• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An (Vĩnh An Mộng 永安梦) (2 Viewers)

  • Chương 29

Ánh trăng đạm bạc, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Chân chân tay luống cuống đứng tại chỗ, khẽ cắn môi dưới.

Lục Yến nhìn hai tròng mắt nàng tràn đầy thấp thỏm bất an, nơm nớp lo sợ, đột nhiên cảm thấy càng thêm khó chịu.

Nàng cứ như vậy sợ hắn?
Chẳng lẽ hắn đối với nàng còn không đủ tốt sao?
Thay nàng trả nợ, bảo hộ an nguy cho nàng, an bài người nhà của nàng.

Lục Yến tự nhận bản thân hắn không có chỗ nào phải xin lỗi nàng.

Nhưng hắn càng nghĩ như vậy, lại nhớ tới mùng chín tháng mười ngày ấy, hắn ở cửa thành bắt được nàng, bức nàng đi vào khuôn khổ.

Lúc ấy, bộ dáng nàng cỡ nào tâm không cam, lòng không nguyện.

Nghĩ như vậy, hầu kết hắn khẽ nhúc nhích, ngực phảng phất như bị thứ gì nặng ngàn cân đè lên, trong lúc nhất thời khiến hắn hô hấp khó khăn.

Hắn thô lỗ xoay nhẫn ban chỉ trên tay, động tác lặp đi lặp lại, vết cắt trong lòng bàn tay lại lần nữa nứt ra, chảy máu.

Dường như chỉ có đau đớn như vậy mới khiến hắn bình tĩnh lại.

Lúc này, Thẩm Chân vội vàng cầm lấy một chiếc khăn lại đây.

Tuy rằng nàng không biết vì sao hắn không vui, nhưng miệng vết thương vẫn nên xử lý trước.

Thẩm Chân không hề trang điểm, mái tóc dài đen nhánh, nhu thuận rũ ở phía sau, hơi dựa gần lại, hắn liền ngửi thấy hương vị trên người nàng.

Một cỗ hương thơm nhàn nhạt.

Thực sự câu nhân.

Hắn không thể khống chế mà vươn tay, xoa nhẹ mái tóc nàng.

Nàng giúp hắn lau sạch sẽ miệng vết thương, ngẩng đầu nhỏ giọng dặn dò hắn nói: "Đại nhân, không nên lại dùng lực."
Hắn dùng âm họng trả lời một tiếng.

Bất quá chỉ là một lần phong nguyệt, sương sớm nhân duyên mà thôi.


Hắn nghĩ.

Thấy thần sắc hắn hòa hoãn, Thẩm Chân không khỏi nhẹ nhàng thở ra, yên lặng đi theo, nằm bên cạnh hắn.

Hai ngày nay hắn không trở về, nàng lại có thói quen ngủ bên trong, trước mắt đột nhiên thay đổi vị trí, tự nhiên lại có chút không thích ứng.

Nàng càng muốn ngủ, lại càng ngủ không được.

Giây lát qua đi, trong chốc lát Thẩm Chân giơ tay sờ tai, trong chốc lát lại dịch phía dưới, lát sau, nàng tự cho là nhẹ nhàng mà trở mình.

Tới tới lui lui mấy lần, nam nhân bên người nhíu mi lại, hoàn toàn bị nàng lăn lộn tỉnh.

"Nàng đây là muốn ngủ hay không ngủ?" Thanh âm hắn lạnh lùng lại bình tĩnh, không hiện ra hỉ nộ.

Lúc này, Thẩm Chân vừa vặn hướng mặt về phía hắn nằm, Lục Yến nghiêng đầu, hai người ánh mắt lại một lần nữa đối diện nhau.

"Ta ngủ không được." Thẩm Chân nhỏ giọng nói.

Quả thật nàng đã rất nỗ lực ngủ.

Lục Yến khó được một lần nói chuyện phiếm, hỏi nàng, "Vì sao?"
Thẩm Chân nhìn hắn, há miệng thở dốc, vẫn nói không nên lời.

Thấy bộ dáng lắp bắp này của nàng, Lục Yến nhịn không được mày nhẹ chọn.

Hắn một bên hồi tưởng tư thế ngủ vừa rồi của nàng, một bên lại nhìn kiện chăn tơ lụa dưới thân mà nàng chết sống đều phải mang từ Trường An tới đây.

Bỗng nhiên nói: "Thẩm Chân, không phải nàng nhận giường đấy chứ?" Có người xác thật như thế, đừng nói là đổi giường, chỉ cần đổi vị trí, cũng đã không thể ngủ yên ổn.

