Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đế Cuồng - Chương 328: Lĩnh mệnh!
Trời đất bao la rộng lớn, từ thiên không nhìn xuống nhân loại chỉ như những con kiến nhỏ bé đang không ngừng di chuyển, chẳng thấm vào đâu so với sự hùng vĩ của tự nhiên.
Độc Cô Minh cưỡi ngựa phi nhanh, Đạp Nguyệt Ô Truy dưới chân hắn không hổ là thần mã ngày đi ngàn dặm, chẳng mấy chốc đã vượt qua mấy lần truyền tống trận, rời khỏi địa phận Đông Hải.
- Chaaa...
Điểm đến đầu tiên của Độc Cô Minh là Ngoạ Long lĩnh nằm ở biên giới Nam Hoang. Khoảnh khắc hắn đi đến một ngã rẽ giữa dãy núi trùng điệp, từ bốn độc lộ xung quanh đột nhiên xuất hiện bốn thân ảnh cưỡi ngựa lao nhanh về phía hắn.
Bọn họ mặc y phục khác nhau, theo thứ tứ là hồng, lam, kim, bạch. Điểm chung duy nhất giữa họ có lẽ là cái nón rộng vành đội trên đầu hoàn toàn che kín khuôn mặt.
Trong đó nam tử hồng y lúc vừa xuất hiện đã khiến bầu không khí xung quanh mấy trăm trượng nóng lên dữ dội, như muốn đốt cháy tất cả mọi thứ cản đường mình.
Nam tử lam y thân pháp kỳ diệu, mỗi động tác cử chỉ đều như nước chảy mây trôi, cảm tưởng chỉ cần y khẽ nhún chân một cái là sẽ bay tới tận trời xanh, không gì cản nổi.
Nam tử áo vàng thì thần thái cương liệt dũng mãnh, lưng đeo đại đao bản lớn, y cũng cường tráng rắn rỏi hơn ba kẻ còn lại, rõ ràng khí lực cao hơn bọn họ gấp mấy lần.
Nếu thần thái của ba người trước thiên về "động", thì nam tử áo trắng cuối cùng lại "tĩnh" như nước. Hông y dắt Tuế Nguyệt bảo kiếm đã được tra vào vỏ. Khoảnh khắc y cưỡi ngựa lao ra thì trong không trung liền vang lên từng tiếng kiếm minh thánh thót như vui mừng.
Độc Cô Minh ngoái đầu nhìn bọn họ, sau đó khẽ gật một cái. Bọn họ lập tức làm theo.
- Bổn tôn!
Bọn họ đồng loạt gọi hắn. Chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu:
- Ta đã cho các ngươi linh trí độc lập, các ngươi đều là bổn tôn.
Bốn người này chẳng phải ai khác ngoài tứ đại phân thân kiếm, đao, khinh hành, hoả của hắn.
Chỉ còn một năm nữa là đến thời hạn hắn bị triệu hoán về tương lai. Sự kiện liên quan tới Bá Luân và Cửu Chuyển Thiên công cũng đã xử lý xong. Hiện tại không còn sớm nữa, hắn phải nhanh chóng giải quyết mấy phân thân này.
Sau khi xoá bớt một phần ý thức không thể cho họ biết, hắn liền dứt khoát tách ra, một kiếm chặt đứt mọi thần giao cách cảm. Quả nhiên Đại Phân Thân thuật và Đại Phân Hồn thuật tồn tại vấn đề quá lớn. Giờ phút này đây đứng trước cơ thể máu thịt và hồn phách do chính mình phân tách ra mà hắn chỉ cảm thấy xa lạ vô cùng. Bản thân chẳng biết đối phương nghĩ gì, trong lòng thậm chí nảy sinh ý phòng bị. Hắn tin tưởng bốn kẻ kia tuy ngoài mặt gọi hắn là bổn tôn xong có cùng suy nghĩ như hắn.
Kiếm phân thân nói:
- Ta là ngươi, ngươi chính là ta! Ngươi trở về tương lai cứu Tích Quân, tìm Mạn Dao. Chúng ta sẽ bố cục tất cả, chờ ngày ngươi đem thiên hạ quy về một mối.
- Được! Lấy hai nàng làm bất thối tâm, đời đời kiếp kiếp không quên. Bằng mọi giá phải cứu được hai nàng...
Độc Cô Minh đề nghị.
- Kiếm, tạm thời chúng ta cần phải dung hợp lại để mọi người tin tưởng, khi đến Thái Hoàng thiên sẽ tách ra...
Kiếm phân thân mỉm cười, gật đầu nhìn hắn:
- Được thôi...
Không hiểu có phải ảo giác hay không mà Độc Cô Minh lại thấy trong mắt kiếm phân thân có một tia miễn cưỡng. Giả thuyết của hắn càng lúc càng cho thấy rằng tương lai kiếm phân thân này sẽ nảy sinh dị biến, làm ra những chuyện kinh thiên động địa không cách nào hình dung. Nhưng Độc Cô Minh bắt buộc phải để những điều đó xảy ra, bằng không sẽ khiến lịch sử đảo lộn, bản thân nhiều khả năng cũng sẽ tan biến.
Sau khi Độc Cô Minh và Kiếm dung hợp lại, ba phân thân hoả, khinh hành, đao đồng loạt theo sau lưng hắn, cưỡi khoái mã vượt núi băng sông, chẳng mấy chốc đã đến được điểm hẹn cuối cùng là Cách Thế Phàm Kiều ở Nguyên Thủy môn Tây Thiên.
Tại đây Tần Mạc và gần tám trăm tu sĩ đã chờ bọn hắn từ lâu.
Tám trăm vị này trừ sáu mươi người gia nhập từ đầu ra thì toàn bộ đều là quy thuận từ sau trận chinh phạt kia.Trường Cung thiếu chủ, Âm Chấn Thiên, và thậm chí Nhã Hinh và A Nhất cũng có trong số này. Riêng sáu vị còn lại trong Tuyết Thương Thất Tử thì đang chờ hội quân với Bá Luân nên không có mặt.
Nhìn A Nhất và Nhã Hinh quấn quýt bên nhau, từ tận đáy lòng Độc Cô Minh cũng thấy vui cho họ.
Thấy hắn xuất hiện, tám trăm người đồng loạt ôm quyền hô to:
- Đại ca!
- Các vị huynh đệ không cần đa lễ...
Độc Cô Minh mỉm cười, nhìn kỹ từng khuôn mặt một, cố gắng khắc ghi bóng dáng tất cả vào trong lòng. Hồi lâu sau hắn mới nói:
- Hôm nay ta triệu tập mọi người tới đây là muốn thông báo một tin quan trọng. Phía sau lưng ta là ba vị tuấn kiệt tộc nhân của Độc Cô gia. Từ nay về sau, bọn họ sẽ là thành viên chủ chốt của Tu Chân Liên Minh...
- Tộc nhân Độc Cô gia? Hoá ra lời đồn về đại ca là thật, huynh ấy đến từ thế gia lánh đời nào đó...
- Ba tu sĩ sau lưng kia khí tức cực mạnh, đến cả ta cũng chưa chắc thẳng nổi... Rốt cuộc là gia tộc khổng lồ đến cỡ nào mới sản sinh ra một đời bốn vị tu sĩ có tư chất hào kiệt như vậy? So với Tuyết Thương ta thì thế nào?
A Nhất trầm ngâm.
Độc Cô Minh phớt lờ mấy lời bàn luận, vẻ mặt nghiêm nghị nói lớn:
- Thời gian gấp gáp, trước khi đại kiếp nạn ập đến bằng mọi giá phải trở thành thế lực cự đầu của nhân giới. Ta giao cho Độc Cô Hoả phụ trách xây dựng Quang Minh hội ở Đại La Thiên, chủ về tôn giáo, lấy giáo nghĩa chính phái làm đầu để thu phục phàm nhân trong thiên hạ. Phàm nhân tuy ở bậc thấp nhất nhưng là gốc rễ của tu luyện giới, được sự ủng hộ của họ, ta cũng sẽ có vô tận mầm non cho tương lai. Âm Chấn Thiên dẫn theo hai trăm nhân mã trợ giúp hắn, phải nghe lệnh không được làm trái!
- Chúng đệ lĩnh mệnh!
Âm Chấn Thiên và hai trăm tu sĩ ôm quyền đồng thanh hô vang.
Nam tử hồng y phía sau lưng cũng ôm quyền, nhẹ giọng nói:
- Độc Cô Hoả lĩnh mệnh!
Độc Cô Minh nói tiếp:
- Độc Cô Khinh Hành và Trường Cung huynh hãy dẫn hai trăm nhân mã đến Hoá Lạc thiên, cùng nhau gây dựng Tàng Ảnh các ở đó, chúng ta cũng sẽ trợ giúp huynh mở thêm một phân đàn của Cửu Hạ tông, tương hỗ lẫn nhau!
Trường Cung thiếu chủ và nam tử áo lam cùng hai trăm người ôm quyền cúi đầu:
- Chúng đệ lĩnh mệnh!
- Độc Cô Đao cùng A Nhất, Nhã Hinh dẫn hai trăm nhân mã đến Thái Thủy thiên xây dựng Loạn Đao môn, tôn chỉ lấy võ nhập đạo. Các vị đều là đao tu, thấy yêu cầu này không tệ chứ?
A Nhất mỉm cười, nhìn Nhã Hinh bên cạnh đầy dịu dàng:
- Không tệ, chúng ta sẽ dùng Uyên Ương đao giúp Tu Chân Liên Minh xưng bá Thái Thủy thiên?
Nam tử cao lớn đeo đại đao bản rộng cười cười, cánh tay rắn rỏi ôm quyền ngang ngực, dứt khoát nói:
- Độc Cô Đao lĩnh mệnh!
Tới lượt giao phó công việc cho kiếm phân thân, cũng tức là bản thân hiện tại, Độc Cô Minh thở ra một hơi, sau đó nhìn Tần Mạc:
- Tần Mạc, đệ xuất thân từ Chân Kiếm tông do Bạch Kỳ Giai Bạch công chúa sáng lập. Cô ta hiệu lệnh thiên hạ kiếm tu, dung nạp bách gia kiếm pháp từ cổ chí kim, dùng sự tôn quý của mình đàn áp chúng tu sĩ đồng môn. Điều này trái với tôn chỉ của Tu Chân Liên Minh, đồng thời cũng trái với phong cách hành sự của chúng ta. Nay ta ra lệnh cho Tần Mạc dẫn hai trăm huynh đệ còn lại theo ta đến Thái Hoàng thiên gây dựng Nghịch Kiếm môn, lấy bình đẳng làm đầu. Chỉ cần tu vi cao sẽ thành lão đại. Chúng ta cũng vứt bỏ kiếm pháp bách gia, thay vào đó tự mình chém ra chân trời mới về kiếm, lấy sáng tạo làm tôn chỉ trong cách tu luyện.
Tần Mạc mỉm cười, cực kỳ hài lòng ôm quyền đáp:
- Tần Mạc lĩnh mệnh!
Độc Cô Minh cưỡi ngựa phi nhanh, Đạp Nguyệt Ô Truy dưới chân hắn không hổ là thần mã ngày đi ngàn dặm, chẳng mấy chốc đã vượt qua mấy lần truyền tống trận, rời khỏi địa phận Đông Hải.
- Chaaa...
Điểm đến đầu tiên của Độc Cô Minh là Ngoạ Long lĩnh nằm ở biên giới Nam Hoang. Khoảnh khắc hắn đi đến một ngã rẽ giữa dãy núi trùng điệp, từ bốn độc lộ xung quanh đột nhiên xuất hiện bốn thân ảnh cưỡi ngựa lao nhanh về phía hắn.
Bọn họ mặc y phục khác nhau, theo thứ tứ là hồng, lam, kim, bạch. Điểm chung duy nhất giữa họ có lẽ là cái nón rộng vành đội trên đầu hoàn toàn che kín khuôn mặt.
Trong đó nam tử hồng y lúc vừa xuất hiện đã khiến bầu không khí xung quanh mấy trăm trượng nóng lên dữ dội, như muốn đốt cháy tất cả mọi thứ cản đường mình.
Nam tử lam y thân pháp kỳ diệu, mỗi động tác cử chỉ đều như nước chảy mây trôi, cảm tưởng chỉ cần y khẽ nhún chân một cái là sẽ bay tới tận trời xanh, không gì cản nổi.
Nam tử áo vàng thì thần thái cương liệt dũng mãnh, lưng đeo đại đao bản lớn, y cũng cường tráng rắn rỏi hơn ba kẻ còn lại, rõ ràng khí lực cao hơn bọn họ gấp mấy lần.
Nếu thần thái của ba người trước thiên về "động", thì nam tử áo trắng cuối cùng lại "tĩnh" như nước. Hông y dắt Tuế Nguyệt bảo kiếm đã được tra vào vỏ. Khoảnh khắc y cưỡi ngựa lao ra thì trong không trung liền vang lên từng tiếng kiếm minh thánh thót như vui mừng.
