Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Quân Đế gia không phải do sai lầm của Trung Nghĩa Hầu nên mới chết ở núi Thanh Nam sao? Chẳng lẽ còn có ẩn tình? Chúng thần nhìn nhau, đặc biệt là mấy Hầu gia dựa vào quân công được tấn phong, đối với chuyện quân Đế gia, bọn họ càng thêm oán giận so với người thường.
Hàn Diệp ngẩng đầu nhìn Nhậm An Lạc, ánh mắt thoáng qua tia thở dài, khoảnh khắc này cuối cùng cũng đến.
Nét mặt vua Gia Ninh hơi thay đổi, thu lại biểu tình, trầm giọng nói "Đế Tử Nguyên, chuyện quân Đế gia đã có kết luận, là Trung Nghĩa Hầu nhận nhầm tin giả, lầm tưởng thiết kỵ Bắc Tần công thành, nên mới chặn gϊếŧ quân Đế gia dưới núi Thanh Nam, chuyện này Trung Nghĩa Hầu đã nhận tội ở Đại Lý Tự. Trẫm tuy thương xót cho tám mươi ngàn tướng sĩ, nhưng không thể giận lây mười ngàn tướng sĩ không biết chuyện kia tạo sát nghiệt."
"Mười ngàn kỵ binh kia tất nhiên vô tội, giống như tướng sĩ Đế gia ta, bọn họ cũng chỉ là lưỡi dao sắc bén trong tay người khác. Hoàng đại nhân ..." Nhậm An Lạc nhìn Hoàng Phổ "Trong lúc thăng đường xử án, Trung Nghĩa Hầu có từng nói hắn nhận được tin tức từ đâu không?"
Hoàng Phổ đứng dậy, lắc đầu "Hạ quan từng hỏi đi hỏi lại, nhưng Trung Nghĩa Hầu không chịu nói nửa lời."
Nhậm An Lạc nhướng mày "Đại nhân có từng nghĩ, chuyện quân Đế gia lao tới Tây Bắc là tuyệt mật, Trung Nghĩa Hầu ở ngoài Tây Bắc xa ngàn dặm, sao hắn lại nhận được tin của quân Đế gia? Đại nhân có kinh nghiệm xử án nhiều năm có thể suy đoán một chút, khả năng nào có thể xảy ra nhất không?"
Vẻ mặt Hoàng Phổ chăm chú, suy nghĩ một chút, có chút kinh sợ "Năm đó Tĩnh An Hầu gia bị người hãm hại mới đưa quân Đế gia lao tới Tây Bắc, người biết chuyện này ngoài Tĩnh An Hầu gia ...... cũng chỉ còn người ban hoàng lệnh giả!"
Lời Hoàng Phổ vừa dứt, ngoài điện Nhân Đức có một sự im lặng chết chóc. Người năm đó rốt cuộc là ai, không chỉ hại thanh danh trăm năm Đế gia bị hủy trong chốc lát, ngay cả tám mươi ngàn tướng sĩ kia cũng tàn nhẫn không tha một ai, quả thật khiến người khác căm phẫn. Nếu quân Đế gia thật sự chết thảm ở Tây Bắc vì nguyên do này, vậy thì quá oan uổng rồi!
"Đế Tử Nguyên, Trẫm biết quân Đế gia chết ở Tây Bắc là thảm án nhân gian, nhưng chuyện này không phải trò đùa, ngươi có thể chứng minh thế nào?" vua Gia Ninh vuốt ve nhẫn trên ngón tay, nói.
"Bệ hạ, thần có nhân chứng có thể chứng minh chuyện năm đó ở núi Thanh Nam không đơn giản như lời của Trung Nghĩa Hầu, mong Bệ hạ cho phép người đó lên điện diện kiến Thánh thượng."
Mắt Thái hậu trầm xuống muốn phản đối, vua Gia Ninh ngăn bà lại, vẻ mặt đặc biệt lãnh đạm, một tiếng thở dài chỉ có hai người nghe thấy vang lên "Mẫu hậu, bây giờ không thể động vào nàng nữa rồi."
Thái hậu nhìn xuống, thấy bá quan trên điện tức giận, vẻ mặt nghiêm nghị, công hầu tay nắm binh quyền càng thêm thù hận, trong lòng có chút ớn lạnh. Thái hậu yếu ớt ngả người ra sau, tinh thần vốn không tốt lại càng thêm suy nhược, đã nhiều năm không có cảm giác như vậy.
Từ khi Đế Thịnh Thiên biến mất, đến khi Đế gia diệt vong, cái loại ngày run sợ luôn nghẹn ở cổ họng này mười năm qua chưa từng xuất hiện.
"Được, nếu hôm nay ngươi muốn bàn về thị phi trắng đen, Trẫm cho phép ngươi, rốt cuộc là ai biết chân tướng mười năm trước ở núi Thanh Nam?"
