Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 145
Hiếm khi có được ngày nắng ở nơi Tây Bắc tuyết lớn nhiều ngày.
Đế Tử Nguyên mở mắt, nhìn ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ có chút choáng váng. Nàng ngồi dậy trên giường, từng cơn đau đầu ập đến, đã bao nhiêu năm không say như vậy rồi? Nhớ tới những lời bâng quơ mà nàng nói trước mộ An Ninh, Đế Tử Nguyên xoa xoa mày, nàng làm sao về được vậy ......?
"Gan của nàng cũng thật lớn, tửu lượng còn không bằng đứa trẻ mười mấy tuổi, còn dám uống say trong tuyết?" tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, bóng người màu xanh bước vào trong phòng.
Ngược chiều sáng, gương mặt người tới có chút mơ hồ, nhưng Đế Tử Nguyên có thể nhận ra giọng nói này. Hôm qua là ngày giỗ của An Ninh, rốt cuộc huynh ấy cũng đến rồi.
Che giấu sự ấm áp trong mắt, Đế Tử Nguyên ngẩng đầu "Là huynh đưa ta về sao?"
Hàn Diệp đặt bát canh giải rượu trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, trầm ngâm đáp "Nói đúng hơn là nàng được ta cõng về." hắn nói xong, ngồi xuống một bên, liếc nhìn bát canh giải rượu một cái.
Đế Tử Nguyên có chút xấu hổ ho khan một tiếng, bưng bát canh giải rượu lên uống cạn. Ánh mắt nàng thoáng rơi trên mặt Hàn Diệp một hồi, vừa nhìn liền ngẩn người.
Một năm đẫm máu trên chiến trường, gương mặt Hàn Diệp càng lạnh lùng hơn. Dù là nàng, cũng không thể nhìn ra ẩn ý sâu xa trong mắt của Hàn Diệp. Lúc vừa đến Tây Bắc, quan hệ giữa hai người vừa mới dịu đi, giờ phút này lại bị chia cắt bởi cái chết của An Ninh, khi gặp lại chỉ còn bầu không khí im lặng cô đọng.
"Thành Huệ An thế nào rồi?" không khí có chút ngột ngạt, Đế Tử Nguyên đặt bát xuống hỏi.
"Trận chiến ác liệt nửa tháng trước, quân đội Bắc Tần đã rút về thành Quân Hiến, Tiên Vu Hoán tổn thương nguyên khí, trong vòng nửa tháng không còn sức chiến đấu. Thành Huệ An có Ôn Sóc, tạm thời không cần lo lắng."
Sau một năm giằng co, hi sinh không ít lão tướng, chỉ có thể để tướng lĩnh ít từng trải bù vào. Đường Thạch ở lại thành Nghiêu Thủy, trấn giữ Đồng quan, Ôn Sóc ở thành Huệ An, Quy Tây đóng quân ở Sơn Nam, còn về Uyển Thư, Đế Tử Nguyên để nàng ở Nghiệp thành nguy hiểm nhất. Luận về điều binh dời tướng, không ai trong số những người này sánh được với Uyển Thư từ nhỏ đã lăn lộn trong quân doanh cùng với Đế Tử Nguyên.
Hai người đều không nhắc đến lý do trở về thành Thanh Nam trong lúc còn chiến tranh. Có đôi lúc, không nói gì sẽ càng tốt hơn.
Đế Tử Nguyên đứng dậy, đi tới bàn cát trong góc phòng "Dù sao Tiên Vu Hoán cũng là lão tướng của Bắc Tần. Nếu không phải chúng ta một Đông một Tây kìm hãm ông ta, một năm qua cũng khó mà khiến ông ta rút lui. Mùa đông ở Tây Bắc giá rét kéo dài, Bắc Tần lương thực ít ỏi, quân của bọn chúng tiến sâu vào Tây Bắc sẽ không đủ lương thực, trận chiến này kéo dài một năm, triều đình Bắc Tần cũng không còn vững chắc như hồi đầu khai chiến. Nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn không có lợi với chúng ta, tướng sĩ Đại Tĩnh phần lớn là người phương Nam, không quen thuộc với địa hình Tây Bắc, không chống chọi được với thời tiết khắc nghiệt, chiến lực của kỵ binh không bằng người Bắc Tần. Lại thêm đánh trên hai trận tuyến, binh lực không đủ, năm ngoái kho lương Giang Nam bị lũ lụt làm hư hại, đánh một trận kéo dài cả năm, lương thảo dự trữ không còn bao nhiêu."
Là thống soái cao nhất ở Tây Bắc, Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên đã sớm biết tất cả lương thảo từ Giang Nam và Trung Nguyên đều được chuyển đến Tây Bắc một tháng trước, hiện nay không vắt ra được một hạt nào. Một khi gián điệp Bắc Tần biết được tin này, lòng quân Tây Bắc chắc chắn sẽ tan rã.
