Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Đi môt lúc gần 3 tiếng đồng hồ thì hắn quay về Lâm Thương, Hàn Băng Di ngồi ở phòng chờ, vẫn còn đang suy nghĩ về cảm xúc của chính mình thì...
Rầm..
- Đi thôi
- Này, Uy anh mạnh tay quá rồi
- Lâm Tổng
- Lâm tổng
Hắn kéo tay cô đi ra cửa, nhân viên thì đều trố mắt đứng nhìn, có lẽ bọn họ đang yêu nhau chăng?!
Brm... Brmm...
Chiếc BMW nhanh chóng xuất hiện trước mắt cô, Hàn Băng Di thật sự khó hiểu, hắn bị làm sao vậy ?!
- Nhanh lên xe, về nhà thay đồ
- ...
Hàn Băng Di cau mày, mở cửa ngồi vào, đôi mắt nhìn quanh, mở giỏ ra lấy từ trong ra một quyển sách
- Gì vậy?!
- Là truyện
- ... Bảo bối, em đọc truyện?!
- Ai cấm nào?!
Cô lườm Lâm Vũ Uy, rồi lại mở từng trang ra đọc, chỉ vài phút sau đã đến nhà, mặt cô đỏ ửng rồi lại chuyển màu xanh tới màu vàng
- Khụ.. Hự...
Hắn mím môi như đang cười, nhìn cô đang buồn nôn, chỉ là vừa nãy...
Vài phút trước
- Ai cấm nào?!
- Thái độ?!
- Đại đại biến thái anh không tới lượt lên tiếng
- Em...
- Với cả cũng đã hết giờ làm rồi, có ai cấm đâu, hay anh thích mọi người biết đến với cái tên Lâm tổng háo s... Á....
Chiếc xe đột nhiên tăng tốc, lượn qua lượn lại trên đường, cô nhìn thì chóng mặt, nhắm mắt thì lại sợ, mở không được, nhắm cũng không xong việc bây giờ cần làm là...
- Mau , mau, cho xe chậm.... Chậm lạiiiii
Cô nhắm nghiền mắt, tay cầm lấy cánh tay hắn, hắn lại càng cười gian, tốc độ cũng tăng... Và kết quả là...
-Oẹ... Oẹ...
Từ phòng tắm đi ra, cô che miệng, mặt đờ đẫn nhìn hắn, chỉ muốn lấy dao đâm hắn mấy nhát chết quách đi
- Đỡ hơn chưa
- Anh lo?!
Cô lườm hắn, mở hộp quà trên bàn ra, bên trong là một chiếc váy màu trắng, cổ xẻ, bên trong còn có một đôi giày đế cao màu trắng, cau mày, Hàn Băng Di quay sang Nhìn tên đang ung dung ngồi trên giường...
- Định cho tôi bận thứ này thật sao?!
- ...
- Trông hở quá, lại còn rất xấu
-...
- Có nhất thiết phải bận không?! Tởm quá
-....
- Này này, trông ghê quá...
- Bảo bối, em đi thay thử đi, đừng nói nữa
Hắn nổi gân xanh trên mặt, lần đầu có người dám chê con mắt thẩm mĩ của hắn, quả là không muốn sống...
Lại nói đến Hàn Băng Di, đi vào phòng vệ sinh, từ từ Bận chiếc đầm vào, chỉ nhìn qua thì mắt cô lại bảo xấu nhưng khi đã bận vào cô không khỏi chầm trồ, hắn chọn đúng cả size cô bận, rất vừa và đẹp mắt
Đi ra khỏi phòng tắm, nhìn quanh chẳng thấy hắn đâu, lại lấy thử đôi giày trong hộp ra mang vào, vừa như in, cô cười mỉm...
Trang điểm nhẹ, cột một bên tóc vén gọn lên, trông Hàn Băng Di bây giờ như một công chúa vậy, cô thích thú xoay người vòng vòng trong phòng...
Cạch...
Hắn đi vào, điều hắn thấy đầu tiên đó là bảo bối của hắn đang nhảy múa =,=, cảm giác cơ mặt giật giật hắn đóng cửa lại đi vào trước mặt cô
- Uy, anh đi đâu vậy?!
- Để quên đồ ở xe, thử đi
Hắn đến lên bàn trang điểm một chiếc hộp màu đỏ
- Gì vậy?!
