Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Trước cửa chùa, Ngô Nham Tùng thấy cảnh tượng giằng co, đệ tử phái Thanh Thành tổn thất nặng nề dưới các cuộc tập kích của cung nỏ, mắt đỏ rực, một kiếm tiến về phía Uyển Thư, thay thế Thanh Long giao chiến, giọng nói lạnh lùng "Đến sau núi, gϊếŧ Thái tử!"
Cục diện núi Hóa Duyên lần này bày ra vì Thái tử, nếu Thái tử còn sống, mọi thứ đều sẽ vô ích.
Thanh Long thu kiếm, gật đầu, phi thân lao về phía sau núi, Uyển Thư bị Bạch Hổ và Ngô Nham Tùng quấn lấy, chỉ đành trơ mắt nhìn Thanh Long rời đi.
Bên vách đá sau núi.
Giọng Hàn Diệp khàn khàn vô cùng nặng nề, Nhậm An Lạc chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn, Hàn Diệp mà nàng biết vẫn luôn tao nhã dịu dàng, bình tĩnh cơ trí, nào có thảm hại khó coi như bây giờ.
"An Lạc, ta không sao." như thấy được sắc mặt của Nhậm An Lạc, Hàn Diệp cười cười trấn an.
Người trong lòng đẩy nàng ra ngoài, nhưng dần dần cũng không còn sức, tay Nhậm An Lạc lúc này đầy máu, ánh mắt đen như mực hiện lên màu đỏ tươi, khuôn mặt vốn lãnh đạm bỗng chốc tan vỡ.
Nàng mạnh mẽ vung thanh kiếm gãy trong tay, dùng hết sức ném về phía Thanh Thành lão tổ, Thanh Thành lão tổ bị buộc lui về sau, thấy lòng bàn tay bị kiếm gãy cắt qua, càng trở nên khát máu, lần nữa ngưng tụ nội lực, hai người cũng không còn sức đánh tiếp, chỉ đành nhìn một chưởng mạnh mẽ đánh tới.
Đột nhiên, một thanh thiết kiếm xuất hiện giữa không trung, đường kiếm nhanh như gió, mạnh mẽ đẩy lùi một chưởng của Thanh Thành lão tổ, bảo vệ hai người trước mặt.
Người tới có kiếm pháp cao cường, không hề kém Hàn Diệp và Nhậm An Lạc, Thanh Thành lão tổ cau mày, nhìn người trẻ tuổi trước mặt, thu lại một chưởng đứng lơ lửng trên không, trong lòng thầm sợ hãi, ông đã lâu không xuống núi, không ngờ nhân tài trẻ tuổi hiện nay cũng không thể khinh thường.
Nhậm An Lạc và Hàn Diệp bỗng có cơ hội sống, ngước mắt nhìn bóng người đang quay lưng, cả hai đều ngẩn ra.
Quy Tây mặc áo vải, tay cầm thiết kiếm, khí thế trên người thiên biến vạn hóa hơn nửa năm trước, như thể sắp bước vào cảnh giới của hàng ngũ tông sư.
"Ngươi là ai? Vì sao phá hỏng việc của lão phu?" nét mặt Thanh Thành lão tổ tái xanh, nếu người này muốn liều mạng, ông cũng không thể tránh khỏi sẽ bị thương, từ khi nào lại xuất hiện nhân vật cỡ này ở Vân Hạ!
"Nhận ủy thác của người khác, bảo vệ mạng của hai người này." tay cầm kiếm của Quy Tây vững như Thái Sơn, hắn quay đầu "Nhậm tướng quân, đưa Điện hạ đi."
Nhậm An Lạc gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ cảm kích, đỡ Hàn Diệp lui về một bên. Dù thấy kỳ lạ, nhưng cũng không phải là lúc hỏi hắn vì sao có thể chết rồi sống lại, đúng lúc đến núi Hóa Duyên cứu bọn họ.
"Tiền bối cần gì dồn ép không tha, lợi người lợi ta, ngày khác phái Thanh Thành có lẽ còn có thể giữ lại một tia hương khói."mày kiếm Quy Tây hơi nhíu, thờ ơ nói.
"Khốn kiếp! Tiểu tử, chỉ cần ngươi một ngày chưa bước vào hàng ngũ tông sư, chuyện của lão phu không đến lượt ngươi khoa tay múa chân." ánh mắt Thanh Thành lão tổ sắc bén như chim ưng, lửa trong tay càng rực hơn, đánh về phía Quy Tây.
"Nhậm tướng quân, đi ngay bây giờ!" Quy Tây hô to một tiếng, thiết kiếm vung ra ảo ảnh liên tục, che khuất Thanh Thành lão tổ.