Bằng không nàng cứ hướng bên trong làm cái gì?
Bị hắn nói toạc ra, trên mặt Thẩm Chân lộ vẻ xấu hổ.

Luôn mãi do dự, cuối cùng vẫn phải gật đầu.

Lục Yến không nghĩ tới nàng mười sáu tuổi còn có thói quen nhận giường, không nhịn được hỏi: "Vậy mấy lần trước đó nàng như thế nào ngủ?"
Thẩm Chân vươn một ngón tay, khoa tay múa chân biểu hiện một hình vuông, sau đó nói: "Ta luôn mang theo mình một túi thơm an thần, nhưng lần này đi vội, quên mang lại đây......"
Không thể không nói, lời này nghe như bình đạm, nhưng lại không khác gì ném một viên đá vào mặt hồ tĩnh lặng.


Kiêu ngạo như Lục Yến, sao có thể nghĩ đến, nữ nhân của hắn, ở bên cạnh hắn, thế nhưng còn cần dùng hương an thần mới có thể đi vào giấc ngủ!
Thẩm Chân thấy sắc mặt hắn không được tốt, liền dùng thanh âm cực nhỏ, nói: "Đại nhân, ngài ngủ đi, ta sẽ không gây ra tiếng động nữa."
Lời này vừa ra, Lục Yến như nghẹn ở yết hầu, nhắm mắt cũng không phải, trợn mắt cũng không phải, chỉ cảm thấy giữa mày cùng với huyệt Thái Dương thình thịch mà nhảy.

Thôi vậy.

Hắn ngồi dậy, xoay người trực tiếp bế nàng chuyển vào bên trong, trầm giọng nói: "Về sau nàng cứ ngủ bên trong đó đi."
Thẩm Chân kinh ngạc nhìn hắn.

Kỳ thật, tật xấu nhận giường của nàng từ nhỏ đã có, thời điểm mẫu thân còn trên đời từng cảnh cáo nàng, tốt nhất sớm một chút đem thói quen này sửa lại, bằng không về sau xuất giá, không chừng sẽ phải thức tới hừng đông.

Nhưng ma ma bên người nàng rất chiều chuộng, Thanh Khê cũng nghe theo nàng, thấy nàng tính xấu không đổi, lại giúp nàng cẩn thận che giấu, hình như chẳng có ai lớn lên giống nàng như vậy......!
Nghĩ tới đây, ánh mắt của nàng không hơi mông lung, thấp giọng nói: "Nhưng thế này, là vi phạm quy củ."
Lục Yến cong ngón trỏ gõ lên trán nàng, "Quy củ đều là người định."
Ánh nến tắt, trong nhà lại là một mảnh tối đen.

Thay đổi vị trí, thực mau, hô hấp nàng liền đều đều.

Lục Yến nghiêng đầu nhìn nàng một cái, cuối cùng nhắm mắt ngủ.

***
Sắc trời còn chưa sáng tỏ, Lục Yến đã rửa mặt, mặc xong xiêm y.

Đường Nguyệt đang ở trước cửa ngủ gà ngủ gật, vừa thấy Lục Yến xuất hiện ở cửa, lập tức đứng thẳng nói: "Công tử có muốn dùng bữa không ạ?"
"Không cần." Dứt lời, hắn liền vội vội vàng mà rời khỏi Lộ Viên.

Trước mắt cửa ải cuối năm cuối cùng cũng đến, toàn bộ các cửa hàng ở Dương Châu đều rộn ràng lên, theo tửu phường khai trương, Lục Yến cùng Triệu Xung tiếp xúc cũng càng ngày càng nhiều, cũng dần dần quen thuộc với tâm phúc bên người hắn.

Lục Yến ra ngoài, Thẩm Chân bên này liền phụ trách giao tiếp với phụ nhân, lâu lâu lại cùng nữ quyến gặp mặt xã giao.

Lẽ ra những việc này không tới phiên một thiếp thất làm, nhưng bởi vì phu nhân "Vệ công tử" không ở bên người, vị "Tần di nương" này xưa nay lại được sủng ái, cho nên mấy phu nhân cũng thập phần cho nàng thể diện.

Đương nhiên, có thể có phần thể diện này cũng vì Thẩm Chân rất biết đối nhân xử thế.

Rốt cuộc cũng là nữ nhi Thẩm gia, từ nhỏ đến lớn thấy được đều là quý phu nhân đứng đầu trong thành Trường An, xử lý những việc trước mắt này đối với nàng có thể nói là dễ như trở bàn tay.


