Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: Kiếp!
Huyết hà chảy xuôi mấy vạn dặm, bên trong chứa đầy máu huyết chúng sinh lục đạo thời thượng cổ.
Tiên có, ma có, yêu có, quỷ có, thần có, nhân cũng có. Có sinh linh tu vi cảnh giới thấp bé chỉ là Khổ Hải, cũng có cường giả cái thế cảnh giới sánh ngang Tiên Chủ, Ma Chủ. Dù khi còn sống là anh hùng phong vân một cõi, quát nạt thế gian như thế nào đi chăng nữa thì khi chết đi cũng phải vùi thây nơi trường hà, máu huyết trộn lẫn với chúng sinh, bị lãng quên trong dòng chảy của lịch sử.
Ngoài máu ra, có ai biết bên trong trường hà màu đen này còn chứa đựng bao nhiêu nước mắt của hồng nhan, những người giống như Trần Mạn Dao, sau khi nhìn tri kỷ của mình chìm xuống trường hà rồi chỉ biết đứng bên bờ mà khóc thương, ngóng trông một tia hy vọng về thứ gọi là kỳ tích.
Chân linh Đào Ngột sau khi ngậm thi thể của Độc Cô Minh trong miệng thì liền lặn xuống thật sâu. Khoảnh khắc da thịt của Độc Cô Minh vừa tiếp xúc với máu đen trong huyết hà liền phồng rộp lên, lỗ chân lông toàn thân rách toạc thành những vết cắt sâu hoắm. Máu đen trong lòng sông điên cuồng chảy vào những cái vết cắt này bù đắp vào sinh cơ bị ma khí cắn nuốt trong quá trình dung hợp với Trường Sinh huyết.
Mà vốn dĩ Độc Cô Minh đã chết, lúc này hồn hắn nên lìa khỏi xác bay đến Hoàng Tuyền chờ luân hồi thì lại bị lực thần bí nào đó giữ trong cơ thể. Máu huyết chúng sinh trong dòng sông không ngờ lại có công dụng ngăn cách thiên đạo, che mắt luân hồi.
Đào Ngột rống lên một tiếng dữ tợn, trong đáy mắt có bi thương, không ngừng dùng miệng đẩy thi thể Độc Cô Minh về phía đáy sông. Có vô số sinh linh hình thù quái dị vì bị chút tàn niệm của Độc Cô Minh hấp dẫn liền bơi lại đây, ánh mắt tham lam nhìn hắn nhưng đều bị Đào Ngột thét lên một tiếng đuổi đi, con nào cứng đầu liền bị cái mồm đầy răng nanh chơm chởm của nó nuốt gọn. Đào Ngột đã tồn tại trong huyết hà này năm sáu chục vạn năm, từ chân linh sắp sửa trở thành nghịch linh sánh ngang với Giới Chủ. Nói không ngoa khi huyết hà này chính là thế giới của nó, do nó nắm quyền sinh sát tuyệt đối.
Càng xuống tới đáy sông thì máu đen càng đậm đặc, nhớp nháp như bùn, phải vất vả lắm Đào Ngột mới đẩy được Độc Cô Minh vào kẽ hở trong trong một đống bùn ở nơi sâu thẳm, sau đó lại rống lên một tiếng làm chấn động cả dòng sông.
Thi thể Độc Cô Minh chui vào kẽ hở trong lớp bùn đen đặc quánh, nếu giờ đây hắn mở mắt ra chắc sẽ chết ngất vì sợ hết hồn. Vì giờ phút này đây nằm đối diện mặt kề mặt với hắn là một thi thể màu đỏ, toàn thân đã hoại tử không rõ hình dạng mặt mũi như thế nào. Từ thi thể này tỏa ra khí tức khủng bố hùng hồn vượt xa Đào Ngột, thậm chí ngay cả Bất Động Minh Vương hay Quỷ Chủ cũng còn xa xa mới bì được với y. Hai mắt y đã bị ai đó móc ra chỉ còn lại hai hố sâu thăm thẳm, mà hai hố sâu này dường như ẩn chứa một loại kiếp lực tà dị có thể phá vỡ luân hồi, xuyên qua tuế nguyệt tang thương, một khi giáng xuống thì mọi sinh linh trong trời đất đều sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Nếu cảm nhận kỹ thì Đào Ngột chính là đau lòng vì thi thể màu đỏ đang thối rữa này, còn ở trên người Độc Cô Minh vậy mà lại có một tia kiếp lực tương tự đang dần dần sinh ra, tuy rất mỏng manh nhưng dưới quá trình dung hợp của ma khí, Trường Sinh huyết và lục đạo huyết thì ngày một lớn mạnh hơn.
