Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đế Cuồng - Chương 269: Tiếng vó ngựa trên thảo nguyên
Dịch Thiếu Quân, đệ nhất thiên tài thần tộc thời đại này!
Kẻ mang trong mình Vô Thượng Thánh Thần Chí Tôn huyết, phẩm chất huyết mạch thậm chí còn nằm trên Kim Ô Thiên Đế danh chấn cổ kim, gây dựng nên Khai Nguyên sừng sững lục giới hơn trăm vạn năm chưa từng suy chuyển một bậc.
Ở thần giới y có địa vị chí cao vô thượng, gần như chỉ đứng sau những Thần Đế tuổi già sắp sửa toạ hoá. Có lẽ vì quá ưu ái mà Kim Ô Thiên Đế còn phá lệ sắc phong y trở thành Hoả Nhật thần tướng, Trấn Thế thần vương, hai danh xưng mà chỉ có cường giả Phong Vị cảnh mới đủ tư cách để đón nhận.
Khác với Vạn Vô Địch sử dụng hai môn công phu do chính bản thân gã sáng tạo ra là Thiên Thượng Thiên Hạ Độc Ngã Duy tôn và Bá Vương Thập Bát thức, Dịch Thiếu Quân lại tiếp nhận công pháp truyền đời từ tổ tiên thần tộc của mình.
Bất Diệt Chân Kinh, Vạn Quang Thần Công, Cái Thế Thần quyền, Hoả Nhật Tam Tuyệt thuật... Những môn công pháp này gần như đều được liệt vào cấm kỵ ở thần tộc, chỉ riêng các đời Thần Hoàng mới được phép tu luyện. Vì Kim Ô Thiên Đế tại vị quá lâu nhưng lại bế quan không bao giờ xuất hiện nên Thần Hoàng là danh xưng dùng cho kẻ đứng đầu thay thế ông ta xử lý chuyện của Thiên Đình, quyền lực sánh ngang với Bạch Hoàng hay Tiên Hoàng của nhân tiên lưỡng giới. Từ những gì Kim Ô Thiên Đế ban cho Dịch Thiếu Quân, có thể thấy rõ kỳ vọng của ông ta dành cho y rất lớn, từ lâu đã xem y như một Thần Hoàng tương lai của Thiên Đình thần giới.
Công pháp đỉnh cấp, danh vọng đỉnh cấp, ngay cả Kim Ô chiến giáp và Thắng Tà thần kiếm cũng là pháp bảo đỉnh cấp do những vị trưởng lão đức cao vọng trọng, vừa mới đột phá Phong Vị cảnh luyện chế ra riêng cho một mình y dùng.
Mọi thứ thuộc về Dịch Thiếu Quân, vạch sẵn cho y gần như hoàn mỹ toàn bộ, nhưng đó là người ngoài nhìn vào, còn bản thân y lại hiểu tất cả những điều này lại chính là áp lực và trở ngại lớn nhất của y.
Y còn quá trẻ tuổi, thiếu danh khí, thiếu chiến công, cũng may tu vi của y đích thực vượt xa anh kiệt cùng thế hệ, đánh bại những Mông Điềm, Phùng Hằng để bước lên vị trí số một Phong Vân bảng, bằng không chắc chắn sẽ hứng chịu vô vàn sự chỉ trích từ tộc đàn mình.
Nhưng chỉ bấy nhiêu là chưa đủ để trở thành Thần Hoàng trấn áp một thời đại.
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, anh hùng có anh hùng trị.
Mấy năm về trước vào lúc danh khí của Dịch Thiếu Quân đang lên đến đỉnh điểm, trở thành sự chú ý của cả lục giới thì một Vạn Vô Địch xuất thân từ phàm trần lại xuất hiện.
Gã là ngoại lệ duy nhất của tu luyện giới khi không có khởi đầu tốt đẹp, đến tận năm ba mươi lăm tuổi mới chính thức bước vào con đường tu luyện.
