Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Thẩm Nhiễm vừa ra Trừng Uyển, chớp mắt một cái, bên ngoài thế nhưng đã rơi xuống từng hạt mưa, trên đường Trường An mờ mờ tựa như ảo mộng.
Thanh Lệ giơ một chiếc dù giấy lên che trên đầu Thẩm Nhiễm, "Cô nương gặp được người chưa ạ?"
Thẩm Nhiễm gật đầu: "Gặp được rồi, đi thôi."
Về Lý phủ, nàng ngồi trên ghế gỗ tử đàn hồi tưởng lại những lời nói của Lục Yến, cũng không biết mất bao lâu, khóe miệng Thẩm Nhiễm bỗng câu lên một nét cười khổ, một tia cười khổ nhận mệnh.
Quả thực là một nam nhân cao minh.
Gió nhẹ phất qua, nàng nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi.
Thần sắc nam nhân trầm tĩnh, ngữ khí chắc chắn, phảng phất mang theo một ma lực tự nhiên mê hoặc lòng người khiến người ta không kìm được đi theo lối suy nghĩ của hắn mà đồn đoán.
Lời hắn nói sẽ làm ngươi sinh ra vô tận mơ màng, làm ngươi nghĩ rằng hắn làm hết thảy đều là vì Thẩm Chân.
Nhưng mà thực tế thì sao?
Hắn thật ra cái gì cũng chưa nói.
Cẩn thận nghĩ lại thấy cũng phải thôi, Thế tử gia phủ Trấn Quốc công sao có thể vì nữ nhi của một tội thần mà tham dự đảng tranh? Giúp Đông Cung tìm y, chẳng qua là vì thánh nhân muốn nâng đỡ Thái Tử thôi.
Tất cả những điều hắn làm, nếu dùng bốn chữ để khái quát, vậy chính là thuận thế mà làm.
Hai tay Thẩm Nhiễm gắt gao nắm chặt, với tính tình kia của Thẩm Chân, làm ngoại thất cho hắn có khác gì dê vào miệng cọp đâu?
Nhưng nàng có tư cách gì đi trách cứ Lục Yến chứ?
Y lập trường của hắn, thuận thế mà làm không sai, ngay cả lời cuối cùng hắn nói với nàng cũng không sai -- Thẩm Chân nếu rơi vào tay người khác, chỉ sợ tình huống còn chẳng tốt bằng hiện tại.
A.
Thẩm Nhiễm cười tự giễu.
Rất nhiều chuyện, từ lúc bắt đầu, đều là nàng sai.
Màn đêm buông xuống, Thanh Lệ bưng một chậu nước đi đến, "Cô nương, bên ngoài đã cấm đi lại ban đêm, cô gia hôm nay hẳn là không trở về."
Thẩm Nhiễm "Ừ" một tiếng nói, "Hầu hạ ta thay quần áo đi."
Thẩm Nhiễm cởi ra áo choàng ngắn bên ngoài.
Nhìn vào cánh tay đầy vệt xanh tím của mình, suy nghĩ xuất thần, đây là dấu vết nam nhân kia lưu lại trên người nàng.
Hắn đã động thủ như thế, sao còn có thể về nhà?
Thẩm Nhiễm vén tóc ra sau tai, nhìn ánh nến trong nhà lay động không tắt, nhớ lại 5 năm trước.
Năm ấy nàng gặp gỡ hắn, cũng chỉ là tiểu cô nương mới mười sáu.
Đó là một ngày mùa hè, nàng cùng vài vị tỷ muội đi bộ ven hồ Thư Mịch các ngắm hoa, có lẽ là trời vừa mới mưa xong, phiến đá xanh được rửa trôi sạch sẽ, nàng không cẩn thận một cái liền ngã thẳng vào trong hồ.
Nàng hít thở khiến nước hồ chui vào trong, bị sặc.
Chỉ nghe "Bùm" một tiếng, có người nhảy xuống.
Dưới ánh nhìn của một đám người, nàng bị Lý Đệ ôm lên.
Chuyện kế tiếp, hẳn là kẻ ngốc cũng đoán được -- Lý Đệ tới phủ Vân Dương hầu cầu hôn.
Thẩm Nhiễm căn bản không tin trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy, ngày ấy bốn phía Thư Mịch các đều là nữ quyến, tự nhiên nhảy đâu ra một vị thư sinh nghèo ngay trong lúc hiểm nguy?
Ngâm thơ ngắm hoa, cứu nàng rơi xuống nước, sau đó nháo đến cả thành đều biết?
Nghĩ nàng ngốc sao?
Vân Dương hầu phái người điều tra hắn, nhưng tin tức truyền lại đều chứng minh hắn chỉ là một tên thư sinh nghèo từ Kinh Châu tới kinh đi thi, không có chỗ dựa.
Mặc dù như vậy, Thẩm Nhiễm cũng không muốn gả cho hắn.
Nàng từng tuyên bố, tình nguyện xuất gia cũng không vào Lý phủ.
Nhưng Lý Đệ lại không chịu bỏ qua.
Hắn thế nhưng dùng suốt một năm thời gian cầu thú Thẩm Nhiễm.
Tiết hoa đăng ngày ấy, Thẩm Nhiễm mang theo hai muội muội dạo phố, lúc nàng nhìn thấy trải dài trên đường Trường An, nổi trên mặt hồ là chiếc đèn có viết chữ "Nhiễm", rốt cuộc không thể kiềm chế mà đỏ mặt.
"Thẩm Nhiễm, làm thê tử của Lý Đệ ta, cuộc đời này Lý Đệ quyết không phụ nàng."
Cũng không biết năm đó là Thẩm Nhiễm quá ngốc, hay là Lý Đệ người này quá mức gian trá.
Hắn nói như vậy, nàng lại thật sự tin vậy.
Lý Đệ đỗ cao trung tiến sĩ năm ấy, Thẩm Nhiễm vừa vặn mười bảy.
Lúc kiệu hoa Lý gia dừng trước cửa son của phủ Vân Dương hầu, phần lớn người đều tấm tắc thở dài, nói Thẩm gia đại cô nương đây là gả thấp.
Lúc ấy, mũ phượng khăn hỉ quàng vai nàng, trong mắt nàng lại không để ý tới môn đăng hộ đối, dòng dõi chênh lệch, nàng khờ dại nghĩ, nhân sinh cam khổ cần tự biết, hắn đối với nàng tốt, đây mới là điều đáng quý hơn cả.
Bốn năm tiếp đó, Lý Đệ thật sự không làm nàng thất vọng.
