Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Thấy vua Gia Ninh nhướng mày, Triệu Phúc suy nghĩ một chút rồi lên tiếng "Bệ hạ, lão nô thấy Tĩnh An Hầu quân với Ôn thị lang rất hợp nhau, e là có chút tình thân, vào ngày đầu năm mới, Hầu quân còn đưa hắn đến núi Phù Lăng. Xem ra vị kia cũng để mắt tới Ôn thị lang."
"Hắn là do một tay Thái tử dạy dỗ, dĩ nhiên có thể vào lọt vào mắt Đế Thịnh Thiên."
Trước khi Tiên đế băng hà, đến cuối cùng Bệ hạ vẫn không thể làm cho Tiên đế và Đế gia chủ hoàn toàn yên tâm giao giang sơn lại cho ngài ấy, chuyện này vẫn luôn là tâm bệnh của Bệ hạ. Hiện nay, Ôn Sóc do một tay Thái tử dạy dỗ có thể khiến Đế Thịnh Thiên yêu thích, sợ là trong lòng ngài ấy có một loại cảm giác thắng lợi.
Triệu Phúc sờ sờ mũi, không dám nói ra những lời trong lòng.
"Trẫm không nghi ngờ lòng trung thành của Ôn Sóc với Thái tử, nhưng hắn qua lại thân cận với Đế gia cũng không phải chuyện tốt. Triệu Phúc, đi điều tra xem Đế Tử Nguyên đối đãi với Ôn Sóc thế nào, để tránh sau này gặp phiền phức."
"Vâng." Triệu Phúc đáp lời, lại nói "Bệ hạ, đoàn sứ giả của Đông Khiên đã đến, ba ngày sau sẽ cùng công chúa Bắc Tần Mạc Sương chính thức vào cung yết kiến Bệ hạ."
"Bảo Nội vụ phủ chuẩn bị yến tiệc trong Ngự hoa viên."
"Vâng, Bệ hạ có cần thông báo trước với công chúa An Ninh không ......?"
Theo Triệu Phúc thấy, hôn sự của Thái tử đã chắc như đinh đóng cột, chỉ có chuyện hoàng tử Đông Khiên cầu cưới vẫn còn là ẩn số. Hơn nữa, Bệ hạ áy náy với công chúa An Ninh, sợ là không nỡ để tính cách kiên cường khí khái của nàng chịu uất ức trong hậu cung Đông Khiên.
"Mấy ngày nay không có tin tức gì của An Ninh, đi đâu rồi?" nét mặt vua Gia Ninh có chút chần chờ. Với tính cách của ông, dù trong lòng áy náy với An Ninh, cũng không kéo thể diện xuống mà thừa nhận.
"Mấy ngày nay, công chúa không ra khỏi phủ, nghe nói mỗi ngày đều luyện kiếm. Thi tướng quân vốn định về Tây Bác, cũng vì lo lắng cho công chúa nên đã ở lại."
Vua Gia Ninh cân nhắc một chút, đột nhiên lên tiếng "Thi Tranh Ngôn cũng không tệ, cũng xứng với An Ninh."
Triệu Phúc nghe lời này của vua Gia Ninh, nghĩ càng xa hơn. Chuyện công chúa An Ninh và Thi thiếu soái qua lại cũng không phải chuyện gì bí mật, chỉ là nếu Bệ hạ thật sự ban hôn cho công chúa An Ninh và Thi gia, thì tuyệt đối không phải thành toàn cho chuyện tình cảm nữ nhi đơn giản như vậy. Thi gia nắm trong tay hai trăm ngàn đại quân ở Tây Bắc, công chúa một khi gả đi, Thi gia sẽ càng trung thành với hoàng thất.
"Vậy Tam hoàng tử của Đông Khiên ......"
Vua Gia Ninh ngừng một chút, do dự hồi lâu, nhíu mày nói "Trước tiên phái người đến biệt uyển, thương lượng với Tam hoàng tử, Trẫm bằng lòng tặng cho Đông Khiên một trăm ngàn lượng lương thực, đổi một công chúa khác gả đi. Nếu hắn bằng lòng, ngươi đi báo chuyện này với Tề tần, Trẫm chọn Tam hoàng tử Đông Khiên làm phò mã của Thiều Hoa, nếu Thiều Hoa ngoan ngoãn đợi gả, Trẫm tự nhiên sẽ triệu Tiểu Cửu từ Tây Bắc trở về."
Cũng không phải vì phủ Tả tướng đã sụp đổ, nên vua Gia Ninh mới không thể dung nạp một nữ nhi, chỉ là ngoài An Ninh, công chúa đến tuổi hôn phối của hoàng thất Đại Tĩnh chỉ có Thiều Hoa.
