Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207
Mười dặm cảnh Trường An, lưu ly soi rực rỡ.
Vang danh lừng thiên hạ, Đông cung Thái tử quân.
Hàn Diệp lúc niên thiếu, dân chúng so sánh hắn với thịnh cảnh đế đô, đứng đầu thiên hạ, Đại Tĩnh lập quốc mấy chục năm, tuy lãnh thổ rộng lớn, dân giàu nước mạnh, nhưng khiến dân chúng say sưa bàn tán nhiều nhất lại là Thái tử Hàn Diệp tuấn mỹ xuất trần sống trong Đông cung.
Trữ quân Đại Tĩnh cơ trí nhân đức, nhìn khắp ba nước trên Vân Hạ, ai có thể sánh bằng?
Dù Thi Tranh Ngôn ở Tây Bắc xa xôi, nhưng lúc còn nhỏ cũng đã nghe những lời ca tụng của người trong thiên hạ về Hàn Diệp. Sau đó, trở thành bằng hữu tốt, càng thật lòng khâm phục, cam lòng tận trung.
Lần chia tay ở thành Nghiêu Thủy ba năm trước, hướng về phía Đông nghênh chiến Đông Khiên, hắn chừa từng nghĩ đến, quân thần hai người gặp lại sẽ là quang cảnh thế này.
Lầu Quân Tử, Phượng Lâm các.
Người mặc thanh y, đứng cạnh cửa sổ, bóng lưng đó thanh tú gầy gò, lại quen thuộc khiến hốc mắt người khác chua xót.
Thi Tranh Ngôn thuận tay đóng cửa lại, từng bước đi vào các, chậm rãi quỳ về hướng bóng người đứng bên cửa sổ.
"Thần, Thi Tranh Ngôn, bái kiến Điện hạ." trong phòng vang lên một giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, nửa người quỳ xuống của Thi Tranh Ngôn được người đỡ lấy.
"Tranh Ngôn, không cần như vậy, đứng dậy đi."
Giọng nói trong trẻo vẫn như trước, nhiều thêm vài phần bình thản yên ả mà trước đây không có. Thi Tranh Ngôn thuận theo tay Hàn Diệp, ngẩng đầu, lại có hơi sửng sốt.
Tuy Hàn Diệp nhìn hắn, nhưng ánh mắt trống rỗng mờ mịt, hai mắt dường như không thể nhìn thấy.
"Điện hạ ......" Thi Tranh Ngôn mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Hàn Diệp, nghẹn ngào nói "Mắt của người?"
Ngược lại Hàn Diệp bình tĩnh hơn nhiều, như thể đã sớm đoán được phản ứng của Thi Tranh Ngôn, vỗ vỗ tay hắn "Hai năm trước, khi rơi khỏi núi Vân Cảnh, thương thế quá nặng, công lực của ta đã mất, hai mắt cũng không nhìn thấy nữa."
Thi Tranh Ngôn nghe vậy liền vội vàng dò mạch của Hàn Diệp, quả nhiên như lời Hàn Diệp nói, một thân nội lực đã tiêu tan, Thi Tranh Ngôn nhất thời chua xót không thôi. Công lực đã mất, đôi mắt đã hủy, có thể thấy vết thương lúc đó nặng đến mức nào, chẳng trách Điện hạ vẫn còn sống, nhưng hai năm qua chưa từng xuất hiện.
"Điện hạ, thần lập tức đưa người về kinh, để Viện chính Thái y viện điều trị nội lực và mắt cho người ......"
"Không cần đâu, Tranh Ngôn, mạng này của ta là được Tịnh Thiện cứu, ông ấy mất hai năm cũng không cách nào giúp ta hồi phục nội lực, trị khỏi hai mắt, người khác e là càng không được."
Quốc sư Bắc Tần Tịnh Thiện đạo đưởng là đại sư y thuật có tiếng trên Vân Hạ, sớm đã đạt tới cảnh giới tông sư, nếu ông ta cũng không có cách chữa khỏi cho Thái tử, vậy mắt của Thái tử ......
Trong lòng Thi Tranh Ngôn cảm thấy ủ ê, Hàn Diệp đi về phía cửa sổ, bên tai văng vẳng tiếng người rộn ràng hối hả. Giọng hắn nhàn nhạt vang lên "Tranh Ngôn, không cần lo lắng, nội lực mất rồi, làm người thường là được, không thể nhìn thấy, quen rồi là ổn. Thân phận hiện giờ của ta, dù nội lực mất, không thấy được cũng không có gì đáng ngại."
Nghe vậy, hai mắt Thi Tranh Ngôn đỏ bừng, trầm mặc hồi lâu.
Hai năm trước, triều đình cho rằng Hàn Diệp đã chết, vua Gia Ninh phong Hàn Vân làm Thái tử, nói ra thì trữ quân Đại Tĩnh hiện nay là Thập tam điện hạ chỉ mới sáu tuổi.
Ba năm thời gian, triều đình Đại Tĩnh gió giục mây vần, giang sơn sớm đã không còn như xưa.
"Điện hạ." dù biết Hàn Diệp không nhìn thấy, nhưng Thi Tranh Ngôn vẫn chậm rãi quỳ xuống trước Hàn Diệp, tiếng đầu gối chạm đất trầm mặc trang trọng, quỳ thẳng người, từng câu từng chữ nói.
"Dù Điện hạ có trở thành dáng vẻ gì đi chăng nữa, dù Điện hạ có muốn lần nữa quay về Đông cung hay không. Thần, Thi Tranh Ngôn một đời đi theo trữ quân Đại Tĩnh, từ trước đến nay chỉ có Điện hạ, trước kia như vậy, bây giờ như vậy, sau này vẫn như vậy."
Dù Đại Tĩnh do Hàn thị hay Đế gia nắm quyền, dù vị trí Đông cung là Hàn Diệp người hay Thập tam hoàng tử Hàn Vân. Chỉ cần người còn sống, quân chủ mà cả đời Thi Tranh Ngôn nguyện đi theo, chỉ có người.