Lý Đệ tuy xuất thân nhà nghèo, nhưng dáng vẻ không thua người khác, đảm đương nổi bốn chữ ngọc thụ lâm phong.
Lại thêm hắn đối tốt với Thẩm Nhiễm như không hề có điểm giới hạn, khiến không ít quý nữ Trường An nổi lên tâm tư gả thấp.
"Thẩm Nhiễm, nàng gả cho ta, thật sự làm nàng phải chịu ủy khuất."
"Nàng xấu hổ cái gì? Ta chỉ muốn luôn đối tốt với nàng, như vậy mới không làm nàng hối hận đã gả thấp cho ta."
Đã từng, mỗi khi nghe hắn nói như vậy, nàng đều sẽ che miệng hắn lại.
Một nam nhân vì nàng trắng đêm đọc sách, sao có thể không có lòng tự trọng.
Sau đó, hai chữ gả thấp đó, nàng không để hắn nhắc lại nữa.
Chuyện xưa như mây khói, gió thổi qua liền tan.
Nay Thẩm Nhiễm 21 tuổi quay đầu lại nhìn chính mình năm 17 tuổi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, không biết nhìn người, tự lĩnh hậu quả.
Hắn coi nàng như châu ngọc mà phủng suốt bốn năm, kết quả chính là, hoạn nạn nâng đỡ là giả, lòng muông dạ thú mới là thật.
Trong mắt hắn, căn bản chưa từng từng có tình yêu, Thẩm Nhiễm nàng đối với hắn chỉ như diều gặp gió, là một cái thang mây.
Những bí mật trầm sâu dưới biển kia đều ở một khắc Thẩm gia ngã xuống trồi lên mặt nước......!
Nguyên Khánh năm thứ mười lăm, ngày 10 tháng 9, đây là ngày thứ bảy Vân Dương hầu vào ngục.
Thẩm Nhiễm nhìn thư tín trên mặt bàn, vô cùng nôn nóng.
Nàng ở trong phòng đi tới đi lui, nghĩ nên làm thế nào mới có thể đưa tin đến biên quan.
Đúng lúc này, Lý Đệ hồi phủ, đi đến bên người nàng, cầm lấy thư tín nói: "Đây là gửi cho ai?"
"Trường Bình hầu Tô Liêm."
Tô gia và Thẩm gia chính là thế giao, đừng nhìn Tô Liêm là quan võ, Thẩm Văn Kỳ là quan văn, hai người này thật ra lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Tô gia, là hi vọng cuối cùng của Thẩm Nhiễm.
"Trường Bình hầu?" Lý Đệ nhíu mày, "Ta có một chuyện vẫn chưa nói với phu nhân."
"Chuyện gì vậy?" Thẩm Nhiễm nói.
"Ngày trăng đầu tháng, Trường Bình hầu tự mình mang binh chinh chiến Cao Lệ, kết quả trúng phải địch nhân mai phục."
Thẩm Nhiễm đại kinh thất sắc, "Bại sao? Vậy Tô tướng quân bây giờ thế nào?"
Lý Đệ lắc đầu, "Thánh nhân đã truy phong, phu nhân nén bi thương."
Hốc mắt Thẩm Nhiễm đỏ hồng, "Tại sao lại như vậy......"
Lý Đệ nắm tin trong tay, trầm giọng nói: "Ta nghe nói thế tử Trường Bình hầu Tô Hành lập tức muốn theo thúc phụ xuất chinh, phu nhân muốn đưa tin, đêm nay phải đi ngay, bằng không sẽ không tới kịp."
"Đi, bây giờ chúng ta sẽ tới trạm dịch." Lý Đệ lại nói.
Thẩm Nhiễm nói: "Không được, người ở trạm dịch ta không tin được, có lẽ tin này không đến nửa đường đã bị người chặn."
Đôi mắt Lý Đệ nhíu lại, trả lời: "Vậy không bằng phu nhân đưa tin cho ta, ta có thể nhờ người chuyển hộ."
Thẩm Nhiễm nói: "Phu quân muốn tìm ai đưa đi?"
Lý Đệ nghiêm túc nói: "Ta nhận biết một ít giang hồ nhân sĩ, bọn họ từ trước đến nay chỉ lấy tiền làm việc, cũng coi như đáng tin cậy."
Thẩm Nhiễm gật đầu.
Vẫn chưa nghĩ nhiều, liền đem lá thư kia giao cho hắn......!
Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai.
Một đợt còn chưa kịp lắng xuống, một đợt khác lại xuất hiện.
Ngày 15 tháng 9, chưởng quầy Kim thị đột nhiên lấy ra một trương giấy tờ có chứa con dấu chứng từ của Thẩm gia, trên giấy viết rõ số tiền nợ, 8000 lượng.
Thẩm Nhiễm hít một ngụm khí lạnh.
8000 lượng.
Số tiền này, biết trả thế nào?
Đêm hôm ấy, nàng phòng không gối chiếc.
Mãi đến hừng đông, Lý Đệ mới lảo đảo lắc lư trở lại.
Thẩm Nhiễm tiến lên một bước, đỡ hắn, run giọng nói: "Hôm qua phu quân đi đâu?"
Lý Đệ nương cảm giác say nói: "Thẩm Nhiễm, ngươi không nên quản ta, cũng đừng quản ta."
Hắn chưa bao giờ dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với nàng.
Sắc mặt Thẩm Nhiễm khẽ biến, trong đầu hiện lên một ý nghĩ đến chính nàng cũng không dám tin tưởng.
Nhưng hắn gần đây đêm không về ngủ, đã không phải lần đầu.....!
Thẩm Nhiễm thẳng lưng, nhìn hắn, gằn từng chữ: "Chàng đi đâu?"
"Thẩm Nhiễm, ta cực kỳ hận dáng vẻ cao cao tại thượng này của ngươi." Hắn giơ tay nắm cằm nàng, "Lúc ngươi cùng ta hoan hảo chính là dáng vẻ này, lúc ấy ta suy nghĩ, Thẩm đại cô nương đây là bố thí hay sao?"
Rốt cuộc làm phu thê bốn năm ân ái, dù Thẩm Nhiễm phẫn nộ, vẫn xem những lời này của hắn thành lời nói khi say.
Thẩm Nhiễm đẩy ra đôi tay như gông cùm xiềng xích đang giữ nàng, nói: "Không phải chàng không uống rượu sao? Lý Đệ, chàng mượn rượu giả điên cái gì?"
"A" Lý Đệ lảo đảo một chút, nói: "Đều nói uống say thì nói thật, ngươi cảm thấy ta dám uống sao?"