- Tự mở mà xem
Hàn Băng Di nhíu mày, cầm hộp lên mở ra, bên trong là sợi dây chuyền, còn có cả chiếc lắc tay dây chuông rất đẹp, nếu kết hợp với bộ váy này thì khỏi phải chê a!! Rất bắt mắt, trên sợi dây chuyền có một viên đá nhỏ, xung quanh chạm khắc rất đẹp, chuếc lắc lại có chiếc chuông nhỏ, chạm khắc hệt như sợi dây chuyền, thu hút ánh nhìn vẫn là hai viên đá nhỏ trên hai món đồ này
- Cho tôi sao?!
- Vậy chẳng lẽ cho mẹ em?!
Hắn chẳng những không trả lời, còn hỏi ngược lại cô...
- Anh thấy sao?!
Đeo chiếc lắc tay lên, cô đưa tay qua lại, chiếc chuông nhẹ đung đưa chạm vào viên đá nhỏ tạo thành tiếng, Hàn Băng Di thích thú
- Cảm ơn nhé, sau buổi tiệc nhất định tôi sẽ trả lại, có lẽ những thứ này rất đắt, chúng không hợp dành cho tô...
- Suỵt
Hắn lấy tay để miệng cô bảo cô im lặng, cầm lấy sợi dây chuyền vòng qua cổ đep vào giúp cô, hắn nhếch môi
- Giữ lấy, xem như tôi đóng dấu em, em là của riêng tôi
- Chẳng bằng tình nhân?!
Cô bĩu môi, xoay mặt đi
- Còn có chiếc vòng, em đi đâu tôi đều biết em ở đó bảo bối à...
Hắn nắm lấy tay cô, xoay nhẹ chuếc chuông
- Ý anh là...
- Làm bạn gái tôi nhé..?!
Hắn, hắn đang đùa sao?! Tên điên, cô mở mắt, mồ hôi lạnh chảy ra
- Anh bị làm sao vậy?!
- Tôi hỏi em, làm bạn gái tôi nhé?!
-...
- Không trả lời xem như là đồng ý, à tôi thay đồ đây
Hắn buông tay ra, đi ra ngoài, để lại đó một pho tượng đá đang mở to mắt, miệng há hốc
_____
Từ xe đến chỗ dự tiệc, trong xe vẫn là một bầu không khí im lặng, cô đâu thích hắn, cũng chẳng biết hắn có thích cô thật, nói làm bạn gái là làm bạn gái thật sao?! Hắn là tổng giám đốc, thích quen ai lại chẳng được? Còn cô, chỉ là một trợ lý lại trèo cao thì mọi người ở công ty sẽ nghĩ cô thế nào?! Chẳng thích nhau nhưng lại quen nhau sao?!
- Tiểu thư...
-...
- Tiểu thư, mời cô xuống xe
-...
- Này ...
Hắn nhíu mày cốc nhẹ vào đầu Hàn Băng Di, cô cau mày quay sang trừng mắt nhìn hắn, Lâm Vũ Uy không nói gì, nhún vai chỉ ra bên chiều ngược lại
Bíp bíp ...
Tiếng xe đằng sau bóp còi in ỏi, cô khó chịu đi ra khỏi xe, vào tới đại sảnh, hắn kéo tay cô nắm chặt
" hắn... Hắn làm gì vậy?! Tên... Tên đại biến thái!!" Cô mở to mắt nhìn Lâm Vũ Uy, nhưng có một điều rất kì lạ ở cô, nếu là mọi lần, cô sẽ không do dự mà đẩy tay hắn ra...
- Chà chà
Tiếng phía sau phát ra làm cô giật mình, có hơi giật tay lại nhưng Lâm Vũ Uy hắn lại kéo lại nắm rất chặt
- Hạo Phong
Hắn nhếch môi, nhìn Vương Hạo Phong
- Gì đây, hai người đang nắm tay sao?! Chẳng phải là cấp trên cấp dưới mà còn ý đồ gì đấy?!
- Là bạn trai bạn gái
- Hưh?!
Vương Hạo Phong hơi nhíu mày nhưng lại cười, vỗ vai hắn
- Có phải nhanh quá không anh bạn, chỉ mới gặp nhau 3 ngày thôi?!
- Còn lâu hơn nữa
Hắn điềm tĩnh trả lời trong con mắt ngạc nhiên hơn của cô, ý hắn là gì chứ?!
- Thôi, cũng mau vào dự tiệc rồi đấy
- Ừ
Vương Hạo Phong kéo tay cô với hắn đi vào phòng bên trong, bên trong rất trang trọng à, mọi thứ đều chỉ màu vàng hoặc trắng cho sự nho nhã sao?!
- Đây là Vũ Tước
- Khách sạn Vũ Tước?!
- Ừ
Hắn thấy cô hơi ngơ người thì xoay sang nói, nhận được câu trả lời cô cũng khá ngạc nhiên, chẳng phải tới đây lại sẽ gặp tên kia sao?!
