• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (1 Viewer)

  • Phiên ngoại 6-10

Phiên ngoại 6: Ba mươi sáu thuật Âm Dương

Dương Vân Sơn hờ hững nhìn mọi người: “Dương tộc ta có thể phát triển, trở thành một trong năm gia tộc lớn ở Thiên Thanh Thành này là vì điều gì? Là nhờ sự hỗ trợ của Diệp tộc trong những năm qua, mà tại sao tại sao lại hỗ trợ Dương tộc ta? Chẳng lẽ là vì các vị?”

Mọi người đều im lặng.

Sở dĩ Diệp tộc giúp đỡ Dương tộc đương nhiên là vì Dương Huyên.

Dương Vân Sơn khẽ thở dài: “Đều là người một nhà, làm việc, làm người sao phải làm tuyệt tình quá? Giữ lại một chút đi”.

Nghe đến đây, mọi người ngừng bàn tán.

Đêm đến.

Dương Huyên ngồi trên bậc đá trong viện của mình, dựa vào bậc đá, tay cầm cuốn sách cổ, say sưa tập trung đọc.

Trong những năm qua, điều hắn yêu thích nhất là đọc sách, đọc tất cả các loại sách.

Mà hắn đọc sách, ngoại trừ thích đọc còn muốn tìm hiểu thêm tri thức, còn có một nguyên nhân khác, chính là hắn hy vọng có thể làm rõ được những ký ức vụn vặt trong đầu mình.

Bởi vì trong những ký ức vụn vặt đó, hắn mơ hồ nhớ được một số tên người và địa điểm, cho nên hắn muốn xem có thể tìm được manh mối gì từ sách cổ hay không.

Thật ra cũng có ích.

Bởi vì khi hắn nhìn thấy một cuốn tranh cổ, hắn lại có cảm giác như từng biết nó.

Cuốn tranh cổ này có tên là: Ba mươi sáu thuật Âm Dương.

Như nghĩ tới điều gì, Dương Huyên cúi đầu nhìn kiếm Thanh Huyên bên cạnh, sau đó nói: “Trong sách cổ có ghi thần kiếm có Linh, có thể nói tiếng người, hoá thành hình người. kiếm Thanh Huyên, thi thoảng ngươi lại tự bay đi, chắc là có Linh đúng không?”

Kiếm Thanh Huyên không có phản ứng.

Dương Huyên cầm kiếm Thanh Huyên lên, quan sát tỉ mỉ một lúc, trong mắt là vẻ tò mò.

Kiếm Thanh Huyên này thật sự hơi kỳ lạ, thi thoảng sẽ bay đi, thi thoảng sẽ lại bay về, xuất quỷ nhập thần, hơn nữa nó còn rất sắc bén.

Hắn đã từng dùng nó chém huyền thiết, mà huyền thiết cứng như vậy ở trước kiếm Thanh Huyên cũng chỉ mỏng manh như miếng đậu phụ. Vậy nên hắn chắc chắn kiếm Thanh Huyên này là thần kiếm. Chỉ là có thể nó vẫn chưa thực sự coi hắn là chủ.

Nghĩ đến đây, Dương Huyên bỗng cắn ngón tay, sau đó nhỏ một giọt tinh huyết vào kiếm Thanh Huyên, quan sát nó thật kỹ, không dám thở mạnh.

Nhỏ máu nhận chủ, đây là phương pháp cổ xưa mà hắn đọc được từ sách cổ.

Kiếm Thanh Huyên: “…”

Sau khi nhìn chằm chằm vào nó một lúc, Dương Huyên phát hiện không có tác dụng gì cả.

Thấy vậy hắn nhíu mày, lẽ nào phương pháp không đúng?

Trước thềm đá, Dương Huyên nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên, trầm ngâm suy nghĩ.

Nhưng vào lúc này, kiếm Thanh Huyên đột nhiên khẽ rung lên.

Nhìn thấy cảnh này, tim Dương Huyên bỗng đập nhanh, hắn vội vàng đứng dậy.

Nhưng lúc này kiếm Thanh Huyên bỗng hoá thành một luồng kiếm quang, biến mất ở nơi sâu trong tinh không.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Dương Huyên lập tức cứng ngắc.

Kiếm lại chạy rồi.

Dương Huyên lắc đầu cười, cũng không biết nó đi đâu nữa.

Không suy nghĩ nhiều, hắn nằm xuống bậc đá, tiếp tục đọc sách.

Ngày hôm sau.

Khi Dương Huyên tỉnh dậy thì kiếm Thanh Huyên đã quay trở lại bên hắn.

Nhìn kiếm Thanh Huyên trước mặt, Dương Huyên mỉm cười, đứng dậy đánh răng rửa mặt sau đó rời khỏi Dương tộc.

Trên đường đi, không ít người của Dương tộc nhìn thấy hắn rồi xì xào bàn tán.

Dương Huyên không để tâm.

Người đi trà nguội là chuyện rất bình thường, không có gì phải nghĩ quẩn cả.

Dương Huyên một mình rời khỏi Dương tộc, sau đó đến Diệp tộc.

Huyên giới có ba châu lớn, lần lượt là Nam Châu, Bắc Châu và Trung Châu.

Mà Diệp tộc nằm ở Trung Châu của Huyên giới, và Trung Châu là châu phồn hoa nhất Huyên giới.

Từ Nam Châu đến Trung Châu cần đi thuyền bay.

Không lâu sau, Dương Huyên đến thương hội Vân Khởi của thành, trả ba trăm linh thạch xong, hắn lên thuyền bay đi đến Trung Châu.

Dương Huyên đứng ở mũi thuyền bay, nhìn Thiên Thanh Thành càng lúc càng nhỏ phía dưới, không khỏi xúc động.

Mười mấy năm qua, vì những ký ức vụn vặt trong đầu mà hắn đờ đẫn ngờ nghệch, vì hắn quá muốn làm rõ rốt cuộc mình là ai.

Trước đây hắn là ai có quan trọng không?

Dương Huyên lắc đầu cười, sống tốt hiện tại mới là quan trọng nhất.

“Hế!”

Lúc này, một tiếng hô ngạc nhiên bỗng vang lên phía sau Dương Huyên: “Dương Huyên, là ngươi à”.

Nghe vậy, Dương Huyên quay người nhìn lại, trước mặt hắn cách đó không xa có hai người, một nam một nữ, nam mặc áo bào trắng, phong độ nhẹ nhàng, nữ mặc váy dài màu xanh, dung mạo tuyệt đẹp.

