Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56: Điện hạ chẳng lẽ cũng có ý định giống như hạ quan?
Edit: Gấu Gầy
Chương 56
Trung Nghĩa Hầu đi đi lại lại trong thư phòng, sắc mặt âm trầm hiếm thấy, hai tay nắm chặt sau lưng, Đại tổng quản Cổ Trung mới được thăng chức đẩy cửa phòng vội vàng đi vào, trên trán tuôn ra mồ hôi lạnh.
"Lão gia."
Trung Nghĩa Hầu hai ba bước đi tới trước mặt hắn, xua tay nói: "Thế nào rồi?"
"Đại Lý Tự canh phòng nghiêm ngặt, đám người ta phái đi thăm dò một người cũng không vào được, Hoàng đại nhân đóng cả hậu đường, không chịu gặp ai."
Cổ Trung lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt thận trọng. Đại tổng quản cũ bị bắt giam, hắn tạm thời được đề bạt lên, dĩ nhiên hy vọng Trung Nghĩa Hầu phủ không bị rung chuyển, phú quý của bản thân hắn có thể kéo dài.
"Chỉ là một tên tiến sĩ quèn, hắn tưởng bản thân mình là ai, nếu không phải..."
Âm thanh gầm gừ của Trung Nghĩa Hầu đột nhiên dừng lại, âm độc nhìn Cổ Trung một cái, xoay tròn mã não trong tay: "Gia quyến Cổ Túc đã an bài xong chưa?"
Cổ Trung vội vàng gật đầu: "Đã đưa đến thôn trang gần ngoại ô trông coi nghiêm ngặt."
"Đợi thẩm vấn kết thúc, xử lý cho thật kỹ, tránh để Cổ Túc nói lỡ miệng, sinh thêm rắc rối cho Hầu phủ."
Trung Nghĩa Hầu thản nhiên phân phó, vẻ mặt thờ ơ không hề giống như bản thân vừa nói ra một câu đoạt đi mấy cái mạng người.
Nhớ tới hai hài tử còn non nớt kia, Cổ Trung rùng mình một cái, giấu đi sự sợ hãi nơi đáy mắt, thấp giọng đáp một tiếng 'Vâng'.
"Người phái đến Tây Bắc còn chưa truyền tin về sao?"
Trung Nghĩa Hầu cau mày, hỏi.
Cổ Trung gật đầu, chần chờ nói: "Lão gia, Tây Bắc đường núi xa xôi, lại có nha sai của Đại Lý Tự hộ vệ, có lẽ bọn họ còn chưa tìm được cơ hội tiếp xúc với đại công tử."
"Chẳng qua là đem một câu 'tổ chim bị phá thì sao trứng còn nguyên vẹn' nói ra, khó khăn lắm sao! Hoàng Phổ xưa nay rất giỏi thẩm vấn, nếu để cho hắn phát hiện nghịch tử kia đang nói dối, Trung Nghĩa Hầu phủ khó có thể dễ dàng thoát khỏi chuyện này. Đã qua mười ngày, tại sao một chút tin tức cũng không có?"
Nhiều nhất qua năm ngày nữa, nghịch tử sẽ bị áp giải về đến kinh thành, vạn nhất xảy ra sơ suất...
"Lão gia, ta phái một nhóm người chờ đợi ở ngoài thành, đợi vừa nhìn thấy xa mã của đại công tử, sẽ tìm cơ hội nói rõ sự tình."
Cổ Trung vội vàng bày mưu tính kế.
Trung Nghĩa Hầu sốt ruột xua tay, không yên lòng nói: "Trong cung vẫn chưa có tin tức?"
Cổ Trung sửng sốt: "Bệ hạ mấy ngày nay cùng Thái tử điện hạ thương lượng sự vụ ở Giang Nam, nghe nói không quan tâm đến vụ án ở Đại Lý tự, lão gia, đại tiểu thư hiện giờ thân phận quý trọng, Bệ hạ nể mặt tiểu thư, nhất định sẽ đem chuyện lần này việc lớn hóa nhỏ."
Nghĩ đến long thai trong bụng nữ nhi cùng lời đề nghị mơ hồ của Triệu Phúc ngày đó , Trung Nghĩa Hầu xua tay bảo Cổ Trung lui xuống.
Trong viện có chút vắng vẻ, so với phủ đệ náo nhiệt phồn thịnh một năm trước, Trung Nghĩa Hầu phủ hiện giờ đã suy tàn không ít. Trung Nghĩa Hầu híp mắt, luôn cảm thấy có chút bất an.
Đại Lý Tự canh phòng nghiêm ngặt, người phái đến Tây Bắc lại không có tin tức gì, ngay cả Chiêu Nghi trong cung cũng không truyền ra một chút tin tức có lợi... chẳng lẽ đây thật sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên sao?
Lại qua hai ngày, Nhậm An Lạc dậy sớm, mặc một thân nho bào đơn giản, gọi Trường Thanh cùng Uyển Cầm cùng nhau đi dạo phố, đối với Nhậm phủ mà nói đây là chuyện hiếm lạ, Uyển Cầm đang sửa lại chứng cứ phạm tội của Trung Nghĩa Hầu mới được một nửa cũng buông xuống, cùng Nhậm An Lạc ra ngoài.
Xe ngựa đi qua phố Trường Liễu, Nhậm An Lạc mua một hộp Điệp Vân Cao mới ra lò, một lồng bánh bao Cẩu Bất Lý, mười xiên hồ lô ngào đường, vui vẻ vừa ăn vừa ngắm phong cảnh phố xá trong kinh thành, Uyển Cầm một đêm không ngủ, trên mặt có chút mệt mỏi.
"Tiểu thư, người đã đi qua đi lại ba lần trên con phố này, rốt cuộc người muốn đi đâu?"
Nhậm An Lạc nhìn sắc trời, ở trên gối mềm xê dịch thắt lưng, phân phó: "Đi thôi, đi Đại Lý tự, tặng chút điểm tâm cho vị Hoàng đại nhân sớm muộn gì đầu cũng bạc kia."
Uyển Cầm nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Nhậm An Lạc, ngáp một cái: "Tiểu thư, người thật là hào phóng."
"Cả nhà già trẻ đều trông cậy vào ta sống qua ngày, ta hận không thể một đồng tiền bẻ thành hai để xài, có thành ý là tốt rồi, lãng phí làm gì."
Nhậm An Lạc khoát tay áo, từ xa nhìn thấy cửa lớn nha phủ Đại Lý Tự.
