Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đế Cuồng - Chương 331: Thiên địa khốc ca
Tuy Vương Trung Hư và chúng cường giả Đế cảnh nhanh chóng phát hiện ra và dốc toàn lực đón đỡ nhưng vẫn không cách nào chống lại nổi ngón tay kia, để thoát một tia khí tức xuyên qua tầng tầng kết giới, thẩm thấu vào trong cơ thể Vạn Vô Địch, khiến gã ngay lập tức hấp hối sắp chết.
Còn nhớ lại tràng cảnh khi ấy, toàn bộ những tu sĩ trẻ tuổi nhân tộc đều vây lấy y, hồi hộp chờ đợi phán quyết đến từ Vương Trung Hư. Mà vị Miếu Chủ này lần đầu tiên xuất hiện sắc mặt trắng bệch kể từ khi xuất đạo, một tay đỡ lưng Vạn Vô Địch lại, tay kia không ngừng điên cuồng truyền sinh cơ vào thân thể y nhằm duy trì sự sống.
Thời gian trôi qua chậm chạp mà nặng nề, biểu tình trên gương mặt ông ta càng lúc càng trở nên khó coi, giống như đã lực bất tòng tâm, không cách nào vãn hồi mọi chuyện. Dù rằng bản thân đã đạt đến đẳng cấp hào kiệt song chung quy vẫn chỉ như con kiến trước sự ra tay của Chủ cảnh.
- Vạn tiểu hữu, tương lai của nhân tộc, cậu không được chết…
Vạn Vô Địch hộc ra một bụm máu lớn, vạt áo trước ngực ướt đẫm, miệng nở nụ cười ai oán:
- Sinh ra làm người nhân giới, chết làm ma nhân giới, Vạn ta không oán không hối… Chỉ đáng tiếc một điều e rằng tâm huyết cả đời ta từ nay về sau sẽ thất truyền trên tu luyện giới, không còn khả năng chạm đến đỉnh phong nữa…
Vương Trung Hư thở dài:
- Tiểu hữu có yêu cầu gì cứ nói, chúng ta sẽ dốc sức thực hiện!
Mấy trăm tu sĩ trẻ tuổi xung quanh đồng loạt ôm quyền sau đó cúi thấp lưng thể hiện sự kính trọng, nói thật nhẹ nhàng để không khiến Vạn Vô Địch giật mình:
- Xin bá vương phân phó!
Vạn Vô Địch hơi thở đứt quãng, ánh mắt lướt qua những Khán Bất Xuyên, Độc Cô, Thái Phong Điên, Lý Ẩn, Bá Luân khó khăn cất giọng thì thào:
- Cả cuộc đời ngắn ngủi của ta chỉ có mấy chục năm, so với các tiền bối Tổ Miếu thì không đáng nhắc tới… Tuy nhiên Vạn ta cũng có niềm tự hào của riêng mình… Trong mấy chục năm này, ta dùng võ đạo phàm trần và bá đạo nhiệt huyết dung hợp lại sáng tạo ra hai bộ công pháp và thần thông tâm đắc nhất. Có lẽ ai cũng biết đến tên gọi của nó, chính là Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn công và Bá Vương Thập Bát thức… Theo sự suy tưởng của ta, khi hai môn công pháp này đi đến tận cùng ắt sẽ sánh ngang với cấm kỵ công pháp, thậm chí vượt lên trên một bậc, xứng với hai chữ “đạp đạo” nhiệm màu.
Chúng tu sĩ chăm chú lắng nghe không dám bỏ sót chữ nào, riêng bọn Thái Phong Điên, Khán Bất Xuyên và những cao thủ trẻ tuổi sở hữu tư chất hào kiệt thì ánh mắt chợt lóe sáng, liền hiểu Vạn Vô Địch muốn làm gì.
