Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82: Hỏi kim cổ hà xứ bất tương phùng?
- Trời ạ, bọn khô lâu này trên người đeo đầy linh thạch, trông còn xa xỉ hơn đám thiên kiêu chúng ta…
Một đám tu sĩ của Đông Hải chạy tóe khói khi vừa loáng thoáng thấy tên khô lâu đội mũ rộng vành, lưng vác đại đao đang ung dung tản bộ trong hung địa này. Phía sau lưng hắn chính là hai tên đại ác khô lâu tiếng tăm lừng lẫy, nhất là khô lâu què chân liên tục đi tìm tu sĩ để đâm nát mông đã trở thành nỗi kinh hãi trong ký ức mọi người.
- Ngươi nói xem chúng có phải là tu sĩ cải trang không? Chỉ có tu sĩ mới biến thái đê tiện đến cỡ này!
- Chắc chắn là không, cho dù dùng Tá Cốt Đại Pháp cải trang đi chăng nữa thì cũng sẽ sót lại một ít khí tức bổn nguyên, không thể che giấu. Còn ba tên kia chẳng có chút khí tức của sinh mệnh sống nào, hiển nhiên là khô lâu chân chính!
- Ông trời ơi, từ đâu lại nhảy ra ba tên khô lâu khiến cho mấy ngàn tu sĩ tháo chạy loạn xạ. Mà đám khô lâu này lại đê tiện đến cực điểm, chỉ ra tay với tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh trở xuống, vừa thấy mặt Tiên Thai cảnh liền quay đầu bỏ chạy mất dạng, động tác vô cùng lưu loát thuần thục giống như đã diễn luyện vô số lần vậy.
- Có khi nào là Độc Cô Minh giả trang không? Tên này không xuất hiện lúc xâm nhập hung địa?
- Chính hắn! Độc Cô Minh đoạt được truyền thừa của Chân Võ Thiên Tôn, thanh đao hắn cầm trong tay chính là Đế bảo Toái Mộng đao!
Kẻ vừa gào rống tiết lộ ra chuyện Độc Cô Minh chiếm được truyền thừa dĩ nhiên là hòa thượng Pháp Hải. Bằng một cách thần kỳ nào đó y đã hoàn toàn phá giải được hồn huyết và thần niệm bị Độc Cô Minh nắm trong tay, bây giờ có Chu Tử bảo vệ bên cạnh càng không sợ hãi, nhất quyết phải khiến quần hùng chĩa mũi giáo vào hắn, tru diệt hắn cho bằng được.
- Nói láo! Độc Cô huynh quang minh chính đại, là một quân tử đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể làm ra việc đê tiện như vậy được?
Mộng Tiểu Phàm gân cổ lên cãi khi nghe thấy chúng tu sĩ bắt đầu tin vào giả thuyết của Pháp Hải. Trong mắt gã thì Độc Cô Minh lúc ở trong mộng cảnh tại U Minh Cấm Địa đã biểu lộ ra nhân cách kiêu hùng, dám tấn công Bất Động Minh Vương, không hề khiếp sợ trước uy thế Quỷ Chủ. Một người như vậy sao có thể bỉ ổi vô liêm sỉ như lời Pháp Hải nói được kia chứ?
Lưu Tích Quân thấy Mộng Tiểu Phàm kịch liệt bên vực Độc Cô Minh thì cười khổ, lắc đầu nói:
- Vậy là ngươi chưa tiếp xúc nhiều với hắn. Hắn đích thực là một tên vô sỉ tới cực điểm!
- Không có chuyện đó đâu, khả năng nhìn người của Mộng Tiểu Phàm ta rất tốt, gần như chưa bao giờ nhìn lầm ai!
Mộng Tiểu Phàm ngắt lời Lưu Tích Quân, lại tiếp tục công cuộc truyền bá những phẩm hạnh đức độ của Độc Cô Minh với quần hùng. Hành động của gã và Pháp Hải vô hình trung đã chia hung địa ra làm hai nửa. Một nữa dẫn đầu bởi Pháp Hải, Chu Tử và toàn bộ những thế lực đã có thiên kiêu táng mạng dưới tay Độc Cô Minh như Tiêu Dao tiên cung, Phiểu Miêu cung, Kim Sí tộc, Lý gia, Bá Đao phái… Ngay cả đám Xích Khao, Linh Minh và Tiểu Long Nữ cũng bắt đầu nghi hoặc lời của Pháp Hải, tham gia vào đội ngũ “Tru Minh” này.
Mà bên ủng hộ Độc Cô Minh ít tới cực điểm, ngoại từ Thẩm Yến, Ngọc Chân tử và Nguyệt Nhi ra thì chẳng còn ai. Ngay cả Côn Vũ, Lưu Tích Quân, Tiêu Ức Tình hay Phong Diệt mặt cũng đen như than khi nghe nhắc tới tên hắn.
Quan Thất, Sát Tiếu Thiên và Tây Tử Phượng sau khi tiến nhập vào hung địa thì hoàn toàn biến mất. Không một ai từng gặp bọn họ, giống như ba người này đã bốc hơi, đám thuộc hạ của họ cũng tản ra không ngừng tìm kiếm tung tích chủ nhân.
Bị liên minh “Tru Minh” này tổ chức truy sát, đội quân khô lâu của Độc Cô Minh dần dần chống cự không nổi, phải liên tục tháo lui. Nhưng dù tình thế có nguy hiểm đến cỡ nào đi nữa thì hắn cũng tuyệt đối không để lộ những thần thông mà mọi người đã biết đến của mình, chỉ đơn thuần dùng đao pháp bình thường để giao chiến.
- Độc Cô Minh, mau lột mặt nạ của ngươi ra đi! Đền mạng cho Lý công tử của nhà ta!
Người Lý gia đuổi sát sau lưng, kề vai với họ chính là Pháp Hải và Chu Tử, hai kẻ vô cùng nhiệt tình trong công cuộc “Tru Minh” này.
- Bọn ta đã biết tẩy của ngươi rồi, ngươi trốn không thoát đâu!
- Con mẹ các ngươi, từ thời thượng cổ đến nay còn chưa ai dám đuổi giết ta!
Độc Cô Minh vắt giò lên cổ mà chạy, phía sau hắn cặp khô lâu Tỏa Cốt và Tẫn Cốt cũng bám theo cực kỳ sát sao, liên tục tránh né đòn công kích của chúng thiên kiêu. Nhất là khô lâu Tẫn Cốt què chân kia mặc dù không ngừng cà nhắc nhưng lại hình thành một loại thân pháp kỳ lạ, về độ tinh diệu không hề thua kém Bách Bộ Hồng Trần của hắn bao nhiêu. Còn Tỏa Cốt thì đơn thuần dùng sự nhanh nhạy của mình phán đoán được phương hướng của Độc Cô Minh, biểu tình cực kỳ quyết đoán lạnh lùng, trên đường đi còn thuận tay giết vài mạng người, không hề giống với khô lâu tầm thường đã mất đi thần trí.
- Không còn nói lắp nữa sao? Độc Cô Minh, ngươi tới số rồi, trước đây ngươi dùng mưu kế hèn hạ lừa Pháp Hải ta. Bây giờ bị ta đuổi giết có cảm thấy tức giận không?
Pháp Hải cười ha hả, không ngừng đuổi theo sau. Nhưng đúng lúc này Chu Tử kéo y trở lại, nhíu mày nói:
- Hình như có chút không ổn… Tên kia mặc dù giống như đánh không lại chúng ta phải bỏ trốn nhưng ta cảm thấy sát khí của hắn ngày một tăng lên, e rằng có điểm gian trá trong đó…
- Yên tâm, phật môn của ta rất nhạy cảm với sát khí, ta còn không cảm thấy mà ngươi sợ cái gì! Đạo quân khô lâu cũng đã bị chúng ta đánh cho tan tác, chia năm xẻ bảy, không còn bảo vệ hắn được nữa. Mau truy sát Độc Cô Minh, đoạt lấy Toái Mộng đao và bí mật trên cơ thể hắn.
Pháp Hải nhất quyết phải truy đuổi tới cùng để rửa lại mối hận bị lột sạch chín phần tài bảo lần trước. Gia tài cả đời của y chỉ vì hai chữ “bồi thường” mà hoàn toàn mất sạch, sự cố này khiến y ấm ức mãi không thôi, mỗi lần nhìn lại khổ hải đang trống rỗng chỉ biết ngẩng đầu lên trời mà than khóc.
Thứ Chu Tử cảm nhận được cũng không hẳn là sát khí mà là loại “đao khí” đã áp súc, ngưng tụ đến cực điểm. Vì bản thân là kiếm tu, đã từng giao chiến vô số lần với đao tu ở Đông Hải nên thứ “đao khí” này khá quen thuộc với y.
Truy đuổi Độc Cô Minh và hai khô lâu thêm mấy dặm nữa thì đột nhiên Pháp Hải thấy hắn ngừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn mình.
- Quả nhiên có gian trá!
Chu Tử híp mắt, tuy vậy vẫn nhìn không ra xung quanh đã bị bố trí thứ gì.
Người Lý gia cười lạnh:
- Độc Cô Minh, hôm nay chúng ta có tới chín trăm người truy sát ngươi. Ngươi chắc chắn phải chết, không còn ai có thể cứu sống ngươi nữa đâu!
- Vậy sao?
Độc Cô Minh điềm tĩnh hỏi ngược lại, mà Tẫn Cốt bên cạnh hắn chợt ngẩng đầu lên trời rống lớn một tiếng. Sau tiếng rống của nó, từ phía dưới chân của đám thiên kiêu bỗng có vô số cánh tay xương trắng đâm thủng mặt đất vươn lên chộp lấy chân họ rồi kéo thật mạnh xuống.
- Có mai phục!
Chu Tử tái mặt. Dù cho y có tu vi Hỗn Nguyên đỉnh phong, chín trăm thiên kiêu cũng toàn là hào kiệt một phương nhưng đám khô lâu đang phục kích dưới mặt đất có quân số quá đông. Cứ một thiên kiêu lại bị hơn mười cánh tay giữ chặt chân lại, trong nhất thời khó cử động được.
- Giết!
Độc Cô Minh biết thời cơ phản kích đã đến, Toái Mộng đao trong tay chĩa thẳng về phía Chu Tử, miệng thét lớn. Ngay lập tức hai khô lâu Tẫn Cốt và Tỏa Cốt cũng tỏ ra điên cuồng xông vào thảm sát những thiên kiêu đã bị khóa chặt trên mặt đất. Không những thế từ bốn phương tám hướng còn có hơn năm ngàn khô lâu đang tạo thành vòng vây hỗ trợ họ.
- Độc Cô Minh, ngươi muốn bị năm đại lục phát lệnh tru diệt sao?
- Không giết các ngươi thì cũng sẽ bị các ngươi loan tin đuổi giết, chi bằng giết hết những kẻ có thể giết, để mai sau bớt đi kẻ địch, đỡ bị ngáng tay ngán chân!
Đáp lại lời một tuyệt đỉnh thiên kiêu của Lý gia là một đao như sắc đỏ ráng hồng buổi hoàng hôn cắt qua bầu trời. Đầu của y rơi xuống đất, khoảnh khắc mắt sắp nhắm lại vẫn kịp nhìn thấy cảnh tượng tộc nhân của mình bị một cơn mưa phùn lướt ngang qua, toàn thân xuất hiện vô số vết cắt sau đó ngã gục mà chết.
Pháp Hải nhìn thấy Tế Vũ đao trong Chân Võ Cửu Trảm thì hừ lạnh:
- Quả nhiên là ngươi! Chân Võ Cửu Trảm không xứng để một tên vô sỉ như ngươi thi triển!