Hàn Diệp nghiêm túc gật đầu "Hoàng thúc của Bắc Tần vương, Đức vương Mạc Vân vẫn luôn thèm muốn ngôi vị Bắc Tần vương, ông ta đã nhiều lần đề nghị bãi chức thống soái của Tiên Vu Hoán trên triều đình Bắc Tần, để các tướng lĩnh thủ hạ có thể nắm giữ binh quyền. Nếu trong ba tháng Tiên Vu Hoán không chiếm được Đại Tĩnh, triều đình Bắc Tần sẽ có nội chiến nghiêm trọng. Tử Nguyên, nàng đoán xem Bắc Tần vương sẽ làm thế nào?"
Tiên Vu Hoán đổi thành người của Mạc Vân đồng nghĩa với việc giao chiến công cuối cùng và binh quyền nơi biên cương Bắc Tần vào tay Mạc Vân, trừ phi Bắc Tần vương là kẻ ngốc, nếu không sẽ không bao giờ hạ loại thánh chỉ ngu ngốc như vậy.
"Vẫn còn ba tháng nữa, nếu Tiên Vu Hoán lập lại chiến công, Bắc Tần vương nhất định sẽ bác bỏ ý kiến của chúng thần, đánh tiếp trận này, hạ gục Đại Tĩnh chúng ta, cùng Đông Khiên nuốt trọn Trung Nguyên. Nếu Tiên Vu Hoán không chấn chỉnh lại cờ trống, ba tháng sau, nếu Bắc Tần vẫn còn nắm quyền kiểm soát thành Vân Cảnh và thành Quân Hiến ...... Mạc Thiên rất có thể dùng hai thành này để uy hiếp, gửi hòa thư đến Đại Tĩnh, yêu cầu Đại Tĩnh bồi thường binh khí và lương thực tính theo ngày, để dập tắt chính kiến bất đồng ở Bắc Tần!"
Bắc Tần vương vẫn luôn chú trọng đại cục, nếu biết không thể chiếm được Đại Tĩnh trong thời gian ngắn, nhất định sẽ lựa chọn quyết định có lợi nhất cho Bắc Tần, cần bỏ thì bỏ. Một khi hắn đề xuất nghị hòa, thế cục ở chiến trường Tây Bắc sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát của Đế Tử Nguyên và Hàn Diệp, phải đợi vua Gia Ninh ở cách xa ngàn dặm ban ngự chỉ, chiến hay hòa chỉ có người cai trị hai nước mới có thể đưa ra quyết định. Trận chiến này đã làm tổn thương nguyên khí của Đại Tĩnh, nhưng không làm lung lay căn cơ ở Tấn Nam, quân công của nàng ở Tây Bắc càng cao, thì sự uy hiếp ngày sau với Hàn gia càng lớn. Nếu Bắc Tần cam lòng từ bỏ hai thành, với tình hình hiện tại của vua Gia Ninh, chưa chắc sẽ đồng ý nghị hòa.
Đối với Hàn Trọng Viễn mà nói, có Đế gia ở đây, Bắc Tần không phải là mối uy hiếp lớn nhất của Đại Tĩnh và hoàng triều Hàn thị.
Đế Tử Nguyên không phải trời sinh cuồng chiến tranh, cũng chưa từng nghĩ sẽ dựa vào quân công và xương máu đặt nền móng cho căn cơ, nhưng dân chúng vô tội ở năm thành Tây Bắc chết oan, hàng trăm ngàn binh lính đã hi sinh ......
Nếu đến cuối cùng đây là trận chiến thất bại cầu hòa, nàng làm sao đối mặt với An Ninh chiến đấu đến giây phút cuối cùng dưới thành Thanh Nam, làm sao xứng với cái chết bi thảm của Thi lão tướng quân ở thành Quân Hiến?
"Tử Nguyên, trong vòng ba tháng, chúng ta bắt buộc phải đoạt lại thành Quân Hiến và thành Vân Cảnh, nếu không ba tháng sau, chờ đợi chúng ta chỉ có một trận chiến bại cầu hòa."
Giọng của Hàn Diệp vang lên cắt ngang suy nghĩ của Đế Tử Nguyên. Nàng ngẩng đầu nhìn Hàn Diệp, hàng mày đang cau lại giãn ra, gật đầu "Ừm, vẫn còn ba tháng, dù Tiên Vu Hoán ở đây, chúng ta cũng không thể thua." nàng dừng một chút, lại nói "Ba ngày trước ta đã gửi thư về Tấn Nam, bảo Lạc thúc dùng danh nghĩa phủ Tĩnh An Hầu mượn lương thảo từ dân chúng Tấn Nam, trong vòng một tháng lương thảo sẽ vào đến Tây Bắc, số lương thảo này vừa hay có thể chống đỡ được ba tháng."
