Phương Ngôn á một tiếng, lập tức đỏ mặt: "Tôi trời sinh thu hút con muỗi, đoán chừng có tôi ở đây, trong phòng mọi người cũng sẽ không có một con muỗi nào."
Tiêu Dư nhìn Hứa Nam Chinh một cái, cô chuyên tâm ăn: "Lão Kim, sau này dự toán mua muỗi không đốt cho giám đốc Phương. Nửa đêm hôm qua tôi bị anh ta gõ cửa tỉnh giấc, hôm nay buổi trưa muốn ngủ bổ sung, lại bị anh ta đánh thức, món nợ này tính thế nào?"
Cô nói xong một câu, những người còn lại trong phòng cũng cười lên.
Lão Kim rất là phối hợp bổ sung một câu: "Tiểu tử cậu, thành thật giao phó, nội bộ công ty BBS bình chọn cái gì hoa đó, có phải là tên tiểu tử cậu làm cho hay không? Rốt cuộc cho tiểu tử cậu cơ hội đến bên cạnh quản lý Tiêu rồi, muốn bồi dưỡng tình cảm cũng tìm một cái cớ thật hay một chút, sao mỗi lần đều là muỗi không đốt vậy?"
Phương Ngôn lại à một tiếng: "Lão Kim ông cũng đã nghe đến sao?"
Mọi người lại cười.
Phương Ngôn không ngừng giải thích mình thật không có ý đó, là thật sự bị con muỗi đốt chết. . . . . . Cuối cùng vẫn là Hứa Nam Chinh gõ bàn một cái nói, ý bảo tiếp tục họp.
Bởi vì sinh nhật mẹ, Tiêu Dư nói với anh từ Mã Lai trở về nước trước hai ngày.
Trở về nước là chuyến bay đêm, cả một buổi chiều hai người ngâm mình ở Kuala Lumpur, dùng ước chừng thời gian ba tiếng, từ đầu con phố A La ăn đến đầu một con phố khác. Trước kia nghỉ phép đúng là như vậy, so sánh với Hứa Nặc đổ máu, cô thích ăn hơn, còn vô cùng hứng thú đi phố quà vặt người đến người đi.
Cái bàn không lớn, bị cô gọi đầy ắp.
Thời tiết rất nóng, hai người cũng ra rất nhiều mồ hôi, món cuối cùng bưng lên còn là thịt xương trà* nóng hầm hập.
(*Thịt xương trà (Bak Kut) là một món ăn nấu chín thịt trong nước dùng kiêm uống nước trà, lưu hành phổ biến ở tỉnh Phúc Kiến, Quảng Đông và những nơi khác. Súp thịt sườn heo tươi, thêm một loạt các đồ gia vị và thảo dược đun sôi, có thể vừ ăn vừa uống trà. Trong tiếng Phúc Kiến còn được gọi là Bak-Kut-Teh)
"Nói tiếng Thượng Hải cả buổi, em sẽ không nói chuyện nữa đâu." Tiêu Dư cầm cái muỗng, nếm thử một miếng.
Bởi vì người bán quá nhiệt tình, không ngừng dùng tiếng Trung tiếng Nhật tiếng Hàn đến xò xét quốc tịch, cô đành phải cố ý liều mạng nói vài câu tiếng Thượng Hải với Hứa Nam Chinh, tuy anh không có nói, nhưng cũng ở Thượng Hải hai ba năm, luôn có thể nghe hiểu.
Vì vậy anh liền im lặng, mặc cho cô làm cho những người kia tiến tới gần người không phân rõ quốc tịch, không thể nào đẩy mạnh tiêu thụ.
"Nói thật chúng ta thua thiệt nhất, lúc lên đại học người khác gọi điện thoại về nhà, người nhà nói đều nghe không hiểu, dốc sức bảo vệ tiếng địa phương. Khi đó cả lớp chỉ có em và Giai Hòa là người Bắc kinh, muốn nói cái gì cũng lặng lẽ nhắn tin, vừa lên tiếng ai cũng biết. . . . . ."
Thật ra thì cô chỉ hâm mộ, hâm mộ người khác gọi điện thoại cho bạn trai, người trong nhà, nói tiếng quê hương, nói nhỏ giống như là rất bí mật.
Bị kích thích quá lâu, cô cũng đã từng thử ở phòng ngủ gọi điện thoại cho Hứa Nam Chinh bằng giọng điệu đó. Vốn tưởng rằng khi hai người còn bé đi theo dì ở nước Pháp ba năm, dùng từ cơ bản vẫn có thể, mà dù sao học lúc rất nhỏ, rất nhiều lời cô đều nói không chuẩn, Hứa Nam Chinh cũng nghe không hiểu ra sao, dở khóc dở cười.
Anh dùng chiếc đũa giúp cô lấy thịt cá kỳ dị ra, một đống đầy ắp trên bàn: "Còn ba tiếng nữa, còn muốn ăn cái gì nữa không?"
"No rồi." Cô làm vẻ mặt thỏa mãn.
"Lần đầu tiên anh dẫn em tới Mã Lai, là ăn thịt xương trà ở nhà hàng này." Hứa Nam Chinh để chiếc đũa xuống.
Cô cười: "Đối với việc ăn giỏi của em, có phải anh đã sớm căm thù đến tận xương tủy rồi hay không?"
Anh đẩy cả chén thịt cá nướng tới cạnh tay cô: "Thói quen rồi."
Cô cười, lại cúi đầu ăn canh. Thịt xương trà nồng đậm rất thơm, hòa tan rất nhiều hương liệu, dược liệu, còn có cả múi tỏi.
Trong đắng có ngọt.
Đây là trong lòng cô từng có với anh.
Lần đầu tiên tới Mã Lai, vẫn là mười mấy năm trước, trạm cuối cùng trong chuyến du lịch năm đó. Có lẽ là dọc theo đường đi ăn quá nhiều cơm Tây, đến nơi này ngược lại cực kỳ vui mừng, tương tự như thói quen ăn uống, rốt cuộc dạ dày cô giảm bớt sự kêu réo. Hứa Viễn Hàng và mình đều mười mấy tuổi, chính là tuổi thích ăn nhất, gần như đi lui đi tới cả con đường ăn ba lần.
Nhớ đến lúc đó nghe hướng dẫn viên du lịch, mới đầu vẫn rất hào hứng bừng bừng, đến cuối cùng lại bị mình làm cho tức giận đến đen mặt.
"Anh còn nhớ rõ không? Lần đầu tiên chúng ta đắc tội hướng dẫn viên du lịch?"
Anh nhìn cô: "Tháp đôi ở Mã Lai?"
Cô cắn cái muỗng cười: "Mỗi lần nhớ tới chuyện này, đều cảm thấy anh không tiếp tục học kiến trúc, thật là đáng tiếc."
Khi đó vừa mới xuống máy bay, liền bắt đầu giới thiệu một chút phong cảnh ở Kuala Lumpur, tòa nhà Petronas Towers cao nhất Mã Lai.
Cô thuận miệng hỏi một câu cao bao nhiêu, trả lời lại là tám mươi tám tầng. Cô lập tức lắc đầu, cầm cánh tay của Hứa Nam Chinh nói, Thượng Hải có tòa nhà cao như vậy, tại sao lại chạy tới đây xem? Hướng dẫn viên du lịch lập tức hiểu cô nói đến Kim Mậu*, cực kỳ cường điệu một câu, Petronas Towers cao hơn Kim Mậu 100m. Một câu nói, hoàn toàn khơi dậy tình yêu nước trong cô, trả lời cao cũng không nhất định tốt.
(*Kim Mậu: Tòa nhà Kim Mậu hay Tháp Kim Mậu (Jin Mao Building hay Jin Mao Tower) là tòa nhà chọc trời cao thứ 5 Trung Quốc, tại Phố Đông, Thượng Hải.)
Vì vậy hai người yêu nước, bởi vì chuyện này mà cãi nhau.
Khi đó cô mới mười mấy tuổi, hoàn toàn nói không lại hướng dẫn viên du lịch.
Cuối cùng chỉ có thể tức giận siết cánh tay Hứa Nam Chinh, vốn cho rằng với tính cách của anh, khẳng định sẽ khinh thường giúp mình. Không ngờ, đến khi mình nghèo từ, anh rất bình tĩnh phân tích thấu đáo từ góc độ kiến trúc, liệt kê từng chỗ tốt của Kim Mậu, làm hướng dẫn viên du lịch á khẩu nói không nên lời.
Nói mười phút, một phút cô nghe cũng không hiểu, nhưng mà sùng bái không thôi.
"Nói thật, khi đó có phải anh gạt người hay không?"
Anh cúi đầu đốt thuốc, cười rất nhạt: "Đương nhiên là gạt người, khi đó mới năm nhất, có thể biết cái gì? Chính là học một đống thuật ngữ chuyên ngành, dùng để lừa gạt người ngoài. Thấy em đã tức giận sắp khóc, cũng không thể bỏ qua."
Nhớ lại rất lâu trước kia, hiện lên từng chuyện của cô, đại đa số nhớ lại đều có liên quan đến anh.
Giống như vò Nữ Nhi Hồng bị chôn sâu dưới đất, rượu ngon lâu năm, một khi vạch trần giấy dán nắp, đặc biệt là mùi rượu, đã say lòng người.
Cô cười, múc một muỗng canh, đưa tới bên miệng anh: "Rất thơm, mười năm như một ngày."
Anh sáp lên muỗng, uống nửa miệng.
Thu cái muỗng lại, cô uống nửa muỗng còn lại xong: "Tính tiền đi, em muốn đi siêu thị mua chút gia vị."
Anh cười, một bộ dạng anh bỏ qua vẻ mặt của e: "Lần trước em cũng mua, dì chỉ nhớ rõ em nói muốn thả múi tỏi, kết quả thả đầy một nồi tỏi, ba em ăn xong rất là ‘tán dương’ một phen, đã quên toàn bộ rồi sao?"
Cô cười: "Lần này để em làm, chỉ làm cho anh ăn."
Khó được ăn ngon lại có tác dụng kèm của thuốc.
Bổ nước, bổ máu, bổ khí, nhuận phổi, mọi thứ cũng đều vì thân thể khỏe mạnh của anh.
Nhất thời vui mừng, hai người thật sự đi dạo siêu thị.
Cô đi tới giữa kệ hàng, rất nhanh tìm đến cái kệ để gia vị nấu nướng, đặc biệt là có bốn năm loại gia vị nấu thịt xương trà. Cô cố gắng xác định thật lâu, đáng tiếc là xem không hiểu, đóng gói lại nhìn không ra khác nhau chỗ nào.
"Mua loại nào đây?"
"Tùy em."
Cô buồn bực, thật sự nhìn không ra khác nhau chỗ nào, quay đầu muốn nhìn một chút xem bốn phía có người để hỏi hay không. Không thấy nhân viên siêu thị, lại đụng vào tầm mắt của anh. Anh cũng cười nhìn cô, cách rất gần, gần đến trình độ nguy hiểm.
Cô muốn nói cái gì, lại nghe thấy ở một đầu kệ hàng khác, rõ ràng có người sắp xếp đồ lên. Người rất nhỏ bé lễ phép nhắc nhở như vậy, trong nháy mắt làm cô đỏ mặt, vẫn không quên da mặt dày đi hỏi nhân viên siêu thị đứng đối diện, những thứ gia vị này khác nhau ở chỗ nào.
Người phụ nữ trung niên kia đi vòng qua kệ hàng, một bên tỉ mỉ giảng giải cách dùng khác nhau, vừa nhìn bọn họ, ánh mắt hơi nhắc nhở.
Cô chột dạ cầm hai mươi mấy gói, Hứa Nam Chinh mới nhỏ giọng hỏi: "Mua nhiều như vậy?"
"Người ta ở siêu thị làm xằng làm bậy, đương nhiên là muốn bồi thường rồi." Cô cũng nhỏ giọng. "Đừng quên tôn giáo tín ngưỡng ở đây, anh đã phạm vào đại kỵ."
Khi ngồi lên máy bay cô đã mệt mỏi không thôi.
Chờ nữ tiếp viên hàng không kéo màn, cô mới phát hiện chỉ có mình và Hứa Nam Chinh, còn có một phụ nữ bọc từ đầu đến chân. Khi còn bé bị ông nội giáo dục quá nhiều, cô nghiện bảo vệ tôn giáo tín ngưỡng của người khác, thế cho nên ánh mắt liếc Hứa Nam Chinh ý bảo đừng quá thân thiết.
Đến cuối khi cùng mơ mơ màng màng ngủ lại mơ hồ nghe Hứa Nam Chinh nói với chị gái kia, đưa cho tôi là được rồi.
Cô trộm mở mắt, nhìn anh nhận lấy tấm chăn mỏng, rất nhẹ nhàng đắp kín.
Cho đến khi thu tay lại, anh mới chậm rãi nói một câu: "Em còn có thể mở mắt lớn chút nữa."
Cô điều chỉnh tư thế, gò má dựa vào thành ghế nhìn anh. Dưới tấm chăn mỏng tay vuốt ve từ đầu ngón tay của anh, một đường trượt đến trong lòng bàn tay. Vì vậy tay hai người, liền tự nhiên nắm dưới tấm chăn mỏng, giữ chặt cùng một chỗ.
Cẩn thận, che che giấu giấu, giống như là tâm trạng yêu sớm khi còn trẻ.
Cô cười, nhẹ giọng hỏi: "Nói thật, anh và em ở chung một chỗ, có cảm giác loạn luân hay không?"
Anh cau mày: "Có một ít, trước kia anh còn rất nghiêm túc nghiên cứu qua, thay tả bú sữa thế nào cho em."
Cô dở khóc dở cười: "Vâng, tình yêu chúng ta thuần khiết lắm."
Anh cười, dường như thật sự nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mới nói: "Ba anh chỉ có một đứa con trai là anh, dường như ăn nói không tốt lắm."
Lời nói rất chậm, ẩn ý rõ ràng.
Cô im lặng không lên tiếng, lại cảm giác, thiêu cháy từng tầng một từ bên trong ra ngoài, ngay cả tay bị anh nắm cũng có chút nóng lên.
Thời điểm chọn bữa ăn, cô cố ý không nói lời nào.
Nhìn anh chọn thức ăn mình thích nhất, có loại cảm giác cực kỳ thỏa mãn. Thật ra thì, trước kia cũng là anh làm những thứ này, nhưng rơi vào trong mắt trong lòng càng thêm hành hạ, luôn nghĩ là, tại sao đối tốt với em như vậy, lại không thể gần một bước nữa.
Mà bây giờ, nó đã làm thỏa mãn cô.
Cô uống ngụm rượu đỏ, nhỏ giọng hỏi: "Nếu như mà toàn thân em che kín, chỉ chừa một đôi mắt, anh sẽ thích em không?"
Trái lại anh rất hài lòng với giả thiết này: "Thật ra thì anh rất thích loại khuôn phép này, phụ nữ chỉ có thể cho chồng nhìn."
"Điển hình là chủ nghĩa Đại Nam Tử, cùng một dạng với ba anh."
"Anh và Tiểu Hàng làm bia đỡ đạn cho em bao nhiêu lần rồi?" Anh cười. "Lúc em còn nhỏ không cảm thấy đẹp mắt bao nhiêu, không ngờ trưởng thành phiền toái cũng không ít."
Cô nhướng mày: "Muốn khen em đẹp mắt thì nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng."
Thật ra thì, khi đó cầu xin anh giúp mình đuổi tiểu nam sinh, chỉ là muốn để cho anh tạm thời làm bạn trai của mình, cho dù là giả vờ.
Rốt cuộc anh cười lên, lại gần bên tai cô: "Nhiều người nhiều tai, chừa chút mặt mũi."
Cô nghiêng đầu, âm thanh rất nhẹ: "Thật ra thì, em vẫn cảm thấy anh nhìn rất tốt, khi còn bé soi gương vẫn nghĩ, tại sao ánh mắt em không có sâu như anh, sống mũi không có cao như anh. . . . . ."
Yếu ớt thì thầm, hai người nhìn nhau, nghe được hô hấp của nhau.
Cô khẽ nâng khóe miệng, lắc đầu, ý bảo anh không nên vượt qua.
Qua thật lâu, anh mới khẽ thở dài một hơi: "Lần sau, đi nước Pháp."
"Tại sao? Không phải là anh không thích nước Pháp sao?"
Anh cười: "Hiện tại thích."
Bình luận facebook