Đại Lý Tự nửa tháng qua cửa cấm then cài nghiêm ngặt, quan to thế tộc đều bị cự tuyệt bên ngoài phủ nha, nhưng khi xe ngựa của Nhậm phủ vừa xuất hiện từ xa, liền có nha sai vào phủ bẩm báo, Nhậm An Lạc ôm lấy mấy túi thức ăn cao quá đỉn đầu, nghiêng nghiêng bước xuống xe ngựa, Hoàng Phổ chỉnh lại quan phục, bày ra bộ mặt nghiêm trang đoan chính nghênh đón nàng đến.
Vừa nhấc mắt lên, thấy Nhậm An Lạc cả người bị bao phủ trong đống đồ ăn vặt thơm phức, khóe miệng Hoàng Phổ giật giật, ho khan một tiếng, dùng ánh mắt tràn đầy uy nghiêm liếc nhìn nha sai trái phải đang cố gắng nhịn cười, vội vàng xắn tay áo lên tiếp nhận đồ vật trong tay Nhậm An Lạc: "Nhậm tướng quân, hôm nay thế nào..."
"Cuối thu mát mẻ, ta rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đến thăm các vị trong phủ."
Nhậm An Lạc cười nói vui vẻ, không chút khách khí nhét đầy đồ ăn vào lòng Hoàng Phổ, đi như bay vào trong Đại Lý Tự.
Hoàng Phổ ôm một đống đồ theo sau nàng, chỉ bước lên có mười bậc thềm đá ngắn ngủi mà cả người toát mồ hôi hột.
Bên trong sảnh đường, Nhậm An Lạc mở mấy các hộp ra, các loại điểm tâm bày đầy một bàn, vẫy tay với Hoàng Phố: "Ăn một chút đi."
Hoàng Phố bước lên, dở khóc dở cười: "Hôm nay Tướng quân làm sao vậy? Hạ quan mặc dù thanh liêm, nhưng bổng lộc vẫn có mà."
Cũng chỉ có người này dám thẳng thắn tự khen mình thanh liêm, Nhậm An Lạc nở nụ cười: "Ta để lại cho ngươi một nha môn sạch sẽ không thể thu lợi, bản thân lại chạy đi hưởng quan to lộc hậu, cảm thấy không đành lòng, cho nên mới đến thăm một chút, Đại nhân còn chưa bị bạc đầu, dung nhan vẫn rạng rỡ, ta quả thật vui mừng vô cùng."
Hoàng Phổ nghe vậy thở dài: "Tướng quân nói một câu rất thành thật, Đại Lý Tự khanh quả thật khó làm, nhưng..."
Sắc mặt hắn trịnh trọng hẳn lên: "Tướng quân lúc trước dốc hết sức lực tiến cử ta trước mặt Bệ hạ, vì phần tín nhiệm này của Tướng quân, hạ quan nhất định phải làm cho tốt chức tự khanh này."
Hoàng Phổ liếc nhìn điểm tâm đầy bàn: "Tướng quân hôm nay đến đây, chắc không phải chỉ để tặng mấy thứ này, là vì chuyện của Trung Nghĩa Hầu?"
Hắn cùng Nhậm An Lạc làm việc chung mấy tháng, biết nàng chưa bao giờ làm chuyện vô ích, hôm nay nàng tự mình đến đây chỉ có thể là vì vụ án Trung Nghĩa Hầu phủ.
Nhậm An Lạc ném một ánh mắt tán thưởng về phía Hoàng Phố, nói: "Tổng quản Trung Nghĩa Hầu phủ bị trói lại thẩm vấn thế nào rồi?"
Hoàng Phổ nhướng mày: "Hắn một lòng gánh tội, một mực nói chuyện gϊếŧ người diệt khẩu không liên quan đến Trung Nghĩa Hầu, hạ quan hổ thẹn, đến nay vẫn không có cách nào thẩm tra ra chân tướng từ trong miệng hắn."
Ai cũng biết người sai khiến là Trung Nghĩa Hầu, nhưng Cổ Túc lại hết lần này tới lần khác khăng khăng chống đối đến cùng, ngay cả hắn từ trước đến nay thủ đoạn mạnh mẽ, cũng không có biện pháp.
"Ngươi có thể canh giữ Đại Lý Tự giống như thùng sắt là đã rất tốt rồi."
Nhậm An Lạc mở miệng, liếc nhìn nơi giam giữ nghi phạm, thờ ơ nói: "Ta muốn gặp Cổ Túc, không biết có tiện hay không."
Hoàng Phổ sửng sốt: "Tướng quân muốn tự mình gặp người này? Cổ Túc ngoan cố cứng đầu, hạ quan thấy hắn một lòng muốn chết, sợ là không thể dễ dàng cạy miệng hắn ra."
"Không sao, cứ thử một lần, coi như dốc hết tâm ý."
Nhậm An Lạc cười nói.
Thấy Hoàng Phổ có vẻ nghi ngờ, Nhậm An Lạc nói một câu: "Ta ở Tấn Nam hình thành một thói quen kỳ quái, không quen nhìn người của mình chịu ủy khuất, tuy rằng mấy người kia ở Tây Bắc xa xôi, nhưng nơi canh giữ cũng là vùng đất Đại Tĩnh Đại, vụ án này nếu không tra rõ, những người hưởng phúc ở kinh thành như chúng ta, thật có lỗi với những tướng sĩ này."
Nhớ tới cảnh các tướng sĩ biên quan quỳ đầy trước cửa Đại Lý Tự nửa tháng trước, vết máu đỏ sậm
trên phiến đá xanh rửa mãi không trôi, Hoàng Phổ lập tức trở nên nghiêm túc kiên định, hắn chắp tay với Nhậm An Lạc: "Nếu Tướng quân có biện pháp giải quyết vụ án này, Chung tướng quân và bản quan đều nợ Tướng quân một ân tình."
Nhậm An Lạc khoát tay áo, đứng dậy đi hai bước, nói: "Chuyện hôm nay, là ta nhất thời cao hứng, mong Du An không nên nhắc tới với người khác."
Nhậm An Lạc mặc dù là Thượng tướng quân cao quý, nhưng can thiệp vào việc thẩm án của Đại Lý Tự sẽ ảnh hưởng đến thanh danh, Hoàng Phổ đương nhiên hiểu được, vội vàng nói: "Tướng quân yên tâm, hôm nay hạ quan chỉ cùng Tướng quân thưởng trà tán gẫu, những chuyện khác hoàn toàn không biết."
Nhậm An Lạc đưa lưng về phía hắn phất phất tay, đi thẳng về nơi giam giữ Cổ Túc.
Đi qua một hành lang dài hơi tối tăm được canh phòng nghiêm ngặt, phòng giam cuối cùng là nơi giam giữ Cổ Túc, nghi phạm quan trọng nhất của Đại Lý tự.
Cuối nhà lao sắt đá âm trầm lạnh lẽo, đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, từng bước gõ vào trong lòng người, giống như tiếng chuông đồng.
