Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 240
Chớp mắt đã đến mười sáu tháng Giêng, vào ngày này, Đế phủ từ sáng sớm đã nghe tiếng hỉ thước hót vang. Uyển Cầm dậy sớm, đích thân đến phòng của Đế Tử Nguyên để hầu hạ nàng rời giường. Từ khi Uyển Cầm gả cho Đế Tẫn Ngôn trở thành Hầu phủ phu nhân danh chính ngôn thuận, Đế Tử Nguyên nghiêm cấm Uyển Cầm hầu hạ cuộc sống hàng ngày của mình.
Nhưng hôm nay lại không ai ngăn được Uyển Cầm, Đế Tử Nguyên bị Uyển Cầm nhẹ nhàng gọi dậy, kéo đến bàn ăn sáng với đôi mắt lim dim đang mơ ngủ, lúc nhìn Đế An Lạc giơ bộ móng vuốt mũm mĩm bé xíu của mình về phía nàng chờ nàng ôm, bập bẹ mấy từ "Cô, cô, cô sinh thần vui vẻ", nàng mới chợt nhận ra sinh thần của nàng lại đến rồi.
Những năm qua có quá nhiều chuyện xảy ra, một ngày đã từng rất mong đợi lúc còn nhỏ, sau khi trưởng thành chính bản thân lại không thể nhớ được. Đế Tử Nguyên thở dài, mỉm cười từ trong tay áo lấy ra một đống lá vàng đặt lên bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của Đế An Lạc, cười vô cùng hiền lành "Nào, cháu gái lớn, cầm lấy, cô cô cho con tiền mua kẹo, lát nữa để tổng quản gia gia đưa con đi mua kẹo!"
An Lạc tuy còn nhỏ, nhưng rất hiểu chuyện nghe lời, ôm lá vàng cười híp mắt, loạng choạng chạy ra ngoài đại sảnh tìm tổng quản gia gia.
"Tính tình An Lạc rất nghịch ngợm, tiểu thư, người đừng chiều con bé!" Uyển Cầm bưng bát mì trường thọ đi vào, tình cờ gặp cảnh này liền cười nói.
"Con bé còn nhỏ mà, hơn nữa tính tình An Lạc thật thà trong sáng, đừng gò bó tính tình của con bé, nuôi thành mấy khuê nữ liễu yếu đào tơ, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước như trong kinh thành làm gì!" Đế Tử Nguyên không quan tâm mà xua tay.
"Được rồi, tiểu thư, đều nghe lời người, chúng ta đã nói trước rồi đó, nếu con bé lớn lên, muội và phụ thân con bé không quản được, người phải đích thân dạy dỗ." Uyển Cầm vốn cùng trưởng thành với Đế Tử Nguyên ở An Lạc trại, dĩ nhiên không muốn tính tình An Lạc bị gò bó, không phóng khoáng, vốn chỉ nói như vậy thôi, mỉm cười nghe những gì Đế Tử Nguyên nói.
"Được được, ta quản thì ta quản, năm đó cô tổ mẫu để lại cho ta rất nhiều bài tập tốt, đợi con bé lớn thêm vài tuổi, ta sẽ dạy dỗ đàng hoàng."
Uyển Cầm nhìn dáng vẻ cười tít mắt của Đế Tử Nguyên, sống lưng liền cảm thấy ớn lạnh, âm thầm niệm 'Bồ Tát phù hộ' cho khuê nữ bé bỏng ngây ngô của mình, từ đó nàng luôn nhìn Đế An Lạc với dáng vẻ mẫu thân hiền từ "Con thật đáng thương, đừng lớn lên nữa."
"Tiểu thư, sáng nay Chiêu vương điện hạ bảo Cát Lợi truyền lời, nói hôm nay hoàng tộc Bắc Tần vào kinh, ngài ấy sẽ triệu kiến tại điện Chiêu Nhân, sợ là muộn một chút mới đến Hầu phủ mừng sinh thần của người."
Uyển Cầm cẩn thận nhìn sắc mặt của Đế Tử Nguyên, nào ngờ nàng thờ ơ vẫy tay, nhàn nhã ăn mì trường thọ "Truyền lời cho chàng, nói là hoàng tộc Bắc Tần lần đầu vào kinh, hẳn là rất hoảng hốt, bảo chàng an ủi động viên cho tốt rồi đến Hầu phủ, đừng chưa làm xong việc đã nóng lòng chạy đến, sinh thần năm nào cũng qua, không chỉ mỗi năm nay, không cần làm to chuyện."
Uyển Cầm đáp vâng, thấy nét mặt Đế Tử Nguyên ôn hòa, mới trút bỏ được lo lắng trong lòng, mỉm cười phái người đi truyền lời cho Chiêu vương, vừa đi được vài bước thì lệnh của Đế Tử Nguyên truyền đến.
"Đi mời một ma ma giỏi chỉnh trang đến đây."
Uyển Cầm nghe vậy mắt mày cong cong, nghĩ tiểu thư nhà mình cuối cùng cũng được khai sáng, biết cẩn thận chỉnh tranh bản thân trước mặt Chiêu vương, liền đáp vâng rồi ra ngoài chuẩn bị.
Với địa vị hiện tại của Đế Tử Nguyên, sinh thần của nàng có thể xem là chuyện lớn ở kinh thành, dù nàng đã nói với các phủ ngày hôm nay sẽ không mở tiệc, nhưng lễ vật gửi đến phủ vẫn nườm nượp không ngớt, đến khi màn đêm buông xuống mới ít đi một chút, nhưng Hàn Diệp vẫn không hề xuất hiện.
Người trong phủ háo hức chờ đợi rất lâu, không ai dám tỏ ra thất vọng trước mặt Đế Tử Nguyên, chỉ có lúc sáng sớm Đế Tử Nguyên gọi ma ma đến chỉnh trang, sau đó làm ổ trong Quy Nguyên các đọc sách, có lẽ bữa sáng ăn quá no, cả bữa trưa cũng trôi qua trong giấc ngủ ngon.
Sau khi lão quản gia và Uyển Cầm phái người tới cửa trông ngóng lần thứ bảy, xe ngựa của phủ Chiêu vương cuối cùng cũng dừng lại trước cửa phủ Tĩnh An Hầu, hai người định đứng dậy đi nghênh đón, nào ngờ thị vệ lại cung kính bẩm báo hắn đến đón Nhiếp chính vương rời phủ, Chiêu vương điện hạ không cùng đến.
Xem ra Chiêu vương muốn một mình cùng tiểu thư đón sinh thần, Uyển Cầm và lão quản gia nhìn nhau, mỉm cười chuẩn bị đi gọi Đế Tử Nguyên, một giọng nói lạnh lùng đã truyền đến ngoài cửa.
"Chiêu vương bảo ngươi đến đón bổn vương?"
Mọi người trong đại sảnh nhìn ra cửa đều giật mình.
Đế Tử Nguyên mặc áo choàng trắng như tuyết che gần hết khuôn mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua như vậy, hôm nay nàng mang theo vẻ tao nhã xuất trần không dễ lộ ra.