Vạn Vô Địch khi còn chưa tu hành là một cao thủ võ lâm Việt quốc Nam Hoang, bang chủ Thiên Hạ bang, người đầu tiên thống nhất một trăm linh tám lộ võ lâm của các quốc gia phàm nhân Nam Hoang khi tuổi đời mới chỉ chạm đến ba mươi. Võ công phàm trần của gã cũng được mô tả là đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, siêu việt nhất từ trước đến nay, từ lúc tung hoành giang hồ chưa bao giờ biết chiến bại là gì.
Ở võ lâm phàm trầm Nam Hoang, Vạn Vô Địch có xưng hiệu là Võ Thánh, Bất Bại Chiến Thần, được nhân sĩ khắp nơi vô cùng sùng bái.
Cơ duyên tu đạo chỉ đến với gã khi đã ba mươi lăm tuổi, độ tuổi mà khoảng thời gian vàng tu đạo đã trôi qua rất lâu, cơ thể cũng không còn khả năng hấp thu thiên địa nguyên khí tốt nhất, ngộ tính cũng bị bào mòn. Vậy mà Vạn Vô Địch lại khiến cả tu luyện giới Cửu Thiên Thập Địa dậy sóng không kém gì cái cách đã làm với võ lâm phàm trần Nam Hoang. Chỉ trong năm năm gã đã thành công tu luyện đến Tiên Thai trung kỳ đỉnh phong, căn cơ mỗi cảnh giới đều là hoàn mỹ vô khuyết. Tại Hóa Long đại hội có sự góp mặt của Mông Điềm, Lã Vọng thiên tài yêu tộc, Giáng Tam Thế minh đạo tử… gã một mình đả bại tất cả, thậm chí cách chiến thắng còn khiến mọi người phải rơi vào trầm mặc khi chưa từng có một ai đỡ được ba chiêu của gã, cực kỳ nhàn nhã trở thành quán quân đại hội.
Công pháp tự sáng tạo, tổ hợp thần thông tự sáng tạo, ngay cả bá khí trên người cũng là nhiên mà thành, tất cả vượt xa kẻ đang sở hữu danh khí tột đỉnh khi ấy là Dịch Thiếu Quân.
“Dịch Thiếu Quân thì có gì chứ? Sinh ra đã sở hữu huyết mạch mạnh nhất trong lịch sử, mặc Kim Ô Chiến Giáp do Kim Ô Thiên Đế ban tặng, Thắng Tà Thần Kiếm cũng do mấy vị Thần Đế đúc ra, công pháp cũng là cấm kỵ do cổ nhân ban cho! Nếu bỏ đi hết những thứ đó, chỉ e đến vị trí hai trăm trên Phong Vân bảng hắn còn lết vào không nổi!”
“Ta nghĩ các ngươi chưa hiểu rõ vấn đề! Để trở thành cường giả trấn áp một thời đại phải dựa vào rất nhiều yếu tố. Thể chất, tu vi, ngộ tính, khả năng đấu pháp, pháp bảo tùy thân, công pháp, thần thông, con đường phụ trợ, tính cách, quyền mưu, khí độ… Những thứ này Dịch Thiếu Quân đều đạt đến hoàn mỹ, trong khi Vạn Vô Địch còn thiếu sót rất nhiều. Về lâu về dài thì sự cách biệt sẽ được thể hiện rõ ra, các ngươi cứ chờ xem!”
“Muốn biết ai là nhất thế hào kiệt, đủ sức trấn áp lục giới trong tương lai chiến một trận đi!”
“Đúng, chiến một trận!”
Đó là những lời bàn luận châm biếm Dịch Thiếu Quân nghe được hằng ngày. Nhưng cách đối đầu của y là chỉ im lặng xoay người rời đi, thậm chí nụ cười chế giễu trên khuôn mặt cũng chưa từng hiện diện.
Sống dưới Thiên Đình tràn ngập thần quang ánh sáng của Kim Ô Thiên Đế, bản thân cũng là thần đạo tử nổi danh nhất nhưng tính cách của y lại giống như thuộc về bóng tối, chưa bao giờ để người khác nắm bắt được suy nghĩ của mình.
Quay lại hiện tại, dưới ánh nắng vàng chói lấp lánh giữa thiên không bỗng không hiểu từ đâu dần hiện ra một bóng dáng cao lớn khuôn mặt tuấn vĩ, trên người khoác một bộ khôi giáp vàng óng ánh như được đúc ra bằng vàng ròng. Lưỡng quyền y nhô cao, đôi mắt sâu tràn đầy trí lực, miệng rộng không hề mỉm cười toát lên sự nghiêm nghị. Bàn tay phải y cầm một thanh cự kiếm rất lớn, kiếm không có vỏ, cũng không hề toả ra sự sắc bén như những thanh kiếm thông thường. Có điều chỉ những đạo tử tốp đầu như Phùng Hằng, Mông Điềm mới biết thanh cự kiếm này lợi hại cỡ nào.
Nếu luận về lực đạo, ngoài Vạn Vô Địch ra thì Dịch Thiếu Quân chính là người sở hữu sức mạnh nguyên thủy khủng khiếp nhất trong cùng thế hệ. Thắng Tà thần kiếm có trọng lượng trăm vạn cân được đúc từ vô số tài bảo có trọng lượng nặng nhất trong trời đất, lại được huyết luyện chung với hồn huyết của Dịch Thiếu Quân để giúp nó có khả năng thông linh, chỉ trong tay y thì nó mới trở nên nhẹ như lông hồng, nhưng một khi giáng xuống thì chẳng khác nào núi lớn ập xuống, mặt trời rơi rụng, biến địch nhân thành một đống thịt vụn.
Nhìn nam tử thần tộc tuấn vĩ trước mặt, cảm giác đầu tiên mà y đem lại cho Độc Cô Minh là sự âm trầm, thâm tàng bất lộ. Những kẻ như vậy bình thường sẽ rất ít nói, luôn luôn lấy hành động làm đầu, hành sự cẩn trọng từng chút một chứ không hề xốc nổi cuồng nhiệt như những thiên kiêu trẻ tuổi khác.
- Đây là nhân vật có thể so sánh với Vương Nhất, y vừa xuất hiện đã khiến đạo tâm ta lung lay, muốn ghim sâu bóng dáng của y, cảm tưởng bản thân đời đời kiếp kiếp khó lòng vượt qua được…
Độc Cô Minh nhìn Dịch Thiếu Quân hiện ra ở trên bầu trời, thần sắc y lãnh đạm đến cực điểm, khoảnh khắc hai người nhìn nhau thì Dịch Thiếu Quân mới mở miệng nói:
- Một mầm non tốt, nếu cho ngươi mười năm phát triển, ắt có thể giống Vạn Vô Địch trở thành đối trọng của ta…
Phùng Hằng nghe vậy liền mỉm cười:
- Vậy thì Dịch thần vương phải mau chóng giết hắn mới đúng, hôm nay Vạn Vô Địch chết đi rồi thì chẳng ai có thể tranh phong với huynh nữa… Huynh sẽ lấy lại được đỉnh cao uy vọng năm xưa…
Dịch Thiếu Quân lắc đầu, vẻ mặt không có chút gì là kiêu ngạo, vẫn thâm trầm âm tàng như bình thường:
- Kẻ vô địch chỉ sợ tịch mịch. Không có đối thủ, bản thân sẽ vĩnh viễn dậm chân tại chỗ không thể phát triển. Hôm nay ta đến đây không phải để giết Vạn Vô Địch, mà là đưa tiễn y.
Mông Điềm vẫn chưa buông Xạ Nhật cung xuống, ngọn Tam Sắc tiễn vẫn khóa chặt phương vị của Độc Cô Minh, đem sinh tử của hắn đặt vào tay mình. Y nhíu mày hỏi:
- Ý của Dịch thần vương ta chưa hiểu lắm?
Dịch Thiếu Quân nói:
- Vì đại cục, ta đã cử năm mươi đạo tử mạnh nhất thần giới đến đây giúp tứ giới các ngươi giết Vạn Vô Địch. Nhưng ta sẽ không tham gia, đều là anh kiệt với nhau, hắn ngã xuống ta cũng thấy mất mát…
Mông Điềm lại nói:
- Vậy nhìn thần đạo tử của phe mình ngã xuống, huynh không thấy mất mát sao? Vì sao không liên thủ với chúng ta giết hắn để giảm bớt tổn thất. Xạ Nhật cung kết hợp Cái Thế Thần quyền và Phi Tiên Cửu Tự quyết chắc chắn mạnh hơn Bá Vương Thập Bát thức của Vạn Vô Địch nhiều lần, đủ để dồn hắn vào chỗ chết một cách nhanh nhất…
Phùng Hằng gật đầu:
- Đúng vậy! Dịch thần vương đừng câu nệ tiểu tiết, ba người chúng ta liên thủ chắc chắn diệt sát Vạn Vô Địch rất nhanh, tránh được tổn thất cho nhân thủ phía sau…
Thấy Dịch Thiếu Quân tỏ vẻ âm trầm không trả lời, Mông Điềm và Phùng Hằng cho rằng y đã đồng ý.
Phía dưới đất Hoắc Tôn không ngừng run rẩy, nét mặt uất hận. Gã không lo cho bản thân mà lo cho Vạn Vô Địch đang sắp sa vào vòng vây của ngũ đạo tự phong. Nhân giới đời này chỉ vừa mới xuất hiện một mầm mống có thể đưa họ quật khởi, nay lại sắp sửa chết yểu. Thân là thành viên nhân tộc, Hoắc Tôn làm sao mà không giận cho được.
Độc Cô Minh im lặng, tay chống dưới đất chuẩn bị đứng dậy. Hắn đang có sự cân nhắc thiệt hơn rất kỹ càng. Sở dĩ hắn dám liều mạng ra tới chỗ này vì có sự nắm chắc khi sử dụng đạo vận của tương lai ắt có thể tạo ra bất ngờ, để bản thân an toàn rút lui dễ dàng. Nhưng chỉ vậy thôi thì hắn vẫn không cam tâm. Dưới động phủ âm cốc kia là hai bằng hữu thời đại này của hắn, từng cứu mạng hắn, đem lại cho hắn tạo hóa lớn. Con người Độc Cô Minh sống rất rạch ròi, chỉ cần người có ơn với ta, ta nhất quyết không phụ người, bằng mọi giá phải hoàn trả ơn tình.
Hiện tại sự xuất hiện của Dịch Thiếu Quân khiến hắn có cảm giác không chắc chắn lắm với kế hoạch của mình vì người kia từ nãy đến giờ vẫn chưa ra mặt. Nếu y chấp nhận từ bỏ Hoắc Tôn, Lãnh Oán và Dược Thiên Sầu để bảo toàn mạng sống thì e rằng Độc Cô Minh sẽ phải trả giá rất lớn mới thành công thoát được nơi đây.
Mông Điềm cười cười, Xạ Nhật cung rung lên bần bật, tiếng kéo cung kêu ken két làm ai nấy rơi vào trầm mặc:
- Nếu không ai quyết định được thì ta sẽ đi trước vậy! Lấy máu hắn tế cung, tạo thành minh chứng cho sự liên thủ của ba người chúng ta…
Đúng lúc Mông Điềm chuẩn bị buông cung thì bầu trời chợt nổi gió lớn, cát bụi bay mù mịt, xen kẽ vào đó là tiếng vó ngựa dồn dập giống như hợp tấu thành một bản trường ca hào hùng khiến người nghe phải rợn cả da gà.
- Là ai? Là ai nói Xạ Nhật cung kết hợp Cái Thế Thần quyền và Phi Tiên Cửu Tự quyết có thể chiến thắng Bá Vương Thập Bát thức của ta?
Kẻ mang trong mình Vô Thượng Thánh Thần Chí Tôn huyết, phẩm chất huyết mạch thậm chí còn nằm trên Kim Ô Thiên Đế danh chấn cổ kim, gây dựng nên Khai Nguyên sừng sững lục giới hơn trăm vạn năm chưa từng suy chuyển một bậc.
Ở thần giới y có địa vị chí cao vô thượng, gần như chỉ đứng sau những Thần Đế tuổi già sắp sửa toạ hoá. Có lẽ vì quá ưu ái mà Kim Ô Thiên Đế còn phá lệ sắc phong y trở thành Hoả Nhật thần tướng, Trấn Thế thần vương, hai danh xưng mà chỉ có cường giả Phong Vị cảnh mới đủ tư cách để đón nhận.
Khác với Vạn Vô Địch sử dụng hai môn công phu do chính bản thân gã sáng tạo ra là Thiên Thượng Thiên Hạ Độc Ngã Duy tôn và Bá Vương Thập Bát thức, Dịch Thiếu Quân lại tiếp nhận công pháp truyền đời từ tổ tiên thần tộc của mình.
Bất Diệt Chân Kinh, Vạn Quang Thần Công, Cái Thế Thần quyền, Hoả Nhật Tam Tuyệt thuật... Những môn công pháp này gần như đều được liệt vào cấm kỵ ở thần tộc, chỉ riêng các đời Thần Hoàng mới được phép tu luyện. Vì Kim Ô Thiên Đế tại vị quá lâu nhưng lại bế quan không bao giờ xuất hiện nên Thần Hoàng là danh xưng dùng cho kẻ đứng đầu thay thế ông ta xử lý chuyện của Thiên Đình, quyền lực sánh ngang với Bạch Hoàng hay Tiên Hoàng của nhân tiên lưỡng giới. Từ những gì Kim Ô Thiên Đế ban cho Dịch Thiếu Quân, có thể thấy rõ kỳ vọng của ông ta dành cho y rất lớn, từ lâu đã xem y như một Thần Hoàng tương lai của Thiên Đình thần giới.
Công pháp đỉnh cấp, danh vọng đỉnh cấp, ngay cả Kim Ô chiến giáp và Thắng Tà thần kiếm cũng là pháp bảo đỉnh cấp do những vị trưởng lão đức cao vọng trọng, vừa mới đột phá Phong Vị cảnh luyện chế ra riêng cho một mình y dùng.
Mọi thứ thuộc về Dịch Thiếu Quân, vạch sẵn cho y gần như hoàn mỹ toàn bộ, nhưng đó là người ngoài nhìn vào, còn bản thân y lại hiểu tất cả những điều này lại chính là áp lực và trở ngại lớn nhất của y.
Y còn quá trẻ tuổi, thiếu danh khí, thiếu chiến công, cũng may tu vi của y đích thực vượt xa anh kiệt cùng thế hệ, đánh bại những Mông Điềm, Phùng Hằng để bước lên vị trí số một Phong Vân bảng, bằng không chắc chắn sẽ hứng chịu vô vàn sự chỉ trích từ tộc đàn mình.
Nhưng chỉ bấy nhiêu là chưa đủ để trở thành Thần Hoàng trấn áp một thời đại.
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, anh hùng có anh hùng trị.
Mấy năm về trước vào lúc danh khí của Dịch Thiếu Quân đang lên đến đỉnh điểm, trở thành sự chú ý của cả lục giới thì một Vạn Vô Địch xuất thân từ phàm trần lại xuất hiện.
Gã là ngoại lệ duy nhất của tu luyện giới khi không có khởi đầu tốt đẹp, đến tận năm ba mươi lăm tuổi mới chính thức bước vào con đường tu luyện.
Vạn Vô Địch khi còn chưa tu hành là một cao thủ võ lâm Việt quốc Nam Hoang, bang chủ Thiên Hạ bang, người đầu tiên thống nhất một trăm linh tám lộ võ lâm của các quốc gia phàm nhân Nam Hoang khi tuổi đời mới chỉ chạm đến ba mươi. Võ công phàm trần của gã cũng được mô tả là đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, siêu việt nhất từ trước đến nay, từ lúc tung hoành giang hồ chưa bao giờ biết chiến bại là gì.
Ở võ lâm phàm trầm Nam Hoang, Vạn Vô Địch có xưng hiệu là Võ Thánh, Bất Bại Chiến Thần, được nhân sĩ khắp nơi vô cùng sùng bái.
Cơ duyên tu đạo chỉ đến với gã khi đã ba mươi lăm tuổi, độ tuổi mà khoảng thời gian vàng tu đạo đã trôi qua rất lâu, cơ thể cũng không còn khả năng hấp thu thiên địa nguyên khí tốt nhất, ngộ tính cũng bị bào mòn. Vậy mà Vạn Vô Địch lại khiến cả tu luyện giới Cửu Thiên Thập Địa dậy sóng không kém gì cái cách đã làm với võ lâm phàm trần Nam Hoang. Chỉ trong năm năm gã đã thành công tu luyện đến Tiên Thai trung kỳ đỉnh phong, căn cơ mỗi cảnh giới đều là hoàn mỹ vô khuyết. Tại Hóa Long đại hội có sự góp mặt của Mông Điềm, Lã Vọng thiên tài yêu tộc, Giáng Tam Thế minh đạo tử… gã một mình đả bại tất cả, thậm chí cách chiến thắng còn khiến mọi người phải rơi vào trầm mặc khi chưa từng có một ai đỡ được ba chiêu của gã, cực kỳ nhàn nhã trở thành quán quân đại hội.
Công pháp tự sáng tạo, tổ hợp thần thông tự sáng tạo, ngay cả bá khí trên người cũng là nhiên mà thành, tất cả vượt xa kẻ đang sở hữu danh khí tột đỉnh khi ấy là Dịch Thiếu Quân.
“Dịch Thiếu Quân thì có gì chứ? Sinh ra đã sở hữu huyết mạch mạnh nhất trong lịch sử, mặc Kim Ô Chiến Giáp do Kim Ô Thiên Đế ban tặng, Thắng Tà Thần Kiếm cũng do mấy vị Thần Đế đúc ra, công pháp cũng là cấm kỵ do cổ nhân ban cho! Nếu bỏ đi hết những thứ đó, chỉ e đến vị trí hai trăm trên Phong Vân bảng hắn còn lết vào không nổi!”
“Ta nghĩ các ngươi chưa hiểu rõ vấn đề! Để trở thành cường giả trấn áp một thời đại phải dựa vào rất nhiều yếu tố. Thể chất, tu vi, ngộ tính, khả năng đấu pháp, pháp bảo tùy thân, công pháp, thần thông, con đường phụ trợ, tính cách, quyền mưu, khí độ… Những thứ này Dịch Thiếu Quân đều đạt đến hoàn mỹ, trong khi Vạn Vô Địch còn thiếu sót rất nhiều. Về lâu về dài thì sự cách biệt sẽ được thể hiện rõ ra, các ngươi cứ chờ xem!”
“Muốn biết ai là nhất thế hào kiệt, đủ sức trấn áp lục giới trong tương lai chiến một trận đi!”
“Đúng, chiến một trận!”
Đó là những lời bàn luận châm biếm Dịch Thiếu Quân nghe được hằng ngày. Nhưng cách đối đầu của y là chỉ im lặng xoay người rời đi, thậm chí nụ cười chế giễu trên khuôn mặt cũng chưa từng hiện diện.
Sống dưới Thiên Đình tràn ngập thần quang ánh sáng của Kim Ô Thiên Đế, bản thân cũng là thần đạo tử nổi danh nhất nhưng tính cách của y lại giống như thuộc về bóng tối, chưa bao giờ để người khác nắm bắt được suy nghĩ của mình.
Quay lại hiện tại, dưới ánh nắng vàng chói lấp lánh giữa thiên không bỗng không hiểu từ đâu dần hiện ra một bóng dáng cao lớn khuôn mặt tuấn vĩ, trên người khoác một bộ khôi giáp vàng óng ánh như được đúc ra bằng vàng ròng. Lưỡng quyền y nhô cao, đôi mắt sâu tràn đầy trí lực, miệng rộng không hề mỉm cười toát lên sự nghiêm nghị. Bàn tay phải y cầm một thanh cự kiếm rất lớn, kiếm không có vỏ, cũng không hề toả ra sự sắc bén như những thanh kiếm thông thường. Có điều chỉ những đạo tử tốp đầu như Phùng Hằng, Mông Điềm mới biết thanh cự kiếm này lợi hại cỡ nào.
Nếu luận về lực đạo, ngoài Vạn Vô Địch ra thì Dịch Thiếu Quân chính là người sở hữu sức mạnh nguyên thủy khủng khiếp nhất trong cùng thế hệ. Thắng Tà thần kiếm có trọng lượng trăm vạn cân được đúc từ vô số tài bảo có trọng lượng nặng nhất trong trời đất, lại được huyết luyện chung với hồn huyết của Dịch Thiếu Quân để giúp nó có khả năng thông linh, chỉ trong tay y thì nó mới trở nên nhẹ như lông hồng, nhưng một khi giáng xuống thì chẳng khác nào núi lớn ập xuống, mặt trời rơi rụng, biến địch nhân thành một đống thịt vụn.
Nhìn nam tử thần tộc tuấn vĩ trước mặt, cảm giác đầu tiên mà y đem lại cho Độc Cô Minh là sự âm trầm, thâm tàng bất lộ. Những kẻ như vậy bình thường sẽ rất ít nói, luôn luôn lấy hành động làm đầu, hành sự cẩn trọng từng chút một chứ không hề xốc nổi cuồng nhiệt như những thiên kiêu trẻ tuổi khác.
- Đây là nhân vật có thể so sánh với Vương Nhất, y vừa xuất hiện đã khiến đạo tâm ta lung lay, muốn ghim sâu bóng dáng của y, cảm tưởng bản thân đời đời kiếp kiếp khó lòng vượt qua được…
Độc Cô Minh nhìn Dịch Thiếu Quân hiện ra ở trên bầu trời, thần sắc y lãnh đạm đến cực điểm, khoảnh khắc hai người nhìn nhau thì Dịch Thiếu Quân mới mở miệng nói:
- Một mầm non tốt, nếu cho ngươi mười năm phát triển, ắt có thể giống Vạn Vô Địch trở thành đối trọng của ta…
Phùng Hằng nghe vậy liền mỉm cười:
- Vậy thì Dịch thần vương phải mau chóng giết hắn mới đúng, hôm nay Vạn Vô Địch chết đi rồi thì chẳng ai có thể tranh phong với huynh nữa… Huynh sẽ lấy lại được đỉnh cao uy vọng năm xưa…
Dịch Thiếu Quân lắc đầu, vẻ mặt không có chút gì là kiêu ngạo, vẫn thâm trầm âm tàng như bình thường:
- Kẻ vô địch chỉ sợ tịch mịch. Không có đối thủ, bản thân sẽ vĩnh viễn dậm chân tại chỗ không thể phát triển. Hôm nay ta đến đây không phải để giết Vạn Vô Địch, mà là đưa tiễn y.
Mông Điềm vẫn chưa buông Xạ Nhật cung xuống, ngọn Tam Sắc tiễn vẫn khóa chặt phương vị của Độc Cô Minh, đem sinh tử của hắn đặt vào tay mình. Y nhíu mày hỏi:
- Ý của Dịch thần vương ta chưa hiểu lắm?
Dịch Thiếu Quân nói:
- Vì đại cục, ta đã cử năm mươi đạo tử mạnh nhất thần giới đến đây giúp tứ giới các ngươi giết Vạn Vô Địch. Nhưng ta sẽ không tham gia, đều là anh kiệt với nhau, hắn ngã xuống ta cũng thấy mất mát…
Mông Điềm lại nói:
- Vậy nhìn thần đạo tử của phe mình ngã xuống, huynh không thấy mất mát sao? Vì sao không liên thủ với chúng ta giết hắn để giảm bớt tổn thất. Xạ Nhật cung kết hợp Cái Thế Thần quyền và Phi Tiên Cửu Tự quyết chắc chắn mạnh hơn Bá Vương Thập Bát thức của Vạn Vô Địch nhiều lần, đủ để dồn hắn vào chỗ chết một cách nhanh nhất…
Phùng Hằng gật đầu:
- Đúng vậy! Dịch thần vương đừng câu nệ tiểu tiết, ba người chúng ta liên thủ chắc chắn diệt sát Vạn Vô Địch rất nhanh, tránh được tổn thất cho nhân thủ phía sau…
Thấy Dịch Thiếu Quân tỏ vẻ âm trầm không trả lời, Mông Điềm và Phùng Hằng cho rằng y đã đồng ý.
Phía dưới đất Hoắc Tôn không ngừng run rẩy, nét mặt uất hận. Gã không lo cho bản thân mà lo cho Vạn Vô Địch đang sắp sa vào vòng vây của ngũ đạo tự phong. Nhân giới đời này chỉ vừa mới xuất hiện một mầm mống có thể đưa họ quật khởi, nay lại sắp sửa chết yểu. Thân là thành viên nhân tộc, Hoắc Tôn làm sao mà không giận cho được.
Độc Cô Minh im lặng, tay chống dưới đất chuẩn bị đứng dậy. Hắn đang có sự cân nhắc thiệt hơn rất kỹ càng. Sở dĩ hắn dám liều mạng ra tới chỗ này vì có sự nắm chắc khi sử dụng đạo vận của tương lai ắt có thể tạo ra bất ngờ, để bản thân an toàn rút lui dễ dàng. Nhưng chỉ vậy thôi thì hắn vẫn không cam tâm. Dưới động phủ âm cốc kia là hai bằng hữu thời đại này của hắn, từng cứu mạng hắn, đem lại cho hắn tạo hóa lớn. Con người Độc Cô Minh sống rất rạch ròi, chỉ cần người có ơn với ta, ta nhất quyết không phụ người, bằng mọi giá phải hoàn trả ơn tình.
Hiện tại sự xuất hiện của Dịch Thiếu Quân khiến hắn có cảm giác không chắc chắn lắm với kế hoạch của mình vì người kia từ nãy đến giờ vẫn chưa ra mặt. Nếu y chấp nhận từ bỏ Hoắc Tôn, Lãnh Oán và Dược Thiên Sầu để bảo toàn mạng sống thì e rằng Độc Cô Minh sẽ phải trả giá rất lớn mới thành công thoát được nơi đây.
Mông Điềm cười cười, Xạ Nhật cung rung lên bần bật, tiếng kéo cung kêu ken két làm ai nấy rơi vào trầm mặc:
- Nếu không ai quyết định được thì ta sẽ đi trước vậy! Lấy máu hắn tế cung, tạo thành minh chứng cho sự liên thủ của ba người chúng ta…
Đúng lúc Mông Điềm chuẩn bị buông cung thì bầu trời chợt nổi gió lớn, cát bụi bay mù mịt, xen kẽ vào đó là tiếng vó ngựa dồn dập giống như hợp tấu thành một bản trường ca hào hùng khiến người nghe phải rợn cả da gà.
- Là ai? Là ai nói Xạ Nhật cung kết hợp Cái Thế Thần quyền và Phi Tiên Cửu Tự quyết có thể chiến thắng Bá Vương Thập Bát thức của ta?