Trong góc, Cổ Túc mở mắt ra, nhìn thấy nữ tử đột nhiên xuất hiện bên ngoài phòng giam, hơi giật mình.
Cho dù là vương hầu công tước, với bản tính của Hoàng Phổ, trước khi vụ án này thẩm tra xong, đều không thể lén vào gặp hắn, nữ tử này là...nhìn khuôn mặt trầm ổn thanh nhã của người trước mặt, trong lòng hắn khẽ động, chỉ sợ nàng chính là vị Thượng tướng quân một tay đưa Hoàng Phổ lên nắm quyền Đại Lý Tự, hiện giờ đã làm chủ nội các, Nhậm An Lạc.
"Nhậm tướng quân."
Cổ Túc đứng lên hành lễ, hắn ở Hầu phủ lăn lộn lăn lộn mấy chục năm, cho dù đã sắp mất mạng, nhưng đạo lý ở đời, có một vài người cho dù có chết cũng không thể đắc tội, hắn vẫn hiểu được.
"Ngươi nhận biết người rất chuẩn xác."
Nhậm An Lạc mặt không đổi sắc, thản nhiên nói.
"Tướng quân uy nghiêm, vang vọng kinh thành. Chỉ là Cổ Túc là một người sắp chết, ở trên công đường đã nói ra toàn bộ sự thật, thật sự không dám làm phiền Tướng quân đến nơi dơ bẩn này."
Hắn cúi đầu, hèn mọn trả lời.
Nhậm An Lạc liếc hắn một cái, đột nhiên mở miệng: "Cổ Túc, nếu ngươi ở trên công đường nói ra chân tướng, ta có thể bảo vệ hai hài tử của ngươi được an toàn."
Cổ Túc cả người cứng đờ, chợt ngẩng đầu, trong mắt hiện lên ngoan cố: "Nhậm tướng quân, một mình ta làm ra chuyện này, ngài đường đường là Thượng tướng quân một triều, sao có thể liên lụy đến hai đứa nhỏ của ta!"
Nội đường Đại Lý tự, Hoàng Phổ đang cẩn thận nghiên cứu hồ sơ vụ án, đột nhiên nha sai đến báo Thái tử đích thân tới, hắn sửng sốt, vội vàng ra ngoài nghênh đón.
"Điện hạ, có chuyện gì phân phó?"
Bên ngoài, Hàn Diệp một thân thường phục, dẫn Ôn Sóc bước vào sảnh đường, thấy Hoàng Phổ có vẻ mệt mỏi, cười nói: "Không có chuyện gì, vừa rồi cùng phụ hoàng thương lượng sự vụ Giang Nam, đi ngang qua Đại Lý Tự, liền đi vào xem thử, thuận tiện hỏi thăm vụ án của Trung Nghĩa Hầu như thế nào rồi?"
Hoàng Phổ thầm nghĩ hai người này thật là có tâm linh tương thông, ngay cả chuyện quan tâm cũng giống nhau như đúc, vội vàng nói: "Hạ quan vô năng, không thể từ trong miệng Cổ Túc tra hỏi cho rõ ràng, nha sai đi Tây Bắc cũng phải hai ngày sau mới đến, đến lúc đó hạ quan sẽ để trưởng tử Trung Nghĩa Hầu và Cổ Túc đối chất với nhau, có lẽ vụ án này sẽ có tiến triển."
Hàn Diệp gật đầu, dặn dò: "Vụ án này liên quan đến công hầu và tướng sĩ biên quan, không giống bình thường, dân chúng kinh thành đều đang sát sao theo dõi, khanh nhất định phải xét xử cẩn thận."
Còn chưa đợi Hoàng Phổ mở miệng, y đã nói: "Ta nhìn bên ngoài Đại Lý Tự có xe ngựa của Nhậm phủ, chẳng lẽ An Lạc đang ở bên trong Đại Lý Tự?"
Hoàng Phổ thần sắc hơi dừng lại, Nhậm tướng quân a, xe ngựa của ngài bị Thái tử liếc mắt một cái đã nhìn ra, còn bảo ta bảo vệ bí mật cái gì!
Trong lòng nghĩ như vậy, Hoàng Phổ vẫn nghiêm mặt, chậm rãi nói: "Nhậm tướng quân và thần có mấy tháng làm việc cùng nhau, hôm nay đặc biệt đến thăm đồng liêu ngày trước, lúc này đang ở hậu đường cùng người khác ôn chuyện, Điện hạ có muốn đi cùng không?"
Hàn Diệp nhìn thấy xe ngựa của Nhậm An Lạc nên mới ghé vào Đại Lý Tự xem thử, vốn tưởng rằng nàng là vì vụ án Trung Nghĩa Hầu mà đến, không ngờ lại cùng đồng liêu ôn chuyện, quả thực có chút ngoài ý muốn.
"Không cần, ta ở tiền đường uống trà, chờ nàng đi ra."
Hàn Diệp nhẹ giọng nói, ngồi xuống ghế gỗ, liền giống như một pho tượng Phật bất động.
Hoàng Phổ sắc mặt thản nhiên, phân phó nội thị dâng trà, cùng Hàn Diệp tán gẫu, trong lòng hoảng loạn như bánh quai chèo.
Nhậm tướng quân, ngài nếu còn không đi ra, hạ quan sẽ phạm tội khi quân phạm thượng!
Trong đại lao yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc hoảng sợ của Cổ Túc. Nhậm An Lạc trầm mặc nhìn Cổ Túc, ánh mắt lạnh lùng làm cho hắn chậm rãi thu thanh lại.
"Trẻ nhỏ? Vô tội?"
Nhậm An Lạc tiện tay vung lên một cái, khóa sắt lập tức đứt lìa, nàng đẩy cửa sắt ra, bước vào phòng giam mục nát âm u, dừng ở cách Cổ Túc ba bước.
"Con cái của ngươi vô tội, vậy còn Chung Cảnh thì sao?"
Nàng cúi người, gằn từng chữ mở miệng: "Cô nương kia chỉ có mười sáu tuổi, tháng này nàng sẽ xuất giá, bị lăng nhục không tính, nhưng đúng ngày huynh trưởng trở về nhà lại bị treo cổ chết ngay trước mặt người thân, ngươi có nghĩ tới, nàng cũng vô tội không? Huynh trưởng và người yêu thương nàng cũng rất đáng thương không?"
"Người táng tận lương tâm như ngươi, có tư cách gì làm cha mẹ, sau này hai nữ nhi của ngươi trưởng thành, còn mặt mũi nào đối diện với những lời trách cứ của thế nhân."