Đế Tử Nguyên dùng thân phận nữ thổ phỉ và Nhiếp chính vương trung hòa triều đình tắm máu sa trường, khiến người ta quên mất nàng vốn trưởng thành trong gia tộc lâu đời nhất ở Đại Tĩnh và từng là quý nữ tôn quý nhất của cả vương triều.
"Tiểu thư?" Uyển Cầm kinh ngạc nhìn chằm chằm Đế Tử Nguyên, không khỏi kêu một tiếng, mới đánh thức thị vệ đang sững sờ.
"Bái kiến Điện hạ, Chiêu vương điện hạ bảo thuộc hạ đến đón Điện hạ rời phủ."
Đế Tử Nguyên nhìn Uyển Cầm mỉm cười gật đầu, nhìn thị vệ truyền lời trong đại sảnh hất cằm "Đi thôi, dẫn đường."
Đế Tử Nguyên theo thị vệ rời phủ, xe ngựa của Hàn Diệp dừng cách đó không xa ngoài cửa phủ. Nàng có chút kinh ngạc, đi được mấy bước, vừa định lên xe ngựa, đã bị người đứng cạnh xe bắt lấy cổ tay, Đế Tử Nguyên còn chưa kịp hoàn hồn, đã nhanh chóng bị người đó giấu vào trong dòng người.
"Chàng đang làm gì vậy?" trong dòng người, Đế Tử Nguyên nhìn Hàn Diệp đang ẩn dáng vẻ trong chiếc mũ da nai, ngẩng đầu hỏi.
"Một già một trẻ trong phủ của nàng lo lắng canh chừng nàng, nếu biết ta một mình đưa nàng ra ngoài, ít nhất cũng sẽ mắng ta mấy ngày." Hàn Diệp mặt mày sáng lạn, không hề có sự mệt mỏi phải tiếp sứ thần cả ngày dài. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Đế Tử Nguyên, hắn hơi giật mình, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc không che giấu được. Thấy Đế Tử Nguyên định cởϊ áσ choàng, hắn không chút nghĩ ngợi đã cản lại, Đế Tử Nguyên nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
"Trên đường nhiều người, tránh có triều thần dạo đêm nhìn thấy, vẫn nên choàng vào đi." Hàn Diệp cởi mũ da nai xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, chớp mắt nhìn Đế Tử Nguyên "Đi, Tử Nguyên, ta đưa nàng đi dạo hoàng thành của chúng ta."
Đế Tử Nguyên có chút sững sờ, khuôn mặt thiếu niên non nớt trong trí nhớ và thanh niên vừa mới chớp mắt như trùng lặp với nhau, đã bao nhiêu năm không nhìn thấy tính khí trẻ con như vậy của Hàn Diệp rồi. Đế Tử Nguyên cảm khái trong lòng, khi nàng hoàn hồn thì Hàn Diệp đã nắm tay nàng chen vào giữa dòng người đông đúc. Hai bàn tay đan vào nhau tăng thêm độ ấm, nàng cong cong khóe môi, ý cười thoáng qua trong mắt.
Hiện đang là tháng Giêng, lại chiêu hàng được Bắc Tần, dân chúng Đại Tĩnh năm nay trải qua rất an nhàn vui vẻ, vô cùng náo nhiệt, nhất là dưới chân hoàng thành. Đám đông trên phố rộn ràng, tiếng rao bán không dứt, Hàn Diệp nắm tay Đế Tử Nguyên đi dạo khắp nẻo đường, trên đường gặp một thiếu niên cầm lồng đèn giấy bán rong, Hàn Diệp dừng lại chọn hai chiếc lồng đèn thỏ ngọc đưa cho Đế Tử Nguyên, sau đó tiếp tục đưa nàng đi dạo trên các đường phố trong kinh.
"Ta nhớ khi còn nhỏ, trong một lần sinh thần của ta, chàng cũng tặng cho ta hai chiếc lồng đèn giấy hình con thỏ." Đế Tử Nguyên lắc lắc lồng đèn giấy trong tay, trong mắt hiện lên nét vui tươi hoạt bát hiếm thấy "Lần đó chàng cũng âm thầm bỏ lại thị vệ của Đông cung và Hầu phủ, dọa phụ thân ta sợ hãi suýt chút dẫn binh trong phủ tìm chúng ta."
Đế Tử Nguyên dùng thân phận Đông cung Thái tử phi vào kinh năm tám tuổi, sinh thần của nàng năm đó cũng là Hàn Diệp đưa nàng dạo chơi trên đường phố rực rỡ ánh đèn của hoàng thành, thoáng chốc đã mười bảy năm đã trôi qua.
Trong mắt Hàn Diệp thoáng lên ý cười, nhưng lại giả vờ tức giận, vẻ mặt nghiêm nghị "Năm đó ở thành Lâm Tây cũng không biết là ai nói không còn nhớ nữa?"
"Ta nhớ chứ." Đế Tử Nguyên dùng lồng đèn giấy chọc vào eo Hàn Diệp một cái, chớp chớp mắt "Nhưng lúc đó ta mỗi ngày đều hận không thể giẫm chàng vài cái để thoải mái, sao có thể thừa nhận." thấy Hàn Diệp không động có tĩnh, nét mặt Đế Tử Nguyên suy sụp, trực tiếp dùng tay chọc chọc vào eo Hàn Diệp "Này, này, dù sao chàng cũng là thân vương một triều, đừng nhỏ nhen vậy mà."
Trong cuộc sống dài đằng đẵng của Đế Tử Nguyên hầu như chưa từng dỗ dành ai, đây là chuyện mà ai cũng biết, thế nên thanh niên được dỗ dành trong tích tắc đã chịu thua, Hàn Diệp cười bắt lấy bàn tay của Đế Tử Nguyên đang chọc loạn vào eo hắn, bất lực nói "Biết rồi biết rồi, hôm nay nàng là thọ tinh, nàng nói thế nào thì là thế ấy."
Nói rồi không nhịn được lại nắm lấy tay nàng, dẫn nàng tiếp tục đi về phía con phố sôi động.
Hàn Diệp thật sự nói được làm được, một câu 'đưa nàng đi dạo hoàng thành của chúng ta', hắn nắm tay Đế Tử Nguyên đi qua gần hết kinh thành. Cả hai đi bộ từ đài Hiển Nguyệt đến phố Ngũ Liễu, cổng phía Đông đến cổng phía Bắc, cuối cùng đi qua Trích Tinh các, dừng lại dưới tường thành cổng phía Nam.
"Lên đó đi."
Đế Tử Nguyên đi theo Hàn Diệp, đứng trên đầu thành cổng phía Nam, cảnh đêm khổng lồ của kinh thành hiện ra trước mặt họ.