Tây trắc gian.

Đường Nguyệt cầm lấy một vật hiếm lạ, đối với danh mục quà tặng lẩm bẩm: "Cô nương, lung cầu hồng nhạn mạ bạc vàng ròng này dùng để làm gì nha?" Nàng đùa nghịch hơn nửa ngày, cũng nhìn mà không hiểu.

Thẩm Chân dừng bút, nói với Đường Nguyệt: "Đây là dụng cụ dùng để chế trà gọi là chè khô , lá trà sau khi chưng xong trở thành đoàn trà, rất khó làm được hoàn hảo, dễ bị mốc meo, nói trắng ra là, bạc lung này chính là dùng để hong khô lá trà."
Đường Nguyệt lại nói: "Vậy cái giá ba chân mạ hoa văn Ma Yết bằng vàng này thì để làm gì ạ?"
Thẩm Chân nói: "Cái này kêu ta âu vốn là dùng để đựng muối, nhưng bởi vì từng có người hứng khởi dùng muối quay lá trà trong lúc khổ trà, làm tăng vị ngọt nên liền đem đồ vật này trở thành trà cụ."
Đường Nguyệt gật gật đầu, thực sự bội phục Thẩm Chân.

Thẩm Chân nhìn sổ sách trong tay, cảm thán nói: "Chu gia không hổ là trà thương đệ nhất Dương Châu, một bộ trà cụ mạ vàng như vậy ở kinh thành đều thực hiếm thấy."
Đường Nguyệt: "Vậy chúng ta nên lấy ra cái gì để đáp lễ ạ?"
Thẩm Chân nghĩ nghĩ, nói: "Ta nghe phu nhân Chu gia từng nhắc qua, Chu lão gia tử cực kỳ yêu thích hoa cỏ cùng tranh chữ, lát nữa ngươi theo ta đi nhà kho, chúng ta tìm bức lẵng hoa đồ do Lý tông tuyệt bút, ngày mai phái người đưa đi."
Ký lục các danh mục quà tặng của các nhà tuy rằng không khó, nhưng chọn cái gì đáp lễ thì không phải chuyện dễ.

Thứ nhất phải suy xét đến thứ đối phương yêu thích, thứ hai phải suy xét đến giá trị đồ vật của bản thân, không thể so với người khác quá cao, cũng không thể qua thấp.

Quy tắc trong mấy việc này, quả thực rất nhiều.

Thẩm Chân ghi xong lễ tặng do các nhà khác đưa tới, liền từ trong ngăn kéo lấy ra chìa khóa, đi một chuyến đến nhà kho.

Nhà kho ở căn phòng đầu tiên bên trái Lộ Viên.

Xuyên qua hành lang dài thăm thẳm cùng khúc quanh, Thẩm Chân đứng phía trước mở cửa nhà kho, nàng chuyển đồ sứ cho Đường Nguyệt, bản thân thì cầm thêm hai bức tranh chữ.

Lẵng hoa đồ dài tới sáu thước, lấy vóc người Thẩm Chân, ôm xác thật có chút cố sức.

Lúc này nàng đang quay về đường cũ.

Có lẽ là bởi trời vừa hạ một trận tuyết, trên đường còn rất lộn xộn, Thẩm Chân nhấc chân một cái liền lảo đảo, ngơ ngác mà ngã ngửa về phía sau......!Trong giây phút khẩn cấp, nàng theo bản năng dùng hai tay giơ bức họa lên cao, vì thế lúc ngã xuống đất càng đau thảm thiết.

Thấy vậy, Đường Nguyệt vội vàng đặt đồ sứ trong tay xuống, hô một tiếng, "Di nương, người không sao chứ!"
Ngã thực sự rất mạnh, chân Thẩm Chân hoàn toàn không thể động đậy, nàng đau đến nước mắt ào ào rơi xuống, tình huống trước mắt này, ngay cả Đường Nguyệt cũng có chút luống cuống tay chân.

Bên này động tĩnh không nhỏ, thực mau liền khiến cho Phù Mạn chú ý.

Nói tới Mạn di nương này cũng rất an phận, mấy ngày qua đi, nàng cũng chưa từng chạm mặt Thẩm Chân.

Ai cũng không nghĩ tới, lần đầu tương ngộ, thế nhưng sẽ là hoàn cảnh xấu hổ như thế.