"Bệ hạ, thảo dân biết mười năm trước ở núi Thanh Nam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Một giọng nói già nua vang lên dưới thêm đá, mọi người đồng loạt đưa mắt, chỉ thấy ông lão mặc khôi giáp từ dưới thềm đi lên, khôi giáp của ông đã rất cũ nát, nhưng lại được lau rất sạch sẽ. Ông bước đi chậm rãi, nhưng bước chân lại vô cùng vững vàng kiên định.
Ông lão đến trước ngự đài trên thêm đá, dừng bên cạnh Nhận An Lạc, chậm rãi qùy xuống trước vua Gia Ninh.
"Thảo dân bái kiến ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Đây là một lão tướng trải qua chiến hỏa và sinh tử, sự kiên định trong mắt của ông đã không ngần ngại nói mọi người biết sự thật. Khi ánh mắt dừng trên thân hình già nua nhưng vẫn thắng tắp của ông, mọi người đều không khỏi bộc lộ cảm xúc.
"Ngươi trước tiên đứng dậy, nói Trẫm biết, ngươi là ai?" giọng vua Gia Ninh uy nghiêm trên ngự tọa truyền đến.
"Thảo dân là phó tướng Trương Kiên ở thành Thanh Nam mười năm trước." Trương Kiên đứng dậy, đáp.
Sắc mặt Thái hậu co rút, sát thủ lúc trước đến Tây Bắc cũng không có tin tức truyền về, không ngờ lại để cho người này trốn thoát, lại bị Nhậm An Lạc tìm được!
Lời vừa dứt, mọi người giật mình, không phải những tướng sĩ trong trận chiến ở núi Thanh Nam không còn ai sống sót sao, sao Nhậm An Lạc có thể tìm ra được phó tướng thành Thanh Nam năm đó.
Tả tướng thấy sắc mặt của Thái hậu và vua Gia Ninh ảm đạm, đứng dậy quát lớn "Trương Kiên, Trung Nghĩa Hầu đã nhận tội trên công đường, hắn nhận nhầm tin giả, nên ngộ sát quân Đế gia dưới núi Thanh Nam. Bây giờ trước văn võ bá quan và Bệ hạ, ngươi phải trả lời cho đúng, nếu ăn nói lung tung, danh tiếng của ngươi với tư cách là một trong mười ngàn thủ tướng ở núi Thành Nam cũng sẽ tiêu tan!"
Trương Kiên nhìn Tả tướng, ánh mắt bình tĩnh "Tướng gia, thảo dân từ biên thùy Tây Bắc xa xôi vạn dặm vào kinh, chẳng lẽ chỉ để nói dối hay sao."
Không hổ là hán tử cứng rắn xông pha trận mạc, ánh mắt của các lão công hầu thường bị Tả tướng ngang ngược chèn ép nghẹn uất mấy năm nay ở kinh thành lập tức sáng lên, nhìn Trương Kiên vô cùng hợp ý.
Tả tướng bị chặn họng không nói nên lời, tức giận phất tay áo quay trở lại chỗ ngồi.
Trương Kiên quay đầu nhìn vua Gia Ninh, giọng hơi khàn "Bệ hạ, thảo dân đúng là vì mười ngàn huynh đệ thành Thanh Nam mà đến, ta không thể để bọn họ gánh trên lưng tội danh ngộ sát đồng bào."
"Mười năm trước, Hầu gia vốn không nhận nhầm tin tức, mà là sau khi nhận được mật thư từ kinh thành, mới dẫn tướng sĩ kỵ binh trong doanh đến núi Thanh Nam."
Lời vừa dứt, như chấn động trời xanh, không ít võ tướng lập tức đứng lên, trên quảng trường ầm ĩ một hồi.
Vua Gia Ninh phất tay, ánh mắt tối sầm "Trương Kiên, làm sao ngươi biết người truyền tin là người ở kinh thành, sao có thể chắc chắn thư đó lệnh cho Trung Nghĩa Hầu chặn gϊếŧ quân Đế gia?"
Với sự cẩn trọng của Trung Nghĩa Hầu, nếu biết phó tướng biết được chân tướng, vốn sẽ không để hắn sống đến bây giờ.
"Bẩm Bệ hạ, thảo dân biết được là vì năm đó chính thảo dân đã tự mình chuyển phong thư này đến Hầu gia." Trương Kiên như chìm vào hồi ức, giọng nói chậm dần.