Triệu Phúc nhớ tới vị công chúa Thiều Hoa nửa đời hưởng vinh hoa kiêu ngạo, thấp giọng đáp 'vâng', rồi lui ra ngoài.
Quả nhiên, Đông Khiên là quốc gia có nhiều gò núi, xưa nay rất ít lương thực, mỗi năm không biết có bao nhiêu con dân chết đói. Tam hoàng tử nghe vua Gia Ninh bằng lòng ban cho một trăm ngàn lượng lương thực, liền sảng khoái đồng ý chuyện này.
Trong cung Chung Tú, hai mẹ con Tề tần quỳ gối tiếp chỉ. Nghe xong ý chỉ của vua Gia Ninh, Tề tần ngã quỵ xuống đất, sắc mặt trắng bệch, tay giơ lên mấy lần, chậm chạp không nhận lấy thánh chỉ trong tay Triệu Phúc.
Đều nói đế vương bạc tình, nàng cả đời ở chốn thâm cung vì người, nay gia tộc và phụ thân sụp đổ, đến cả nữ nhi duy nhất nàng cũng không bảo vệ được.
"Nương nương, Bệ hạ đã nói, chỉ cần công chúa bằng lòng gả đi, những chuyện nương nương làm trước kia, Bệ hạ sẽ không nhắc tới nữa."
Tề tần sững sờ, mất đi phản ứng. Những chuyện mà nàng làm, lẽ nào vua Gia Ninh đã sớm biết rồi sao?
Vẻ mặt Thiều Hoa sững lại, mím môi, lại bình tĩnh đến không ngờ, nàng đứng dậy tiếp thánh chỉ, nói với Triệu Phúc "Đa tạ công công truyền chỉ, xin bẩm báo phụ hoàng thay Thiều Hoa, Thiều Hoa tạ ân điển của phụ hoàng."
Lần đầu tiên Triệu Phúc nhìn thẳng vào Thiều Hoa đánh giá vài lần, không hổ là công chúa trưởng thành trong hoàng gia, tính tình quyết đoán, biết nên lựa chọn thế nào. Hắn trịnh trọng gật đầu, hành lễ với Thiều Hoa "Lão nô nhất định truyền lời của công chúa."
Tề tần ngẩn người nhìn Triệu Phúc lui ra ngoài, đột nhiên đứng dậy đoạt lấy thánh chỉ trong tay Thiều Hoa chạy ra ngoài "Ta đi cầu xin phụ hoàng của con, Thiều Hoa, con sao thể tiếp chỉ, dựa vào đâu con phải thay An Ninh đi hòa thân!"
Thiều Hoa gắt gao kéo nàng lại "Mẫu phi, người hãy nghĩ tới Cửu đệ!"
Tề tần ngây ra tại chỗ, cả người run rẩy, mềm nhũn ngã xuống đất "Thiều Hoa, là mẫu phi vô dụng, không bảo vệ được con."
Thiều Hoa ôm lấy nàng, giọng nói chua xót, lại trưởng thành rất nhiều "Mẫu phi, hoàng tỷ thiện chiến, phụ hoàng sẽ không gả tỷ ấy cho Đông Khiên. Trong cung chỉ có tuổi của con là thích hợp, đây cũng không phải chuyện xấu, nếu ngày sau Tam hoàng tử có thể kế thừa hoàng vị, con chính là Hoàng hậu của Đông Khiên. Chỉ cần Cửu đệ có thể trở về, dù Thái tử có đăng cơ, ngày sau người cũng có thể cùng đệ ấy rời phủ hưởng tuổi thọ, con ở Đông Khiên mới có được chỗ dựa. Ngoại công không còn nữa, tướng phủ cũng sụp đổ, mẫu phi, người chúng ta có thể dựa vào bây giờ chỉ còn Cửu đệ thôi."
Tề tần làm sao không biết đạo lý này, chỉ là nàng không cam lòng, nhẫn nhịn mười mấy năm, đến hôm nay lại rơi vào kết cục này, nghĩ đến những gì nàng đã làm trong hậu cung mấy năm qua, nàng rùng mình một cái, đây đều là báo ứng!
Trong cung Chung Tú buồn rầu ảm đạm, nhưng trong kinh thành lại không như thế. Tin tức Thiều Hoa thay An Ninh gả đến Đông Khiên vừa truyền ra, các triều thần đều tán thành, dù sao một công chúa Thiều Hoa nghĩ thế nào cũng đều có lợi hơn một An Ninh anh dũng thiện chiến.