Phù Mạn vừa nhìn qua liền biết, cô nương ngã trên mặt đất kia, hẳn chính là Tần di nương.

Nàng để lò sưởi trong tay xuống, vội vàng chạy tới.


Nàng ngồi xổm đối với Thẩm Chân nói: "Tần di nương, đau ở chân trái sao?"
Thẩm Chân cũng không quản được nhiều như vậy, nước mắt lưng tròng gật đầu.

Phù Mạn vén tay áo lên, nhẹ nhàng xoa bóp xương cốt cho nàng, mi mục nhíu lại một chỗ.

Một lát sau, nàng chỉ lên trời, hô một tiếng "Mau nhìn kìa."
Người nghe được lời như vậy, tự nhiên sẽ phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu.

Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Chân vừa mới ngẩng lên, liền nghe "khục khục" một tiếng, lần này đau đến linh hồn nàng tưởng như xuất khiếu.

Nước mắt như hạt đậu đổ rào rào, không ngừng rơi xuống.

Đường Nguyệt ở một bên lạnh lùng nói: "Ngươi đã làm gì di nương nhà chúng ta?"
Phù Mạn chưa tiếp lời, chỉ cùng Thẩm Chân nói: "Tần di nương, người xem thử chân trái có đỡ hơn không?"
Nghe vậy, Thẩm Chân nhẹ nhàng giật mình, nức nở nói: "Hình như là tốt hơn một chút."
Phù Mạn nhẹ nhàng thở ra, nói: "Tần di nương vừa rồi ngã, vừa vặn đập vào thềm đá, hẳn là bị chệch khớp, bất quá hiện tại đã không có việc gì." Nàng nói xong, dừng một chút, lại nói: "Mới vừa rồi lừa di nương, còn thỉnh thứ lỗi."
Lần này ngay đến tiểu hài tử đều có thể hiểu rõ chuyện là như thế nào.

Đường Nguyệt sắc mặt xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Nô tỳ mới vừa rồi chống đối di nương, mong di nương thứ lỗi."
Phù Mạn lắc đầu, "Không có gì đáng ngại." Dứt lời, liền duỗi tay đỡ Thẩm Chân lên, "Để ta đưa di nương trở về đi."
Thẩm Chân cúi đầu nhìn cẳng chân gần như bất động của chính mình, cũng không cậy mạnh, vội vàng nói: "Vậy làm phiền di nương."
Có lẽ Thẩm Chân cũng cảm thấy tình cảnh mới vừa rồi thật sự mất mặt, cho nên dọc theo đường đi về, cho dù đau thế nào, cũng không hề hé răng.

Sau khi Phù Mạn đưa Thẩm Chân đến Xuân Hi đường cũng không lưu lại, mà trực tiếp trở về Đông Lệ uyển.

Thẩm Chân té ngã không tới nửa canh giờ, Lục Yến đã xụ mặt, xuất hiện ở cửa Lộ Viên.

Trong phòng Thẩm Chân đang ngồi trên giường nhìn hai cái đùi của mình mà phát sầu, nam nhân sải bước dài vào cửa.

Lục Yến liếc nhìn Thẩm Chân hốc mắt đỏ bừng, cùng xiêm y dơ hề hề, thấp giọng nói: "Sao lại thế này?"
Thẩm Chân nói: "Mới vừa rồi ta đi nhà kho lấy đồ đáp lễ các nhà, không cẩn thận té ngã một cái."
Lục Yến khom người xốc xiêm y nàng lên, chỉ thấy hai cẳng chân ngày thường trơn bóng như ngọc giờ phút này toàn là xanh tím, đầu gối bên trái có hai vệt máu thật dài, bên sườn đầu gối đã bắt đầu sưng lên, thực làm cho người ta sợ hãi.

Kiểm tra xong thương thế, hắn lại nhìn thoáng qua nước mắt trên mặt Thẩm Chân.

Tức khắc minh bạch vì sao khi hắn ở trong phủ Triệu Xung ngực lại đau đớn như vậy, thiếu chút nữa làm hắn đau tới ngất xỉu.

Hắn thở dài một hơi, sau đó đem bàn tay đặt trên đầu gối, nói: "Cử động một chút, để ta nhìn xem nàng có bị thương đến xương cốt không."
Nghe được lời này, Thẩm Chân vội vàng áp vào bên tai Lục Yến, thấp giọng nói hai câu.

"Nàng nói, là ngựa gầy kia giúp nàng chỉnh khớp xương?"
Tác giả:
Thẩm Chân: Ôm ~.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom