Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Nhất phẩm Tĩnh Ninh tướng quân.
Edit: Gấu Gầy
Chương 29
Từ xa có thể nhìn thấy đế đô, tuấn mã chạy nhanh hai ngày, đến khi còn cách kinh thành chừng ngàn thước mới đi chậm lại.
"Tranh Ngôn ở trước cửa thành chờ chúng ta, Uyển Thư và Uyển Cầm đi cùng hắn, ngươi không cần lo lắng."
Dường như cảm thấy hai ngày nay Nhậm An Lạc im lặng bất thường, đến gần cửa thành, Hàn Diệp nắm chặt dây cương, nhìn Nhậm An Lạc nghiêm mặt nhíu mày bên cạnh, mở miệng an ủi.
Nhậm An Lạc chưa trả lời, nhướng mày nhìn về phía Hàn Diệp, đột nhiên cười nói: "Ta có ít lời, muốn hỏi Điện hạ một chút."
"Ngươi nói xem."
Hàn Diệp quay đầu lại, thần sắc lãnh đạm.
"Quy Thiên ở trên đỉnh Thương Sơn nói Điện hạ đánh một ván cờ tốt, hôm nay nghĩ lại, không chỉ mình hắn trở thành quân cờ trong tay điện hạ, ta cũng chỉ là một quân tốt trên bàn cờ, Điện hạ đích thân dẫn ta đến Thương Sơn, hẳn là vì để cho hắn không có bất cứ nghi ngờ gì đối với sắp đặt của Điện hạ, có đúng không?"
Hàn Diệp nhìn nàng thật lâu, quay đầu lại, giọng nói nhàn nhạt: "An Lạc thông minh hơn người, ta không còn lời nào để nói."
Nhậm An Lạc lắc đầu: "Điện hạ quả nhiên thành thật, người trong Hoàng gia vốn là như thế."
Nàng dừng lại một lát thở dài nói: "Dưới hoàng quyền chí tôn khó tìm được chân tâm, cũng không biết trong tương lai ai có thể trở thành ngoại lệ của Điện hạ."
Nói xong Nhậm An Lạc vung roi chạy về phía cửa thành, ở phía sau nàng, Hàn Diệp lẳng lặng nhìn bóng lưng đi xa, thở dài một tiếng.
"Nhậm An Lạc, đôi cánh của ngươi có thể bay lượn tới chín tầng mây, không nên bị bẻ gãy trong tay ta."
Âm thanh này quá nhẹ, phiêu tán trong bụi đất tung bay, dường như không thể nghe thấy.
Nửa khắc sau, hai người đến gần cửa thành, cảnh tượng cách đó hơn trăm thước đều lọt vào đáy mắt, hai người đang chạy băng băng liền siết chặt dây cương, đáy mắt ẩn chứa cảm xúc .
Ngay cửa thành, mấy trăm Cấm vệ quân bày trận hai bên, thân mặc chiến giáp trường kích chỉ thiên, khí thế quyết liệt làm cho tòa thành trì cổ xưa này trang trọng uy nghiêm.
Thi Tranh Ngôn người mặc quân trang, sóng vai với Ôn Sóc, hai người nhìn từ xa, sắc mặt lo lắng rốt cục lẳng lặng tan đi trong nháy mắt, bởi vì Hàn Diệp và Nhậm An Lạc cuối cùng đã xuất hiện ở cuối đường lớn, đồng thời ngay lúc đó, tiếng trống như sấm vang cũng nổi lên từ đầu thành, trường kích chấn động, phác họa ra âm thanh hào hùng.
Thấy Nhậm An Lạc hơi giật mình, Hàn Diệp quay đầu cười nói: "Xem ra chuyện xảy ra ở Mộc Thiên phủ đã lan truyền đến kinh thành."
Y cực nhanh tới gần, lại nhanh chóng rời đi, bên tai Nhậm An Lạc chỉ còn rơi xuống một câu nhẹ nhàng: "An Lạc, chúc mừng ngươi vinh hiển hồi kinh, thiên hạ quy danh."
Nhậm An Lạc chợt ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy đáy mắt Hàn Diệp tràn đầy ý cười.
"Cung nghênh Thái tử điện hạ hồi kinh, cung nghênh Nhậm đại nhân hồi kinh."
Mấy trăm Cấm vệ quân nhiệt huyết vang vọng khắp chân trời, tiếng ầm ầm vang lên, cửa thành bị đẩy ra, mặc dù cách trăm thước, vẫn có thể thấy được dân chúng trong thành tràn ngập đường phố hoàng thành, liếc mắt khó có thể nhìn thấy điểm cuối.
"Thánh chỉ đến!"
"Thánh chỉ đến!"
Khoái mã từ trong thành chạy tới, người dẫn đầu là Tổng quản nội cung Triệu Phúc bên cạnh Gia Ninh Đế, bất cứ nơi nào đi qua, dân chúng quỳ đầy đất.
Tiếng trống dừng lại, Triệu Phúc dừng ở trước mặt hai người, Hàn Diệp và Nhậm An Lạc liếc nhau, từ trên ngựa nhảy xuống, quỳ dưới đất tiếp chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Thái tử Hàn Diệp, phá án tham ô đê sông Mộc Thiên phủ, tận tâm với Giang Nam, lòng trẫm rất an ủi, thưởng vạn lượng hoàng kim, ban cho Thái tử bội kiếm được quyền ra vào hoàng cung."
Đáy mắt rũ xuống lướt qua một tia kinh ngạc, Hàn Diệp ngẩng đầu lên, cung kính đáp lại: "Tạ phụ hoàng ân chỉ."
Triệu Phúc gật đầu với Hàn Diệp, sau đó nhìn nữ tử vẻ mặt bình thản bên cạnh Thái tử, thanh âm bén nhọn vang vọng cửa thành đế đô.
"Đại Lý tự khanh Nhậm An Lạc, trấn an dân bị nạn, ngăn chặn bạo loạn, được lòng vạn dân, là tướng tài cầm quân ở biên cương, nay ban cho nhất phẩm Tĩnh Ninh võ tướng, thống lĩnh năm thành binh mã tư, thưởng vạn lượng hoàng kim. Trẫm dùng chỉ này bố cáo thiên hạ, để cho mọi người cùng biết."
