Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đế Cuồng - Chương 322: Sinh tử bất hối!
Sau khi vị cường giả Đế cảnh kia nói về Bá Luân xong, Thanh Thiện chỉ cười rồi hỏi một câu không liên quan khiến tất cả nhíu mày nghi hoặc. Bọn họ có dự cảm về điều gì đó bất tường đang sắp sửa phát sinh song không tài nào lần mò ra manh mối về nó. Nhất là Nguyệt Quang Thánh Mẫu trong lòng ngập tràn bất an. Cứ ít lâu lại nhìn về phía đại truyền tống trận được bố trí cách sơn môn của Thiên Tàng thánh địa mấy trăm dặm, nằm phía cuối hòn đảo. Từ nơi đó bà ta cảm nhận được một cỗ nguy cơ khủng bố khó lòng nói rõ thành lời, giống như có một đầu hồng hoang cổ thú vừa mới thức tỉnh đang lặng lẽ quan sát mình, chực chờ mình sơ hở sẽ lập tức lao tới đoạt mạng.
- Các ngươi có nghe thấy gì không?
Giọng thì thào đầy ma mị của Thanh Thiện chậm rãi cất lên khiến cõi lòng ai nấy lạnh toát.
Nguyệt Quang Thánh Mẫu hừ lạnh:
- Giả thần giả quỷ!
Uyên Thâm tôn giả tỏ ra cẩn trọng, cố gắng lắng tai nghe, quả nhiên phát hiện có tiếng bùm bùm rất nhỏ đang dần vang vọng tới đây.
Hai mươi vị Đế giả còn lại cũng nghe được âm thanh kỳ lạ này, vẻ mặt kinh nghi bất định.
Vân Mộc lão tổ nói:
- Là tiếng trống...
Từ Tuyết Thương phát ra giọng nói đầy sự hoài niệm của Thanh Thủy:
- Đúng vậy, là tiếng trống! Tiếng trống này một khi cất lên cũng đại biểu cho Tuyết Thương quật khởi, trở thành đại cự đầu của nhân giới...
Thanh Thiện ngẩng đầu lên trời cười bi thống:
- Ngót nghét năm ngàn năm! Đã năm ngàn năm rồi a! Từ thời Vô Vi tổ sư đến giờ chúng ta đã không ngừng nín nhịn, chịu đựng đủ sự khinh chê khiêu khích đến từ chúng tu sĩ cùng thế hệ! Hôm nay mới được bùng nổ một lần khiến thế gian chấn kinh, nhật nguyệt hoán đổi! Các ngươi cùng chống mắt lên đi, xem thiên hạ này rốt cuộc là của ai!
- Bọn hắn...
Nguyệt Quan Thánh Mẫu biến sắc. Bà ta đột nhiên cảm nhận được cỗ khí tức kỳ lạ kia đang chậm rãi hiển lộ ở vị trí đại truyền tống trận của mình như đang cảnh cáo.
- Thiên cấp đỉnh phong... Không ngờ lại có một vị Đế giả mạnh mẽ như vậy ở bên cạnh tông môn ta, thậm chí còn đóng giả một trưởng lão tầm thường giữ nhiệm vụ canh gác đại truyền tống trận này suốt bao năm mà chúng ta không hề hay biết. Để che mắt được ta, rốt cuộc tu vi y phải khủng bố tới cỡ nào? Đây chẳng lẽ là lá bài tẩy của Tuyết Thương?
-------------------------
Đoàn nhân mã gồm bảy mươi người di chuyển thật nhanh, chớp mắt đã đến được địa phương trong lời miêu tả của Bá Luân.
Nơi đây nằm cách bờ biển tầm mấy chục dặm đường, bên trong là một phế tích cổ xưa đã từ rất lâu không có bóng người lui đến.
Ở điểm tận cùng của phế tích, trước một đại môn khổng lồ bề ngang cả mấy trăm thước đang có một lão nhân đầu tóc bù xù đang cầm cây chổi đứng quét rác. Từ khí tức lão toả ra thì có thể đoán tu vi lão nằm ở giữa Đạo Đài và Ứng Kiếp, song cũng có lúc trông lão chẳng khác gì phàm nhân, từ thần thái đến cử chỉ đều chậm chạp và ôn hoà đến mức không thể bình thường hơn.
Lúc thấy đoàn người ngựa của Bá Luân và Độc Cô Minh xuất hiện, lão cũng không tỏ vẻ gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó rút một tấm lệnh bài có chữ "Phương" giơ lên trước đại môn khổng lồ sau lưng.
Lạch cạch, lạch cạch!
Những hoa văn trên đại môn sáng rực lên, đến khi đã phủ kín cả mặt ngoài thì cửa đá nặng nề cũng chầm chậm mở ra, để lộ một vòng xoáy màu xám đang không ngừng xoay tròn.
Đang lúc mọi người chưa hiểu gì thì Bá Luân đã hướng về lão nhân này ôm quyền, sau đó thúc ngựa đi thẳng vào vòng xoáy.
Đám Độc Cô Minh, Tần Mạc và Tuyết Thương Thất Tử sau khi vái chào lão nhân cũng nối đuôi tiến vào bên trong.
Đây quả nhiên là đại truyền tống trận quy mô lớn, chớp mắt một cái mà bọn họ đã đến được Tranh Túc đảo, địa điểm Thiên Tàng thánh địa toạ lạc.
Chứng kiến thánh địa nguy nga hùng vĩ ngay trước mặt, bảy ngươi người bọn họ không khỏi hít vào hơi lạnh, lòng dạ có chút bồn chồn.
- Lần đầu tiên đi đánh người cảm giác thật lạ...
Bá Luân trầm ngâm. Đến bây giờ gã vẫn giữ được sự điềm tĩnh không khỏi khiến những kẻ khác cảm thấy bội phục.
A Nhị nhìn vết chém xé rách kết giới bảo vệ Thiên Tàng thánh địa, biểu tình nghiêm túc:
- Hai sư phụ làm thế này chẳng khác nào mở đường cho chúng ta! Rõ ràng huynh và hai lão nhân gia thông đồng với nhau từ trước...
Bá Luân không phản bác, coi như đã thừa nhận.
- Tuy là thông đồng nhưng nguy hiểm trước mắt là thật. Vào đến Thiên Tàng rồi cũng giống như tiến vào hang cọp, trước mặt Đế cảnh, Ứng kiếp và Đạo Đài mà dám làm loạn, các vị hiểu kết cục rồi chứ?
Mọi người đồng thời gật đầu. Đã đến đây rồi, kết cục ra sao ai nấy đều đã rõ ràng minh bạch.
Độc Cô Minh cười nói:
- Bá huynh, sau trận này nếu chúng ta còn sống sót trở về, hy vọng huynh sẽ suy nghĩ về việc gia nhập thế lực của chúng ta...
- Thế lực của huynh?
Bá Luân nhướng mày, vốn tưởng rằng gã đinj từ chối nhưng câu tiếp theo lại khiến Độc Cô Minh và Tần Mạc không khỏi cảm phục:
- Từ lúc các huynh đệ ở đây dám cùng ta sóng vai đi tìm chết thì Bá Luân này đã là người của các huynh rồi! Mà các huynh cũng đã xem như một nửa thành viên của Tuyết Thương, có gì phải khách sáo kia chứ!
- Hay lắm! Vậy chúng ta bắt đầu đi!
Độc Cô Minh kéo dây cương, Đạp Nguyệt Ô Truy giơ hai chân trước lên hí vang trời, bắt đầu di chuyển về phía Thiên Tàng thánh địa.
- Được! Cùng nhau đánh Thiên Tàng, diệt Tào Khê!
Bá Luân, Tuyết Thương Thất Tử và chúng nhân đồng thanh hô lớn, sau đó thúc ngựa chạy thật nhanh theo sau lưng Độc Cô Minh.
Đúng lúc này, tiếng trống thùm thùm kỳ lạ bắt đầu to dần rồi vang vọng khắp trời đất, sau đó truyền vào tai mỗi một sinh linh ở Đông Hải, giống như dung hợp với nhịp tim của họ, càng đánh càng khiến máu nóng trong người tất cả trở nên sục sôi.
Tiếng trống này phối hợp với nhiệt huyết tuổi trẻ và hào tình vạn trượng của đám Bá Luân, Độc Cô Minh khiến cho khung cảnh bảy mươi thanh niên trẻ tuổi tiến đánh Thiên Tàng thánh địa hùng vĩ đồ sộ càng thêm phần kinh tâm động phách.
Mắt thấy chỉ còn cách thánh địa trước mặt một dặm đường, Độc Cô Minh mới nghiêm giọng nói lớn:
- Chúng ta sắp sửa vào hang cọp rồi, các huynh đệ nếu có ai hối hận vì chuyến đi này thì rút lui hãy còn kịp! Chúng ta tuyệt đối không trách móc các ngươi!