Cơ thể hắn liên tục ở trong trạng thái hủy diệt và tân sinh, đồng thời trong vô hình bỗng xuất hiện năm sợi xích lớn lần lượt trói tứ chi và cổ của hắn, giống như muốn khống chế loại kiếp lực này quyết không để cho nó lớn mạnh.
“Năm tháng hồng trần ba chìm bảy nổi, là bóng lưng cô độc của ai đang thở dài…?”
Trong điểm linh thức còn tồn tại cuối cùng của Độc Cô Minh chợt xuất hiện hình ảnh một nam tử áo trắng dáng người cao lớn đang đứng sừng sững trong vũ trụ bao la. Người này quay lưng lại với hắn, bóng lưng cô độc chậm chầm bước đi trong hắc ám vô biên. Đây là một loại cô độc tuyệt đối, vĩnh viễn cô độc, đời đời kiếp độc hành, giống như cả thế gian này chỉ còn mình hắn tồn tại, mà hắn lại đang từ trong hắc ám và tịch diệt không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.
“Kiếp!”
Từ miệng nam tử áo trắng thét lên một chữ khiến trời đất chấn động, hư không vỡ vụn, dường như dưới một chữ kiếp này cả luân hồi đều bị đánh tan. Kế đến hình ảnh của nam tử áo trắng dần nhòe đi, Độc Cô Minh không còn thấy được thêm gì nữa.
Cũng không phải mình Độc Cô Minh mới nhìn thấy cảnh tưởng hư ảo này, trong linh thức của tâm ma cũng xuất hiện một nam tử có hình bóng giống hệt nam tử trong mộng cảnh của Độc Cô Minh, duy chỉ khác ở điểm nam tử này mặc áo đen, mái tóc dài chấm ngang hông, làn da trắng bệch như quanh năm không nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Y không hề quay lưng lại mà trực diện đối mặt với tâm ma, khoảnh khắc hai người nhìn nhau không ngờ lại khiến tâm ma trở nên hốt hoảng.
“Năm tháng hồng trần ba chìm bảy nổi, là vì ai nên mới quay đầu lại, thề chẳng làm tiên…?”
Ở nam tử áo đen có một loại bi ai khó diễn tả thành lời, trên người y không có khí tức hủy thiên diệt địa, cũng không có cảm ngộ siêu thoát thế gian, chỉ có một nỗi buồn gặm nhấm xuyên qua vạn cổ, giống như tình nguyện trầm luân nơi hồng trần. Không biết bao lâu sau nam tử áo đen mới thở dài một tiếng, miệng khẽ buông một chữ:
“Kiếp!”
Hai mắt nam tử áo đen nhắm lại, hồng trần vạn trượng bao phủ thân thể y, khiến y chìm vào trong luân hồi vạn kiếp.
Khoảnh khắc hai chữ “kiếp” do hai nam tử áo đen và áo trắng đồng thời vang lên trong mộng cảnh thì ở ngoại thực tại, thân thể của Độc Cô Minh cũng xuất hiện biến hóa kinh người. Máu đen đậm đặc bám lên da thịt Độc Cô Minh, thẩm thấu vào trong xương cốt, hình thành tủy sống, cuối cùng từ tủy sống bắt đầu chảy là một dòng máu mới. Là máu đen! Loại máu đen này không ngờ vừa có khí tức của Trường Sinh huyết, ma khí và lục đạo chúng sinh huyết.
Dòng máu mới này tuần hoàn khắp thân thể Độc Cô Minh liên tục không ngừng nghỉ, phục hồi những vết rách trên cơ thể hắn. Nhưng theo sự xuất hiện của dòng máu mới này thì năm sợi xích vô hình lại càng siết chặt và nặng nề thêm. Độc Cô Minh không hề cảm nhận được sự tồn tại của năm sợi xích này, chỉ biết rằng sức mạnh của bản thân giống như bị thiên địa đại đạo áp chế không thể phát ra nổi quá ba phần.