Lửa giận trong đáy mắt Nhậm An Lạc làm người khác phải rùng mình, không hề giấu diếm ý định muốn gϊếŧ Cổ Túc, Cổ Túc hoảng sợ lùi lại một bước, ngã quỵ xuống giường gỗ, giống như chớp mắt già đi mười tuổi.
"Ta chỉ là phụng mệnh làm việc, chỉ là phụng mệnh làm việc..."
Hắn lẩm bẩm, đột nhiên lấy lại tinh thần, che miệng lại, kinh hãi nhìn về phía Nhậm An Lạc.
"Ngươi ở bên cạnh Trung Nghĩa Hầu mấy chục năm, thủ đoạn của hắn ra sao ngươi rõ hơn ai hết, ngươi thật sự cảm thấy ngươi gánh hết tội trạng là có thể bảo vệ nữ nhi?"
Cổ Túc dừng lại, vẻ mặt dần dần dao động, Trung Nghĩa Hầu đối với con ruột còn có thể nói bỏ là bỏ, sau khi hắn chết, nếu Trung Nghĩa Hầu đổi ý, hắn ở dưới hoàng tuyền cũng không thể yên nghỉ.
Nhưng Nhậm An Lạc... nàng có thể tin được sao, tại sao nàng lại nhúng tay vào chuyện này?
Nhậm An Lạc nhìn ra sự chần chờ trong đáy mắt hắn, chậm rãi nói: "Ngươi không cần phải quan tâm ta vì sao phải can thiệp vào việc này, chỉ cần ngươi ở trên công đường nói thật, ta bảo đảm ngươi và hai nữ nhi còn có ngày gặp lại, đợi sau khi vụ án này chấm dứt, ta sẽ đưa bọn họ đi xa quê hương, đổi tên đổi họ, không để bọn họ bị thế nhân cười nhạo vì tội lỗi của ngươi, cả đời sống yên ổn không phải lo nghĩ.
Nhậm An Lạc nói xong, từ trong ngực lấy ra một khối lục bội ném lên người Cổ Túc, sau đó xoay người ra ngoài phòng giam.
Cổ Túc cầm lục bội lên, vẻ mặt đại biến, đây là lúc ấu tử đầy tháng hắn tự tay treo lên, đột nhiên hắn dùng hết sức mạnh tay chân bò về phía cánh cửa, nắm lấy song sắt.
"Tướng quân, Nhậm tướng quân! Ta hứa với ngài, ta sẽ nói sự thật, chỉ cần ngài có thể bảo vệ cho bọn họ!"
Âm thanh Cổ Túc nghẹn ngào hy vọng, Nhậm An Lạc dừng bước, quay đầu lại: "Nhậm An Lạc ta nói được làm được."
Nói xong, biến mất khỏi ngục sắt.
Nhà lao yên tĩnh trở lại, trong góc tối, một đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm Cổ Túc đang cuộn tròn trong góc, hai tay nắm chặt khẽ run lên.
Thiếu nữ bên cạnh hắn không nói gì, từ một con đường khác đi ra ngoài phòng giam, hắn yên lặng theo sau, không nói một lời.
Đi ra khỏi phòng giam, thế gian đột nhiên trở nên sáng sủa, Chung Hải chắp tay với thiếu nữ có gương mặt thanh tú dịu dàng, vẻ mặt cảm kích: "Đa tạ cô nương đã giúp ta đòi lại oan khuất của tiểu muội, xin hỏi tên cô nương?"
Khóe miệng Uyển Cầm khẽ mím: "Chung tướng quân ban nãy không phải đã nghe thấy rồi sao, tiểu thư nhà ta họ Nhậm, tên là An Lạc."
"Nhất phẩm Thượng tướng quân Nhậm An Lạc."
Chung Hải chợt sáng tỏ, vẻ mặt trịnh trọng, chắp tay nói: "Thiết nghĩ những chứng cứ kia cũng là Tướng quân thu thập được, Nhậm tướng quân sau này có việc phân phó, Chung Hải vạn chết không từ."
Nói xong hắn xoay người rời đi, Uyển Cầm nhìn thấy hơi bất ngờ, hỏi một câu: "Ngươi không hỏi tiểu thư nhà ta vì sao giúp ngươi?"
Chung Hải lắc đầu, bóng dáng dưới ánh mặt trời đặc biệt cứng cỏi: "Đối với Chung mỗ mà nói, trên đời này không có chuyện gì có thể nặng hơn ân tình này, bất luận Tướng quân vì sao tương trợ, Chung Hải đều không dám hỏi."
"Cũng không nhất thiết phải như vậy."
Uyển Cầm nhìn Chung Hải đi xa, tiếng thì thầm chậm rãi vang lên.
Trong sảnh đường, Hoàng Phổ mặt không đổi sắc đã thêm ba lần trà cho Thái tử điện hạ, đang vẫy tay với nội thị muốn thêm trà, Hàn Diệp xua tay, thản nhiên nói: "Không ngờ trong Đại Lý Tự lại có nhiều thuộc thần đến như vậy, ôn chuyện một hồi đã hơn nửa canh giờ!"
Nói xong lông mày y khẽ động, đứng dậy muốn tự mình đi tìm về phía hậu đường, Hoàng Phổ đột nhiên đứng dậy, mạnh mẽ ngăn lại trước mặt Hàn Diệp.
Hàn Diệp dừng bước, ánh mắt nhàn nhạt rõ ràng, nhìn Hoàng Phổ ý vị thâm trường nói: "Không ngờ Hoàng khanh là một văn thần, nhưng thân thủ lại rất nhanh nhẹn."
"Đâu có đâu có."
Hoàng Phổ cười đến nét mặt cứng đờ: "Điện hạ quá khen quá khen, thần bình thường thôi."
Lời này vừa nói ra, Hoàng Phổ hận không thể tát mình một cái, cái kiểu cảm ơn chó má nhảm nhí gì đây, đúng là xấu hổ nhục nhã, thật uổng phí thanh danh Tam giáp Hàn lâm năm đó của hắn!
Hàn Diệp đang muốn mở miệng, âm thanh có chút kinh hỉ đã ở hậu đường vang lên: "Ôi, Điện hạ, ngọn gió nào thổi người tới đây vậy, hôm nay thần ăn no đau bụng, đặc biệt đến mượn nhà xí của Đại Lý Tự dùng một lát, vừa vào đó liền quên mất thời gian, Điện hạ làm sao lại ở đây, chẳng lẽ cũng có ý định giống như hạ quan?"
Nhậm An Lạc dẫn theo Uyển Cầm từ hậu đường đi vào, trên mặt nở nụ cười thật lớn.
Trước mắt Hoàng Phổ tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Thượng tướng quân của ta a, ngài là một đại khuê nữ, là một đại khuê nữ mười tám tuổi a!
Đây mới là xấu hổ nhã nhục, thật sự quá xấu hổ nhã nhục!