Dưới thành đế đô nhất thời yên tĩnh, mọi người nhìn về phía thân ảnh quỳ xuống đất tiếp chỉ kia, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhất phẩm võ tướng, tôn hiệu Tĩnh Ninh, quản lý hộ vệ quân kinh thành, Đại Tĩnh khai quốc tới nay, chưa bao giờ có vinh sủng cực điểm như vậy dành cho nữ tướng quân
Thế nhưng nữ tử lấy ba trăm hộ vệ ngăn cản dân chúng một thành bạo động kia, có lẽ thật sự gánh vác được vinh hiển như thế.
"Tạ Bệ hạ long ân."
Nhậm An Lạc dập đầu, cùng Hàn Diệp đồng thời đứng lên, Triệu Phúc thấy nàng thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt thấu triệt, có chút bất ngờ. Cho dù là hắn, khi nhìn thấy Gia Ninh Đế tự mình viết đạo thánh chỉ này cũng kinh ngạc vạn phần, không ngờ Nhậm An Lạc lại bình tĩnh như thế, khó trách nàng được Gia Ninh Đế coi trọng.
"Chúc mừng Điện hạ và Nhậm tướng quân."
Triệu Phúc nhìn hai người chắp tay, đưa thánh chỉ giao cho Hàn Diệp, cười nói: "Vụ án Mộc Thiên phủ, hai ngày trước trên Kim Loan điện, Thi tướng quân đã bẩm báo với Bệ hạ, Bệ hạ long tâm cực kỳ vui mừng, đêm nay ở Thái Hoà điện chuẩn bị tiệc rượu cho hai vị, Điện hạ cùng Tướng quân về phủ nghỉ ngơi trước, buổi tối sẽ có thị vệ đến đón hai vị vào cung."
Hàn Diệp gập đầu: "Đa tạ Triệu công công."
Lập tức nhìn về phía Nhậm An Lạc, ánh mắt mang theo ý cười: "An Lạc, cùng ta vào thành."
Thái tử cười giống như kỳ cảnh kinh thành, Triệu Phúc nhìn thấy bị dọa đến sửng sốt, chớp chớp mắt hai cái rồi lui sang một bên, làm bộ không phát hiện, nhường đường vào thành.
Hai người lên ngựa, dưới tiếng trống cùng Cấm vệ quân hộ tống, chậm rãi đi vào trong kinh thành, dưới ánh sáng ngược chiều nhìn lại, phía sau hai người toả ra ánh vàng nhàn nhạt, chói mắt hoa quý, đoan trang uy nghi.
Đến gần Đông cung, dân chúng tụ tập mới chậm rãi tản đi, xa xa có thể nhìn thấy ba người Uyển Thư, Uyển Cầm cùng Trường Thanh đứng hầu ở cửa lớn Đông cung.
Chỉ còn cách một trăm thước là phải chia tay, Nhậm An Lạc nhìn Thái tử gia bên cạnh nghiêm nghị đoan nghiêm thêm một chút, mới mở miệng: "Điện hạ bảo Thi tướng quân bẩm báo với Bệ hạ, nói chứng cứ Mộc Vương tạo phản là do ta tìm được sao?"
Hàn Diệp gật đầu: "Nếu không làm như thế, cho dù lập công lớn ở Mộc Thiên Phủ, ngươi cũng chưa chắc có thể được phụ hoàng coi trọng như vậy."
"Tại sao lại làm như vậy?"
Nhậm An Lạc nhíu mày.
Tay cầm dây cương hơi dừng lại, nam tử áo xanh như mực đột nhiên quay đầu lại: "An Lạc, ta không đón ngươi vào Đông cung, nhưng sẽ làm cho ngươi đứng ở nơi ngươi thật sự muốn đứng, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không còn là tù tướng* Tấn Nam An Lạc trại lấy công trạng kính hiến thủy quân ở triều đình cầu thân, mà là nhất phẩm Tĩnh Ninh tướng quân được lòng vạn dân Đại Tĩnh. Cho nên..."
Y nhìn qua, trong giọng nói có chút lãnh đạm cùng bất đắc dĩ: "Từ nay về sau, ngươi không cần vì dỡ bỏ phòng bị của phụ hoàng và triều thần mà lấy vị trí Thái tử phi Đông cung làm cái cớ nữa."
"Một Tướng quân 'trung dân ái quốc', sẽ không có bất kỳ uy hiếp nào đối với Đại Tĩnh."
Dứt lời, đã đi tới trước cửa cung, Hàn Diệp từ trên ngựa nhảy xuống, bước thẳng vào Đông cung, không quay đầu lại, Nhậm An Lạc thậm chí còn không kịp nhìn rõ cảm xúc trên mặt y.
Quả thật là Thái tử gia chịu không nổi nửa điểm thiệt thòi, nàng nói y đem người trong thiên hạ đặt hết vào ván cờ, y lại nói nàng vì gây dựng lòng tin với triều đình nên lấy cả Đông cung làm cái cớ.
Cũng không tính là sai lầm lớn, Nhậm An Lạc cười cười, đi vào xe ngựa dưới sự chuẩn bị của Trường Thanh, trở về Nhậm phủ.
Nhậm An Lạc tắm xong, thay y phục váy dài uốn khúc đỏ thẫm, bưng trà ấm đứng trước cửa sổ, hỏi: "Uyển Cầm, nói cho ta nghe, kinh thành mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì không?"
Uyển Cầm còn chưa mở miệng, Uyển Thư đã bưng một dĩa hạt dưa ngồi xếp bằng trên giường, hào hứng bừng bừng kể lại.
"Tiểu thư, hai ngày nay người không có ở đây, kinh thành rất náo nhiệt. Chúng ta cùng Thi tướng quân một đường trở về kinh thành, hắn vội vào cung bẩm báo tình tiết Mộc Thiên phủ, sau đó..."
Uyển Thư nghiêng cổ suy nghĩ một chút: "Chỉ trong một đêm, thanh danh của người đã vang khắp hoàng thành, thật là, còn uy danh hiển hách hơn năm đó chúng ta ở Tấn Nam chọn ra mười tám trại trong vòng một tháng nữa."