Trong phủ công chúa, sắc mặt An Ninh bình tĩnh khi nghe tin này, nàng ôm tách trà nóng nằm trên ghế gỗ dưới hành lang, nhìn chằm chằm những phiến lá rơi trong viện, cả người lười biếng, như thể nghe một tin chẳng liên quan.
An Ninh cứ luôn như vậy kể từ khi Thái tử bị giam vào Tông Nhân phủ. Thi Tranh Ngôn lo lắng cho nàng, lại không nghĩ ra cách, chỉ đành nói chuyện với nàng mỗi ngày.
Hắn tách hạt dưa rồi đặt vào tay An Ninh, an ủi nói "An Ninh, Bệ hạ nghĩ đến tình cha con, mới không gả nàng đến Đông Khiên. Thái tử gϊếŧ Tả tướng, ngày sau Thiều Hoa sẽ rơi vào tình cảnh khó xử ở kinh thành, không có nhà công hầu nào dám cưới nàng, nàng gả tới Đông Khiên cũng tốt."
An Ninh thờ ơ ăn hạt dưa, cong cong môi "Ông ấy chẳng qua là nghĩ ta còn có thể dẫn binh, gả đến Đông Khiên sẽ không có lợi mà thôi."
Lời an ủi của hắn bị chặn trong cổ họng, đành phải đổi chủ đề "Điện hạ đến bây giờ vẫn còn bị giam trong Tông Nhân phủ, xem ý của Bệ hạ hẳn là sẽ không dễ bỏ qua chuyện này."
Ánh mắt An Ninh có chút gợn sóng, lắc đầu "Chỉ có hoàng huynh mới giữ vững được giang sơn Đại Tĩnh, phụ hoàng sẽ không động đến ngôi vị Đông cung của hoàng huynh. Ông ấy giam hoàng huynh, chỉ là muốn cho huynh ấy một chút giáo huấn."
Thi Tranh Ngôn hiếu kỳ "Muội làm sao biết được?"
Nét mặt An Ninh sững lại, nhắm mắt "Đoán thôi."
Thi Tranh Ngôn thấy nàng lại trở thành dáng vẻ như vậy, đang định nghĩ ra một số chủ đề thú vị hơn. Giọng trầm thấp của An Ninh đã truyền tới "Tranh Ngôn, qua vài ngày nữa, ta sẽ dâng tấu lên phụ hoàng, chúng ta cùng nhau trở về Tây Bắc."
Thi Tranh Ngôn rất bất ngờ. Phủ Tĩnh An Hầu chống đối hoàng gia, Thái tử bị giam ở Tông Nhân phủ, quốc hôn của ba nước sắp diễn ra. Kinh thành đang hỗn loạn, An Ninh cũng không thể buông bỏ chuyện nào, có thế nào cũng không nên chọn lúc này về Tây Bắc mới đúng? Hơn nữa ......
"Lúc trước không phải muội từng xin chỉ, Bệ hạ nói nếu muội không thành hôn, thì không thể về Tây Bắc sao?"
An Ninh đột nhiên khẽ cười ra tiếng, nàng mở mắt nhìn về phía hoàng thành, vẻ mặt chua xót không nói nên lời "Bây giờ ông ấy sẽ không nói câu này nữa, tác dụng của ta ở kinh đã dùng xong rồi, bây giờ ông ấy đang cần ta về trấn giữ Tây Bắc mới đúng."
"An Ninh?" Thi Tranh Ngôn bị sắc mặt của An Ninh làm cho giật mình, nắm lấy tay nàng chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
"Phụ hoàng này của ta, giỏi nhất là việc dùng người. Thần tử như vậy, đám nhi tử nữ nhi chúng ta cũng không ngoại lệ." nàng an tĩnh nói xong câu này thì miễn cưỡng cười cười, đột nhiên đứng dậy.
"Muội muốn rời phủ?"
"Ừm, trước khi đi, ta muốn gặp một người."
Phủ Tĩnh An Hầu, Đế Tử Nguyên nghe thấy An Ninh đến thăm, mày hơi nhướng, bảo Uyển Cầm dẫn nàng vào sân đợi, sau đó nàng một mình đi đến nhà kho của Hầu phủ.
Một lúc sau, An Ninh đang phơi nắng ấm áp cả người, nheo mắt thấy Đế Tử Nguyên ôm một chiếc hộp cũ kĩ bước ra, nhướng mày "Ây dô, mấy ngày không gặp, ngươi lại trở nên khách khí rồi, còn chuẩn bị quà cho ta?"
Đế Tử Nguyên thành thật gật đầu, đặt chiếc hộp vào tay An Ninh, ngồi vào phía bên cạnh "Chuẩn bị cho ngươi đó."