- A Tiểu Diiiii
______
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Rầm..
- Đi thôi
- Này, Uy anh mạnh tay quá rồi
- Lâm Tổng
- Lâm tổng
Hắn kéo tay cô đi ra cửa, nhân viên thì đều trố mắt đứng nhìn, có lẽ bọn họ đang yêu nhau chăng?!
Brm... Brmm...
Chiếc BMW nhanh chóng xuất hiện trước mắt cô, Hàn Băng Di thật sự khó hiểu, hắn bị làm sao vậy ?!
- Nhanh lên xe, về nhà thay đồ
- ...
Hàn Băng Di cau mày, mở cửa ngồi vào, đôi mắt nhìn quanh, mở giỏ ra lấy từ trong ra một quyển sách
- Gì vậy?!
- Là truyện
- ... Bảo bối, em đọc truyện?!
- Ai cấm nào?!
Cô lườm Lâm Vũ Uy, rồi lại mở từng trang ra đọc, chỉ vài phút sau đã đến nhà, mặt cô đỏ ửng rồi lại chuyển màu xanh tới màu vàng
- Khụ.. Hự...
Hắn mím môi như đang cười, nhìn cô đang buồn nôn, chỉ là vừa nãy...
Vài phút trước
- Ai cấm nào?!
- Thái độ?!
- Đại đại biến thái anh không tới lượt lên tiếng
- Em...
- Với cả cũng đã hết giờ làm rồi, có ai cấm đâu, hay anh thích mọi người biết đến với cái tên Lâm tổng háo s... Á....
Chiếc xe đột nhiên tăng tốc, lượn qua lượn lại trên đường, cô nhìn thì chóng mặt, nhắm mắt thì lại sợ, mở không được, nhắm cũng không xong việc bây giờ cần làm là...
- Mau , mau, cho xe chậm.... Chậm lạiiiii
Cô nhắm nghiền mắt, tay cầm lấy cánh tay hắn, hắn lại càng cười gian, tốc độ cũng tăng... Và kết quả là...
-Oẹ... Oẹ...
Từ phòng tắm đi ra, cô che miệng, mặt đờ đẫn nhìn hắn, chỉ muốn lấy dao đâm hắn mấy nhát chết quách đi
- Đỡ hơn chưa
- Anh lo?!
Cô lườm hắn, mở hộp quà trên bàn ra, bên trong là một chiếc váy màu trắng, cổ xẻ, bên trong còn có một đôi giày đế cao màu trắng, cau mày, Hàn Băng Di quay sang Nhìn tên đang ung dung ngồi trên giường...
- Định cho tôi bận thứ này thật sao?!
- ...
- Trông hở quá, lại còn rất xấu
-...
- Có nhất thiết phải bận không?! Tởm quá
-....
- Này này, trông ghê quá...
- Bảo bối, em đi thay thử đi, đừng nói nữa
Hắn nổi gân xanh trên mặt, lần đầu có người dám chê con mắt thẩm mĩ của hắn, quả là không muốn sống...
Lại nói đến Hàn Băng Di, đi vào phòng vệ sinh, từ từ Bận chiếc đầm vào, chỉ nhìn qua thì mắt cô lại bảo xấu nhưng khi đã bận vào cô không khỏi chầm trồ, hắn chọn đúng cả size cô bận, rất vừa và đẹp mắt
Đi ra khỏi phòng tắm, nhìn quanh chẳng thấy hắn đâu, lại lấy thử đôi giày trong hộp ra mang vào, vừa như in, cô cười mỉm...
Trang điểm nhẹ, cột một bên tóc vén gọn lên, trông Hàn Băng Di bây giờ như một công chúa vậy, cô thích thú xoay người vòng vòng trong phòng...
Cạch...
Hắn đi vào, điều hắn thấy đầu tiên đó là bảo bối của hắn đang nhảy múa =,=, cảm giác cơ mặt giật giật hắn đóng cửa lại đi vào trước mặt cô
- Uy, anh đi đâu vậy?!
- Để quên đồ ở xe, thử đi
Hắn đến lên bàn trang điểm một chiếc hộp màu đỏ
- Gì vậy?!
- Tự mở mà xem
Hàn Băng Di nhíu mày, cầm hộp lên mở ra, bên trong là sợi dây chuyền, còn có cả chiếc lắc tay dây chuông rất đẹp, nếu kết hợp với bộ váy này thì khỏi phải chê a!! Rất bắt mắt, trên sợi dây chuyền có một viên đá nhỏ, xung quanh chạm khắc rất đẹp, chuếc lắc lại có chiếc chuông nhỏ, chạm khắc hệt như sợi dây chuyền, thu hút ánh nhìn vẫn là hai viên đá nhỏ trên hai món đồ này
- Cho tôi sao?!
- Vậy chẳng lẽ cho mẹ em?!
Hắn chẳng những không trả lời, còn hỏi ngược lại cô...
- Anh thấy sao?!
Đeo chiếc lắc tay lên, cô đưa tay qua lại, chiếc chuông nhẹ đung đưa chạm vào viên đá nhỏ tạo thành tiếng, Hàn Băng Di thích thú
- Cảm ơn nhé, sau buổi tiệc nhất định tôi sẽ trả lại, có lẽ những thứ này rất đắt, chúng không hợp dành cho tô...
- Suỵt
Hắn lấy tay để miệng cô bảo cô im lặng, cầm lấy sợi dây chuyền vòng qua cổ đep vào giúp cô, hắn nhếch môi
- Giữ lấy, xem như tôi đóng dấu em, em là của riêng tôi
- Chẳng bằng tình nhân?!
Cô bĩu môi, xoay mặt đi
- Còn có chiếc vòng, em đi đâu tôi đều biết em ở đó bảo bối à...
Hắn nắm lấy tay cô, xoay nhẹ chuếc chuông
- Ý anh là...
- Làm bạn gái tôi nhé..?!
Hắn, hắn đang đùa sao?! Tên điên, cô mở mắt, mồ hôi lạnh chảy ra
- Anh bị làm sao vậy?!
- Tôi hỏi em, làm bạn gái tôi nhé?!
-...
- Không trả lời xem như là đồng ý, à tôi thay đồ đây
Hắn buông tay ra, đi ra ngoài, để lại đó một pho tượng đá đang mở to mắt, miệng há hốc
_____
Từ xe đến chỗ dự tiệc, trong xe vẫn là một bầu không khí im lặng, cô đâu thích hắn, cũng chẳng biết hắn có thích cô thật, nói làm bạn gái là làm bạn gái thật sao?! Hắn là tổng giám đốc, thích quen ai lại chẳng được? Còn cô, chỉ là một trợ lý lại trèo cao thì mọi người ở công ty sẽ nghĩ cô thế nào?! Chẳng thích nhau nhưng lại quen nhau sao?!
- Tiểu thư...
-...
- Tiểu thư, mời cô xuống xe
-...
- Này ...
Hắn nhíu mày cốc nhẹ vào đầu Hàn Băng Di, cô cau mày quay sang trừng mắt nhìn hắn, Lâm Vũ Uy không nói gì, nhún vai chỉ ra bên chiều ngược lại
Bíp bíp ...
Tiếng xe đằng sau bóp còi in ỏi, cô khó chịu đi ra khỏi xe, vào tới đại sảnh, hắn kéo tay cô nắm chặt
" hắn... Hắn làm gì vậy?! Tên... Tên đại biến thái!!" Cô mở to mắt nhìn Lâm Vũ Uy, nhưng có một điều rất kì lạ ở cô, nếu là mọi lần, cô sẽ không do dự mà đẩy tay hắn ra...
- Chà chà
Tiếng phía sau phát ra làm cô giật mình, có hơi giật tay lại nhưng Lâm Vũ Uy hắn lại kéo lại nắm rất chặt
- Hạo Phong
Hắn nhếch môi, nhìn Vương Hạo Phong
- Gì đây, hai người đang nắm tay sao?! Chẳng phải là cấp trên cấp dưới mà còn ý đồ gì đấy?!
- Là bạn trai bạn gái
- Hưh?!
Vương Hạo Phong hơi nhíu mày nhưng lại cười, vỗ vai hắn
- Có phải nhanh quá không anh bạn, chỉ mới gặp nhau 3 ngày thôi?!
- Còn lâu hơn nữa
Hắn điềm tĩnh trả lời trong con mắt ngạc nhiên hơn của cô, ý hắn là gì chứ?!
- Thôi, cũng mau vào dự tiệc rồi đấy
- Ừ
Vương Hạo Phong kéo tay cô với hắn đi vào phòng bên trong, bên trong rất trang trọng à, mọi thứ đều chỉ màu vàng hoặc trắng cho sự nho nhã sao?!
- Đây là Vũ Tước
- Khách sạn Vũ Tước?!
- Ừ
Hắn thấy cô hơi ngơ người thì xoay sang nói, nhận được câu trả lời cô cũng khá ngạc nhiên, chẳng phải tới đây lại sẽ gặp tên kia sao?!
- A Tiểu Diiiii
______
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook