chờ khi dẫn dụ hắn ra được thì mọi người sẽ siết chặt vòng vây, toàn lực giết hắn!
Kế đến không nhiều lời nữa, Phùng Hằng và Mông Điềm hóa thành hai đạo kim quang và hắc quang bay thẳng đến khu vực chiến trường của đám Phương Hạo, Độc Cô Minh.
———————————
Thảo nguyên mênh mông rộng lớn, một màu xanh ngát trải dài mấy vạn dặm. Trên đầu là bầu trời trong xanh, mặt trời chói chang soi rọi thế giang, phảng phất xua tan mọi u ám còn vươn lại của đêm qua.
Vốn ngày bình thường thì nơi đây sẽ chỉ tồn tại sự yên bình và tĩnh lặng đến cực điểm, nhưng hôm nay cảnh đẹp lại bị cuộc đấu pháp ác liệt của ba thiên kiêu trẻ tuổi phá tan.
Phương Hạo và Hoắc Tôn đồng thời thiêu đốt huyết mạch, trên cơ thể đã xuất hiện dấu hiệu quá tải, máu tươi từ thất khiếu chảy ra ướt đẫm cả khuôn mặt. Đầu tóc cả hai rối bù xù, áo quần tả tơi nhưng vẫn điên cuồng ra chiêu.
Độc Cô Minh là an toàn nhất. Nhìn thì hắn có chút chật vật mỗi khi tiếp chiêu của Phương Hạo nhưng dần đà hắn đã làm quen được cách thức chiến đấu của tu sĩ thái cổ. Thậm chí hắn còn mơ hồ cảm thấy tu vi dừng ở Hỗn Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, dùng nguyên lực từ tám cây nguyên khí và đóa hoa sen ở khổ hải thôi là đã đủ đáng ngang sức với Phương Hạo, không cần dùng tới đạo vận gia trì.
Mấu chốt nằm ở cách phân bổ, khống chế và sử dụng nguyên lực!
- Hóa ra không chỉ có thân thể, đạo vận mà cách đấu pháp cũng có thể đi đến hoàn mỹ. Vương Nhất sở dĩ mạnh như vậy dù thân thể của y chưa đi đến hoàn mỹ là vì trình độ đấu pháp của y đã siêu việt thời đại, ngay cả ở thời thái cổ cũng có thể xếp vào loại xuất chúng, chắc chắn không thua kém những đạo tử tốp đầu.
Càng nghĩ Độc Cô Minh càng nhận ra sự đáng sợ của Vương Nhất. Kẻ này quá mức biến thái, giả dụ y có cơ hội thúc đẩy thân thể đi đến hoàn mỹ thì sẽ trở thành tồn tại như thế nào?
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Ngoài trời có trời, người giỏi còn có người giỏi hơn. Bây giờ Độc Cô Minh thực sự đã lãnh ngộ câu nói này.
Nhưng hắn không hề thối chí, trái lại lòng tranh hùng lại càng mạnh hơn.
“Thiên Hành Kiện, Dĩ Tự Cường Bất Túc!”
(Thời thế trôi nhanh, quân tử phải không ngừng cố gắng…)
Câu đầu tiên trong Quân Tử kinh, thuộc về thức thứ nhất của Quân Tử Thất Đạp Thiên chợt vang lên trong đầu hắn. Bây giờ hắn mới hiểu rõ áo nghĩa của bộ thần thông này. Muốn thi triển ra thần thông của Quân Tử kinh, thứ đầu tiên cần là hạo nhiên chính khí, cảm ngộ trung dung đại đạo. Lúc trước Độc Cô Minh còn mơ hồ không rõ, nay bỗng hoàn toàn thông suốt.