Độc Cô Minh cười ha hả, vung đao đại sát tứ phương, máu thiên kiêu nhuộm đỏ y phục hắn. Sau bước chân hắn có vô số tu sĩ ngã gục xuống:
- Chân Võ Cửu Trảm đã thất truyền rồi, thứ mà ngươi thấy gọi là Độc Cô Cửu Trảm, là đao pháp do ta sáng tạo ra!
Hắn không hề nói ngoa. Cơ sở và ý cảnh của Chân Võ Cửu Trảm đã thất truyền theo cái chết của Chân Võ Thiên Tôn, thứ đao pháp mà Độc Cô Minh đang dùng là dựa trên ý cảnh của riêng hắn khi rơi vào hoàn cảnh giống ông ta. Cùng một hoàn cảnh, nhưng cách đối phó và ứng xử của hai người hoàn toàn khác xa nhau.
Ví như một đao Tế Vũ này của Chân Võ là loại ý cảnh vô thường, cảm nhận sự thay đổi thăng trầm của các triều đại tự cổ chí kim. Mà Độc Cô Minh lại là ý cảnh vô thường trong chính nhân sinh của hắn. Trước là ăn mày, nay lại là chí tôn thiên kiêu nổi danh Nam Hoang. Nhưng dù có thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp thế nào đi chăng nữa thì hắn vẫn luôn cảm thấy cô quạnh, xa lạ với thế giới này, giống như một cơn mưa phùn tuy mỹ lệ và mát mẻ nhưng chỉ là thoáng qua trong phút chốc. Khi mưa phùn biến mất thì thứ đọng lại trong lòng hắn sau cùng vẫn là trống rỗng và thê lương.
Kim cổ vô thường, một sớm kim phong, một chiều tế vũ, hỏi nhân sinh hà xứ bất tương phùng?
Nhân sinh vô thường, một sớm tế vũ, một chiều kim phong, hỏi kim cổ hà xứ bất tương phùng?
Một đao Tế Vũ như sự thê lương trong lòng hắn, khoảnh khắc chém xuống thì gần như giết chết toàn bộ những thiên kiêu còn sót lại của Lý gia tại Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Một đám tu sĩ của Đông Hải chạy tóe khói khi vừa loáng thoáng thấy tên khô lâu đội mũ rộng vành, lưng vác đại đao đang ung dung tản bộ trong hung địa này. Phía sau lưng hắn chính là hai tên đại ác khô lâu tiếng tăm lừng lẫy, nhất là khô lâu què chân liên tục đi tìm tu sĩ để đâm nát mông đã trở thành nỗi kinh hãi trong ký ức mọi người.
- Ngươi nói xem chúng có phải là tu sĩ cải trang không? Chỉ có tu sĩ mới biến thái đê tiện đến cỡ này!
- Chắc chắn là không, cho dù dùng Tá Cốt Đại Pháp cải trang đi chăng nữa thì cũng sẽ sót lại một ít khí tức bổn nguyên, không thể che giấu. Còn ba tên kia chẳng có chút khí tức của sinh mệnh sống nào, hiển nhiên là khô lâu chân chính!
- Ông trời ơi, từ đâu lại nhảy ra ba tên khô lâu khiến cho mấy ngàn tu sĩ tháo chạy loạn xạ. Mà đám khô lâu này lại đê tiện đến cực điểm, chỉ ra tay với tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh trở xuống, vừa thấy mặt Tiên Thai cảnh liền quay đầu bỏ chạy mất dạng, động tác vô cùng lưu loát thuần thục giống như đã diễn luyện vô số lần vậy.
- Có khi nào là Độc Cô Minh giả trang không? Tên này không xuất hiện lúc xâm nhập hung địa?
- Chính hắn! Độc Cô Minh đoạt được truyền thừa của Chân Võ Thiên Tôn, thanh đao hắn cầm trong tay chính là Đế bảo Toái Mộng đao!