"Tiểu thư, có người ở bốn phía kinh thành tố cáo hành vi xấu xa của Chung Lễ Văn ở Giang Nam, khơi mào sự chú ý của dân chúng đối với thế cục Giang Nam, liệt kê từng việc người đã làm cho dân chúng Mộc Thiên phủ, kích động tâm tình dân chúng, hơn nữa mấy tháng trước người phá án gian lận khoa cử... Vốn ở Mộc Thiên phủ rất nhiều chuyện đều là Thái tử bố trí, nhưng lời đồn đãi nói trong chuyến đi Mộc Thiên phủ, công lao của người chiếm đến chín phần, làm cho tiểu thư sau một đêm nổi danh Đại Tĩnh."
Uyển Cầm đổi lấy chén trà đang dần nguội lạnh trong tay Nhậm An Lạc, đem chuyện trong kinh thành hai ngày nay rủ rỉ nói ra.
"Hai ngày nay cả kinh thành đều đang đàm luận chiến công năm đó của tiểu thư ở Tấn Nam, dân chúng hôm nay tề tụ ở cửa thành nghênh đón tiểu thư nằm trong dự liệu của ta, chỉ là... ta không nghĩ tới Bệ hạ sẽ tấn phong tiểu thư làm nhất phẩm Thượng tướng quân, quản lý năm thành binh mã tư."
Uyển Thư nhíu mày, có chút khó hiểu.
"Bởi vì Mộc vương."
Nhậm An Lạc thản nhiên nói: "Hàn Diệp bảo Thi Tranh Ngôn bẩm báo với Gia Ninh Đế là ta tìm được chứng cứ Mộc vương tạo phản, hắn mới có thể ban thưởng cho ta như thế. Về phần lời đồn trong kinh thành hai ngày nay, chắc là dưới sự bày mưu tính kế của Gia Ninh Đế mới có thể lan truyền đến vậy, bởi vì dựa vào công lao ở Mộc Thiên phủ thì chưa đủ để tấn phong ta làm nhất phẩm Thượng tướng."
"Hai ngày trước, Mộc vương được chuẩn đoán bệnh tình bộc phát trở nặng, Bệ hạ ra lệnh cho hắn tĩnh dưỡng ở Tây Sơn, không khỏi bệnh thì không được hồi kinh, hoá ra bởi vì như thế, Mộc Vương cả đời vinh hoa xem như đã hết rồi."
Uyển Cầm thở dài một tiếng.
"Có gì đáng tiếc, phạm đại tội mưu nghịch nhưng chỉ tịnh dưỡng ở Tây Sơn, ngươi nghĩ ai cũng có cơ hội giữ được mạng như vậy sao?"
Nhậm An Lạc híp mắt lạnh lùng nói, Uyển Cầm tự biết mình lỡ lời, lui sang một bên rũ mắt không mở miệng nữa.
"Năm thành binh mã tư vốn là do người của Mộc vương nắm giữ, gần đây triều đình nhất định bất an, phe phái Mộc vương tan rã, hai Tướng bắt buộc phải tranh quyền đến cùng, Uyển Thư, dặn dò Trường Thanh, bắt đầu từ hôm nay, ai đến bái phỏng đều cự tuyệt ngoài cửa."
"Vâng."
Uyển Thư khẽ nhìn sắc mặt lạnh lùng của Nhậm An Lạc mấy lần, nhận lệnh lui ra ngoài.
Thật lâu sau, Nhậm An Lạc mới chậm rãi mở miệng: "Uyển Cầm, còn nhớ tám năm trước ngươi xông vào Tấn Nam đại sơn không?"
"Nhớ rõ, hôm đó tuyết rơi dày, trong núi rất lạnh, nếu như không phải tiểu thư, tám năm trước ta đã chết trong tay sơn tặc."
"Ngươi phải nhớ kỹ ngày đó, trên đời này không ai có thể thay ngươi nhớ kỹ quá khứ, không có quá khứ, sẽ không có Uyển Cầm ngày hôm nay."
Uyển Cầm gật đầu, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt xa xăm hồi tưởng.
Tám năm trước, vào ngày hôm đó, ký ức duy nhất của nàng là tuyết trắng lạnh như băng, máu tươi đỏ thẫm và... một đôi tay ấm áp kịp thời nắm chặt lấy tay nàng.
Trong thư phòng phủ Tả tướng, Cái chén bỗng nhiên bị ném vỡ vụn trên mặt đất, quản gia hoảng sợ lui sang một bên, không dám nhìn lão gia vẻ mặt tức giận ngồi trên cao.
"Thống trị quyền lực của binh mã tư năm thành, hay cho Nhậm An Lạc!"
"Tướng gia, Nhậm An Lạc kia bất quá chỉ là một nữ thổ phỉ, sao Bệ hạ có thể giao chức phòng ngự kinh thành cho nàng?"
Tả tướng phất tay áo, lạnh lùng nói: "Mộc vương phạm phải đại tội, mặc dù bí mật xử trí, nhưng triều thần đều biết Nhậm An Lạc lập được đại công, hiện giờ phe phái kinh thành phức tạp, Bệ hạ muốn tránh vết xe đổ, tất nhiên sẽ đem binh quyền giao cho Nhậm An Lạc hoàn toàn không có quan hệ với kinh thành, huống chi dưới danh tiếng... quyết định này của Bệ hạ cũng coi như thuận lòng dân."
"Tướng gia, Nhậm An Lạc cùng Thái tử giao tình không ít, Hữu tướng lại coi trọng nàng ta, chúng ta cứ trơ mắt nhìn nàng ngồi ở triều đình sao?"
Nàng ta đã khuếch trương thế lực lớn mạnh, ban đầu chúng ta quá xem thường người này, không ngờ mới hơn nửa năm, nàng ta lại có thể thăng chức cao như vậy. Mộc vương vừa mới bị Bệ hạ trừng phạt, lão phu xưa nay có quan hệ thân thiết với hắn, hai ngày nay Bệ hạ đối với ta rất lãnh đạm, hẳn xuất phát từ nguyên nhân này, ta không nên tự mình ở trước mặt Bệ hạ trực tiếp giáng chức Nhậm An Lạc..."
"Ý của Tướng gia là gì?"