"Đây là đế đô Đại Tĩnh của chúng ta." Đế Tử Nguyên đã lâu không nhìn toàn cảnh thành trì như thế này, nàng dựa vào tường nhìn khung cảnh hùng vĩ đẹp đẽ trong thành, gương mặt nàng trở nên dịu dàng. Nàng quay đầu nhìn Hàn Diệp, lắc lắc lồng đèn giấy thỏ ngọc trong tay, nâng cằm về phía trong thành, nói "Hàn Diệp, đây là lễ vật sinh thần tuyệt nhất mà ta từng nhận được."
Đế đô Đại Tĩnh ca múa thái bình, phồn hoa an vui là lễ vật sinh thần mà Hàn Diệp chuẩn bị cho Đế Tử Nguyên.
Đây là thiên hạ Đại Tĩnh mà hắn tự tay dâng tặng nàng.
Hàn Diệp mỉm cười cầm lấy hai chiếc lồng đèn thỏ nghịch nghịch, lỗ tai hiếm khi đỏ lên, thấp giọng ho khan, úp mở nói "Nàng thích là được. Khoảng thời gian này, Tẫn Ngôn sắp trở về rồi, sinh thần năm sau của nàng, triều đình hẳn đã ổn định hơn, đến lúc đó ta sẽ dẫn nàng đến biệt cung trên Lộc sơn ngắm cảnh tuyết."
Trong mắt Hàn Diệp hiện lên hi vọng ấm áp và niềm vui, khi nói những lời này, khóe miệng hắn đã cong thành hình bán nguyệt.
"Ừm, được đó. Hàn Diệp, chàng còn nhớ năm đó chúng ta đến Giang Nam cứu trợ thiên tai không?" Đế Tử Nguyên nhìn hoàng thành dưới tường thành, đột nhiên nói.
"Đương nhiên là nhớ, An Lạc trại chủ thể hiện quyền uy, sáng suốt cơ trí, trảm hết quan tham ô đường sông Giang Nam, từ đó lũ lụt ở Giang Nam được giải quyết, năm ngoái ta đi tuần tra Giang Nam, trong nhà của dân chúng còn lập một bài vị trường sinh* của nàng, ngày ngày cầu phúc cho nàng nữa kìa!"
*Bài vị trường sinh là bài vị cầu phúc thọ cho ân nhân, bài vị trường sinh không phải linh vị, là bài vị lập cho người sống, mục đích là để cảm tạ ân đức, cầu phục thọ cho người sống.
Đế Tử Nguyên nghe đến vui vẻ, lại nói "Vậy chàng có nhớ đã từng hứa sẽ làm một chuyện cho ta không?"
Hàn Diệp giật mình, nhớ đến đúng là có chuyện như vậy. Trong lần cứu trợ ở Giang Nam năm đó, nhờ vào sổ sách và danh sách của Đế Tử Nguyên, mới tra được những quan viên có liên quan đến vụ án, thanh trừng đường sông Giang Nam. Đã bao nhiêu năm trôi qua, trong màn sinh ly tử biệt rung động lòng người của bọn họ, chuyện này nhỏ đến mức gần như tan thành cát bụi, nếu hôm nay Đế Tử Nguyên không nhắc đến chuyện này, thì Hàn Diệp cũng không nhớ năm đó hắn đã từng hứa với Đế Tử Nguyên.
"Nàng muốn ta làm gì?" Hàn Diệp cười hỏi. Hai năm trở lại đây, những lúc hai người ở riêng, tính tình nàng ngày càng giống với tính cách cao ngạo ngang ngược khi vừa vào kinh thành lúc còn nhỏ, cũng không biết nàng giữ nguyện vọng này bao năm qua, sinh thần năm nay sẽ dùng thế nào?
Đế Tử Nguyên không trả lời hắn ngay, nàng đi tuần trên đỉnh hoàng thành bằng ánh mắt đặc biệt dịu dàng, sau đó quay đầu nhìn Hàn Diệp, chậm rãi cởi bỏ chiếc áo choàng trắng như tuyết đang khoác trên người.
"Hàn Diệp, chàng xưng đế đi."
Không dài, thỉnh cầu của Đế Tử Nguyên, chỉ có sáu chữ như vậy.
Nhưng Hàn Diệp sững sờ khi những lời này rơi vào tai, sau đó ngẩng đầu không thể tin được nhìn Đế Tử Nguyên. Chỉ với một ánh nhìn, đôi mắt hắn thoáng qua kinh ngạc không thể che giấu.
Áo choàng trắng như tuyết rơi xuống đất, Đế Tử Nguyên mặc tấn y đỏ rực, gương mặt xinh đẹp, nàng cứ dịu dàng như thế nhìn hắn, mái tóc dài nửa bạc ngang lưng, từ dưới vai, đều đã bị cắt.
Thân thể da tóc đều là của phụ mẫu, nàng lại cắt đi một mái tóc dài như thế.
Làn gió nhẹ lướt qua Đế Tử Nguyên, cuốn lên mái tóc ngắn đen mềm mại, khơi gợi sức sống và hi vọng mà hắn chưa từng thấy ở nàng trong những năm qua.
"Tại sao?" Hàn Diệp đưa tay, như thể muốn chạm vào tóc nàng, nhưng lại dừng trên không trung, giọng nói dao động mà hắn không hề phát giác.
Hắn đang hỏi nàng tại sao lại cắt đi mái tóc dài của mình, trên đại lục Vân Hạ, gần như là chuyện bất hiếu với phụ mẫu, đại nghịch bất đạo.
"Ta vẫn còn là một đại cô nương trẻ tuổi đó, cả ngày sống an nhàn thư thả, không có chuyện gì thì để mái tóc bạc này làm gì, say này dọa tiểu An Lạc nhà chúng ta thì làm sao. Yên tâm, phụ thân và mẫu thân vẫn luôn chiều ta, yêu thương ta, sau này có gặp lại họ, cùng lắm là sẽ mắng ta vài câu, không sao hết."
"Nếu ta xưng đế, nàng cũng sẽ bị vây trong hoàng cung nhỏ bé đó, nàng cũng bằng lòng?"
"Quy tắc là chết, người thì sống. Chỉ ý hậu cung không được can chính là Thái tổ định ra, hiện giờ lão nhân gia đã băng hà nhiều năm như vậy, sau khi chàng kế vị thì thay đổi một chút là được rồi. Lẽ nào có triều thần thật sự lấy chuyện này cũng không cần đầu nữa đến làm khó chúng ta?"
"Tại sao?" Hàn Diệp lại lên tiếng, chỉ thấy giọng của mình khô khốc đáng sợ.
Hắn đang hỏi nàng tại sao lại muốn hắn xưng đế. Thật ra trong lòng hai người đều hiểu, tất cả những điều này chỉ là vài cái cớ đường hoàng, những năm qua Hàn Diệp đè nặng trong lòng không dám hỏi lại là câu này.
Tử Nguyên, nàng còn muốn Đế gia xưng đế không? Nếu một ngày giữa thiên hạ và ta, buộc phải đưa ra lựa chọn, nàng có chọn ta không?