Nhìn thấy hai người, trong mắt Dương Huyên hiện lên vẻ nghi hoặc, bởi vì hắn không biết bọn họ.

Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Dương Huyên, người đàn ông áo bào trắng cười bảo: “U U, hắn không biết chúng ta”.

Cô gái nhàn nhạt nhìn Dương Huyên, không nói gì.

Dương Huyên hỏi: “Hai vị là ai?”

Người đàn ông mặc áo bào trắng đáp: “Dương Huyên, ta là người của nhà họ Mạc, cô nương bên cạnh đây là Lý U U đại tiểu thư của nhà họ Lý”.

Nhà họ Mạc!

Nhà họ Lý!

Đương nhiên Dương Huyên biết nhà họ Mạc và nhà họ Lý, Thiên Thanh Thành có năm gia tộc lớn, mà nhà họ Lý và nhà họ Mạc là một trong số đó.

Người đàn ông áo trắng cười nửa miệng nhìn Dương Huyên: “U U, không ngờ chúng ta lại có thể gặp được người thiên mệnh trong truyền thuyết ở đây”.

Người thiên mệnh!

Lời này vừa nói ra, những hành khách khác trên thuyền bay lập tức chuyển ánh mắt sang bên này.

Dương Huyên nhìn người đàn ông áo trắng, trong lòng hơi khó hiểu, quan hệ giữa nhà họ Dương và nhà họ Mạc vẫn luôn rất tốt, tại sao đối phương lại cố ý nhằm vào hắn?

Lúc này người đàn ông áo trắng lại cười bảo: “Dương Huyên, năm xưa cha U U đến nhà họ Dương của ngươi muốn được kết thông gia với nhà họ Dương, tiếc là khi ấy nhà họ Dương coi thường nhà họ Lý, thằng thừng từ chối, cũng may khi ấy nhà họ Dương không ưng nhà họ Lý, nếu không bây giờ U U đã bị ngươi làm lỡ dở rồi”.

Nghe vậy, Dương Huyên lập tức hiểu ra.

Rõ ràng người đàn ông áo trắng này đang lên tiếng bất bình thay cho Lý U U.

Dương Huyên nhìn Lý U U bên cạnh, trên mặt cô gái là nụ cười nhạt.

Dương Huyên suy nghĩ một lúc rồi bảo: “U U cô nương, năm xưa chúng ta đều là trẻ sơ sinh, chuyện hôn ước chúng ta đều không thể quyết định, nếu vì ta mà gây rắc rối cho cô thì ta xin lỗi”.

Lý U U nhìn Dương Huyên với vẻ hơi tò mò, nghe đồn Diệp công tử Đại đạo chi tử này không giỏi ăn nói, tính cách đần độn, nhưng bây giờ có vẻ như tin đồn này là giả.

Dương Huyên lại nhìn người đàn ông áo trắng: “Mạc công tử, thục nữ yểu điệu quân tử nào chẳng thích. Có thể nhìn ra được Mạc công tử thích U U cô nương. Nhưng chuyện giữa ta và U U cô nương chỉ có thể nói là chuyện nhỏ, thật sự không cần chuyện bé xé ra to đào sâu mâu thuẫn, vì vậy chúng ta bỏ qua chuyện này được không?”

Nghe Dương Huyên nói thế, người đàn ông áo trắng cười khẩy: “Dương công tử đang trách ta sao?”

Dương Huyên bình tĩnh nói: “Mạc công tử hiểu lầm rồi, ta chỉ thấy không cần bởi vì chuyện nhỏ này mà khiến mọi người không vui thôi”.

Người đàn ông áo trắng nhìn Dương Huyên đăm đăm: “Diệp công tử, bây giờ ngươi đang khiến ta không vui đấy, ta thấy ngươi phải xin lỗi ta, nếu không đừng trách ta…”

Ngón tay cái bên trái của Dương Huyên đột nhiên chạm vào chuôi kiếm.

Vút!

Kiếm Thanh Huyên bay ra, kiếm quang loé lên, người đàn ông áo trắng còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bay xa mấy trượng.

Mọi người như hóa đá.

Dương Huyên nhàn nhạt nhìn đầu người đang lăn lông lốc phía xa, ánh mắt bình tĩnh.

Đối với hắn, cách trực tiếp nhất để giải quyết mâu thuẫn là trở mặt. Không học được cách trở mặt thì phải chịu sự vô liêm sỉ không có giới hạn của người khác, lương thiện phải có sắc bén, nếu không sẽ là kẻ yếu đuối dễ bị bắt nạt.
Phiên ngoại 7: Không giết thì thôi!

Lập tức diệt gọn!

Dương Huyên bỗng ra tay, khiến mọi người trong sân đều ngây người như phỗng.

Một lời không hợp thì giết người người?

Lý U U cũng trợn tròn hai mắt, ánh mắt vô cùng khó tin, nàng ta kinh sợ vì Dương Huyên một lời không hợp đã giết người, mà cũng kinh sợ vì thực lực của Dương Huyên.

Phải biết rằng, Mạc công tử này là cao thủ Tông Sư Cảnh đấy!

Mà hắn ta lại bị diệt gọn rồi sao?

Không phải nói vị Dương công tử này không biết tu luyện, là một phế vật hay sao?

Trong lúc mọi người kinh sợ, Dương Huyên đã đi đến trước thi thể của Mạc công tử kia, sau đó rất thành thạo lấy nhẫn chứa đồ trên tay xuống, rồi bỏ vào trong túi.

Mọi người: “…”

Dương Huyên bỗng nhìn sang Lý U U ở bên cạnh, thấy Dương Huyên nhìn sang, vẻ mặt Lý U U bỗng chốc thay đổi, theo bản năng lùi lại vài bước.

Lúc này, tâm trạng nàng ta như mưa giông gió bão, bởi vì sự thật trước mắt nói cho nàng ta biết, vị Dương công tử này căn bản không phải phế vật, không những không phải phế vậy, mà thực lực còn cực kỳ đáng sợ.

Dương Huyên nhìn Lý U U, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ: “U U cô nương, ta có một chuyện này không hiểu được, ngươi và ta không thù không oán, tại sao phải xúi giục Mạc công tử ức hiếp ta?”

Lý U U vội nói: “Diệp công tử chớ có hiểu lầm, hành động của Mạc công tử không liên quan đến ta, đều là hành vi cá nhân của hắn”.

Dương Huyên nhìn Lý U U chằm chằm, không nói gì.