"Đưa thư vào Thái Sơn nói cho vị kia biết, ta sẽ mau chóng tìm cơ hội cho nàng vào kinh, nhưng nàng nhất định phải diệt trừ Nhậm An Lạc."
Quản gia ngây người, chần chờ nói: "Tướng gia, đó chính là cô nhi Đế gia, Tướng phủ chúng ta cùng Đế gia..."
"Ngươi muốn nói lão phu ở Đế Bắc thành chém cả nhà Đế gia?"
Tả tướng hừ lạnh một tiếng: "Đế Tử Nguyên nàng ta nếu không cầu cạnh ta trước, lão phu làm sao biết đường đường cô nhi Đế gia nhưng sớm đã vô tâm chấn hưng Đế gia, chỉ một lòng muốn gả vào Đông cung làm Thái tử phi, một Đế Tử Nguyên như vậy, đối với ta còn có uy hiếp gì nữa!"
"Tướng gia nói đúng."
Quản gia chắp tay trở về, định lui ra ngoài, lại bị Tả tướng gọi lại.
"Khương Thành, cho người chuẩn bị y phục, đêm nay yến hội ở điện Thái Hòa, bổn tướng muốn tận mắt nhìn xem vị nhất phẩm nữ Tướng quân đầu tiên từ khi Đại Tĩnh khai quốc đến nay, đến tột cùng là cái bộ dạng gì!"
Chạng vạng, hoàng thành đèn lưu quang rực rỡ, yến hội long trọng khai tiệc ở điện Thái Hòa, vì phong thái Nhậm An Lạc danh chấn kinh thành, triều thần tam phẩm trở lên sớm đã đánh xe ngựa vào hoàng cung.
Chỉ tiếc, cho đến tận một khắc trước khi yến hội bắt đầu, trước sau vẫn không thấy bóng dáng Nhậm An Lạc và Thái tử.
Lúc Nhậm An Nhạc đến cửa cung, cửa cung đã rất ít người, nàng từ trên xe ngựa đi xuống, Uyển Cầm thay nàng sửa sang lại bào phục, đột nhiên một chiếc xe ngựa bốn bánh xa hoa đi ngang qua bọn họ.
"Tiểu thư, là Thái tử điện hạ."
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Hàn Diệp mặc trên người hoàng phục kim long bốn trảo, thắt lưng buộc đai gấm vàng nhạt, khuôn mặt ôn nhuận, đứng cách đó không xa nhìn về phía nàng.
Đáy mắt Hàn Diệp có chút kinh ngạc không chút che dấu, lập tức gật đầu nói: "An Lạc, bào phục này rất thích hợp với ngươi."
Váy dài đỏ thẫm mặc vào rất hợp, thật là phóng khoáng thoải mái, ở thắt lưng và chân váy thêu lá trúc nhạt màu càng làm cho cả người Nhậm An Lạc phiêu lãng tuấn dật hẳn lên. Nàng nghênh đón, đứng ở chỗ sánh vai với Hàn Diệp, cười nói: "Điện hạ muốn cùng đi với thần vào điện Thái Hòa?"
"Không sai."
Hàn Diệp xoay người đi về phía điện Thái Hoà: "Văn võ cả triều đang ngóng trông hai người chúng ta, sao có thể phụ tấm lòng khẩn thiết của bọn họ."
Nhậm An Lạc cười khổ một tiếng, đuổi theo phía trước, nếu cùng Thái tử bước vào yến tiệc này, không khác gì nói cho triều thần biết, nàng cùng Thái tử tâm đầu ý hợp.
Trong điện Thái Hòa, quần thần ngồi yên nghị luận sôi nổi, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên bên ngoài điện, mọi người vội vàng hào hứng nhìn về phía cửa điện, đều ngẩn ra.
Hai người đi vào một người quan nhã như ngọc, một người tùy ý phong lưu, xa xa nhìn lại, nếu nắm tay nhau mà đến, thì thật sự là một đôi bích nhân.
Đột nhiên, một vị triều thần chợt nhớ tới bức thư cầu hôn chấn động Đại Tĩnh được gửi từ Tấn Nam xa xôi ngàn dặm vào nửa năm trước, lẩm bẩm mở miệng: "Xứng đôi giống như trời sinh một cặp, nhưng thật đáng tiếc."
Âm thanh này không cao không thấp, đủ khiến mọi người trong điện Thái Hòa yên tĩnh dị thường nghe được rõ ràng vô cùng, nhất thời vẻ mặt chúng thần cực kỳ đặc sắc, phải biết rằng ngày trước, khi thư cầu hôn được đưa vào kinh thành, triều thần móc mỉa miệt thị đều có, chưa từng có một người vì Nhậm An Lạc đứng ra nói nửa câu, nào ngờ nữ thổ phỉ Tấn Nam kia lại là nhân vật phong hoa tuyệt đại như thế.
Hai người đi tới vị trí ngồi xuống ghế ngự tọa, cuối cùng thăm dò ánh mắt tiếc hận của chúng thần.
Nhậm An Nhạc cầm lấy ly rượu, nhìn Hàn Diệp ở một bên, đột nhiên mở miệng: "Điện hạ, nếu ta nói yêu cầu vị trí Thái tử phi không phải chỉ vì muốn đứng vững trong triều đình..."
Nàng nhìn Hàn Diệp, ánh mắt sáng quắc, đáy mắt muôn vàn thịnh tình: "Lúc này tâm ý của người vẫn giống như lúc trên đỉnh Thương Sơn, chưa bao giờ thay đổi?"
Hàn Diệp nhìn đôi mắt sâu thẳm gần trong gang tấc, nửa ngày sau, chậm rãi trả lời: "Tự nhiên."
......
Trên đường từ Thượng Thư phòng đến điện Thái Hòa, Gia Ninh Đế đột nhiên dừng bước, Triệu Phúc thấy thế, cẩn thận hỏi: "Bệ hạ, có chuyện gì phiền não?"
Gia Ninh Đế nhìn về phía điện Thái Hòa, ý cười ngập ngừng: "Triệu Phúc, trẫm đang suy nghĩ nên ban thưởng một phần đại lễ chân chính như thế nào cho Thái tử cùng Thượng tướng quân danh tiếng của trẫm."
———
Chương 29
Từ xa có thể nhìn thấy đế đô, tuấn mã chạy nhanh hai ngày, đến khi còn cách kinh thành chừng ngàn thước mới đi chậm lại.
"Tranh Ngôn ở trước cửa thành chờ chúng ta, Uyển Thư và Uyển Cầm đi cùng hắn, ngươi không cần lo lắng."
Dường như cảm thấy hai ngày nay Nhậm An Lạc im lặng bất thường, đến gần cửa thành, Hàn Diệp nắm chặt dây cương, nhìn Nhậm An Lạc nghiêm mặt nhíu mày bên cạnh, mở miệng an ủi.
Nhậm An Lạc chưa trả lời, nhướng mày nhìn về phía Hàn Diệp, đột nhiên cười nói: "Ta có ít lời, muốn hỏi Điện hạ một chút."
"Ngươi nói xem."
Hàn Diệp quay đầu lại, thần sắc lãnh đạm.
"Quy Thiên ở trên đỉnh Thương Sơn nói Điện hạ đánh một ván cờ tốt, hôm nay nghĩ lại, không chỉ mình hắn trở thành quân cờ trong tay điện hạ, ta cũng chỉ là một quân tốt trên bàn cờ, Điện hạ đích thân dẫn ta đến Thương Sơn, hẳn là vì để cho hắn không có bất cứ nghi ngờ gì đối với sắp đặt của Điện hạ, có đúng không?"
Hàn Diệp nhìn nàng thật lâu, quay đầu lại, giọng nói nhàn nhạt: "An Lạc thông minh hơn người, ta không còn lời nào để nói."
Nhậm An Lạc lắc đầu: "Điện hạ quả nhiên thành thật, người trong Hoàng gia vốn là như thế."
Nàng dừng lại một lát thở dài nói: "Dưới hoàng quyền chí tôn khó tìm được chân tâm, cũng không biết trong tương lai ai có thể trở thành ngoại lệ của Điện hạ."
Nói xong Nhậm An Lạc vung roi chạy về phía cửa thành, ở phía sau nàng, Hàn Diệp lẳng lặng nhìn bóng lưng đi xa, thở dài một tiếng.
"Nhậm An Lạc, đôi cánh của ngươi có thể bay lượn tới chín tầng mây, không nên bị bẻ gãy trong tay ta."
Âm thanh này quá nhẹ, phiêu tán trong bụi đất tung bay, dường như không thể nghe thấy.
Nửa khắc sau, hai người đến gần cửa thành, cảnh tượng cách đó hơn trăm thước đều lọt vào đáy mắt, hai người đang chạy băng băng liền siết chặt dây cương, đáy mắt ẩn chứa cảm xúc .
Ngay cửa thành, mấy trăm Cấm vệ quân bày trận hai bên, thân mặc chiến giáp trường kích chỉ thiên, khí thế quyết liệt làm cho tòa thành trì cổ xưa này trang trọng uy nghiêm.
Thi Tranh Ngôn người mặc quân trang, sóng vai với Ôn Sóc, hai người nhìn từ xa, sắc mặt lo lắng rốt cục lẳng lặng tan đi trong nháy mắt, bởi vì Hàn Diệp và Nhậm An Lạc cuối cùng đã xuất hiện ở cuối đường lớn, đồng thời ngay lúc đó, tiếng trống như sấm vang cũng nổi lên từ đầu thành, trường kích chấn động, phác họa ra âm thanh hào hùng.
Thấy Nhậm An Lạc hơi giật mình, Hàn Diệp quay đầu cười nói: "Xem ra chuyện xảy ra ở Mộc Thiên phủ đã lan truyền đến kinh thành."
Y cực nhanh tới gần, lại nhanh chóng rời đi, bên tai Nhậm An Lạc chỉ còn rơi xuống một câu nhẹ nhàng: "An Lạc, chúc mừng ngươi vinh hiển hồi kinh, thiên hạ quy danh."
Nhậm An Lạc chợt ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy đáy mắt Hàn Diệp tràn đầy ý cười.
"Cung nghênh Thái tử điện hạ hồi kinh, cung nghênh Nhậm đại nhân hồi kinh."
Mấy trăm Cấm vệ quân nhiệt huyết vang vọng khắp chân trời, tiếng ầm ầm vang lên, cửa thành bị đẩy ra, mặc dù cách trăm thước, vẫn có thể thấy được dân chúng trong thành tràn ngập đường phố hoàng thành, liếc mắt khó có thể nhìn thấy điểm cuối.
"Thánh chỉ đến!"
"Thánh chỉ đến!"
Khoái mã từ trong thành chạy tới, người dẫn đầu là Tổng quản nội cung Triệu Phúc bên cạnh Gia Ninh Đế, bất cứ nơi nào đi qua, dân chúng quỳ đầy đất.
Tiếng trống dừng lại, Triệu Phúc dừng ở trước mặt hai người, Hàn Diệp và Nhậm An Lạc liếc nhau, từ trên ngựa nhảy xuống, quỳ dưới đất tiếp chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Thái tử Hàn Diệp, phá án tham ô đê sông Mộc Thiên phủ, tận tâm với Giang Nam, lòng trẫm rất an ủi, thưởng vạn lượng hoàng kim, ban cho Thái tử bội kiếm được quyền ra vào hoàng cung."
Đáy mắt rũ xuống lướt qua một tia kinh ngạc, Hàn Diệp ngẩng đầu lên, cung kính đáp lại: "Tạ phụ hoàng ân chỉ."
Triệu Phúc gật đầu với Hàn Diệp, sau đó nhìn nữ tử vẻ mặt bình thản bên cạnh Thái tử, thanh âm bén nhọn vang vọng cửa thành đế đô.
"Đại Lý tự khanh Nhậm An Lạc, trấn an dân bị nạn, ngăn chặn bạo loạn, được lòng vạn dân, là tướng tài cầm quân ở biên cương, nay ban cho nhất phẩm Tĩnh Ninh võ tướng, thống lĩnh năm thành binh mã tư, thưởng vạn lượng hoàng kim. Trẫm dùng chỉ này bố cáo thiên hạ, để cho mọi người cùng biết."
