Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đế Cuồng - Chương 302: Vào bờ
Độc Cô Minh lặng thinh, hồi lâu mới cất tiếng:
- Hóa ra còn có điển cố như vậy… Câu chuyện này là thật hay giả?
Nữ tử áo trắng đáp:
- Giả hay thật có quan trọng sao? Câu chuyện đi vào lòng người, tức là thật. Câu chuyện rơi vào tai hóa thành tiếng cười viển vông, tức là giả. Tùy ngươi tin hay không tin…
- Vậy cô tin hay không?
Độc Cô Minh biểu tình kỳ quái.
Nữ tử áo trắng vẫn vững tay chèo:
- Nếu ngay bản thân ta còn không tin thì làm sao truyền cảm cho các ngươi, khiến các ngươi rơi lệ sau câu hát của ta. Mà theo ta thấy, nam nhân các ngươi cũng thật hay. Bình thường là một bộ mặt vô tâm vô tình, thủ đoạn lãnh khốc, hoàn toàn phụ bạc hồng nhan bên cạnh. Phải đến tận lúc hồng nhan sắp rời xa vĩnh viễn không trở lại thì mới cảm thấy hối tiếc, điên cuồng níu kéo, thậm chí còn rơi nước mắt… So với điển cố hư ảo kia, mấy giọt nước mắt của các ngươi còn giả dối khó tin hơn vạn phần…
Lời châm chọc này của nàng ta rất đau, rất chính xác khiến hắn không thể phản bác. Chẳng phải hắn và Lưu Tích Quân cũng vậy hay sao?
Hắn luôn phụ bạc nàng, để rồi khi sắp chia ly thì mới biết quý trọng.
Nhưng có còn kịp không?
Hắn không biết, cũng không muốn điều đó xảy ra nên vẫn đang điên cuồng bất chấp làm mọi thứ. Kiếp thể vùi trong Tuyệt Vọng Ma Uyên không ngừng tự tàn phá cơ thể, thúc dục Tiểu Tranh Mệnh thuật hòng đánh phá ra một tia hy vọng cho nàng. Đạo thể ở thái cổ cũng bố cục mọi thứ, hy vọng khi trở về sẽ kịp thời cứu nàng. Còn phàm thể của hắn hiện nay đang thay hắn sửa sai, ở bên cạnh nàng vào những ngày tháng cuối cùng, muốn dùng sự ấm áp và chân thành nhất bù đắp tất cả.
Nếu nhìn từ góc độ nam nhân, có lẽ nhiều người sẽ thấy hắn thâm tình nghĩa trọng, nhưng thật ra chính bản thân hắn lại rất hổ thẹn với điều này. Bởi vì nếu con người làm đúng, thường sẽ không có nhiều cảm xúc hối tiếc.
Mà hắn không những hối tiếc mà còn bi thương. Gương mặt lúc nào cũng bị một tầng trầm mặc phủ kín.
Độc Cô Minh gượng cười:
- Đúng vậy, nam nhân chúng ta đều là những kẻ khốn nạn. Nhưng những giọt nước mắt kia là chân thật. Máu có thể đổ, đầu có thể rơi, nhưng nước mắt thì vĩnh viễn không được phép chảy ra trừ phi là dành cho những người thân yêu nhất. Dù chúng ta có vô tâm vô tình, thủ đoạn lãnh khốc thế nào thì cuối cùng trong sâu thẳm trái tim vẫn sẽ luôn có một góc cho họ…
Vẻ mặt nữ tử áo trắng lần đầu tiên biến đổi, khóe miệng hơi cong lên. Nụ cười này không tính là xinh đẹp, thậm chí còn nhiều phần lãnh đạm nhưng vẫn dễ coi hơn ban đầu rất nhiều:
- Ngươi có vẻ là một người rất giàu tình cảm… Những kẻ tu đạo khác, ta thấy họ không giống ngươi. Họ luôn muốn biến mình thành tồn tại tương tự như ngũ đạo tự phong, thoát ly chữ “phàm”. Ngay cả Phong Vị cảnh cũng là hướng tới việc khiến thể xác thăng hoa trở thành tiên yêu ma thần quỷ, xóa bỏ hoàn toàn nhân mệnh.
Độc Cô Minh nhìn làn sương mù dày đặc trước mặt, chậm rãi nói:
- Nhân sống có tình, vì người quên tình nên mới không thể đi đến tận cùng của nhân. Ta sẽ không như họ, đi kiếm tìm những thứ xa xăm mà bỏ quên bản tâm của mình. Ta trọng tình, sẽ luôn luôn là vậy, dù hoàn cảnh thế nào cũng thể thay đổi được ta. Có một câu rất hay như sau, không biết cô nương có muốn nghe không?
- Lấy làm hân hạnh!
Nữ tử nhướng máy biểu tình thú vị.
Độc Cô Minh đưa tay xoa đầu cô bé Trương Khiết Khiết bên cạnh, mỉm cười cất tiếng:
- Thiên đạo bất nhân, địa đạo vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu… Mà nhân đạo lại hữu tình, dĩ chí tình vi bất diệt tâm, hướng đến một đời thống khoái.
Hắn nói tiếp:
- Đạt đến đỉnh cao nhìn xuống chúng sinh bên dưới mà trong lòng trống rỗng thì có ích gì, nếu là như vậy ta thà sa đọa hồng trần, vĩnh viễn trầm luân để níu giữ hồi ức còn hơn cô độc đời đời kiếp kiếp…
Hắn nói xong, tự chính bản thân cũng thấy mình nhập tâm hơi quá. Một tu sĩ Tiên Thai làm gì có tư cách nói ra mấy câu này chứ.
“Có lẽ là vị tu sĩ trong điển cố kia mượn miệng ta để nói…”
Độc Cô Minh thở dài nhủ thầm.
Nữ tử áo trắng nghe xong lặng thinh rất lâu, cuối cùng liếc mắt nhìn hắn kèm theo nụ cười thâm ý:
- Không rõ ngươi có phải loại nam tử giả dối như ta thường thấy không nữa. Có điều, lời ngươi nói thật sự khiến ta rung động. Gặp gỡ là duyên, phật gia có câu tu trăm năm mới được đi chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng. Chúng ta tuy có duyên nhưng chưa đủ, bằng không cưới được một đức lang quân như ngươi đủ khiến ta mãn nguyện…
Trương Khiết Khiết bỗng trở nên hồ hởi:
- Nếu tỷ thành đôi với sư phụ ta thì ta ngày nào cũng sẽ được nghe tỷ kể những điển cố đặc sắc kia…
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Chớ nên nói bậy, cô nương ấy chỉ đùa thôi…
Thuyền độc mộc lặng lẽ trôi đi trong làn sương mù.
Thời gian dằng dặc cũng khung cảnh chán ngắt khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Vì không có mặt trời hay trăng chiếu rọi tới nơi này nên chẳng ai biết mình đã lênh đênh trên biển được mấy tháng.
Ngay cả Độc Cô Minh cũng không ngoại lệ, mí mắt hắn nặng trĩu, đã suýt mấy lần ngủ gục. Tiểu hài đệ tử của hắn còn tội nghiệp hơn, đã nằm luôn dưới sàn gỗ co người lại say giấc nồng. Mà hắc mã cũng vậy, mặc dù vẫn đứng nhưng hai mắt đã nhắm nghiền từ lâu.
- Cô nương… cô nương…
Độc Cô Minh cố gắng vận nguyên lực lấy lại sự thanh tỉnh song phía trước mặt vẫn chỉ là một làn sương khói dày đặc.
Một chấn động mạnh khiến hắn giật mình choàng tỉnh. Lúc mở mắt ra đã thấy khung cảnh biến đổi hoàn toàn, chiếc thuyền độc mộc vẫn còn đó, hiện đang đâm vào một vách đá ngoài rìa đất liền.
- Tới rồi sao?
Độc Cô Minh thì thào, đầu hắn vẫn còn hơi choáng váng.
- Cô nương, cô đâu rồi?
Hắn quay lưng lại cố gắng tìm kiếm nhưng bỗng phát hiện nữ tử áo trắng chèo thuyền đã đi mất từ lâu, trên thuyền độc mộc chỉ còn lại có ba người bọn hắn.
Kéo Trương Khiết Khiết dậy, lau đi nước dãi trên khóe miệng cô bé, đồng thời đánh thức hắc mã đang ngủ say, hắn liền vội vàng đưa cả hai vào đất liền.
- Sư phụ, chúng ta tới đảo Tư Niệm rồi sao?
- Tới rồi!
- Vị tỷ tỷ kể chuyện kia đâu?
- Ta cũng không rõ, lúc tỉnh lại đã thấy nàng ta đi đâu mất!
Độc Cô Minh vẻ mặt hồ nghi, còn đang định thăm dò dấu tích xung quanh xem thì bỗng nghe tiếng cười nói từ xa vọng lại.
- Mấy vị đạo hữu lần đầu vượt Đông Hải hay sao mà ngơ ngẩn vậy? Nếu như muốn đến Tuyết Thương phái ngắm thắng cảnh, đồng thời thưởng thức trà Vô Vi thì đi theo chúng ta là được…
Phía trước mặt xuất hiện một tốp tu sĩ khá đông đảo, trong đó không ít người ăn diện rất giống hắn, bạch y đội nón, lưng dắt bảo kiếm, thậm chí bên hông trái còn đeo một ngọc bội khắc chữ “Chân”. Đây chính là biểu thị thân phận đệ tử Chân Kiếm tông. Ngoài ra những tu sĩ khác khá lạ mặt, khó lòng đoán ra nguồn gốc. Điểm chung của họ đều là khí tức rất mạnh, toàn bộ đều nằm ở Tiên Thai trung kỳ trở lên, rõ ràng là đẳng cấp đạo tử không tầm thường.
Mặc dù đã tường tận thân phân đối phương, Độc Cô Minh vẫn vờ hỏi:
- Các đạo hữu là…?
- Chúng ta là đạo tử của Thái Hoàng thiên, thuộc Chân Kiếm tông, mấy vị bên cạnh đa phần là tán tu rải rác khắp Cửu Thiên Thập Địa, có nói huynh cũng không biết đâu. Hôm nay đến đây là để tìm tên chuột nhắt Bá Luân kia thách đấu. Tên nhát gan này trốn chui trốn nhủi trên núi gần bảy năm không xuất thế, độc chiếm vị trí thứ hai trăm trên Phong Vân bảng, đoạn tuyệt cơ hội của rất nhiều người. Huynh đài nhìn xem, mấy trăm người ở đây chính là những đạo tử thường xuyên lui tới chờ dịp khiêu chiến với gã mà không thành. Rốt cuộc quyết đấu không thấy đâu, chúng ta lại càng quen mặt nhau cuối cùng hợp lại thành một đội cứ cách sáu tháng một lần đến đây cho đỡ mất thời gian.
Phong Vân bảng chính là chấp niệm của rất nhiều tu sĩ thế hệ trẻ.
Chỉ có được ghi danh bảng này mới đủ điều kiện để nhận được sự chú mục của toàn bộ lục giới.
Hai trăm cái tên, mỗi ngày đều có hàng ức người theo dõi, việc này đủ để khiến ai nấy điên cuồng bất chấp theo đuổi.
Các Lão hội, tổ chức quy tụ toàn bộ những hào kiệt thế hệ trước của lục giới là những người chịu trách nhiệm thay đổi thứ hạng của Phong Vân bảng.
Họ sẽ theo dõi những cuộc chiến của các đạo tử với nhau sau đó thầm phân tích đánh giá về chiến lực, tiềm năng rồi được ra quyết định. Mặc dù đôi khi những quyết định này khiến người ta cảm giác họ có ý đồ hoặc không công minh lắm nhưng vẫn khá chất lượng, đủ để mọi người có cái nhìn tổng qua về hai trăm thiên tài kia.
- Hóa ra còn có điển cố như vậy… Câu chuyện này là thật hay giả?
Nữ tử áo trắng đáp:
- Giả hay thật có quan trọng sao? Câu chuyện đi vào lòng người, tức là thật. Câu chuyện rơi vào tai hóa thành tiếng cười viển vông, tức là giả. Tùy ngươi tin hay không tin…
- Vậy cô tin hay không?
Độc Cô Minh biểu tình kỳ quái.
Nữ tử áo trắng vẫn vững tay chèo:
- Nếu ngay bản thân ta còn không tin thì làm sao truyền cảm cho các ngươi, khiến các ngươi rơi lệ sau câu hát của ta. Mà theo ta thấy, nam nhân các ngươi cũng thật hay. Bình thường là một bộ mặt vô tâm vô tình, thủ đoạn lãnh khốc, hoàn toàn phụ bạc hồng nhan bên cạnh. Phải đến tận lúc hồng nhan sắp rời xa vĩnh viễn không trở lại thì mới cảm thấy hối tiếc, điên cuồng níu kéo, thậm chí còn rơi nước mắt… So với điển cố hư ảo kia, mấy giọt nước mắt của các ngươi còn giả dối khó tin hơn vạn phần…
Lời châm chọc này của nàng ta rất đau, rất chính xác khiến hắn không thể phản bác. Chẳng phải hắn và Lưu Tích Quân cũng vậy hay sao?
Hắn luôn phụ bạc nàng, để rồi khi sắp chia ly thì mới biết quý trọng.
Nhưng có còn kịp không?
Hắn không biết, cũng không muốn điều đó xảy ra nên vẫn đang điên cuồng bất chấp làm mọi thứ. Kiếp thể vùi trong Tuyệt Vọng Ma Uyên không ngừng tự tàn phá cơ thể, thúc dục Tiểu Tranh Mệnh thuật hòng đánh phá ra một tia hy vọng cho nàng. Đạo thể ở thái cổ cũng bố cục mọi thứ, hy vọng khi trở về sẽ kịp thời cứu nàng. Còn phàm thể của hắn hiện nay đang thay hắn sửa sai, ở bên cạnh nàng vào những ngày tháng cuối cùng, muốn dùng sự ấm áp và chân thành nhất bù đắp tất cả.
Nếu nhìn từ góc độ nam nhân, có lẽ nhiều người sẽ thấy hắn thâm tình nghĩa trọng, nhưng thật ra chính bản thân hắn lại rất hổ thẹn với điều này. Bởi vì nếu con người làm đúng, thường sẽ không có nhiều cảm xúc hối tiếc.
Mà hắn không những hối tiếc mà còn bi thương. Gương mặt lúc nào cũng bị một tầng trầm mặc phủ kín.
Độc Cô Minh gượng cười:
- Đúng vậy, nam nhân chúng ta đều là những kẻ khốn nạn. Nhưng những giọt nước mắt kia là chân thật. Máu có thể đổ, đầu có thể rơi, nhưng nước mắt thì vĩnh viễn không được phép chảy ra trừ phi là dành cho những người thân yêu nhất. Dù chúng ta có vô tâm vô tình, thủ đoạn lãnh khốc thế nào thì cuối cùng trong sâu thẳm trái tim vẫn sẽ luôn có một góc cho họ…
Vẻ mặt nữ tử áo trắng lần đầu tiên biến đổi, khóe miệng hơi cong lên. Nụ cười này không tính là xinh đẹp, thậm chí còn nhiều phần lãnh đạm nhưng vẫn dễ coi hơn ban đầu rất nhiều:
- Ngươi có vẻ là một người rất giàu tình cảm… Những kẻ tu đạo khác, ta thấy họ không giống ngươi. Họ luôn muốn biến mình thành tồn tại tương tự như ngũ đạo tự phong, thoát ly chữ “phàm”. Ngay cả Phong Vị cảnh cũng là hướng tới việc khiến thể xác thăng hoa trở thành tiên yêu ma thần quỷ, xóa bỏ hoàn toàn nhân mệnh.