Độc Cô Minh ngoái đầu nhìn bọn họ, sau đó khẽ gật một cái. Bọn họ lập tức làm theo.
- Bổn tôn!
Bọn họ đồng loạt gọi hắn. Chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu:
- Ta đã cho các ngươi linh trí độc lập, các ngươi đều là bổn tôn.
Bốn người này chẳng phải ai khác ngoài tứ đại phân thân kiếm, đao, khinh hành, hoả của hắn.
Chỉ còn một năm nữa là đến thời hạn hắn bị triệu hoán về tương lai. Sự kiện liên quan tới Bá Luân và Cửu Chuyển Thiên công cũng đã xử lý xong. Hiện tại không còn sớm nữa, hắn phải nhanh chóng giải quyết mấy phân thân này.
Sau khi xoá bớt một phần ý thức không thể cho họ biết, hắn liền dứt khoát tách ra, một kiếm chặt đứt mọi thần giao cách cảm. Quả nhiên Đại Phân Thân thuật và Đại Phân Hồn thuật tồn tại vấn đề quá lớn. Giờ phút này đây đứng trước cơ thể máu thịt và hồn phách do chính mình phân tách ra mà hắn chỉ cảm thấy xa lạ vô cùng. Bản thân chẳng biết đối phương nghĩ gì, trong lòng thậm chí nảy sinh ý phòng bị. Hắn tin tưởng bốn kẻ kia tuy ngoài mặt gọi hắn là bổn tôn xong có cùng suy nghĩ như hắn.
Kiếm phân thân nói:
- Ta là ngươi, ngươi chính là ta! Ngươi trở về tương lai cứu Tích Quân, tìm Mạn Dao. Chúng ta sẽ bố cục tất cả, chờ ngày ngươi đem thiên hạ quy về một mối.
- Được! Lấy hai nàng làm bất thối tâm, đời đời kiếp kiếp không quên. Bằng mọi giá phải cứu được hai nàng...
Độc Cô Minh đề nghị.
- Kiếm, tạm thời chúng ta cần phải dung hợp lại để mọi người tin tưởng, khi đến Thái Hoàng thiên sẽ tách ra...
Kiếm phân thân mỉm cười, gật đầu nhìn hắn:
- Được thôi...
Không hiểu có phải ảo giác hay không mà Độc Cô Minh lại thấy trong mắt kiếm phân thân có một tia miễn cưỡng. Giả thuyết của hắn càng lúc càng cho thấy rằng tương lai kiếm phân thân này sẽ nảy sinh dị biến, làm ra những chuyện kinh thiên động địa không cách nào hình dung. Nhưng Độc Cô Minh bắt buộc phải để những điều đó xảy ra, bằng không sẽ khiến lịch sử đảo lộn, bản thân nhiều khả năng cũng sẽ tan biến.
Sau khi Độc Cô Minh và Kiếm dung hợp lại, ba phân thân hoả, khinh hành, đao đồng loạt theo sau lưng hắn, cưỡi khoái mã vượt núi băng sông, chẳng mấy chốc đã đến được điểm hẹn cuối cùng là Cách Thế Phàm Kiều ở Nguyên Thủy môn Tây Thiên.
Tại đây Tần Mạc và gần tám trăm tu sĩ đã chờ bọn hắn từ lâu.
Tám trăm vị này trừ sáu mươi người gia nhập từ đầu ra thì toàn bộ đều là quy thuận từ sau trận chinh phạt kia.Trường Cung thiếu chủ, Âm Chấn Thiên, và thậm chí Nhã Hinh và A Nhất cũng có trong số này. Riêng sáu vị còn lại trong Tuyết Thương Thất Tử thì đang chờ hội quân với Bá Luân nên không có mặt.
Nhìn A Nhất và Nhã Hinh quấn quýt bên nhau, từ tận đáy lòng Độc Cô Minh cũng thấy vui cho họ.
Thấy hắn xuất hiện, tám trăm người đồng loạt ôm quyền hô to:
- Đại ca!
- Các vị huynh đệ không cần đa lễ...
Độc Cô Minh mỉm cười, nhìn kỹ từng khuôn mặt một, cố gắng khắc ghi bóng dáng tất cả vào trong lòng. Hồi lâu sau hắn mới nói:
- Hôm nay ta triệu tập mọi người tới đây là muốn thông báo một tin quan trọng. Phía sau lưng ta là ba vị tuấn kiệt tộc nhân của Độc Cô gia. Từ nay về sau, bọn họ sẽ là thành viên chủ chốt của Tu Chân Liên Minh...