———
Chương 56
Trung Nghĩa Hầu đi đi lại lại trong thư phòng, sắc mặt âm trầm hiếm thấy, hai tay nắm chặt sau lưng, Đại tổng quản Cổ Trung mới được thăng chức đẩy cửa phòng vội vàng đi vào, trên trán tuôn ra mồ hôi lạnh.
"Lão gia."
Trung Nghĩa Hầu hai ba bước đi tới trước mặt hắn, xua tay nói: "Thế nào rồi?"
"Đại Lý Tự canh phòng nghiêm ngặt, đám người ta phái đi thăm dò một người cũng không vào được, Hoàng đại nhân đóng cả hậu đường, không chịu gặp ai."
Cổ Trung lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt thận trọng. Đại tổng quản cũ bị bắt giam, hắn tạm thời được đề bạt lên, dĩ nhiên hy vọng Trung Nghĩa Hầu phủ không bị rung chuyển, phú quý của bản thân hắn có thể kéo dài.
"Chỉ là một tên tiến sĩ quèn, hắn tưởng bản thân mình là ai, nếu không phải..."
Âm thanh gầm gừ của Trung Nghĩa Hầu đột nhiên dừng lại, âm độc nhìn Cổ Trung một cái, xoay tròn mã não trong tay: "Gia quyến Cổ Túc đã an bài xong chưa?"
Cổ Trung vội vàng gật đầu: "Đã đưa đến thôn trang gần ngoại ô trông coi nghiêm ngặt."
"Đợi thẩm vấn kết thúc, xử lý cho thật kỹ, tránh để Cổ Túc nói lỡ miệng, sinh thêm rắc rối cho Hầu phủ."
Trung Nghĩa Hầu thản nhiên phân phó, vẻ mặt thờ ơ không hề giống như bản thân vừa nói ra một câu đoạt đi mấy cái mạng người.
Nhớ tới hai hài tử còn non nớt kia, Cổ Trung rùng mình một cái, giấu đi sự sợ hãi nơi đáy mắt, thấp giọng đáp một tiếng 'Vâng'.
"Người phái đến Tây Bắc còn chưa truyền tin về sao?"
Trung Nghĩa Hầu cau mày, hỏi.
Cổ Trung gật đầu, chần chờ nói: "Lão gia, Tây Bắc đường núi xa xôi, lại có nha sai của Đại Lý Tự hộ vệ, có lẽ bọn họ còn chưa tìm được cơ hội tiếp xúc với đại công tử."
"Chẳng qua là đem một câu 'tổ chim bị phá thì sao trứng còn nguyên vẹn' nói ra, khó khăn lắm sao! Hoàng Phổ xưa nay rất giỏi thẩm vấn, nếu để cho hắn phát hiện nghịch tử kia đang nói dối, Trung Nghĩa Hầu phủ khó có thể dễ dàng thoát khỏi chuyện này. Đã qua mười ngày, tại sao một chút tin tức cũng không có?"
Nhiều nhất qua năm ngày nữa, nghịch tử sẽ bị áp giải về đến kinh thành, vạn nhất xảy ra sơ suất...
"Lão gia, ta phái một nhóm người chờ đợi ở ngoài thành, đợi vừa nhìn thấy xa mã của đại công tử, sẽ tìm cơ hội nói rõ sự tình."
Cổ Trung vội vàng bày mưu tính kế.
Trung Nghĩa Hầu sốt ruột xua tay, không yên lòng nói: "Trong cung vẫn chưa có tin tức?"
Cổ Trung sửng sốt: "Bệ hạ mấy ngày nay cùng Thái tử điện hạ thương lượng sự vụ ở Giang Nam, nghe nói không quan tâm đến vụ án ở Đại Lý tự, lão gia, đại tiểu thư hiện giờ thân phận quý trọng, Bệ hạ nể mặt tiểu thư, nhất định sẽ đem chuyện lần này việc lớn hóa nhỏ."
Nghĩ đến long thai trong bụng nữ nhi cùng lời đề nghị mơ hồ của Triệu Phúc ngày đó , Trung Nghĩa Hầu xua tay bảo Cổ Trung lui xuống.
Trong viện có chút vắng vẻ, so với phủ đệ náo nhiệt phồn thịnh một năm trước, Trung Nghĩa Hầu phủ hiện giờ đã suy tàn không ít. Trung Nghĩa Hầu híp mắt, luôn cảm thấy có chút bất an.
Đại Lý Tự canh phòng nghiêm ngặt, người phái đến Tây Bắc lại không có tin tức gì, ngay cả Chiêu Nghi trong cung cũng không truyền ra một chút tin tức có lợi... chẳng lẽ đây thật sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên sao?
Lại qua hai ngày, Nhậm An Lạc dậy sớm, mặc một thân nho bào đơn giản, gọi Trường Thanh cùng Uyển Cầm cùng nhau đi dạo phố, đối với Nhậm phủ mà nói đây là chuyện hiếm lạ, Uyển Cầm đang sửa lại chứng cứ phạm tội của Trung Nghĩa Hầu mới được một nửa cũng buông xuống, cùng Nhậm An Lạc ra ngoài.
Xe ngựa đi qua phố Trường Liễu, Nhậm An Lạc mua một hộp Điệp Vân Cao mới ra lò, một lồng bánh bao Cẩu Bất Lý, mười xiên hồ lô ngào đường, vui vẻ vừa ăn vừa ngắm phong cảnh phố xá trong kinh thành, Uyển Cầm một đêm không ngủ, trên mặt có chút mệt mỏi.
"Tiểu thư, người đã đi qua đi lại ba lần trên con phố này, rốt cuộc người muốn đi đâu?"
Nhậm An Lạc nhìn sắc trời, ở trên gối mềm xê dịch thắt lưng, phân phó: "Đi thôi, đi Đại Lý tự, tặng chút điểm tâm cho vị Hoàng đại nhân sớm muộn gì đầu cũng bạc kia."
Uyển Cầm nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Nhậm An Lạc, ngáp một cái: "Tiểu thư, người thật là hào phóng."
"Cả nhà già trẻ đều trông cậy vào ta sống qua ngày, ta hận không thể một đồng tiền bẻ thành hai để xài, có thành ý là tốt rồi, lãng phí làm gì."
Nhậm An Lạc khoát tay áo, từ xa nhìn thấy cửa lớn nha phủ Đại Lý Tự.
Đại Lý Tự nửa tháng qua cửa cấm then cài nghiêm ngặt, quan to thế tộc đều bị cự tuyệt bên ngoài phủ nha, nhưng khi xe ngựa của Nhậm phủ vừa xuất hiện từ xa, liền có nha sai vào phủ bẩm báo, Nhậm An Lạc ôm lấy mấy túi thức ăn cao quá đỉn đầu, nghiêng nghiêng bước xuống xe ngựa, Hoàng Phổ chỉnh lại quan phục, bày ra bộ mặt nghiêm trang đoan chính nghênh đón nàng đến.
Vừa nhấc mắt lên, thấy Nhậm An Lạc cả người bị bao phủ trong đống đồ ăn vặt thơm phức, khóe miệng Hoàng Phổ giật giật, ho khan một tiếng, dùng ánh mắt tràn đầy uy nghiêm liếc nhìn nha sai trái phải đang cố gắng nhịn cười, vội vàng xắn tay áo lên tiếp nhận đồ vật trong tay Nhậm An Lạc: "Nhậm tướng quân, hôm nay thế nào..."
"Cuối thu mát mẻ, ta rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đến thăm các vị trong phủ."
Nhậm An Lạc cười nói vui vẻ, không chút khách khí nhét đầy đồ ăn vào lòng Hoàng Phổ, đi như bay vào trong Đại Lý Tự.
Hoàng Phổ ôm một đống đồ theo sau nàng, chỉ bước lên có mười bậc thềm đá ngắn ngủi mà cả người toát mồ hôi hột.
Bên trong sảnh đường, Nhậm An Lạc mở mấy các hộp ra, các loại điểm tâm bày đầy một bàn, vẫy tay với Hoàng Phố: "Ăn một chút đi."
Hoàng Phố bước lên, dở khóc dở cười: "Hôm nay Tướng quân làm sao vậy? Hạ quan mặc dù thanh liêm, nhưng bổng lộc vẫn có mà."
Cũng chỉ có người này dám thẳng thắn tự khen mình thanh liêm, Nhậm An Lạc nở nụ cười: "Ta để lại cho ngươi một nha môn sạch sẽ không thể thu lợi, bản thân lại chạy đi hưởng quan to lộc hậu, cảm thấy không đành lòng, cho nên mới đến thăm một chút, Đại nhân còn chưa bị bạc đầu, dung nhan vẫn rạng rỡ, ta quả thật vui mừng vô cùng."
Hoàng Phổ nghe vậy thở dài: "Tướng quân nói một câu rất thành thật, Đại Lý Tự khanh quả thật khó làm, nhưng..."
Sắc mặt hắn trịnh trọng hẳn lên: "Tướng quân lúc trước dốc hết sức lực tiến cử ta trước mặt Bệ hạ, vì phần tín nhiệm này của Tướng quân, hạ quan nhất định phải làm cho tốt chức tự khanh này."
Hoàng Phổ liếc nhìn điểm tâm đầy bàn: "Tướng quân hôm nay đến đây, chắc không phải chỉ để tặng mấy thứ này, là vì chuyện của Trung Nghĩa Hầu?"
Hắn cùng Nhậm An Lạc làm việc chung mấy tháng, biết nàng chưa bao giờ làm chuyện vô ích, hôm nay nàng tự mình đến đây chỉ có thể là vì vụ án Trung Nghĩa Hầu phủ.
Nhậm An Lạc ném một ánh mắt tán thưởng về phía Hoàng Phố, nói: "Tổng quản Trung Nghĩa Hầu phủ bị trói lại thẩm vấn thế nào rồi?"
Hoàng Phổ nhướng mày: "Hắn một lòng gánh tội, một mực nói chuyện gϊếŧ người diệt khẩu không liên quan đến Trung Nghĩa Hầu, hạ quan hổ thẹn, đến nay vẫn không có cách nào thẩm tra ra chân tướng từ trong miệng hắn."
Ai cũng biết người sai khiến là Trung Nghĩa Hầu, nhưng Cổ Túc lại hết lần này tới lần khác khăng khăng chống đối đến cùng, ngay cả hắn từ trước đến nay thủ đoạn mạnh mẽ, cũng không có biện pháp.
"Ngươi có thể canh giữ Đại Lý Tự giống như thùng sắt là đã rất tốt rồi."
Nhậm An Lạc mở miệng, liếc nhìn nơi giam giữ nghi phạm, thờ ơ nói: "Ta muốn gặp Cổ Túc, không biết có tiện hay không."
Hoàng Phổ sửng sốt: "Tướng quân muốn tự mình gặp người này? Cổ Túc ngoan cố cứng đầu, hạ quan thấy hắn một lòng muốn chết, sợ là không thể dễ dàng cạy miệng hắn ra."
"Không sao, cứ thử một lần, coi như dốc hết tâm ý."
Nhậm An Lạc cười nói.
Thấy Hoàng Phổ có vẻ nghi ngờ, Nhậm An Lạc nói một câu: "Ta ở Tấn Nam hình thành một thói quen kỳ quái, không quen nhìn người của mình chịu ủy khuất, tuy rằng mấy người kia ở Tây Bắc xa xôi, nhưng nơi canh giữ cũng là vùng đất Đại Tĩnh Đại, vụ án này nếu không tra rõ, những người hưởng phúc ở kinh thành như chúng ta, thật có lỗi với những tướng sĩ này."
Nhớ tới cảnh các tướng sĩ biên quan quỳ đầy trước cửa Đại Lý Tự nửa tháng trước, vết máu đỏ sậm
trên phiến đá xanh rửa mãi không trôi, Hoàng Phổ lập tức trở nên nghiêm túc kiên định, hắn chắp tay với Nhậm An Lạc: "Nếu Tướng quân có biện pháp giải quyết vụ án này, Chung tướng quân và bản quan đều nợ Tướng quân một ân tình."
Nhậm An Lạc khoát tay áo, đứng dậy đi hai bước, nói: "Chuyện hôm nay, là ta nhất thời cao hứng, mong Du An không nên nhắc tới với người khác."
Nhậm An Lạc mặc dù là Thượng tướng quân cao quý, nhưng can thiệp vào việc thẩm án của Đại Lý Tự sẽ ảnh hưởng đến thanh danh, Hoàng Phổ đương nhiên hiểu được, vội vàng nói: "Tướng quân yên tâm, hôm nay hạ quan chỉ cùng Tướng quân thưởng trà tán gẫu, những chuyện khác hoàn toàn không biết."
Nhậm An Lạc đưa lưng về phía hắn phất phất tay, đi thẳng về nơi giam giữ Cổ Túc.
Đi qua một hành lang dài hơi tối tăm được canh phòng nghiêm ngặt, phòng giam cuối cùng là nơi giam giữ Cổ Túc, nghi phạm quan trọng nhất của Đại Lý tự.
Cuối nhà lao sắt đá âm trầm lạnh lẽo, đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, từng bước gõ vào trong lòng người, giống như tiếng chuông đồng.
Trong góc, Cổ Túc mở mắt ra, nhìn thấy nữ tử đột nhiên xuất hiện bên ngoài phòng giam, hơi giật mình.
Cho dù là vương hầu công tước, với bản tính của Hoàng Phổ, trước khi vụ án này thẩm tra xong, đều không thể lén vào gặp hắn, nữ tử này là...nhìn khuôn mặt trầm ổn thanh nhã của người trước mặt, trong lòng hắn khẽ động, chỉ sợ nàng chính là vị Thượng tướng quân một tay đưa Hoàng Phổ lên nắm quyền Đại Lý Tự, hiện giờ đã làm chủ nội các, Nhậm An Lạc.
"Nhậm tướng quân."
Cổ Túc đứng lên hành lễ, hắn ở Hầu phủ lăn lộn lăn lộn mấy chục năm, cho dù đã sắp mất mạng, nhưng đạo lý ở đời, có một vài người cho dù có chết cũng không thể đắc tội, hắn vẫn hiểu được.
"Ngươi nhận biết người rất chuẩn xác."
Nhậm An Lạc mặt không đổi sắc, thản nhiên nói.
"Tướng quân uy nghiêm, vang vọng kinh thành. Chỉ là Cổ Túc là một người sắp chết, ở trên công đường đã nói ra toàn bộ sự thật, thật sự không dám làm phiền Tướng quân đến nơi dơ bẩn này."
Hắn cúi đầu, hèn mọn trả lời.
Nhậm An Lạc liếc hắn một cái, đột nhiên mở miệng: "Cổ Túc, nếu ngươi ở trên công đường nói ra chân tướng, ta có thể bảo vệ hai hài tử của ngươi được an toàn."
Cổ Túc cả người cứng đờ, chợt ngẩng đầu, trong mắt hiện lên ngoan cố: "Nhậm tướng quân, một mình ta làm ra chuyện này, ngài đường đường là Thượng tướng quân một triều, sao có thể liên lụy đến hai đứa nhỏ của ta!"
Nội đường Đại Lý tự, Hoàng Phổ đang cẩn thận nghiên cứu hồ sơ vụ án, đột nhiên nha sai đến báo Thái tử đích thân tới, hắn sửng sốt, vội vàng ra ngoài nghênh đón.
"Điện hạ, có chuyện gì phân phó?"
Bên ngoài, Hàn Diệp một thân thường phục, dẫn Ôn Sóc bước vào sảnh đường, thấy Hoàng Phổ có vẻ mệt mỏi, cười nói: "Không có chuyện gì, vừa rồi cùng phụ hoàng thương lượng sự vụ Giang Nam, đi ngang qua Đại Lý Tự, liền đi vào xem thử, thuận tiện hỏi thăm vụ án của Trung Nghĩa Hầu như thế nào rồi?"
Hoàng Phổ thầm nghĩ hai người này thật là có tâm linh tương thông, ngay cả chuyện quan tâm cũng giống nhau như đúc, vội vàng nói: "Hạ quan vô năng, không thể từ trong miệng Cổ Túc tra hỏi cho rõ ràng, nha sai đi Tây Bắc cũng phải hai ngày sau mới đến, đến lúc đó hạ quan sẽ để trưởng tử Trung Nghĩa Hầu và Cổ Túc đối chất với nhau, có lẽ vụ án này sẽ có tiến triển."
Hàn Diệp gật đầu, dặn dò: "Vụ án này liên quan đến công hầu và tướng sĩ biên quan, không giống bình thường, dân chúng kinh thành đều đang sát sao theo dõi, khanh nhất định phải xét xử cẩn thận."
Còn chưa đợi Hoàng Phổ mở miệng, y đã nói: "Ta nhìn bên ngoài Đại Lý Tự có xe ngựa của Nhậm phủ, chẳng lẽ An Lạc đang ở bên trong Đại Lý Tự?"
Hoàng Phổ thần sắc hơi dừng lại, Nhậm tướng quân a, xe ngựa của ngài bị Thái tử liếc mắt một cái đã nhìn ra, còn bảo ta bảo vệ bí mật cái gì!
Trong lòng nghĩ như vậy, Hoàng Phổ vẫn nghiêm mặt, chậm rãi nói: "Nhậm tướng quân và thần có mấy tháng làm việc cùng nhau, hôm nay đặc biệt đến thăm đồng liêu ngày trước, lúc này đang ở hậu đường cùng người khác ôn chuyện, Điện hạ có muốn đi cùng không?"
Hàn Diệp nhìn thấy xe ngựa của Nhậm An Lạc nên mới ghé vào Đại Lý Tự xem thử, vốn tưởng rằng nàng là vì vụ án Trung Nghĩa Hầu mà đến, không ngờ lại cùng đồng liêu ôn chuyện, quả thực có chút ngoài ý muốn.
"Không cần, ta ở tiền đường uống trà, chờ nàng đi ra."
Hàn Diệp nhẹ giọng nói, ngồi xuống ghế gỗ, liền giống như một pho tượng Phật bất động.
Hoàng Phổ sắc mặt thản nhiên, phân phó nội thị dâng trà, cùng Hàn Diệp tán gẫu, trong lòng hoảng loạn như bánh quai chèo.
Nhậm tướng quân, ngài nếu còn không đi ra, hạ quan sẽ phạm tội khi quân phạm thượng!
Trong đại lao yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc hoảng sợ của Cổ Túc. Nhậm An Lạc trầm mặc nhìn Cổ Túc, ánh mắt lạnh lùng làm cho hắn chậm rãi thu thanh lại.
"Trẻ nhỏ? Vô tội?"
Nhậm An Lạc tiện tay vung lên một cái, khóa sắt lập tức đứt lìa, nàng đẩy cửa sắt ra, bước vào phòng giam mục nát âm u, dừng ở cách Cổ Túc ba bước.
"Con cái của ngươi vô tội, vậy còn Chung Cảnh thì sao?"
Nàng cúi người, gằn từng chữ mở miệng: "Cô nương kia chỉ có mười sáu tuổi, tháng này nàng sẽ xuất giá, bị lăng nhục không tính, nhưng đúng ngày huynh trưởng trở về nhà lại bị treo cổ chết ngay trước mặt người thân, ngươi có nghĩ tới, nàng cũng vô tội không? Huynh trưởng và người yêu thương nàng cũng rất đáng thương không?"
"Người táng tận lương tâm như ngươi, có tư cách gì làm cha mẹ, sau này hai nữ nhi của ngươi trưởng thành, còn mặt mũi nào đối diện với những lời trách cứ của thế nhân."
Lửa giận trong đáy mắt Nhậm An Lạc làm người khác phải rùng mình, không hề giấu diếm ý định muốn gϊếŧ Cổ Túc, Cổ Túc hoảng sợ lùi lại một bước, ngã quỵ xuống giường gỗ, giống như chớp mắt già đi mười tuổi.
"Ta chỉ là phụng mệnh làm việc, chỉ là phụng mệnh làm việc..."
Hắn lẩm bẩm, đột nhiên lấy lại tinh thần, che miệng lại, kinh hãi nhìn về phía Nhậm An Lạc.
"Ngươi ở bên cạnh Trung Nghĩa Hầu mấy chục năm, thủ đoạn của hắn ra sao ngươi rõ hơn ai hết, ngươi thật sự cảm thấy ngươi gánh hết tội trạng là có thể bảo vệ nữ nhi?"
Cổ Túc dừng lại, vẻ mặt dần dần dao động, Trung Nghĩa Hầu đối với con ruột còn có thể nói bỏ là bỏ, sau khi hắn chết, nếu Trung Nghĩa Hầu đổi ý, hắn ở dưới hoàng tuyền cũng không thể yên nghỉ.
Nhưng Nhậm An Lạc... nàng có thể tin được sao, tại sao nàng lại nhúng tay vào chuyện này?
Nhậm An Lạc nhìn ra sự chần chờ trong đáy mắt hắn, chậm rãi nói: "Ngươi không cần phải quan tâm ta vì sao phải can thiệp vào việc này, chỉ cần ngươi ở trên công đường nói thật, ta bảo đảm ngươi và hai nữ nhi còn có ngày gặp lại, đợi sau khi vụ án này chấm dứt, ta sẽ đưa bọn họ đi xa quê hương, đổi tên đổi họ, không để bọn họ bị thế nhân cười nhạo vì tội lỗi của ngươi, cả đời sống yên ổn không phải lo nghĩ.
Nhậm An Lạc nói xong, từ trong ngực lấy ra một khối lục bội ném lên người Cổ Túc, sau đó xoay người ra ngoài phòng giam.
Cổ Túc cầm lục bội lên, vẻ mặt đại biến, đây là lúc ấu tử đầy tháng hắn tự tay treo lên, đột nhiên hắn dùng hết sức mạnh tay chân bò về phía cánh cửa, nắm lấy song sắt.
"Tướng quân, Nhậm tướng quân! Ta hứa với ngài, ta sẽ nói sự thật, chỉ cần ngài có thể bảo vệ cho bọn họ!"
Âm thanh Cổ Túc nghẹn ngào hy vọng, Nhậm An Lạc dừng bước, quay đầu lại: "Nhậm An Lạc ta nói được làm được."
Nói xong, biến mất khỏi ngục sắt.
Nhà lao yên tĩnh trở lại, trong góc tối, một đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm Cổ Túc đang cuộn tròn trong góc, hai tay nắm chặt khẽ run lên.
Thiếu nữ bên cạnh hắn không nói gì, từ một con đường khác đi ra ngoài phòng giam, hắn yên lặng theo sau, không nói một lời.
Đi ra khỏi phòng giam, thế gian đột nhiên trở nên sáng sủa, Chung Hải chắp tay với thiếu nữ có gương mặt thanh tú dịu dàng, vẻ mặt cảm kích: "Đa tạ cô nương đã giúp ta đòi lại oan khuất của tiểu muội, xin hỏi tên cô nương?"
Khóe miệng Uyển Cầm khẽ mím: "Chung tướng quân ban nãy không phải đã nghe thấy rồi sao, tiểu thư nhà ta họ Nhậm, tên là An Lạc."
"Nhất phẩm Thượng tướng quân Nhậm An Lạc."
Chung Hải chợt sáng tỏ, vẻ mặt trịnh trọng, chắp tay nói: "Thiết nghĩ những chứng cứ kia cũng là Tướng quân thu thập được, Nhậm tướng quân sau này có việc phân phó, Chung Hải vạn chết không từ."
Nói xong hắn xoay người rời đi, Uyển Cầm nhìn thấy hơi bất ngờ, hỏi một câu: "Ngươi không hỏi tiểu thư nhà ta vì sao giúp ngươi?"
Chung Hải lắc đầu, bóng dáng dưới ánh mặt trời đặc biệt cứng cỏi: "Đối với Chung mỗ mà nói, trên đời này không có chuyện gì có thể nặng hơn ân tình này, bất luận Tướng quân vì sao tương trợ, Chung Hải đều không dám hỏi."
"Cũng không nhất thiết phải như vậy."
Uyển Cầm nhìn Chung Hải đi xa, tiếng thì thầm chậm rãi vang lên.
Trong sảnh đường, Hoàng Phổ mặt không đổi sắc đã thêm ba lần trà cho Thái tử điện hạ, đang vẫy tay với nội thị muốn thêm trà, Hàn Diệp xua tay, thản nhiên nói: "Không ngờ trong Đại Lý Tự lại có nhiều thuộc thần đến như vậy, ôn chuyện một hồi đã hơn nửa canh giờ!"
Nói xong lông mày y khẽ động, đứng dậy muốn tự mình đi tìm về phía hậu đường, Hoàng Phổ đột nhiên đứng dậy, mạnh mẽ ngăn lại trước mặt Hàn Diệp.
Hàn Diệp dừng bước, ánh mắt nhàn nhạt rõ ràng, nhìn Hoàng Phổ ý vị thâm trường nói: "Không ngờ Hoàng khanh là một văn thần, nhưng thân thủ lại rất nhanh nhẹn."
"Đâu có đâu có."
Hoàng Phổ cười đến nét mặt cứng đờ: "Điện hạ quá khen quá khen, thần bình thường thôi."
Lời này vừa nói ra, Hoàng Phổ hận không thể tát mình một cái, cái kiểu cảm ơn chó má nhảm nhí gì đây, đúng là xấu hổ nhục nhã, thật uổng phí thanh danh Tam giáp Hàn lâm năm đó của hắn!
Hàn Diệp đang muốn mở miệng, âm thanh có chút kinh hỉ đã ở hậu đường vang lên: "Ôi, Điện hạ, ngọn gió nào thổi người tới đây vậy, hôm nay thần ăn no đau bụng, đặc biệt đến mượn nhà xí của Đại Lý Tự dùng một lát, vừa vào đó liền quên mất thời gian, Điện hạ làm sao lại ở đây, chẳng lẽ cũng có ý định giống như hạ quan?"
Nhậm An Lạc dẫn theo Uyển Cầm từ hậu đường đi vào, trên mặt nở nụ cười thật lớn.
Trước mắt Hoàng Phổ tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Thượng tướng quân của ta a, ngài là một đại khuê nữ, là một đại khuê nữ mười tám tuổi a!
Đây mới là xấu hổ nhã nhục, thật sự quá xấu hổ nhã nhục!
———
Bình luận facebook