"Mùa đông mười năm trước, có người tới Hầu phủ đưa một phong thư, chỉ nói là lão phu nhân trong kinh nhớ nhi tử, gửi thư nhà tới, lúc ấy thảo dân tuần tra doanh trại trở về, tình cờ gặp trước cửa phủ, liền mang vào thư phòng cho Hầu gia. Ngày hôm sau, khi ta đến phủ nghe quản gia nói Hầu gia xem phong thư xong thì tâm tình u sầu, thảo dân nghĩ là lão phu nhân xảy ra chuyện, nên muốn vào thư phòng an ủi Hầu gia, nào biết trong thư phòng không người, thảo dân trong lúc vô tình nhìn thấy chậu than đang bốc khói, nhất thời tò mò tiến lên xem thử, phát hiện thứ đang bị đốt là thư nhà một ngày trước thảo dân mang vào. Lúc đó thư kia chưa bị đốt hết, trong lúc vội vàng thảo dân nhìn thấy được mấy chữ 'quân Đế gia', tuy thảo dân nghi ngờ trong lòng, nhưng không muốn nghĩ sâu hơn."
"Ba ngày sau, vào lúc gần tối, Hầu gia điểm binh, dẫn tướng sĩ đến núi Thanh Nam để gϊếŧ thiết kỵ Bắc Tần, nhưng lúc giao chiến, thảo dân lại nghe thấy binh sĩ lao xuống nhận mình là quân Đế gia. Lúc đó, thảo dân phát hiện không ổn, liền ngăn cản Hầu gia, nào biết Hầu gia khăng khăng làm theo ý mình, nhất định phải tiêu diệt đội quân trên núi. Đến nửa đêm, trên núi không còn tiếng động, Hầu gia nói các huynh đệ anh dũng, ban thưởng cho toàn quân, dẫn chúng ta về thành Thanh Nam."
"Thảo dân không xua tan được suy nghĩ trong lòng, nên trong lúc về thành đã tìm cớ quay lại núi Thanh Nam, khi đó đã rạng sáng, nhìn thấy rõ mọi thứ, thảo dân thấy ở sườn núi và chân núi ......" ông dừng một chút, giọng khô khốc già nua "Quân Đế gia khắp núi không còn hơi thở. Thảo dân hoảng sợ tột cùng, không dám ở lại, quay đầu trở về thành Thanh Nam, không dám nói một lời với người khác. Ngày hôm sau, tin Đế gia mưu nghịch truyền đến, lúc ấy thảo dân vui mừng khôn nguôi, cho rằng Hầu gia đã làm theo hoàng mệnh, nào biết mấy ngày sau, thánh chỉ Bệ hạ chiêu hàng quân Đế gia truyền đến, thảo dân như sét đánh giữa trời quang, hoảng sợ cả một ngày. Sau trận chiến đó, Hầu gia lần lượt trục xuất tướng sĩ kỵ binh tham chiến đến các thành nhỏ nơi biên cương, thảo dân cũng không ngoại lệ. Từ đó sống nơi biên cương xa xôi, thoáng cái đã mười năm."
Trương Kiên ngẩng đầu nhìn vua Gia Ninh.
"Bệ hạ, thảo dân che giấu chân tướng, tự biết tội chết. Nhưng mười năm qua thảo dân không dám hé răng nửa lời, không phải luyến tiếc mạng già này, mà vì những huynh đệ sống chết có nhau của ta, họ không được đi học, cũng không biết chữ, ở Tây Bắc ngây ngốc cả đời, tự hào nhất chính là bản thân là lão binh bảo vệ dân chúng, nguyện trung thành vì Đại Tĩnh. Nếu họ biết mình không phải gϊếŧ người Bắc Tần, mà là tướng sĩ Đại Tĩnh giống như họ, đời này họ sẽ không thể sống yên ổn! Nhưng mười năm rồi, huynh đệ ở thành Thanh Nam năm đó, ai chết đã sớm chết, về quê cũng đã về quê, ít nhất họ còn được dân chúng quan tâm làm lễ truy điệu. Nhưng những tướng sĩ Đế gia chết trong tay chúng ta, gánh tiếng xấu phản quốc mười năm, chôn ở núi Thanh Nam không thấy mặt trời ... nỗi oan của họ có thể nói với ai! Bệ hạ, đó cũng là tướng sĩ Đại Tĩnh, dân chúng Đại Tĩnh ta!"
Trương Kiên đột nhiên quỳ xuống, dập đầu hết lần này tới lần khác, nước mắt chảy dài.
Ngoài điện Nhân Đức chỉ nghe thấy tiếng ông lão mặc khôi giáp cũ nát gào khóc ăn năn, không ít lão công hầu và lão tướng quân tuổi già tức giận quay đầu sang chỗ khác, phủi đi ướŧ áŧ ửng đỏ nơi khóe mắt.