Tần Mạc hiện tại cũng đã không còn vẻ sợ sệt, y nghiến răng nghiến lợi, cùng với sáu mươi tu sĩ đồng thanh hô:
- Nguyện cùng đại ca vào sinh ra tử, vô oán vô hối!
Bá Luân cười lớn:
- Hay lắm! Tuyết Thương xuất thế dấy binh chinh phạt chư hầu cũng chỉ vì muốn thống nhất thiên hạ, đem nhân giới quy về một mối trước khi kiếp nạn xảy ra. Độc Cô huynh có muốn cùng ta thực hiện chí nguyện này hay không? Hay chỉ đơn giản muốn xông pha một trận để thoả chí nam nhi?
Đến nước này rồi Độc Cô Minh cũng hiểu ý Bá Luân. Gã ta muốn một lần nửa khẳng định lại hướng đi của mình trong tương lai, để hắn nhìn nhận rõ trước khi bắt tay cùng nhau.
- Tất nhiên là vĩnh cố nhân giới, sinh tử bất hối! Thề cùng nhau xây dựng thiên thu đại nghiệp!
Độc Cô Minh nhìn gã cười vang, lại một lần nữa thúc ngựa vượt lên phía trước.
- Tốt! Hay cho câu vĩnh cố nhân giới!
Bá Luân thu lại nụ cười, ánh mắt sắc như dao cạo chuyển sang Thiên Tàng thánh địa trước mặt, lần đầu tiên bộc lộ vẻ dữ tợn, miệng quát lớn.
- Vĩnh cố nhân giới!
- Vĩnh cố nhân giới!
Tuyết Thương Thất Tử và sáu mươi tu sĩ nhân tộc quát theo, sát khí toả ra rợp trời.
- Sinh tử bất hối! Thề cùng nhau xây dựng thiên thu đại nghiệp!
- Sinh tử bất hối! Thề cùng nhau xây dựng thiên thu đại nghiệp!
Bá Luân gằn giọng lần nữa, hào khí lúc này đây không chỉ bao trùm khắp trời đất mà còn giống như hoá thành dấu ấn khắc sâu vào dòng chảy thời gian, hoá thành một cột mốc không thể nào quên trong lịch sử.
Bảy mươi tu sĩ trẻ tuổi như những con thiêu thân lao vào biển lửa. Dẫu biến phía trước là thập tử vô sinh nhưng vẫn không hề nao núng, muốn dùng sự khinh cuồng của mình thay đổi số mệnh, cải biến càn khôn.
---------------
- Cấp báo! Có người lợi dụng vết rách ở kết giới xâm nhập vào thánh địa chúng ta!
Đám đệ tử canh gác ngoài cửa vội vã truyền âm vào bên trong.
Tào Khê thấy sắc mặt âm trầm của Nguyệt Quang Thánh Mẫu và Thiên Tàng tông chủ thì hiểu họ đang vướng bận điều gì đó, bèn tự mình xử lý. Y lạnh lùng hỏi:
- Địch nhân là ai? Có bao nhiêu người? Tu vi gì?
Bên ngoài truyền âm vào lại:
- Bẩm thiếu chủ, bọn chúng có bảy mươi người, tu vi tất cả đều chỉ dừng ở Tiên Thai... A...
Gã đệ tử đang truyền âm la hét thảm thiết rồi im bặt. Kế đến một tiếng quát lớn thay thế vào đó nhưng lần này không phải truyền âm mà là công khai trước toàn thể tu sĩ Thiên Tàng thánh địa.
- Chúng ta - Tu Chân Liên Minh do Bá Luân và Độc Cô dẫn đầu hôm nay tiến đánh Thiên Tàng, diệt Tào Khê! Kẻ nào thức thời mau cút! Dám cản đường giết không tha!
- Tu Chân Liên Minh? Bá Luân và Độc Cô?
Tròng mắt Thiên Tàng tông chủ như muốn rớt ra khi thấy bảy mươi tu sĩ trẻ tuổi tu vi chỉ có Tiên Thai cảnh mà dám xông thẳng vào giữa tông môn của mình. Họ đối diện với đám tu sĩ Đạo Đài, Ứng Kiếp và bảy vạn đệ tử phía sau mà gương mặt chẳng có vẻ gì sợ hãi. Chớp mắg một cái đã ra tay đánh chết hơn trăm người.
- Láo xược!