Lý U U sợ hãi trong lòng, bởi vì nàng ta cảm nhận được một luồng thế đáng sợ, sức ép vô hình khiến nàng ta cảm giác nghẹt thở như bị dìm dưới nước.

Mà lúc này, Dương Huyên bỗng dời mắt, bình tĩnh nói: “U U cô nương, chuyện này dừng tại đây”.

Nói rồi, hắn quay người rời đi.

Thấy vậy, Lý U U bỗng chốc thở pháo một hơi, như bỏ được gánh nặng.

Khoảnh khắc vừa này, nàng ta cảm nhận được sự lạnh lẽo từ trong tận xương cốt.

Người đàn ông trước mắt này, lại muốn giết nàng ta!

Không phải nói vị Dương công tử này là phế vật sao?

Lý U U nhíu chặt mày.



Dương Huyên sau khi trở về phòng mình thì ngồi trên giường, hai tay chậm rãi tạo kết ấn.

Tu luyện.

Đương nhiên là hắn có thể tu luyện, hơn nữa, so với người khác còn tu luyện nhanh hơn nhiều.

Cảnh giới võ đạo Huyền Giới chia làm chín cấp, sau chín cấp thì là Tông Sư, mà sau Tông Sư là Đại Tông Sư, sau Đại Tông Sư là Thần Biến Cảnh, sau đó nữa là Thiên Nhân Cảnh và Pháp Tướng Cảnh.

Mà hiện tại hắn là Thần Biến Cảnh.

Sở dĩ hắn tu luyện nhanh như vậy, hoàn toàn là vì trong đầu hắn có một công pháp thần bí, cũng chính là công pháp hiện tại hắn đang tu luyện, vũ trụ Quan Huyên pháp.

Từ nhỏ hắn đã tu luyện theo công pháp này, vì vì, tốc độ tu luyện càng nhanh hơn.

Còn về công pháp này là cấp bậc gì, hắn cũng không biết.

Lúc trước, sở dĩ cao thủ Diệp Tộc đến dạy hắn bị hắn làm cho tức giận bỏ đi, không phải vì hắn không muốn học, mà là các cao thủ Diệp Tộc đến dạy hắn thực sự cấp bậc quá thấp, thấp đến mức hắn hoàn toàn không có hứng thú học.

Mà bởi vì những ký ức vụn vặt trong đầu hắn thực sự quá kinh ngạc, vì vầy hắn cũng không dám để lộ ra ngoài, không những vậy, thực lực cũng phải che giấu.

Thất phu vô tội, tài giỏi có tội.

Lúc không có thực lực tuyệt đối, làm người thì vẫn phải khiêm tốn chút.

Dù sao, hiện tại hắn rất yếu, hơn nữa, Dương Tộc cũng rất yếu, nếu quá kinh hãi thế tục thì bản thân dễ rước họa vào thân.

Như nghĩ đến gì đó, Dương Huyên bỗng nhìn kiếm Thanh Huyên trước mặt, rơi vào trầm mặc.

Vừa nãy là lần đầu tiên hắn giết người.

Thế nhưng, hắn cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Như vậy bình thường sao?

Chắc chắn không bình thường.

Dương Huyên nhíu chặt mày, chẳng lẽ bản thân trước kia không phải người tốt?

Dương Huyên lắc đầu khẽ cười, không nghĩ nhiều thêm.

Mấy năm nay, bản thân bởi vì quá để ý đến chuyện quá khứ, vì vậy cứ sống ngơ ngơ dại dại, bỏ phí biết bao năm tháng.

Hiện tại, hắn không muốn bởi vì quá khứ mà ảnh hưởng đến bản thân.

Sau khi từ hôn, hắn muốn đi khắp nơi nhìn ngắm thử xem.

Dương Huyên thôi nghĩ ngợi, bắt đầu tu luyện.

Hai canh giờ trôi qua.

Buổi đêm.

Dương Huyên rời phòng, lên thuyền bay, sao đầy trời, ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống, áo lên một lớp màu bạc lên thuyền bay.

Dương Huyên nhìn tinh không vô biên kia, tự cảm thấy mình nhỏ bé, lại cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ về tinh không vô biên kia.

Tất thảy những thứ này, thật sự là do thần tạo ra sao?

Hắn đã đọc thần tịch của Chúng Thần Điện, trong thần tịch nói, mọi thứ trên thế gian này, đều do thần tạo ra.

Chúng Thần Điện.

Đây là thế lực lớn mạnh nhất của Huyền Giới , không có ai khác, hắn chính là thế lực mạnh nhất, bất kỳ thế gia hay tông môn nào, cũng phải được sự cho phép từ Chúng Thần Điện, thì mới có thể tồn tại ở Huyền Giới này.

Một vài đế quốc lớn mạnh khác, tân hoàng thượng nhiệm nhất định phải được đích thân giáo chủ đăng cơ, nếu không, hoàng đế như ngươi sẽ không hợp pháp.

Thần quyền trên hoàng quyền, ngự trị mọi thứ.

“Dương công tử”.

Ngay lúc này, một âm thanh bỗng vang lên từ bên cạnh.

Dương Huyên thôi nghĩ, quay đầu nhìn sang, cách đó không xa có một cô gái đang đứng, chính là Lý U U.

Lúc này Lý U U mặc một bộ váy dài màu trắng, khoác một bộ tuyết bào bên ngoài, tóc dài búi cao thành tóc đuôi ngựa, tư thế hiên ngang oai hùng.

Vẻ ngoài Lý U U đương nhiên là xinh đẹp, phải biết rằng, nàng ta ở Thanh Thành này được xưng là đệ nhất mỹ nữ.

Dương Huyên thôi nghĩ, khẽ cười nói: “U U cô nương”.

Lý U U chậm rãi bước đến trước mặt Dương Huyên, nàng ta nhìn Dương Huyên chằm chằm: “Dương công tử lần này là đến Trung Châu?”

Dương Huyên gật đầu.

Lý U U hỏi: “Thành hôn?”

Dương Huyên lắc đầu: “Từ hôn”.

Nghe vậy, ánh mắt Lý U U bỗng có chút kinh ngạc: “Từ hôn?”

Dương Huyên gật đầu.

Lý U U không hiểu: “Tại sao chứ?”

Dương Huyên cười nói: “Người đơn bạc bất tài như vậy, sao dám làm lỡ người?”