Dưới thành đế đô nhất thời yên tĩnh, mọi người nhìn về phía thân ảnh quỳ xuống đất tiếp chỉ kia, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhất phẩm võ tướng, tôn hiệu Tĩnh Ninh, quản lý hộ vệ quân kinh thành, Đại Tĩnh khai quốc tới nay, chưa bao giờ có vinh sủng cực điểm như vậy dành cho nữ tướng quân
Thế nhưng nữ tử lấy ba trăm hộ vệ ngăn cản dân chúng một thành bạo động kia, có lẽ thật sự gánh vác được vinh hiển như thế.
"Tạ Bệ hạ long ân."
Nhậm An Lạc dập đầu, cùng Hàn Diệp đồng thời đứng lên, Triệu Phúc thấy nàng thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt thấu triệt, có chút bất ngờ. Cho dù là hắn, khi nhìn thấy Gia Ninh Đế tự mình viết đạo thánh chỉ này cũng kinh ngạc vạn phần, không ngờ Nhậm An Lạc lại bình tĩnh như thế, khó trách nàng được Gia Ninh Đế coi trọng.
"Chúc mừng Điện hạ và Nhậm tướng quân."
Triệu Phúc nhìn hai người chắp tay, đưa thánh chỉ giao cho Hàn Diệp, cười nói: "Vụ án Mộc Thiên phủ, hai ngày trước trên Kim Loan điện, Thi tướng quân đã bẩm báo với Bệ hạ, Bệ hạ long tâm cực kỳ vui mừng, đêm nay ở Thái Hoà điện chuẩn bị tiệc rượu cho hai vị, Điện hạ cùng Tướng quân về phủ nghỉ ngơi trước, buổi tối sẽ có thị vệ đến đón hai vị vào cung."
Hàn Diệp gập đầu: "Đa tạ Triệu công công."
Lập tức nhìn về phía Nhậm An Lạc, ánh mắt mang theo ý cười: "An Lạc, cùng ta vào thành."
Thái tử cười giống như kỳ cảnh kinh thành, Triệu Phúc nhìn thấy bị dọa đến sửng sốt, chớp chớp mắt hai cái rồi lui sang một bên, làm bộ không phát hiện, nhường đường vào thành.
Hai người lên ngựa, dưới tiếng trống cùng Cấm vệ quân hộ tống, chậm rãi đi vào trong kinh thành, dưới ánh sáng ngược chiều nhìn lại, phía sau hai người toả ra ánh vàng nhàn nhạt, chói mắt hoa quý, đoan trang uy nghi.
Đến gần Đông cung, dân chúng tụ tập mới chậm rãi tản đi, xa xa có thể nhìn thấy ba người Uyển Thư, Uyển Cầm cùng Trường Thanh đứng hầu ở cửa lớn Đông cung.
Chỉ còn cách một trăm thước là phải chia tay, Nhậm An Lạc nhìn Thái tử gia bên cạnh nghiêm nghị đoan nghiêm thêm một chút, mới mở miệng: "Điện hạ bảo Thi tướng quân bẩm báo với Bệ hạ, nói chứng cứ Mộc Vương tạo phản là do ta tìm được sao?"
Hàn Diệp gật đầu: "Nếu không làm như thế, cho dù lập công lớn ở Mộc Thiên Phủ, ngươi cũng chưa chắc có thể được phụ hoàng coi trọng như vậy."
"Tại sao lại làm như vậy?"
Nhậm An Lạc nhíu mày.
Tay cầm dây cương hơi dừng lại, nam tử áo xanh như mực đột nhiên quay đầu lại: "An Lạc, ta không đón ngươi vào Đông cung, nhưng sẽ làm cho ngươi đứng ở nơi ngươi thật sự muốn đứng, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không còn là tù tướng* Tấn Nam An Lạc trại lấy công trạng kính hiến thủy quân ở triều đình cầu thân, mà là nhất phẩm Tĩnh Ninh tướng quân được lòng vạn dân Đại Tĩnh. Cho nên..."
Y nhìn qua, trong giọng nói có chút lãnh đạm cùng bất đắc dĩ: "Từ nay về sau, ngươi không cần vì dỡ bỏ phòng bị của phụ hoàng và triều thần mà lấy vị trí Thái tử phi Đông cung làm cái cớ nữa."
"Một Tướng quân 'trung dân ái quốc', sẽ không có bất kỳ uy hiếp nào đối với Đại Tĩnh."
Dứt lời, đã đi tới trước cửa cung, Hàn Diệp từ trên ngựa nhảy xuống, bước thẳng vào Đông cung, không quay đầu lại, Nhậm An Lạc thậm chí còn không kịp nhìn rõ cảm xúc trên mặt y.
Quả thật là Thái tử gia chịu không nổi nửa điểm thiệt thòi, nàng nói y đem người trong thiên hạ đặt hết vào ván cờ, y lại nói nàng vì gây dựng lòng tin với triều đình nên lấy cả Đông cung làm cái cớ.
Cũng không tính là sai lầm lớn, Nhậm An Lạc cười cười, đi vào xe ngựa dưới sự chuẩn bị của Trường Thanh, trở về Nhậm phủ.
Nhậm An Lạc tắm xong, thay y phục váy dài uốn khúc đỏ thẫm, bưng trà ấm đứng trước cửa sổ, hỏi: "Uyển Cầm, nói cho ta nghe, kinh thành mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì không?"
Uyển Cầm còn chưa mở miệng, Uyển Thư đã bưng một dĩa hạt dưa ngồi xếp bằng trên giường, hào hứng bừng bừng kể lại.
"Tiểu thư, hai ngày nay người không có ở đây, kinh thành rất náo nhiệt. Chúng ta cùng Thi tướng quân một đường trở về kinh thành, hắn vội vào cung bẩm báo tình tiết Mộc Thiên phủ, sau đó..."
Uyển Thư nghiêng cổ suy nghĩ một chút: "Chỉ trong một đêm, thanh danh của người đã vang khắp hoàng thành, thật là, còn uy danh hiển hách hơn năm đó chúng ta ở Tấn Nam chọn ra mười tám trại trong vòng một tháng nữa."
"Tiểu thư, có người ở bốn phía kinh thành tố cáo hành vi xấu xa của Chung Lễ Văn ở Giang Nam, khơi mào sự chú ý của dân chúng đối với thế cục Giang Nam, liệt kê từng việc người đã làm cho dân chúng Mộc Thiên phủ, kích động tâm tình dân chúng, hơn nữa mấy tháng trước người phá án gian lận khoa cử... Vốn ở Mộc Thiên phủ rất nhiều chuyện đều là Thái tử bố trí, nhưng lời đồn đãi nói trong chuyến đi Mộc Thiên phủ, công lao của người chiếm đến chín phần, làm cho tiểu thư sau một đêm nổi danh Đại Tĩnh."
Uyển Cầm đổi lấy chén trà đang dần nguội lạnh trong tay Nhậm An Lạc, đem chuyện trong kinh thành hai ngày nay rủ rỉ nói ra.
"Hai ngày nay cả kinh thành đều đang đàm luận chiến công năm đó của tiểu thư ở Tấn Nam, dân chúng hôm nay tề tụ ở cửa thành nghênh đón tiểu thư nằm trong dự liệu của ta, chỉ là... ta không nghĩ tới Bệ hạ sẽ tấn phong tiểu thư làm nhất phẩm Thượng tướng quân, quản lý năm thành binh mã tư."
Uyển Thư nhíu mày, có chút khó hiểu.
"Bởi vì Mộc vương."
Nhậm An Lạc thản nhiên nói: "Hàn Diệp bảo Thi Tranh Ngôn bẩm báo với Gia Ninh Đế là ta tìm được chứng cứ Mộc vương tạo phản, hắn mới có thể ban thưởng cho ta như thế. Về phần lời đồn trong kinh thành hai ngày nay, chắc là dưới sự bày mưu tính kế của Gia Ninh Đế mới có thể lan truyền đến vậy, bởi vì dựa vào công lao ở Mộc Thiên phủ thì chưa đủ để tấn phong ta làm nhất phẩm Thượng tướng."
"Hai ngày trước, Mộc vương được chuẩn đoán bệnh tình bộc phát trở nặng, Bệ hạ ra lệnh cho hắn tĩnh dưỡng ở Tây Sơn, không khỏi bệnh thì không được hồi kinh, hoá ra bởi vì như thế, Mộc Vương cả đời vinh hoa xem như đã hết rồi."
Uyển Cầm thở dài một tiếng.
"Có gì đáng tiếc, phạm đại tội mưu nghịch nhưng chỉ tịnh dưỡng ở Tây Sơn, ngươi nghĩ ai cũng có cơ hội giữ được mạng như vậy sao?"
Nhậm An Lạc híp mắt lạnh lùng nói, Uyển Cầm tự biết mình lỡ lời, lui sang một bên rũ mắt không mở miệng nữa.
"Năm thành binh mã tư vốn là do người của Mộc vương nắm giữ, gần đây triều đình nhất định bất an, phe phái Mộc vương tan rã, hai Tướng bắt buộc phải tranh quyền đến cùng, Uyển Thư, dặn dò Trường Thanh, bắt đầu từ hôm nay, ai đến bái phỏng đều cự tuyệt ngoài cửa."
"Vâng."
Uyển Thư khẽ nhìn sắc mặt lạnh lùng của Nhậm An Lạc mấy lần, nhận lệnh lui ra ngoài.
Thật lâu sau, Nhậm An Lạc mới chậm rãi mở miệng: "Uyển Cầm, còn nhớ tám năm trước ngươi xông vào Tấn Nam đại sơn không?"
"Nhớ rõ, hôm đó tuyết rơi dày, trong núi rất lạnh, nếu như không phải tiểu thư, tám năm trước ta đã chết trong tay sơn tặc."
"Ngươi phải nhớ kỹ ngày đó, trên đời này không ai có thể thay ngươi nhớ kỹ quá khứ, không có quá khứ, sẽ không có Uyển Cầm ngày hôm nay."
Uyển Cầm gật đầu, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt xa xăm hồi tưởng.
Tám năm trước, vào ngày hôm đó, ký ức duy nhất của nàng là tuyết trắng lạnh như băng, máu tươi đỏ thẫm và... một đôi tay ấm áp kịp thời nắm chặt lấy tay nàng.
Trong thư phòng phủ Tả tướng, Cái chén bỗng nhiên bị ném vỡ vụn trên mặt đất, quản gia hoảng sợ lui sang một bên, không dám nhìn lão gia vẻ mặt tức giận ngồi trên cao.
"Thống trị quyền lực của binh mã tư năm thành, hay cho Nhậm An Lạc!"
"Tướng gia, Nhậm An Lạc kia bất quá chỉ là một nữ thổ phỉ, sao Bệ hạ có thể giao chức phòng ngự kinh thành cho nàng?"
Tả tướng phất tay áo, lạnh lùng nói: "Mộc vương phạm phải đại tội, mặc dù bí mật xử trí, nhưng triều thần đều biết Nhậm An Lạc lập được đại công, hiện giờ phe phái kinh thành phức tạp, Bệ hạ muốn tránh vết xe đổ, tất nhiên sẽ đem binh quyền giao cho Nhậm An Lạc hoàn toàn không có quan hệ với kinh thành, huống chi dưới danh tiếng... quyết định này của Bệ hạ cũng coi như thuận lòng dân."
"Tướng gia, Nhậm An Lạc cùng Thái tử giao tình không ít, Hữu tướng lại coi trọng nàng ta, chúng ta cứ trơ mắt nhìn nàng ngồi ở triều đình sao?"
Nàng ta đã khuếch trương thế lực lớn mạnh, ban đầu chúng ta quá xem thường người này, không ngờ mới hơn nửa năm, nàng ta lại có thể thăng chức cao như vậy. Mộc vương vừa mới bị Bệ hạ trừng phạt, lão phu xưa nay có quan hệ thân thiết với hắn, hai ngày nay Bệ hạ đối với ta rất lãnh đạm, hẳn xuất phát từ nguyên nhân này, ta không nên tự mình ở trước mặt Bệ hạ trực tiếp giáng chức Nhậm An Lạc..."
"Ý của Tướng gia là gì?"
"Đưa thư vào Thái Sơn nói cho vị kia biết, ta sẽ mau chóng tìm cơ hội cho nàng vào kinh, nhưng nàng nhất định phải diệt trừ Nhậm An Lạc."
Quản gia ngây người, chần chờ nói: "Tướng gia, đó chính là cô nhi Đế gia, Tướng phủ chúng ta cùng Đế gia..."
"Ngươi muốn nói lão phu ở Đế Bắc thành chém cả nhà Đế gia?"
Tả tướng hừ lạnh một tiếng: "Đế Tử Nguyên nàng ta nếu không cầu cạnh ta trước, lão phu làm sao biết đường đường cô nhi Đế gia nhưng sớm đã vô tâm chấn hưng Đế gia, chỉ một lòng muốn gả vào Đông cung làm Thái tử phi, một Đế Tử Nguyên như vậy, đối với ta còn có uy hiếp gì nữa!"
"Tướng gia nói đúng."
Quản gia chắp tay trở về, định lui ra ngoài, lại bị Tả tướng gọi lại.
"Khương Thành, cho người chuẩn bị y phục, đêm nay yến hội ở điện Thái Hòa, bổn tướng muốn tận mắt nhìn xem vị nhất phẩm nữ Tướng quân đầu tiên từ khi Đại Tĩnh khai quốc đến nay, đến tột cùng là cái bộ dạng gì!"
Chạng vạng, hoàng thành đèn lưu quang rực rỡ, yến hội long trọng khai tiệc ở điện Thái Hòa, vì phong thái Nhậm An Lạc danh chấn kinh thành, triều thần tam phẩm trở lên sớm đã đánh xe ngựa vào hoàng cung.
Chỉ tiếc, cho đến tận một khắc trước khi yến hội bắt đầu, trước sau vẫn không thấy bóng dáng Nhậm An Lạc và Thái tử.
Lúc Nhậm An Nhạc đến cửa cung, cửa cung đã rất ít người, nàng từ trên xe ngựa đi xuống, Uyển Cầm thay nàng sửa sang lại bào phục, đột nhiên một chiếc xe ngựa bốn bánh xa hoa đi ngang qua bọn họ.
"Tiểu thư, là Thái tử điện hạ."
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Hàn Diệp mặc trên người hoàng phục kim long bốn trảo, thắt lưng buộc đai gấm vàng nhạt, khuôn mặt ôn nhuận, đứng cách đó không xa nhìn về phía nàng.
Đáy mắt Hàn Diệp có chút kinh ngạc không chút che dấu, lập tức gật đầu nói: "An Lạc, bào phục này rất thích hợp với ngươi."
Váy dài đỏ thẫm mặc vào rất hợp, thật là phóng khoáng thoải mái, ở thắt lưng và chân váy thêu lá trúc nhạt màu càng làm cho cả người Nhậm An Lạc phiêu lãng tuấn dật hẳn lên. Nàng nghênh đón, đứng ở chỗ sánh vai với Hàn Diệp, cười nói: "Điện hạ muốn cùng đi với thần vào điện Thái Hòa?"
"Không sai."
Hàn Diệp xoay người đi về phía điện Thái Hoà: "Văn võ cả triều đang ngóng trông hai người chúng ta, sao có thể phụ tấm lòng khẩn thiết của bọn họ."
Nhậm An Lạc cười khổ một tiếng, đuổi theo phía trước, nếu cùng Thái tử bước vào yến tiệc này, không khác gì nói cho triều thần biết, nàng cùng Thái tử tâm đầu ý hợp.
Trong điện Thái Hòa, quần thần ngồi yên nghị luận sôi nổi, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên bên ngoài điện, mọi người vội vàng hào hứng nhìn về phía cửa điện, đều ngẩn ra.
Hai người đi vào một người quan nhã như ngọc, một người tùy ý phong lưu, xa xa nhìn lại, nếu nắm tay nhau mà đến, thì thật sự là một đôi bích nhân.
Đột nhiên, một vị triều thần chợt nhớ tới bức thư cầu hôn chấn động Đại Tĩnh được gửi từ Tấn Nam xa xôi ngàn dặm vào nửa năm trước, lẩm bẩm mở miệng: "Xứng đôi giống như trời sinh một cặp, nhưng thật đáng tiếc."
Âm thanh này không cao không thấp, đủ khiến mọi người trong điện Thái Hòa yên tĩnh dị thường nghe được rõ ràng vô cùng, nhất thời vẻ mặt chúng thần cực kỳ đặc sắc, phải biết rằng ngày trước, khi thư cầu hôn được đưa vào kinh thành, triều thần móc mỉa miệt thị đều có, chưa từng có một người vì Nhậm An Lạc đứng ra nói nửa câu, nào ngờ nữ thổ phỉ Tấn Nam kia lại là nhân vật phong hoa tuyệt đại như thế.
Hai người đi tới vị trí ngồi xuống ghế ngự tọa, cuối cùng thăm dò ánh mắt tiếc hận của chúng thần.
Nhậm An Nhạc cầm lấy ly rượu, nhìn Hàn Diệp ở một bên, đột nhiên mở miệng: "Điện hạ, nếu ta nói yêu cầu vị trí Thái tử phi không phải chỉ vì muốn đứng vững trong triều đình..."
Nàng nhìn Hàn Diệp, ánh mắt sáng quắc, đáy mắt muôn vàn thịnh tình: "Lúc này tâm ý của người vẫn giống như lúc trên đỉnh Thương Sơn, chưa bao giờ thay đổi?"
Hàn Diệp nhìn đôi mắt sâu thẳm gần trong gang tấc, nửa ngày sau, chậm rãi trả lời: "Tự nhiên."
......
Trên đường từ Thượng Thư phòng đến điện Thái Hòa, Gia Ninh Đế đột nhiên dừng bước, Triệu Phúc thấy thế, cẩn thận hỏi: "Bệ hạ, có chuyện gì phiền não?"
Gia Ninh Đế nhìn về phía điện Thái Hòa, ý cười ngập ngừng: "Triệu Phúc, trẫm đang suy nghĩ nên ban thưởng một phần đại lễ chân chính như thế nào cho Thái tử cùng Thượng tướng quân danh tiếng của trẫm."
———
Bình luận facebook