Linh thức của hắn dần tỉnh lại, mắt chậm rãi mở ra nhưng thân thể vẫn bất động không thể nhúc nhích. Hắn đối diện với thi thể màu đỏ huyết nhục lẫn lộn kia mà không có một chút sợ hãi, trong lòng chỉ cảm thấy bi ai vô cùng. Loại bi ai này giống như đồng cảm, một cường giả tuyệt thế vô song thời thượng cổ không ngờ bị người ta móc mắt, thi thể vùi sâu nơi đáy huyết hà. Người này khẳng định chính là nam tử đã xuất hiện trong giấc mộng vừa rồi của hắn. Nếu không phải cơ duyên xảo hợp đưa Độc Cô Minh tới đây thì làm sao có người biết trong trời đất đã từng xuất hiện một cường giả kinh thế hãi tục như vậy, tuyệt đối xếp trên Tiên Ma Quỷ Chủ.
- Kiếp! Đây giống như một loại truyền thừa ý cảnh cấm kỵ thần thông. Bất Động Minh Vương đã nói muốn học được cấm kỵ thần thông thì cần sự giác ngộ, đồng cảm với đại đạo của người sáng lập ra nó. Vừa rồi tâm tưởng ta đã làm được điều hai điều kiện này, có lẽ khi hồi phục hoàn toàn, chân chính thoát khỏi đây thì có thể thử một chút.
Độc Cô Minh từ từ nhắm mắt lại, kiên nhẫn chờ đợi sự lột xác của cơ thể.
————————————————————
Kỳ hạn ba tháng đã đến, quần hùng các thế lực khắp nhân giới đều tề tựu về Chân Đại Đạo. Mặc dù yêu cầu tuyển chọn đã vô cùng nghiêm ngặt, không phải thiên kiêu có cơ cở khổ hải vượt qua hai vạn trượng thì không thể đặt chân lên núi nhưng vẫn xuất hiện một đám thiên kiêu có số lượng đông tới rợn người.
Chỉ riêng thiên kiêu thôi đã có tới năm ngàn người.
Tuyệt đỉnh thiên kiêu ít hơn, tổng cộng bảy trăm người.
Chí tôn thiên kiêu là ít nhất, nhưng cũng là con số khiến chúng tu sĩ Nam Hoang hít thở không thông, bốn mươi bảy người!
Đây là những thiên kiêu trong cả ba cảnh giới tù Khổ Hải tới Tiên Thai. Xếp hạng thiên kiêu từ trước đến nay luôn dựa vào cơ sở Khổ Hải để đánh giá. Cảnh giới này phải siêu việt thế gian thì ở những cảnh giới tiếp theo mới làm nên chuyện được, giống như xây nhà luôn phải xây từ móng, không thể có tình trạng móng yếu lầu cao được.
Chí tôn thiên kiêu từ Nam Hoang vốn dĩ chỉ có bốn người Quỷ Diện Quân cảnh giới Khổ Hải, Lôi Diệt, Phong Diệt và Tiêu Ức Tình cảnh giới Tiên Thai. Đến phút cuối cùng trước ngày quần hùng tụ hội lại xuất hiện ba nhân vật kinh diễm vô song, không ngờ lại giết chết mấy chí tôn của Đông Hải và Tây Thiên.
Vương Tam, Vương Nhị của Vương gia. Hai huynh đệ này bộc lộ ra khổ hải chín vạn trượng khiến quần hùng hoảng sợ, không dám nghĩ tới Vương gia ẩn giấu sâu như thế.
Mà nhân vật chí tôn thiên kiêu cuối cùng xuất hiện chính là đến từ Minh giáo thần bí. Một cô gái ăn diện theo phong cách của các bộ lạc thảo nguyên, áo đỏ quấn sát người để hở vòng eo trắng thon thả, khăn che màu đỏ buộc hai bên tai che đi hết khuôn mặt chỉ để lộ ra đôi mắt phượng sắc sảo.
- Minh giáo, Tây Tử Phượng!
Tây Tử Phượng chỉ phát uy đúng một lần, nàng ra tay với Quan công tử của Thiên Địch thánh hoàng triều, không ngờ lại bất phân thắng bại với y.