- Hy vọng các vị giúp ta phát dương quang đại hai môn công pháp và thần thông này, dùng nó bảo vệ nhân giới trong tương lai…
Vương Trung Hư trầm mặc:
- Tiểu hữu muốn truyền đạo cho tất cả mọi người sao? Ta từng nghiên cứu qua hai môn công pháp và thần thông của tiểu hữu, uy lực của chúng lớn đến mức hạng tu sĩ như ta còn phải ghen tỵ, nếu để rơi vào tay kẻ có tâm địa bất chính thì hậu hoạn khôn lường. Tiểu hữu có thể giao cho ta cất giữ, ta thề có trời sẽ dốc hết sức để tìm kiếm một truyền nhân xứng đáng cho cậu…
Khán Bất Xuyên cười lạnh:
- Truyền nhân xứng đáng? Theo ta thấy trong mắt Miếu Chủ ngoài Bá Luân ra thì chẳng có ai xứng đáng hơn! Giả dụ hắn lòng dạ bất chính thì sao? Mai sau khi các vị tọa hóa ai sẽ là người trấn áp hắn?
- Hỗn xược? Đừng tưởng ngươi chiếm được sự ân điển của Bạch Hoàng mà có thể vô lễ với đệ nhị cường giả nhân tộc!
Mấy vị Đế giả hừ lạnh nhưng lại bị Vương Trung Hư xua tay ngăn lại. Ông ta tu luyện mấy ngàn năm, tâm tình đã sớm nguội lạnh với những lời khiêu khích thế gian. Với sự ngông cuồng của lớp trẻ, ông ta chỉ mỉm cười cho qua mà không hề truy cứu.
- Khán tiểu hữu không cần lo lắng, người Tuyết Thương ta quang minh chính đại. Bá Luân cho dù không học hai môn công pháp của Vạn tiểu hữu cũng đã đủ hoành tảo nhân giới, nó không tham niệm, cũng không hề cần chúng…
Bá Luân gật đầu, vẻ mặt như thường:
- Ta đích xác không cần hai môn công pháp này, các vị cứ tự nhiên tranh đoạt…
Đúng lúc Khán Bất Xuyên đang định buông lời xỏ xiên tiếp thì chợt nghe Vạn Vô Địch ho mạnh từng đợt, khí tức đã yếu nhược đến mức khó lòng hình dung, tính mệnh như đèn dầu leo lét trước gió bất kỳ lúc nào cũng có thể bị thổi tắt.
- Các vị, Miếu Chủ đại nhân, hai môn công pháp này trừ phi là người hữu duyên bằng không vĩnh viễn chẳng học nổi. Miếu Chủ người an tâm, thậm chí ta có thể chia sẻ với toàn nhân giới mà không sợ có kẻ gian chiếm được lợi ích từ nó.
Vạn Vô Địch ánh mắt mờ mịt, bắt đầu dùng hết tinh hoa cuối cùng để truyền âm thanh đi khắp Thiên Huyễn thành:
- Với Vạn ta, vô địch là một loại tâm thái, đến từ chiến tâm bất diệt của kẻ sĩ chứ không phải đến từ bất kỳ công pháp thần thông nào khác. Muốn luyện hai môn công pháp của ta, điều đầu tiên phải hiểu được hai chữ “vô địch” chân chính là gì. Đánh khắp thiên hạ, trăm trận trăm thắng không phải là vô địch. Chỉ có người chiến thắng được bản thân, đem đạo tâm mình chui rèn thành một ngọn lửa bất diệt mãi mãi chiếu sáng trong đêm tối vô biên, không thể bị hắc ám xung quanh đồng hóa thì mới xứng đáng được tán tụng với danh xưng đó.
Giọng nói của y như hòa vào mặt trăng vằng vặc trên cao, quanh quẩn bên tai mỗi tu sĩ:
- Lưng thẳng như bút, đầu ngẩng cao nhìn lên thiên không rộng lớn mà không thấy bản thân nhỏ bé. Dùng khí phách nuốt trọn càn khôn, ôm nhật nguyệt vào lòng. Trời lớn, đất lớn, ta là lớn nhất. Chỉ có cái tâm như vậy thì mới xứng đáng thốt ra tám chữ “thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn”…
Mọi người nghe đến xuất thần, ngay cả Vương Trung Hư cũng biểu tình nghiêm túc. Kế đến là khẩu quyết cùng cách sử dụng chiêu thức. Tất cả đều rất dễ dàng ghi nhớ nhưng đến lúc thử thực hiện lại phát sinh vô số vấn đề.
Quả như Vạn Vô Địch nói, hai môn công pháp và thần thông do y sáng tạo ra trừ phi là người hữu duyên, bằng không phóng mắt khắp thiên hạ chẳng ai học nổi.
Tiếng chuông điểm canh năm vang vọng khắp Thiên Huyễn thành, báo hiệu một ngày mới sắp sửa đến gần, ngày cũ đã hoàn toàn trở thành hồi ức.
- Thời thế của ta trôi qua rồi, thời thế của các vị sắp đến, tương lai nhân giới còn nhờ chư vị…
Vạn Vô Địch nở nụ cười thê lương, đôi mắt nặng trĩu từ từ khép lại. Đến lúc sắp sửa trút hơi thở cuối cùng, mọi người vẫn còn nghe y lẩm bẩm mấy chữ “cầu nguyện cho nhân giới mãi mãi trường tồn, Bạch Hoàng đời đời bất diệt”… Giống như muốn khắc sâu chúng trong tiềm thức, vĩnh viễn không quên.
- Tuyết rơi rồi… Nhưng trong màn tuyết rơi dày đặc này không ngờ vẫn có ánh nắng ban mai cùng nhau rọi xuống sưởi ấm cho bá vương…
Một người đưa tay ra hứng lấy những bông tuyết trắng muốt đang rơi xuống lòng bàn tay, nhờ có ánh nắng ban mai mà những bông tuyết này trở lên lung linh mỹ lệ hơn hẳn.
- Hay cho một Vạn bá vương, sống một cuộc đời kinh diễm, chết rồi cũng khiến biết bao nhiêu người tiếc thương như vậy. Lý Ẩn cung kính bái huynh một vái…
Lý Ẩn chắp tay ôm quyền, khom lưng cúi đầu.
Đúng lúc bầu không khí đang trở nên tĩnh lặng nhất, từ nơi chân trời xa xăm bỗng cất lên mấy câu ca đầy thê lương:
“Lực bạt sơn hề, khí cái thế,
Thời bất lợi hề, truy bát thệ
Truy bất thệ hề khả nại hà,
Ngu hề, ngu hề nại nhược hà,
Bá Vương vẫn lạc, thiên địa khốc ca…”
Người đã chết nhưng hình ảnh về một vị nam tử áo nâu tóc xoăn, cưỡi trên lưng chiến mã xông vào giữa trận địa của quần hùng ngũ đạo tự phong ngày nào vẫn như đang chiếu lại sống động trước mặt mỗi người. Bên tai họ rộn ràng tiếng vó ngựa lộp cộp cùng tiếng trống trận hào hùng, xen lẫn tiếng quát đầy uy lực.
- Ai dám cùng Vạn Vô Địch ta tranh phong?
- Nhớ kỹ, võ mạnh vì người, không phải người mạnh vì võ. Chỉ cần ngươi đủ mạnh thì một quyền tùy ý cũng đủ vô địch thế gian, đừng quá phụ thuộc vào những thứ phù phiến tô vẽ bên ngoài!
- Trận chiến hôm nay ta chưa chắc đã sống sót trở ra. Nếu ta chết đi vẫn hy vọng có người giúp ta hoàn thành con đường này…
Bầu không khí tang tóc bao phủ khắp Thiên Huyễn thành, một ngày này là ngày khiến nhân tộc trở nên tuyệt vọng nhất. Vì niềm tự hào, niềm hy vọng của bọn họ đã triệt để biến mất trên cõi đời. Trong lòng mỗi người đều tự vấn rằng đại kiếp nạn ập tới, phải tìm đâu ra một kẻ có đủ khả năng giúp họ lèo lái con thuyền cầu sinh qua khỏi bến bờ nguy hiểm đây?
Còn nhớ lại tràng cảnh khi ấy, toàn bộ những tu sĩ trẻ tuổi nhân tộc đều vây lấy y, hồi hộp chờ đợi phán quyết đến từ Vương Trung Hư. Mà vị Miếu Chủ này lần đầu tiên xuất hiện sắc mặt trắng bệch kể từ khi xuất đạo, một tay đỡ lưng Vạn Vô Địch lại, tay kia không ngừng điên cuồng truyền sinh cơ vào thân thể y nhằm duy trì sự sống.
Thời gian trôi qua chậm chạp mà nặng nề, biểu tình trên gương mặt ông ta càng lúc càng trở nên khó coi, giống như đã lực bất tòng tâm, không cách nào vãn hồi mọi chuyện. Dù rằng bản thân đã đạt đến đẳng cấp hào kiệt song chung quy vẫn chỉ như con kiến trước sự ra tay của Chủ cảnh.
- Vạn tiểu hữu, tương lai của nhân tộc, cậu không được chết…
Vạn Vô Địch hộc ra một bụm máu lớn, vạt áo trước ngực ướt đẫm, miệng nở nụ cười ai oán:
- Sinh ra làm người nhân giới, chết làm ma nhân giới, Vạn ta không oán không hối… Chỉ đáng tiếc một điều e rằng tâm huyết cả đời ta từ nay về sau sẽ thất truyền trên tu luyện giới, không còn khả năng chạm đến đỉnh phong nữa…
Vương Trung Hư thở dài:
- Tiểu hữu có yêu cầu gì cứ nói, chúng ta sẽ dốc sức thực hiện!
Mấy trăm tu sĩ trẻ tuổi xung quanh đồng loạt ôm quyền sau đó cúi thấp lưng thể hiện sự kính trọng, nói thật nhẹ nhàng để không khiến Vạn Vô Địch giật mình:
- Xin bá vương phân phó!
Vạn Vô Địch hơi thở đứt quãng, ánh mắt lướt qua những Khán Bất Xuyên, Độc Cô, Thái Phong Điên, Lý Ẩn, Bá Luân khó khăn cất giọng thì thào:
- Cả cuộc đời ngắn ngủi của ta chỉ có mấy chục năm, so với các tiền bối Tổ Miếu thì không đáng nhắc tới… Tuy nhiên Vạn ta cũng có niềm tự hào của riêng mình… Trong mấy chục năm này, ta dùng võ đạo phàm trần và bá đạo nhiệt huyết dung hợp lại sáng tạo ra hai bộ công pháp và thần thông tâm đắc nhất. Có lẽ ai cũng biết đến tên gọi của nó, chính là Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn công và Bá Vương Thập Bát thức… Theo sự suy tưởng của ta, khi hai môn công pháp này đi đến tận cùng ắt sẽ sánh ngang với cấm kỵ công pháp, thậm chí vượt lên trên một bậc, xứng với hai chữ “đạp đạo” nhiệm màu.
Chúng tu sĩ chăm chú lắng nghe không dám bỏ sót chữ nào, riêng bọn Thái Phong Điên, Khán Bất Xuyên và những cao thủ trẻ tuổi sở hữu tư chất hào kiệt thì ánh mắt chợt lóe sáng, liền hiểu Vạn Vô Địch muốn làm gì.
- Hy vọng các vị giúp ta phát dương quang đại hai môn công pháp và thần thông này, dùng nó bảo vệ nhân giới trong tương lai…
Vương Trung Hư trầm mặc:
- Tiểu hữu muốn truyền đạo cho tất cả mọi người sao? Ta từng nghiên cứu qua hai môn công pháp và thần thông của tiểu hữu, uy lực của chúng lớn đến mức hạng tu sĩ như ta còn phải ghen tỵ, nếu để rơi vào tay kẻ có tâm địa bất chính thì hậu hoạn khôn lường. Tiểu hữu có thể giao cho ta cất giữ, ta thề có trời sẽ dốc hết sức để tìm kiếm một truyền nhân xứng đáng cho cậu…
Khán Bất Xuyên cười lạnh:
- Truyền nhân xứng đáng? Theo ta thấy trong mắt Miếu Chủ ngoài Bá Luân ra thì chẳng có ai xứng đáng hơn! Giả dụ hắn lòng dạ bất chính thì sao? Mai sau khi các vị tọa hóa ai sẽ là người trấn áp hắn?
- Hỗn xược? Đừng tưởng ngươi chiếm được sự ân điển của Bạch Hoàng mà có thể vô lễ với đệ nhị cường giả nhân tộc!
Mấy vị Đế giả hừ lạnh nhưng lại bị Vương Trung Hư xua tay ngăn lại. Ông ta tu luyện mấy ngàn năm, tâm tình đã sớm nguội lạnh với những lời khiêu khích thế gian. Với sự ngông cuồng của lớp trẻ, ông ta chỉ mỉm cười cho qua mà không hề truy cứu.
- Khán tiểu hữu không cần lo lắng, người Tuyết Thương ta quang minh chính đại. Bá Luân cho dù không học hai môn công pháp của Vạn tiểu hữu cũng đã đủ hoành tảo nhân giới, nó không tham niệm, cũng không hề cần chúng…
Bá Luân gật đầu, vẻ mặt như thường:
- Ta đích xác không cần hai môn công pháp này, các vị cứ tự nhiên tranh đoạt…
Đúng lúc Khán Bất Xuyên đang định buông lời xỏ xiên tiếp thì chợt nghe Vạn Vô Địch ho mạnh từng đợt, khí tức đã yếu nhược đến mức khó lòng hình dung, tính mệnh như đèn dầu leo lét trước gió bất kỳ lúc nào cũng có thể bị thổi tắt.
- Các vị, Miếu Chủ đại nhân, hai môn công pháp này trừ phi là người hữu duyên bằng không vĩnh viễn chẳng học nổi. Miếu Chủ người an tâm, thậm chí ta có thể chia sẻ với toàn nhân giới mà không sợ có kẻ gian chiếm được lợi ích từ nó.
Vạn Vô Địch ánh mắt mờ mịt, bắt đầu dùng hết tinh hoa cuối cùng để truyền âm thanh đi khắp Thiên Huyễn thành:
- Với Vạn ta, vô địch là một loại tâm thái, đến từ chiến tâm bất diệt của kẻ sĩ chứ không phải đến từ bất kỳ công pháp thần thông nào khác. Muốn luyện hai môn công pháp của ta, điều đầu tiên phải hiểu được hai chữ “vô địch” chân chính là gì. Đánh khắp thiên hạ, trăm trận trăm thắng không phải là vô địch. Chỉ có người chiến thắng được bản thân, đem đạo tâm mình chui rèn thành một ngọn lửa bất diệt mãi mãi chiếu sáng trong đêm tối vô biên, không thể bị hắc ám xung quanh đồng hóa thì mới xứng đáng được tán tụng với danh xưng đó.
Giọng nói của y như hòa vào mặt trăng vằng vặc trên cao, quanh quẩn bên tai mỗi tu sĩ:
- Lưng thẳng như bút, đầu ngẩng cao nhìn lên thiên không rộng lớn mà không thấy bản thân nhỏ bé. Dùng khí phách nuốt trọn càn khôn, ôm nhật nguyệt vào lòng. Trời lớn, đất lớn, ta là lớn nhất. Chỉ có cái tâm như vậy thì mới xứng đáng thốt ra tám chữ “thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn”…
Mọi người nghe đến xuất thần, ngay cả Vương Trung Hư cũng biểu tình nghiêm túc. Kế đến là khẩu quyết cùng cách sử dụng chiêu thức. Tất cả đều rất dễ dàng ghi nhớ nhưng đến lúc thử thực hiện lại phát sinh vô số vấn đề.
Quả như Vạn Vô Địch nói, hai môn công pháp và thần thông do y sáng tạo ra trừ phi là người hữu duyên, bằng không phóng mắt khắp thiên hạ chẳng ai học nổi.
Tiếng chuông điểm canh năm vang vọng khắp Thiên Huyễn thành, báo hiệu một ngày mới sắp sửa đến gần, ngày cũ đã hoàn toàn trở thành hồi ức.
- Thời thế của ta trôi qua rồi, thời thế của các vị sắp đến, tương lai nhân giới còn nhờ chư vị…
Vạn Vô Địch nở nụ cười thê lương, đôi mắt nặng trĩu từ từ khép lại. Đến lúc sắp sửa trút hơi thở cuối cùng, mọi người vẫn còn nghe y lẩm bẩm mấy chữ “cầu nguyện cho nhân giới mãi mãi trường tồn, Bạch Hoàng đời đời bất diệt”… Giống như muốn khắc sâu chúng trong tiềm thức, vĩnh viễn không quên.
- Tuyết rơi rồi… Nhưng trong màn tuyết rơi dày đặc này không ngờ vẫn có ánh nắng ban mai cùng nhau rọi xuống sưởi ấm cho bá vương…
Một người đưa tay ra hứng lấy những bông tuyết trắng muốt đang rơi xuống lòng bàn tay, nhờ có ánh nắng ban mai mà những bông tuyết này trở lên lung linh mỹ lệ hơn hẳn.
- Hay cho một Vạn bá vương, sống một cuộc đời kinh diễm, chết rồi cũng khiến biết bao nhiêu người tiếc thương như vậy. Lý Ẩn cung kính bái huynh một vái…
Lý Ẩn chắp tay ôm quyền, khom lưng cúi đầu.
Đúng lúc bầu không khí đang trở nên tĩnh lặng nhất, từ nơi chân trời xa xăm bỗng cất lên mấy câu ca đầy thê lương:
“Lực bạt sơn hề, khí cái thế,
Thời bất lợi hề, truy bát thệ
Truy bất thệ hề khả nại hà,
Ngu hề, ngu hề nại nhược hà,
Bá Vương vẫn lạc, thiên địa khốc ca…”
Người đã chết nhưng hình ảnh về một vị nam tử áo nâu tóc xoăn, cưỡi trên lưng chiến mã xông vào giữa trận địa của quần hùng ngũ đạo tự phong ngày nào vẫn như đang chiếu lại sống động trước mặt mỗi người. Bên tai họ rộn ràng tiếng vó ngựa lộp cộp cùng tiếng trống trận hào hùng, xen lẫn tiếng quát đầy uy lực.
- Ai dám cùng Vạn Vô Địch ta tranh phong?
- Nhớ kỹ, võ mạnh vì người, không phải người mạnh vì võ. Chỉ cần ngươi đủ mạnh thì một quyền tùy ý cũng đủ vô địch thế gian, đừng quá phụ thuộc vào những thứ phù phiến tô vẽ bên ngoài!
- Trận chiến hôm nay ta chưa chắc đã sống sót trở ra. Nếu ta chết đi vẫn hy vọng có người giúp ta hoàn thành con đường này…
Bầu không khí tang tóc bao phủ khắp Thiên Huyễn thành, một ngày này là ngày khiến nhân tộc trở nên tuyệt vọng nhất. Vì niềm tự hào, niềm hy vọng của bọn họ đã triệt để biến mất trên cõi đời. Trong lòng mỗi người đều tự vấn rằng đại kiếp nạn ập tới, phải tìm đâu ra một kẻ có đủ khả năng giúp họ lèo lái con thuyền cầu sinh qua khỏi bến bờ nguy hiểm đây?