"Tử Nguyên, nàng ẩn nấp nỗ lực mười năm ở Tấn Nam, trong bảy năm qua, nàng đã tạo nên thiên hạ thịnh thế bằng sức lực của Đế gia, không có nàng, không có Đế gia, sẽ không có Đại Tĩnh bây giờ. Để Đế gia xưng đế là tất cả ước muốn và kỳ vọng của nàng, tại sao lại từ bỏ?" giọng của hắn nhẹ nhàng "Nàng cũng biết, hoàng vị và nàng, ta đã chọn nàng."
Đế Tử Nguyên trầm mặc, trước câu hỏi của Hàn Diệp, ánh mắt nàng vẫn trong trẻo kiên định. Một lúc lâu sau, nàng liếc nhìn ánh đèn rực rỡ trong thành phố, khẽ nói.
"Đã từng như vậy." nét mặt nàng như chìm vào ký ức vô cùng xa xăm "Trước năm ta tám tuổi không hiểu gì về chuyện đời, là tiểu thư thế tộc tôn quý nhất Đại Tĩnh, mọi người đều nói một ngày nào đó ta sẽ trở thành Đông cung Thái tử phi, Quốc mẫu tương lai. Ta ghét vận mệnh của ta vừa sinh ra đã bị sắp đặt, nhưng lại không thể thoát khỏi những trách nhiệm mà ta phải gánh vì xuất thân của mình, từ nhỏ ta luôn cãi lời phụ thân, ông ấy muốn ta học gì, ta đều không muốn học, ngược lại luôn theo Minh Tây ra vào quân doanh, lúc đó ta nghĩ, nếu Hoàng đế trong kinh thành biết ta là một tiểu thư thô lỗ bất tài, có phải ta sẽ không cần gả vào Đông cung nữa. Thật nực cười phải không, ta vốn không biết hoàng thất muốn cưới không phải là Đế Tử Nguyên, mà là quyền thế và uy danh Đế gia, cả binh quyền trong tay phụ thân. Mãi đến khi tám tuổi được Tiên đế triệu vào kinh thành, ta mới thật sự hiểu, trừ khi ta chết hoặc Đế gia sụp đổ, nếu không ta vĩnh viễn chỉ có thể là Thái tử phi của hoàng gia."
"Nhưng ta chưa từng nghĩ, thì ra chuyện đó sẽ thật sự xảy ra." Đế Tử Nguyên dừng lại "Thì ra Đế gia sẽ thật sự sụp đổ, thậm chí không cần năm này tháng nọ, thị tộc trăm năm gần như lặng lẽ diệt vong chỉ trong một đêm. Ta chỉ là một tiểu thư bất tài nhất của Đế gia, trở thành người sống sót duy nhất của Đế gia. Lúc đó ta vô cùng sợ hãi tuyệt vọng, vì ta chẳng biết gì cả, chẳng thể làm được gì, chẳng gánh vác được gì, ta chưa từng căm ghét sự yếu đuối và không thể chịu đựng được của mình đến vậy. Lúc đó ta ước gì mình chết đi. Người chết rồi thì sẽ không cần nghĩ gì nữa. Nhưng ta còn sống ......" nàng dừng lại, lặp lại lần nữa với biểu tình xa xăm "Nhưng ta vẫn còn sống."
"Ta còn sống, Đế gia sẽ còn sống. Ta còn sống, oan khuất của Đế gia và quân Đế gia sẽ phải phơi trần rõ ràng trước thiên hạ. Ta còn sống, Hàn gia nhất định phải dùng hoàng vị để dập tắt cơn giận dữ của Tấn Nam. Hàn Diệp, điều này đã từng là ý nghĩa để ta tiếp tục sống. Vì vậy, ta làm nữ thổ phỉ đáng sợ nhất Đại Tĩnh, ta bước vào triều đình, ta dùng thời gian mười năm để từng bước vén màn chân tướng oan khuất Đế gia năm đó, chỉ còn bước cuối cùng ......" Đế Tử Nguyên nhắm mắt "Chỉ cần ta đoạt lại hoàng vị từ tay vua Gia Ninh, ta sẽ thực hiện được mọi lời hứa với bản thân. Ta nghĩ đây là nguyện vọng của cuộc đời ta, là những gì mà ta phải hoàn thành cả đời này."
Giọng Đế Tử Nguyên chợt im bặt, nàng vẫn nhắm nghiền mắt, chỉ có tiếng gió rít lướt qua, cuốn lên mái tóc ngắn của nàng.
"Nhưng vào ngày chàng nhảy xuống núi Vân Cảnh, ta chợt tự hỏi bản thân, nếu có cơ hội làm lại, ta sẽ chọn hoàng vị khiến người khác thê lương cô độc một đời, hay là chọn chàng được sống."
Ánh mắt Hàn Diệp chợt sáng ngời, chăm chăm nhìn Đế Tử Nguyên, gần như không bỏ qua một chút kẽ hở nào.
"Trước trận chiến Vân Cảnh, ta không biết đáp án." Đế Tử Nguyên đột nhiên mở mắt, nàng quay đầu nhìn Hàn Diệp, đôi con ngươi đen láy đầy thâm tình như biển cả trào dâng "Sau trận chiến Vân Cảnh, ta mới biết, hoàng vị là chấp niệm để tiếp tục sống của một mình ta, chứ không phải là sự cố chấp của Đế gia và Tấn Nam. Đế vương chân chính không phải muốn ngồi trên long ỷ chí tôn thiên hạ, nhìn xuống chúng sinh, mà phải giống như chàng, bằng lòng vì muôn dân thiên hạ từ bỏ tất cả, chàng luôn nói tất cả những gì chàng làm là vì ta. " Đế Tử Nguyên khẽ lắc đầu, ánh mắt sáng suốt lại vui mừng "Thật ra không chỉ vì ta, chàng còn vì an bình của dân chúng Đại Tĩnh. Từ lúc chàng bằng lòng từ bỏ hoàng vị, ngăn chặn chiến loạn mà nhảy xuống núi Vân Cảnh, chàng mới là vương giả chân chính của vương triều này."
"Hàn Diệp, đời này có chàng bên cạnh, là may mắn của Đế Tử Nguyên ta."
"Thù hận và tha thứ, thiên hạ và tình yêu, ta đều lựa chọn chàng."
"Đế Tử Nguyên ta năm tám tuổi đã từng thích thái tử Đại Tĩnh non nớt ngây ngô, nhưng đời này của ta, sẽ yêu đế vương Đại Tĩnh tên là Hàn Diệp. Câu nói này, chàng vĩnh viễn phải nhớ kỹ."
Đế Tử Nguyên vừa dứt lời, đúng lúc này pháo hoa trong hoàng thành rực cháy, thắp sáng cả bầu trời đêm, như thể bầu trời rực rỡ đẹp đẽ đánh thức nơi cuối trời.
Đây mới là lễ vật sinh thần thật sự mà Hàn Diệp chuẩn bị cho Đế Tử Nguyên.
Nụ cười xinh đẹp rạng rỡ của Đế Tử Nguyên cùng pháo hoa đầy trời rơi vào mắt Hàn Diệp.