Hầu hết họ đều trạc tuổi Trương Kiên, trải qua mười năm loạn lạc, có công phò tá Thiên tử mới có thể vinh quang toàn tộc, quang tông diệu tổ. Nhưng lão tướng trước mặt này, rõ ràng cả đời chinh chiến vì Đại Tĩnh, cả đời canh giữ biên cương, cả đời bảo vệ dân chúng, khi già rồi lại không dám an hưởng tuổi già, chỉ vì hắn tuân theo quân lệnh, mơ màng hồ đồ gϊếŧ đồng bào thủ túc, nên cả đời lương tâm cũng không yên, nay phải dập đầu thỉnh tội trước mặt bá quan trong hoàng thành này, còn Trung Nghĩa Hầu lừa gạt thiên hạ lại hưởng mười năm phú quý trong kinh, thật quá nực cười!
Hàn Diệp ngồi thẳng người, gắt gao nắm chặt chiếc ghế, ép bản thân nhìn lão tướng kia, nhìn không dời mắt.
Đây là nghiệt Hàn gia bọn họ tạo ra, là tội của Hàn gia bọn họ!
Sắc mặt An Ninh tái nhợt, không đành lòng nhìn vết máu dần dần xuất hiện trên thềm đá xanh.
Không biết tuyết bay lơ lửng từ lúc nào, giống như đang cùng kêu oan với tiếng nức nở nghẹn ngào của ông lão. Nhậm An Lạc ngẩng đầu nhìn tuyết bay đầy trời, chợt nhớ tới ngày Đế gia của nàng bị trảm, thành Đế Bắc cũng là một ngày tuyết rơi không ngừng, có phải lúc đó trong lòng nàng cũng đầy bi thương và oán hận như lão tướng này?
Nhậm An Lạc khom lưng, hạ thấp người, nửa quỳ trên đất, miễn cưỡng nâng vai ông lão lên, chậm rãi nâng ông dậy.
"Lão tướng quân, ông không có tội, mười ngàn tướng sĩ kia cũng không có tội, Tử Nguyên bái tạ lão tướng quân đã cho tướng sĩ Đế gia ta chân tướng."
Giọng Nhậm An Lạc không lớn, nhưng không thể nói là không lay động, triều thần cả điện đều cảm khái, Đế Tử Nguyên chân chính này quả nhiên kế thừa phong thái của Đế gia, rất có khí thế của Đế gia chủ năm đó.
Nàng trấn an Trương Kiên, dìu ông sang một bên, mới ngẩng đầu nhìn vua Gia Ninh vẫn luôn trầm mặc.
"Lời làm chứng của Trương lão tướng quân, Bệ hạ có tin không?"
Câu hỏi của Nhậm An Lạc đã ép vua Gia Ninh rơi vào tình thế khó xử, nếu đáp 'tin' chuyện này sẽ phải tìm hiểu nguồn gốc, từ Trung Nghĩa Hầu tiếp tục tra sâu hơn nữa, nếu đáp 'không tin' ...... vua Gia Ninh cười khổ, văn võ bá quan trên quảng trường, còn có ai không tin lời lão tướng này?
"Nếu Bệ hạ không tin, có thể truyền Trung Nghĩa Hầu đến điện Nhân Đức, chất vấn cùng Trương lão tướng quân, giải quyết nghi ngờ của Bệ hạ." Nhậm An Lạc chắp tay sau lưng, cao giọng nói.
Đúng lúc này, nơi mọi người không để ý, một tiểu thái giám hoảng loạn tới gần ngự đài, nói nhỏ với Triệu Phúc vài tiếng. Sắc mặt Triệu Phúc thay đổi trầm trọng, bình tĩnh tới gần vua Gia Ninh bẩm báo. Thái hậu ở gần bên cạnh, mơ hồ nghe được vài câu, lớp điểm trang đẹp đẽ quý giá cũng không giấu được sự ảm đạm lạnh lẽo phút chốc hiện lên giữa đôi mày của bà.
Chúng thần trông thấy sắc mặt lạnh băng mà vừa nãy vẫn còn bình tĩnh của Bệ hạ, trong lòng rùng mình, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Vua Gia Ninh phất tay, đôi mắt sâu không thấy đáy "Không cần, Trẫm tin lời Trương Kiên nói, quả thật như lời Hoàng khanh phỏng đoán, chính người hãm hại Đế gia sai khiến Trung Nghĩa Hầu làm chuyện này, sát hại đồng bào, Trẫm quyết không khoan dung Trung Nghĩa Hầu. Đế Tử Nguyên, Trẫm sẽ giao cho Binh bộ và Đại Lý Tự cùng điều tra án này, sớm ngày tìm ra kẻ chủ mưu, cho Đế gia và quân Đế gia một câu công đạo."
Đến giờ phút này, vụ án này cuối cùng cũng đã có hồi kết, tảng đá treo trong lòng chúng thần đang muốn rơi xuống. Nào biết, giọng nói lạnh lùng không diễn tả được của Nhậm An Lạc lập tức đè tảng đá lại, không chút mơ hồ nào.
"Bệ hạ, kẻ chủ mưu đang ở điện Nhân Đức, hôm nay Bệ hạ đã có thể trả Đế gia ta một câu công đạo, cần gì tìm nữa?"
Hàn Diệp ngẩng đầu nhìn Nhậm An Lạc, ánh mắt thoáng qua tia thở dài, khoảnh khắc này cuối cùng cũng đến.
Nét mặt vua Gia Ninh hơi thay đổi, thu lại biểu tình, trầm giọng nói "Đế Tử Nguyên, chuyện quân Đế gia đã có kết luận, là Trung Nghĩa Hầu nhận nhầm tin giả, lầm tưởng thiết kỵ Bắc Tần công thành, nên mới chặn gϊếŧ quân Đế gia dưới núi Thanh Nam, chuyện này Trung Nghĩa Hầu đã nhận tội ở Đại Lý Tự. Trẫm tuy thương xót cho tám mươi ngàn tướng sĩ, nhưng không thể giận lây mười ngàn tướng sĩ không biết chuyện kia tạo sát nghiệt."
"Mười ngàn kỵ binh kia tất nhiên vô tội, giống như tướng sĩ Đế gia ta, bọn họ cũng chỉ là lưỡi dao sắc bén trong tay người khác. Hoàng đại nhân ..." Nhậm An Lạc nhìn Hoàng Phổ "Trong lúc thăng đường xử án, Trung Nghĩa Hầu có từng nói hắn nhận được tin tức từ đâu không?"
Hoàng Phổ đứng dậy, lắc đầu "Hạ quan từng hỏi đi hỏi lại, nhưng Trung Nghĩa Hầu không chịu nói nửa lời."
Nhậm An Lạc nhướng mày "Đại nhân có từng nghĩ, chuyện quân Đế gia lao tới Tây Bắc là tuyệt mật, Trung Nghĩa Hầu ở ngoài Tây Bắc xa ngàn dặm, sao hắn lại nhận được tin của quân Đế gia? Đại nhân có kinh nghiệm xử án nhiều năm có thể suy đoán một chút, khả năng nào có thể xảy ra nhất không?"
Vẻ mặt Hoàng Phổ chăm chú, suy nghĩ một chút, có chút kinh sợ "Năm đó Tĩnh An Hầu gia bị người hãm hại mới đưa quân Đế gia lao tới Tây Bắc, người biết chuyện này ngoài Tĩnh An Hầu gia ...... cũng chỉ còn người ban hoàng lệnh giả!"
Lời Hoàng Phổ vừa dứt, ngoài điện Nhân Đức có một sự im lặng chết chóc. Người năm đó rốt cuộc là ai, không chỉ hại thanh danh trăm năm Đế gia bị hủy trong chốc lát, ngay cả tám mươi ngàn tướng sĩ kia cũng tàn nhẫn không tha một ai, quả thật khiến người khác căm phẫn. Nếu quân Đế gia thật sự chết thảm ở Tây Bắc vì nguyên do này, vậy thì quá oan uổng rồi!
"Đế Tử Nguyên, Trẫm biết quân Đế gia chết ở Tây Bắc là thảm án nhân gian, nhưng chuyện này không phải trò đùa, ngươi có thể chứng minh thế nào?" vua Gia Ninh vuốt ve nhẫn trên ngón tay, nói.
"Bệ hạ, thần có nhân chứng có thể chứng minh chuyện năm đó ở núi Thanh Nam không đơn giản như lời của Trung Nghĩa Hầu, mong Bệ hạ cho phép người đó lên điện diện kiến Thánh thượng."
Mắt Thái hậu trầm xuống muốn phản đối, vua Gia Ninh ngăn bà lại, vẻ mặt đặc biệt lãnh đạm, một tiếng thở dài chỉ có hai người nghe thấy vang lên "Mẫu hậu, bây giờ không thể động vào nàng nữa rồi."
Thái hậu nhìn xuống, thấy bá quan trên điện tức giận, vẻ mặt nghiêm nghị, công hầu tay nắm binh quyền càng thêm thù hận, trong lòng có chút ớn lạnh. Thái hậu yếu ớt ngả người ra sau, tinh thần vốn không tốt lại càng thêm suy nhược, đã nhiều năm không có cảm giác như vậy.
Từ khi Đế Thịnh Thiên biến mất, đến khi Đế gia diệt vong, cái loại ngày run sợ luôn nghẹn ở cổ họng này mười năm qua chưa từng xuất hiện.
"Được, nếu hôm nay ngươi muốn bàn về thị phi trắng đen, Trẫm cho phép ngươi, rốt cuộc là ai biết chân tướng mười năm trước ở núi Thanh Nam?"
