Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đế Cuồng - Chương 326: Định cục
- Ti bỉ vô sỉ!
Nhã Hinh trên bầu trời cả giận. Tuy nhiên nàng ta không ra tay mà cứ đứng chỉ huy năm vạn đệ tử lao lên, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.
- Con mẹ nó chứ, lũ tiểu bối vô tri này!
Ở bên trong mật thất, Vân Mộc lão tổ tức giận đá nát cái bàn gỗ làm từ Trầm Sa mộc cực kỳ đắt giá. Nếu không phải có khí tức Thiên cấp đỉnh phong đến từ lão ăn mày tay cầm trống đang từ xa chế trụ mình thì lão thực sự muốn xông ra đánh chết đám tiểu bối ngông cuồng kia.
- Khốn nạn! Nhã Hinh nhà ta phong hoa tuyệt đại, băng thanh ngọc khiết, là nữ tử xuất chúng nhất Đông Hải, được ta hết sức thương yêu. Hằng ngày đến trách mắng nó ta còn không nỡ vậy mà các ngươi lại dám đòi cướp nó sao?
Giọng lão ăn mày trầm trầm vang lên:
- A Nhất sư điệt của ta tu vi trác tuyệt không hề thua kém Lý Ẩn, sở hữu tư chất hào kiệt. Chẳng lẻ không xứng với thánh nữ của ngươi sao?
Nói đến Lý Ẩn, mặc dù thanh thế của y lúc này như mặt trời ban trưa nhưng Hạo Nhiên tông thì khác, vẫn chỉ là một trung cấp thế lực tầm thường, chưa đến mức hùng mạnh như tam tuyệt. Mà Lý Ẩn cũng không thường xuyên ở đây, nơi lui tới của y là Thái Hoàng thiên chỗ Bạch tộc đóng đô, vị trí dễ gặp những nhân vật chính trị quan trọng của nhân giới.
Bá Luân và Độc Cô Minh tung hoành ngang dọc, thế như chẻ tre phá tan vòng vây của chúng tu sĩ Phá Hư tông, sau đó lao lên không trung định tấn công Nhã Hinh.
Khoảnh khắc quyền đầu của Bá Luân sắp sửa đánh tới thân thể nàng, dưới sự kinh ngạc tột cùng của mọi người. Nhã Hinh thánh nữ vẻ mặt lãnh đạm kiêu ngạo đến cực điểm, đôi môi anh đào mấp máy ba từ khiến quyền đầu khủng bố kia phải ngừng lại. Ngay cả đám Âm Chấn Thiên, Tần Mạc, Tuyết Thương Thất Tử cũng phải thu hết thần thông, chuẩn bị quay ngựa rời đi.
- Ta thuần phục...
Vân Mộc lão tổ thở dài, toàn thân vô lực. Đại thế của Tuyết Thương đã thành, có muốn làm khác cũng không được.
Đám Bá Luân lại leo lên chiến mã quay đầu bỏ đi. Lúc tới không kẻ nào cản nỗi, lúc đi cũng không ai ngăn nổi, cứ trơ mắt nhìn bóng lưng bọn họ biểu tình bất lực.
Trước khi rời khỏi Phá Hư tông, A Nhất còn ngoái đầu lại nhìn Nhã Hinh đang đứng giữa không trung mỉm cười gật đầu, sau đó thúc ngựa biến mất khiến nàng ta trở nên trầm mặc, trong lòng chẳng biết nảy sinh tư vị gì.
--------------
Sau khi chinh phạt thành công Phá Hư, bọn họ chuyển hướng đến Cửu Hạ, tất nhiên vị Thiên cấp đỉnh phong thứ năm đã xuất hiện kiềm toả Uyên Thâm tôn giả.
— QUẢNG CÁO —
Khi vị này xuất hiện, Uyên Thâm chỉ biết cười khổ:
- Ngươi biến hình thành Ngạc ngư ẩn nấp dưới biển suốt mấy ngàn năm thảo nào ta không nhận ra được. Sự kiên trì của ngươi, ta đây bái phục...
Vị kia đáp:
- Cũng có lúc ta tưởng mình là cá thật, định trở thành Yêu vương đáy biển vĩnh viễn sống dưới đó. May mắn ta từng uống qua không ít Mê Loạn tửu, đạo tâm rất kiên định nên vẫn kiên trì được đến ngày hôm nay...
Uyên Thâm nói:
- Sau khi mọi thứ kết thúc, hy vọng đạo huynh sẽ mời ta một vò uống thử!
Vị kia chậm rãi gật đầu:
- Sẵn lòng phụng bồi...
Chuyện xảy ra ở Cửu Hạ tông cũng chẳng khác Phá Hư tông là mấy. Vẫn là một màn liều chết chống trả đến từ Trường Cung thiếu chủ. Tuy nhiên khi bị Bá Luân nắm lấy cổ áo, chuẩn bị tung đòn dứt điểm thì y liền vội vã nói lia lịa:
- Thuần phục, thuần phục, ta phục rồi...
Sở dĩ Nhã Hinh và Trường Cung làm vậy là vì muốn giữ lại nhuệ khí cho tông môn mình. Tương lai bọn họ sẽ trở thành người cầm đầu, nếu chưa chiến đã hàng chắc chắn sẽ khiến chúng đệ tử bất mãn, không cam tâm tình nguyện đứng dưới trướng họ.
Trường Cung thiếu chủ sau khi được Bá Luân tha mạng thì lập tức làm ra một hành động khiến ai nấy ngẩn ngơ.
- Mau, chỉnh đốn quân trang. Cử ba mươi người xuất chúng nhất theo ta cùng Bá huynh đi chinh phạt Đông Hải!
A Thất ngơ ngác hỏi:
- Chúng ta chưa đánh ngươi mà ngươi đã phát điên rồi sao? Ai đời lại cùng liên hợp với người vừa tấn công tông môn mình?
Trường Cung ho khan:
— QUẢNG CÁO —
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Chúng ta phải đánh rồi mới quen biết nhau. Ta rất ngưỡng mộ phong thái anh hùng của các vị, muốn được chung tay góp sức.
Thấy ai nấy trầm ngâm, y quay sang ôm quyền với Độc Cô Minh:
- Cửu Hạ tông mong được gia nhập Tu Chân Liên Minh của Độc Cô huynh, mong huynh thành toàn!
Uyên Thâm tôn giả đứng phía xa thấy cảnh tượng này thì không khỏi tán thưởng. Thầm nghĩ tiểu tử này tu vi tuy không bằng người nhưng rất lanh lẹ, biết nắm bắt thời cơ, tương lai giao Cửu Hạ cho nó sẽ rất yên tâm.
Tam Tuyệt tông bị đánh bại những vẫn còn không ít thế lực cự đầu chưa chịu thuần phục, vẫn muốn thử một lần xem có thể nghịch chuyển tình thế hay không.
Đám Bá Luân và Độc Cô Minh vẫn bảo trì đội ngũ gồm bảy mươi người. Cứ người đến sau thay cho người trước đi nghỉ ngơi nhằm bảo toàn chiến lực. Đến lần công phạt thứ hai mươi bảy, những kẻ sau lưng đã thành người mới hết, duy chỉ có A Nhị vẫn kiên cường theo sát hai người bọn hắn.
Cả ba thương tích đầy mình, máu tươi nhuộm đỏ lông chiến mã đang cưỡi. Đôi tay bọn hắn mỏi nhừ, dù xuất chúng đến mấy nhưng cũng sẽ có lúc phải kiệt sức. Duy trì có đôi mắt sáng rực của bọn hắn vẫn luôn nhìn về phía trước, thần thái kiên định không cách nào hình dung.
Mười tám Đế giả trầm mặc, cất tiếng hỏi Vương Trung Hư:
- Miếu Chủ, chẳng lẽ cứ để Tuyết Thương thống nhất Đông Hải sao? Bọn họ dường như có mưu đồ bất chính với Bạch Hoàng...
- Chỉ cần chúng ta đồng loạt ra tay, như cũ vẫn có thể trấn áp bọn họ!
- Miếu Chủ được xưng tụng là đệ nhị cường giả nhân tộc, một mình huynh đủ sức đánh ngang tay với năm tu sĩ cùng giai khác, thêm vào năm chúng ta, chắc chắn có thể kết liễu Tuyết Thương rất nhanh!
Thấy Vương Trung Hư trầm mặc, mười tám Đế giả còn đang định góp lời thì chợt nghe Thanh Thiện cười lạnh:
- Hắn dám sao? Trung Hư, tới nước này rồi ngươi còn chờ cái gì?
Mọi người thấy Thanh Thiện dám bất kính với Vương Trung Hư như vậy thì cực kỳ sửng sốt. Nhưng bọn họ đều là hồ ly tinh sống mấy ngàn năm, đầu óc rất linh hoạt, đột nhiên liên tưởng hai câu chuyện dưới đây với nhau.
Vương Trung Hư là đệ nhị cường giả nhân tộc, sánh ngang hào kiệt.
Mà lão thất trong lời Thanh Thiện năm xưa thiên tư ngang với đại sư huynh của bọn họ, cũng là tư chất hào kiệt.
— QUẢNG CÁO —
Trong thế hệ cũ ngoại trừ Phong Vị thiên sư ra thì còn có ai đủ tư cách được dùng hai chữ "hào kiệt" để miêu tả ngoài Vương Trung Hư kia chứ.
Như để chứng minh cho lập luận của bọn họ là đúng, chỉ thấy Vương Trung Hư ôm quyền cúi đầu hướng về Tuyết Thương vái một vái:
- Thất sư đệ ra mắt các vị sư huynh! Chúng ta vốn ở rất gần nhau nhưng lại không thể nhận nhau suốt mấy ngàn năm! Đến nay đệ đã có thể danh chính ngôn thuận hiếu lễ với các sư huynh rồi!
Im lặng.
Mười tám Đế giả không ai bảo ai lập tức rút lui trở về vị trí cũ.
Nguyệt Quang Thánh Mẫu ngẩn ngơ như người mất hồn, không tin nổi vào những gì đang diễn ra.
Vân Mộc lão tổ thở dài, truyền âm Nhã Hinh thánh nữ:
- Ta giao nhiệm vụ cho con, bằng mọi giá phải câu dẫn được tên tiểu tử A Nhất kia, bằng không sẽ bị khép vào tội phản bội tông môn, khi sư diệt tổ!
Uyên Thâm tôn giả thở dài, lắc đầu đi tập tễnh vào mật thất bế quan, bóng lưng già nua của lão khiến mọi người thương cảm:
- Đến Miếu Chủ còn là người Tuyết Thương thì còn chơi cái gì nữa. Thiên hạ này là của bọn hắn rồi...
Trải qua ngày hôm này, cả Đông Hải đã công nhận bản lĩnh của Bá Luân và thuần phục gã, đồng thời biết đến thứ gọi là Tu Chân Liên Minh do Độc Cô Minh sáng lập.
- Tập hợp những tu sĩ trẻ tuổi khinh cuồng, muốn dùng sức bản thân cải biến càn khôn!
- Không phân chủ tớ, chỉ gọi nhau bằng hai chữ "huynh đệ"!
- Tôn chỉ "Vĩnh cố nhân giới, sinh tử bất hối, thề cùng nhau xây dựng thiên thu đại nghiệp"!
Nhã Hinh trên bầu trời cả giận. Tuy nhiên nàng ta không ra tay mà cứ đứng chỉ huy năm vạn đệ tử lao lên, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.
- Con mẹ nó chứ, lũ tiểu bối vô tri này!
Ở bên trong mật thất, Vân Mộc lão tổ tức giận đá nát cái bàn gỗ làm từ Trầm Sa mộc cực kỳ đắt giá. Nếu không phải có khí tức Thiên cấp đỉnh phong đến từ lão ăn mày tay cầm trống đang từ xa chế trụ mình thì lão thực sự muốn xông ra đánh chết đám tiểu bối ngông cuồng kia.
- Khốn nạn! Nhã Hinh nhà ta phong hoa tuyệt đại, băng thanh ngọc khiết, là nữ tử xuất chúng nhất Đông Hải, được ta hết sức thương yêu. Hằng ngày đến trách mắng nó ta còn không nỡ vậy mà các ngươi lại dám đòi cướp nó sao?
Giọng lão ăn mày trầm trầm vang lên:
- A Nhất sư điệt của ta tu vi trác tuyệt không hề thua kém Lý Ẩn, sở hữu tư chất hào kiệt. Chẳng lẻ không xứng với thánh nữ của ngươi sao?
Nói đến Lý Ẩn, mặc dù thanh thế của y lúc này như mặt trời ban trưa nhưng Hạo Nhiên tông thì khác, vẫn chỉ là một trung cấp thế lực tầm thường, chưa đến mức hùng mạnh như tam tuyệt. Mà Lý Ẩn cũng không thường xuyên ở đây, nơi lui tới của y là Thái Hoàng thiên chỗ Bạch tộc đóng đô, vị trí dễ gặp những nhân vật chính trị quan trọng của nhân giới.
Bá Luân và Độc Cô Minh tung hoành ngang dọc, thế như chẻ tre phá tan vòng vây của chúng tu sĩ Phá Hư tông, sau đó lao lên không trung định tấn công Nhã Hinh.
Khoảnh khắc quyền đầu của Bá Luân sắp sửa đánh tới thân thể nàng, dưới sự kinh ngạc tột cùng của mọi người. Nhã Hinh thánh nữ vẻ mặt lãnh đạm kiêu ngạo đến cực điểm, đôi môi anh đào mấp máy ba từ khiến quyền đầu khủng bố kia phải ngừng lại. Ngay cả đám Âm Chấn Thiên, Tần Mạc, Tuyết Thương Thất Tử cũng phải thu hết thần thông, chuẩn bị quay ngựa rời đi.
- Ta thuần phục...
Vân Mộc lão tổ thở dài, toàn thân vô lực. Đại thế của Tuyết Thương đã thành, có muốn làm khác cũng không được.
Đám Bá Luân lại leo lên chiến mã quay đầu bỏ đi. Lúc tới không kẻ nào cản nỗi, lúc đi cũng không ai ngăn nổi, cứ trơ mắt nhìn bóng lưng bọn họ biểu tình bất lực.
Trước khi rời khỏi Phá Hư tông, A Nhất còn ngoái đầu lại nhìn Nhã Hinh đang đứng giữa không trung mỉm cười gật đầu, sau đó thúc ngựa biến mất khiến nàng ta trở nên trầm mặc, trong lòng chẳng biết nảy sinh tư vị gì.
--------------
Sau khi chinh phạt thành công Phá Hư, bọn họ chuyển hướng đến Cửu Hạ, tất nhiên vị Thiên cấp đỉnh phong thứ năm đã xuất hiện kiềm toả Uyên Thâm tôn giả.
— QUẢNG CÁO —
Khi vị này xuất hiện, Uyên Thâm chỉ biết cười khổ:
- Ngươi biến hình thành Ngạc ngư ẩn nấp dưới biển suốt mấy ngàn năm thảo nào ta không nhận ra được. Sự kiên trì của ngươi, ta đây bái phục...
Vị kia đáp:
- Cũng có lúc ta tưởng mình là cá thật, định trở thành Yêu vương đáy biển vĩnh viễn sống dưới đó. May mắn ta từng uống qua không ít Mê Loạn tửu, đạo tâm rất kiên định nên vẫn kiên trì được đến ngày hôm nay...
Uyên Thâm nói:
- Sau khi mọi thứ kết thúc, hy vọng đạo huynh sẽ mời ta một vò uống thử!
Vị kia chậm rãi gật đầu:
- Sẵn lòng phụng bồi...
Chuyện xảy ra ở Cửu Hạ tông cũng chẳng khác Phá Hư tông là mấy. Vẫn là một màn liều chết chống trả đến từ Trường Cung thiếu chủ. Tuy nhiên khi bị Bá Luân nắm lấy cổ áo, chuẩn bị tung đòn dứt điểm thì y liền vội vã nói lia lịa:
- Thuần phục, thuần phục, ta phục rồi...
Sở dĩ Nhã Hinh và Trường Cung làm vậy là vì muốn giữ lại nhuệ khí cho tông môn mình. Tương lai bọn họ sẽ trở thành người cầm đầu, nếu chưa chiến đã hàng chắc chắn sẽ khiến chúng đệ tử bất mãn, không cam tâm tình nguyện đứng dưới trướng họ.
Trường Cung thiếu chủ sau khi được Bá Luân tha mạng thì lập tức làm ra một hành động khiến ai nấy ngẩn ngơ.
- Mau, chỉnh đốn quân trang. Cử ba mươi người xuất chúng nhất theo ta cùng Bá huynh đi chinh phạt Đông Hải!
A Thất ngơ ngác hỏi:
- Chúng ta chưa đánh ngươi mà ngươi đã phát điên rồi sao? Ai đời lại cùng liên hợp với người vừa tấn công tông môn mình?
Trường Cung ho khan:
— QUẢNG CÁO —
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Chúng ta phải đánh rồi mới quen biết nhau. Ta rất ngưỡng mộ phong thái anh hùng của các vị, muốn được chung tay góp sức.
Thấy ai nấy trầm ngâm, y quay sang ôm quyền với Độc Cô Minh:
- Cửu Hạ tông mong được gia nhập Tu Chân Liên Minh của Độc Cô huynh, mong huynh thành toàn!
Uyên Thâm tôn giả đứng phía xa thấy cảnh tượng này thì không khỏi tán thưởng. Thầm nghĩ tiểu tử này tu vi tuy không bằng người nhưng rất lanh lẹ, biết nắm bắt thời cơ, tương lai giao Cửu Hạ cho nó sẽ rất yên tâm.
Tam Tuyệt tông bị đánh bại những vẫn còn không ít thế lực cự đầu chưa chịu thuần phục, vẫn muốn thử một lần xem có thể nghịch chuyển tình thế hay không.
Đám Bá Luân và Độc Cô Minh vẫn bảo trì đội ngũ gồm bảy mươi người. Cứ người đến sau thay cho người trước đi nghỉ ngơi nhằm bảo toàn chiến lực. Đến lần công phạt thứ hai mươi bảy, những kẻ sau lưng đã thành người mới hết, duy chỉ có A Nhị vẫn kiên cường theo sát hai người bọn hắn.
Cả ba thương tích đầy mình, máu tươi nhuộm đỏ lông chiến mã đang cưỡi. Đôi tay bọn hắn mỏi nhừ, dù xuất chúng đến mấy nhưng cũng sẽ có lúc phải kiệt sức. Duy trì có đôi mắt sáng rực của bọn hắn vẫn luôn nhìn về phía trước, thần thái kiên định không cách nào hình dung.
Mười tám Đế giả trầm mặc, cất tiếng hỏi Vương Trung Hư:
- Miếu Chủ, chẳng lẽ cứ để Tuyết Thương thống nhất Đông Hải sao? Bọn họ dường như có mưu đồ bất chính với Bạch Hoàng...
- Chỉ cần chúng ta đồng loạt ra tay, như cũ vẫn có thể trấn áp bọn họ!
- Miếu Chủ được xưng tụng là đệ nhị cường giả nhân tộc, một mình huynh đủ sức đánh ngang tay với năm tu sĩ cùng giai khác, thêm vào năm chúng ta, chắc chắn có thể kết liễu Tuyết Thương rất nhanh!
Thấy Vương Trung Hư trầm mặc, mười tám Đế giả còn đang định góp lời thì chợt nghe Thanh Thiện cười lạnh:
- Hắn dám sao? Trung Hư, tới nước này rồi ngươi còn chờ cái gì?
Mọi người thấy Thanh Thiện dám bất kính với Vương Trung Hư như vậy thì cực kỳ sửng sốt. Nhưng bọn họ đều là hồ ly tinh sống mấy ngàn năm, đầu óc rất linh hoạt, đột nhiên liên tưởng hai câu chuyện dưới đây với nhau.
Vương Trung Hư là đệ nhị cường giả nhân tộc, sánh ngang hào kiệt.
Mà lão thất trong lời Thanh Thiện năm xưa thiên tư ngang với đại sư huynh của bọn họ, cũng là tư chất hào kiệt.
— QUẢNG CÁO —
Trong thế hệ cũ ngoại trừ Phong Vị thiên sư ra thì còn có ai đủ tư cách được dùng hai chữ "hào kiệt" để miêu tả ngoài Vương Trung Hư kia chứ.
Như để chứng minh cho lập luận của bọn họ là đúng, chỉ thấy Vương Trung Hư ôm quyền cúi đầu hướng về Tuyết Thương vái một vái:
- Thất sư đệ ra mắt các vị sư huynh! Chúng ta vốn ở rất gần nhau nhưng lại không thể nhận nhau suốt mấy ngàn năm! Đến nay đệ đã có thể danh chính ngôn thuận hiếu lễ với các sư huynh rồi!
Im lặng.
Mười tám Đế giả không ai bảo ai lập tức rút lui trở về vị trí cũ.
Nguyệt Quang Thánh Mẫu ngẩn ngơ như người mất hồn, không tin nổi vào những gì đang diễn ra.
Vân Mộc lão tổ thở dài, truyền âm Nhã Hinh thánh nữ:
- Ta giao nhiệm vụ cho con, bằng mọi giá phải câu dẫn được tên tiểu tử A Nhất kia, bằng không sẽ bị khép vào tội phản bội tông môn, khi sư diệt tổ!
Uyên Thâm tôn giả thở dài, lắc đầu đi tập tễnh vào mật thất bế quan, bóng lưng già nua của lão khiến mọi người thương cảm:
- Đến Miếu Chủ còn là người Tuyết Thương thì còn chơi cái gì nữa. Thiên hạ này là của bọn hắn rồi...
Trải qua ngày hôm này, cả Đông Hải đã công nhận bản lĩnh của Bá Luân và thuần phục gã, đồng thời biết đến thứ gọi là Tu Chân Liên Minh do Độc Cô Minh sáng lập.
- Tập hợp những tu sĩ trẻ tuổi khinh cuồng, muốn dùng sức bản thân cải biến càn khôn!
- Không phân chủ tớ, chỉ gọi nhau bằng hai chữ "huynh đệ"!
- Tôn chỉ "Vĩnh cố nhân giới, sinh tử bất hối, thề cùng nhau xây dựng thiên thu đại nghiệp"!