Năm đó, hắn chỉ là thiếu thướng Thi gia, chưa kịp nói những lời này với Hàn Diệp vẫn là trữ quân, hiện giờ Hàn Diệp quay lại với thân phận thường dân, hắn nguyện dùng ấn soái Thi gia, ba quân Tây Bắc để bảo vệ người một đời bình an suôn sẻ.
Phàm là nơi lệnh người chỉ về, sẽ là nơi mũi kiếm hắn hướng đến.
Trong Phượng Lâm các lặng im, Hàn Diệp quay đầu nhìn về hướng của Thi Tranh Ngôn, trong đôi mắt lạnh lùng cũng có cảm xúc chua xót kích động, thở dài một hơi, kìm nén cảm xúc trong lòng, lần mò về phía Thi Tranh Ngôn, đưa tay đỡ hắn dậy.
"Tranh Ngôn, chúng ta đã hơn ba năm không gặp, hôm nay đừng nói về thiên hạ nữa, kể ta nghe những chuyện xảy ra trong hai năm qua đi."
Thi Tranh Ngôn gật đầu, quân thần cách biệt ba năm lặng lẽ ôn lại chuyện cũ trong lầu Quân Tử cho đến khi thành trì rực rỡ đèn hoa.
Thi Tranh Ngôn khá xúc động khi biết được cảnh ngộ của Hàn Diệp hai năm qua.
"Công chúa Bắc Tần Mạc Sương vẫn còn sống, chiến tranh ba nước năm đó quả nhiên là do Bắc Tần khơi dậy. Điện hạ, Tịnh Thiện đạo trưởng và Mạc Sương đã bí mật cứu người, lại không bẩm báo với Bắc Tần vương, người có biết tại sao không?"
"Ta đến giờ vẫn không biết họ có ý định gì, nhưng họ có ân cứu mạng với ta là chuyện thật."
Thi Tranh Ngôn gật đầu, trầm giọng hỏi "Điện hạ, lúc này người quay lại, có phải bằng lòng trở về Đông cung?"
Hàn Diệp lắc đầu "Hiện tại triều đình yên ổn, Hàn Vân đã là trữ quân, ta không cần trở về Đông cung, huống chi hai mắt ta đã không còn nhìn thấy, sao có thể lại làm trữ quân Đại Tĩnh? Trên núi Vân Cảnh khi đó, ta đã buông bỏ tất cả, Tranh Ngôn, quyền thế cũng được, thiên hạ cũng được, bây giờ ta không còn cố chấp nữa."
Thi Tranh Ngôn yên lặng gật đầu "Điện hạ, vậy người muốn ......"
Hàn Diệp ẩn cư hai năm, lại bất ngờ xuất hiện ở thành Quân Hiến, dù sao vẫn có chuyện cần làm.
"Phận làm con, chỉ cần còn sống, có vài chuyện nhất định phải làm. An Ninh không còn nữa, ta cần phải thay muội ấy về hoàng thành xem một lần." Hàn Diệp nhìn về hướng đế đô ngoài cửa sổ, trầm giọng nói.
Nhắc đến An Ninh, nỗi đau sâu trong mắt Thi Tranh Ngôn vụt qua. Hắn nghĩ đến những tin đồn ở kinh thành mấy tháng qua, sắc mặt không khỏi u ám. Sức khỏe của Bệ hạ, sợ là thật sự không ổn rồi.
"Điện hạ, người trước nghỉ ngơi một ngày, ngày mai thần bố trí xong phòng vệ, sẽ đích thân hộ tống người về kinh."
"Không cần, ngươi là thống soái ba quân, nên ở lại thành Quân Hiến."
"Không sao, nửa tháng trước, Nhiếp chính vương đã triệu thần về kinh để bẩm báo công vụ, mấy ngày nay đang chuẩn bị khởi hành. Quy Tây vẫn đang ở Tây Bắc, có hắn và Uyển Thư khống chế Bắc Tần, sẽ không có chuyện gì."
Thấy Hàn Diệp gật đầu, Thi Tranh Ngôn do dự hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được nói "Điện hạ, tin tức người bình an, có nên truyền lời đến Nhiếp chính vương?"
Từ đầu đến cuối, Thái tử chưa từng nhắc đến Nhiếp chính vương, nhưng câu này Thi Tranh Ngôn lại không thể không hỏi.
"Hai năm qua, Nhiếp chính vương chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm người, nếu nàng biết người vẫn còn sống ......"
"Ta biết, Tranh Ngôn, không cần nói với Tử Nguyên." Hàn Diệp im lặng hồi lâu, mới chậm rãi nói "Sau khi ta về kinh thăm phụ hoàng sẽ rời đi. Thù oán của hai nhà Hàn Đế đã hao phí nửa đời của nàng, nàng hiện giờ là Nhiếp chính vương Đại Tĩnh, những chuyện trước kia đã qua thì cứ để nó qua đi. Tử Nguyên nàng ......" Hàn Diệp dừng lại "Nên có một khởi đầu mới."
Dù hắn có bù đắp bao nhiêu, dù hắn đã làm bao nhiêu cho nàng, những gì mà Hàn gia nợ Đế gia sẽ không biến mất. Nếu đời này không có duyên, cần gì phải làm lỡ một đời của nàng?
Những năm qua, Thi Tranh Ngôn đều nhìn thấy hết nhân duyên vướng mắc giữa Thái tử và Đế Tử Nguyên, biết rằng giữa họ ngăn cách bởi thù oán gia tộc, khó được viên mãn. Thi Tranh Ngôn thở dài, nhớ tới tin tức truyền đến từ đế đô mấy ngày trước, liền nói với Hàn Diệp chuyện gõ chuông Thanh Long.
"Gõ chuông Thanh Long có phải vì khoa cử?" Hàn Diệp cau mày, hắn dĩ nhiên còn nhớ chính Đế Tử Nguyên đã phá vụ án gian lận khoa cử ba năm trước, được thiên hạ ca tụng.
"Đúng vậy, hai vụ án quá trùng hợp, thần đoán có người cố ý nhắm vào Nhiếp chính vương."
Hàn Diệp hơi trầm ngâm, tháo nhẫn ngọc lục bích trên ngón tay đặt trên bàn, đẩy về hướng Thi Tranh Ngôn "Ta viết một phong thư, ngươi đưa thư và nhẫn này vào kinh, bọn họ tự nhiên sẽ biết phải làm thế nào."