Thiên Tàng tông chủ giận dữ, ống tay áo vung lên định nhất chiêu diệt sát đám tiểu tặc này nhưng không ngờ lại nghe một giọng nói trầm trầm đầy sát khí vang lên.
- Các ngươi chẳng phải nói chuyện của lớp trẻ chỉ có lớp trẻ mới giải quyết được hay sao? Ngươi cứ thử động vào một cọng tóc của sư điệt ta xem, đừng nói là ngươi, đến Nguyệt Quang ta cũng sẽ giết ngay lập tức!
- Các ngươi có nghe thấy gì không?
Giọng thì thào đầy ma mị của Thanh Thiện chậm rãi cất lên khiến cõi lòng ai nấy lạnh toát.
Nguyệt Quang Thánh Mẫu hừ lạnh:
- Giả thần giả quỷ!
Uyên Thâm tôn giả tỏ ra cẩn trọng, cố gắng lắng tai nghe, quả nhiên phát hiện có tiếng bùm bùm rất nhỏ đang dần vang vọng tới đây.
Hai mươi vị Đế giả còn lại cũng nghe được âm thanh kỳ lạ này, vẻ mặt kinh nghi bất định.
Vân Mộc lão tổ nói:
- Là tiếng trống...
Từ Tuyết Thương phát ra giọng nói đầy sự hoài niệm của Thanh Thủy:
- Đúng vậy, là tiếng trống! Tiếng trống này một khi cất lên cũng đại biểu cho Tuyết Thương quật khởi, trở thành đại cự đầu của nhân giới...
Thanh Thiện ngẩng đầu lên trời cười bi thống:
- Ngót nghét năm ngàn năm! Đã năm ngàn năm rồi a! Từ thời Vô Vi tổ sư đến giờ chúng ta đã không ngừng nín nhịn, chịu đựng đủ sự khinh chê khiêu khích đến từ chúng tu sĩ cùng thế hệ! Hôm nay mới được bùng nổ một lần khiến thế gian chấn kinh, nhật nguyệt hoán đổi! Các ngươi cùng chống mắt lên đi, xem thiên hạ này rốt cuộc là của ai!
- Bọn hắn...
Nguyệt Quan Thánh Mẫu biến sắc. Bà ta đột nhiên cảm nhận được cỗ khí tức kỳ lạ kia đang chậm rãi hiển lộ ở vị trí đại truyền tống trận của mình như đang cảnh cáo.
- Thiên cấp đỉnh phong... Không ngờ lại có một vị Đế giả mạnh mẽ như vậy ở bên cạnh tông môn ta, thậm chí còn đóng giả một trưởng lão tầm thường giữ nhiệm vụ canh gác đại truyền tống trận này suốt bao năm mà chúng ta không hề hay biết. Để che mắt được ta, rốt cuộc tu vi y phải khủng bố tới cỡ nào? Đây chẳng lẽ là lá bài tẩy của Tuyết Thương?
-------------------------
Đoàn nhân mã gồm bảy mươi người di chuyển thật nhanh, chớp mắt đã đến được địa phương trong lời miêu tả của Bá Luân.
Nơi đây nằm cách bờ biển tầm mấy chục dặm đường, bên trong là một phế tích cổ xưa đã từ rất lâu không có bóng người lui đến.
Ở điểm tận cùng của phế tích, trước một đại môn khổng lồ bề ngang cả mấy trăm thước đang có một lão nhân đầu tóc bù xù đang cầm cây chổi đứng quét rác. Từ khí tức lão toả ra thì có thể đoán tu vi lão nằm ở giữa Đạo Đài và Ứng Kiếp, song cũng có lúc trông lão chẳng khác gì phàm nhân, từ thần thái đến cử chỉ đều chậm chạp và ôn hoà đến mức không thể bình thường hơn.
Lúc thấy đoàn người ngựa của Bá Luân và Độc Cô Minh xuất hiện, lão cũng không tỏ vẻ gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó rút một tấm lệnh bài có chữ "Phương" giơ lên trước đại môn khổng lồ sau lưng.
Lạch cạch, lạch cạch!
Những hoa văn trên đại môn sáng rực lên, đến khi đã phủ kín cả mặt ngoài thì cửa đá nặng nề cũng chầm chậm mở ra, để lộ một vòng xoáy màu xám đang không ngừng xoay tròn.
Đang lúc mọi người chưa hiểu gì thì Bá Luân đã hướng về lão nhân này ôm quyền, sau đó thúc ngựa đi thẳng vào vòng xoáy.