Lý U U lắc đầu khẽ cười: “Dương công tử chớ khiêm tốn như vậy, ngươi có thể một kiếm giết chết Mạc công tử, vậy chứng minh ít nhất ngươi cũng là Đại Tông Sư Cảnh, trẻ tuổi như vậy mà đã đạt đến Đại Tông Sư Cảnh, chớ có nói ở Thiên Thanh Thành chúng ta, dù ở cả Huyền Giới này, cũng là tuyệt thế thiên tài hiếm có”.

Dương Huyên bỗng hỏi: “U U cô nương có chuyện gì?”

Lý U U như tức giận nói: “Thế nào, không có chuyện thì không thể đến tìm ngươi?”

Dương Huyên khẽ cười, sau đó quay người nhìn về phía xa.

Thấy Dương Huyên như vậy, Lý U U nhíu chặt mày, tên đàn ông này có ý gì?

Lý U U nói: “Dương công tử…”

Dương Huyên bỗng nói: “U U cô nương, nếu không có chuyện gì, thì ta đi nghỉ ngơi đây”.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Thấy Dương Huyên rời đi, Lý U U lập tức sững sờ tại chỗ.

Không quan tâm đến bản thân nàng ta?

Lúc trước nàng ta đi đến bất cứ nơi nào, bên cạnh đều không thiếu đàn ông nịnh hót lấy lòng, chỉ cần nàng ta sử dụng chút thủ đoạn, thì những tên đàn ông đó sẽ tình nguyện vì nàng ta xông pha khói lửa, thể hiện bản thân!

Mà người đàn ông trước mắt này lại không quan tâm đến nàng ta.

Lý U U khẽ cười: “Đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt sao?”

Vài năm nay, đàn ông theo đuổi nàng ta không ít, thủ đoạn theo đuổi gì nàng ta cũng đã gặp, kể cả lạt mềm buộc chặt.

Lý U U khẽ nhếch miệng: “Thú vị đấy”.


Phiên ngoại 8: Không giết thì thôi! (2)

Dương Huyên đương nhiên không có suy nghĩ gì với Lý U U, qua lại với Lý U U không nhiều, nhưng từ chuyện của Mạc công tử lúc trước thì có thể nhìn ra được, cô gái này không lương thiện.

Sở dĩ Mạc công tử kia nhắm vào bản thân hắn, chắc chắn là vì lấy lòng nàng ta, mà nàng ta vốn có thể ngăn cản, nhưng từ đầu tới cuối, nàng ta đều không lên tiếng ngăn lại, cứ để mặc Mạc công tử nhắm vào bản thân hắn, mà sau khi Mạc công tử kia chết, cô gái này lại lập tức phủi sạch quan hệ với đối phương.

Loại phụ nữ như vậy, trời sanh tính tình lạnh nhạt, tâm không thiện, không thể kết giao.

Ngay lúc này, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn bỗng rung lên, sau đó bỗng chốc biến mất không thấy dấu.

Lại đi rồi.

Dương Huyên có chút ngờ vực, kiếm Thanh Huyên này rốt cuộc là đi đâu?

Cứ bí ẩn như vậy.

Không nghĩ nhiều, Dương Huyên tiếp tục tu luyện.

Hôm sau, khi Dương Huyên tỉnh lại, kiếm Thanh Huyên đã quay về.

Dương Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên trước mặt, sau đó nói: “Thanh Huyên, ngươi có thể nói ta biết là ngươi đi đâu không?”

Hắn thật sự rất tò mò.

Kiếm Thanh Huyên khẽ rung lên, như đang bày tỏ gì đó.

Dương Huyên ngẫm nghĩ, sau đó chỉ vào mặt đất: “Viết ra”.

Kiếm Thanh Huyên bay đến mặt đất, sau đó khắc chữ “Mượn” thật lớn dưới đất.

Dương Huyên nhíu mày: “Ngươi nói là, có người mượn ngươi đi?”

Kiếm Thanh Huyên khẽ rung lên.

Dương Huyên lập tức đen mặt: “Bản thân hắn không có kiếm sao? Sao cứ mượn kiếm của ta vậy?”

Kiếm Thanh Huyên: “…”

Dương Huyên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Lần tới khi ngươi bị mượn đi, ngươi có thể nói với người mượn kiếm, mỗi lần cho chút lợi ích không?”

Mược kiếm không phải không thể, nhưng, ít nhiều gì thì ngươi cũng phải cho chút lợi lộc chứ?

Kiếm Thanh Huyên: “…”

Mười ngày sau.

Bởi vì thuyền bay phải bổ sung nguyên khí, vì vậy, thuyền bay phải dừng lại nửa ngày ở Nguyên Võ Thành.

Dương Huyên đi xuống thuyền, đương nhiên hắn cũng phải bổ sung chút ít, với thực lực hiện tại của hắn, vẫn phải ăn uống đôi chút.

Nguyên Võ Thành lớn hơn nhiều so với Thiên Thanh Thành, cũng xa hoa hơn, người trong thành đông như nước, xe ngựa đông nghịt, rất náo nhiệt.

Dương Huyên đến trước một tiệm mỳ trong thành, hắn ngồi xuống, sau đó nói: “Ông chủ, cho một bát mỳ”.

Ông chủ tiệm mỳ cười nói: “Có ngay!”

Rất nhanh sau đó, một bát mỳ nóng hổi đã được bưng ra.

Dương Huyên đang định ăn nhưng lúc này, một mùi hương xộc đến, Dương Huyên ngẩng đầu, một cô gái đã ngồi xuống trước mặt hắn.

Chính là Lý U U kia.

Dương Huyên có chút bất ngờ: “U U cô nương?”

Lý U U cười nói: “Dương công tử, ta vài người bạn làm tiệc đón gió tẩy trần cho ta ở Tân Nguyệt Các, cùng đi không?”

Dương Huyên cười nói: “Thôi vậy, lát nữa ta còn có chuyện”.

Lý U U chớp mắt: “Chuyện gì?”

Dương Huyên: “Một vài chuyện vạt”.

Lý U U nhìn Dương Huyên, vẻ mặt ảm đạm: “Dương công tử không muốn đi cùng ta, nên mới lấy cái cớ này?”

Dương Huyên buông đũa xuống, sau đó nói:” U U cô nương, ta không thích mấy nơi ồn ào như vậy”.

Lý U U cười nói: “Nhưng mấy người bạn ta muốn làm quen với Dương công tử”.

Dương Huyên bình tĩnh nói: “Ta không muốn làm quen bọn họ”.

Lý U U sững sờ, nàng ta không ngờ Dương Huyên sẽ nói như vậy.

Dương Huyên tiếp tục ăn mỳ.