Sắc mặt Thẩm Nhiễm như băng, phát giác không thích hợp, nói: "Chàng có chuyện muốn nói với ta?"
Lý Đệ cười, "Thẩm gia đã đổ rồi, ngươi còn ngồi đây giả vờ với ta cái gì? Lý Đệ ta, trước nay cũng không phải không có ngươi thì không thể."
Thẩm Nhiễm khinh thường nói chuyện với con ma men.
Sắc mặt nàng như thường, không nói một lời đi ra ngoài.
Sau này nàng mới biết được, ban đêm hôm ấy mỗi một chữ Lý Đệ nói đều không phải lời say.
Hắn xác thật không phải không có nàng thì không thể, hắn ở Kinh Châu, từng thành thân với biểu muội của hắn.
Không phải đính hôn, mà là cưới vợ.
Vợ cả của hắn tên Hà Uyển Như, mười bốn tuổi vì cứu mẫu thân của hắn mà bị gãy thọt chân.
Hắn vì con đường làm quan, lưu Hà Uyển Như tại Kinh Châu, cũng chơi thủ đoạn giấu nhẹm khoảng thời gian ấy.
Thẩm Nhiễm biết rõ tất cả liền đứng dậy đi tới chỗ bà mẫu Văn thị, muốn lấy lại của hồi môn.
Nợ của Thẩm gia nàng không thể để mình Thẩm Chân gánh.
Không hề ngoài ý muốn, bà mẫu ngày thường đối với nàng từ ái nhường nào, nay nói lật là lật mặt ngay.
"Thẩm Nhiễm, ngươi đã là gia phụ của Lý gia ta, đồ vật đã tiến vào tự nhiên cũng đều theo họ Lý, Tử Hành trước mắt đang là thời điểm thăng quan tiến chức, ngươi đã liên lụy hắn cũng liền thôi! Nhưng Lý gia chúng ta không nghĩa vụ phải chăm sóc đệ đệ muội muội của ngươi!"
Vô sỉ.
Đây là từ đầu tiên Thẩm Nhiễm nghĩ tới.
Thẩm Nhiễm ngồi đối mặt với Văn thị, giận quá hoá cười nói: "Bà mẫu nắm của hồi môn của ta trong tay là chuẩn bị kêu Lý Tử Hành nghênh thú Hà gia biểu muội của hắn hay sao?"
Văn thị kinh hoàng thất thố, "Ngươi nói cái gì?"
Thẩm Nhiễm nhấc tách trà ở một bên lên, nhấp một ngụm, trên mặt là sự bình tĩnh của cao môn quý nữ, "Hắn có thể bò đến hôm nay, đúng là không dễ gì, nhưng nếu ta muốn cho hắn nếm thử tư vị từ trên cao ngã xuống, cũng không phải không có khả năng."
Văn thị vỗ án đứng dậy, cả giận nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Của hồi môn của ta." Thẩm Nhiễm ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Chỉ cần bà mẫu chịu trả lại của hồi môn cho ta, như vậy vị trí phu nhân Lý gia, ta sẽ nhường cho biểu muội Hà gia, thế nào?"
Tay Văn thị run rẩy, "Ngươi dám uy hiếp ta? Thẩm Nhiễm, chuyện tới hiện giờ, Lý gia chúng ta còn chưa đuổi ngươi cái kẻ tội quyến này ra khỏi nhà đã là tận tình tận nghĩa, ngươi còn dám báo đáp ta như vậy?"
Thẩm gia đại cô nương là kiểu người cao ngạo, một khi tâm tàn nhẫn của nàng đã xuất hiện, mười Văn thị cũng không phải đối thủ của nàng.
"Tội quyến?" Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Nhiễm tẩm đầy ý cười, "Lý gia các ngươi nói đến cùng cũng chỉ là mấy kẻ nhà nghèo.
Nghèo đến mức nào đây? Chẳng quá chỉ là có chỗ che mưa chắn gió sống qua ngày, người nghèo thì càng sợ nghèo, một sớm phú quý đã bị u mê tới mờ con mắt, chút của hồi môn của tức phụ( con dâu) cũng đáng để ngài coi thành bảo bối mà nắm trong tay sao?"
Văn thị tức giận đến toàn bộ thân thể đều run rẩy.
Thẩm Nhiễm hiểu rõ nên làm thế nào mới có thể đánh bại Văn thị.
Bà mẫu này từ khi vào kinh sợ nhất chính là người khác nhắc tới chuyện trước kia, bà ta còn cố tình bắt chước các quý phụ trong kinh mặc quần áo trang điểm, cưỡng bách chính mình sửa lại khẩu âm Kinh Châu, thỉnh thoảng còn muốn cùng phu nhân các nhà khác phẩm trà, ngâm thơ.
Trong lúc này, không biết nháo ra bao nhiêu chê cười.
Thẩm Nhiễm giúp Văn thị tháo xuống khổng tước kim thoa mà thương hộ nhân gia đều sẽ không đeo, kéo tay Văn thị chỉ từng lời ăn tiếng nói kinh thành, sợ chạm đến lòng tự trọng yếu ớt của Văn thị, nàng nhẫn nại tính tình, ngày ngày dạy bà ta pha trà, mỗi một trình tự làm việc, đều làm cực kỳ thong thả.
Nàng không dám nhận làm lão sư của Văn thị, chỉ có thể lấy phương thức như vậy ảnh hưởng Văn thị.
Nhưng mà kết quả thế nào, nàng đổi lấy cái gì?
Văn thị run rẩy môi dưới, dùng ngón trỏ chỉ vào mặt Thẩm Nhiễm, nói: "Ngươi gả vào Lý gia chúng ta 5 năm, trong bụng một điểm động tĩnh cũng không có, ta không giáo huấn ngươi, ngươi ngược lại còn dám giáo huấn ta? Ngươi có tin hay không ta kêu Tử Hành hưu ngươi! Ngay lập tức đuổi ngươi ra khỏi nhà, ta xem ngươi còn có thể đi đâu!"
"Hưu a." Khóe miệng Thẩm Nhiễm ngậm một tia ý cười, "Hắn muốn hưu ta thì phải đối mặt với bộ công đường, đến lúc đó ngài xem đại nhân của phủ Kinh Triệu tới phán xét xem là tội danh chống đối bà mẫu nặng hơn, hay là tội vứt bỏ thê tử tội quyến nặng hơn?"