Nhậm An Lạc dìu Hàn Diệp vòng qua trận chiến muốn rời khỏi, một thanh kiếm bất ngờ từ bên hông lao tới, đâm thẳng về phía cổ Nhậm An Lạc. Trong lúc nguy hiểm, Hàn Diệp đã mất hết công pháp, không biết lấy sức lực từ đâu, đẩy nàng ra, vận chút chân khí cuối cùng ngưng tụ thành kiếm khí đâm thẳng vào kẻ đang lao tới.
Nhậm An Lạc lảo đảo hai bước, chợt xoay người lại, hô hấp bị ngưng trệ, đầu ngón tay khẽ run vì không kiềm chế được.
Một thanh trường kiếm đâm xuyên ngực Hàn Diệp, máu tươi tích tách rơi từng giọt, nhuộm đỏ cả ánh mắt Nhậm An Lạc.
Nàng thấy sự kiên quyết trong ánh mắt của Hàn Diệp khi nhìn sang, cả người lạnh toát.
"Hàn Diệp, dừng tay!" tiếng hét của Nhậm An Lạc mang theo lạnh lùng và hoảng sợ.
Thanh Long định rút kiếm đâm về phía Nhậm An Lạc, lại phát hiện không thể động đậy, vừa cúi đầu nhìn xuống, trong mắt hiện lên sự sợ hãi mờ nhạt.
Tay trái Hàn Diệp cầm thân kiếm, đột nhiên đâm mạnh vào người, Thanh Long không kịp đề phòng bị hắn rút ngắn khoảng cách, sắc mặt biến đổi.
Kiếm khi ngưng tụ trong tay phải của Hàn Diệp gắt gao đâm vào ngực hắn, vẻ mặt Thanh Long hung tợn, kéo Hàn Diệp cùng nhau ngã xuống vực sâu muôn trượng!
"Hàn Diệp!" tiếng gọi của Nhậm An Lạc vang khắp đỉnh núi Hóa Duyên, mang theo đau thương khó hiểu.
Cùng lúc đó, Quy Tây sững sốt khi chứng kiến cảnh này, thiết kiếm trong tay đột nhiên xuất ra vô số hư ảnh, hóa thành kiếm trận cực mạnh đánh về phía Thanh Thành lão tổ.
"Vạn Tượng kiếm pháp! Ngươi lại biết Vạn Tượng kiếm pháp! Đế Thịnh Thiên là gì của người!" Thanh Thành lão tổ đột nhiên thay đổi sắc mặt, thậm chí có chút sợ hãi, ông bị kiếm trận bức lui, lớn tiếng chất vấn.
Quy Tây không trả lời, xoay người đi về phía vách đá, chỉ kịp thấy Nhậm An Lạc không chút do dự nhảy xuống vực sâu muôn trượng theo Hàn Diệp.
"Đế Thịnh Thiên vẫn chưa chết, nàng cũng ở trên núi Hóa Duyên?"
Quy Tây xoay người lạnh lùng nói "Lão tổ nếu muốn gặp Đế tiền bối, ta sẽ gọi người ra ngoài gặp tiền bối."
Lông mày Thanh Thành lão tổ khẽ giật, thoáng nhìn bốn bề vắng vẻ, giọng âm trầm vang lên cách đó không xa "Đế gia chết trong tay người Hàn gia, nàng không thể nào phái ngươi tới cứu Hàn Diệp, người ngươi muốn cứu chính là tiểu nữ tử kia!" ông hơi dừng một chút "Tiểu nữ tử vừa rồi là ..."
Suy nghĩ một hồi chợt hiểu ra nguyên nhân, sắc mặt Thanh Thành lão tổ thay đổi liên tục, đột nhiên xoay người lao nhanh xuống núi.
Hàn Diệp trọng thương, rớt xuống vực sâu muôn trượng chắc chắn sẽ chết, nếu thân phận tiểu nữ tử này thật sự như ông nghĩ, chỉ sợ phái Thanh Thành sẽ gặp họa lớn, có người này trước mặt, ông cũng không thể gϊếŧ hết người ở núi Hóa Duyên, xem ra chỉ có mau chóng vào kinh, báo mọi chuyện cho Khương Du, có lẽ có thể dựa vào công này cò kè mặc cả trước mặt vua Gia Ninh, giữ lại cho phái Thanh Thành một chút hương khói, tuy ông gián tiếp hại chết Hàn Diệp, nhưng so với việc Đế Thịnh Thiên tái xuất thế gian, đối với Hàn Trọng Viễn mà nói thì cũng chỉ có thể chấp nhận việc mất đi một nhi tử.
Thanh Thành lão tổ sống đến từng tuổi này, một ý nghĩ xoay chuyển trong đầu đã tìm được cho mình đồng minh vững chắc nhất.
Quy Tây thấy Thanh Thành lão tổ bị mình dọa chạy, thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày nhìn vách núi sâu không thấy đáy.
"Tiểu thư!" tiếng gào của Uyển Thư đột nhiên vang lên, giọng hét chấn động dọa Quy Tây nhảy dựng, hắn thấy Uyển Thư nhảy tới mép vách núi, vung kiếm định nhảy xuống núi, vội vàng đưa tay ngăn nàng lại, tức giận nói "Cô điên rồi, dưới núi Hóa Duyên chướng khí khắp nơi, nhảy xuống chỉ có con đường chết."
"Không cần ngươi quan tâm!" Uyển Thư hất tay hắn ra, hai mắt đỏ bừng "Tiểu thư nhà ta ở dưới đó."
"Nói tào lao gì đó, tiểu thư nhà cô chết, cô cũng không sống nổi à!" Quy Tây quát một tiếng, giọng lạnh băng làm Uyển Thư đang hoảng sợ phải sửng sốt "Ta nhận ủy thác của người khác tới cứu người, không cứu được người sẽ không đi. Nhậm An Lạc và Điện hạ cũng không phải người đoản mệnh, cô chết rồi, ai đi tìm bọn họ."
Uyển Thư chưa thấy người nào nói chuyện cay nghiệt như vậy, Nhậm An Lạc xảy ra chuyện, nàng cũng là nhất thời nóng lòng, bây giờ nghĩ rõ ràng cũng đã an tĩnh lại "Tiểu thư nhà ta thật sự sẽ không sao chứ?"
Quy Tây thấy cô nương này thật thà chất phác, giọng cũng chậm lại "Thanh Thành lão tổ rời khỏi núi Hóa Duyên, Ngô Nham Tùng chắc chắn cũng chạy trốn theo, trước tiên cô đưa chưởng môn các phái xuống núi, phân phó Trương Vân, Triệu Kình giúp Trịnh thống lĩnh kiểm kê tướng sĩ tử trận, lệnh binh sĩ Kiêu Kỵ đóng quân dưới núi chờ lệnh, sau đó phái người bí mật hồi kinh đưa tin, nhất định phải giao mật thư tới tay Bệ hạ, nói Điện hạ và Nhậm tướng quân ngã xuống vách núi, sống chết không rõ, xin Thánh lệnh cân nhắc quyết định."
Uyển Thư gập đầu ngón tay ghi nhớ từng việc, sau khi nghe xong sững sờ một chút, người này không biết từ đâu xuất hiện lại quen thuộc với Đông cung như vậy, nàng mở to mắt tỉ mỉ nhìn Quy Tây, đột nhiên hô lên "Ngươi là Giản Tống thống lĩnh!"
Nửa năm trước, mỗi ngày Giản Tống đều mặc khôi giáp, thành thật trung hậu, nào giống dáng vẻ một thân áo vải như bây giờ, lạnh lùng cao ngạo, giống như nhân sĩ võ lâm, hơn nữa võ công và khí chất cũng khác nhau khá xa, nên nàng nhất thời không nhận ra.
"Ngươi không phải rơi xuống Thương Sơn sao, xác chết sống dậy rồi?" Uyển Thư từng nghe Nhậm An Lạc nói, Giản Tống là gián điệp của Mộc vương, bị Thái tử đâm một kiếm, đã chết ở Thương Sơn.
"Ai nói rớt xuống vách núi thì nhất định sẽ chết." Quy Tây quả thật bị cô nương quá khích này náo đến choáng váng đầu óc, phất tay, thu kiếm "Ta được người khác cứu, bây giờ đến trả ân."
Lúc này Uyển Thư đã suy nghĩ rõ ràng, sờ sờ cằm "Ta biết rồi, là sư phụ ta cứu ngươi."
Quy Tây nhíu mày "Sư phụ cô?"
"Vừa nãy không phải ngươi dùng Vạn Tượng kiếm pháp sao, đó là tuyệt kĩ của sư phụ ta."
"Đồ đệ của Đế tiền bối không phải Nhậm tướng quân?" Quy Tây giật mình, được Đế Thịnh Thiên thu nhận dạy dỗ nửa năm, hắn đã biết Nhậm An Lạc mới là tiểu thư Đế gia, nhưng không ngờ đệ tử của Đế Thịnh Thiên không phải là hậu nhân Đế gia, mà là nha đầu trước mặt này.
"Thiên phú võ học của tiểu thư không cao hơn ta, cho nên ta bái sư luôn, tiểu thư học Vô Vi tâm pháp của Tịnh Huyền đại sư ở Thái Sơn." Uyển Thư nhún nhún vai, bỏ Quy Tây lại, xoay người xuống núi.
Quy Tây nhìn nàng ung dung bình thản bước đi "Cô không lo lắng tiểu thư nhà cô nữa à?"
"Ngay cả ngươi rơi xuống vách núi còn có thể sống lại, tiểu thư nhà ta chắc chắn không sao, Giản Tống, ngươi xuống trước đi, chờ ta thu xếp ổn thỏa chuyện dưới chân núi rồi sẽ đi tìm tiểu thư và Điện hạ."
Nhìn bóng dáng Uyển Thư đi xa, Quy Tây hắng giọng hét lên "Nha đầu, ta tên Quy Tây."
Uyển Thư xua xua tay, ý nói đã nghe thấy rồi, Quy Tây liếc mắt nhìn xuống vách núi, chân mày cau lại.
Ba mặt núi Hóa Duyên đều là vực sâu muôn trượng, chướng khí dầy đặc, tướng sĩ tầm thường vốn không thể xuống, chỉ dựa vào hắn và Uyển Thư, trong thời gian ngắn quả thật không thể tìm được. Nhậm An Lạc còn tốt, chỉ bị thương nhẹ, nhưng Thái tử ... trước đó đỡ một chưởng của Thanh Thành lão tổ, lại trúng một kiếm, cũng không biết có thể cầm cự được không.
Nhưng hắn thật sự không ngờ hai người có thể làm tới mức này, Hàn Diệp không tiếc lấy thân đỡ kiếm, Nhậm An Lạc thậm chí không chút do dự đã nhảy theo Hàn Diệp.
Thù diệt môn ...... Quy Tây thở dài một tiếng, có chút cảm khái, từ vách núi nhảy xuống, đi tìm người.
Hai ngày sau, Thanh Thành lão tổ đi đường mỏi mệt cũng thấy được cổng thành đế đô mơ hồ xuất hiện, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Ngô Nham Tùng vẻ mặt mệt mỏi đi theo sau ông, vô cùng hốt hoảng.
"Cha, người vội vã vào kinh như thế, chẳng lẽ là Tịnh Huyền xuống núi?" đi qua cánh rừng này chính là kinh thành, thấy nét mặt Thanh Thành lão tổ tốt lên hiếm thấy, Ngô Nham Tùng nhỏ giọng hỏi.
Thanh Thành lão tổ hừ một tiếng "Lão đầu trọc đó xưa nay miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, có gì phải sợ. Ta lo lắng là một người khác ..."
"Cha, hiện tại người đứng hàng tông sư, còn ai có thể lấy mạng của người?"
Từ xa có thể nhìn thấy cổng thành, Thanh Thành lão tổ mới thả lòng tâm tư, trầm giọng nói "Đế Thịnh Thiên tái xuất rồi."
Ngô Nham Tùng sững sờ, hoảng sợ trợn mắt há mồm. Đế Thịnh Thiên! Sát thần Đế Thịnh Thiên phò tá Thái tổ lập Đại Tĩnh đó vẫn còn sống!
Thanh Thành lão tổ nhắc tới tên này, cũng trầm xuống.
Tịnh Huyền là người xuất gia, trời sinh độ lượng từ bi, sẽ không đuổi cùng gϊếŧ tận, nhưng Đế Thịnh Thiên thì khác, nếu nàng muốn thì phái Thanh Thành trăm năm sẽ biến mất trong một đêm, bất kể già trẻ.
Sợ rằng hàng trăm năm sau, khó có nhân vật nào như vậy trên Vân Hạ.
Mười tám tuổi đã xếp vào hàng tông sư, kiêu ngạo giang hồ, trong vòng mười năm tôi luyện ra thiết kỵ Đế gia tinh nhuệ, hai mươi tám tuổi cùng Hàn Tử An lập vương triều Đại Tĩnh.
Giang sơn gấm vóc hai mươi năm trước, tuy là Hàn Tử An xưng đế, nhưng Đế Thịnh Thiên cũng xứng đáng là vị vua không ngai.
Chỉ tiếc, nàng gặp Hàn Tử An. Nếu không phải thế, e rằng giang sơn Đại Tĩnh hiện giờ đã do Đế gia nắm giữ.
Ông luôn nghĩ, mười năm trước Hàn gia dám đối phó Đế gia như vậy, nhất định là Đế Thịnh Thiên đã chết, lại không ngờ nàng vẫn còn sống.
"Cha ..." giọng Ngô Nham Tùng có chút run rẩy.
Thanh Thành lão tổ rùng mình, đột nhiên giương mắt nhìn về phía trước, tay nắm dây cương cũng run lên.
Chim trong rừng biến mất, trong phạm vi trăm thước đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Trong lương đình cách đó không xa, một người mặc trường bào đen như mực, tóc trắng như tuyết, đứng lặng lẽ chắp tay sau lưng.
Cục diện núi Hóa Duyên lần này bày ra vì Thái tử, nếu Thái tử còn sống, mọi thứ đều sẽ vô ích.
Thanh Long thu kiếm, gật đầu, phi thân lao về phía sau núi, Uyển Thư bị Bạch Hổ và Ngô Nham Tùng quấn lấy, chỉ đành trơ mắt nhìn Thanh Long rời đi.
Bên vách đá sau núi.
Giọng Hàn Diệp khàn khàn vô cùng nặng nề, Nhậm An Lạc chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn, Hàn Diệp mà nàng biết vẫn luôn tao nhã dịu dàng, bình tĩnh cơ trí, nào có thảm hại khó coi như bây giờ.
"An Lạc, ta không sao." như thấy được sắc mặt của Nhậm An Lạc, Hàn Diệp cười cười trấn an.
Người trong lòng đẩy nàng ra ngoài, nhưng dần dần cũng không còn sức, tay Nhậm An Lạc lúc này đầy máu, ánh mắt đen như mực hiện lên màu đỏ tươi, khuôn mặt vốn lãnh đạm bỗng chốc tan vỡ.
Nàng mạnh mẽ vung thanh kiếm gãy trong tay, dùng hết sức ném về phía Thanh Thành lão tổ, Thanh Thành lão tổ bị buộc lui về sau, thấy lòng bàn tay bị kiếm gãy cắt qua, càng trở nên khát máu, lần nữa ngưng tụ nội lực, hai người cũng không còn sức đánh tiếp, chỉ đành nhìn một chưởng mạnh mẽ đánh tới.
Đột nhiên, một thanh thiết kiếm xuất hiện giữa không trung, đường kiếm nhanh như gió, mạnh mẽ đẩy lùi một chưởng của Thanh Thành lão tổ, bảo vệ hai người trước mặt.
Người tới có kiếm pháp cao cường, không hề kém Hàn Diệp và Nhậm An Lạc, Thanh Thành lão tổ cau mày, nhìn người trẻ tuổi trước mặt, thu lại một chưởng đứng lơ lửng trên không, trong lòng thầm sợ hãi, ông đã lâu không xuống núi, không ngờ nhân tài trẻ tuổi hiện nay cũng không thể khinh thường.
Nhậm An Lạc và Hàn Diệp bỗng có cơ hội sống, ngước mắt nhìn bóng người đang quay lưng, cả hai đều ngẩn ra.
Quy Tây mặc áo vải, tay cầm thiết kiếm, khí thế trên người thiên biến vạn hóa hơn nửa năm trước, như thể sắp bước vào cảnh giới của hàng ngũ tông sư.
"Ngươi là ai? Vì sao phá hỏng việc của lão phu?" nét mặt Thanh Thành lão tổ tái xanh, nếu người này muốn liều mạng, ông cũng không thể tránh khỏi sẽ bị thương, từ khi nào lại xuất hiện nhân vật cỡ này ở Vân Hạ!
"Nhận ủy thác của người khác, bảo vệ mạng của hai người này." tay cầm kiếm của Quy Tây vững như Thái Sơn, hắn quay đầu "Nhậm tướng quân, đưa Điện hạ đi."
Nhậm An Lạc gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ cảm kích, đỡ Hàn Diệp lui về một bên. Dù thấy kỳ lạ, nhưng cũng không phải là lúc hỏi hắn vì sao có thể chết rồi sống lại, đúng lúc đến núi Hóa Duyên cứu bọn họ.
"Tiền bối cần gì dồn ép không tha, lợi người lợi ta, ngày khác phái Thanh Thành có lẽ còn có thể giữ lại một tia hương khói."mày kiếm Quy Tây hơi nhíu, thờ ơ nói.
"Khốn kiếp! Tiểu tử, chỉ cần ngươi một ngày chưa bước vào hàng ngũ tông sư, chuyện của lão phu không đến lượt ngươi khoa tay múa chân." ánh mắt Thanh Thành lão tổ sắc bén như chim ưng, lửa trong tay càng rực hơn, đánh về phía Quy Tây.
"Nhậm tướng quân, đi ngay bây giờ!" Quy Tây hô to một tiếng, thiết kiếm vung ra ảo ảnh liên tục, che khuất Thanh Thành lão tổ.
Nhậm An Lạc dìu Hàn Diệp vòng qua trận chiến muốn rời khỏi, một thanh kiếm bất ngờ từ bên hông lao tới, đâm thẳng về phía cổ Nhậm An Lạc. Trong lúc nguy hiểm, Hàn Diệp đã mất hết công pháp, không biết lấy sức lực từ đâu, đẩy nàng ra, vận chút chân khí cuối cùng ngưng tụ thành kiếm khí đâm thẳng vào kẻ đang lao tới.
Nhậm An Lạc lảo đảo hai bước, chợt xoay người lại, hô hấp bị ngưng trệ, đầu ngón tay khẽ run vì không kiềm chế được.
Một thanh trường kiếm đâm xuyên ngực Hàn Diệp, máu tươi tích tách rơi từng giọt, nhuộm đỏ cả ánh mắt Nhậm An Lạc.
Nàng thấy sự kiên quyết trong ánh mắt của Hàn Diệp khi nhìn sang, cả người lạnh toát.
"Hàn Diệp, dừng tay!" tiếng hét của Nhậm An Lạc mang theo lạnh lùng và hoảng sợ.
Thanh Long định rút kiếm đâm về phía Nhậm An Lạc, lại phát hiện không thể động đậy, vừa cúi đầu nhìn xuống, trong mắt hiện lên sự sợ hãi mờ nhạt.
Tay trái Hàn Diệp cầm thân kiếm, đột nhiên đâm mạnh vào người, Thanh Long không kịp đề phòng bị hắn rút ngắn khoảng cách, sắc mặt biến đổi.
Kiếm khi ngưng tụ trong tay phải của Hàn Diệp gắt gao đâm vào ngực hắn, vẻ mặt Thanh Long hung tợn, kéo Hàn Diệp cùng nhau ngã xuống vực sâu muôn trượng!
"Hàn Diệp!" tiếng gọi của Nhậm An Lạc vang khắp đỉnh núi Hóa Duyên, mang theo đau thương khó hiểu.
Cùng lúc đó, Quy Tây sững sốt khi chứng kiến cảnh này, thiết kiếm trong tay đột nhiên xuất ra vô số hư ảnh, hóa thành kiếm trận cực mạnh đánh về phía Thanh Thành lão tổ.
"Vạn Tượng kiếm pháp! Ngươi lại biết Vạn Tượng kiếm pháp! Đế Thịnh Thiên là gì của người!" Thanh Thành lão tổ đột nhiên thay đổi sắc mặt, thậm chí có chút sợ hãi, ông bị kiếm trận bức lui, lớn tiếng chất vấn.
Quy Tây không trả lời, xoay người đi về phía vách đá, chỉ kịp thấy Nhậm An Lạc không chút do dự nhảy xuống vực sâu muôn trượng theo Hàn Diệp.
"Đế Thịnh Thiên vẫn chưa chết, nàng cũng ở trên núi Hóa Duyên?"
Quy Tây xoay người lạnh lùng nói "Lão tổ nếu muốn gặp Đế tiền bối, ta sẽ gọi người ra ngoài gặp tiền bối."
Lông mày Thanh Thành lão tổ khẽ giật, thoáng nhìn bốn bề vắng vẻ, giọng âm trầm vang lên cách đó không xa "Đế gia chết trong tay người Hàn gia, nàng không thể nào phái ngươi tới cứu Hàn Diệp, người ngươi muốn cứu chính là tiểu nữ tử kia!" ông hơi dừng một chút "Tiểu nữ tử vừa rồi là ..."
Suy nghĩ một hồi chợt hiểu ra nguyên nhân, sắc mặt Thanh Thành lão tổ thay đổi liên tục, đột nhiên xoay người lao nhanh xuống núi.
Hàn Diệp trọng thương, rớt xuống vực sâu muôn trượng chắc chắn sẽ chết, nếu thân phận tiểu nữ tử này thật sự như ông nghĩ, chỉ sợ phái Thanh Thành sẽ gặp họa lớn, có người này trước mặt, ông cũng không thể gϊếŧ hết người ở núi Hóa Duyên, xem ra chỉ có mau chóng vào kinh, báo mọi chuyện cho Khương Du, có lẽ có thể dựa vào công này cò kè mặc cả trước mặt vua Gia Ninh, giữ lại cho phái Thanh Thành một chút hương khói, tuy ông gián tiếp hại chết Hàn Diệp, nhưng so với việc Đế Thịnh Thiên tái xuất thế gian, đối với Hàn Trọng Viễn mà nói thì cũng chỉ có thể chấp nhận việc mất đi một nhi tử.
Thanh Thành lão tổ sống đến từng tuổi này, một ý nghĩ xoay chuyển trong đầu đã tìm được cho mình đồng minh vững chắc nhất.
Quy Tây thấy Thanh Thành lão tổ bị mình dọa chạy, thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày nhìn vách núi sâu không thấy đáy.
"Tiểu thư!" tiếng gào của Uyển Thư đột nhiên vang lên, giọng hét chấn động dọa Quy Tây nhảy dựng, hắn thấy Uyển Thư nhảy tới mép vách núi, vung kiếm định nhảy xuống núi, vội vàng đưa tay ngăn nàng lại, tức giận nói "Cô điên rồi, dưới núi Hóa Duyên chướng khí khắp nơi, nhảy xuống chỉ có con đường chết."
"Không cần ngươi quan tâm!" Uyển Thư hất tay hắn ra, hai mắt đỏ bừng "Tiểu thư nhà ta ở dưới đó."
"Nói tào lao gì đó, tiểu thư nhà cô chết, cô cũng không sống nổi à!" Quy Tây quát một tiếng, giọng lạnh băng làm Uyển Thư đang hoảng sợ phải sửng sốt "Ta nhận ủy thác của người khác tới cứu người, không cứu được người sẽ không đi. Nhậm An Lạc và Điện hạ cũng không phải người đoản mệnh, cô chết rồi, ai đi tìm bọn họ."
Uyển Thư chưa thấy người nào nói chuyện cay nghiệt như vậy, Nhậm An Lạc xảy ra chuyện, nàng cũng là nhất thời nóng lòng, bây giờ nghĩ rõ ràng cũng đã an tĩnh lại "Tiểu thư nhà ta thật sự sẽ không sao chứ?"
Quy Tây thấy cô nương này thật thà chất phác, giọng cũng chậm lại "Thanh Thành lão tổ rời khỏi núi Hóa Duyên, Ngô Nham Tùng chắc chắn cũng chạy trốn theo, trước tiên cô đưa chưởng môn các phái xuống núi, phân phó Trương Vân, Triệu Kình giúp Trịnh thống lĩnh kiểm kê tướng sĩ tử trận, lệnh binh sĩ Kiêu Kỵ đóng quân dưới núi chờ lệnh, sau đó phái người bí mật hồi kinh đưa tin, nhất định phải giao mật thư tới tay Bệ hạ, nói Điện hạ và Nhậm tướng quân ngã xuống vách núi, sống chết không rõ, xin Thánh lệnh cân nhắc quyết định."
Uyển Thư gập đầu ngón tay ghi nhớ từng việc, sau khi nghe xong sững sờ một chút, người này không biết từ đâu xuất hiện lại quen thuộc với Đông cung như vậy, nàng mở to mắt tỉ mỉ nhìn Quy Tây, đột nhiên hô lên "Ngươi là Giản Tống thống lĩnh!"
Nửa năm trước, mỗi ngày Giản Tống đều mặc khôi giáp, thành thật trung hậu, nào giống dáng vẻ một thân áo vải như bây giờ, lạnh lùng cao ngạo, giống như nhân sĩ võ lâm, hơn nữa võ công và khí chất cũng khác nhau khá xa, nên nàng nhất thời không nhận ra.
"Ngươi không phải rơi xuống Thương Sơn sao, xác chết sống dậy rồi?" Uyển Thư từng nghe Nhậm An Lạc nói, Giản Tống là gián điệp của Mộc vương, bị Thái tử đâm một kiếm, đã chết ở Thương Sơn.
"Ai nói rớt xuống vách núi thì nhất định sẽ chết." Quy Tây quả thật bị cô nương quá khích này náo đến choáng váng đầu óc, phất tay, thu kiếm "Ta được người khác cứu, bây giờ đến trả ân."
Lúc này Uyển Thư đã suy nghĩ rõ ràng, sờ sờ cằm "Ta biết rồi, là sư phụ ta cứu ngươi."
Quy Tây nhíu mày "Sư phụ cô?"
"Vừa nãy không phải ngươi dùng Vạn Tượng kiếm pháp sao, đó là tuyệt kĩ của sư phụ ta."
"Đồ đệ của Đế tiền bối không phải Nhậm tướng quân?" Quy Tây giật mình, được Đế Thịnh Thiên thu nhận dạy dỗ nửa năm, hắn đã biết Nhậm An Lạc mới là tiểu thư Đế gia, nhưng không ngờ đệ tử của Đế Thịnh Thiên không phải là hậu nhân Đế gia, mà là nha đầu trước mặt này.
"Thiên phú võ học của tiểu thư không cao hơn ta, cho nên ta bái sư luôn, tiểu thư học Vô Vi tâm pháp của Tịnh Huyền đại sư ở Thái Sơn." Uyển Thư nhún nhún vai, bỏ Quy Tây lại, xoay người xuống núi.
Quy Tây nhìn nàng ung dung bình thản bước đi "Cô không lo lắng tiểu thư nhà cô nữa à?"
"Ngay cả ngươi rơi xuống vách núi còn có thể sống lại, tiểu thư nhà ta chắc chắn không sao, Giản Tống, ngươi xuống trước đi, chờ ta thu xếp ổn thỏa chuyện dưới chân núi rồi sẽ đi tìm tiểu thư và Điện hạ."
Nhìn bóng dáng Uyển Thư đi xa, Quy Tây hắng giọng hét lên "Nha đầu, ta tên Quy Tây."
Uyển Thư xua xua tay, ý nói đã nghe thấy rồi, Quy Tây liếc mắt nhìn xuống vách núi, chân mày cau lại.
Ba mặt núi Hóa Duyên đều là vực sâu muôn trượng, chướng khí dầy đặc, tướng sĩ tầm thường vốn không thể xuống, chỉ dựa vào hắn và Uyển Thư, trong thời gian ngắn quả thật không thể tìm được. Nhậm An Lạc còn tốt, chỉ bị thương nhẹ, nhưng Thái tử ... trước đó đỡ một chưởng của Thanh Thành lão tổ, lại trúng một kiếm, cũng không biết có thể cầm cự được không.
Nhưng hắn thật sự không ngờ hai người có thể làm tới mức này, Hàn Diệp không tiếc lấy thân đỡ kiếm, Nhậm An Lạc thậm chí không chút do dự đã nhảy theo Hàn Diệp.
Thù diệt môn ...... Quy Tây thở dài một tiếng, có chút cảm khái, từ vách núi nhảy xuống, đi tìm người.
Hai ngày sau, Thanh Thành lão tổ đi đường mỏi mệt cũng thấy được cổng thành đế đô mơ hồ xuất hiện, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Ngô Nham Tùng vẻ mặt mệt mỏi đi theo sau ông, vô cùng hốt hoảng.
"Cha, người vội vã vào kinh như thế, chẳng lẽ là Tịnh Huyền xuống núi?" đi qua cánh rừng này chính là kinh thành, thấy nét mặt Thanh Thành lão tổ tốt lên hiếm thấy, Ngô Nham Tùng nhỏ giọng hỏi.
Thanh Thành lão tổ hừ một tiếng "Lão đầu trọc đó xưa nay miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, có gì phải sợ. Ta lo lắng là một người khác ..."
"Cha, hiện tại người đứng hàng tông sư, còn ai có thể lấy mạng của người?"
Từ xa có thể nhìn thấy cổng thành, Thanh Thành lão tổ mới thả lòng tâm tư, trầm giọng nói "Đế Thịnh Thiên tái xuất rồi."
Ngô Nham Tùng sững sờ, hoảng sợ trợn mắt há mồm. Đế Thịnh Thiên! Sát thần Đế Thịnh Thiên phò tá Thái tổ lập Đại Tĩnh đó vẫn còn sống!
Thanh Thành lão tổ nhắc tới tên này, cũng trầm xuống.
Tịnh Huyền là người xuất gia, trời sinh độ lượng từ bi, sẽ không đuổi cùng gϊếŧ tận, nhưng Đế Thịnh Thiên thì khác, nếu nàng muốn thì phái Thanh Thành trăm năm sẽ biến mất trong một đêm, bất kể già trẻ.
Sợ rằng hàng trăm năm sau, khó có nhân vật nào như vậy trên Vân Hạ.
Mười tám tuổi đã xếp vào hàng tông sư, kiêu ngạo giang hồ, trong vòng mười năm tôi luyện ra thiết kỵ Đế gia tinh nhuệ, hai mươi tám tuổi cùng Hàn Tử An lập vương triều Đại Tĩnh.
Giang sơn gấm vóc hai mươi năm trước, tuy là Hàn Tử An xưng đế, nhưng Đế Thịnh Thiên cũng xứng đáng là vị vua không ngai.
Chỉ tiếc, nàng gặp Hàn Tử An. Nếu không phải thế, e rằng giang sơn Đại Tĩnh hiện giờ đã do Đế gia nắm giữ.
Ông luôn nghĩ, mười năm trước Hàn gia dám đối phó Đế gia như vậy, nhất định là Đế Thịnh Thiên đã chết, lại không ngờ nàng vẫn còn sống.
"Cha ..." giọng Ngô Nham Tùng có chút run rẩy.
Thanh Thành lão tổ rùng mình, đột nhiên giương mắt nhìn về phía trước, tay nắm dây cương cũng run lên.
Chim trong rừng biến mất, trong phạm vi trăm thước đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Trong lương đình cách đó không xa, một người mặc trường bào đen như mực, tóc trắng như tuyết, đứng lặng lẽ chắp tay sau lưng.
Bình luận facebook