Đám Độc Cô Minh, Tần Mạc và Tuyết Thương Thất Tử sau khi vái chào lão nhân cũng nối đuôi tiến vào bên trong.
Đây quả nhiên là đại truyền tống trận quy mô lớn, chớp mắt một cái mà bọn họ đã đến được Tranh Túc đảo, địa điểm Thiên Tàng thánh địa toạ lạc.
Chứng kiến thánh địa nguy nga hùng vĩ ngay trước mặt, bảy ngươi người bọn họ không khỏi hít vào hơi lạnh, lòng dạ có chút bồn chồn.
- Lần đầu tiên đi đánh người cảm giác thật lạ...
Bá Luân trầm ngâm. Đến bây giờ gã vẫn giữ được sự điềm tĩnh không khỏi khiến những kẻ khác cảm thấy bội phục.
A Nhị nhìn vết chém xé rách kết giới bảo vệ Thiên Tàng thánh địa, biểu tình nghiêm túc:
- Hai sư phụ làm thế này chẳng khác nào mở đường cho chúng ta! Rõ ràng huynh và hai lão nhân gia thông đồng với nhau từ trước...
Bá Luân không phản bác, coi như đã thừa nhận.
- Tuy là thông đồng nhưng nguy hiểm trước mắt là thật. Vào đến Thiên Tàng rồi cũng giống như tiến vào hang cọp, trước mặt Đế cảnh, Ứng kiếp và Đạo Đài mà dám làm loạn, các vị hiểu kết cục rồi chứ?
Mọi người đồng thời gật đầu. Đã đến đây rồi, kết cục ra sao ai nấy đều đã rõ ràng minh bạch.
Độc Cô Minh cười nói:
- Bá huynh, sau trận này nếu chúng ta còn sống sót trở về, hy vọng huynh sẽ suy nghĩ về việc gia nhập thế lực của chúng ta...
- Thế lực của huynh?
Bá Luân nhướng mày, vốn tưởng rằng gã đinj từ chối nhưng câu tiếp theo lại khiến Độc Cô Minh và Tần Mạc không khỏi cảm phục:
- Từ lúc các huynh đệ ở đây dám cùng ta sóng vai đi tìm chết thì Bá Luân này đã là người của các huynh rồi! Mà các huynh cũng đã xem như một nửa thành viên của Tuyết Thương, có gì phải khách sáo kia chứ!
- Hay lắm! Vậy chúng ta bắt đầu đi!
Độc Cô Minh kéo dây cương, Đạp Nguyệt Ô Truy giơ hai chân trước lên hí vang trời, bắt đầu di chuyển về phía Thiên Tàng thánh địa.
- Được! Cùng nhau đánh Thiên Tàng, diệt Tào Khê!
Bá Luân, Tuyết Thương Thất Tử và chúng nhân đồng thanh hô lớn, sau đó thúc ngựa chạy thật nhanh theo sau lưng Độc Cô Minh.
Đúng lúc này, tiếng trống thùm thùm kỳ lạ bắt đầu to dần rồi vang vọng khắp trời đất, sau đó truyền vào tai mỗi một sinh linh ở Đông Hải, giống như dung hợp với nhịp tim của họ, càng đánh càng khiến máu nóng trong người tất cả trở nên sục sôi.
Tiếng trống này phối hợp với nhiệt huyết tuổi trẻ và hào tình vạn trượng của đám Bá Luân, Độc Cô Minh khiến cho khung cảnh bảy mươi thanh niên trẻ tuổi tiến đánh Thiên Tàng thánh địa hùng vĩ đồ sộ càng thêm phần kinh tâm động phách.
Mắt thấy chỉ còn cách thánh địa trước mặt một dặm đường, Độc Cô Minh mới nghiêm giọng nói lớn:
- Chúng ta sắp sửa vào hang cọp rồi, các huynh đệ nếu có ai hối hận vì chuyến đi này thì rút lui hãy còn kịp! Chúng ta tuyệt đối không trách móc các ngươi!
Tần Mạc hiện tại cũng đã không còn vẻ sợ sệt, y nghiến răng nghiến lợi, cùng với sáu mươi tu sĩ đồng thanh hô:
- Nguyện cùng đại ca vào sinh ra tử, vô oán vô hối!
Bá Luân cười lớn:
- Hay lắm! Tuyết Thương xuất thế dấy binh chinh phạt chư hầu cũng chỉ vì muốn thống nhất thiên hạ, đem nhân giới quy về một mối trước khi kiếp nạn xảy ra. Độc Cô huynh có muốn cùng ta thực hiện chí nguyện này hay không? Hay chỉ đơn giản muốn xông pha một trận để thoả chí nam nhi?
Đến nước này rồi Độc Cô Minh cũng hiểu ý Bá Luân. Gã ta muốn một lần nửa khẳng định lại hướng đi của mình trong tương lai, để hắn nhìn nhận rõ trước khi bắt tay cùng nhau.
- Tất nhiên là vĩnh cố nhân giới, sinh tử bất hối! Thề cùng nhau xây dựng thiên thu đại nghiệp!
Độc Cô Minh nhìn gã cười vang, lại một lần nữa thúc ngựa vượt lên phía trước.
- Tốt! Hay cho câu vĩnh cố nhân giới!
Bá Luân thu lại nụ cười, ánh mắt sắc như dao cạo chuyển sang Thiên Tàng thánh địa trước mặt, lần đầu tiên bộc lộ vẻ dữ tợn, miệng quát lớn.
- Vĩnh cố nhân giới!
- Vĩnh cố nhân giới!
Tuyết Thương Thất Tử và sáu mươi tu sĩ nhân tộc quát theo, sát khí toả ra rợp trời.
- Sinh tử bất hối! Thề cùng nhau xây dựng thiên thu đại nghiệp!
- Sinh tử bất hối! Thề cùng nhau xây dựng thiên thu đại nghiệp!
Bá Luân gằn giọng lần nữa, hào khí lúc này đây không chỉ bao trùm khắp trời đất mà còn giống như hoá thành dấu ấn khắc sâu vào dòng chảy thời gian, hoá thành một cột mốc không thể nào quên trong lịch sử.
Bảy mươi tu sĩ trẻ tuổi như những con thiêu thân lao vào biển lửa. Dẫu biến phía trước là thập tử vô sinh nhưng vẫn không hề nao núng, muốn dùng sự khinh cuồng của mình thay đổi số mệnh, cải biến càn khôn.
---------------
- Cấp báo! Có người lợi dụng vết rách ở kết giới xâm nhập vào thánh địa chúng ta!
Đám đệ tử canh gác ngoài cửa vội vã truyền âm vào bên trong.
Tào Khê thấy sắc mặt âm trầm của Nguyệt Quang Thánh Mẫu và Thiên Tàng tông chủ thì hiểu họ đang vướng bận điều gì đó, bèn tự mình xử lý. Y lạnh lùng hỏi:
- Địch nhân là ai? Có bao nhiêu người? Tu vi gì?
Bên ngoài truyền âm vào lại:
- Bẩm thiếu chủ, bọn chúng có bảy mươi người, tu vi tất cả đều chỉ dừng ở Tiên Thai... A...
Gã đệ tử đang truyền âm la hét thảm thiết rồi im bặt. Kế đến một tiếng quát lớn thay thế vào đó nhưng lần này không phải truyền âm mà là công khai trước toàn thể tu sĩ Thiên Tàng thánh địa.
- Chúng ta - Tu Chân Liên Minh do Bá Luân và Độc Cô dẫn đầu hôm nay tiến đánh Thiên Tàng, diệt Tào Khê! Kẻ nào thức thời mau cút! Dám cản đường giết không tha!
- Tu Chân Liên Minh? Bá Luân và Độc Cô?
Tròng mắt Thiên Tàng tông chủ như muốn rớt ra khi thấy bảy mươi tu sĩ trẻ tuổi tu vi chỉ có Tiên Thai cảnh mà dám xông thẳng vào giữa tông môn của mình. Họ đối diện với đám tu sĩ Đạo Đài, Ứng Kiếp và bảy vạn đệ tử phía sau mà gương mặt chẳng có vẻ gì sợ hãi. Chớp mắg một cái đã ra tay đánh chết hơn trăm người.
- Láo xược!
Thiên Tàng tông chủ giận dữ, ống tay áo vung lên định nhất chiêu diệt sát đám tiểu tặc này nhưng không ngờ lại nghe một giọng nói trầm trầm đầy sát khí vang lên.
- Các ngươi chẳng phải nói chuyện của lớp trẻ chỉ có lớp trẻ mới giải quyết được hay sao? Ngươi cứ thử động vào một cọng tóc của sư điệt ta xem, đừng nói là ngươi, đến Nguyệt Quang ta cũng sẽ giết ngay lập tức!