An Ninh nghi ngờ mở hộp gỗ ra, nhìn thấy đồ vật bên trong thì ngẩn người.
Bên trong là một roi dài, có dấu vết cọ sát, có thể nhìn ra thường có người mang theo bên cạnh để chơi đùa.
Đây là món quà của Tịnh Huyền đại sư tặng An Ninh lúc nàng rời khỏi Thái Sơn năm bảy tuổi. Năm đó Đế Tử Nguyên về Tấn Nam đã cưỡng đoạt đem theo, nàng từng hỏi Đế Thừa Ân tung tích của vật này, lúc đó Đế Thừa Ân nói roi này đã sớm mất rồi.
Sờ vào roi này khiến người khác thấy hoài niệm, trong lòng An Ninh chua xót, ngẩng đầu nói "Không ngờ ngươi vẫn còn giữ, ta cứ tưởng ......"
"Tưởng ta vứt nó rồi?" Đế Tử Nguyên chỉ vào cây roi "Ta ở Tấn Nam mười năm, vẫn luôn cất giữ nó. Năm đó cưỡng đoạt đồ của ngươi, dĩ nhiên phải trả lại toàn vẹn cho ngươi."
An Ninh biết Đế Tử Nguyên nói đùa, đây là món quà Tịnh Huyền đại sư tặng, có ý nghĩa rất lớn với An Ninh. Nàng trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu "Thứ ngươi nợ ta, sau mười một năm đã trả hết rồi. Nhưng mà Tử Nguyên, thứ ta nợ ngươi, cả đời này cũng không thể trả hết."
Không đợi Đế Tử Nguyên lên tiếng, nàng đã khẽ nói "Ta đã biết án oan của Đế gia năm đó là một tay phụ hoàng gây ra."
Trong sân nhỏ trở nên an tĩnh, ánh mắt Đế Tử Nguyên có chút ngạc nhiên, nàng không muốn nhất chính là để An Ninh biết chân tướng của chuyện này, vì với nàng mà nói chuyện này quá tàn nhẫn.
"Ta tưởng rằng ta đã trả cho ngươi một chân tướng và công đạo, không ngờ đến cuối cùng lại là ta khiến chân tướng vĩnh viễn bị chôn vùi."
"An Ninh, ban đầu chúng ta đều không biết chân tướng, là ta đã ép ngươi chỉ tội Thái hậu trên điện Nhân Đức, chuyện này không phải lỗi của ngươi."
"Ta biết, Tử Nguyên." An Ninh rũ mắt "Ta chỉ là không vượt qua được chuyện này."
"Ngươi muốn về Tây Bắc?"
An Ninh gật đầu "Ta đến đây để từ biệt ngươi, cả đời này của ta sợ là sẽ không về kinh thành nữa."
Đế Tử Nguyên ngẩn người, trầm mặc hồi lâu, chỉ nói một câu "Ta biết rồi."
Những năm qua, nàng và An Ninh đều mang gánh nặng trên vai từng bước đi tới, đến lúc này sức cùng lực kiệt, thương tích đầy mình. Có lẽ An Ninh rời khỏi đây chính là kết cục tốt nhất với nàng.
An Ninh mỉm cười nhẹ nhõm, đứng dậy bước ra ngoài sân, đi được hai bước thì dừng lại.
"Tử Nguyên, dù tương lai ra sao, ngươi và hoàng huynh cũng phải sống thật tốt."
Tử Nguyên không trả lời, có vài chuyện không thể dễ dàng hứa nếu không làm được.
"An Ninh, bảo trọng."
An Ninh thở dài một tiếng, gật đầu, rời khỏi sân.
Đế Tử Nguyên nhìn bóng lưng của nàng, chợt nhớ tới những ngày tháng vô tư khi nàng và An Ninh cùng chơi đùa nghịch tuyết trong Ngự hoa viên nhiều năm về trước.
Nàng không muốn thừa nhận rằng có lẽ khoảng thời gian vui vẻ ngỗ ngược nhất trong mười chín năm cuộc đời của nàng ...... chính là một năm đó nàng từ Tấn Nam vào kinh thành.
Trong suốt mấy năm đầu nàng trở về Tấn Nam, từng ngày từng đêm nàng muốn xóa sạch trí nhớ của mình về Hàn Diệp và An Ninh, để nàng chỉ còn lại thù hận với Hàn gia, nhưng cuối cùng, vẫn không làm được.
Dấu vết của hai người này trong cuộc đời nàng quá sâu. Dù nàng có dốc hết sức lực cũng không cách nào xóa bỏ.