Xã giao vô nghĩa, chi bằng cứ một mình mà chất lượng.

Lý U U nhìn Dương Huyên trước mặt, ánh mắt có chút phức tạp.

Nàng ta có thể cảm nhận được, người đàn ông trước mặt này không hứng thú với nàng ta, chắc chắn không phải là giả vờ.

Bản thân còn coi thường người ta.

Nghĩ đến đây, Lý U U thở dài trong lòng, khẽ đứng dậy: “Dương công tử, làm phiền rồi”.

Nói rồi, nàng ta quay người rời đi.

Còn làm phiền nữa thì không được lịch sự lắm.

Dương Huyên ăn mỳ xong, cũng đứng dậy rời đi.

Sau khi mua một vài đồ dùng sinh hoạt trong thành thì hắn lại quay về thuyền bay, mà hắn phát hiện ra, Lý U U kia cũng đã quay về thuyền bay.

Dương Huyên có chút nghi hoặc, chẳng phải đối phương tham gia tiệc rồi sao?

Trong lúc Dương Huyên đang nghi hoặc thì thuyền bay khởi động, sau đó, một nhân viên thuyền bay đi đến: “Các vị, chúng ta vừa nhận được tin tức, trong thành e rằng có biến, vì vậy, chúng ta phải lập tức khởi hành.

Trong thành e rằng có biến.

Dương Huyên nhíu mày.

Trong lúc mọi người nghi hoặc, một tiếng cười lớn bỗng vang lên từ xa.

Nghe thấy tiếng cười nói, vẻ mặt ông lão nhân viên thuyền bay lập tức trở nên trắng nhợt.

Mọi người quay đầu nhìn lại, nơi đó có mấy cao thủ đeo mặt nạ xông lên, kỵ binh đeo mặt nạ cũng đều mặc áo bào đen, chỗ ngực trái có khắc một ấn ký đỏ máu.

Nhìn thấy ấn ký đỏ máu, vẻ mặt Lý U U bỗng chốc thay đổi: “giáo đồ dị giáo”.

Dương Huyên cũng nhíu chặt mày.

Dị Giáo.

Đây là thế lực vô cùng tà ác của Huyền Giới , giáo đồ ở khắp mọi nơi, thế lực cực kỳ hùng mạnh.

So này nơi này lại có Dị Giáo đô?

Dương Huyên có chút nghi hoặc trong lòng.

Phải biết rằng, Dị Giáo là ở Trung Châu.

Hắn nhìn xung quanh, ngoại trừ thuyền bay của bọn họ, những thuyền bay khác dừng lại bổ sung nguyên khí cũng đều có giáo đồ dị giáo.

Ước chừng hơn trăm giáo đồ dị giáo!

Ngay lúc này, giáo đồ dị giáo đứng đầu ở phía xa kia bỗng cười ha ha: “Các vị, chúng ta chỉ cướp của, không lấy mạng, các vị chỉ cần bỏ nhẫn chứa đồ ra, thì có thể sống sót”.

Bỏ nhẫn chứa đồ!

Nghe vậy, mọi người trên thuyền bay khi biết được những người này là Dị Giáo Đồ, thì căn bản không dám có suy nghĩ phản kháng gì, lập tức giao ra nhẫn chứa đồ của mình.

So với tài vật, đương nhiên tính mạng quan trọng hơn.

Nhìn thấy mọi người ngoan ngoãn giao ra nhẫn chứa đồ, giáo đồ dị giáo đứng đầu bỗng nhếch miệng cười, những người này, đúng là nghe lời thật.

Chỉ cần nhẫn chứa đồ, không giết người, lời này mà bọn họ cũng tin.

Đúng là nực cười.

Đúng là không biết còn có câu diệt cỏ diệt tận gốc sao?

Mọi người ngoan ngoãn bỏ nhẫn chứa đồ, sau đó mười mấy giáo đồ dị giáo lập tức tiến lên trước lấy nhẫn chứa đồ, lúc mấy tên giáo đồ dị giáo trong đó đến trước mặt Dương Huyên và Lý U U, Lý U U cũng giao ra nhẫn chứa đồ.

Thế nhưng, lúc giao nhẫn chứa đồ ra, nàng ta lại quay đầu nhìn Dương Huyên, như đang mong đợi gì đó.

Thế nhưng, Dương Huyên cũng thành thật giao nhẫn chứa đồ ra.

Thấy vậy, ánh mắt Lý U U có chút thất vọng.

Còn tên giáo đồ dị giáo cũng sau khi thu thập xong nhẫn chứa đồ, ánh mắt lại nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Dương Huyên.

Tên giáo đồ dị giáo kia chỉ vào thanh kiếm trong tay Dương Huyên, ý đồ rõ ràng.

Dương Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay mình, sau đó nói: “Kiếm này không được”.

Tên giáo đồ dị giáo kia nheo mắt: “Muốn kiếm hay muốn mạng?”

Dương Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Đều muốn”.

Nói rồi, hắn khẽ điểm ngón cái.

Vù!

Kiếm quang lóe lên, tên giáo đồ dị giáo trước mặt hắn chưa kịp phản ứng thì đầu đẫu bay đi.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Một kiếm giết chết giáo đồ dị giáo kia, Dương Huyên vẫn chưa dừng tay, tiến lên trước, một kiếm lướt qua, đầu một tên giáo đồ dị giáo khác lập tức bay đi.

Máu tươi tung tóe!

Cuối cùng những tên giáo đồ dị giáo khác cũng định thần lại, mà khi bọn họ đang định ra tay thì Dương Huyên đã lao lên trước, lập tức lao vào một tên giáo đồ dị giáo trước mặt…

Cứ như vậy, chưa đến mười nhịp thở, mười mấy tên giáo đồ dị giáo trên thuyền bay đều bị giết chết, máu tươi bắn tung tóe, máu tanh nồng khắp nơi.

Trên thuyền bay, mọi người đều nhìn Dương Huyên, vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi.

Sau khi giết chết mấy tên giáo đồ dị giáo kia, Dương Huyên thu lấy mấy chiếc nhẫn chứa đồ kia, nhưng hắn không giữ làm của riêng mà trả lại cho mọi người trong sân.

Đồ mất bỗng có lại, mọi người lập tức vui mừng không thôi.

Dương Huyên thì rời khỏi thuyền bay, đi đến thuyền bay khác.

Thấy vậy, Lý U U run giọng nói: “Dương công tử… Ngươi muốn làm gì?”