Thẩm Nhiễm thấy ánh mắt Văn thị biến đổi, lại tiếp tục nói: "Nếu để thế nhân biết được, hắn trước từng thành thân với nữ nhi Hà gia, làm giả hộ tịch, quay đầu còn tới Thẩm gia cầu thú ta, vậy con đường làm quan của Lý đại nhân chỉ sợ sẽ đi vào ngõ cụt a."
"Ngươi câm mồm!" Văn thị lại nói.
Thẩm Nhiễm cười nhạo nói: "Chuyện vô liêm sỉ các ngươi đã dám làm, chẳng lẽ còn sợ ta nói sao?"
Lời nói của Thẩm Nhiễm vừa dứt, Văn thị liền che lại huyệt Thái Dương, thống khổ cong thân mình.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật.
Trước mặt Thẩm Nhiễm rõ ràng không có gương, nàng lại dường như nhìn thấy Lý Đệ, Lý Tử Hành, đứng phía sau nàng.
"Mẫu thân!" Lý Đệ nhanh chóng tiến lên đỡ Văn thị, quay đầu nổi giận với Thẩm Nhiễm, nói: "Đồ phụ nhân đanh đá! Ai cho ngươi lá gan này."
Thẩm Nhiễm quay đầu rời đi.
Nàng cho rằng, hắn chỉ là yêu người khác, không nghĩ tới, hắn là kẻ không có lương tâm.
Ngày 20 tháng 9, tin tức Lý Đệ thăng chức làm Công Bộ thị lang truyền khắp kinh thành.
Thẩm Nhiễm nghe xong, thiếu chút nữa không cười ra tiếng.
Ánh trăng lơ lửng trên ngọn cây, nàng cố ý để lại một chiếc đèn.
Nàng biết, người kia, tối nay nhất định sẽ trở về.
Lý Đệ đẩy cửa nội thất ra, liếc mắt một cái liền thấy được Thẩm Nhiễm ngồi trên giường.
Khuôn mặt nhỏ kiều mị nhiếp người kia đong đầy tức giận.
Thẩm Nhiễm đi lên phía trước, giơ tay cho hắn một cái tát, "Ta hỏi ngươi, thành Tây Cừ bỗng nhiên sụp xuống có quan hệ với ngươi hay không?! Ta giao cho ngươi lá thư kia, ngươi đưa đi thế nào hả?!"
Lý Đệ sờ mặt mình một cái, đáp: "Lá thư kia ta thiêu rồi."
"Thành Tây Cừ thì sao?!"
"Không thể phụng cáo."
Thẩm Nhiễm cầm lấy chén trên bàn ném thẳng vào người hắn, hồng hốc mắt, tuyệt vọng nói: "Thẩm gia ta! Thẩm Nhiễm ta! Đến tột cùng có lỗi gì với ngươi!"
Lý Đệ phủi vệt nước trên người, nhìn Thẩm Nhiễm nói: "Thẩm Nhiễm, đảng tranh vốn là có thắng có bại, nhạc phụ đem thân gia đè hết lên trên người Thái Tử hơi thở thoi thóp, bản thân vốn không có đường sống, hai năm ở tù, có thể lưu lại tính mệnh, ngươi nên thấy đủ."
Móng tay Thẩm Nhiễm chậm rãi cắm sâu vào da thịt, áp xuống tức giận, "Lý Đệ, ta gả cho ngươi bốn năm, tự nhận chưa bao giờ làm ra chuyện có lỗi với ngươi! Ngươi trả lại của hồi môn cho ta, sự tình của ngươi và nữ nhi Hà gia ta kiếp này đều sẽ giữ trong bụng, ta cùng với ngươi hòa li, ta nhường chỗ cho nàng."
Lý Đệ cúi đầu nhìn Thẩm Nhiễm, "Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta."
Thẩm Nhiễm nói: "Lý Đệ, ta sẽ cùng ngươi cá chết lưới rách."
Lý Đệ nhìn vào đôi mắt nàng, nói: "Ngươi biết vì sao chuyện Thẩm gia vừa ra, Hàn Lâm Viện Lỗ Tư liền từ quan không?"
Thẩm Nhiễm nắm chặt nắm tay, không biết vì sao hắn sẽ nhắc tới Lỗ bá phụ.
Lý Đệ cúi người thấp giọng nói bên tai nàng: "Một năm kia cưới ngươi, ta vốn không đỗ nổi tiến sĩ, nhưng nhạc phụ đại nhân luyến tiếc gả thấp ngươi cho kẻ không có công danh bàng thân là ta, nên đã cùng quan chủ khảo Lỗ Tư thông đồng."
Thẩm Nhiễm lấy sức đẩy ra hắn, "Ngươi điên rồi? Cha sẽ không làm chuyện như vậy!"
Lý Đệ ôm eo nàng, tiếp tục nói: "Ta nói cho ngươi nghe, năm ta tham gia khoa cử kia, thánh nhân vì phòng ngừa gian lận, cố ý áp dụng chế độ tên mới(*), nhạc phụ không có biện pháp, liền thay ta viết trước một thiên văn chương, nhét vào ống tay áo của Lỗ đại nhân."
(*) Không rõ lắm, mình đoán giống như cắt phách bên mình ý, giám khảo chấm thi không biết rõ bài là của thí sinh nào.
Cả người Thẩm Nhiễm cứng đờ.
"Khoa khảo ngày đó, ta cơ hồ là chép từ thiên văn chương kia ra, quả nhiên kim bảng đề danh.
Thẩm Nhiễm, đã hiểu chưa? Chuyện hay này chính là việc thiên tư trái pháp luật mà người cha tốt của ngươi làm."
"Ngươi có lương tâm hay không!" Thẩm Nhiễm căm tức nhìn hắn.
Lý Đệ cười, "Đừng nghĩ cùng ta hòa li, cũng đừng nghĩ lấy bạc từ Lý gia ra ngoài, nếu như muốn cá chết lưới rách, ta nhiều lắm chỉ không được làm quan nữa, nhưng nhạc phụ thì rốt cuộc không ra được, không chỉ như thế a, Thẩm Nhiễm, ngươi cũng nên vì Thẩm Hoằng ngẫm lại."
"Y theo Tấn luật, phàm là người gian lận khi thi, ba đời gia tộc bị cấm tham gia khoa cử, Thẩm Nhiễm, ngươi là muốn Thẩm gia hoàn toàn hủy hoại trong tay ngươi sao?"
*****
Thu hồi suy nghĩ, Thẩm Nhiễm nắm tay Thanh Lệ, nói: "Thanh Lệ, ngày mai chúng ta tới thành phía tây đi."
Thanh Lệ nói: "Cô nương thật sự xuống tay được sao?"
Thẩm Nhiễm buồn bã nói: "Tình cảm đã sớm không còn nữa.".
Thanh Lệ giơ một chiếc dù giấy lên che trên đầu Thẩm Nhiễm, "Cô nương gặp được người chưa ạ?"
Thẩm Nhiễm gật đầu: "Gặp được rồi, đi thôi."
Về Lý phủ, nàng ngồi trên ghế gỗ tử đàn hồi tưởng lại những lời nói của Lục Yến, cũng không biết mất bao lâu, khóe miệng Thẩm Nhiễm bỗng câu lên một nét cười khổ, một tia cười khổ nhận mệnh.
Quả thực là một nam nhân cao minh.
Gió nhẹ phất qua, nàng nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi.
Thần sắc nam nhân trầm tĩnh, ngữ khí chắc chắn, phảng phất mang theo một ma lực tự nhiên mê hoặc lòng người khiến người ta không kìm được đi theo lối suy nghĩ của hắn mà đồn đoán.
Lời hắn nói sẽ làm ngươi sinh ra vô tận mơ màng, làm ngươi nghĩ rằng hắn làm hết thảy đều là vì Thẩm Chân.
Nhưng mà thực tế thì sao?
Hắn thật ra cái gì cũng chưa nói.
Cẩn thận nghĩ lại thấy cũng phải thôi, Thế tử gia phủ Trấn Quốc công sao có thể vì nữ nhi của một tội thần mà tham dự đảng tranh? Giúp Đông Cung tìm y, chẳng qua là vì thánh nhân muốn nâng đỡ Thái Tử thôi.
Tất cả những điều hắn làm, nếu dùng bốn chữ để khái quát, vậy chính là thuận thế mà làm.
Hai tay Thẩm Nhiễm gắt gao nắm chặt, với tính tình kia của Thẩm Chân, làm ngoại thất cho hắn có khác gì dê vào miệng cọp đâu?
Nhưng nàng có tư cách gì đi trách cứ Lục Yến chứ?
Y lập trường của hắn, thuận thế mà làm không sai, ngay cả lời cuối cùng hắn nói với nàng cũng không sai -- Thẩm Chân nếu rơi vào tay người khác, chỉ sợ tình huống còn chẳng tốt bằng hiện tại.
A.
Thẩm Nhiễm cười tự giễu.
Rất nhiều chuyện, từ lúc bắt đầu, đều là nàng sai.
Màn đêm buông xuống, Thanh Lệ bưng một chậu nước đi đến, "Cô nương, bên ngoài đã cấm đi lại ban đêm, cô gia hôm nay hẳn là không trở về."
Thẩm Nhiễm "Ừ" một tiếng nói, "Hầu hạ ta thay quần áo đi."
Thẩm Nhiễm cởi ra áo choàng ngắn bên ngoài.
Nhìn vào cánh tay đầy vệt xanh tím của mình, suy nghĩ xuất thần, đây là dấu vết nam nhân kia lưu lại trên người nàng.
Hắn đã động thủ như thế, sao còn có thể về nhà?
Thẩm Nhiễm vén tóc ra sau tai, nhìn ánh nến trong nhà lay động không tắt, nhớ lại 5 năm trước.
Năm ấy nàng gặp gỡ hắn, cũng chỉ là tiểu cô nương mới mười sáu.
Đó là một ngày mùa hè, nàng cùng vài vị tỷ muội đi bộ ven hồ Thư Mịch các ngắm hoa, có lẽ là trời vừa mới mưa xong, phiến đá xanh được rửa trôi sạch sẽ, nàng không cẩn thận một cái liền ngã thẳng vào trong hồ.
Nàng hít thở khiến nước hồ chui vào trong, bị sặc.
Chỉ nghe "Bùm" một tiếng, có người nhảy xuống.
Dưới ánh nhìn của một đám người, nàng bị Lý Đệ ôm lên.
Chuyện kế tiếp, hẳn là kẻ ngốc cũng đoán được -- Lý Đệ tới phủ Vân Dương hầu cầu hôn.
Thẩm Nhiễm căn bản không tin trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy, ngày ấy bốn phía Thư Mịch các đều là nữ quyến, tự nhiên nhảy đâu ra một vị thư sinh nghèo ngay trong lúc hiểm nguy?
Ngâm thơ ngắm hoa, cứu nàng rơi xuống nước, sau đó nháo đến cả thành đều biết?
Nghĩ nàng ngốc sao?
Vân Dương hầu phái người điều tra hắn, nhưng tin tức truyền lại đều chứng minh hắn chỉ là một tên thư sinh nghèo từ Kinh Châu tới kinh đi thi, không có chỗ dựa.
Mặc dù như vậy, Thẩm Nhiễm cũng không muốn gả cho hắn.
Nàng từng tuyên bố, tình nguyện xuất gia cũng không vào Lý phủ.
Nhưng Lý Đệ lại không chịu bỏ qua.
Hắn thế nhưng dùng suốt một năm thời gian cầu thú Thẩm Nhiễm.
Tiết hoa đăng ngày ấy, Thẩm Nhiễm mang theo hai muội muội dạo phố, lúc nàng nhìn thấy trải dài trên đường Trường An, nổi trên mặt hồ là chiếc đèn có viết chữ "Nhiễm", rốt cuộc không thể kiềm chế mà đỏ mặt.
"Thẩm Nhiễm, làm thê tử của Lý Đệ ta, cuộc đời này Lý Đệ quyết không phụ nàng."
Cũng không biết năm đó là Thẩm Nhiễm quá ngốc, hay là Lý Đệ người này quá mức gian trá.
Hắn nói như vậy, nàng lại thật sự tin vậy.
Lý Đệ đỗ cao trung tiến sĩ năm ấy, Thẩm Nhiễm vừa vặn mười bảy.
Lúc kiệu hoa Lý gia dừng trước cửa son của phủ Vân Dương hầu, phần lớn người đều tấm tắc thở dài, nói Thẩm gia đại cô nương đây là gả thấp.
Lúc ấy, mũ phượng khăn hỉ quàng vai nàng, trong mắt nàng lại không để ý tới môn đăng hộ đối, dòng dõi chênh lệch, nàng khờ dại nghĩ, nhân sinh cam khổ cần tự biết, hắn đối với nàng tốt, đây mới là điều đáng quý hơn cả.
Bốn năm tiếp đó, Lý Đệ thật sự không làm nàng thất vọng.
Lý Đệ tuy xuất thân nhà nghèo, nhưng dáng vẻ không thua người khác, đảm đương nổi bốn chữ ngọc thụ lâm phong.
Lại thêm hắn đối tốt với Thẩm Nhiễm như không hề có điểm giới hạn, khiến không ít quý nữ Trường An nổi lên tâm tư gả thấp.
"Thẩm Nhiễm, nàng gả cho ta, thật sự làm nàng phải chịu ủy khuất."
"Nàng xấu hổ cái gì? Ta chỉ muốn luôn đối tốt với nàng, như vậy mới không làm nàng hối hận đã gả thấp cho ta."
Đã từng, mỗi khi nghe hắn nói như vậy, nàng đều sẽ che miệng hắn lại.
Một nam nhân vì nàng trắng đêm đọc sách, sao có thể không có lòng tự trọng.
Sau đó, hai chữ gả thấp đó, nàng không để hắn nhắc lại nữa.
Chuyện xưa như mây khói, gió thổi qua liền tan.
Nay Thẩm Nhiễm 21 tuổi quay đầu lại nhìn chính mình năm 17 tuổi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, không biết nhìn người, tự lĩnh hậu quả.
Hắn coi nàng như châu ngọc mà phủng suốt bốn năm, kết quả chính là, hoạn nạn nâng đỡ là giả, lòng muông dạ thú mới là thật.
Trong mắt hắn, căn bản chưa từng từng có tình yêu, Thẩm Nhiễm nàng đối với hắn chỉ như diều gặp gió, là một cái thang mây.
Những bí mật trầm sâu dưới biển kia đều ở một khắc Thẩm gia ngã xuống trồi lên mặt nước......!
Nguyên Khánh năm thứ mười lăm, ngày 10 tháng 9, đây là ngày thứ bảy Vân Dương hầu vào ngục.
Thẩm Nhiễm nhìn thư tín trên mặt bàn, vô cùng nôn nóng.
Nàng ở trong phòng đi tới đi lui, nghĩ nên làm thế nào mới có thể đưa tin đến biên quan.
Đúng lúc này, Lý Đệ hồi phủ, đi đến bên người nàng, cầm lấy thư tín nói: "Đây là gửi cho ai?"
"Trường Bình hầu Tô Liêm."
Tô gia và Thẩm gia chính là thế giao, đừng nhìn Tô Liêm là quan võ, Thẩm Văn Kỳ là quan văn, hai người này thật ra lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Tô gia, là hi vọng cuối cùng của Thẩm Nhiễm.
"Trường Bình hầu?" Lý Đệ nhíu mày, "Ta có một chuyện vẫn chưa nói với phu nhân."
"Chuyện gì vậy?" Thẩm Nhiễm nói.
"Ngày trăng đầu tháng, Trường Bình hầu tự mình mang binh chinh chiến Cao Lệ, kết quả trúng phải địch nhân mai phục."
Thẩm Nhiễm đại kinh thất sắc, "Bại sao? Vậy Tô tướng quân bây giờ thế nào?"
Lý Đệ lắc đầu, "Thánh nhân đã truy phong, phu nhân nén bi thương."
Hốc mắt Thẩm Nhiễm đỏ hồng, "Tại sao lại như vậy......"
Lý Đệ nắm tin trong tay, trầm giọng nói: "Ta nghe nói thế tử Trường Bình hầu Tô Hành lập tức muốn theo thúc phụ xuất chinh, phu nhân muốn đưa tin, đêm nay phải đi ngay, bằng không sẽ không tới kịp."
"Đi, bây giờ chúng ta sẽ tới trạm dịch." Lý Đệ lại nói.
Thẩm Nhiễm nói: "Không được, người ở trạm dịch ta không tin được, có lẽ tin này không đến nửa đường đã bị người chặn."
Đôi mắt Lý Đệ nhíu lại, trả lời: "Vậy không bằng phu nhân đưa tin cho ta, ta có thể nhờ người chuyển hộ."
Thẩm Nhiễm nói: "Phu quân muốn tìm ai đưa đi?"
Lý Đệ nghiêm túc nói: "Ta nhận biết một ít giang hồ nhân sĩ, bọn họ từ trước đến nay chỉ lấy tiền làm việc, cũng coi như đáng tin cậy."
Thẩm Nhiễm gật đầu.
Vẫn chưa nghĩ nhiều, liền đem lá thư kia giao cho hắn......!
Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai.
Một đợt còn chưa kịp lắng xuống, một đợt khác lại xuất hiện.
Ngày 15 tháng 9, chưởng quầy Kim thị đột nhiên lấy ra một trương giấy tờ có chứa con dấu chứng từ của Thẩm gia, trên giấy viết rõ số tiền nợ, 8000 lượng.
Thẩm Nhiễm hít một ngụm khí lạnh.
8000 lượng.
Số tiền này, biết trả thế nào?
Đêm hôm ấy, nàng phòng không gối chiếc.
Mãi đến hừng đông, Lý Đệ mới lảo đảo lắc lư trở lại.
Thẩm Nhiễm tiến lên một bước, đỡ hắn, run giọng nói: "Hôm qua phu quân đi đâu?"
Lý Đệ nương cảm giác say nói: "Thẩm Nhiễm, ngươi không nên quản ta, cũng đừng quản ta."
Hắn chưa bao giờ dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với nàng.
Sắc mặt Thẩm Nhiễm khẽ biến, trong đầu hiện lên một ý nghĩ đến chính nàng cũng không dám tin tưởng.
Nhưng hắn gần đây đêm không về ngủ, đã không phải lần đầu.....!
Thẩm Nhiễm thẳng lưng, nhìn hắn, gằn từng chữ: "Chàng đi đâu?"
"Thẩm Nhiễm, ta cực kỳ hận dáng vẻ cao cao tại thượng này của ngươi." Hắn giơ tay nắm cằm nàng, "Lúc ngươi cùng ta hoan hảo chính là dáng vẻ này, lúc ấy ta suy nghĩ, Thẩm đại cô nương đây là bố thí hay sao?"
Rốt cuộc làm phu thê bốn năm ân ái, dù Thẩm Nhiễm phẫn nộ, vẫn xem những lời này của hắn thành lời nói khi say.
Thẩm Nhiễm đẩy ra đôi tay như gông cùm xiềng xích đang giữ nàng, nói: "Không phải chàng không uống rượu sao? Lý Đệ, chàng mượn rượu giả điên cái gì?"
"A" Lý Đệ lảo đảo một chút, nói: "Đều nói uống say thì nói thật, ngươi cảm thấy ta dám uống sao?"
Sắc mặt Thẩm Nhiễm như băng, phát giác không thích hợp, nói: "Chàng có chuyện muốn nói với ta?"
Lý Đệ cười, "Thẩm gia đã đổ rồi, ngươi còn ngồi đây giả vờ với ta cái gì? Lý Đệ ta, trước nay cũng không phải không có ngươi thì không thể."
Thẩm Nhiễm khinh thường nói chuyện với con ma men.
Sắc mặt nàng như thường, không nói một lời đi ra ngoài.
Sau này nàng mới biết được, ban đêm hôm ấy mỗi một chữ Lý Đệ nói đều không phải lời say.
Hắn xác thật không phải không có nàng thì không thể, hắn ở Kinh Châu, từng thành thân với biểu muội của hắn.
Không phải đính hôn, mà là cưới vợ.
Vợ cả của hắn tên Hà Uyển Như, mười bốn tuổi vì cứu mẫu thân của hắn mà bị gãy thọt chân.
Hắn vì con đường làm quan, lưu Hà Uyển Như tại Kinh Châu, cũng chơi thủ đoạn giấu nhẹm khoảng thời gian ấy.
Thẩm Nhiễm biết rõ tất cả liền đứng dậy đi tới chỗ bà mẫu Văn thị, muốn lấy lại của hồi môn.
Nợ của Thẩm gia nàng không thể để mình Thẩm Chân gánh.
Không hề ngoài ý muốn, bà mẫu ngày thường đối với nàng từ ái nhường nào, nay nói lật là lật mặt ngay.
"Thẩm Nhiễm, ngươi đã là gia phụ của Lý gia ta, đồ vật đã tiến vào tự nhiên cũng đều theo họ Lý, Tử Hành trước mắt đang là thời điểm thăng quan tiến chức, ngươi đã liên lụy hắn cũng liền thôi! Nhưng Lý gia chúng ta không nghĩa vụ phải chăm sóc đệ đệ muội muội của ngươi!"
Vô sỉ.
Đây là từ đầu tiên Thẩm Nhiễm nghĩ tới.
Thẩm Nhiễm ngồi đối mặt với Văn thị, giận quá hoá cười nói: "Bà mẫu nắm của hồi môn của ta trong tay là chuẩn bị kêu Lý Tử Hành nghênh thú Hà gia biểu muội của hắn hay sao?"
Văn thị kinh hoàng thất thố, "Ngươi nói cái gì?"
Thẩm Nhiễm nhấc tách trà ở một bên lên, nhấp một ngụm, trên mặt là sự bình tĩnh của cao môn quý nữ, "Hắn có thể bò đến hôm nay, đúng là không dễ gì, nhưng nếu ta muốn cho hắn nếm thử tư vị từ trên cao ngã xuống, cũng không phải không có khả năng."
Văn thị vỗ án đứng dậy, cả giận nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Của hồi môn của ta." Thẩm Nhiễm ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Chỉ cần bà mẫu chịu trả lại của hồi môn cho ta, như vậy vị trí phu nhân Lý gia, ta sẽ nhường cho biểu muội Hà gia, thế nào?"
Tay Văn thị run rẩy, "Ngươi dám uy hiếp ta? Thẩm Nhiễm, chuyện tới hiện giờ, Lý gia chúng ta còn chưa đuổi ngươi cái kẻ tội quyến này ra khỏi nhà đã là tận tình tận nghĩa, ngươi còn dám báo đáp ta như vậy?"
Thẩm gia đại cô nương là kiểu người cao ngạo, một khi tâm tàn nhẫn của nàng đã xuất hiện, mười Văn thị cũng không phải đối thủ của nàng.
"Tội quyến?" Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Nhiễm tẩm đầy ý cười, "Lý gia các ngươi nói đến cùng cũng chỉ là mấy kẻ nhà nghèo.
Nghèo đến mức nào đây? Chẳng quá chỉ là có chỗ che mưa chắn gió sống qua ngày, người nghèo thì càng sợ nghèo, một sớm phú quý đã bị u mê tới mờ con mắt, chút của hồi môn của tức phụ( con dâu) cũng đáng để ngài coi thành bảo bối mà nắm trong tay sao?"
Văn thị tức giận đến toàn bộ thân thể đều run rẩy.
Thẩm Nhiễm hiểu rõ nên làm thế nào mới có thể đánh bại Văn thị.
Bà mẫu này từ khi vào kinh sợ nhất chính là người khác nhắc tới chuyện trước kia, bà ta còn cố tình bắt chước các quý phụ trong kinh mặc quần áo trang điểm, cưỡng bách chính mình sửa lại khẩu âm Kinh Châu, thỉnh thoảng còn muốn cùng phu nhân các nhà khác phẩm trà, ngâm thơ.
Trong lúc này, không biết nháo ra bao nhiêu chê cười.
Thẩm Nhiễm giúp Văn thị tháo xuống khổng tước kim thoa mà thương hộ nhân gia đều sẽ không đeo, kéo tay Văn thị chỉ từng lời ăn tiếng nói kinh thành, sợ chạm đến lòng tự trọng yếu ớt của Văn thị, nàng nhẫn nại tính tình, ngày ngày dạy bà ta pha trà, mỗi một trình tự làm việc, đều làm cực kỳ thong thả.
Nàng không dám nhận làm lão sư của Văn thị, chỉ có thể lấy phương thức như vậy ảnh hưởng Văn thị.
Nhưng mà kết quả thế nào, nàng đổi lấy cái gì?
Văn thị run rẩy môi dưới, dùng ngón trỏ chỉ vào mặt Thẩm Nhiễm, nói: "Ngươi gả vào Lý gia chúng ta 5 năm, trong bụng một điểm động tĩnh cũng không có, ta không giáo huấn ngươi, ngươi ngược lại còn dám giáo huấn ta? Ngươi có tin hay không ta kêu Tử Hành hưu ngươi! Ngay lập tức đuổi ngươi ra khỏi nhà, ta xem ngươi còn có thể đi đâu!"
"Hưu a." Khóe miệng Thẩm Nhiễm ngậm một tia ý cười, "Hắn muốn hưu ta thì phải đối mặt với bộ công đường, đến lúc đó ngài xem đại nhân của phủ Kinh Triệu tới phán xét xem là tội danh chống đối bà mẫu nặng hơn, hay là tội vứt bỏ thê tử tội quyến nặng hơn?"
Thẩm Nhiễm thấy ánh mắt Văn thị biến đổi, lại tiếp tục nói: "Nếu để thế nhân biết được, hắn trước từng thành thân với nữ nhi Hà gia, làm giả hộ tịch, quay đầu còn tới Thẩm gia cầu thú ta, vậy con đường làm quan của Lý đại nhân chỉ sợ sẽ đi vào ngõ cụt a."
"Ngươi câm mồm!" Văn thị lại nói.
Thẩm Nhiễm cười nhạo nói: "Chuyện vô liêm sỉ các ngươi đã dám làm, chẳng lẽ còn sợ ta nói sao?"
Lời nói của Thẩm Nhiễm vừa dứt, Văn thị liền che lại huyệt Thái Dương, thống khổ cong thân mình.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật.
Trước mặt Thẩm Nhiễm rõ ràng không có gương, nàng lại dường như nhìn thấy Lý Đệ, Lý Tử Hành, đứng phía sau nàng.
"Mẫu thân!" Lý Đệ nhanh chóng tiến lên đỡ Văn thị, quay đầu nổi giận với Thẩm Nhiễm, nói: "Đồ phụ nhân đanh đá! Ai cho ngươi lá gan này."
Thẩm Nhiễm quay đầu rời đi.
Nàng cho rằng, hắn chỉ là yêu người khác, không nghĩ tới, hắn là kẻ không có lương tâm.
Ngày 20 tháng 9, tin tức Lý Đệ thăng chức làm Công Bộ thị lang truyền khắp kinh thành.
Thẩm Nhiễm nghe xong, thiếu chút nữa không cười ra tiếng.
Ánh trăng lơ lửng trên ngọn cây, nàng cố ý để lại một chiếc đèn.
Nàng biết, người kia, tối nay nhất định sẽ trở về.
Lý Đệ đẩy cửa nội thất ra, liếc mắt một cái liền thấy được Thẩm Nhiễm ngồi trên giường.
Khuôn mặt nhỏ kiều mị nhiếp người kia đong đầy tức giận.
Thẩm Nhiễm đi lên phía trước, giơ tay cho hắn một cái tát, "Ta hỏi ngươi, thành Tây Cừ bỗng nhiên sụp xuống có quan hệ với ngươi hay không?! Ta giao cho ngươi lá thư kia, ngươi đưa đi thế nào hả?!"
Lý Đệ sờ mặt mình một cái, đáp: "Lá thư kia ta thiêu rồi."
"Thành Tây Cừ thì sao?!"
"Không thể phụng cáo."
Thẩm Nhiễm cầm lấy chén trên bàn ném thẳng vào người hắn, hồng hốc mắt, tuyệt vọng nói: "Thẩm gia ta! Thẩm Nhiễm ta! Đến tột cùng có lỗi gì với ngươi!"
Lý Đệ phủi vệt nước trên người, nhìn Thẩm Nhiễm nói: "Thẩm Nhiễm, đảng tranh vốn là có thắng có bại, nhạc phụ đem thân gia đè hết lên trên người Thái Tử hơi thở thoi thóp, bản thân vốn không có đường sống, hai năm ở tù, có thể lưu lại tính mệnh, ngươi nên thấy đủ."
Móng tay Thẩm Nhiễm chậm rãi cắm sâu vào da thịt, áp xuống tức giận, "Lý Đệ, ta gả cho ngươi bốn năm, tự nhận chưa bao giờ làm ra chuyện có lỗi với ngươi! Ngươi trả lại của hồi môn cho ta, sự tình của ngươi và nữ nhi Hà gia ta kiếp này đều sẽ giữ trong bụng, ta cùng với ngươi hòa li, ta nhường chỗ cho nàng."
Lý Đệ cúi đầu nhìn Thẩm Nhiễm, "Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta."
Thẩm Nhiễm nói: "Lý Đệ, ta sẽ cùng ngươi cá chết lưới rách."
Lý Đệ nhìn vào đôi mắt nàng, nói: "Ngươi biết vì sao chuyện Thẩm gia vừa ra, Hàn Lâm Viện Lỗ Tư liền từ quan không?"
Thẩm Nhiễm nắm chặt nắm tay, không biết vì sao hắn sẽ nhắc tới Lỗ bá phụ.
Lý Đệ cúi người thấp giọng nói bên tai nàng: "Một năm kia cưới ngươi, ta vốn không đỗ nổi tiến sĩ, nhưng nhạc phụ đại nhân luyến tiếc gả thấp ngươi cho kẻ không có công danh bàng thân là ta, nên đã cùng quan chủ khảo Lỗ Tư thông đồng."
Thẩm Nhiễm lấy sức đẩy ra hắn, "Ngươi điên rồi? Cha sẽ không làm chuyện như vậy!"
Lý Đệ ôm eo nàng, tiếp tục nói: "Ta nói cho ngươi nghe, năm ta tham gia khoa cử kia, thánh nhân vì phòng ngừa gian lận, cố ý áp dụng chế độ tên mới(*), nhạc phụ không có biện pháp, liền thay ta viết trước một thiên văn chương, nhét vào ống tay áo của Lỗ đại nhân."
(*) Không rõ lắm, mình đoán giống như cắt phách bên mình ý, giám khảo chấm thi không biết rõ bài là của thí sinh nào.
Cả người Thẩm Nhiễm cứng đờ.
"Khoa khảo ngày đó, ta cơ hồ là chép từ thiên văn chương kia ra, quả nhiên kim bảng đề danh.
Thẩm Nhiễm, đã hiểu chưa? Chuyện hay này chính là việc thiên tư trái pháp luật mà người cha tốt của ngươi làm."
"Ngươi có lương tâm hay không!" Thẩm Nhiễm căm tức nhìn hắn.
Lý Đệ cười, "Đừng nghĩ cùng ta hòa li, cũng đừng nghĩ lấy bạc từ Lý gia ra ngoài, nếu như muốn cá chết lưới rách, ta nhiều lắm chỉ không được làm quan nữa, nhưng nhạc phụ thì rốt cuộc không ra được, không chỉ như thế a, Thẩm Nhiễm, ngươi cũng nên vì Thẩm Hoằng ngẫm lại."
"Y theo Tấn luật, phàm là người gian lận khi thi, ba đời gia tộc bị cấm tham gia khoa cử, Thẩm Nhiễm, ngươi là muốn Thẩm gia hoàn toàn hủy hoại trong tay ngươi sao?"
*****
Thu hồi suy nghĩ, Thẩm Nhiễm nắm tay Thanh Lệ, nói: "Thanh Lệ, ngày mai chúng ta tới thành phía tây đi."
Thanh Lệ nói: "Cô nương thật sự xuống tay được sao?"
Thẩm Nhiễm buồn bã nói: "Tình cảm đã sớm không còn nữa.".
Bình luận facebook