Đế gia đã phải đi đến bước đường dùng danh nghĩa phủ Tĩnh An Hầu mượn lương thảo từ dân chúng, có thể thấy lương thảo dự trữ đã hết từ lâu. Trong một năm qua, Tấn Nam xuất binh xuất lương, gần như dốc hết toàn lực đánh trận này. Dù hắn có là Thái tử Đại Tĩnh, trong lúc quốc gia gặp nạn, cũng chưa chắc làm tốt làm nhiều hơn nàng. Chỉ là những chuyện này ở trong mắt phụ hoàng, e rằng ông sẽ nghĩ Đế Tử Nguyên thu phục lòng người, tranh đoạt quân công.
Trong lòng Hàn Diệp dâng trào suy nghĩ, ngoài mặt cũng chỉ gật đầu nói "Như vậy thì tốt", sau đó hỏi "Chuyện vận chuyển lương thảo từ Tấn Nam không thể giấu được gián điệp Bắc Tần, với tính cách thận trọng của Tiên Vu Hoán, để nắm bắt thời gian ba tháng cuối cùng, ông ta nhất định sẽ chặn số lương thảo này được đưa đến các thành Tây Bắc."
Hắn nhặt thanh gỗ, vẽ một đường từ Đồng quan đến thành Huệ An trên bàn cát "Lương thảo phải được chia làm hai đường đưa đến thành Huệ An và Nghiệp thành càng sớm càng tốt sau khi đi qua Đồng quan, thành Huệ An chỉ đi qua vùng bình nguyên, được thủ quân các thành tiếp ứng, Tiên Vu Hoán không có cơ hội để tận dụng." thanh gỗ dừng lại ở phía Bắc, Hàn Diệp hơi trầm ngâm "Đến Nghiệp thành nhất định phải vượt núi Hổ Tiếu, ngọn núi nằm tại nơi giao giữa Đại Tĩnh và Bắc Tần, đường đi hiểm trở, nếu Tiên Vu Hoán bố trí mai phục, nhất định sẽ tại núi này. Ta đã gửi thư đến thành Sơn Nam, bảo Quy Tây đến Đồng quan tiếp ứng đội ngũ vận chuyển lương thảo, đích thân hộ tống số lương thảo này về Nghiệp thành ......"
"Không cần, ta đã chọn được người thích hợp vận chuyển lương thảo." Đế Tử Nguyên cắt ngang lời của Hàn Diệp, chỉ về phía mình "Ta thích hợp hơn Quy Tây."
"Làm bừa!" sắc mặt Hàn Diệp nghiêm lại, trong lòng có chút tức giận "Tử Nguyên, nàng là thống soái phía Đông, sao có thể dễ dàng mạo hiểm? Huống chi công lực của nàng chỉ mới khôi phục được một nửa, hiện nay kiếm thuật của Quy Tây cao hơn nàng, hắn hoàn toàn có thể chặn được mai phục của Tiên Vu Hoán."
"Ta đương nhiên biết số lương thảo này quan trọng, cách Nghiệp thành trăm dặm là thành Vân Cảnh, nếu không có lương thảo, thành Vân Cảnh vốn không cần đánh trận này. Núi Hổ Tiếu là một trong những cấm địa ở Tây Bắc, chướng khí dày đặc, đường mòn trong núi chằng chịt, nếu không cẩn thận sẽ bị lạc, có thể chết trong trận mai phục của quân Bắc Tần hoặc chết trong miệng thú dữ trên núi. Tuy Quy Tây kiếm thuật cao, nhưng chỉ có thể gϊếŧ địch, không thể dẫn đường, nếu tướng sĩ vận chuyển lương thảo trúng phải chướng khí, không thoát được cái chết, dựa vào sức một mình hắn, sao có thể chuyển hàng trăm xe lương thảo lên núi?"
"Nếu nàng biết chuyến đi này đến cả Quy Tây cũng không phải chuyện dễ dàng, vô cùng nguy hiểm, nói gì đến nàng?"
Thấy Hàn Diệp nghi hoặc nhìn sang, Đế Tử Nguyên đè thấp giọng nói "Hàn Diệp, mấy năm trước ta từng đến Tây Bắc một lần, cô tổ mẫu dẫn ta từ Tấn Nam đến Tây Bắc, đưa ta đi dạo Tây Bắc trong ba tháng, ta đã đích thân đi khắp các nơi, các thành trì, các núi ở Tây Bắc, bao gồm cả núi Hổ Tiếu."
Vẻ mặt Hàn Diệp kinh ngạc, ánh mắt phức tạp khó diễn tả. Đi dạo ở biên cương, ghi nhớ từng thành trì từng ngọn núi ...... nàng đã biết sớm muộn gì hai nhà Hàn Đế cũng sẽ có một trận chiến, đến cả loại chuẩn bị này cũng đã làm xong rồi.
"Nàng đến Tây Bắc lúc nào?" Hàn Diệp thấp giọng nói.