Dương Huyên khẽ cười, quay người chỉ vào giáo đồ dị giáo trên thuyền bay ở phía xa, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Giết sạch!”

Không giết thì thôi.

Đã giết thì phải giết hết.

Nếu không thể không kết thù, vậy hắn sẽ chọn cách diệt cỏ tận gốc.

Không cho kẻ địch cơ hội báo thù mình.
Phiên ngoại 9: Ngăn tổn thất kịp thời!

Giết sạch!

Nghe thấy lời này của Dương Huyên, Lý U U lập tức ngây người, đang định nói thì lúc này, Diệp Huyên đã cầm kiếm chém giết.

Đối với Dương Huyên mà nói, nhiều chuyện, có thể bỏ qua.

Nhưng có những chuyện, nhất định phải làm tới.

Ngươi không làm tới, sẽ để lại hậu họa cho mình, hắn không sợ trả thù, nhưng không cam đoan những người này sẽ không báo thù Dương Tộc.

Bởi vì những giáo đồ dị giáo này đều là người hung tàn ác động, mà đối xử với loại người này, nhất định phải làm tới cùng.

Thế giới đề cao kẻ mạnh, mềm lòng nhân từ, sẽ không làm được chuyện lớn.

Lý U U nhìn phía xa, phía xa rất nhanh đã truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, không lâu sau, mười mấy tên giáo đồ dị giáo đều bị giết sạch, chỉ còn lại một tên giáo đồ dị giáo, tên giáo đồ dị giáo này là người dẫn đầu, thực lực rất mạnh.

Hơn nữa, còn là Đại Tông Sư Cảnh.

Tên giáo đồ dị giáo dẫn đầu nhìn Dương Huyên ở phía xa chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ e ngại: “Ngươi là ai?”

Dương Huyên cũng không nói gì, lập tức lao lên trước, đâm ra một kiếm.

Kiếm quang lóe lên, thoáng chốc đã chém đến trước mặt tên giáo đồ dị giáo dẫn đầu kia.

Ánh mắt tên giáo đồ dị giáo dãn đầu bỗng thay đổi, không còn đường lùi, nâng tay đánh ra một thương.

Vù!

Kiếm Thanh Huyên trong tay Dương Huyên dễ dàng đánh vỡ trường thương của tên giáo đồ dị giáo dẫn đầu, sau đó xuyên qua ngực.

Vẻ mặt tên giáo đồ dị giáo vô cùng khó tin: “Sao có thế… Thương của ta, chính là linh phẩm…”

Dương Huyên im lặng không nói.

Linh phẩm.

Thần vật đương nhiên cũng có chia cấp bậc, lần lượt từ một đến chín phẩm, sau chín phẩm là bảo phẩm, sau bảo phẩm là linh phẩm.

Có thể nói, ở Nam Châu này, linh phẩm đã được xem như là thần vật rồi.

Thế nhưng, trước mặt kiếm Thanh Huyên của hắn, thì lại yếu ớt vậy thôi.

Bản thân đánh giá thấp kiếm Thanh Huyên rồi!

Kiếm Thanh Huyên này, ít nhất cũng trên linh phẩm.

Kiếm Thanh Huyên: “…”

Lúc này, tên giáo đồ dị giáo dẫn đầu kia nhìn Dương Huyên chằm chằm: “Ngươi lại dám trở thành kẻ địch với Dị Giáo ta, tất cả những người có quan hệ với ngươi, đều phải chết…”

Dương Huyên lập tức nâng tay chém ra một kiếm.

Vù!

Đầu tên giáo đồ dị giáo dẫn đầu kia lập tức bay đi.

Thần hồn bị tiêu diệt!

Dương Huyên lấy nhẫn chứa đồ của tên giáo đồ dị giáo dẫn đầu, sau đó quay về thuyền bay của mình, lúc này, những người khách trên thuyền bay còn lại nhìn thấy hắn, ánh mắt giống như nhìn quái vật vậy, đầy vẻ e ngại.

Dương Huyên cũng không quan tâm đến chuyện này hắn nhìn nhân viên thuyền bay kia: “Chúng ta khởi hành đi!”

Nhân viên thuyền viên do dự chốc lát rồi nói: “Được!”

Nhưng ngay lúc này, một cô gái váy trắng bỗng lên tiếng: “Không được!”

Mọi người nhìn sang cô gái váy trắng kia, cô gái váy trắng nhìn Dương Huyên chằm chằm: “Ngươi giết giáo đồ dị giáo, Dị Giáo chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ báo thù, nếu chúng ta và hắn ngồi cùng thuyền bay, chúng ta sẽ bị Dị Giáo báo thù”.

Dị Giáo báo thù!

Nghe vậy, vẻ mặt những người còn lại đều thay đổi, nhìn Dương Huyên.

Dương Huyên nhíu mày.

Cô gái váy trắng kia nhìn Dương Huyên chằm chằm: “Ngươi không thể ngồi cùng thuyền với chúng ta”.

Dương Huyên nhìn cô gái váy trắng: “Cô nương, thứ cho ta nói thẳng, nếu vừa nãy ta không ra tay, đừng nói là trong sạch của ngươi không giữ được, nói không chừng còn bị giày vò thống khổ. Mà bây giờ, ngươi hành động như vậy, có phải là lấy oán báo ân không vậy?”

Cô gái váy trắng bình tĩnh nói: “Công tử chớ có nói ngoa như vậy, vừa nãy giáo đồ dị giáo cũng đã nói rồi, bọn họ chỉ cần tiền, không cần mạng. Vốn dĩ chúng ta chỉ bỏ ra chút tiền tài là có thể giữ được toàn mạng, nhưng bây giờ công tử lại đồ sát giáo đồ dị giáo, Dị Giáo chắc chắn sẽ không bỏ qua, nói không chừng còn liên lụy đến chúng ta…”

Nghe thấy lời này của cô gái váy trắng, mọi người trên thuyền bay đều gật đầu, tỏ ý tán thành.

Vốn dĩ chỉ cần bỏ lại chút tiền tài, thì có thể bình yên vô sự, nhưng bây giờ, giáo đồ dị giáo bị giết, Dị Giáo chắc chắn tức giận, lúc đó, bản thân bọn họ nói không chừng sẽ bị liên lụy…

Nghĩ đến đây, mọi người trong sân nhìn Dương Huyên, trong lòng đều oán trách.

Cô gái váy trắng nói tiếp: “Vốn dĩ chuyện chỉ tiêu chút tiền là có thể giải quyết, bây giờ lại làm lớn chuyện như vậy, vị công tử này, lúc ngươi ra tay có nghĩ đến chúng ta không?”