- Tộc nhân Độc Cô gia? Hoá ra lời đồn về đại ca là thật, huynh ấy đến từ thế gia lánh đời nào đó...
- Ba tu sĩ sau lưng kia khí tức cực mạnh, đến cả ta cũng chưa chắc thẳng nổi... Rốt cuộc là gia tộc khổng lồ đến cỡ nào mới sản sinh ra một đời bốn vị tu sĩ có tư chất hào kiệt như vậy? So với Tuyết Thương ta thì thế nào?
A Nhất trầm ngâm.
Độc Cô Minh phớt lờ mấy lời bàn luận, vẻ mặt nghiêm nghị nói lớn:
- Thời gian gấp gáp, trước khi đại kiếp nạn ập đến bằng mọi giá phải trở thành thế lực cự đầu của nhân giới. Ta giao cho Độc Cô Hoả phụ trách xây dựng Quang Minh hội ở Đại La Thiên, chủ về tôn giáo, lấy giáo nghĩa chính phái làm đầu để thu phục phàm nhân trong thiên hạ. Phàm nhân tuy ở bậc thấp nhất nhưng là gốc rễ của tu luyện giới, được sự ủng hộ của họ, ta cũng sẽ có vô tận mầm non cho tương lai. Âm Chấn Thiên dẫn theo hai trăm nhân mã trợ giúp hắn, phải nghe lệnh không được làm trái!
- Chúng đệ lĩnh mệnh!
Âm Chấn Thiên và hai trăm tu sĩ ôm quyền đồng thanh hô vang.
Nam tử hồng y phía sau lưng cũng ôm quyền, nhẹ giọng nói:
- Độc Cô Hoả lĩnh mệnh!
Độc Cô Minh nói tiếp:
- Độc Cô Khinh Hành và Trường Cung huynh hãy dẫn hai trăm nhân mã đến Hoá Lạc thiên, cùng nhau gây dựng Tàng Ảnh các ở đó, chúng ta cũng sẽ trợ giúp huynh mở thêm một phân đàn của Cửu Hạ tông, tương hỗ lẫn nhau!
Trường Cung thiếu chủ và nam tử áo lam cùng hai trăm người ôm quyền cúi đầu:
- Chúng đệ lĩnh mệnh!
- Độc Cô Đao cùng A Nhất, Nhã Hinh dẫn hai trăm nhân mã đến Thái Thủy thiên xây dựng Loạn Đao môn, tôn chỉ lấy võ nhập đạo. Các vị đều là đao tu, thấy yêu cầu này không tệ chứ?
A Nhất mỉm cười, nhìn Nhã Hinh bên cạnh đầy dịu dàng:
- Không tệ, chúng ta sẽ dùng Uyên Ương đao giúp Tu Chân Liên Minh xưng bá Thái Thủy thiên?
Nam tử cao lớn đeo đại đao bản rộng cười cười, cánh tay rắn rỏi ôm quyền ngang ngực, dứt khoát nói:
- Độc Cô Đao lĩnh mệnh!
Tới lượt giao phó công việc cho kiếm phân thân, cũng tức là bản thân hiện tại, Độc Cô Minh thở ra một hơi, sau đó nhìn Tần Mạc:
- Tần Mạc, đệ xuất thân từ Chân Kiếm tông do Bạch Kỳ Giai Bạch công chúa sáng lập. Cô ta hiệu lệnh thiên hạ kiếm tu, dung nạp bách gia kiếm pháp từ cổ chí kim, dùng sự tôn quý của mình đàn áp chúng tu sĩ đồng môn. Điều này trái với tôn chỉ của Tu Chân Liên Minh, đồng thời cũng trái với phong cách hành sự của chúng ta. Nay ta ra lệnh cho Tần Mạc dẫn hai trăm huynh đệ còn lại theo ta đến Thái Hoàng thiên gây dựng Nghịch Kiếm môn, lấy bình đẳng làm đầu. Chỉ cần tu vi cao sẽ thành lão đại. Chúng ta cũng vứt bỏ kiếm pháp bách gia, thay vào đó tự mình chém ra chân trời mới về kiếm, lấy sáng tạo làm tôn chỉ trong cách tu luyện.
Tần Mạc mỉm cười, cực kỳ hài lòng ôm quyền đáp:
- Tần Mạc lĩnh mệnh!