"Mười hai tuổi." Đế Tử Nguyên vội vàng trả lời, không muốn nhắc tới chủ đề này nữa, nói "Cứ để ta vận chuyển lương thảo đến Nghiệp thành, Bắc Tần tổn thương nguyên khí, lương thảo của bọn họ cũng không đủ, trong vòng nửa tháng sẽ không đủ sức chiến đấu, chúng ta vừa lúc nhân cơ hội này vận chuyển lương thảo đến các thành, chuẩn bị mọi thứ."
Đế Tử Nguyên kiên quyết, lại nói rất hợp lý, Hàn Diệp không phải người không biết nặng nhẹ, trầm mặc một hồi rồi gật đầu đồng ý "Chuyện này cứ làm theo lời nàng nói, ngày mai ta về thành Huệ An bảo người tiếp ứng lương thảo, Nghiệp thành giao cho nàng."
Hắn nói xong liền bước ra ngoài, vừa đến cửa đã nghe giọng của Đế Tử Nguyên truyền tới "Hàn Diệp."
Hàn Diệp dừng bước chân, quay người lại. Đế Tử Nguyên đứng bên bàn cát hơi cúi đầu, khuôn mặt ẩn dưới ánh nắng ngược chiều, nhìn không rõ cảm xúc. Hắn không nói gì, đợi Đế Tử Nguyên lên tiếng.
"Nếu ......" Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, hai tay vô thức nắm chặt mép bàn cát "Nếu lúc đó ta không để An Ninh đến thành Thanh Nam, có lẽ nàng sẽ không, sẽ không ......."
Không khí đột nhiên ngưng trệ, vốn thư phòng đã ngột ngạt cũng mất đi chút hòa dịu cuối cùng.
"Không liên quan đến nàng." Hàn Diệp cắt ngang lời chưa nói hết của Đế Tử Nguyên "Ban đầu là An Ninh chủ động xin lệnh, không ai biết Tiên Vu Hoán sẽ tăng binh ở thành Thanh Nam. Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, muội ấy là tướng quân, cũng là công chúa, bảo vệ dân chúng và quốc thổ là trách nhiệm của muội ấy, từ khi bước vào Tây Bắc, muội ấy nên có ý thức về tử trận sa trường. Không chỉ muội ấy, dù ngày nào đó chúng ta chết ở Tây Bắc, thì cũng là chuyện sớm đã được định sẵn."
Khi Hàn Diệp nói lời này, rất bình tĩnh. Không phải loại phai nhạt tình cảm máu mủ ruột rà, mà là ánh mắt tê dại đã quen với sống chết, còn cả sự thờ ơ bất chợt với Đế Tử Nguyên khi nhắc về An Ninh.
"Huống chi ...... người đã không còn, nói nhiều cũng vô ích. Tử Nguyên, cái chết của muội ấy không liên quan đến nàng, không cần để tâm." Hàn Diệp nói xong, cũng không nhìn Đế Tử Nguyên, xoay người rời khỏi thư phòng.
Tiếng bước chân xa dần, Đế Tử Nguyên mím môi, từ từ buông lỏng bàn tay siết chặt bàn cát.
Hàn Diệp không phải không để tâm, An Ninh và hắn thân thiết từ nhỏ, đến cả nàng cũng không thể đối mặt với cái chết của An Ninh, huống chi người huynh trưởng như hắn. Dù có che giấu tốt đến đâu, Đế Tử Nguyên cũng có thể nhìn thấy cảm xúc toát ra từ ánh mắt của Hàn Diệp. Hắn đang trách nàng, không phải trách nàng ban đầu để An Ninh đến thủ thành Thanh Nam, mà là trách nàng ép An Ninh đến Tây Bắc xa xôi, đến lúc chết cũng chuộc tội thay Hàn gia.
Ân oán hai nhà Hàn Đế, nói đến cùng, có liên quan gì đến An Ninh?
Sau khi An Ninh chết, chuyện Đế Tử Nguyên hối hận nhất đời này chính là kéo nàng cuốn vào ân oán của hai nhà, ép nàng chỉ tội người thân trên điện Nhân Đức. Tuệ Đức thái hậu có sai thế nào, vua Gia Ninh có tàn độc ra sao, họ với An Ninh, cũng như tiền bối Đế gia chết oan với nàng.
Chỉ là đến hôm nay, cũng như Hàn Diệp nói ------ người đã không còn, nói nhiều cũng vô ích?
Rốt cuộc, chính tay nàng đã hủy cả đời của An Ninh ......
Tiếng thở dài trầm thấp vang trong thư phòng, hồi lâu cũng chưa thể tiêu tan.
Ngoài tiểu viện, Hàn Diệp dừng bước chân. Hắn quay đầu, xuyên qua trùng trùng điệp điệp tầng hoa mai, nhìn Đế Tử Nguyên đứng lẻ loi quay lưng trong thư phòng, sự thờ ơ quở trách trong mắt dần tan đi, trong con ngươi đen tối không còn cảm xúc gì nữa.