Mười bảy năm thời gian rối ren đan xen dường như hóa thành mây bụi tan vào ngân hà, không còn dừng lại trên người họ.
"Ta nghe thấy rồi, Tử Nguyên."
Nhưng hôm nay lại không ai ngăn được Uyển Cầm, Đế Tử Nguyên bị Uyển Cầm nhẹ nhàng gọi dậy, kéo đến bàn ăn sáng với đôi mắt lim dim đang mơ ngủ, lúc nhìn Đế An Lạc giơ bộ móng vuốt mũm mĩm bé xíu của mình về phía nàng chờ nàng ôm, bập bẹ mấy từ "Cô, cô, cô sinh thần vui vẻ", nàng mới chợt nhận ra sinh thần của nàng lại đến rồi.
Những năm qua có quá nhiều chuyện xảy ra, một ngày đã từng rất mong đợi lúc còn nhỏ, sau khi trưởng thành chính bản thân lại không thể nhớ được. Đế Tử Nguyên thở dài, mỉm cười từ trong tay áo lấy ra một đống lá vàng đặt lên bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của Đế An Lạc, cười vô cùng hiền lành "Nào, cháu gái lớn, cầm lấy, cô cô cho con tiền mua kẹo, lát nữa để tổng quản gia gia đưa con đi mua kẹo!"
An Lạc tuy còn nhỏ, nhưng rất hiểu chuyện nghe lời, ôm lá vàng cười híp mắt, loạng choạng chạy ra ngoài đại sảnh tìm tổng quản gia gia.
"Tính tình An Lạc rất nghịch ngợm, tiểu thư, người đừng chiều con bé!" Uyển Cầm bưng bát mì trường thọ đi vào, tình cờ gặp cảnh này liền cười nói.
"Con bé còn nhỏ mà, hơn nữa tính tình An Lạc thật thà trong sáng, đừng gò bó tính tình của con bé, nuôi thành mấy khuê nữ liễu yếu đào tơ, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước như trong kinh thành làm gì!" Đế Tử Nguyên không quan tâm mà xua tay.
"Được rồi, tiểu thư, đều nghe lời người, chúng ta đã nói trước rồi đó, nếu con bé lớn lên, muội và phụ thân con bé không quản được, người phải đích thân dạy dỗ." Uyển Cầm vốn cùng trưởng thành với Đế Tử Nguyên ở An Lạc trại, dĩ nhiên không muốn tính tình An Lạc bị gò bó, không phóng khoáng, vốn chỉ nói như vậy thôi, mỉm cười nghe những gì Đế Tử Nguyên nói.
"Được được, ta quản thì ta quản, năm đó cô tổ mẫu để lại cho ta rất nhiều bài tập tốt, đợi con bé lớn thêm vài tuổi, ta sẽ dạy dỗ đàng hoàng."
Uyển Cầm nhìn dáng vẻ cười tít mắt của Đế Tử Nguyên, sống lưng liền cảm thấy ớn lạnh, âm thầm niệm 'Bồ Tát phù hộ' cho khuê nữ bé bỏng ngây ngô của mình, từ đó nàng luôn nhìn Đế An Lạc với dáng vẻ mẫu thân hiền từ "Con thật đáng thương, đừng lớn lên nữa."
"Tiểu thư, sáng nay Chiêu vương điện hạ bảo Cát Lợi truyền lời, nói hôm nay hoàng tộc Bắc Tần vào kinh, ngài ấy sẽ triệu kiến tại điện Chiêu Nhân, sợ là muộn một chút mới đến Hầu phủ mừng sinh thần của người."
Uyển Cầm cẩn thận nhìn sắc mặt của Đế Tử Nguyên, nào ngờ nàng thờ ơ vẫy tay, nhàn nhã ăn mì trường thọ "Truyền lời cho chàng, nói là hoàng tộc Bắc Tần lần đầu vào kinh, hẳn là rất hoảng hốt, bảo chàng an ủi động viên cho tốt rồi đến Hầu phủ, đừng chưa làm xong việc đã nóng lòng chạy đến, sinh thần năm nào cũng qua, không chỉ mỗi năm nay, không cần làm to chuyện."
Uyển Cầm đáp vâng, thấy nét mặt Đế Tử Nguyên ôn hòa, mới trút bỏ được lo lắng trong lòng, mỉm cười phái người đi truyền lời cho Chiêu vương, vừa đi được vài bước thì lệnh của Đế Tử Nguyên truyền đến.
"Đi mời một ma ma giỏi chỉnh trang đến đây."
Uyển Cầm nghe vậy mắt mày cong cong, nghĩ tiểu thư nhà mình cuối cùng cũng được khai sáng, biết cẩn thận chỉnh tranh bản thân trước mặt Chiêu vương, liền đáp vâng rồi ra ngoài chuẩn bị.
Với địa vị hiện tại của Đế Tử Nguyên, sinh thần của nàng có thể xem là chuyện lớn ở kinh thành, dù nàng đã nói với các phủ ngày hôm nay sẽ không mở tiệc, nhưng lễ vật gửi đến phủ vẫn nườm nượp không ngớt, đến khi màn đêm buông xuống mới ít đi một chút, nhưng Hàn Diệp vẫn không hề xuất hiện.
Người trong phủ háo hức chờ đợi rất lâu, không ai dám tỏ ra thất vọng trước mặt Đế Tử Nguyên, chỉ có lúc sáng sớm Đế Tử Nguyên gọi ma ma đến chỉnh trang, sau đó làm ổ trong Quy Nguyên các đọc sách, có lẽ bữa sáng ăn quá no, cả bữa trưa cũng trôi qua trong giấc ngủ ngon.
Sau khi lão quản gia và Uyển Cầm phái người tới cửa trông ngóng lần thứ bảy, xe ngựa của phủ Chiêu vương cuối cùng cũng dừng lại trước cửa phủ Tĩnh An Hầu, hai người định đứng dậy đi nghênh đón, nào ngờ thị vệ lại cung kính bẩm báo hắn đến đón Nhiếp chính vương rời phủ, Chiêu vương điện hạ không cùng đến.
Xem ra Chiêu vương muốn một mình cùng tiểu thư đón sinh thần, Uyển Cầm và lão quản gia nhìn nhau, mỉm cười chuẩn bị đi gọi Đế Tử Nguyên, một giọng nói lạnh lùng đã truyền đến ngoài cửa.
"Chiêu vương bảo ngươi đến đón bổn vương?"
Mọi người trong đại sảnh nhìn ra cửa đều giật mình.
Đế Tử Nguyên mặc áo choàng trắng như tuyết che gần hết khuôn mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua như vậy, hôm nay nàng mang theo vẻ tao nhã xuất trần không dễ lộ ra.
Đế Tử Nguyên dùng thân phận nữ thổ phỉ và Nhiếp chính vương trung hòa triều đình tắm máu sa trường, khiến người ta quên mất nàng vốn trưởng thành trong gia tộc lâu đời nhất ở Đại Tĩnh và từng là quý nữ tôn quý nhất của cả vương triều.