"Bệ hạ, thảo dân biết mười năm trước ở núi Thanh Nam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Một giọng nói già nua vang lên dưới thêm đá, mọi người đồng loạt đưa mắt, chỉ thấy ông lão mặc khôi giáp từ dưới thềm đi lên, khôi giáp của ông đã rất cũ nát, nhưng lại được lau rất sạch sẽ. Ông bước đi chậm rãi, nhưng bước chân lại vô cùng vững vàng kiên định.
Ông lão đến trước ngự đài trên thêm đá, dừng bên cạnh Nhận An Lạc, chậm rãi qùy xuống trước vua Gia Ninh.
"Thảo dân bái kiến ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Đây là một lão tướng trải qua chiến hỏa và sinh tử, sự kiên định trong mắt của ông đã không ngần ngại nói mọi người biết sự thật. Khi ánh mắt dừng trên thân hình già nua nhưng vẫn thắng tắp của ông, mọi người đều không khỏi bộc lộ cảm xúc.
"Ngươi trước tiên đứng dậy, nói Trẫm biết, ngươi là ai?" giọng vua Gia Ninh uy nghiêm trên ngự tọa truyền đến.
"Thảo dân là phó tướng Trương Kiên ở thành Thanh Nam mười năm trước." Trương Kiên đứng dậy, đáp.
Sắc mặt Thái hậu co rút, sát thủ lúc trước đến Tây Bắc cũng không có tin tức truyền về, không ngờ lại để cho người này trốn thoát, lại bị Nhậm An Lạc tìm được!
Lời vừa dứt, mọi người giật mình, không phải những tướng sĩ trong trận chiến ở núi Thanh Nam không còn ai sống sót sao, sao Nhậm An Lạc có thể tìm ra được phó tướng thành Thanh Nam năm đó.
Tả tướng thấy sắc mặt của Thái hậu và vua Gia Ninh ảm đạm, đứng dậy quát lớn "Trương Kiên, Trung Nghĩa Hầu đã nhận tội trên công đường, hắn nhận nhầm tin giả, nên ngộ sát quân Đế gia dưới núi Thanh Nam. Bây giờ trước văn võ bá quan và Bệ hạ, ngươi phải trả lời cho đúng, nếu ăn nói lung tung, danh tiếng của ngươi với tư cách là một trong mười ngàn thủ tướng ở núi Thành Nam cũng sẽ tiêu tan!"
Trương Kiên nhìn Tả tướng, ánh mắt bình tĩnh "Tướng gia, thảo dân từ biên thùy Tây Bắc xa xôi vạn dặm vào kinh, chẳng lẽ chỉ để nói dối hay sao."
Không hổ là hán tử cứng rắn xông pha trận mạc, ánh mắt của các lão công hầu thường bị Tả tướng ngang ngược chèn ép nghẹn uất mấy năm nay ở kinh thành lập tức sáng lên, nhìn Trương Kiên vô cùng hợp ý.
Tả tướng bị chặn họng không nói nên lời, tức giận phất tay áo quay trở lại chỗ ngồi.
Trương Kiên quay đầu nhìn vua Gia Ninh, giọng hơi khàn "Bệ hạ, thảo dân đúng là vì mười ngàn huynh đệ thành Thanh Nam mà đến, ta không thể để bọn họ gánh trên lưng tội danh ngộ sát đồng bào."
"Mười năm trước, Hầu gia vốn không nhận nhầm tin tức, mà là sau khi nhận được mật thư từ kinh thành, mới dẫn tướng sĩ kỵ binh trong doanh đến núi Thanh Nam."
Lời vừa dứt, như chấn động trời xanh, không ít võ tướng lập tức đứng lên, trên quảng trường ầm ĩ một hồi.
Vua Gia Ninh phất tay, ánh mắt tối sầm "Trương Kiên, làm sao ngươi biết người truyền tin là người ở kinh thành, sao có thể chắc chắn thư đó lệnh cho Trung Nghĩa Hầu chặn gϊếŧ quân Đế gia?"
Với sự cẩn trọng của Trung Nghĩa Hầu, nếu biết phó tướng biết được chân tướng, vốn sẽ không để hắn sống đến bây giờ.
"Bẩm Bệ hạ, thảo dân biết được là vì năm đó chính thảo dân đã tự mình chuyển phong thư này đến Hầu gia." Trương Kiên như chìm vào hồi ức, giọng nói chậm dần.
"Mùa đông mười năm trước, có người tới Hầu phủ đưa một phong thư, chỉ nói là lão phu nhân trong kinh nhớ nhi tử, gửi thư nhà tới, lúc ấy thảo dân tuần tra doanh trại trở về, tình cờ gặp trước cửa phủ, liền mang vào thư phòng cho Hầu gia. Ngày hôm sau, khi ta đến phủ nghe quản gia nói Hầu gia xem phong thư xong thì tâm tình u sầu, thảo dân nghĩ là lão phu nhân xảy ra chuyện, nên muốn vào thư phòng an ủi Hầu gia, nào biết trong thư phòng không người, thảo dân trong lúc vô tình nhìn thấy chậu than đang bốc khói, nhất thời tò mò tiến lên xem thử, phát hiện thứ đang bị đốt là thư nhà một ngày trước thảo dân mang vào. Lúc đó thư kia chưa bị đốt hết, trong lúc vội vàng thảo dân nhìn thấy được mấy chữ 'quân Đế gia', tuy thảo dân nghi ngờ trong lòng, nhưng không muốn nghĩ sâu hơn."
"Ba ngày sau, vào lúc gần tối, Hầu gia điểm binh, dẫn tướng sĩ đến núi Thanh Nam để gϊếŧ thiết kỵ Bắc Tần, nhưng lúc giao chiến, thảo dân lại nghe thấy binh sĩ lao xuống nhận mình là quân Đế gia. Lúc đó, thảo dân phát hiện không ổn, liền ngăn cản Hầu gia, nào biết Hầu gia khăng khăng làm theo ý mình, nhất định phải tiêu diệt đội quân trên núi. Đến nửa đêm, trên núi không còn tiếng động, Hầu gia nói các huynh đệ anh dũng, ban thưởng cho toàn quân, dẫn chúng ta về thành Thanh Nam."
"Thảo dân không xua tan được suy nghĩ trong lòng, nên trong lúc về thành đã tìm cớ quay lại núi Thanh Nam, khi đó đã rạng sáng, nhìn thấy rõ mọi thứ, thảo dân thấy ở sườn núi và chân núi ......" ông dừng một chút, giọng khô khốc già nua "Quân Đế gia khắp núi không còn hơi thở. Thảo dân hoảng sợ tột cùng, không dám ở lại, quay đầu trở về thành Thanh Nam, không dám nói một lời với người khác. Ngày hôm sau, tin Đế gia mưu nghịch truyền đến, lúc ấy thảo dân vui mừng khôn nguôi, cho rằng Hầu gia đã làm theo hoàng mệnh, nào biết mấy ngày sau, thánh chỉ Bệ hạ chiêu hàng quân Đế gia truyền đến, thảo dân như sét đánh giữa trời quang, hoảng sợ cả một ngày. Sau trận chiến đó, Hầu gia lần lượt trục xuất tướng sĩ kỵ binh tham chiến đến các thành nhỏ nơi biên cương, thảo dân cũng không ngoại lệ. Từ đó sống nơi biên cương xa xôi, thoáng cái đã mười năm."
Trương Kiên ngẩng đầu nhìn vua Gia Ninh.
"Bệ hạ, thảo dân che giấu chân tướng, tự biết tội chết. Nhưng mười năm qua thảo dân không dám hé răng nửa lời, không phải luyến tiếc mạng già này, mà vì những huynh đệ sống chết có nhau của ta, họ không được đi học, cũng không biết chữ, ở Tây Bắc ngây ngốc cả đời, tự hào nhất chính là bản thân là lão binh bảo vệ dân chúng, nguyện trung thành vì Đại Tĩnh. Nếu họ biết mình không phải gϊếŧ người Bắc Tần, mà là tướng sĩ Đại Tĩnh giống như họ, đời này họ sẽ không thể sống yên ổn! Nhưng mười năm rồi, huynh đệ ở thành Thanh Nam năm đó, ai chết đã sớm chết, về quê cũng đã về quê, ít nhất họ còn được dân chúng quan tâm làm lễ truy điệu. Nhưng những tướng sĩ Đế gia chết trong tay chúng ta, gánh tiếng xấu phản quốc mười năm, chôn ở núi Thanh Nam không thấy mặt trời ... nỗi oan của họ có thể nói với ai! Bệ hạ, đó cũng là tướng sĩ Đại Tĩnh, dân chúng Đại Tĩnh ta!"
Trương Kiên đột nhiên quỳ xuống, dập đầu hết lần này tới lần khác, nước mắt chảy dài.
Ngoài điện Nhân Đức chỉ nghe thấy tiếng ông lão mặc khôi giáp cũ nát gào khóc ăn năn, không ít lão công hầu và lão tướng quân tuổi già tức giận quay đầu sang chỗ khác, phủi đi ướŧ áŧ ửng đỏ nơi khóe mắt.
Hầu hết họ đều trạc tuổi Trương Kiên, trải qua mười năm loạn lạc, có công phò tá Thiên tử mới có thể vinh quang toàn tộc, quang tông diệu tổ. Nhưng lão tướng trước mặt này, rõ ràng cả đời chinh chiến vì Đại Tĩnh, cả đời canh giữ biên cương, cả đời bảo vệ dân chúng, khi già rồi lại không dám an hưởng tuổi già, chỉ vì hắn tuân theo quân lệnh, mơ màng hồ đồ gϊếŧ đồng bào thủ túc, nên cả đời lương tâm cũng không yên, nay phải dập đầu thỉnh tội trước mặt bá quan trong hoàng thành này, còn Trung Nghĩa Hầu lừa gạt thiên hạ lại hưởng mười năm phú quý trong kinh, thật quá nực cười!
Hàn Diệp ngồi thẳng người, gắt gao nắm chặt chiếc ghế, ép bản thân nhìn lão tướng kia, nhìn không dời mắt.
Đây là nghiệt Hàn gia bọn họ tạo ra, là tội của Hàn gia bọn họ!
Sắc mặt An Ninh tái nhợt, không đành lòng nhìn vết máu dần dần xuất hiện trên thềm đá xanh.
Không biết tuyết bay lơ lửng từ lúc nào, giống như đang cùng kêu oan với tiếng nức nở nghẹn ngào của ông lão. Nhậm An Lạc ngẩng đầu nhìn tuyết bay đầy trời, chợt nhớ tới ngày Đế gia của nàng bị trảm, thành Đế Bắc cũng là một ngày tuyết rơi không ngừng, có phải lúc đó trong lòng nàng cũng đầy bi thương và oán hận như lão tướng này?
Nhậm An Lạc khom lưng, hạ thấp người, nửa quỳ trên đất, miễn cưỡng nâng vai ông lão lên, chậm rãi nâng ông dậy.
"Lão tướng quân, ông không có tội, mười ngàn tướng sĩ kia cũng không có tội, Tử Nguyên bái tạ lão tướng quân đã cho tướng sĩ Đế gia ta chân tướng."
Giọng Nhậm An Lạc không lớn, nhưng không thể nói là không lay động, triều thần cả điện đều cảm khái, Đế Tử Nguyên chân chính này quả nhiên kế thừa phong thái của Đế gia, rất có khí thế của Đế gia chủ năm đó.
Nàng trấn an Trương Kiên, dìu ông sang một bên, mới ngẩng đầu nhìn vua Gia Ninh vẫn luôn trầm mặc.
"Lời làm chứng của Trương lão tướng quân, Bệ hạ có tin không?"
Câu hỏi của Nhậm An Lạc đã ép vua Gia Ninh rơi vào tình thế khó xử, nếu đáp 'tin' chuyện này sẽ phải tìm hiểu nguồn gốc, từ Trung Nghĩa Hầu tiếp tục tra sâu hơn nữa, nếu đáp 'không tin' ...... vua Gia Ninh cười khổ, văn võ bá quan trên quảng trường, còn có ai không tin lời lão tướng này?
"Nếu Bệ hạ không tin, có thể truyền Trung Nghĩa Hầu đến điện Nhân Đức, chất vấn cùng Trương lão tướng quân, giải quyết nghi ngờ của Bệ hạ." Nhậm An Lạc chắp tay sau lưng, cao giọng nói.
Đúng lúc này, nơi mọi người không để ý, một tiểu thái giám hoảng loạn tới gần ngự đài, nói nhỏ với Triệu Phúc vài tiếng. Sắc mặt Triệu Phúc thay đổi trầm trọng, bình tĩnh tới gần vua Gia Ninh bẩm báo. Thái hậu ở gần bên cạnh, mơ hồ nghe được vài câu, lớp điểm trang đẹp đẽ quý giá cũng không giấu được sự ảm đạm lạnh lẽo phút chốc hiện lên giữa đôi mày của bà.
Chúng thần trông thấy sắc mặt lạnh băng mà vừa nãy vẫn còn bình tĩnh của Bệ hạ, trong lòng rùng mình, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Vua Gia Ninh phất tay, đôi mắt sâu không thấy đáy "Không cần, Trẫm tin lời Trương Kiên nói, quả thật như lời Hoàng khanh phỏng đoán, chính người hãm hại Đế gia sai khiến Trung Nghĩa Hầu làm chuyện này, sát hại đồng bào, Trẫm quyết không khoan dung Trung Nghĩa Hầu. Đế Tử Nguyên, Trẫm sẽ giao cho Binh bộ và Đại Lý Tự cùng điều tra án này, sớm ngày tìm ra kẻ chủ mưu, cho Đế gia và quân Đế gia một câu công đạo."
Đến giờ phút này, vụ án này cuối cùng cũng đã có hồi kết, tảng đá treo trong lòng chúng thần đang muốn rơi xuống. Nào biết, giọng nói lạnh lùng không diễn tả được của Nhậm An Lạc lập tức đè tảng đá lại, không chút mơ hồ nào.
"Bệ hạ, kẻ chủ mưu đang ở điện Nhân Đức, hôm nay Bệ hạ đã có thể trả Đế gia ta một câu công đạo, cần gì tìm nữa?"
Bình luận facebook