Đế Tử Nguyên mở mắt, nhìn ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ có chút choáng váng. Nàng ngồi dậy trên giường, từng cơn đau đầu ập đến, đã bao nhiêu năm không say như vậy rồi? Nhớ tới những lời bâng quơ mà nàng nói trước mộ An Ninh, Đế Tử Nguyên xoa xoa mày, nàng làm sao về được vậy ......?
"Gan của nàng cũng thật lớn, tửu lượng còn không bằng đứa trẻ mười mấy tuổi, còn dám uống say trong tuyết?" tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, bóng người màu xanh bước vào trong phòng.
Ngược chiều sáng, gương mặt người tới có chút mơ hồ, nhưng Đế Tử Nguyên có thể nhận ra giọng nói này. Hôm qua là ngày giỗ của An Ninh, rốt cuộc huynh ấy cũng đến rồi.
Che giấu sự ấm áp trong mắt, Đế Tử Nguyên ngẩng đầu "Là huynh đưa ta về sao?"
Hàn Diệp đặt bát canh giải rượu trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, trầm ngâm đáp "Nói đúng hơn là nàng được ta cõng về." hắn nói xong, ngồi xuống một bên, liếc nhìn bát canh giải rượu một cái.
Đế Tử Nguyên có chút xấu hổ ho khan một tiếng, bưng bát canh giải rượu lên uống cạn. Ánh mắt nàng thoáng rơi trên mặt Hàn Diệp một hồi, vừa nhìn liền ngẩn người.
Một năm đẫm máu trên chiến trường, gương mặt Hàn Diệp càng lạnh lùng hơn. Dù là nàng, cũng không thể nhìn ra ẩn ý sâu xa trong mắt của Hàn Diệp. Lúc vừa đến Tây Bắc, quan hệ giữa hai người vừa mới dịu đi, giờ phút này lại bị chia cắt bởi cái chết của An Ninh, khi gặp lại chỉ còn bầu không khí im lặng cô đọng.
"Thành Huệ An thế nào rồi?" không khí có chút ngột ngạt, Đế Tử Nguyên đặt bát xuống hỏi.
"Trận chiến ác liệt nửa tháng trước, quân đội Bắc Tần đã rút về thành Quân Hiến, Tiên Vu Hoán tổn thương nguyên khí, trong vòng nửa tháng không còn sức chiến đấu. Thành Huệ An có Ôn Sóc, tạm thời không cần lo lắng."
Sau một năm giằng co, hi sinh không ít lão tướng, chỉ có thể để tướng lĩnh ít từng trải bù vào. Đường Thạch ở lại thành Nghiêu Thủy, trấn giữ Đồng quan, Ôn Sóc ở thành Huệ An, Quy Tây đóng quân ở Sơn Nam, còn về Uyển Thư, Đế Tử Nguyên để nàng ở Nghiệp thành nguy hiểm nhất. Luận về điều binh dời tướng, không ai trong số những người này sánh được với Uyển Thư từ nhỏ đã lăn lộn trong quân doanh cùng với Đế Tử Nguyên.
Hai người đều không nhắc đến lý do trở về thành Thanh Nam trong lúc còn chiến tranh. Có đôi lúc, không nói gì sẽ càng tốt hơn.
Đế Tử Nguyên đứng dậy, đi tới bàn cát trong góc phòng "Dù sao Tiên Vu Hoán cũng là lão tướng của Bắc Tần. Nếu không phải chúng ta một Đông một Tây kìm hãm ông ta, một năm qua cũng khó mà khiến ông ta rút lui. Mùa đông ở Tây Bắc giá rét kéo dài, Bắc Tần lương thực ít ỏi, quân của bọn chúng tiến sâu vào Tây Bắc sẽ không đủ lương thực, trận chiến này kéo dài một năm, triều đình Bắc Tần cũng không còn vững chắc như hồi đầu khai chiến. Nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn không có lợi với chúng ta, tướng sĩ Đại Tĩnh phần lớn là người phương Nam, không quen thuộc với địa hình Tây Bắc, không chống chọi được với thời tiết khắc nghiệt, chiến lực của kỵ binh không bằng người Bắc Tần. Lại thêm đánh trên hai trận tuyến, binh lực không đủ, năm ngoái kho lương Giang Nam bị lũ lụt làm hư hại, đánh một trận kéo dài cả năm, lương thảo dự trữ không còn bao nhiêu."
Là thống soái cao nhất ở Tây Bắc, Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên đã sớm biết tất cả lương thảo từ Giang Nam và Trung Nguyên đều được chuyển đến Tây Bắc một tháng trước, hiện nay không vắt ra được một hạt nào. Một khi gián điệp Bắc Tần biết được tin này, lòng quân Tây Bắc chắc chắn sẽ tan rã.
Hàn Diệp nghiêm túc gật đầu "Hoàng thúc của Bắc Tần vương, Đức vương Mạc Vân vẫn luôn thèm muốn ngôi vị Bắc Tần vương, ông ta đã nhiều lần đề nghị bãi chức thống soái của Tiên Vu Hoán trên triều đình Bắc Tần, để các tướng lĩnh thủ hạ có thể nắm giữ binh quyền. Nếu trong ba tháng Tiên Vu Hoán không chiếm được Đại Tĩnh, triều đình Bắc Tần sẽ có nội chiến nghiêm trọng. Tử Nguyên, nàng đoán xem Bắc Tần vương sẽ làm thế nào?"
Tiên Vu Hoán đổi thành người của Mạc Vân đồng nghĩa với việc giao chiến công cuối cùng và binh quyền nơi biên cương Bắc Tần vào tay Mạc Vân, trừ phi Bắc Tần vương là kẻ ngốc, nếu không sẽ không bao giờ hạ loại thánh chỉ ngu ngốc như vậy.
"Vẫn còn ba tháng nữa, nếu Tiên Vu Hoán lập lại chiến công, Bắc Tần vương nhất định sẽ bác bỏ ý kiến của chúng thần, đánh tiếp trận này, hạ gục Đại Tĩnh chúng ta, cùng Đông Khiên nuốt trọn Trung Nguyên. Nếu Tiên Vu Hoán không chấn chỉnh lại cờ trống, ba tháng sau, nếu Bắc Tần vẫn còn nắm quyền kiểm soát thành Vân Cảnh và thành Quân Hiến ...... Mạc Thiên rất có thể dùng hai thành này để uy hiếp, gửi hòa thư đến Đại Tĩnh, yêu cầu Đại Tĩnh bồi thường binh khí và lương thực tính theo ngày, để dập tắt chính kiến bất đồng ở Bắc Tần!"
Bắc Tần vương vẫn luôn chú trọng đại cục, nếu biết không thể chiếm được Đại Tĩnh trong thời gian ngắn, nhất định sẽ lựa chọn quyết định có lợi nhất cho Bắc Tần, cần bỏ thì bỏ. Một khi hắn đề xuất nghị hòa, thế cục ở chiến trường Tây Bắc sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát của Đế Tử Nguyên và Hàn Diệp, phải đợi vua Gia Ninh ở cách xa ngàn dặm ban ngự chỉ, chiến hay hòa chỉ có người cai trị hai nước mới có thể đưa ra quyết định. Trận chiến này đã làm tổn thương nguyên khí của Đại Tĩnh, nhưng không làm lung lay căn cơ ở Tấn Nam, quân công của nàng ở Tây Bắc càng cao, thì sự uy hiếp ngày sau với Hàn gia càng lớn. Nếu Bắc Tần cam lòng từ bỏ hai thành, với tình hình hiện tại của vua Gia Ninh, chưa chắc sẽ đồng ý nghị hòa.
Đối với Hàn Trọng Viễn mà nói, có Đế gia ở đây, Bắc Tần không phải là mối uy hiếp lớn nhất của Đại Tĩnh và hoàng triều Hàn thị.
Đế Tử Nguyên không phải trời sinh cuồng chiến tranh, cũng chưa từng nghĩ sẽ dựa vào quân công và xương máu đặt nền móng cho căn cơ, nhưng dân chúng vô tội ở năm thành Tây Bắc chết oan, hàng trăm ngàn binh lính đã hi sinh ......
Nếu đến cuối cùng đây là trận chiến thất bại cầu hòa, nàng làm sao đối mặt với An Ninh chiến đấu đến giây phút cuối cùng dưới thành Thanh Nam, làm sao xứng với cái chết bi thảm của Thi lão tướng quân ở thành Quân Hiến?
"Tử Nguyên, trong vòng ba tháng, chúng ta bắt buộc phải đoạt lại thành Quân Hiến và thành Vân Cảnh, nếu không ba tháng sau, chờ đợi chúng ta chỉ có một trận chiến bại cầu hòa."
Giọng của Hàn Diệp vang lên cắt ngang suy nghĩ của Đế Tử Nguyên. Nàng ngẩng đầu nhìn Hàn Diệp, hàng mày đang cau lại giãn ra, gật đầu "Ừm, vẫn còn ba tháng, dù Tiên Vu Hoán ở đây, chúng ta cũng không thể thua." nàng dừng một chút, lại nói "Ba ngày trước ta đã gửi thư về Tấn Nam, bảo Lạc thúc dùng danh nghĩa phủ Tĩnh An Hầu mượn lương thảo từ dân chúng Tấn Nam, trong vòng một tháng lương thảo sẽ vào đến Tây Bắc, số lương thảo này vừa hay có thể chống đỡ được ba tháng."
Đế gia đã phải đi đến bước đường dùng danh nghĩa phủ Tĩnh An Hầu mượn lương thảo từ dân chúng, có thể thấy lương thảo dự trữ đã hết từ lâu. Trong một năm qua, Tấn Nam xuất binh xuất lương, gần như dốc hết toàn lực đánh trận này. Dù hắn có là Thái tử Đại Tĩnh, trong lúc quốc gia gặp nạn, cũng chưa chắc làm tốt làm nhiều hơn nàng. Chỉ là những chuyện này ở trong mắt phụ hoàng, e rằng ông sẽ nghĩ Đế Tử Nguyên thu phục lòng người, tranh đoạt quân công.
Trong lòng Hàn Diệp dâng trào suy nghĩ, ngoài mặt cũng chỉ gật đầu nói "Như vậy thì tốt", sau đó hỏi "Chuyện vận chuyển lương thảo từ Tấn Nam không thể giấu được gián điệp Bắc Tần, với tính cách thận trọng của Tiên Vu Hoán, để nắm bắt thời gian ba tháng cuối cùng, ông ta nhất định sẽ chặn số lương thảo này được đưa đến các thành Tây Bắc."
Hắn nhặt thanh gỗ, vẽ một đường từ Đồng quan đến thành Huệ An trên bàn cát "Lương thảo phải được chia làm hai đường đưa đến thành Huệ An và Nghiệp thành càng sớm càng tốt sau khi đi qua Đồng quan, thành Huệ An chỉ đi qua vùng bình nguyên, được thủ quân các thành tiếp ứng, Tiên Vu Hoán không có cơ hội để tận dụng." thanh gỗ dừng lại ở phía Bắc, Hàn Diệp hơi trầm ngâm "Đến Nghiệp thành nhất định phải vượt núi Hổ Tiếu, ngọn núi nằm tại nơi giao giữa Đại Tĩnh và Bắc Tần, đường đi hiểm trở, nếu Tiên Vu Hoán bố trí mai phục, nhất định sẽ tại núi này. Ta đã gửi thư đến thành Sơn Nam, bảo Quy Tây đến Đồng quan tiếp ứng đội ngũ vận chuyển lương thảo, đích thân hộ tống số lương thảo này về Nghiệp thành ......"
"Không cần, ta đã chọn được người thích hợp vận chuyển lương thảo." Đế Tử Nguyên cắt ngang lời của Hàn Diệp, chỉ về phía mình "Ta thích hợp hơn Quy Tây."
"Làm bừa!" sắc mặt Hàn Diệp nghiêm lại, trong lòng có chút tức giận "Tử Nguyên, nàng là thống soái phía Đông, sao có thể dễ dàng mạo hiểm? Huống chi công lực của nàng chỉ mới khôi phục được một nửa, hiện nay kiếm thuật của Quy Tây cao hơn nàng, hắn hoàn toàn có thể chặn được mai phục của Tiên Vu Hoán."
"Ta đương nhiên biết số lương thảo này quan trọng, cách Nghiệp thành trăm dặm là thành Vân Cảnh, nếu không có lương thảo, thành Vân Cảnh vốn không cần đánh trận này. Núi Hổ Tiếu là một trong những cấm địa ở Tây Bắc, chướng khí dày đặc, đường mòn trong núi chằng chịt, nếu không cẩn thận sẽ bị lạc, có thể chết trong trận mai phục của quân Bắc Tần hoặc chết trong miệng thú dữ trên núi. Tuy Quy Tây kiếm thuật cao, nhưng chỉ có thể gϊếŧ địch, không thể dẫn đường, nếu tướng sĩ vận chuyển lương thảo trúng phải chướng khí, không thoát được cái chết, dựa vào sức một mình hắn, sao có thể chuyển hàng trăm xe lương thảo lên núi?"
"Nếu nàng biết chuyến đi này đến cả Quy Tây cũng không phải chuyện dễ dàng, vô cùng nguy hiểm, nói gì đến nàng?"
Thấy Hàn Diệp nghi hoặc nhìn sang, Đế Tử Nguyên đè thấp giọng nói "Hàn Diệp, mấy năm trước ta từng đến Tây Bắc một lần, cô tổ mẫu dẫn ta từ Tấn Nam đến Tây Bắc, đưa ta đi dạo Tây Bắc trong ba tháng, ta đã đích thân đi khắp các nơi, các thành trì, các núi ở Tây Bắc, bao gồm cả núi Hổ Tiếu."
Vẻ mặt Hàn Diệp kinh ngạc, ánh mắt phức tạp khó diễn tả. Đi dạo ở biên cương, ghi nhớ từng thành trì từng ngọn núi ...... nàng đã biết sớm muộn gì hai nhà Hàn Đế cũng sẽ có một trận chiến, đến cả loại chuẩn bị này cũng đã làm xong rồi.
"Nàng đến Tây Bắc lúc nào?" Hàn Diệp thấp giọng nói.
"Mười hai tuổi." Đế Tử Nguyên vội vàng trả lời, không muốn nhắc tới chủ đề này nữa, nói "Cứ để ta vận chuyển lương thảo đến Nghiệp thành, Bắc Tần tổn thương nguyên khí, lương thảo của bọn họ cũng không đủ, trong vòng nửa tháng sẽ không đủ sức chiến đấu, chúng ta vừa lúc nhân cơ hội này vận chuyển lương thảo đến các thành, chuẩn bị mọi thứ."
Đế Tử Nguyên kiên quyết, lại nói rất hợp lý, Hàn Diệp không phải người không biết nặng nhẹ, trầm mặc một hồi rồi gật đầu đồng ý "Chuyện này cứ làm theo lời nàng nói, ngày mai ta về thành Huệ An bảo người tiếp ứng lương thảo, Nghiệp thành giao cho nàng."
Hắn nói xong liền bước ra ngoài, vừa đến cửa đã nghe giọng của Đế Tử Nguyên truyền tới "Hàn Diệp."
Hàn Diệp dừng bước chân, quay người lại. Đế Tử Nguyên đứng bên bàn cát hơi cúi đầu, khuôn mặt ẩn dưới ánh nắng ngược chiều, nhìn không rõ cảm xúc. Hắn không nói gì, đợi Đế Tử Nguyên lên tiếng.
"Nếu ......" Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, hai tay vô thức nắm chặt mép bàn cát "Nếu lúc đó ta không để An Ninh đến thành Thanh Nam, có lẽ nàng sẽ không, sẽ không ......."
Không khí đột nhiên ngưng trệ, vốn thư phòng đã ngột ngạt cũng mất đi chút hòa dịu cuối cùng.
"Không liên quan đến nàng." Hàn Diệp cắt ngang lời chưa nói hết của Đế Tử Nguyên "Ban đầu là An Ninh chủ động xin lệnh, không ai biết Tiên Vu Hoán sẽ tăng binh ở thành Thanh Nam. Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, muội ấy là tướng quân, cũng là công chúa, bảo vệ dân chúng và quốc thổ là trách nhiệm của muội ấy, từ khi bước vào Tây Bắc, muội ấy nên có ý thức về tử trận sa trường. Không chỉ muội ấy, dù ngày nào đó chúng ta chết ở Tây Bắc, thì cũng là chuyện sớm đã được định sẵn."
Khi Hàn Diệp nói lời này, rất bình tĩnh. Không phải loại phai nhạt tình cảm máu mủ ruột rà, mà là ánh mắt tê dại đã quen với sống chết, còn cả sự thờ ơ bất chợt với Đế Tử Nguyên khi nhắc về An Ninh.
"Huống chi ...... người đã không còn, nói nhiều cũng vô ích. Tử Nguyên, cái chết của muội ấy không liên quan đến nàng, không cần để tâm." Hàn Diệp nói xong, cũng không nhìn Đế Tử Nguyên, xoay người rời khỏi thư phòng.
Tiếng bước chân xa dần, Đế Tử Nguyên mím môi, từ từ buông lỏng bàn tay siết chặt bàn cát.
Hàn Diệp không phải không để tâm, An Ninh và hắn thân thiết từ nhỏ, đến cả nàng cũng không thể đối mặt với cái chết của An Ninh, huống chi người huynh trưởng như hắn. Dù có che giấu tốt đến đâu, Đế Tử Nguyên cũng có thể nhìn thấy cảm xúc toát ra từ ánh mắt của Hàn Diệp. Hắn đang trách nàng, không phải trách nàng ban đầu để An Ninh đến thủ thành Thanh Nam, mà là trách nàng ép An Ninh đến Tây Bắc xa xôi, đến lúc chết cũng chuộc tội thay Hàn gia.
Ân oán hai nhà Hàn Đế, nói đến cùng, có liên quan gì đến An Ninh?
Sau khi An Ninh chết, chuyện Đế Tử Nguyên hối hận nhất đời này chính là kéo nàng cuốn vào ân oán của hai nhà, ép nàng chỉ tội người thân trên điện Nhân Đức. Tuệ Đức thái hậu có sai thế nào, vua Gia Ninh có tàn độc ra sao, họ với An Ninh, cũng như tiền bối Đế gia chết oan với nàng.
Chỉ là đến hôm nay, cũng như Hàn Diệp nói ------ người đã không còn, nói nhiều cũng vô ích?
Rốt cuộc, chính tay nàng đã hủy cả đời của An Ninh ......
Tiếng thở dài trầm thấp vang trong thư phòng, hồi lâu cũng chưa thể tiêu tan.
Ngoài tiểu viện, Hàn Diệp dừng bước chân. Hắn quay đầu, xuyên qua trùng trùng điệp điệp tầng hoa mai, nhìn Đế Tử Nguyên đứng lẻ loi quay lưng trong thư phòng, sự thờ ơ quở trách trong mắt dần tan đi, trong con ngươi đen tối không còn cảm xúc gì nữa.
Bình luận facebook