Độc Cô Minh nhìn làn sương mù dày đặc trước mặt, chậm rãi nói:
- Nhân sống có tình, vì người quên tình nên mới không thể đi đến tận cùng của nhân. Ta sẽ không như họ, đi kiếm tìm những thứ xa xăm mà bỏ quên bản tâm của mình. Ta trọng tình, sẽ luôn luôn là vậy, dù hoàn cảnh thế nào cũng thể thay đổi được ta. Có một câu rất hay như sau, không biết cô nương có muốn nghe không?
- Lấy làm hân hạnh!
Nữ tử nhướng máy biểu tình thú vị.
Độc Cô Minh đưa tay xoa đầu cô bé Trương Khiết Khiết bên cạnh, mỉm cười cất tiếng:
- Thiên đạo bất nhân, địa đạo vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu… Mà nhân đạo lại hữu tình, dĩ chí tình vi bất diệt tâm, hướng đến một đời thống khoái.
Hắn nói tiếp:
- Đạt đến đỉnh cao nhìn xuống chúng sinh bên dưới mà trong lòng trống rỗng thì có ích gì, nếu là như vậy ta thà sa đọa hồng trần, vĩnh viễn trầm luân để níu giữ hồi ức còn hơn cô độc đời đời kiếp kiếp…
Hắn nói xong, tự chính bản thân cũng thấy mình nhập tâm hơi quá. Một tu sĩ Tiên Thai làm gì có tư cách nói ra mấy câu này chứ.
“Có lẽ là vị tu sĩ trong điển cố kia mượn miệng ta để nói…”
Độc Cô Minh thở dài nhủ thầm.
Nữ tử áo trắng nghe xong lặng thinh rất lâu, cuối cùng liếc mắt nhìn hắn kèm theo nụ cười thâm ý:
- Không rõ ngươi có phải loại nam tử giả dối như ta thường thấy không nữa. Có điều, lời ngươi nói thật sự khiến ta rung động. Gặp gỡ là duyên, phật gia có câu tu trăm năm mới được đi chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng. Chúng ta tuy có duyên nhưng chưa đủ, bằng không cưới được một đức lang quân như ngươi đủ khiến ta mãn nguyện…
Trương Khiết Khiết bỗng trở nên hồ hởi:
- Nếu tỷ thành đôi với sư phụ ta thì ta ngày nào cũng sẽ được nghe tỷ kể những điển cố đặc sắc kia…
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Chớ nên nói bậy, cô nương ấy chỉ đùa thôi…
Thuyền độc mộc lặng lẽ trôi đi trong làn sương mù.
Thời gian dằng dặc cũng khung cảnh chán ngắt khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Vì không có mặt trời hay trăng chiếu rọi tới nơi này nên chẳng ai biết mình đã lênh đênh trên biển được mấy tháng.
Ngay cả Độc Cô Minh cũng không ngoại lệ, mí mắt hắn nặng trĩu, đã suýt mấy lần ngủ gục. Tiểu hài đệ tử của hắn còn tội nghiệp hơn, đã nằm luôn dưới sàn gỗ co người lại say giấc nồng. Mà hắc mã cũng vậy, mặc dù vẫn đứng nhưng hai mắt đã nhắm nghiền từ lâu.
- Cô nương… cô nương…
Độc Cô Minh cố gắng vận nguyên lực lấy lại sự thanh tỉnh song phía trước mặt vẫn chỉ là một làn sương khói dày đặc.
Một chấn động mạnh khiến hắn giật mình choàng tỉnh. Lúc mở mắt ra đã thấy khung cảnh biến đổi hoàn toàn, chiếc thuyền độc mộc vẫn còn đó, hiện đang đâm vào một vách đá ngoài rìa đất liền.
- Tới rồi sao?
Độc Cô Minh thì thào, đầu hắn vẫn còn hơi choáng váng.
- Cô nương, cô đâu rồi?
Hắn quay lưng lại cố gắng tìm kiếm nhưng bỗng phát hiện nữ tử áo trắng chèo thuyền đã đi mất từ lâu, trên thuyền độc mộc chỉ còn lại có ba người bọn hắn.
Kéo Trương Khiết Khiết dậy, lau đi nước dãi trên khóe miệng cô bé, đồng thời đánh thức hắc mã đang ngủ say, hắn liền vội vàng đưa cả hai vào đất liền.
- Sư phụ, chúng ta tới đảo Tư Niệm rồi sao?
- Tới rồi!
- Vị tỷ tỷ kể chuyện kia đâu?
- Ta cũng không rõ, lúc tỉnh lại đã thấy nàng ta đi đâu mất!
Độc Cô Minh vẻ mặt hồ nghi, còn đang định thăm dò dấu tích xung quanh xem thì bỗng nghe tiếng cười nói từ xa vọng lại.
- Mấy vị đạo hữu lần đầu vượt Đông Hải hay sao mà ngơ ngẩn vậy? Nếu như muốn đến Tuyết Thương phái ngắm thắng cảnh, đồng thời thưởng thức trà Vô Vi thì đi theo chúng ta là được…
Phía trước mặt xuất hiện một tốp tu sĩ khá đông đảo, trong đó không ít người ăn diện rất giống hắn, bạch y đội nón, lưng dắt bảo kiếm, thậm chí bên hông trái còn đeo một ngọc bội khắc chữ “Chân”. Đây chính là biểu thị thân phận đệ tử Chân Kiếm tông. Ngoài ra những tu sĩ khác khá lạ mặt, khó lòng đoán ra nguồn gốc. Điểm chung của họ đều là khí tức rất mạnh, toàn bộ đều nằm ở Tiên Thai trung kỳ trở lên, rõ ràng là đẳng cấp đạo tử không tầm thường.
Mặc dù đã tường tận thân phân đối phương, Độc Cô Minh vẫn vờ hỏi:
- Các đạo hữu là…?
- Chúng ta là đạo tử của Thái Hoàng thiên, thuộc Chân Kiếm tông, mấy vị bên cạnh đa phần là tán tu rải rác khắp Cửu Thiên Thập Địa, có nói huynh cũng không biết đâu. Hôm nay đến đây là để tìm tên chuột nhắt Bá Luân kia thách đấu. Tên nhát gan này trốn chui trốn nhủi trên núi gần bảy năm không xuất thế, độc chiếm vị trí thứ hai trăm trên Phong Vân bảng, đoạn tuyệt cơ hội của rất nhiều người. Huynh đài nhìn xem, mấy trăm người ở đây chính là những đạo tử thường xuyên lui tới chờ dịp khiêu chiến với gã mà không thành. Rốt cuộc quyết đấu không thấy đâu, chúng ta lại càng quen mặt nhau cuối cùng hợp lại thành một đội cứ cách sáu tháng một lần đến đây cho đỡ mất thời gian.
Phong Vân bảng chính là chấp niệm của rất nhiều tu sĩ thế hệ trẻ.
Chỉ có được ghi danh bảng này mới đủ điều kiện để nhận được sự chú mục của toàn bộ lục giới.
Hai trăm cái tên, mỗi ngày đều có hàng ức người theo dõi, việc này đủ để khiến ai nấy điên cuồng bất chấp theo đuổi.
Các Lão hội, tổ chức quy tụ toàn bộ những hào kiệt thế hệ trước của lục giới là những người chịu trách nhiệm thay đổi thứ hạng của Phong Vân bảng.
Họ sẽ theo dõi những cuộc chiến của các đạo tử với nhau sau đó thầm phân tích đánh giá về chiến lực, tiềm năng rồi được ra quyết định. Mặc dù đôi khi những quyết định này khiến người ta cảm giác họ có ý đồ hoặc không công minh lắm nhưng vẫn khá chất lượng, đủ để mọi người có cái nhìn tổng qua về hai trăm thiên tài kia.