"Tiểu thư?" Uyển Cầm kinh ngạc nhìn chằm chằm Đế Tử Nguyên, không khỏi kêu một tiếng, mới đánh thức thị vệ đang sững sờ.
"Bái kiến Điện hạ, Chiêu vương điện hạ bảo thuộc hạ đến đón Điện hạ rời phủ."
Đế Tử Nguyên nhìn Uyển Cầm mỉm cười gật đầu, nhìn thị vệ truyền lời trong đại sảnh hất cằm "Đi thôi, dẫn đường."
Đế Tử Nguyên theo thị vệ rời phủ, xe ngựa của Hàn Diệp dừng cách đó không xa ngoài cửa phủ. Nàng có chút kinh ngạc, đi được mấy bước, vừa định lên xe ngựa, đã bị người đứng cạnh xe bắt lấy cổ tay, Đế Tử Nguyên còn chưa kịp hoàn hồn, đã nhanh chóng bị người đó giấu vào trong dòng người.
"Chàng đang làm gì vậy?" trong dòng người, Đế Tử Nguyên nhìn Hàn Diệp đang ẩn dáng vẻ trong chiếc mũ da nai, ngẩng đầu hỏi.
"Một già một trẻ trong phủ của nàng lo lắng canh chừng nàng, nếu biết ta một mình đưa nàng ra ngoài, ít nhất cũng sẽ mắng ta mấy ngày." Hàn Diệp mặt mày sáng lạn, không hề có sự mệt mỏi phải tiếp sứ thần cả ngày dài. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Đế Tử Nguyên, hắn hơi giật mình, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc không che giấu được. Thấy Đế Tử Nguyên định cởϊ áσ choàng, hắn không chút nghĩ ngợi đã cản lại, Đế Tử Nguyên nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
"Trên đường nhiều người, tránh có triều thần dạo đêm nhìn thấy, vẫn nên choàng vào đi." Hàn Diệp cởi mũ da nai xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, chớp mắt nhìn Đế Tử Nguyên "Đi, Tử Nguyên, ta đưa nàng đi dạo hoàng thành của chúng ta."
Đế Tử Nguyên có chút sững sờ, khuôn mặt thiếu niên non nớt trong trí nhớ và thanh niên vừa mới chớp mắt như trùng lặp với nhau, đã bao nhiêu năm không nhìn thấy tính khí trẻ con như vậy của Hàn Diệp rồi. Đế Tử Nguyên cảm khái trong lòng, khi nàng hoàn hồn thì Hàn Diệp đã nắm tay nàng chen vào giữa dòng người đông đúc. Hai bàn tay đan vào nhau tăng thêm độ ấm, nàng cong cong khóe môi, ý cười thoáng qua trong mắt.
Hiện đang là tháng Giêng, lại chiêu hàng được Bắc Tần, dân chúng Đại Tĩnh năm nay trải qua rất an nhàn vui vẻ, vô cùng náo nhiệt, nhất là dưới chân hoàng thành. Đám đông trên phố rộn ràng, tiếng rao bán không dứt, Hàn Diệp nắm tay Đế Tử Nguyên đi dạo khắp nẻo đường, trên đường gặp một thiếu niên cầm lồng đèn giấy bán rong, Hàn Diệp dừng lại chọn hai chiếc lồng đèn thỏ ngọc đưa cho Đế Tử Nguyên, sau đó tiếp tục đưa nàng đi dạo trên các đường phố trong kinh.
"Ta nhớ khi còn nhỏ, trong một lần sinh thần của ta, chàng cũng tặng cho ta hai chiếc lồng đèn giấy hình con thỏ." Đế Tử Nguyên lắc lắc lồng đèn giấy trong tay, trong mắt hiện lên nét vui tươi hoạt bát hiếm thấy "Lần đó chàng cũng âm thầm bỏ lại thị vệ của Đông cung và Hầu phủ, dọa phụ thân ta sợ hãi suýt chút dẫn binh trong phủ tìm chúng ta."
Đế Tử Nguyên dùng thân phận Đông cung Thái tử phi vào kinh năm tám tuổi, sinh thần của nàng năm đó cũng là Hàn Diệp đưa nàng dạo chơi trên đường phố rực rỡ ánh đèn của hoàng thành, thoáng chốc đã mười bảy năm đã trôi qua.
Trong mắt Hàn Diệp thoáng lên ý cười, nhưng lại giả vờ tức giận, vẻ mặt nghiêm nghị "Năm đó ở thành Lâm Tây cũng không biết là ai nói không còn nhớ nữa?"
"Ta nhớ chứ." Đế Tử Nguyên dùng lồng đèn giấy chọc vào eo Hàn Diệp một cái, chớp chớp mắt "Nhưng lúc đó ta mỗi ngày đều hận không thể giẫm chàng vài cái để thoải mái, sao có thể thừa nhận." thấy Hàn Diệp không động có tĩnh, nét mặt Đế Tử Nguyên suy sụp, trực tiếp dùng tay chọc chọc vào eo Hàn Diệp "Này, này, dù sao chàng cũng là thân vương một triều, đừng nhỏ nhen vậy mà."
Trong cuộc sống dài đằng đẵng của Đế Tử Nguyên hầu như chưa từng dỗ dành ai, đây là chuyện mà ai cũng biết, thế nên thanh niên được dỗ dành trong tích tắc đã chịu thua, Hàn Diệp cười bắt lấy bàn tay của Đế Tử Nguyên đang chọc loạn vào eo hắn, bất lực nói "Biết rồi biết rồi, hôm nay nàng là thọ tinh, nàng nói thế nào thì là thế ấy."
Nói rồi không nhịn được lại nắm lấy tay nàng, dẫn nàng tiếp tục đi về phía con phố sôi động.
Hàn Diệp thật sự nói được làm được, một câu 'đưa nàng đi dạo hoàng thành của chúng ta', hắn nắm tay Đế Tử Nguyên đi qua gần hết kinh thành. Cả hai đi bộ từ đài Hiển Nguyệt đến phố Ngũ Liễu, cổng phía Đông đến cổng phía Bắc, cuối cùng đi qua Trích Tinh các, dừng lại dưới tường thành cổng phía Nam.
"Lên đó đi."
Đế Tử Nguyên đi theo Hàn Diệp, đứng trên đầu thành cổng phía Nam, cảnh đêm khổng lồ của kinh thành hiện ra trước mặt họ.
"Đây là đế đô Đại Tĩnh của chúng ta." Đế Tử Nguyên đã lâu không nhìn toàn cảnh thành trì như thế này, nàng dựa vào tường nhìn khung cảnh hùng vĩ đẹp đẽ trong thành, gương mặt nàng trở nên dịu dàng. Nàng quay đầu nhìn Hàn Diệp, lắc lắc lồng đèn giấy thỏ ngọc trong tay, nâng cằm về phía trong thành, nói "Hàn Diệp, đây là lễ vật sinh thần tuyệt nhất mà ta từng nhận được."
Đế đô Đại Tĩnh ca múa thái bình, phồn hoa an vui là lễ vật sinh thần mà Hàn Diệp chuẩn bị cho Đế Tử Nguyên.
Đây là thiên hạ Đại Tĩnh mà hắn tự tay dâng tặng nàng.
Hàn Diệp mỉm cười cầm lấy hai chiếc lồng đèn thỏ nghịch nghịch, lỗ tai hiếm khi đỏ lên, thấp giọng ho khan, úp mở nói "Nàng thích là được. Khoảng thời gian này, Tẫn Ngôn sắp trở về rồi, sinh thần năm sau của nàng, triều đình hẳn đã ổn định hơn, đến lúc đó ta sẽ dẫn nàng đến biệt cung trên Lộc sơn ngắm cảnh tuyết."
Trong mắt Hàn Diệp hiện lên hi vọng ấm áp và niềm vui, khi nói những lời này, khóe miệng hắn đã cong thành hình bán nguyệt.
"Ừm, được đó. Hàn Diệp, chàng còn nhớ năm đó chúng ta đến Giang Nam cứu trợ thiên tai không?" Đế Tử Nguyên nhìn hoàng thành dưới tường thành, đột nhiên nói.
"Đương nhiên là nhớ, An Lạc trại chủ thể hiện quyền uy, sáng suốt cơ trí, trảm hết quan tham ô đường sông Giang Nam, từ đó lũ lụt ở Giang Nam được giải quyết, năm ngoái ta đi tuần tra Giang Nam, trong nhà của dân chúng còn lập một bài vị trường sinh* của nàng, ngày ngày cầu phúc cho nàng nữa kìa!"
*Bài vị trường sinh là bài vị cầu phúc thọ cho ân nhân, bài vị trường sinh không phải linh vị, là bài vị lập cho người sống, mục đích là để cảm tạ ân đức, cầu phục thọ cho người sống.
Đế Tử Nguyên nghe đến vui vẻ, lại nói "Vậy chàng có nhớ đã từng hứa sẽ làm một chuyện cho ta không?"
Hàn Diệp giật mình, nhớ đến đúng là có chuyện như vậy. Trong lần cứu trợ ở Giang Nam năm đó, nhờ vào sổ sách và danh sách của Đế Tử Nguyên, mới tra được những quan viên có liên quan đến vụ án, thanh trừng đường sông Giang Nam. Đã bao nhiêu năm trôi qua, trong màn sinh ly tử biệt rung động lòng người của bọn họ, chuyện này nhỏ đến mức gần như tan thành cát bụi, nếu hôm nay Đế Tử Nguyên không nhắc đến chuyện này, thì Hàn Diệp cũng không nhớ năm đó hắn đã từng hứa với Đế Tử Nguyên.
"Nàng muốn ta làm gì?" Hàn Diệp cười hỏi. Hai năm trở lại đây, những lúc hai người ở riêng, tính tình nàng ngày càng giống với tính cách cao ngạo ngang ngược khi vừa vào kinh thành lúc còn nhỏ, cũng không biết nàng giữ nguyện vọng này bao năm qua, sinh thần năm nay sẽ dùng thế nào?
Đế Tử Nguyên không trả lời hắn ngay, nàng đi tuần trên đỉnh hoàng thành bằng ánh mắt đặc biệt dịu dàng, sau đó quay đầu nhìn Hàn Diệp, chậm rãi cởi bỏ chiếc áo choàng trắng như tuyết đang khoác trên người.
"Hàn Diệp, chàng xưng đế đi."
Không dài, thỉnh cầu của Đế Tử Nguyên, chỉ có sáu chữ như vậy.
Nhưng Hàn Diệp sững sờ khi những lời này rơi vào tai, sau đó ngẩng đầu không thể tin được nhìn Đế Tử Nguyên. Chỉ với một ánh nhìn, đôi mắt hắn thoáng qua kinh ngạc không thể che giấu.
Áo choàng trắng như tuyết rơi xuống đất, Đế Tử Nguyên mặc tấn y đỏ rực, gương mặt xinh đẹp, nàng cứ dịu dàng như thế nhìn hắn, mái tóc dài nửa bạc ngang lưng, từ dưới vai, đều đã bị cắt.
Thân thể da tóc đều là của phụ mẫu, nàng lại cắt đi một mái tóc dài như thế.
Làn gió nhẹ lướt qua Đế Tử Nguyên, cuốn lên mái tóc ngắn đen mềm mại, khơi gợi sức sống và hi vọng mà hắn chưa từng thấy ở nàng trong những năm qua.
"Tại sao?" Hàn Diệp đưa tay, như thể muốn chạm vào tóc nàng, nhưng lại dừng trên không trung, giọng nói dao động mà hắn không hề phát giác.
Hắn đang hỏi nàng tại sao lại cắt đi mái tóc dài của mình, trên đại lục Vân Hạ, gần như là chuyện bất hiếu với phụ mẫu, đại nghịch bất đạo.
"Ta vẫn còn là một đại cô nương trẻ tuổi đó, cả ngày sống an nhàn thư thả, không có chuyện gì thì để mái tóc bạc này làm gì, say này dọa tiểu An Lạc nhà chúng ta thì làm sao. Yên tâm, phụ thân và mẫu thân vẫn luôn chiều ta, yêu thương ta, sau này có gặp lại họ, cùng lắm là sẽ mắng ta vài câu, không sao hết."
"Nếu ta xưng đế, nàng cũng sẽ bị vây trong hoàng cung nhỏ bé đó, nàng cũng bằng lòng?"
"Quy tắc là chết, người thì sống. Chỉ ý hậu cung không được can chính là Thái tổ định ra, hiện giờ lão nhân gia đã băng hà nhiều năm như vậy, sau khi chàng kế vị thì thay đổi một chút là được rồi. Lẽ nào có triều thần thật sự lấy chuyện này cũng không cần đầu nữa đến làm khó chúng ta?"
"Tại sao?" Hàn Diệp lại lên tiếng, chỉ thấy giọng của mình khô khốc đáng sợ.
Hắn đang hỏi nàng tại sao lại muốn hắn xưng đế. Thật ra trong lòng hai người đều hiểu, tất cả những điều này chỉ là vài cái cớ đường hoàng, những năm qua Hàn Diệp đè nặng trong lòng không dám hỏi lại là câu này.
Tử Nguyên, nàng còn muốn Đế gia xưng đế không? Nếu một ngày giữa thiên hạ và ta, buộc phải đưa ra lựa chọn, nàng có chọn ta không?
"Tử Nguyên, nàng ẩn nấp nỗ lực mười năm ở Tấn Nam, trong bảy năm qua, nàng đã tạo nên thiên hạ thịnh thế bằng sức lực của Đế gia, không có nàng, không có Đế gia, sẽ không có Đại Tĩnh bây giờ. Để Đế gia xưng đế là tất cả ước muốn và kỳ vọng của nàng, tại sao lại từ bỏ?" giọng của hắn nhẹ nhàng "Nàng cũng biết, hoàng vị và nàng, ta đã chọn nàng."
Đế Tử Nguyên trầm mặc, trước câu hỏi của Hàn Diệp, ánh mắt nàng vẫn trong trẻo kiên định. Một lúc lâu sau, nàng liếc nhìn ánh đèn rực rỡ trong thành phố, khẽ nói.
"Đã từng như vậy." nét mặt nàng như chìm vào ký ức vô cùng xa xăm "Trước năm ta tám tuổi không hiểu gì về chuyện đời, là tiểu thư thế tộc tôn quý nhất Đại Tĩnh, mọi người đều nói một ngày nào đó ta sẽ trở thành Đông cung Thái tử phi, Quốc mẫu tương lai. Ta ghét vận mệnh của ta vừa sinh ra đã bị sắp đặt, nhưng lại không thể thoát khỏi những trách nhiệm mà ta phải gánh vì xuất thân của mình, từ nhỏ ta luôn cãi lời phụ thân, ông ấy muốn ta học gì, ta đều không muốn học, ngược lại luôn theo Minh Tây ra vào quân doanh, lúc đó ta nghĩ, nếu Hoàng đế trong kinh thành biết ta là một tiểu thư thô lỗ bất tài, có phải ta sẽ không cần gả vào Đông cung nữa. Thật nực cười phải không, ta vốn không biết hoàng thất muốn cưới không phải là Đế Tử Nguyên, mà là quyền thế và uy danh Đế gia, cả binh quyền trong tay phụ thân. Mãi đến khi tám tuổi được Tiên đế triệu vào kinh thành, ta mới thật sự hiểu, trừ khi ta chết hoặc Đế gia sụp đổ, nếu không ta vĩnh viễn chỉ có thể là Thái tử phi của hoàng gia."
"Nhưng ta chưa từng nghĩ, thì ra chuyện đó sẽ thật sự xảy ra." Đế Tử Nguyên dừng lại "Thì ra Đế gia sẽ thật sự sụp đổ, thậm chí không cần năm này tháng nọ, thị tộc trăm năm gần như lặng lẽ diệt vong chỉ trong một đêm. Ta chỉ là một tiểu thư bất tài nhất của Đế gia, trở thành người sống sót duy nhất của Đế gia. Lúc đó ta vô cùng sợ hãi tuyệt vọng, vì ta chẳng biết gì cả, chẳng thể làm được gì, chẳng gánh vác được gì, ta chưa từng căm ghét sự yếu đuối và không thể chịu đựng được của mình đến vậy. Lúc đó ta ước gì mình chết đi. Người chết rồi thì sẽ không cần nghĩ gì nữa. Nhưng ta còn sống ......" nàng dừng lại, lặp lại lần nữa với biểu tình xa xăm "Nhưng ta vẫn còn sống."
"Ta còn sống, Đế gia sẽ còn sống. Ta còn sống, oan khuất của Đế gia và quân Đế gia sẽ phải phơi trần rõ ràng trước thiên hạ. Ta còn sống, Hàn gia nhất định phải dùng hoàng vị để dập tắt cơn giận dữ của Tấn Nam. Hàn Diệp, điều này đã từng là ý nghĩa để ta tiếp tục sống. Vì vậy, ta làm nữ thổ phỉ đáng sợ nhất Đại Tĩnh, ta bước vào triều đình, ta dùng thời gian mười năm để từng bước vén màn chân tướng oan khuất Đế gia năm đó, chỉ còn bước cuối cùng ......" Đế Tử Nguyên nhắm mắt "Chỉ cần ta đoạt lại hoàng vị từ tay vua Gia Ninh, ta sẽ thực hiện được mọi lời hứa với bản thân. Ta nghĩ đây là nguyện vọng của cuộc đời ta, là những gì mà ta phải hoàn thành cả đời này."
Giọng Đế Tử Nguyên chợt im bặt, nàng vẫn nhắm nghiền mắt, chỉ có tiếng gió rít lướt qua, cuốn lên mái tóc ngắn của nàng.
"Nhưng vào ngày chàng nhảy xuống núi Vân Cảnh, ta chợt tự hỏi bản thân, nếu có cơ hội làm lại, ta sẽ chọn hoàng vị khiến người khác thê lương cô độc một đời, hay là chọn chàng được sống."
Ánh mắt Hàn Diệp chợt sáng ngời, chăm chăm nhìn Đế Tử Nguyên, gần như không bỏ qua một chút kẽ hở nào.
"Trước trận chiến Vân Cảnh, ta không biết đáp án." Đế Tử Nguyên đột nhiên mở mắt, nàng quay đầu nhìn Hàn Diệp, đôi con ngươi đen láy đầy thâm tình như biển cả trào dâng "Sau trận chiến Vân Cảnh, ta mới biết, hoàng vị là chấp niệm để tiếp tục sống của một mình ta, chứ không phải là sự cố chấp của Đế gia và Tấn Nam. Đế vương chân chính không phải muốn ngồi trên long ỷ chí tôn thiên hạ, nhìn xuống chúng sinh, mà phải giống như chàng, bằng lòng vì muôn dân thiên hạ từ bỏ tất cả, chàng luôn nói tất cả những gì chàng làm là vì ta. " Đế Tử Nguyên khẽ lắc đầu, ánh mắt sáng suốt lại vui mừng "Thật ra không chỉ vì ta, chàng còn vì an bình của dân chúng Đại Tĩnh. Từ lúc chàng bằng lòng từ bỏ hoàng vị, ngăn chặn chiến loạn mà nhảy xuống núi Vân Cảnh, chàng mới là vương giả chân chính của vương triều này."
"Hàn Diệp, đời này có chàng bên cạnh, là may mắn của Đế Tử Nguyên ta."
"Thù hận và tha thứ, thiên hạ và tình yêu, ta đều lựa chọn chàng."
"Đế Tử Nguyên ta năm tám tuổi đã từng thích thái tử Đại Tĩnh non nớt ngây ngô, nhưng đời này của ta, sẽ yêu đế vương Đại Tĩnh tên là Hàn Diệp. Câu nói này, chàng vĩnh viễn phải nhớ kỹ."
Đế Tử Nguyên vừa dứt lời, đúng lúc này pháo hoa trong hoàng thành rực cháy, thắp sáng cả bầu trời đêm, như thể bầu trời rực rỡ đẹp đẽ đánh thức nơi cuối trời.
Đây mới là lễ vật sinh thần thật sự mà Hàn Diệp chuẩn bị cho Đế Tử Nguyên.
Nụ cười xinh đẹp rạng rỡ của Đế Tử Nguyên cùng pháo hoa đầy trời rơi vào mắt Hàn Diệp.
Mười bảy năm thời gian rối ren đan xen dường như hóa thành mây bụi tan vào ngân hà, không còn dừng lại trên người họ.
"Ta nghe thấy rồi, Tử Nguyên."
Bình luận facebook