Tiên có, ma có, yêu có, quỷ có, thần có, nhân cũng có. Có sinh linh tu vi cảnh giới thấp bé chỉ là Khổ Hải, cũng có cường giả cái thế cảnh giới sánh ngang Tiên Chủ, Ma Chủ. Dù khi còn sống là anh hùng phong vân một cõi, quát nạt thế gian như thế nào đi chăng nữa thì khi chết đi cũng phải vùi thây nơi trường hà, máu huyết trộn lẫn với chúng sinh, bị lãng quên trong dòng chảy của lịch sử.
Ngoài máu ra, có ai biết bên trong trường hà màu đen này còn chứa đựng bao nhiêu nước mắt của hồng nhan, những người giống như Trần Mạn Dao, sau khi nhìn tri kỷ của mình chìm xuống trường hà rồi chỉ biết đứng bên bờ mà khóc thương, ngóng trông một tia hy vọng về thứ gọi là kỳ tích.
Chân linh Đào Ngột sau khi ngậm thi thể của Độc Cô Minh trong miệng thì liền lặn xuống thật sâu. Khoảnh khắc da thịt của Độc Cô Minh vừa tiếp xúc với máu đen trong huyết hà liền phồng rộp lên, lỗ chân lông toàn thân rách toạc thành những vết cắt sâu hoắm. Máu đen trong lòng sông điên cuồng chảy vào những cái vết cắt này bù đắp vào sinh cơ bị ma khí cắn nuốt trong quá trình dung hợp với Trường Sinh huyết.
Mà vốn dĩ Độc Cô Minh đã chết, lúc này hồn hắn nên lìa khỏi xác bay đến Hoàng Tuyền chờ luân hồi thì lại bị lực thần bí nào đó giữ trong cơ thể. Máu huyết chúng sinh trong dòng sông không ngờ lại có công dụng ngăn cách thiên đạo, che mắt luân hồi.
Đào Ngột rống lên một tiếng dữ tợn, trong đáy mắt có bi thương, không ngừng dùng miệng đẩy thi thể Độc Cô Minh về phía đáy sông. Có vô số sinh linh hình thù quái dị vì bị chút tàn niệm của Độc Cô Minh hấp dẫn liền bơi lại đây, ánh mắt tham lam nhìn hắn nhưng đều bị Đào Ngột thét lên một tiếng đuổi đi, con nào cứng đầu liền bị cái mồm đầy răng nanh chơm chởm của nó nuốt gọn. Đào Ngột đã tồn tại trong huyết hà này năm sáu chục vạn năm, từ chân linh sắp sửa trở thành nghịch linh sánh ngang với Giới Chủ. Nói không ngoa khi huyết hà này chính là thế giới của nó, do nó nắm quyền sinh sát tuyệt đối.
Càng xuống tới đáy sông thì máu đen càng đậm đặc, nhớp nháp như bùn, phải vất vả lắm Đào Ngột mới đẩy được Độc Cô Minh vào kẽ hở trong trong một đống bùn ở nơi sâu thẳm, sau đó lại rống lên một tiếng làm chấn động cả dòng sông.
Thi thể Độc Cô Minh chui vào kẽ hở trong lớp bùn đen đặc quánh, nếu giờ đây hắn mở mắt ra chắc sẽ chết ngất vì sợ hết hồn. Vì giờ phút này đây nằm đối diện mặt kề mặt với hắn là một thi thể màu đỏ, toàn thân đã hoại tử không rõ hình dạng mặt mũi như thế nào. Từ thi thể này tỏa ra khí tức khủng bố hùng hồn vượt xa Đào Ngột, thậm chí ngay cả Bất Động Minh Vương hay Quỷ Chủ cũng còn xa xa mới bì được với y. Hai mắt y đã bị ai đó móc ra chỉ còn lại hai hố sâu thăm thẳm, mà hai hố sâu này dường như ẩn chứa một loại kiếp lực tà dị có thể phá vỡ luân hồi, xuyên qua tuế nguyệt tang thương, một khi giáng xuống thì mọi sinh linh trong trời đất đều sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Nếu cảm nhận kỹ thì Đào Ngột chính là đau lòng vì thi thể màu đỏ đang thối rữa này, còn ở trên người Độc Cô Minh vậy mà lại có một tia kiếp lực tương tự đang dần dần sinh ra, tuy rất mỏng manh nhưng dưới quá trình dung hợp của ma khí, Trường Sinh huyết và lục đạo huyết thì ngày một lớn mạnh hơn.