Dương Huyên khẽ gật đầu: “Đúng là lỗi của ta”.

Lý U U bỗng tức giận nói: “Dương công tử, chuyện này sao có thể nói là lỗi của ngươi chứ?”

Nói rồi, nàng ta quay đầu lạnh lùng liếc nhìn cô gái váy trắng: “Ngươi phải ngu ngốc đến thế nào mới đi tin cái đám giáo đồ dị giáo chỉ cần tiền, không cần cái khác chứ?”

Ngay từ lúc đầu tiên đám giáo đồ dị giáo kia tới, ánh mắt nhìn nàng ta và mấy cô gái trên thuyền kia, nàng ta hiểu rõ.

Cô gái váy trắng lạnh lùng nói: “Ngươi và hắn cùng một giuộc, đương nhiên là thay hắn nói giúp rồi”.

Lý U U nhíu mày, đang định nói, nhưng lúc này, chân trời phía xa bỗng có một thuyền bay đi đến, trên thuyền có một nhóm người áo bào đen đang đứng, trước ngực những người áo bào đen này đều có ấn ký đỏ máu.

Thấy vậy, sắc mặt tất cả mọi người trên thuyền đều thay đổi.

Giáo đồ dị giáo…

Lúc này, Dương Huyên bỗng nói: “Các vị chớ có lo lắng, chớ có sợ hãi, bọn họ chỉ cần tiền, không cần cái khác…”

Nói rồi, hắn lập tức kéo Lý U U ở bên cạnh quay người rời đi.

Nhìn thấy hai người Dương Huyên rời đi, cô gái váy trắng vốn còn muốn nói gì nhưng lời vừa đến bên miệng đã nuốt xuống.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn những giáo đồ dị giáo đến càng lúc càng gần kia, khẽ nói: “Chỉ cần tiền… Không cần cái khác…”

Lúc này, một nhóm giáo đồ dị giáo đã xuất hiện trên thuyền.

Mọi người trên thuyền bây lập tức căng thẳng không thôi, ánh mắt đầu vẻ kiêng dè và lo sợ.

Cô gái váy trắng bỗng lớn tiếng nói: “Người giết chết giáo đồ dị giáo là thiếu niên kia, hắn là một kiếm tu, vừa mới đi…”

Nghe vậy, mọi người trên thuyền bay đều bừng tỉnh, sau đó đồng loạt chỉ về phía hai người Dương Huyên vừa rời đi: “Là hắn giết chết giáo đồ dị giáo, vừa mới rời đi…”

Giáo đồ dị giáo dẫn đầu là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người đẫy đà, đeo khăn che mặt, tay phải cầm một thanh trường đao.

Người phụ nữ nhìn cô gái váy trắng mặt mũi trắng nhợt trước mặt mình, ánh mắt lạnh lẽo: “Cô gái này, thưởng cho các ngươi”.

“Ồ!”

Nghe thấy lời này của người phụ nữ, một nhóm giáo đồ dị giáo sau lưng lập tức phấn khích kêu gào, một người đàn ông mập mạp trong đó lập tức lao đến trước mặt cô gái váy trắng, cô gái váy trắng bị dọa mặt mũi tái mét: “Là thiếu niên kia giết giáo đồ dị giáo, các ngươi đi tìm bọn họ báo thù đi… Hắn vừa mới đi, bây giờ các ngươi đuổi theo vẫn kịp…”
Phiên ngoại 10: Ngăn tổn thất kịp thời! (2)

Một người đàn ông ở bên cạnh người phụ nữ kia bỗng lên tiếng: “Lão đại, đuổi theo không?”

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Người này có thể giết chết liên tiếp một trăm người chỉ trong thời gian ngắn, hơn nữa còn giết cả Tiêu thống lĩnh, người như vậy há là kẻ đầu đường xó chợ sao? Ta đích thân đến đây, chính là muốn làm quen với đối phương, xem xem có thể kết giao không, kết một mối thiện duyên…”

Nghe thấy lời của người phụ nữ, cô gái váy trắng kia lập tức hoảng hồn như bị sét đánh, ngã xuống đất, đầu óc trống rỗng.

Người phụ nữ nhìn cô gái váy trắng mặt trắng như tờ giấy trước mặt, cười lạnh: “Vị công tử kia cứu ngươi, ngươi lại lấy oán báo ân… Một chút nghĩa khí cũng chẳng có, đúng là làm mất mặt phụ nữ chúng ta…”

Nói rồi, nàng ta quay đầu nhìn đám thuộc hạ bên cạnh: “Cho các ngươi chơi tùy ý”.

Nói xong, nàng ta quay người bay lên không, đuổi theo phương hướng hai người Dương Huyên vừa đi.

Rất nhanh sau đó, trên thuyền bay đã truyền đến từng tiếng kêu la thảm thiết…

Tiếng kêu la này có phần không đứng đắn…



Ở bên kia.

Sau khi Dương Huyên dẫn theo Lý U U đi, hắn tìm hai con ngựa ở trong thành, sau đó mua một bản đồ, tiếp đó, hai người lập tức đi ra ngoài thành, chạy về phía núi non trùng điệp.

Thật ra hắn có thể ngự kiếm, nhưng vấn đề là ngự kiếm tiêu hao quá nhiều, với cảnh giới hiện tại của hắn, ngự kiếm nhiều nhất cũng chỉ được nửa canh giờ.

Mà từ đây đi đến Trung Châu, lộ trình ít nhất năm ngày, cộng thêm hiện tại còn có giáo đồ dị giáo, vì vậy, hắn không dám ngự kiếm tiêu hao huyền khí của mình.

Hai người cưỡi ngựa một canh giờ, đến một căn miếu hoang, lúc này, trời đã tối, không thế tiếp tục lên đường, vì vậy, hai người chỉ có thể trú lại ngôi miếu hoang này.

Trong miếu chỉ một một bức tượng Phật bị vỡ, xung quanh đổ nát hoang toàn, mạng nhện khắp nơi.

Hai người ngồi quanh đống lửa.

Lý U U nhìn Dương Huyên trước mắt, sau đó nói: “Ngươi không giận sao?”

Dương Huyên chợt ngây người.

Lý U U giải thích: “Là chuyện trên thuyền bay lúc nãy…”

Dương Huyên cười nói: “Giận, nhưng có thể hiểu được”.

Lý U U nhíu mày: “Có thể hiểu được?”