"Vâng, Điện hạ."
Hàn Diệp đứng dậy, đi đến bên cửa sổ Phượng Lâm các.
"Tranh Ngôn, tin tức ta về thành Quân Hiến không giấu được lầu Quân Tử. Ngươi truyền lời lại cho gia chủ Quân gia, nói ...... năm đó ta để lại cho nàng một tưởng niệm, chuyện ta quay lại lúc này, không cần Quân gia nàng nhúng tay vào, xem như trả một phần nhân nghĩa năm đó cho ta."
Hơn hai năm trước, Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên bị vây trong thành Quân Hiến, lão bộc Lý Trung của Thi gia trước khi chết đã viết một chữ 'Tần' trên đao, Hàn Diệp sớm đã hiểu, nếu không phải Quân Huyền tự tay gϊếŧ chết Liên Lan Thanh ở Ngũ Lý đình, hắn tuyệt đối không để Tần Cảnh sống đến bây giờ. Hiện giờ Tần Cảnh đã chết qua một lần, rời xa binh quyền Bắc Tần, không còn khả năng liên quan đến Đại Tĩnh, thành Quân Hiến và Tây Bắc chịu ân lớn của Quân gia, hắn không còn quan tâm đến sống chết của Liên Lan Thanh, xem như để lại cho Quân Huyền một tưởng niệm.
Tuy Thi Tranh Ngôn nghe rất mơ hồ, nhưng vẫn trầm giọng đáp vâng, chỉ là trong lòng cảm khái, xem ra Điện hạ thật sự không có ý định để Nhiếp chính vương biết mình vẫn còn sống.
Nhưng nếu Điện hạ biết Nhiếp chính vương năm đó ở trên núi Vân Cảnh, chỉ trong một đêm tóc đã bạc một nửa, còn có thể bình tĩnh như bây giờ không?
Không biết có phải do định mệnh sắp đặt, Điện hạ đời này, không còn nhìn thấy được nữa.
Ngày hôm sau, thống soái Tây Bắc Thi Tranh Ngôn về kinh bẩm báo công vụ, trong đội quân Tây Bắc uy nghi, có một cỗ xe không mấy bắt mắt lặng lẽ đi theo.
Chớp mắt, vụ án gian lận khoa cử đã trôi qua hơn nửa tháng, còn mười ngày nữa sẽ đến thời hạn một tháng do Đế Tử Nguyên ấn định, nhưng Đại Lý Tự vẫn chưa tìm ra bằng chứng thiết thực nào để rửa sạch tội danh cho Cung Quý Chá và thế tử Tĩnh An Hầu, các triều thần dao động càng tin vào lời cáo ngự trạng của Lý Định Khôn, suy cho cùng với thủ đoạn thẩm án xưa nay của Hoàng Phổ, nếu có thể xoay chuyển, sao lại không có chút tiến triển nào.
Hoàng Phổ thật sự có nỗi khổ khó nói, hai vụ án này có vô số trùng hợp, thoáng nhìn thì có thể thấy không ổn, nhưng lại cứ không thể tìm ra bằng chứng có lợi cho Cung Quý Chá và Đế Tẫn Ngôn.
Hắn đã điều tra kỹ lưỡng về Giang Vân Tu, Giang Vân Tu chỉ là một sĩ tử bình thường đến từ Nhữ Dương, chưa từng đến kinh thành, không liên quan đến các phe phái trong triều, dù Hoàng Phổ có dò hỏi thế nào, hắn đều nói đến Quyển các xem bài thi là vì không cam lòng, không tin mình thi trượt. Gửi đơn tố cáo đến phủ Lý Định Khôn cũng chỉ vì hai người từng có duyên gặp mặt một lần ở lầu Tụ Hiền trước kỳ thi xuân, nên mới giao phó cho hắn.
Còn về tên trộm đột nhập phủ Tề Nam Hầu càng thẳng thắn hơn, thừa nhận chuyện vào Hầu phủ trộm cắp, thậm chí hắn cũng thừa nhận mấy vụ trộm cắp trước đây ở kinh thành, nhưng hắn la lối trên công đường bản thân không biết chữ, lúc trộm thấy thư pháp thì liền lấy, vốn không biết bản thân đã trộm bài tập của tiểu hầu gia phủ Tề Nam Hầu.
Còn về Lý Định Khôn gõ chuông Thanh Long, hắn vốn là Hình bộ Tả thị lang, chỉ là người cáo ngự trạng, không phải khổ chủ, cũng không phải nghi phạm, Hoàng Phổ không có quyền thẩm vấn hắn.
Hoàng Phổ xử án ở Đại Lý Tự hơn mười năm, chưa từng xử lý một vụ án khó như vậy, cũng không phải là vụ án nhiều phức tạp, nhưng dù hắn điều tra thế nào, tất cả các manh mối và kỳ lạ đều đột ngột dừng lại trên người Giang Vân Tu và tên trộm đó, chuyện bài thi của Giang Vân Tu bị tráo đổi, càng trở thành điểm mù trong cả vụ án gian lận khoa cử, nếu không tìm ra thời điểm tráo đổi bài thi, thì không thể rửa sạch hiềm nghi cho Cung lão đại nhân.
Nghĩ đến Cung lão đại nhân vẫn đang bệnh nằm giường, Hoàng Phổ cả ngày nhăn mặt nhíu mày, tóc cũng bạc nhiều đi mấy sợi.
Vào ngày này, khi Hoàng Phổ tốn thời gian một ngày ở Đại Lý Tự mà không có được thu hoạch gì, vừa hồi phủ thì quản gia Hoàng An liền theo hắn vào thư phòng.
"Lão gia, hôm nay có người gửi thư cho người."
"Hửm?" Hoàng Phổ thân là Đại Lý Tự Khanh, phụ trách hình ngục ở đế đô, luôn rất thận trọng trước những bái phỏng không rõ ràng, hắn cau mày, không đọc thư "Người đến có để lại quý danh phủ đệ?"
Hoàng An lắc đầu "Người đến không nói nhiều, chỉ nói là biết người gần đây đang vất vả vì vụ án gian lận khoa cử, nói hắn cũng là sĩ tử từ Nhữ Dương, có thể có manh mối giúp được đại nhân phá án."
Sĩ tử Nhữ Dương? Là đến cùng một nơi với Giang Vân Tu.
Nét mặt Hoàng Phổ nghiêm túc, vội phất tay "Mang thư lại đây."
Hoàng An đưa lá thư về phía trước, Hoàng Phổ mở ra, đọc qua nội dung, hàng mày cau chặt của hắn buông lỏng, hồi lâu sau thở dài nhẹ nhõm.
"Thì ra là vậy, không ngờ ở đây có thể xoay chuyển càn khôn."
"Lão gia? Manh mối mà người đó nói có hữu dụng để phá án không?"
"Có, dĩ nhiên là có!" Hoàng Phổ sờ sờ râu "Không ngờ bổn quan tự xưng là xử án như thần, lại không thể nhìn thấu thủ đoạn nhỏ này. Chỉ là ......"
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là thư này đến quá đúng lúc, người đó thật sự là sĩ tử Nhữ Dương nảy sinh lòng chính nghĩa cũng không sao, nếu không phải ....." Hoàng Phổ dừng lại "Vậy thì ai đang giúp bổn quan phá án? Người đó sao có được bản lĩnh này, trong vài ngày ngắn ngủi đã có thể tra được thứ mà cả Đại Lý Tự cũng không thể tra được?"
Hoàng Phổ nhìn trăng tròn trên bầu trời đế đô, vẻ mặt ngưng trọng, nghĩ mãi không ra.
Ngay đêm đó, tấu chương của Đại Lý Tự đã được bí mật gửi đến điện Hoa Ninh.
Đế Tử Nguyên lật xem tiến triển phá án của Hoàng Phổ, trong lòng có chút nhẹ nhõm "Hoàng Phổ là người có bản lĩnh, quả nhiên đã tìm ra kẽ hở trong vụ án của Cung lão đại nhân."
Cát Lợi vừa nghe liền cười nói "Chúc mừng Điện hạ, có phải Hoàng đại nhân đã tra ra điểm khả nghi trên người tên trộm kia?"
Đế Tử Nguyên lắc đầu "Tên trộm kia rất cứng đầu, không chịu nói gì."
"Điện hạ, nô tài đã phái ám vệ điều tra kỹ càng, tên trộm kia có chút danh tiếng trên giang hồ, khinh công rất cao, nhưng hắn biết chừng mực, hắn sẽ không bao giờ trộm ở các thế gia quyền quý, thông thường thứ hắn trộm chẳng qua là vàng bạc châu báu, chưa từng đụng đến thư pháp tranh vẽ và những thứ khác. Lần này vào Hầu phủ trộm cắp, không phải là ngẫu nhiên."
Đế Tử Nguyên gật đầu "Còn tra được gì nữa?"
Đại Lý Tự hành sự quá chính thống, một vài chuyện chỉ có ám vệ dưới quyền Cát Lợi mới tra được.
"Vài tháng trước, tên trộm từng vào am Thiếu Ngôn, nhưng thời gian đã quá lâu, nô tài không thể tìm thấy bằng chứng liên quan giữa tên trộm và vị đó ở am Thiếu Ngôn."
Trong am Thiếu Ngôn chỉ có một nữ quyến duy nhất của Đông cung còn ở lại kinh thành, Nhũ Nhân của tiên Thái tử ------ Đế Thừa Ân.
Sắc mặt Đế Tử Nguyên lạnh lùng "Bổn vương niệm tình nàng ta là nữ quyến Đông cung nên giữ cho nàng ta một mạng, cũng không trách chuyện trước đây, nàng ta thì hay rồi, còn dám xúc phạm đến Tẫn Ngôn!"
Cát Lợi biết Nhiếp chính vương áy náy với Đông cung, sau khi về triều, tuy không thích hoàng tộc Hàn thị, lại đặc biệt đối đãi tử tế với các nữ quyến Đông cung, cũng khoan hồng với cả Đế Thừa Ân, dù sống ở am Thiếu Ngôn, thậm chí thường vào cung bầu bạn với Cẩn quý phi.
"Điện hạ, ngài định làm sao xử lý vụ án của thế tử? Thị vệ thân cận bên cạnh thế tử nói ngày thế tử đưa bài tập cho tiểu hầu gia phủ Tề Nam Hầu trong Sùng Văn các, Thái tử điện hạ cũng ở đó."
Hiện giờ vụ án của Cung lão đại nhân đã có manh mối, nhưng chuyện tiết lộ đề thi của Đế Tẫn Ngôn lại không tìm thấy bằng chứng nào. Chứng cứ duy nhất lại là người không thể làm chứng, với thủ đoạn của Cẩn quý phi, sao có thể để tiểu Thái tử làm chứng cho thế tử? Đây là vốn là chuyện trùng hợp, lại bị người rắp tâm tính kế, nên khó mà giải thích.
"Tẫn Ngôn không muốn Hàn Vân bị cuốn vào tranh đấu trong cung." Đế Tử Nguyên thở dài "Đệ ấy nhớ đến An Ninh, không muốn Hàn Vân phải chịu đựng chuyện tương tự."
Cát Lợi thấy Đế Tử Nguyên ho khan, biết lại nhắc đến chuyện đau lòng của nàng, nên vội vàng chuyển chủ đề "Điện hạ, vậy Đế Thừa Ân đó ......"
"Đế Thừa Ân không đáng để lo, người sau lưng nàng ta mới khó đề phòng." ánh mắt Đế Tử Nguyên sâu xa.
Nếu không có vua Gia Ninh và Cẩn quý phi đứng sau Đế Thừa Ân, làm sao nàng ta dám hãm hại Tẫn Ngôn và Cung lão đại nhân, không để lại dấu vết gì về hai vụ án này? Chỉ là không biết vua Gia Ninh và Cẩn quý phi đã tham gia bao nhiêu trong chuyện này.
Nghĩ đến khuôn mặt giống Hàn Diệp của Hàn Vân, Đế Tử Nguyên khép lại tấu chương, ánh mắt thâm trầm khó đoán, lộ ra vẻ trầm tư.
Vang danh lừng thiên hạ, Đông cung Thái tử quân.
Hàn Diệp lúc niên thiếu, dân chúng so sánh hắn với thịnh cảnh đế đô, đứng đầu thiên hạ, Đại Tĩnh lập quốc mấy chục năm, tuy lãnh thổ rộng lớn, dân giàu nước mạnh, nhưng khiến dân chúng say sưa bàn tán nhiều nhất lại là Thái tử Hàn Diệp tuấn mỹ xuất trần sống trong Đông cung.
Trữ quân Đại Tĩnh cơ trí nhân đức, nhìn khắp ba nước trên Vân Hạ, ai có thể sánh bằng?
Dù Thi Tranh Ngôn ở Tây Bắc xa xôi, nhưng lúc còn nhỏ cũng đã nghe những lời ca tụng của người trong thiên hạ về Hàn Diệp. Sau đó, trở thành bằng hữu tốt, càng thật lòng khâm phục, cam lòng tận trung.
Lần chia tay ở thành Nghiêu Thủy ba năm trước, hướng về phía Đông nghênh chiến Đông Khiên, hắn chừa từng nghĩ đến, quân thần hai người gặp lại sẽ là quang cảnh thế này.
Lầu Quân Tử, Phượng Lâm các.
Người mặc thanh y, đứng cạnh cửa sổ, bóng lưng đó thanh tú gầy gò, lại quen thuộc khiến hốc mắt người khác chua xót.
Thi Tranh Ngôn thuận tay đóng cửa lại, từng bước đi vào các, chậm rãi quỳ về hướng bóng người đứng bên cửa sổ.
"Thần, Thi Tranh Ngôn, bái kiến Điện hạ." trong phòng vang lên một giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, nửa người quỳ xuống của Thi Tranh Ngôn được người đỡ lấy.
"Tranh Ngôn, không cần như vậy, đứng dậy đi."
Giọng nói trong trẻo vẫn như trước, nhiều thêm vài phần bình thản yên ả mà trước đây không có. Thi Tranh Ngôn thuận theo tay Hàn Diệp, ngẩng đầu, lại có hơi sửng sốt.
Tuy Hàn Diệp nhìn hắn, nhưng ánh mắt trống rỗng mờ mịt, hai mắt dường như không thể nhìn thấy.
"Điện hạ ......" Thi Tranh Ngôn mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Hàn Diệp, nghẹn ngào nói "Mắt của người?"
Ngược lại Hàn Diệp bình tĩnh hơn nhiều, như thể đã sớm đoán được phản ứng của Thi Tranh Ngôn, vỗ vỗ tay hắn "Hai năm trước, khi rơi khỏi núi Vân Cảnh, thương thế quá nặng, công lực của ta đã mất, hai mắt cũng không nhìn thấy nữa."
Thi Tranh Ngôn nghe vậy liền vội vàng dò mạch của Hàn Diệp, quả nhiên như lời Hàn Diệp nói, một thân nội lực đã tiêu tan, Thi Tranh Ngôn nhất thời chua xót không thôi. Công lực đã mất, đôi mắt đã hủy, có thể thấy vết thương lúc đó nặng đến mức nào, chẳng trách Điện hạ vẫn còn sống, nhưng hai năm qua chưa từng xuất hiện.
"Điện hạ, thần lập tức đưa người về kinh, để Viện chính Thái y viện điều trị nội lực và mắt cho người ......"
"Không cần đâu, Tranh Ngôn, mạng này của ta là được Tịnh Thiện cứu, ông ấy mất hai năm cũng không cách nào giúp ta hồi phục nội lực, trị khỏi hai mắt, người khác e là càng không được."
Quốc sư Bắc Tần Tịnh Thiện đạo đưởng là đại sư y thuật có tiếng trên Vân Hạ, sớm đã đạt tới cảnh giới tông sư, nếu ông ta cũng không có cách chữa khỏi cho Thái tử, vậy mắt của Thái tử ......
Trong lòng Thi Tranh Ngôn cảm thấy ủ ê, Hàn Diệp đi về phía cửa sổ, bên tai văng vẳng tiếng người rộn ràng hối hả. Giọng hắn nhàn nhạt vang lên "Tranh Ngôn, không cần lo lắng, nội lực mất rồi, làm người thường là được, không thể nhìn thấy, quen rồi là ổn. Thân phận hiện giờ của ta, dù nội lực mất, không thấy được cũng không có gì đáng ngại."
Nghe vậy, hai mắt Thi Tranh Ngôn đỏ bừng, trầm mặc hồi lâu.
Hai năm trước, triều đình cho rằng Hàn Diệp đã chết, vua Gia Ninh phong Hàn Vân làm Thái tử, nói ra thì trữ quân Đại Tĩnh hiện nay là Thập tam điện hạ chỉ mới sáu tuổi.
Ba năm thời gian, triều đình Đại Tĩnh gió giục mây vần, giang sơn sớm đã không còn như xưa.
"Điện hạ." dù biết Hàn Diệp không nhìn thấy, nhưng Thi Tranh Ngôn vẫn chậm rãi quỳ xuống trước Hàn Diệp, tiếng đầu gối chạm đất trầm mặc trang trọng, quỳ thẳng người, từng câu từng chữ nói.
"Dù Điện hạ có trở thành dáng vẻ gì đi chăng nữa, dù Điện hạ có muốn lần nữa quay về Đông cung hay không. Thần, Thi Tranh Ngôn một đời đi theo trữ quân Đại Tĩnh, từ trước đến nay chỉ có Điện hạ, trước kia như vậy, bây giờ như vậy, sau này vẫn như vậy."
Dù Đại Tĩnh do Hàn thị hay Đế gia nắm quyền, dù vị trí Đông cung là Hàn Diệp người hay Thập tam hoàng tử Hàn Vân. Chỉ cần người còn sống, quân chủ mà cả đời Thi Tranh Ngôn nguyện đi theo, chỉ có người.
Năm đó, hắn chỉ là thiếu thướng Thi gia, chưa kịp nói những lời này với Hàn Diệp vẫn là trữ quân, hiện giờ Hàn Diệp quay lại với thân phận thường dân, hắn nguyện dùng ấn soái Thi gia, ba quân Tây Bắc để bảo vệ người một đời bình an suôn sẻ.
Phàm là nơi lệnh người chỉ về, sẽ là nơi mũi kiếm hắn hướng đến.
Trong Phượng Lâm các lặng im, Hàn Diệp quay đầu nhìn về hướng của Thi Tranh Ngôn, trong đôi mắt lạnh lùng cũng có cảm xúc chua xót kích động, thở dài một hơi, kìm nén cảm xúc trong lòng, lần mò về phía Thi Tranh Ngôn, đưa tay đỡ hắn dậy.
"Tranh Ngôn, chúng ta đã hơn ba năm không gặp, hôm nay đừng nói về thiên hạ nữa, kể ta nghe những chuyện xảy ra trong hai năm qua đi."
Thi Tranh Ngôn gật đầu, quân thần cách biệt ba năm lặng lẽ ôn lại chuyện cũ trong lầu Quân Tử cho đến khi thành trì rực rỡ đèn hoa.
Thi Tranh Ngôn khá xúc động khi biết được cảnh ngộ của Hàn Diệp hai năm qua.
"Công chúa Bắc Tần Mạc Sương vẫn còn sống, chiến tranh ba nước năm đó quả nhiên là do Bắc Tần khơi dậy. Điện hạ, Tịnh Thiện đạo trưởng và Mạc Sương đã bí mật cứu người, lại không bẩm báo với Bắc Tần vương, người có biết tại sao không?"
"Ta đến giờ vẫn không biết họ có ý định gì, nhưng họ có ân cứu mạng với ta là chuyện thật."
Thi Tranh Ngôn gật đầu, trầm giọng hỏi "Điện hạ, lúc này người quay lại, có phải bằng lòng trở về Đông cung?"
Hàn Diệp lắc đầu "Hiện tại triều đình yên ổn, Hàn Vân đã là trữ quân, ta không cần trở về Đông cung, huống chi hai mắt ta đã không còn nhìn thấy, sao có thể lại làm trữ quân Đại Tĩnh? Trên núi Vân Cảnh khi đó, ta đã buông bỏ tất cả, Tranh Ngôn, quyền thế cũng được, thiên hạ cũng được, bây giờ ta không còn cố chấp nữa."
Thi Tranh Ngôn yên lặng gật đầu "Điện hạ, vậy người muốn ......"
Hàn Diệp ẩn cư hai năm, lại bất ngờ xuất hiện ở thành Quân Hiến, dù sao vẫn có chuyện cần làm.
"Phận làm con, chỉ cần còn sống, có vài chuyện nhất định phải làm. An Ninh không còn nữa, ta cần phải thay muội ấy về hoàng thành xem một lần." Hàn Diệp nhìn về hướng đế đô ngoài cửa sổ, trầm giọng nói.
Nhắc đến An Ninh, nỗi đau sâu trong mắt Thi Tranh Ngôn vụt qua. Hắn nghĩ đến những tin đồn ở kinh thành mấy tháng qua, sắc mặt không khỏi u ám. Sức khỏe của Bệ hạ, sợ là thật sự không ổn rồi.
"Điện hạ, người trước nghỉ ngơi một ngày, ngày mai thần bố trí xong phòng vệ, sẽ đích thân hộ tống người về kinh."
"Không cần, ngươi là thống soái ba quân, nên ở lại thành Quân Hiến."
"Không sao, nửa tháng trước, Nhiếp chính vương đã triệu thần về kinh để bẩm báo công vụ, mấy ngày nay đang chuẩn bị khởi hành. Quy Tây vẫn đang ở Tây Bắc, có hắn và Uyển Thư khống chế Bắc Tần, sẽ không có chuyện gì."
Thấy Hàn Diệp gật đầu, Thi Tranh Ngôn do dự hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được nói "Điện hạ, tin tức người bình an, có nên truyền lời đến Nhiếp chính vương?"
Từ đầu đến cuối, Thái tử chưa từng nhắc đến Nhiếp chính vương, nhưng câu này Thi Tranh Ngôn lại không thể không hỏi.
"Hai năm qua, Nhiếp chính vương chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm người, nếu nàng biết người vẫn còn sống ......"
"Ta biết, Tranh Ngôn, không cần nói với Tử Nguyên." Hàn Diệp im lặng hồi lâu, mới chậm rãi nói "Sau khi ta về kinh thăm phụ hoàng sẽ rời đi. Thù oán của hai nhà Hàn Đế đã hao phí nửa đời của nàng, nàng hiện giờ là Nhiếp chính vương Đại Tĩnh, những chuyện trước kia đã qua thì cứ để nó qua đi. Tử Nguyên nàng ......" Hàn Diệp dừng lại "Nên có một khởi đầu mới."
Dù hắn có bù đắp bao nhiêu, dù hắn đã làm bao nhiêu cho nàng, những gì mà Hàn gia nợ Đế gia sẽ không biến mất. Nếu đời này không có duyên, cần gì phải làm lỡ một đời của nàng?
Những năm qua, Thi Tranh Ngôn đều nhìn thấy hết nhân duyên vướng mắc giữa Thái tử và Đế Tử Nguyên, biết rằng giữa họ ngăn cách bởi thù oán gia tộc, khó được viên mãn. Thi Tranh Ngôn thở dài, nhớ tới tin tức truyền đến từ đế đô mấy ngày trước, liền nói với Hàn Diệp chuyện gõ chuông Thanh Long.
"Gõ chuông Thanh Long có phải vì khoa cử?" Hàn Diệp cau mày, hắn dĩ nhiên còn nhớ chính Đế Tử Nguyên đã phá vụ án gian lận khoa cử ba năm trước, được thiên hạ ca tụng.
"Đúng vậy, hai vụ án quá trùng hợp, thần đoán có người cố ý nhắm vào Nhiếp chính vương."
Hàn Diệp hơi trầm ngâm, tháo nhẫn ngọc lục bích trên ngón tay đặt trên bàn, đẩy về hướng Thi Tranh Ngôn "Ta viết một phong thư, ngươi đưa thư và nhẫn này vào kinh, bọn họ tự nhiên sẽ biết phải làm thế nào."
"Vâng, Điện hạ."
Hàn Diệp đứng dậy, đi đến bên cửa sổ Phượng Lâm các.
"Tranh Ngôn, tin tức ta về thành Quân Hiến không giấu được lầu Quân Tử. Ngươi truyền lời lại cho gia chủ Quân gia, nói ...... năm đó ta để lại cho nàng một tưởng niệm, chuyện ta quay lại lúc này, không cần Quân gia nàng nhúng tay vào, xem như trả một phần nhân nghĩa năm đó cho ta."
Hơn hai năm trước, Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên bị vây trong thành Quân Hiến, lão bộc Lý Trung của Thi gia trước khi chết đã viết một chữ 'Tần' trên đao, Hàn Diệp sớm đã hiểu, nếu không phải Quân Huyền tự tay gϊếŧ chết Liên Lan Thanh ở Ngũ Lý đình, hắn tuyệt đối không để Tần Cảnh sống đến bây giờ. Hiện giờ Tần Cảnh đã chết qua một lần, rời xa binh quyền Bắc Tần, không còn khả năng liên quan đến Đại Tĩnh, thành Quân Hiến và Tây Bắc chịu ân lớn của Quân gia, hắn không còn quan tâm đến sống chết của Liên Lan Thanh, xem như để lại cho Quân Huyền một tưởng niệm.
Tuy Thi Tranh Ngôn nghe rất mơ hồ, nhưng vẫn trầm giọng đáp vâng, chỉ là trong lòng cảm khái, xem ra Điện hạ thật sự không có ý định để Nhiếp chính vương biết mình vẫn còn sống.
Nhưng nếu Điện hạ biết Nhiếp chính vương năm đó ở trên núi Vân Cảnh, chỉ trong một đêm tóc đã bạc một nửa, còn có thể bình tĩnh như bây giờ không?
Không biết có phải do định mệnh sắp đặt, Điện hạ đời này, không còn nhìn thấy được nữa.
Ngày hôm sau, thống soái Tây Bắc Thi Tranh Ngôn về kinh bẩm báo công vụ, trong đội quân Tây Bắc uy nghi, có một cỗ xe không mấy bắt mắt lặng lẽ đi theo.
Chớp mắt, vụ án gian lận khoa cử đã trôi qua hơn nửa tháng, còn mười ngày nữa sẽ đến thời hạn một tháng do Đế Tử Nguyên ấn định, nhưng Đại Lý Tự vẫn chưa tìm ra bằng chứng thiết thực nào để rửa sạch tội danh cho Cung Quý Chá và thế tử Tĩnh An Hầu, các triều thần dao động càng tin vào lời cáo ngự trạng của Lý Định Khôn, suy cho cùng với thủ đoạn thẩm án xưa nay của Hoàng Phổ, nếu có thể xoay chuyển, sao lại không có chút tiến triển nào.
Hoàng Phổ thật sự có nỗi khổ khó nói, hai vụ án này có vô số trùng hợp, thoáng nhìn thì có thể thấy không ổn, nhưng lại cứ không thể tìm ra bằng chứng có lợi cho Cung Quý Chá và Đế Tẫn Ngôn.
Hắn đã điều tra kỹ lưỡng về Giang Vân Tu, Giang Vân Tu chỉ là một sĩ tử bình thường đến từ Nhữ Dương, chưa từng đến kinh thành, không liên quan đến các phe phái trong triều, dù Hoàng Phổ có dò hỏi thế nào, hắn đều nói đến Quyển các xem bài thi là vì không cam lòng, không tin mình thi trượt. Gửi đơn tố cáo đến phủ Lý Định Khôn cũng chỉ vì hai người từng có duyên gặp mặt một lần ở lầu Tụ Hiền trước kỳ thi xuân, nên mới giao phó cho hắn.
Còn về tên trộm đột nhập phủ Tề Nam Hầu càng thẳng thắn hơn, thừa nhận chuyện vào Hầu phủ trộm cắp, thậm chí hắn cũng thừa nhận mấy vụ trộm cắp trước đây ở kinh thành, nhưng hắn la lối trên công đường bản thân không biết chữ, lúc trộm thấy thư pháp thì liền lấy, vốn không biết bản thân đã trộm bài tập của tiểu hầu gia phủ Tề Nam Hầu.
Còn về Lý Định Khôn gõ chuông Thanh Long, hắn vốn là Hình bộ Tả thị lang, chỉ là người cáo ngự trạng, không phải khổ chủ, cũng không phải nghi phạm, Hoàng Phổ không có quyền thẩm vấn hắn.
Hoàng Phổ xử án ở Đại Lý Tự hơn mười năm, chưa từng xử lý một vụ án khó như vậy, cũng không phải là vụ án nhiều phức tạp, nhưng dù hắn điều tra thế nào, tất cả các manh mối và kỳ lạ đều đột ngột dừng lại trên người Giang Vân Tu và tên trộm đó, chuyện bài thi của Giang Vân Tu bị tráo đổi, càng trở thành điểm mù trong cả vụ án gian lận khoa cử, nếu không tìm ra thời điểm tráo đổi bài thi, thì không thể rửa sạch hiềm nghi cho Cung lão đại nhân.
Nghĩ đến Cung lão đại nhân vẫn đang bệnh nằm giường, Hoàng Phổ cả ngày nhăn mặt nhíu mày, tóc cũng bạc nhiều đi mấy sợi.
Vào ngày này, khi Hoàng Phổ tốn thời gian một ngày ở Đại Lý Tự mà không có được thu hoạch gì, vừa hồi phủ thì quản gia Hoàng An liền theo hắn vào thư phòng.
"Lão gia, hôm nay có người gửi thư cho người."
"Hửm?" Hoàng Phổ thân là Đại Lý Tự Khanh, phụ trách hình ngục ở đế đô, luôn rất thận trọng trước những bái phỏng không rõ ràng, hắn cau mày, không đọc thư "Người đến có để lại quý danh phủ đệ?"
Hoàng An lắc đầu "Người đến không nói nhiều, chỉ nói là biết người gần đây đang vất vả vì vụ án gian lận khoa cử, nói hắn cũng là sĩ tử từ Nhữ Dương, có thể có manh mối giúp được đại nhân phá án."
Sĩ tử Nhữ Dương? Là đến cùng một nơi với Giang Vân Tu.
Nét mặt Hoàng Phổ nghiêm túc, vội phất tay "Mang thư lại đây."
Hoàng An đưa lá thư về phía trước, Hoàng Phổ mở ra, đọc qua nội dung, hàng mày cau chặt của hắn buông lỏng, hồi lâu sau thở dài nhẹ nhõm.
"Thì ra là vậy, không ngờ ở đây có thể xoay chuyển càn khôn."
"Lão gia? Manh mối mà người đó nói có hữu dụng để phá án không?"
"Có, dĩ nhiên là có!" Hoàng Phổ sờ sờ râu "Không ngờ bổn quan tự xưng là xử án như thần, lại không thể nhìn thấu thủ đoạn nhỏ này. Chỉ là ......"
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là thư này đến quá đúng lúc, người đó thật sự là sĩ tử Nhữ Dương nảy sinh lòng chính nghĩa cũng không sao, nếu không phải ....." Hoàng Phổ dừng lại "Vậy thì ai đang giúp bổn quan phá án? Người đó sao có được bản lĩnh này, trong vài ngày ngắn ngủi đã có thể tra được thứ mà cả Đại Lý Tự cũng không thể tra được?"
Hoàng Phổ nhìn trăng tròn trên bầu trời đế đô, vẻ mặt ngưng trọng, nghĩ mãi không ra.
Ngay đêm đó, tấu chương của Đại Lý Tự đã được bí mật gửi đến điện Hoa Ninh.
Đế Tử Nguyên lật xem tiến triển phá án của Hoàng Phổ, trong lòng có chút nhẹ nhõm "Hoàng Phổ là người có bản lĩnh, quả nhiên đã tìm ra kẽ hở trong vụ án của Cung lão đại nhân."
Cát Lợi vừa nghe liền cười nói "Chúc mừng Điện hạ, có phải Hoàng đại nhân đã tra ra điểm khả nghi trên người tên trộm kia?"
Đế Tử Nguyên lắc đầu "Tên trộm kia rất cứng đầu, không chịu nói gì."
"Điện hạ, nô tài đã phái ám vệ điều tra kỹ càng, tên trộm kia có chút danh tiếng trên giang hồ, khinh công rất cao, nhưng hắn biết chừng mực, hắn sẽ không bao giờ trộm ở các thế gia quyền quý, thông thường thứ hắn trộm chẳng qua là vàng bạc châu báu, chưa từng đụng đến thư pháp tranh vẽ và những thứ khác. Lần này vào Hầu phủ trộm cắp, không phải là ngẫu nhiên."
Đế Tử Nguyên gật đầu "Còn tra được gì nữa?"
Đại Lý Tự hành sự quá chính thống, một vài chuyện chỉ có ám vệ dưới quyền Cát Lợi mới tra được.
"Vài tháng trước, tên trộm từng vào am Thiếu Ngôn, nhưng thời gian đã quá lâu, nô tài không thể tìm thấy bằng chứng liên quan giữa tên trộm và vị đó ở am Thiếu Ngôn."
Trong am Thiếu Ngôn chỉ có một nữ quyến duy nhất của Đông cung còn ở lại kinh thành, Nhũ Nhân của tiên Thái tử ------ Đế Thừa Ân.
Sắc mặt Đế Tử Nguyên lạnh lùng "Bổn vương niệm tình nàng ta là nữ quyến Đông cung nên giữ cho nàng ta một mạng, cũng không trách chuyện trước đây, nàng ta thì hay rồi, còn dám xúc phạm đến Tẫn Ngôn!"
Cát Lợi biết Nhiếp chính vương áy náy với Đông cung, sau khi về triều, tuy không thích hoàng tộc Hàn thị, lại đặc biệt đối đãi tử tế với các nữ quyến Đông cung, cũng khoan hồng với cả Đế Thừa Ân, dù sống ở am Thiếu Ngôn, thậm chí thường vào cung bầu bạn với Cẩn quý phi.
"Điện hạ, ngài định làm sao xử lý vụ án của thế tử? Thị vệ thân cận bên cạnh thế tử nói ngày thế tử đưa bài tập cho tiểu hầu gia phủ Tề Nam Hầu trong Sùng Văn các, Thái tử điện hạ cũng ở đó."
Hiện giờ vụ án của Cung lão đại nhân đã có manh mối, nhưng chuyện tiết lộ đề thi của Đế Tẫn Ngôn lại không tìm thấy bằng chứng nào. Chứng cứ duy nhất lại là người không thể làm chứng, với thủ đoạn của Cẩn quý phi, sao có thể để tiểu Thái tử làm chứng cho thế tử? Đây là vốn là chuyện trùng hợp, lại bị người rắp tâm tính kế, nên khó mà giải thích.
"Tẫn Ngôn không muốn Hàn Vân bị cuốn vào tranh đấu trong cung." Đế Tử Nguyên thở dài "Đệ ấy nhớ đến An Ninh, không muốn Hàn Vân phải chịu đựng chuyện tương tự."
Cát Lợi thấy Đế Tử Nguyên ho khan, biết lại nhắc đến chuyện đau lòng của nàng, nên vội vàng chuyển chủ đề "Điện hạ, vậy Đế Thừa Ân đó ......"
"Đế Thừa Ân không đáng để lo, người sau lưng nàng ta mới khó đề phòng." ánh mắt Đế Tử Nguyên sâu xa.
Nếu không có vua Gia Ninh và Cẩn quý phi đứng sau Đế Thừa Ân, làm sao nàng ta dám hãm hại Tẫn Ngôn và Cung lão đại nhân, không để lại dấu vết gì về hai vụ án này? Chỉ là không biết vua Gia Ninh và Cẩn quý phi đã tham gia bao nhiêu trong chuyện này.
Nghĩ đến khuôn mặt giống Hàn Diệp của Hàn Vân, Đế Tử Nguyên khép lại tấu chương, ánh mắt thâm trầm khó đoán, lộ ra vẻ trầm tư.
Bình luận facebook