Cơ thể hắn liên tục ở trong trạng thái hủy diệt và tân sinh, đồng thời trong vô hình bỗng xuất hiện năm sợi xích lớn lần lượt trói tứ chi và cổ của hắn, giống như muốn khống chế loại kiếp lực này quyết không để cho nó lớn mạnh.
“Năm tháng hồng trần ba chìm bảy nổi, là bóng lưng cô độc của ai đang thở dài…?”
Trong điểm linh thức còn tồn tại cuối cùng của Độc Cô Minh chợt xuất hiện hình ảnh một nam tử áo trắng dáng người cao lớn đang đứng sừng sững trong vũ trụ bao la. Người này quay lưng lại với hắn, bóng lưng cô độc chậm chầm bước đi trong hắc ám vô biên. Đây là một loại cô độc tuyệt đối, vĩnh viễn cô độc, đời đời kiếp độc hành, giống như cả thế gian này chỉ còn mình hắn tồn tại, mà hắn lại đang từ trong hắc ám và tịch diệt không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.
“Kiếp!”
Từ miệng nam tử áo trắng thét lên một chữ khiến trời đất chấn động, hư không vỡ vụn, dường như dưới một chữ kiếp này cả luân hồi đều bị đánh tan. Kế đến hình ảnh của nam tử áo trắng dần nhòe đi, Độc Cô Minh không còn thấy được thêm gì nữa.
Cũng không phải mình Độc Cô Minh mới nhìn thấy cảnh tưởng hư ảo này, trong linh thức của tâm ma cũng xuất hiện một nam tử có hình bóng giống hệt nam tử trong mộng cảnh của Độc Cô Minh, duy chỉ khác ở điểm nam tử này mặc áo đen, mái tóc dài chấm ngang hông, làn da trắng bệch như quanh năm không nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Y không hề quay lưng lại mà trực diện đối mặt với tâm ma, khoảnh khắc hai người nhìn nhau không ngờ lại khiến tâm ma trở nên hốt hoảng.
“Năm tháng hồng trần ba chìm bảy nổi, là vì ai nên mới quay đầu lại, thề chẳng làm tiên…?”
Ở nam tử áo đen có một loại bi ai khó diễn tả thành lời, trên người y không có khí tức hủy thiên diệt địa, cũng không có cảm ngộ siêu thoát thế gian, chỉ có một nỗi buồn gặm nhấm xuyên qua vạn cổ, giống như tình nguyện trầm luân nơi hồng trần. Không biết bao lâu sau nam tử áo đen mới thở dài một tiếng, miệng khẽ buông một chữ:
“Kiếp!”
Hai mắt nam tử áo đen nhắm lại, hồng trần vạn trượng bao phủ thân thể y, khiến y chìm vào trong luân hồi vạn kiếp.
Khoảnh khắc hai chữ “kiếp” do hai nam tử áo đen và áo trắng đồng thời vang lên trong mộng cảnh thì ở ngoại thực tại, thân thể của Độc Cô Minh cũng xuất hiện biến hóa kinh người. Máu đen đậm đặc bám lên da thịt Độc Cô Minh, thẩm thấu vào trong xương cốt, hình thành tủy sống, cuối cùng từ tủy sống bắt đầu chảy là một dòng máu mới. Là máu đen! Loại máu đen này không ngờ vừa có khí tức của Trường Sinh huyết, ma khí và lục đạo chúng sinh huyết.
Dòng máu mới này tuần hoàn khắp thân thể Độc Cô Minh liên tục không ngừng nghỉ, phục hồi những vết rách trên cơ thể hắn. Nhưng theo sự xuất hiện của dòng máu mới này thì năm sợi xích vô hình lại càng siết chặt và nặng nề thêm. Độc Cô Minh không hề cảm nhận được sự tồn tại của năm sợi xích này, chỉ biết rằng sức mạnh của bản thân giống như bị thiên địa đại đạo áp chế không thể phát ra nổi quá ba phần.
Linh thức của hắn dần tỉnh lại, mắt chậm rãi mở ra nhưng thân thể vẫn bất động không thể nhúc nhích. Hắn đối diện với thi thể màu đỏ huyết nhục lẫn lộn kia mà không có một chút sợ hãi, trong lòng chỉ cảm thấy bi ai vô cùng. Loại bi ai này giống như đồng cảm, một cường giả tuyệt thế vô song thời thượng cổ không ngờ bị người ta móc mắt, thi thể vùi sâu nơi đáy huyết hà. Người này khẳng định chính là nam tử đã xuất hiện trong giấc mộng vừa rồi của hắn. Nếu không phải cơ duyên xảo hợp đưa Độc Cô Minh tới đây thì làm sao có người biết trong trời đất đã từng xuất hiện một cường giả kinh thế hãi tục như vậy, tuyệt đối xếp trên Tiên Ma Quỷ Chủ.
- Kiếp! Đây giống như một loại truyền thừa ý cảnh cấm kỵ thần thông. Bất Động Minh Vương đã nói muốn học được cấm kỵ thần thông thì cần sự giác ngộ, đồng cảm với đại đạo của người sáng lập ra nó. Vừa rồi tâm tưởng ta đã làm được điều hai điều kiện này, có lẽ khi hồi phục hoàn toàn, chân chính thoát khỏi đây thì có thể thử một chút.
Độc Cô Minh từ từ nhắm mắt lại, kiên nhẫn chờ đợi sự lột xác của cơ thể.
————————————————————
Kỳ hạn ba tháng đã đến, quần hùng các thế lực khắp nhân giới đều tề tựu về Chân Đại Đạo. Mặc dù yêu cầu tuyển chọn đã vô cùng nghiêm ngặt, không phải thiên kiêu có cơ cở khổ hải vượt qua hai vạn trượng thì không thể đặt chân lên núi nhưng vẫn xuất hiện một đám thiên kiêu có số lượng đông tới rợn người.
Chỉ riêng thiên kiêu thôi đã có tới năm ngàn người.
Tuyệt đỉnh thiên kiêu ít hơn, tổng cộng bảy trăm người.
Chí tôn thiên kiêu là ít nhất, nhưng cũng là con số khiến chúng tu sĩ Nam Hoang hít thở không thông, bốn mươi bảy người!
Đây là những thiên kiêu trong cả ba cảnh giới tù Khổ Hải tới Tiên Thai. Xếp hạng thiên kiêu từ trước đến nay luôn dựa vào cơ sở Khổ Hải để đánh giá. Cảnh giới này phải siêu việt thế gian thì ở những cảnh giới tiếp theo mới làm nên chuyện được, giống như xây nhà luôn phải xây từ móng, không thể có tình trạng móng yếu lầu cao được.
Chí tôn thiên kiêu từ Nam Hoang vốn dĩ chỉ có bốn người Quỷ Diện Quân cảnh giới Khổ Hải, Lôi Diệt, Phong Diệt và Tiêu Ức Tình cảnh giới Tiên Thai. Đến phút cuối cùng trước ngày quần hùng tụ hội lại xuất hiện ba nhân vật kinh diễm vô song, không ngờ lại giết chết mấy chí tôn của Đông Hải và Tây Thiên.
Vương Tam, Vương Nhị của Vương gia. Hai huynh đệ này bộc lộ ra khổ hải chín vạn trượng khiến quần hùng hoảng sợ, không dám nghĩ tới Vương gia ẩn giấu sâu như thế.
Mà nhân vật chí tôn thiên kiêu cuối cùng xuất hiện chính là đến từ Minh giáo thần bí. Một cô gái ăn diện theo phong cách của các bộ lạc thảo nguyên, áo đỏ quấn sát người để hở vòng eo trắng thon thả, khăn che màu đỏ buộc hai bên tai che đi hết khuôn mặt chỉ để lộ ra đôi mắt phượng sắc sảo.
- Minh giáo, Tây Tử Phượng!
Tây Tử Phượng chỉ phát uy đúng một lần, nàng ra tay với Quan công tử của Thiên Địch thánh hoàng triều, không ngờ lại bất phân thắng bại với y.