Sau đó cô tổ mẫu nói với nàng: cả đời của một người, luôn sẽ có những ký ức đáng nhớ, như vậy mới có thể bước tiếp, một mình vững vàng bước tiếp.
"Hắn là do một tay Thái tử dạy dỗ, dĩ nhiên có thể vào lọt vào mắt Đế Thịnh Thiên."
Trước khi Tiên đế băng hà, đến cuối cùng Bệ hạ vẫn không thể làm cho Tiên đế và Đế gia chủ hoàn toàn yên tâm giao giang sơn lại cho ngài ấy, chuyện này vẫn luôn là tâm bệnh của Bệ hạ. Hiện nay, Ôn Sóc do một tay Thái tử dạy dỗ có thể khiến Đế Thịnh Thiên yêu thích, sợ là trong lòng ngài ấy có một loại cảm giác thắng lợi.
Triệu Phúc sờ sờ mũi, không dám nói ra những lời trong lòng.
"Trẫm không nghi ngờ lòng trung thành của Ôn Sóc với Thái tử, nhưng hắn qua lại thân cận với Đế gia cũng không phải chuyện tốt. Triệu Phúc, đi điều tra xem Đế Tử Nguyên đối đãi với Ôn Sóc thế nào, để tránh sau này gặp phiền phức."
"Vâng." Triệu Phúc đáp lời, lại nói "Bệ hạ, đoàn sứ giả của Đông Khiên đã đến, ba ngày sau sẽ cùng công chúa Bắc Tần Mạc Sương chính thức vào cung yết kiến Bệ hạ."
"Bảo Nội vụ phủ chuẩn bị yến tiệc trong Ngự hoa viên."
"Vâng, Bệ hạ có cần thông báo trước với công chúa An Ninh không ......?"
Theo Triệu Phúc thấy, hôn sự của Thái tử đã chắc như đinh đóng cột, chỉ có chuyện hoàng tử Đông Khiên cầu cưới vẫn còn là ẩn số. Hơn nữa, Bệ hạ áy náy với công chúa An Ninh, sợ là không nỡ để tính cách kiên cường khí khái của nàng chịu uất ức trong hậu cung Đông Khiên.
"Mấy ngày nay không có tin tức gì của An Ninh, đi đâu rồi?" nét mặt vua Gia Ninh có chút chần chờ. Với tính cách của ông, dù trong lòng áy náy với An Ninh, cũng không kéo thể diện xuống mà thừa nhận.
"Mấy ngày nay, công chúa không ra khỏi phủ, nghe nói mỗi ngày đều luyện kiếm. Thi tướng quân vốn định về Tây Bác, cũng vì lo lắng cho công chúa nên đã ở lại."
Vua Gia Ninh cân nhắc một chút, đột nhiên lên tiếng "Thi Tranh Ngôn cũng không tệ, cũng xứng với An Ninh."
Triệu Phúc nghe lời này của vua Gia Ninh, nghĩ càng xa hơn. Chuyện công chúa An Ninh và Thi thiếu soái qua lại cũng không phải chuyện gì bí mật, chỉ là nếu Bệ hạ thật sự ban hôn cho công chúa An Ninh và Thi gia, thì tuyệt đối không phải thành toàn cho chuyện tình cảm nữ nhi đơn giản như vậy. Thi gia nắm trong tay hai trăm ngàn đại quân ở Tây Bắc, công chúa một khi gả đi, Thi gia sẽ càng trung thành với hoàng thất.
"Vậy Tam hoàng tử của Đông Khiên ......"
Vua Gia Ninh ngừng một chút, do dự hồi lâu, nhíu mày nói "Trước tiên phái người đến biệt uyển, thương lượng với Tam hoàng tử, Trẫm bằng lòng tặng cho Đông Khiên một trăm ngàn lượng lương thực, đổi một công chúa khác gả đi. Nếu hắn bằng lòng, ngươi đi báo chuyện này với Tề tần, Trẫm chọn Tam hoàng tử Đông Khiên làm phò mã của Thiều Hoa, nếu Thiều Hoa ngoan ngoãn đợi gả, Trẫm tự nhiên sẽ triệu Tiểu Cửu từ Tây Bắc trở về."
Cũng không phải vì phủ Tả tướng đã sụp đổ, nên vua Gia Ninh mới không thể dung nạp một nữ nhi, chỉ là ngoài An Ninh, công chúa đến tuổi hôn phối của hoàng thất Đại Tĩnh chỉ có Thiều Hoa.
Triệu Phúc nhớ tới vị công chúa Thiều Hoa nửa đời hưởng vinh hoa kiêu ngạo, thấp giọng đáp 'vâng', rồi lui ra ngoài.
Quả nhiên, Đông Khiên là quốc gia có nhiều gò núi, xưa nay rất ít lương thực, mỗi năm không biết có bao nhiêu con dân chết đói. Tam hoàng tử nghe vua Gia Ninh bằng lòng ban cho một trăm ngàn lượng lương thực, liền sảng khoái đồng ý chuyện này.
Trong cung Chung Tú, hai mẹ con Tề tần quỳ gối tiếp chỉ. Nghe xong ý chỉ của vua Gia Ninh, Tề tần ngã quỵ xuống đất, sắc mặt trắng bệch, tay giơ lên mấy lần, chậm chạp không nhận lấy thánh chỉ trong tay Triệu Phúc.
Đều nói đế vương bạc tình, nàng cả đời ở chốn thâm cung vì người, nay gia tộc và phụ thân sụp đổ, đến cả nữ nhi duy nhất nàng cũng không bảo vệ được.
"Nương nương, Bệ hạ đã nói, chỉ cần công chúa bằng lòng gả đi, những chuyện nương nương làm trước kia, Bệ hạ sẽ không nhắc tới nữa."
Tề tần sững sờ, mất đi phản ứng. Những chuyện mà nàng làm, lẽ nào vua Gia Ninh đã sớm biết rồi sao?
Vẻ mặt Thiều Hoa sững lại, mím môi, lại bình tĩnh đến không ngờ, nàng đứng dậy tiếp thánh chỉ, nói với Triệu Phúc "Đa tạ công công truyền chỉ, xin bẩm báo phụ hoàng thay Thiều Hoa, Thiều Hoa tạ ân điển của phụ hoàng."
Lần đầu tiên Triệu Phúc nhìn thẳng vào Thiều Hoa đánh giá vài lần, không hổ là công chúa trưởng thành trong hoàng gia, tính tình quyết đoán, biết nên lựa chọn thế nào. Hắn trịnh trọng gật đầu, hành lễ với Thiều Hoa "Lão nô nhất định truyền lời của công chúa."
Tề tần ngẩn người nhìn Triệu Phúc lui ra ngoài, đột nhiên đứng dậy đoạt lấy thánh chỉ trong tay Thiều Hoa chạy ra ngoài "Ta đi cầu xin phụ hoàng của con, Thiều Hoa, con sao thể tiếp chỉ, dựa vào đâu con phải thay An Ninh đi hòa thân!"
Thiều Hoa gắt gao kéo nàng lại "Mẫu phi, người hãy nghĩ tới Cửu đệ!"
Tề tần ngây ra tại chỗ, cả người run rẩy, mềm nhũn ngã xuống đất "Thiều Hoa, là mẫu phi vô dụng, không bảo vệ được con."
Thiều Hoa ôm lấy nàng, giọng nói chua xót, lại trưởng thành rất nhiều "Mẫu phi, hoàng tỷ thiện chiến, phụ hoàng sẽ không gả tỷ ấy cho Đông Khiên. Trong cung chỉ có tuổi của con là thích hợp, đây cũng không phải chuyện xấu, nếu ngày sau Tam hoàng tử có thể kế thừa hoàng vị, con chính là Hoàng hậu của Đông Khiên. Chỉ cần Cửu đệ có thể trở về, dù Thái tử có đăng cơ, ngày sau người cũng có thể cùng đệ ấy rời phủ hưởng tuổi thọ, con ở Đông Khiên mới có được chỗ dựa. Ngoại công không còn nữa, tướng phủ cũng sụp đổ, mẫu phi, người chúng ta có thể dựa vào bây giờ chỉ còn Cửu đệ thôi."
Tề tần làm sao không biết đạo lý này, chỉ là nàng không cam lòng, nhẫn nhịn mười mấy năm, đến hôm nay lại rơi vào kết cục này, nghĩ đến những gì nàng đã làm trong hậu cung mấy năm qua, nàng rùng mình một cái, đây đều là báo ứng!
Trong cung Chung Tú buồn rầu ảm đạm, nhưng trong kinh thành lại không như thế. Tin tức Thiều Hoa thay An Ninh gả đến Đông Khiên vừa truyền ra, các triều thần đều tán thành, dù sao một công chúa Thiều Hoa nghĩ thế nào cũng đều có lợi hơn một An Ninh anh dũng thiện chiến.
Trong phủ công chúa, sắc mặt An Ninh bình tĩnh khi nghe tin này, nàng ôm tách trà nóng nằm trên ghế gỗ dưới hành lang, nhìn chằm chằm những phiến lá rơi trong viện, cả người lười biếng, như thể nghe một tin chẳng liên quan.
An Ninh cứ luôn như vậy kể từ khi Thái tử bị giam vào Tông Nhân phủ. Thi Tranh Ngôn lo lắng cho nàng, lại không nghĩ ra cách, chỉ đành nói chuyện với nàng mỗi ngày.
Hắn tách hạt dưa rồi đặt vào tay An Ninh, an ủi nói "An Ninh, Bệ hạ nghĩ đến tình cha con, mới không gả nàng đến Đông Khiên. Thái tử gϊếŧ Tả tướng, ngày sau Thiều Hoa sẽ rơi vào tình cảnh khó xử ở kinh thành, không có nhà công hầu nào dám cưới nàng, nàng gả tới Đông Khiên cũng tốt."
An Ninh thờ ơ ăn hạt dưa, cong cong môi "Ông ấy chẳng qua là nghĩ ta còn có thể dẫn binh, gả đến Đông Khiên sẽ không có lợi mà thôi."
Lời an ủi của hắn bị chặn trong cổ họng, đành phải đổi chủ đề "Điện hạ đến bây giờ vẫn còn bị giam trong Tông Nhân phủ, xem ý của Bệ hạ hẳn là sẽ không dễ bỏ qua chuyện này."
Ánh mắt An Ninh có chút gợn sóng, lắc đầu "Chỉ có hoàng huynh mới giữ vững được giang sơn Đại Tĩnh, phụ hoàng sẽ không động đến ngôi vị Đông cung của hoàng huynh. Ông ấy giam hoàng huynh, chỉ là muốn cho huynh ấy một chút giáo huấn."
Thi Tranh Ngôn hiếu kỳ "Muội làm sao biết được?"
Nét mặt An Ninh sững lại, nhắm mắt "Đoán thôi."
Thi Tranh Ngôn thấy nàng lại trở thành dáng vẻ như vậy, đang định nghĩ ra một số chủ đề thú vị hơn. Giọng trầm thấp của An Ninh đã truyền tới "Tranh Ngôn, qua vài ngày nữa, ta sẽ dâng tấu lên phụ hoàng, chúng ta cùng nhau trở về Tây Bắc."
Thi Tranh Ngôn rất bất ngờ. Phủ Tĩnh An Hầu chống đối hoàng gia, Thái tử bị giam ở Tông Nhân phủ, quốc hôn của ba nước sắp diễn ra. Kinh thành đang hỗn loạn, An Ninh cũng không thể buông bỏ chuyện nào, có thế nào cũng không nên chọn lúc này về Tây Bắc mới đúng? Hơn nữa ......
"Lúc trước không phải muội từng xin chỉ, Bệ hạ nói nếu muội không thành hôn, thì không thể về Tây Bắc sao?"
An Ninh đột nhiên khẽ cười ra tiếng, nàng mở mắt nhìn về phía hoàng thành, vẻ mặt chua xót không nói nên lời "Bây giờ ông ấy sẽ không nói câu này nữa, tác dụng của ta ở kinh đã dùng xong rồi, bây giờ ông ấy đang cần ta về trấn giữ Tây Bắc mới đúng."
"An Ninh?" Thi Tranh Ngôn bị sắc mặt của An Ninh làm cho giật mình, nắm lấy tay nàng chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
"Phụ hoàng này của ta, giỏi nhất là việc dùng người. Thần tử như vậy, đám nhi tử nữ nhi chúng ta cũng không ngoại lệ." nàng an tĩnh nói xong câu này thì miễn cưỡng cười cười, đột nhiên đứng dậy.
"Muội muốn rời phủ?"
"Ừm, trước khi đi, ta muốn gặp một người."
Phủ Tĩnh An Hầu, Đế Tử Nguyên nghe thấy An Ninh đến thăm, mày hơi nhướng, bảo Uyển Cầm dẫn nàng vào sân đợi, sau đó nàng một mình đi đến nhà kho của Hầu phủ.
Một lúc sau, An Ninh đang phơi nắng ấm áp cả người, nheo mắt thấy Đế Tử Nguyên ôm một chiếc hộp cũ kĩ bước ra, nhướng mày "Ây dô, mấy ngày không gặp, ngươi lại trở nên khách khí rồi, còn chuẩn bị quà cho ta?"
Đế Tử Nguyên thành thật gật đầu, đặt chiếc hộp vào tay An Ninh, ngồi vào phía bên cạnh "Chuẩn bị cho ngươi đó."
An Ninh nghi ngờ mở hộp gỗ ra, nhìn thấy đồ vật bên trong thì ngẩn người.
Bên trong là một roi dài, có dấu vết cọ sát, có thể nhìn ra thường có người mang theo bên cạnh để chơi đùa.
Đây là món quà của Tịnh Huyền đại sư tặng An Ninh lúc nàng rời khỏi Thái Sơn năm bảy tuổi. Năm đó Đế Tử Nguyên về Tấn Nam đã cưỡng đoạt đem theo, nàng từng hỏi Đế Thừa Ân tung tích của vật này, lúc đó Đế Thừa Ân nói roi này đã sớm mất rồi.
Sờ vào roi này khiến người khác thấy hoài niệm, trong lòng An Ninh chua xót, ngẩng đầu nói "Không ngờ ngươi vẫn còn giữ, ta cứ tưởng ......"
"Tưởng ta vứt nó rồi?" Đế Tử Nguyên chỉ vào cây roi "Ta ở Tấn Nam mười năm, vẫn luôn cất giữ nó. Năm đó cưỡng đoạt đồ của ngươi, dĩ nhiên phải trả lại toàn vẹn cho ngươi."
An Ninh biết Đế Tử Nguyên nói đùa, đây là món quà Tịnh Huyền đại sư tặng, có ý nghĩa rất lớn với An Ninh. Nàng trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu "Thứ ngươi nợ ta, sau mười một năm đã trả hết rồi. Nhưng mà Tử Nguyên, thứ ta nợ ngươi, cả đời này cũng không thể trả hết."
Không đợi Đế Tử Nguyên lên tiếng, nàng đã khẽ nói "Ta đã biết án oan của Đế gia năm đó là một tay phụ hoàng gây ra."
Trong sân nhỏ trở nên an tĩnh, ánh mắt Đế Tử Nguyên có chút ngạc nhiên, nàng không muốn nhất chính là để An Ninh biết chân tướng của chuyện này, vì với nàng mà nói chuyện này quá tàn nhẫn.
"Ta tưởng rằng ta đã trả cho ngươi một chân tướng và công đạo, không ngờ đến cuối cùng lại là ta khiến chân tướng vĩnh viễn bị chôn vùi."
"An Ninh, ban đầu chúng ta đều không biết chân tướng, là ta đã ép ngươi chỉ tội Thái hậu trên điện Nhân Đức, chuyện này không phải lỗi của ngươi."
"Ta biết, Tử Nguyên." An Ninh rũ mắt "Ta chỉ là không vượt qua được chuyện này."
"Ngươi muốn về Tây Bắc?"
An Ninh gật đầu "Ta đến đây để từ biệt ngươi, cả đời này của ta sợ là sẽ không về kinh thành nữa."
Đế Tử Nguyên ngẩn người, trầm mặc hồi lâu, chỉ nói một câu "Ta biết rồi."
Những năm qua, nàng và An Ninh đều mang gánh nặng trên vai từng bước đi tới, đến lúc này sức cùng lực kiệt, thương tích đầy mình. Có lẽ An Ninh rời khỏi đây chính là kết cục tốt nhất với nàng.
An Ninh mỉm cười nhẹ nhõm, đứng dậy bước ra ngoài sân, đi được hai bước thì dừng lại.
"Tử Nguyên, dù tương lai ra sao, ngươi và hoàng huynh cũng phải sống thật tốt."
Tử Nguyên không trả lời, có vài chuyện không thể dễ dàng hứa nếu không làm được.
"An Ninh, bảo trọng."
An Ninh thở dài một tiếng, gật đầu, rời khỏi sân.
Đế Tử Nguyên nhìn bóng lưng của nàng, chợt nhớ tới những ngày tháng vô tư khi nàng và An Ninh cùng chơi đùa nghịch tuyết trong Ngự hoa viên nhiều năm về trước.
Nàng không muốn thừa nhận rằng có lẽ khoảng thời gian vui vẻ ngỗ ngược nhất trong mười chín năm cuộc đời của nàng ...... chính là một năm đó nàng từ Tấn Nam vào kinh thành.
Trong suốt mấy năm đầu nàng trở về Tấn Nam, từng ngày từng đêm nàng muốn xóa sạch trí nhớ của mình về Hàn Diệp và An Ninh, để nàng chỉ còn lại thù hận với Hàn gia, nhưng cuối cùng, vẫn không làm được.
Dấu vết của hai người này trong cuộc đời nàng quá sâu. Dù nàng có dốc hết sức lực cũng không cách nào xóa bỏ.
Sau đó cô tổ mẫu nói với nàng: cả đời của một người, luôn sẽ có những ký ức đáng nhớ, như vậy mới có thể bước tiếp, một mình vững vàng bước tiếp.
Bình luận facebook