Kẻ vừa gào rống tiết lộ ra chuyện Độc Cô Minh chiếm được truyền thừa dĩ nhiên là hòa thượng Pháp Hải. Bằng một cách thần kỳ nào đó y đã hoàn toàn phá giải được hồn huyết và thần niệm bị Độc Cô Minh nắm trong tay, bây giờ có Chu Tử bảo vệ bên cạnh càng không sợ hãi, nhất quyết phải khiến quần hùng chĩa mũi giáo vào hắn, tru diệt hắn cho bằng được.
- Nói láo! Độc Cô huynh quang minh chính đại, là một quân tử đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể làm ra việc đê tiện như vậy được?
Mộng Tiểu Phàm gân cổ lên cãi khi nghe thấy chúng tu sĩ bắt đầu tin vào giả thuyết của Pháp Hải. Trong mắt gã thì Độc Cô Minh lúc ở trong mộng cảnh tại U Minh Cấm Địa đã biểu lộ ra nhân cách kiêu hùng, dám tấn công Bất Động Minh Vương, không hề khiếp sợ trước uy thế Quỷ Chủ. Một người như vậy sao có thể bỉ ổi vô liêm sỉ như lời Pháp Hải nói được kia chứ?
Lưu Tích Quân thấy Mộng Tiểu Phàm kịch liệt bên vực Độc Cô Minh thì cười khổ, lắc đầu nói:
- Vậy là ngươi chưa tiếp xúc nhiều với hắn. Hắn đích thực là một tên vô sỉ tới cực điểm!
- Không có chuyện đó đâu, khả năng nhìn người của Mộng Tiểu Phàm ta rất tốt, gần như chưa bao giờ nhìn lầm ai!
Mộng Tiểu Phàm ngắt lời Lưu Tích Quân, lại tiếp tục công cuộc truyền bá những phẩm hạnh đức độ của Độc Cô Minh với quần hùng. Hành động của gã và Pháp Hải vô hình trung đã chia hung địa ra làm hai nửa. Một nữa dẫn đầu bởi Pháp Hải, Chu Tử và toàn bộ những thế lực đã có thiên kiêu táng mạng dưới tay Độc Cô Minh như Tiêu Dao tiên cung, Phiểu Miêu cung, Kim Sí tộc, Lý gia, Bá Đao phái… Ngay cả đám Xích Khao, Linh Minh và Tiểu Long Nữ cũng bắt đầu nghi hoặc lời của Pháp Hải, tham gia vào đội ngũ “Tru Minh” này.
Mà bên ủng hộ Độc Cô Minh ít tới cực điểm, ngoại từ Thẩm Yến, Ngọc Chân tử và Nguyệt Nhi ra thì chẳng còn ai. Ngay cả Côn Vũ, Lưu Tích Quân, Tiêu Ức Tình hay Phong Diệt mặt cũng đen như than khi nghe nhắc tới tên hắn.
Quan Thất, Sát Tiếu Thiên và Tây Tử Phượng sau khi tiến nhập vào hung địa thì hoàn toàn biến mất. Không một ai từng gặp bọn họ, giống như ba người này đã bốc hơi, đám thuộc hạ của họ cũng tản ra không ngừng tìm kiếm tung tích chủ nhân.
Bị liên minh “Tru Minh” này tổ chức truy sát, đội quân khô lâu của Độc Cô Minh dần dần chống cự không nổi, phải liên tục tháo lui. Nhưng dù tình thế có nguy hiểm đến cỡ nào đi nữa thì hắn cũng tuyệt đối không để lộ những thần thông mà mọi người đã biết đến của mình, chỉ đơn thuần dùng đao pháp bình thường để giao chiến.
- Độc Cô Minh, mau lột mặt nạ của ngươi ra đi! Đền mạng cho Lý công tử của nhà ta!
Người Lý gia đuổi sát sau lưng, kề vai với họ chính là Pháp Hải và Chu Tử, hai kẻ vô cùng nhiệt tình trong công cuộc “Tru Minh” này.
- Bọn ta đã biết tẩy của ngươi rồi, ngươi trốn không thoát đâu!
- Con mẹ các ngươi, từ thời thượng cổ đến nay còn chưa ai dám đuổi giết ta!
Độc Cô Minh vắt giò lên cổ mà chạy, phía sau hắn cặp khô lâu Tỏa Cốt và Tẫn Cốt cũng bám theo cực kỳ sát sao, liên tục tránh né đòn công kích của chúng thiên kiêu. Nhất là khô lâu Tẫn Cốt què chân kia mặc dù không ngừng cà nhắc nhưng lại hình thành một loại thân pháp kỳ lạ, về độ tinh diệu không hề thua kém Bách Bộ Hồng Trần của hắn bao nhiêu. Còn Tỏa Cốt thì đơn thuần dùng sự nhanh nhạy của mình phán đoán được phương hướng của Độc Cô Minh, biểu tình cực kỳ quyết đoán lạnh lùng, trên đường đi còn thuận tay giết vài mạng người, không hề giống với khô lâu tầm thường đã mất đi thần trí.
- Không còn nói lắp nữa sao? Độc Cô Minh, ngươi tới số rồi, trước đây ngươi dùng mưu kế hèn hạ lừa Pháp Hải ta. Bây giờ bị ta đuổi giết có cảm thấy tức giận không?
Pháp Hải cười ha hả, không ngừng đuổi theo sau. Nhưng đúng lúc này Chu Tử kéo y trở lại, nhíu mày nói:
- Hình như có chút không ổn… Tên kia mặc dù giống như đánh không lại chúng ta phải bỏ trốn nhưng ta cảm thấy sát khí của hắn ngày một tăng lên, e rằng có điểm gian trá trong đó…
- Yên tâm, phật môn của ta rất nhạy cảm với sát khí, ta còn không cảm thấy mà ngươi sợ cái gì! Đạo quân khô lâu cũng đã bị chúng ta đánh cho tan tác, chia năm xẻ bảy, không còn bảo vệ hắn được nữa. Mau truy sát Độc Cô Minh, đoạt lấy Toái Mộng đao và bí mật trên cơ thể hắn.
Pháp Hải nhất quyết phải truy đuổi tới cùng để rửa lại mối hận bị lột sạch chín phần tài bảo lần trước. Gia tài cả đời của y chỉ vì hai chữ “bồi thường” mà hoàn toàn mất sạch, sự cố này khiến y ấm ức mãi không thôi, mỗi lần nhìn lại khổ hải đang trống rỗng chỉ biết ngẩng đầu lên trời mà than khóc.
Thứ Chu Tử cảm nhận được cũng không hẳn là sát khí mà là loại “đao khí” đã áp súc, ngưng tụ đến cực điểm. Vì bản thân là kiếm tu, đã từng giao chiến vô số lần với đao tu ở Đông Hải nên thứ “đao khí” này khá quen thuộc với y.
Truy đuổi Độc Cô Minh và hai khô lâu thêm mấy dặm nữa thì đột nhiên Pháp Hải thấy hắn ngừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn mình.
- Quả nhiên có gian trá!
Chu Tử híp mắt, tuy vậy vẫn nhìn không ra xung quanh đã bị bố trí thứ gì.
Người Lý gia cười lạnh:
- Độc Cô Minh, hôm nay chúng ta có tới chín trăm người truy sát ngươi. Ngươi chắc chắn phải chết, không còn ai có thể cứu sống ngươi nữa đâu!
- Vậy sao?
Độc Cô Minh điềm tĩnh hỏi ngược lại, mà Tẫn Cốt bên cạnh hắn chợt ngẩng đầu lên trời rống lớn một tiếng. Sau tiếng rống của nó, từ phía dưới chân của đám thiên kiêu bỗng có vô số cánh tay xương trắng đâm thủng mặt đất vươn lên chộp lấy chân họ rồi kéo thật mạnh xuống.
- Có mai phục!
Chu Tử tái mặt. Dù cho y có tu vi Hỗn Nguyên đỉnh phong, chín trăm thiên kiêu cũng toàn là hào kiệt một phương nhưng đám khô lâu đang phục kích dưới mặt đất có quân số quá đông. Cứ một thiên kiêu lại bị hơn mười cánh tay giữ chặt chân lại, trong nhất thời khó cử động được.
- Giết!
Độc Cô Minh biết thời cơ phản kích đã đến, Toái Mộng đao trong tay chĩa thẳng về phía Chu Tử, miệng thét lớn. Ngay lập tức hai khô lâu Tẫn Cốt và Tỏa Cốt cũng tỏ ra điên cuồng xông vào thảm sát những thiên kiêu đã bị khóa chặt trên mặt đất. Không những thế từ bốn phương tám hướng còn có hơn năm ngàn khô lâu đang tạo thành vòng vây hỗ trợ họ.
- Độc Cô Minh, ngươi muốn bị năm đại lục phát lệnh tru diệt sao?
- Không giết các ngươi thì cũng sẽ bị các ngươi loan tin đuổi giết, chi bằng giết hết những kẻ có thể giết, để mai sau bớt đi kẻ địch, đỡ bị ngáng tay ngán chân!
Đáp lại lời một tuyệt đỉnh thiên kiêu của Lý gia là một đao như sắc đỏ ráng hồng buổi hoàng hôn cắt qua bầu trời. Đầu của y rơi xuống đất, khoảnh khắc mắt sắp nhắm lại vẫn kịp nhìn thấy cảnh tượng tộc nhân của mình bị một cơn mưa phùn lướt ngang qua, toàn thân xuất hiện vô số vết cắt sau đó ngã gục mà chết.
Pháp Hải nhìn thấy Tế Vũ đao trong Chân Võ Cửu Trảm thì hừ lạnh:
- Quả nhiên là ngươi! Chân Võ Cửu Trảm không xứng để một tên vô sỉ như ngươi thi triển!
Độc Cô Minh cười ha hả, vung đao đại sát tứ phương, máu thiên kiêu nhuộm đỏ y phục hắn. Sau bước chân hắn có vô số tu sĩ ngã gục xuống:
- Chân Võ Cửu Trảm đã thất truyền rồi, thứ mà ngươi thấy gọi là Độc Cô Cửu Trảm, là đao pháp do ta sáng tạo ra!
Hắn không hề nói ngoa. Cơ sở và ý cảnh của Chân Võ Cửu Trảm đã thất truyền theo cái chết của Chân Võ Thiên Tôn, thứ đao pháp mà Độc Cô Minh đang dùng là dựa trên ý cảnh của riêng hắn khi rơi vào hoàn cảnh giống ông ta. Cùng một hoàn cảnh, nhưng cách đối phó và ứng xử của hai người hoàn toàn khác xa nhau.
Ví như một đao Tế Vũ này của Chân Võ là loại ý cảnh vô thường, cảm nhận sự thay đổi thăng trầm của các triều đại tự cổ chí kim. Mà Độc Cô Minh lại là ý cảnh vô thường trong chính nhân sinh của hắn. Trước là ăn mày, nay lại là chí tôn thiên kiêu nổi danh Nam Hoang. Nhưng dù có thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp thế nào đi chăng nữa thì hắn vẫn luôn cảm thấy cô quạnh, xa lạ với thế giới này, giống như một cơn mưa phùn tuy mỹ lệ và mát mẻ nhưng chỉ là thoáng qua trong phút chốc. Khi mưa phùn biến mất thì thứ đọng lại trong lòng hắn sau cùng vẫn là trống rỗng và thê lương.
Kim cổ vô thường, một sớm kim phong, một chiều tế vũ, hỏi nhân sinh hà xứ bất tương phùng?
Nhân sinh vô thường, một sớm tế vũ, một chiều kim phong, hỏi kim cổ hà xứ bất tương phùng?
Một đao Tế Vũ như sự thê lương trong lòng hắn, khoảnh khắc chém xuống thì gần như giết chết toàn bộ những thiên kiêu còn sót lại của Lý gia tại Tuyệt Vọng Ma Uyên.