Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đế Cuồng - Chương 294: Năm tiểu hài tử
- Sao nào? Việc gì phải nhìn ta bằng ánh mắt ấy? Khán đại nhân có tiềm lực hào kiệt! Tương lai ắt sẽ trở thành rồng vàng bay lượn chín tầng trời, khiến chúng sinh quỳ bái, lịch sử ghi danh! Làm lô đỉnh cho đại nhân chính là vinh hạnh của đám nữ nhân các ngươi, biết bao người mong cầu còn không được vậy mà các ngươi lại dám từ chối!
Một tên cười lạnh, chưởng tâm vung xuống giết chết bảy tám người, trong đó còn có không ít hài tử chưa tới mười tuổi.
Chứng kiến xác chết nằm la liệt khắp nơi, nhất là những thi thể đầy máu của những hài tử nhỏ bé đáng thương kia, bốn tên tu sĩ Tiên Thai cùng đám người Mặc tông chẳng biểu lộ chút cảm xúc thương hại nào mà trái lại còn cười khặc khặc đầy tà ác, chuẩn bị tiếp tục ra tay đồ sát những kẻ còn sống sót.
Nữ tử áo lam gục ngã dưới đất, dù vậy vẫn gắng gượng chống tay gằn giọng nói:
- Sống mà không có tôn nghiêm, sống không bằng chết! Nữ nhân chúng ta sinh ra không phải để cho đám nam nhân các ngươi tùy ý chà đạp… Hứa San ta cả đời thanh bạch, dẫu hương tiêu ngọc vẫn cũng không chấp nhận để tên họ Khán kia vấy bẩn!
Nàng nói xong hai mắt mờ dần, rốt cuộc toàn thân buông thỏng, đã sắp sửa tuyệt khí mà chết.
- San sư tỷ, tỷ đừng làm đệ sợ!
- San sư tỷ, tỷ đừng chết mà, tông chủ đã đi rồi, chúng đệ không còn ai bên cạnh nữa…
Năm hài đồng còn sống sót ôm chặt tấm lưng gầy gò của nữ tử áo lam, trên gương mặt đầy nước mắt.
Bọn chúng vốn là cô nhi được tông chủ Xích Thanh tông nhặt về từ những quốc gia phàm nhân sau đó nuôi dưỡng. Lại được Hứa San chỉ dạy tu luyện mỗi ngày nên luôn xem hai người như cha mẹ ruột. Nay Xích Thanh tông chủ đã chết, chỉ còn lại mỗi Hứa San đang trọng thương hấp hối. Bọn chúng còn quá bé không biết làm gì cả ngoài việc không ngừng khóc rống lên, đồng thời dùng cơ thể nhỏ thó của mình che chắn cho nàng.
- Đồ ác bá! Nếu chúng ta không chết tương lai sẽ giết các ngươi trả thù cho San sư tỷ và tông chủ!
Một đứa bé trai ngoảnh đầu lại, hai dòng lệ nóng chảy ràn rụa, tuy nhiên ánh mắt lại hiện lên vẻ quật cường, đứng chắn ngay trước mặt Hứa San.
- Tiểu Nham, năm huynh đệ chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu…
Một đứa bé gái đầu thắt hai bím cũng bước đến bên cạnh đứa bé trai tên “Tiểu Nham”, đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình nắm chặt tay nó.
- Còn có ta Tiểu Phục, muốn hại San tỷ phải bước qua xác ta!
- Ta là Tiểu Đỉnh!
- Còn ta là Tiểu Bàn!
Năm đứa nhỏ lần lượt bước đến cạnh nhau, tay nắm tay, vai kề vai, đầu ngẩng cao nhìn bốn tu sĩ Tiên Thai và đám đệ tử Mặc tông đang khinh hành trên cao. Nét sợ sệt trên gương mặt chúng nó hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ bất khuất, lì lợm, giống như dù trời sập xuống cả bọn cũng sẽ cùng nhau hiên ngang chống đỡ. Thật khó lòng tưởng tượng nổi loại thần thái này lại xuất hiện trên người những tiểu hài tử như vậy.
Ở phía đằng xa thấy tình cảnh này, Độc Cô Minh không khỏi mỉm cười thú vị. Nó gợi nhớ cho hắn những năm tháng lúc hắn còn ở địa cầu. Lũ ăn mày bọn hắn mỗi lần bị bắt được sau khi ăn trộm đồ ăn đều sẽ không tách nhau ra bỏ chạy mà lại đứng im tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi cùng nhau chịu trận.
- Đúng là một đám hài tử không tệ, chỉ tiếc tư chất thấp quá, bằng không cũng nên được Mặc tông thu nhận!
Một tu sĩ Tiên Thai cảm thán, có điều y tu theo tà đạo, từ lâu đã chẳng còn chút cảm xúc nào thuộc về nhân loại bình thường, phất trần trong tay lạnh lùng vung lên chuẩn bị một kích giết chết mấy đứa nhỏ này.
Bầu trời trong xanh giống như một bàn tay đen lướt qua che mất ánh nắng mặt trời, hắc ám bắt đầu phủ xuống trên gương mặt năm đứa trẻ. Bọn chúng đồng thời nhắm mắt lại, ngay cả Hứa San cũng vậy đã chuẩn bị đón nhận cái chết.
Đúng lúc này một âm thanh xoèn xoẹt vang lên.
Nếu nghe thoáng qua rất giống tiếng kim loại ma sát vào nhau, nhưng nếu để ý kỹ lại lần nữa thì lại chẳng khác nào tiếng long ngâm vang vọng.
Thứ âm thanh kỳ lạ này đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi biến mất liền giống như có ma lực kéo theo hắc ám đang buông xuống quay về địa ngục, trả lại cho nhân gian một khung cảnh thanh bình ngập tràn màu sắc.
Độc Cô Minh rút kiếm, khi hắn thu kiếm về thì ba trong số bốn tu sĩ Tiên Thai trên trời đã bị chém ngang cổ, thân thể từ trên không trung rơi ầm xuống đất. Mà đám đệ tử Mặc tông phía sau cũng chết tới chín thành, chỉ còn sót lại duy nhất năm tên biểu tình ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Các hạ… các hạ… là ai?
Tên tu sĩ Tiên Thai còn sống sót run lên bần bật.
Nam tử áo trắng đội nón rộng vành che kín khuôn mặt vừa xuất hiện quá mức khủng bố. Chỉ bằng một động tác rút kiếm đã khiến toàn quân của y gần như diệt vong. Thậm chí sỉ nhục hơn là ngay cả thanh kiếm trong tay của hắn, y cũng chưa từng nhìn rõ. Chỉ thấy cổ tay hắn ta khẽ rung lên, người phe mình cứ thế như trúng tà mà ngã xuống, cổ họng chảy ra một vệt máu đỏ tươi thấm đẫm cả vạt áo trước ngực
Thấy Độc Cô Minh không đáp. Tên tu sĩ lắp bắp nói:
- Kiếm pháp cao minh thế này có lẽ là đạo tử Chân Kiếm tông! Khán đại nhân có quan hệ rất tốt với tông chủ Chân Kiếm tông Bạch Kỳ Giai. Mong các hạ giơ cao đánh khẽ, chúng ta cũng chỉ là đi thực hiện nhiệm vụ được phân phó mà thôi, không hề có ác ý gì…
- Không ác ý?
Độc Cô Minh nhíu mày hỏi lại.
Nhìn những xác chết nằm la liệt dưới đất, trong đó có không ít hài tử Khổ Hải sơ kỳ, thậm chí có đứa còn chẳng tồn tại chút linh khí nào trong người, rõ ràng không hề có sức phản kháng mà lại bị một tu sĩ Tiên Thai tàn nhẫn đánh chết.
Với chuyện này, Độc Cô Minh khá khó chịu.
Hắn tự nhận mình không phải chính nhân quân tử gì, thậm chí còn giết người rất nhiều, thôn phệ không ít tu sĩ nhưng đó là với tu sĩ cùng cảnh giới, chưa từng giết qua phàm nhân tay không tấc sắc. Ngay cả lúc phàm thể ở Việt quốc bị đám sơn tặc giết chết thì hắn cũng không dùng đạo thể để báo thù, vì theo hắn thấy làm vậy chẳng khác nào hạ thấp bản thân, chà đạp đạo tâm của mình. Hắn tu luyện để biến mạnh, nhưng mà là nhằm mục đích truy cầu cực hạn bản thân, thoát khỏi vòng kiềm tỏa của số mệnh, chứ không phải dùng sức mạnh đó để nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt. Những kẻ như vậy có lẽ đã quên mất bản thân cũng từ nhỏ yếu mà đi lên, khi vừa đạt được một ít lực lượng lại mang tâm thái “cá lớn nuốt cá bé” để cố xóa nhòa đi sự yếu hèn lúc trước của mình.
- Công tử, việc trảm thảo trừ căn, nhổ cỏ tận gốc là việc rất bình thường trong những cuộc tranh đấu thế lực. Nếu chúng ta không tận diệt người Xích Thanh tông, tương lai mấy đứa nhỏ này lớn lên thì kẻ chết chính là bọn ta!
Tên tu sĩ cố biện minh. Nhưng lời y cũng có phần đúng. Giả dụ không làm rốt ráo, tương lai oan oan tương báo sẽ tạo thành một vòng tròn thù hận không bao giờ dứt.
Độc Cô Minh trầm mặc.
Hắn hiểu chuyện bất bình ở thế gian này rất nhiều, dẫu bản thân ba đầu sáu tay cũng khó lòng xen vào hết. Nhưng nếu đã gặp thì hắn chắc chắn không làm ngơ. Huống hồ năm đứa trẻ kia lại có tiềm năng rất cao, hắn cũng đang trong quá trình xây dựng lực lượng của mình. Nếu mình cứu chúng thì nhiều phần sẽ được chúng đối đãi bằng cả trái tim, rất khó phản bội. Tương lai sẽ rất có lợi cho kế hoạch bố cục thái cổ của mình trong tình huống chưa rõ kiếm phân thân có xảy ra chuyện khó lường hay không.
Thấy Độc Cô Minh im lặng, tên tu sĩ kia cho rằng hắn đang e ngại Khán Bất Xuyên, liền đổi giọng cứng rắn hơn.
- Công tử, Khán đại nhân đang có mặt ở Đại La thiên, nếu công tử giết hết chúng ta thì đại nhân rất nhanh sẽ đến đây. Công tử dù mạnh nhưng làm sao có thể địch lại một người có tư chất hào kiệt được? Tương lai còn dài, giữa Mặc tông và Xích Thanh tông đã suy bại kia, mong công tử cân nhắc!
Nhìn nam tử áo trắng vẫn đang trầm tư, tên tu sĩ cười khẩy trong lòng, đoạn quay ra sau lưng nói với mấy môn đồ Mặc tông còn sống:
- Mau trở về tông môn, chuyện hôm nay tuyệt đối không được nói với ai. Nếu tông chủ có hỏi cứ bảo rằng gặp phải lão tổ lánh đời của Xích Thanh tông cứu đi một ít hài tử rồi. Nếu kẻ nào dám hé răng nửa lời thì Mã Nhiễm ta đây sẽ là người đầu tiên giết hắn!
Y nói xong toan bỏ đi nhưng chợt cảm giác toàn thân lạnh lẽo.
Kiếm khí từ đâu bỗng lan tràn khắp thiên địa khóa kín toàn bộ bốn phương tám hướng, lúc y nhìn lại thì phát hiện tay nam tử áo trắng không hề đặt lên chuôi kiếm nhưng thần thái tỏa ra lại sắc bén đến cực điểm, chẳng khác nào đã hóa thân thành một thanh kiếm thực sự.
Nhân kiếm hợp nhất!
Người tức là kiếm, kiếm tức là người!
Đây là cảnh giới chí cao trong thuật dụng kiếm mà Độc Cô Minh ngộ ra trong một năm nghiên cứu đường hoa văn nhành liễu do Tuế Nguyệt kiếm hóa thành.
Ở trong trạng thái này, hắn có lòng tin đánh một trận với Vạn Vô Địch mà không thất bại quá chóng vánh. Giả sử như bại cũng sẽ khiến gã ta trọng thương nặng nề, thậm chí đồng quy vu tận cũng là điều có thể diễn ra.
Chỉ nghe hắn cất giọng trầm trầm:
- Ngươi là một kẻ thông minh, nói đúng rất nhiều trọng tâm, nếu là người bình thường ắt sẽ bỏ qua cho ngươi. Có điều ngươi lại gặp phải ta....
Ngừng một lát, hắn nói tiếp:
- Sở dĩ một kiếm vừa rồi ta tha mạng cho các ngươi không phải vì sợ Khán Bất Xuyên, mà là vì muốn các ngươi sống sót về nói cho hắn biết...
Khoé môi Độc Cô Minh nở nụ cười lạnh lùng:
- Độc Cô ta khiêu chiến với hắn! Là toàn diện khiêu chiến, rất nhanh thôi Quang Minh hội của ta sẽ tới tìm Mặc tông các ngươi!
Một tên cười lạnh, chưởng tâm vung xuống giết chết bảy tám người, trong đó còn có không ít hài tử chưa tới mười tuổi.
Chứng kiến xác chết nằm la liệt khắp nơi, nhất là những thi thể đầy máu của những hài tử nhỏ bé đáng thương kia, bốn tên tu sĩ Tiên Thai cùng đám người Mặc tông chẳng biểu lộ chút cảm xúc thương hại nào mà trái lại còn cười khặc khặc đầy tà ác, chuẩn bị tiếp tục ra tay đồ sát những kẻ còn sống sót.
Nữ tử áo lam gục ngã dưới đất, dù vậy vẫn gắng gượng chống tay gằn giọng nói:
- Sống mà không có tôn nghiêm, sống không bằng chết! Nữ nhân chúng ta sinh ra không phải để cho đám nam nhân các ngươi tùy ý chà đạp… Hứa San ta cả đời thanh bạch, dẫu hương tiêu ngọc vẫn cũng không chấp nhận để tên họ Khán kia vấy bẩn!
Nàng nói xong hai mắt mờ dần, rốt cuộc toàn thân buông thỏng, đã sắp sửa tuyệt khí mà chết.
- San sư tỷ, tỷ đừng làm đệ sợ!
- San sư tỷ, tỷ đừng chết mà, tông chủ đã đi rồi, chúng đệ không còn ai bên cạnh nữa…
Năm hài đồng còn sống sót ôm chặt tấm lưng gầy gò của nữ tử áo lam, trên gương mặt đầy nước mắt.
Bọn chúng vốn là cô nhi được tông chủ Xích Thanh tông nhặt về từ những quốc gia phàm nhân sau đó nuôi dưỡng. Lại được Hứa San chỉ dạy tu luyện mỗi ngày nên luôn xem hai người như cha mẹ ruột. Nay Xích Thanh tông chủ đã chết, chỉ còn lại mỗi Hứa San đang trọng thương hấp hối. Bọn chúng còn quá bé không biết làm gì cả ngoài việc không ngừng khóc rống lên, đồng thời dùng cơ thể nhỏ thó của mình che chắn cho nàng.
- Đồ ác bá! Nếu chúng ta không chết tương lai sẽ giết các ngươi trả thù cho San sư tỷ và tông chủ!
Một đứa bé trai ngoảnh đầu lại, hai dòng lệ nóng chảy ràn rụa, tuy nhiên ánh mắt lại hiện lên vẻ quật cường, đứng chắn ngay trước mặt Hứa San.
- Tiểu Nham, năm huynh đệ chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu…
Một đứa bé gái đầu thắt hai bím cũng bước đến bên cạnh đứa bé trai tên “Tiểu Nham”, đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình nắm chặt tay nó.
- Còn có ta Tiểu Phục, muốn hại San tỷ phải bước qua xác ta!
- Ta là Tiểu Đỉnh!
- Còn ta là Tiểu Bàn!
Năm đứa nhỏ lần lượt bước đến cạnh nhau, tay nắm tay, vai kề vai, đầu ngẩng cao nhìn bốn tu sĩ Tiên Thai và đám đệ tử Mặc tông đang khinh hành trên cao. Nét sợ sệt trên gương mặt chúng nó hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ bất khuất, lì lợm, giống như dù trời sập xuống cả bọn cũng sẽ cùng nhau hiên ngang chống đỡ. Thật khó lòng tưởng tượng nổi loại thần thái này lại xuất hiện trên người những tiểu hài tử như vậy.
Ở phía đằng xa thấy tình cảnh này, Độc Cô Minh không khỏi mỉm cười thú vị. Nó gợi nhớ cho hắn những năm tháng lúc hắn còn ở địa cầu. Lũ ăn mày bọn hắn mỗi lần bị bắt được sau khi ăn trộm đồ ăn đều sẽ không tách nhau ra bỏ chạy mà lại đứng im tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi cùng nhau chịu trận.
- Đúng là một đám hài tử không tệ, chỉ tiếc tư chất thấp quá, bằng không cũng nên được Mặc tông thu nhận!
Một tu sĩ Tiên Thai cảm thán, có điều y tu theo tà đạo, từ lâu đã chẳng còn chút cảm xúc nào thuộc về nhân loại bình thường, phất trần trong tay lạnh lùng vung lên chuẩn bị một kích giết chết mấy đứa nhỏ này.
Bầu trời trong xanh giống như một bàn tay đen lướt qua che mất ánh nắng mặt trời, hắc ám bắt đầu phủ xuống trên gương mặt năm đứa trẻ. Bọn chúng đồng thời nhắm mắt lại, ngay cả Hứa San cũng vậy đã chuẩn bị đón nhận cái chết.
Đúng lúc này một âm thanh xoèn xoẹt vang lên.
Nếu nghe thoáng qua rất giống tiếng kim loại ma sát vào nhau, nhưng nếu để ý kỹ lại lần nữa thì lại chẳng khác nào tiếng long ngâm vang vọng.
Thứ âm thanh kỳ lạ này đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi biến mất liền giống như có ma lực kéo theo hắc ám đang buông xuống quay về địa ngục, trả lại cho nhân gian một khung cảnh thanh bình ngập tràn màu sắc.
Độc Cô Minh rút kiếm, khi hắn thu kiếm về thì ba trong số bốn tu sĩ Tiên Thai trên trời đã bị chém ngang cổ, thân thể từ trên không trung rơi ầm xuống đất. Mà đám đệ tử Mặc tông phía sau cũng chết tới chín thành, chỉ còn sót lại duy nhất năm tên biểu tình ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Các hạ… các hạ… là ai?
Tên tu sĩ Tiên Thai còn sống sót run lên bần bật.
Nam tử áo trắng đội nón rộng vành che kín khuôn mặt vừa xuất hiện quá mức khủng bố. Chỉ bằng một động tác rút kiếm đã khiến toàn quân của y gần như diệt vong. Thậm chí sỉ nhục hơn là ngay cả thanh kiếm trong tay của hắn, y cũng chưa từng nhìn rõ. Chỉ thấy cổ tay hắn ta khẽ rung lên, người phe mình cứ thế như trúng tà mà ngã xuống, cổ họng chảy ra một vệt máu đỏ tươi thấm đẫm cả vạt áo trước ngực
Thấy Độc Cô Minh không đáp. Tên tu sĩ lắp bắp nói:
- Kiếm pháp cao minh thế này có lẽ là đạo tử Chân Kiếm tông! Khán đại nhân có quan hệ rất tốt với tông chủ Chân Kiếm tông Bạch Kỳ Giai. Mong các hạ giơ cao đánh khẽ, chúng ta cũng chỉ là đi thực hiện nhiệm vụ được phân phó mà thôi, không hề có ác ý gì…
- Không ác ý?
Độc Cô Minh nhíu mày hỏi lại.
Nhìn những xác chết nằm la liệt dưới đất, trong đó có không ít hài tử Khổ Hải sơ kỳ, thậm chí có đứa còn chẳng tồn tại chút linh khí nào trong người, rõ ràng không hề có sức phản kháng mà lại bị một tu sĩ Tiên Thai tàn nhẫn đánh chết.
Với chuyện này, Độc Cô Minh khá khó chịu.
Hắn tự nhận mình không phải chính nhân quân tử gì, thậm chí còn giết người rất nhiều, thôn phệ không ít tu sĩ nhưng đó là với tu sĩ cùng cảnh giới, chưa từng giết qua phàm nhân tay không tấc sắc. Ngay cả lúc phàm thể ở Việt quốc bị đám sơn tặc giết chết thì hắn cũng không dùng đạo thể để báo thù, vì theo hắn thấy làm vậy chẳng khác nào hạ thấp bản thân, chà đạp đạo tâm của mình. Hắn tu luyện để biến mạnh, nhưng mà là nhằm mục đích truy cầu cực hạn bản thân, thoát khỏi vòng kiềm tỏa của số mệnh, chứ không phải dùng sức mạnh đó để nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt. Những kẻ như vậy có lẽ đã quên mất bản thân cũng từ nhỏ yếu mà đi lên, khi vừa đạt được một ít lực lượng lại mang tâm thái “cá lớn nuốt cá bé” để cố xóa nhòa đi sự yếu hèn lúc trước của mình.
- Công tử, việc trảm thảo trừ căn, nhổ cỏ tận gốc là việc rất bình thường trong những cuộc tranh đấu thế lực. Nếu chúng ta không tận diệt người Xích Thanh tông, tương lai mấy đứa nhỏ này lớn lên thì kẻ chết chính là bọn ta!
Tên tu sĩ cố biện minh. Nhưng lời y cũng có phần đúng. Giả dụ không làm rốt ráo, tương lai oan oan tương báo sẽ tạo thành một vòng tròn thù hận không bao giờ dứt.
Độc Cô Minh trầm mặc.
Hắn hiểu chuyện bất bình ở thế gian này rất nhiều, dẫu bản thân ba đầu sáu tay cũng khó lòng xen vào hết. Nhưng nếu đã gặp thì hắn chắc chắn không làm ngơ. Huống hồ năm đứa trẻ kia lại có tiềm năng rất cao, hắn cũng đang trong quá trình xây dựng lực lượng của mình. Nếu mình cứu chúng thì nhiều phần sẽ được chúng đối đãi bằng cả trái tim, rất khó phản bội. Tương lai sẽ rất có lợi cho kế hoạch bố cục thái cổ của mình trong tình huống chưa rõ kiếm phân thân có xảy ra chuyện khó lường hay không.
Thấy Độc Cô Minh im lặng, tên tu sĩ kia cho rằng hắn đang e ngại Khán Bất Xuyên, liền đổi giọng cứng rắn hơn.
- Công tử, Khán đại nhân đang có mặt ở Đại La thiên, nếu công tử giết hết chúng ta thì đại nhân rất nhanh sẽ đến đây. Công tử dù mạnh nhưng làm sao có thể địch lại một người có tư chất hào kiệt được? Tương lai còn dài, giữa Mặc tông và Xích Thanh tông đã suy bại kia, mong công tử cân nhắc!
Nhìn nam tử áo trắng vẫn đang trầm tư, tên tu sĩ cười khẩy trong lòng, đoạn quay ra sau lưng nói với mấy môn đồ Mặc tông còn sống:
- Mau trở về tông môn, chuyện hôm nay tuyệt đối không được nói với ai. Nếu tông chủ có hỏi cứ bảo rằng gặp phải lão tổ lánh đời của Xích Thanh tông cứu đi một ít hài tử rồi. Nếu kẻ nào dám hé răng nửa lời thì Mã Nhiễm ta đây sẽ là người đầu tiên giết hắn!
Y nói xong toan bỏ đi nhưng chợt cảm giác toàn thân lạnh lẽo.
Kiếm khí từ đâu bỗng lan tràn khắp thiên địa khóa kín toàn bộ bốn phương tám hướng, lúc y nhìn lại thì phát hiện tay nam tử áo trắng không hề đặt lên chuôi kiếm nhưng thần thái tỏa ra lại sắc bén đến cực điểm, chẳng khác nào đã hóa thân thành một thanh kiếm thực sự.
Nhân kiếm hợp nhất!
Người tức là kiếm, kiếm tức là người!
Đây là cảnh giới chí cao trong thuật dụng kiếm mà Độc Cô Minh ngộ ra trong một năm nghiên cứu đường hoa văn nhành liễu do Tuế Nguyệt kiếm hóa thành.
Ở trong trạng thái này, hắn có lòng tin đánh một trận với Vạn Vô Địch mà không thất bại quá chóng vánh. Giả sử như bại cũng sẽ khiến gã ta trọng thương nặng nề, thậm chí đồng quy vu tận cũng là điều có thể diễn ra.
Chỉ nghe hắn cất giọng trầm trầm:
- Ngươi là một kẻ thông minh, nói đúng rất nhiều trọng tâm, nếu là người bình thường ắt sẽ bỏ qua cho ngươi. Có điều ngươi lại gặp phải ta....
Ngừng một lát, hắn nói tiếp:
- Sở dĩ một kiếm vừa rồi ta tha mạng cho các ngươi không phải vì sợ Khán Bất Xuyên, mà là vì muốn các ngươi sống sót về nói cho hắn biết...
Khoé môi Độc Cô Minh nở nụ cười lạnh lùng:
- Độc Cô ta khiêu chiến với hắn! Là toàn diện khiêu chiến, rất nhanh thôi Quang Minh hội của ta sẽ tới tìm Mặc tông các ngươi!