Dương Huyên bĩnh tĩnh nói: “Người không vì mình, trời tru đất diệt, con người chính là vậy!”

Con người ác độc, có lúc người bình thường cũng không tưởng tượng được.

Có lúc, sự ác độc của con người không hề có giới hạn.

Lý U U nhìn Dương Huyên chằm chằm: “Nếu ta không đứng ra nói cho ngươi, ngươi sẽ không đưa ta đi, đúng chứ?”

Dương Huyên khẽ cười, không nói gì.

Lý U U thấp giọng thở dài: “Dương công tử, thế nhân đều nói ngươi là đồ bỏ đi, nói năng không tốt, tính cách chậm chạp…”

Nói rồi, nàng ta khẽ lắc đầu: “Ngươi lừa tất cả mọi người rồi”.

Trong thời gian này tiếp xúc với nhau, nàng ta phát hiện, người đàn ông trước mặt này căn bản không giống như kiểu chậm chạp hay nói kia, trái lại, người đàn ông này tâm tay nhạy bén, chém giết quả quyết, vĩnh viễn không thể so với người thường được.

Dương Huyên không trả lời Lý U U, những năm trước sở dĩ hắn như vậy, ngoài trừ khiêm tốn bảo vệ mình, phát triển ra, thì còn có một nguyên do, chính là hắn trưởng thành sớm, khác xa người đồng trang lứa, nếu biểu hiện ra ngoài, rất có khả năng sẽ rước họa vào thân.

Vì vậy, hắn lựa chọn che giấu bản thân, tiếp tục phát triển.

Như nghĩ đến gì đó, Dương Huyên bỗng nói: “U U cô nương lần này đến Trung Châu là?”

Lý U U nói: “Gia nhập học viện chúng Thần!”

Học viện Chúng Thần!

Đây là một học viện do Chúng Thần Điện mở, cũng là một học viện tốt nhất hiện tại ở Huyên Giới, gia nhập học viện này, có thể học được thần thuật trong truyền thuyết, là học viện mà vô số nam nữ trẻ tuổi ở Huyên Giới mơ ước.

Lý U U bỗng nói: “Diệp công tử đến Trung Châu, thật sự là muốn từ hôn sao?”

Dương Huyên gật đầu: “Đúng!”

Lý U U nhìn Dương Huyên, không nói gì.

Ngay lúc này, Dương Huyên bỗng nói: “Nếu các hạ đã đến đây, tại sao không hiện thân?”

Nghe thấy lời của Dương Huyên, sắc mặt Lý U U lập tức thay đổi.

Mà lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp vóc dáng đẫy đà chầm chậm bước ra.

Người phụ nữ chậm rãi bước đến trước mặt hai người Dương Huyên không xa, nàng ta nhìn Dương Huyên, tay trái nắm chuôi đao: “Công tử phát hiện ra ta khi nào?”

Dương Huyên bình tĩnh nói: “Ngươi đến từ lúc nào, ta phát hiện ngay lúc đó”.

Người phụ nữ nheo mắt, nàng ta nhìn Dương Huyên chằm chằm.

Thoáng chốc, ngôi miếu hoang bỗng yên tĩnh, chỉ có tiếng củi thiêu cháy vang lên.

Dương Huyên lạnh nhạt nhìn người phụ nữ: “Có chuyện?”

Người phụ nữ bình tĩnh nói: “Công tử giết chết hơn trăm giáo đồ dị giáo của ta!”

Dương Huyên gật đầu: “Là do ta giết!”

Người phụ nữ nhìn Dương Huyên chằm chằm: “Giáo đồ dị giáo ta và công tử có ân oán gì?”

Dương Huyên nhíu mày: “Bọn họ cướp đồ ta, có xem là ân oán không?”

Người phụ nữ nhìn Dương Huyên một lúc, sau đó khẽ cười: “Thì ra là vậy, là thuộc hạ của ta không hiểu chuyện, đụng phải công tử, ta xin lỗi với công tử”.

Xin lỗi!

Nghe thấy lời của người phụ nữ, Lý U U ở bên cạnh lập tức có chút kỳ lạ, người phụ nữ Dị Giáo này truy đuổi chỉ để xin lỗi?

Dương Huyên nhìn người phụ nữ chằm chằm, bình tĩnh nói: “Cứ quay về như vậy, nghĩ có lẽ ngươi cũng thất vọng, ta cho ngươi một cơ hội ra tay, chỉ một lần”.

Nghe thấy lời này của Dương Huyên, sắc mặt người phụ nữ chùng xuống.

Tự tin như vậy sao?

Người phụ nữ nhìn Dương Huyên chằm chằm, muốn tìm kiếm chút sơ hở từ vẻ mặt hoặc ánh mắt của Dương Huyên.

Thế nhưng, nàng ta thất vọng rồi.

Người đàn ông trước mặt này thản nhiên như vậy, ánh mắt bình tĩnh, lúc nhìn nàng ta, ánh mắt bình tĩnh còn có chút khinh thường.

Cuối cùng, người phụ nữ từ bỏ ý định ra tay, khẽ cười nói: “Làm phiền rồi”.

Nàng ta cũng không quay người rời đi, mà chậm rãi lùi về sau, hơn nữa tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm.

Dương Huyên lại không nhìn nàng ta, chỉ là cầm một cành cây khô liên tục khẩy đống lửa trước mặt.

Rất nhanh sau đó, người phụ nữ rời đi, sau đó biến mất trong đêm tối.

Người phụ nữ chạy đi mấy dặm, lúc này mới dừng lại, nhưng nàng ta vừa dừng lại thì mười mấy tên giáo đồ dị giáo đã xuất hiện trong ân.

Một tên giáo đồ dị giáo trong đó thấp giọng hỏi: “Lão đại, vừa nãy tại sao không ra tay?”

Người phụ nữ nheo mắt: “Người này chưa đến mười lăm mười sáu, đã có thể giết liên tiếp hơn trăm người, hơn nữa lúc đối mặt với ta, biết rõ sau lưng ta là Dị Giáo, nhưng không hề sợ hãi, mà thoải mái tự tin như vậy… Loại người này, không phải bản thân rất lợi hại, thì chính là người sau lưng rất lợi hại…”

Mọi người im lặng.

Thiếu niên trong miếu hoang, quả thực bình tĩnh đến đáng sợ.

Người phụ nữ quay đầu nhìn hướng ngôi miếu kia: “Chuyện này dừng tại đây, ngăn họa kịp thời, đi”.

Nói xong, nàng ta dẫn theo một đám người biến mất trong đêm tối.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom