Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Thẩm Chân ngơ ngác nhìn nam nhân đứng cạnh giường.
Ánh trăng soi xuống khiến khuôn mặt nàng hiện ra trắng bệch.
Sau khi gia đạo sa sút, làm ngoại thất của người, Thẩm Chân lại một lần nữa thể hội cảm giác vô lực khi bị người áp chế đến từ thân phận và địa vị chênh lệch.
Tỷ như, nàng từng lấy thân phận Tam tiểu thư hầu phủ gặp qua trưởng công chúa rất nhiều lần, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên nàng không dám nhìn thẳng vào mắt trưởng công chúa.
Lại tỷ như, nàng cũng từng ở buổi yến săn thú, bữa tiệc thưởng xuân gặp qua Hứa Uy, khi đó Hứa Uy nho nhã lễ độ, nhiều nhất là gọi nàng một tiếng Tam cô nương……
Lục Yến tìm người hỏi thăm chuyện hôm nay, đại khái đoán được vì sao nàng sẽ lộ ra biểu tình như hiện tại.
Ngón tay nam nhân xoa tóc nàng, tùy ý vòng hai vòng, nhàn nhạt nói: “Hứa Uy nói cái gì với nàng cái gì?”
Trong bóng đêm, tiểu cô nương ngồi quỳ bên người nam nhân, gật đầu nói: “Hắn muốn nạp ta làm thiếp.”
Tay Lục Yến đang đùa bỡn sợi tóc chợt cứng lại, buông ra lại ôm eo nàng, “Còn gì nữa?”
Thẩm Chân ngập ngừng, sau đó mới đưa tráp cho hắn, nói: “Cái này…… Cũng bị trưởng công chúa nhìn thấy.”
Lục Yến nắm kiện yếm màu hồng đào nhạt trong tay, vuốt ve, ánh mắt đen tối không rõ.
Trầm mặc một lát, hắn kéo tiểu cô nương đến bên người, ôn nhu nói: “Có sợ không?”
Thẩm Chân lắc đầu, nói một câu Lục Yến chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ nói.
“Đại nhân đối tốt với ta, cuộc đời này Thẩm Chân đều sẽ nhớ rõ, nhưng nếu trưởng công chúa không thích ta, mong chàng đừng vì ta mà ngỗ nghịch ý tứ của người trong nhà.”
Dứt lời, Thẩm Chân ngửa đầu hôn lên cằm hắn.
Lúc Hứa Uy dùng ánh mắt bố thí nói ra câu kia “Hứa Uy ta chính thức nạp nàng làm thiếp, được không?”, Thẩm Chân liền cảm giác như có một chậu nước lạnh đồ từ trên đầu xuống, lạnh lẽo hắt cho nàng tỉnh táo.
Môn đình Hứa gia còn như thế, nói gì tới phủ Trấn Quốc công, muốn gả cho hắn, với có thể gả cho hắn, chung quy là hai việc khác nhau.
Lục Yến cúi đầu nhìn nàng, độ cung ở khóe miệng mang theo vài phần trào phúng, “Tam cô nương hiểu chuyện như vậy sao?”
Nghe ra giọng nói hắn không vui, Thẩm Chân theo bản năng nắm chặt tay.
Trầm mặc hồi lâu, Lục Yến véo nhẹ cằm nàng, ánh mắt thấm hàn ý, Thẩm Chân bị dọa co rụt lại, nhưng vẫn không động đậy.
Tay nam nhân đương nhiên biết rõ dùng lực vừa phải.
“Ý tứ người trong nhà? Nàng có biết mẫu thân cho ta gặp không ít cô nương, Mạnh gia nữ, Vương gia nữ, còn có Hứa gia có ý định liên hôn với phủ Trấn Quốc công, bằng không nàng chọn một người, ngày mai ta lập tức đi cầu hôn?”
“Hay là nàng cảm thấy phu nhân Hộ Quốc công thích nàng? Gả cho Tô Hành càng tốt?” Phu nhân Hộ Quốc công chính là mẫu thân của Tô Hành.
Nghe hắn nói như thế, nước mắt Thẩm Chân bỗng nhiên không thu được, từng hạt giống như châu ngọc rơi xuống, xoành xoạch dừng trên tay nam nhân.
Lục Yến chịu đựng đau đớn nơi lồng ngực mà nhìn nàng, cũng biết chính mình quá đáng.
Chỉ là một cái chớp mắt kia, hắn bỗng dưng nhớ tới dáng vẻ trước khi chết của mình…… Nhớ tới chuyện nàng gả cho người khác.
Một lúc lâu sau, hắn mới thấp giọng nói: “Thẩm Chân, nàng muốn ầm ĩ ta thế nào cũng được, nhưng chuyện vừa rồi không cho phép nhắc lại.”
“Biết chưa?”
Thẩm Chân rũ mắt không nhìn hắn, lông mi dài ẩm ướt, thấp giọng nức nở một tiếng, lại nhanh chóng nuốt trở về.
Thấy nàng khóc thành như vậy, dù người tâm có lạnh đến đâu cũng phải mềm xuống.
Lục Yến thở ra một hơi, cuối cùng vẫn duỗi tay nhấc người đặt lên trên đùi.
Thẩm Chân không nhúc nhích bị hắn ôm vào trong ngực, đầu dựa lên vai hắn, nam nhân nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, “Hứa Uy có đức hạnh gì trong lòng mẫu thân hiểu rõ, nàng đừng nghĩ nhiều như vậy, được không?”
“Tính tình của Tam cô nương chúng ta tốt như thế, làm sao có người không thích nàng?”
“Đừng khóc.” Hắn hôn lên đỉnh đầu Thẩm Chân, “Ngủ đi, ta ở đây với nàng.”
Thẩm Chân ngủ rồi, Lục Yến ra khỏi Thẩm trạch, sắc mặt lập tức trầm xuống, môi mỏng hơi nhấp, phân phó vài câu cho Dương Tông.
Màn xe ngựa hạ xuống, hai mắt Dương Tông trợn tròn, ở trong lòng yên lặng thay đại công tử Hứa gia thắp một ngọn nến.
Lục Yến làm quan mấy năm, sớm đã thu liễm tính tình năm đó, nhưng thu liễm cũng chỉ là thu liễm mà thôi, bản tính của một người sao có thể dễ dàng thay đổi được?
Thế tử gia phủ Trấn Quốc công trước nay đều không phải người lương thiện.
Không tới mức tính toán chi li, nhưng cũng là người có thù tất báo.
Động vào người hắn đặt trong lòng, Hứa Uy xem như lật thuyền.
Buổi tối, Hứa đại công tử híp mắt, lảo đảo lắc lư rời khỏi tửu lâu, đang chuẩn bị hồi phủ thì bị người che kín mũi miệng kéo lên xe ngựa.
Đến phụ cận Khúc Giang, mấy hán tử túm Hứa Uy xuống dưới, ném lên mặt đất, mấy cây côn bổng không chút lưu tình đập lên người hắn, mặt, tay, chân, không buông tha bất kỳ chỗ nào.
Hứa gia đại công tử sao chịu nổi đòn hiểm như vậy, vừa đau vừa gào ầm lên, một bên lại uy hiếp nói: “Các ngươi có biết ta là ai không? Biết cha ta là ai không! Biết cô cô ta là ai không hả?”
“Cha ta là tả tướng đại nhân! Cô cô chính là Hoàng Hậu đương triều, các ngươi dám động vào người Hứa gia là không muốn sống nữa đúng không!”
“Có phải các ngươi là Trường Bình hầu kêu tới đúng không?! Nói a!”
“Mẹ nó, các ngươi tốt nhất nên đánh chết ta! Đánh không chết ta! Ngày mai các ngươi đừng ai mong sống sót!”
Tiếng nói vừa dứt, bụng hắn lại phải ăn thêm đòn hiểm.
Một canh giờ sau, khí thế kiêu ngạo quả nhiên biến mất, biến thành rên rỉ khẩn cầu.
“Bạc…… Ta có thể cho các ngươi bạc…… bao nhiêu cũng được.”
Nhưng bất luận Hứa Uy khẩn cầu thế nào, mấy tráng hán giống như không nghe thấy gì, mãi cho đến khi bóng đêm rút đi bọn họ mới thu tay lại.
Lúc người Hứa gia nhìn thấy Hứa Uy, Hứa Uy quả thật chỉ còn dư lại nửa cái mạng.
Hứa phu nhân vỗ án đứng dựng lên, “Là kẻ hỗn trướng nào dám động vào người Hứa gia ta! Cư nhiên còn dám trắng trợn táo bạo đưa tới tận cửa! Quá mức càn rỡ mà!”
Hứa Thất Nương nhìn ca ca nhà mình bị đánh thành như vậy, không khỏi kinh hô một tiếng.
Giây lát, một gã sai vặt chạy vào trong viện, Hứa phu nhân run giọng nói: “Điều tra ra sao rồi?”
Gã sai vặt khom người nói: “Phu nhân thứ tội, trước mắt vẫn không có đầu mối.
Nô tài đi hỏi mấy vị hôm qua uống rượu cùng Đại công tử, bọn họ đều nói không nhìn thấy gì hết……”
Hứa phu nhân hít sâu một hơi, nói: “Mạnh đại phu, tình trạng của Uy Nhi thế nào? Bao giờ mới tỉnh lại?”
Mạnh đại phu lắc đầu, “Phần đầu bị thương nghiêm trọng, hơn nữa mất máu quá nhiều, có thể giữ được mạng đã là rất may, còn bao giờ mới có thể tỉnh lại, điều này khó mà nói……”
Hứa Tứ Nương hồng con mắt nói: “Mẹ, kẻ bắt cóc này kiêu ngạo mang người đến tận đây, sau lưng tất có chỗ dựa.
Việc này theo con thấy chỉ dựa vào Hứa gia nhất định không thể tra ra, chúng ta không nên trì hoãn nữa, hay là báo quan đi!”
Hứa phu nhân gật đầu.
“Tiểu Thất, bây giờ chúng ta đi Hình Bộ giúp ca ca tìm lại công đạo, đi!”
“Chậm đã!” Hứa phu nhân lại dừng một chút, thấp giọng nói: “Đừng đi Hình Bộ, trước mắt Hình Bộ đều là người của Thái Tử, bọn họ sao có thể tận tâm giúp Hứa gia làm việc? Các con đi phủ Kinh Triệu! Tìm Lục Yến!”
Hứa Tứ Nương, Hứa Ý Thanh gật đầu nghe theo, sau đó đi thẳng đến phường Quang Đức, xuống xe ngựa, hai vị cô nương nhấc váy chạy hai bước, cầm lấy mộc chùy đánh trống đòi minh oan.
Lục Yến ngồi phía trên công đường, như không có việc gì nói: “Hai người các ngươi kích trống rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hứa Ý Thanh dồn nén cảm xúc, chưa nói đã rơi lệ, nức nở nói: “Ca ca nhà ta hôm qua bị người kéo đến phụ cận Khúc Giang tập kích, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, thỉnh Lục đại nhân mau chóng tróc nã mấy kẻ ác đồ này đi!”
Lục Yến xoay chuyển nhẫn ban chỉ trên tay, thấp giọng nói: “Vậy mời Hứa cô nương đem hết mọi chuyện xảy ra tinh tế nói lại một lần.”
Hứa Ý Thanh than thở khóc lóc, kể ra thời gian Hứa Uy bị mang về, thương thế, cùng với được người phát hiện như thế nào, từ đầu tới đuôi công đạo một hồi, cuối cùng nói: “Kẻ bắt cóc kia rất kiêu ngạo, thế nhưng ném ca ca nhà ta tới trước cổng lớn Hứa phủ!”
Lục Yến nhướn mày.
Đại công tử Hứa gia bị tập kích cũng không phải việc nhỏ, Hứa Ý Thanh vốn tưởng Lục Yến sẽ lập tức hạ lệnh toàn thành đuổi bắt phạm nhân, nào biết hắn lại đứng dậy nói với Tôn Húc: “Bản quan còn chuyện quan trọng tay, án này của Hứa gia liền giao cho Tôn đại nhân đi.”
Nghe vậy, Hứa Tứ Nương cả giận nói: “Huynh trưởng bị tập kích ngay ở Trường An, trước mắt tính mạng nguy kịch, đây chẳng lẽ chưa được tính là chuyện quan trọng?”
Lục Yến lạnh lùng cười, vẫn chưa giải thích nguyên do chỉ châm chọc nói, “Hứa Tứ cô nương cho rằng phủ Kinh Triệu là của Hứa gia nhà các người sao?”
Mặt Hứa Tứ Nương, Hứa Thất Nương đều hồng tới cổ.
Tôn Húc đi tới, cười nói: “Còn thỉnh Hứa cô nương lại đem mọi chuyện phát sinh hôm qua kể lại lần nữa.”
Bất đắc dĩ, Hứa Ý Thanh đành phải nhẫn nại nói hết mọi chuyện thêm lần nữa.
Quả thật, Tôn Húc là vị quan có tính tình tốt nhất ở phủ Kinh Triệu phủ, nhưng cố tình hôm nay tới lại chính là người Hứa gia.
Chuyện Hứa gia làm với Tôn gia dù không lan đến trên người Tôn Húc nhưng cũng đủ để Tôn Húc căm thù Hứa gia đến tận xương tuỷ.
Tôn Húc là lão bánh quẩy( láu cá) trong nha môn, chỉ là hỏi ước chừng đã trì hoãn một canh giờ, lăn qua lộn lại, cũng chỉ có mấy câu như vậy, “Bị đánh vào đâu?”
“Bị đánh thế nào?”
“Bên người Hứa đại công tử không có những người khác sao?”
“Uống rượu ở đâu?”
“Uống nhiều hay ít?”
“Uống cùng với ai?”
“Nhị vị cô nương có nhân chứng không?”
“Hứa đại công tử trước mắt thương thế thế nào?”
“……”
Càng hỏi càng nhiều, càng hỏi càng dài dòng, cố tình lại không thể nói hắn không đúng.
Hứa Ý Thanh nhận thấy được không đúng, liền lôi kéo Hứa Tứ Nương đi.
Hứa Tứ Nương nói: “Tiểu Thất muội đi nhanh như vậy làm gì, chúng ta thật vất vả mới nói rõ được sự tình mà.”
Hứa Ý Thanh nói: “A tỷ vẫn không nhận ra sao? Vị Tôn đại nhân kia căn bản là không tính toán tận tâm giúp chúng ta tra án! Hắn là người Tôn gia!”
Hứa Tứ Nương bừng tỉnh đại ngộ, tay nắm thành quyền, nói: “Ta nhớ rõ Đại Lý Tự thiếu khanh và nhị ca có quan hệ đồng liêu, đi, Hình Bộ không được vậy chúng ta tới Đại Lý Tự.”
Nhưng mà chờ tới Đại Lý Tự rồi bọn họ chỉ gặp được Đại Lý Tự Khanh Chu Thuật An.
Chu Thuật An nhìn hai vị quý nữ Hứa gia, ngón trỏ gõ lên bàn, chậm rãi nói: “Việc này không thuộc phạm vi quản lý của Đại Lý Tự, nhị vị vẫn nên đến phủ Kinh Triệu đi.”
Hứa Tứ Nương nắm chặt khăn tay, nói: “Chúng ta có thể gặp Mộ thiếu khanh một lần không?”
Chu Thuật An cười nhẹ, nói thẳng: “Hai vị vẫn nên về đi.”
Nói trắng ra là mặc kệ.
Lúc chạng vạng, Hứa Tứ Nương, Hứa Ý Thanh trở về Hứa gia.
Hứa Ý Thanh ủy khuất nói: “Đại Lý Tự cùng phủ Kinh Triệu căn bản là không để Hứa gia chúng ta vào trong mắt!”
Hứa phu nhân nhíu mày nói: “Sao có thể? Dù Hứa gia chúng ta và Tôn gia có hiềm khích nhưng chưa từng có va chạm gì với Lục Yến và Chu Thuật An! Này, này rốt cuộc là thế nào……”
Tả tướng giơ tay đặt mạnh ly lên bàn, thần sắc nặng nề, gằn từng chữ: “Ngày mai ta sẽ tiến cung thỉnh thánh nhân làm chủ!”
Có câu nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm, chuyện đại công tử Hứa gia bị người tập kích, ở nha môn lại vấp phải trắc trở, trời còn chưa sáng đã truyền khắp nơi, không ai là không biết.
Chiều hôm nặng nề, gió nhẹ diễn tấu khiến cành liễu ào ào rung động, mây đen góp thành từng tảng lớn lơ lửng giữa không trung, đưa tới một trận mưa to.
Lục Yến mới vừa hồi phủ đã bị trưởng công chúa kêu vào thư phòng.
Lục Yến chắp hai tay sau lưng đứng yên trước cửa, khóe miệng mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Mẫu thân tìm con có chuyện gì?”
Tĩnh An trưởng công chúa cười lạnh một tiếng, nhìn hắn nói: “Hiện giờ con làm việc là nửa phần cũng không che lấp như vậy sao?”.
Ánh trăng soi xuống khiến khuôn mặt nàng hiện ra trắng bệch.
Sau khi gia đạo sa sút, làm ngoại thất của người, Thẩm Chân lại một lần nữa thể hội cảm giác vô lực khi bị người áp chế đến từ thân phận và địa vị chênh lệch.
Tỷ như, nàng từng lấy thân phận Tam tiểu thư hầu phủ gặp qua trưởng công chúa rất nhiều lần, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên nàng không dám nhìn thẳng vào mắt trưởng công chúa.
Lại tỷ như, nàng cũng từng ở buổi yến săn thú, bữa tiệc thưởng xuân gặp qua Hứa Uy, khi đó Hứa Uy nho nhã lễ độ, nhiều nhất là gọi nàng một tiếng Tam cô nương……
Lục Yến tìm người hỏi thăm chuyện hôm nay, đại khái đoán được vì sao nàng sẽ lộ ra biểu tình như hiện tại.
Ngón tay nam nhân xoa tóc nàng, tùy ý vòng hai vòng, nhàn nhạt nói: “Hứa Uy nói cái gì với nàng cái gì?”
Trong bóng đêm, tiểu cô nương ngồi quỳ bên người nam nhân, gật đầu nói: “Hắn muốn nạp ta làm thiếp.”
Tay Lục Yến đang đùa bỡn sợi tóc chợt cứng lại, buông ra lại ôm eo nàng, “Còn gì nữa?”
Thẩm Chân ngập ngừng, sau đó mới đưa tráp cho hắn, nói: “Cái này…… Cũng bị trưởng công chúa nhìn thấy.”
Lục Yến nắm kiện yếm màu hồng đào nhạt trong tay, vuốt ve, ánh mắt đen tối không rõ.
Trầm mặc một lát, hắn kéo tiểu cô nương đến bên người, ôn nhu nói: “Có sợ không?”
Thẩm Chân lắc đầu, nói một câu Lục Yến chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ nói.
“Đại nhân đối tốt với ta, cuộc đời này Thẩm Chân đều sẽ nhớ rõ, nhưng nếu trưởng công chúa không thích ta, mong chàng đừng vì ta mà ngỗ nghịch ý tứ của người trong nhà.”
Dứt lời, Thẩm Chân ngửa đầu hôn lên cằm hắn.
Lúc Hứa Uy dùng ánh mắt bố thí nói ra câu kia “Hứa Uy ta chính thức nạp nàng làm thiếp, được không?”, Thẩm Chân liền cảm giác như có một chậu nước lạnh đồ từ trên đầu xuống, lạnh lẽo hắt cho nàng tỉnh táo.
Môn đình Hứa gia còn như thế, nói gì tới phủ Trấn Quốc công, muốn gả cho hắn, với có thể gả cho hắn, chung quy là hai việc khác nhau.
Lục Yến cúi đầu nhìn nàng, độ cung ở khóe miệng mang theo vài phần trào phúng, “Tam cô nương hiểu chuyện như vậy sao?”
Nghe ra giọng nói hắn không vui, Thẩm Chân theo bản năng nắm chặt tay.
Trầm mặc hồi lâu, Lục Yến véo nhẹ cằm nàng, ánh mắt thấm hàn ý, Thẩm Chân bị dọa co rụt lại, nhưng vẫn không động đậy.
Tay nam nhân đương nhiên biết rõ dùng lực vừa phải.
“Ý tứ người trong nhà? Nàng có biết mẫu thân cho ta gặp không ít cô nương, Mạnh gia nữ, Vương gia nữ, còn có Hứa gia có ý định liên hôn với phủ Trấn Quốc công, bằng không nàng chọn một người, ngày mai ta lập tức đi cầu hôn?”
“Hay là nàng cảm thấy phu nhân Hộ Quốc công thích nàng? Gả cho Tô Hành càng tốt?” Phu nhân Hộ Quốc công chính là mẫu thân của Tô Hành.
Nghe hắn nói như thế, nước mắt Thẩm Chân bỗng nhiên không thu được, từng hạt giống như châu ngọc rơi xuống, xoành xoạch dừng trên tay nam nhân.
Lục Yến chịu đựng đau đớn nơi lồng ngực mà nhìn nàng, cũng biết chính mình quá đáng.
Chỉ là một cái chớp mắt kia, hắn bỗng dưng nhớ tới dáng vẻ trước khi chết của mình…… Nhớ tới chuyện nàng gả cho người khác.
Một lúc lâu sau, hắn mới thấp giọng nói: “Thẩm Chân, nàng muốn ầm ĩ ta thế nào cũng được, nhưng chuyện vừa rồi không cho phép nhắc lại.”
“Biết chưa?”
Thẩm Chân rũ mắt không nhìn hắn, lông mi dài ẩm ướt, thấp giọng nức nở một tiếng, lại nhanh chóng nuốt trở về.
Thấy nàng khóc thành như vậy, dù người tâm có lạnh đến đâu cũng phải mềm xuống.
Lục Yến thở ra một hơi, cuối cùng vẫn duỗi tay nhấc người đặt lên trên đùi.
Thẩm Chân không nhúc nhích bị hắn ôm vào trong ngực, đầu dựa lên vai hắn, nam nhân nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, “Hứa Uy có đức hạnh gì trong lòng mẫu thân hiểu rõ, nàng đừng nghĩ nhiều như vậy, được không?”
“Tính tình của Tam cô nương chúng ta tốt như thế, làm sao có người không thích nàng?”
“Đừng khóc.” Hắn hôn lên đỉnh đầu Thẩm Chân, “Ngủ đi, ta ở đây với nàng.”
Thẩm Chân ngủ rồi, Lục Yến ra khỏi Thẩm trạch, sắc mặt lập tức trầm xuống, môi mỏng hơi nhấp, phân phó vài câu cho Dương Tông.
Màn xe ngựa hạ xuống, hai mắt Dương Tông trợn tròn, ở trong lòng yên lặng thay đại công tử Hứa gia thắp một ngọn nến.
Lục Yến làm quan mấy năm, sớm đã thu liễm tính tình năm đó, nhưng thu liễm cũng chỉ là thu liễm mà thôi, bản tính của một người sao có thể dễ dàng thay đổi được?
Thế tử gia phủ Trấn Quốc công trước nay đều không phải người lương thiện.
Không tới mức tính toán chi li, nhưng cũng là người có thù tất báo.
Động vào người hắn đặt trong lòng, Hứa Uy xem như lật thuyền.
Buổi tối, Hứa đại công tử híp mắt, lảo đảo lắc lư rời khỏi tửu lâu, đang chuẩn bị hồi phủ thì bị người che kín mũi miệng kéo lên xe ngựa.
Đến phụ cận Khúc Giang, mấy hán tử túm Hứa Uy xuống dưới, ném lên mặt đất, mấy cây côn bổng không chút lưu tình đập lên người hắn, mặt, tay, chân, không buông tha bất kỳ chỗ nào.
Hứa gia đại công tử sao chịu nổi đòn hiểm như vậy, vừa đau vừa gào ầm lên, một bên lại uy hiếp nói: “Các ngươi có biết ta là ai không? Biết cha ta là ai không! Biết cô cô ta là ai không hả?”
“Cha ta là tả tướng đại nhân! Cô cô chính là Hoàng Hậu đương triều, các ngươi dám động vào người Hứa gia là không muốn sống nữa đúng không!”
“Có phải các ngươi là Trường Bình hầu kêu tới đúng không?! Nói a!”
“Mẹ nó, các ngươi tốt nhất nên đánh chết ta! Đánh không chết ta! Ngày mai các ngươi đừng ai mong sống sót!”
Tiếng nói vừa dứt, bụng hắn lại phải ăn thêm đòn hiểm.
Một canh giờ sau, khí thế kiêu ngạo quả nhiên biến mất, biến thành rên rỉ khẩn cầu.
“Bạc…… Ta có thể cho các ngươi bạc…… bao nhiêu cũng được.”
Nhưng bất luận Hứa Uy khẩn cầu thế nào, mấy tráng hán giống như không nghe thấy gì, mãi cho đến khi bóng đêm rút đi bọn họ mới thu tay lại.
Lúc người Hứa gia nhìn thấy Hứa Uy, Hứa Uy quả thật chỉ còn dư lại nửa cái mạng.
Hứa phu nhân vỗ án đứng dựng lên, “Là kẻ hỗn trướng nào dám động vào người Hứa gia ta! Cư nhiên còn dám trắng trợn táo bạo đưa tới tận cửa! Quá mức càn rỡ mà!”
Hứa Thất Nương nhìn ca ca nhà mình bị đánh thành như vậy, không khỏi kinh hô một tiếng.
Giây lát, một gã sai vặt chạy vào trong viện, Hứa phu nhân run giọng nói: “Điều tra ra sao rồi?”
Gã sai vặt khom người nói: “Phu nhân thứ tội, trước mắt vẫn không có đầu mối.
Nô tài đi hỏi mấy vị hôm qua uống rượu cùng Đại công tử, bọn họ đều nói không nhìn thấy gì hết……”
Hứa phu nhân hít sâu một hơi, nói: “Mạnh đại phu, tình trạng của Uy Nhi thế nào? Bao giờ mới tỉnh lại?”
Mạnh đại phu lắc đầu, “Phần đầu bị thương nghiêm trọng, hơn nữa mất máu quá nhiều, có thể giữ được mạng đã là rất may, còn bao giờ mới có thể tỉnh lại, điều này khó mà nói……”
Hứa Tứ Nương hồng con mắt nói: “Mẹ, kẻ bắt cóc này kiêu ngạo mang người đến tận đây, sau lưng tất có chỗ dựa.
Việc này theo con thấy chỉ dựa vào Hứa gia nhất định không thể tra ra, chúng ta không nên trì hoãn nữa, hay là báo quan đi!”
Hứa phu nhân gật đầu.
“Tiểu Thất, bây giờ chúng ta đi Hình Bộ giúp ca ca tìm lại công đạo, đi!”
“Chậm đã!” Hứa phu nhân lại dừng một chút, thấp giọng nói: “Đừng đi Hình Bộ, trước mắt Hình Bộ đều là người của Thái Tử, bọn họ sao có thể tận tâm giúp Hứa gia làm việc? Các con đi phủ Kinh Triệu! Tìm Lục Yến!”
Hứa Tứ Nương, Hứa Ý Thanh gật đầu nghe theo, sau đó đi thẳng đến phường Quang Đức, xuống xe ngựa, hai vị cô nương nhấc váy chạy hai bước, cầm lấy mộc chùy đánh trống đòi minh oan.
Lục Yến ngồi phía trên công đường, như không có việc gì nói: “Hai người các ngươi kích trống rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hứa Ý Thanh dồn nén cảm xúc, chưa nói đã rơi lệ, nức nở nói: “Ca ca nhà ta hôm qua bị người kéo đến phụ cận Khúc Giang tập kích, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, thỉnh Lục đại nhân mau chóng tróc nã mấy kẻ ác đồ này đi!”
Lục Yến xoay chuyển nhẫn ban chỉ trên tay, thấp giọng nói: “Vậy mời Hứa cô nương đem hết mọi chuyện xảy ra tinh tế nói lại một lần.”
Hứa Ý Thanh than thở khóc lóc, kể ra thời gian Hứa Uy bị mang về, thương thế, cùng với được người phát hiện như thế nào, từ đầu tới đuôi công đạo một hồi, cuối cùng nói: “Kẻ bắt cóc kia rất kiêu ngạo, thế nhưng ném ca ca nhà ta tới trước cổng lớn Hứa phủ!”
Lục Yến nhướn mày.
Đại công tử Hứa gia bị tập kích cũng không phải việc nhỏ, Hứa Ý Thanh vốn tưởng Lục Yến sẽ lập tức hạ lệnh toàn thành đuổi bắt phạm nhân, nào biết hắn lại đứng dậy nói với Tôn Húc: “Bản quan còn chuyện quan trọng tay, án này của Hứa gia liền giao cho Tôn đại nhân đi.”
Nghe vậy, Hứa Tứ Nương cả giận nói: “Huynh trưởng bị tập kích ngay ở Trường An, trước mắt tính mạng nguy kịch, đây chẳng lẽ chưa được tính là chuyện quan trọng?”
Lục Yến lạnh lùng cười, vẫn chưa giải thích nguyên do chỉ châm chọc nói, “Hứa Tứ cô nương cho rằng phủ Kinh Triệu là của Hứa gia nhà các người sao?”
Mặt Hứa Tứ Nương, Hứa Thất Nương đều hồng tới cổ.
Tôn Húc đi tới, cười nói: “Còn thỉnh Hứa cô nương lại đem mọi chuyện phát sinh hôm qua kể lại lần nữa.”
Bất đắc dĩ, Hứa Ý Thanh đành phải nhẫn nại nói hết mọi chuyện thêm lần nữa.
Quả thật, Tôn Húc là vị quan có tính tình tốt nhất ở phủ Kinh Triệu phủ, nhưng cố tình hôm nay tới lại chính là người Hứa gia.
Chuyện Hứa gia làm với Tôn gia dù không lan đến trên người Tôn Húc nhưng cũng đủ để Tôn Húc căm thù Hứa gia đến tận xương tuỷ.
Tôn Húc là lão bánh quẩy( láu cá) trong nha môn, chỉ là hỏi ước chừng đã trì hoãn một canh giờ, lăn qua lộn lại, cũng chỉ có mấy câu như vậy, “Bị đánh vào đâu?”
“Bị đánh thế nào?”
“Bên người Hứa đại công tử không có những người khác sao?”
“Uống rượu ở đâu?”
“Uống nhiều hay ít?”
“Uống cùng với ai?”
“Nhị vị cô nương có nhân chứng không?”
“Hứa đại công tử trước mắt thương thế thế nào?”
“……”
Càng hỏi càng nhiều, càng hỏi càng dài dòng, cố tình lại không thể nói hắn không đúng.
Hứa Ý Thanh nhận thấy được không đúng, liền lôi kéo Hứa Tứ Nương đi.
Hứa Tứ Nương nói: “Tiểu Thất muội đi nhanh như vậy làm gì, chúng ta thật vất vả mới nói rõ được sự tình mà.”
Hứa Ý Thanh nói: “A tỷ vẫn không nhận ra sao? Vị Tôn đại nhân kia căn bản là không tính toán tận tâm giúp chúng ta tra án! Hắn là người Tôn gia!”
Hứa Tứ Nương bừng tỉnh đại ngộ, tay nắm thành quyền, nói: “Ta nhớ rõ Đại Lý Tự thiếu khanh và nhị ca có quan hệ đồng liêu, đi, Hình Bộ không được vậy chúng ta tới Đại Lý Tự.”
Nhưng mà chờ tới Đại Lý Tự rồi bọn họ chỉ gặp được Đại Lý Tự Khanh Chu Thuật An.
Chu Thuật An nhìn hai vị quý nữ Hứa gia, ngón trỏ gõ lên bàn, chậm rãi nói: “Việc này không thuộc phạm vi quản lý của Đại Lý Tự, nhị vị vẫn nên đến phủ Kinh Triệu đi.”
Hứa Tứ Nương nắm chặt khăn tay, nói: “Chúng ta có thể gặp Mộ thiếu khanh một lần không?”
Chu Thuật An cười nhẹ, nói thẳng: “Hai vị vẫn nên về đi.”
Nói trắng ra là mặc kệ.
Lúc chạng vạng, Hứa Tứ Nương, Hứa Ý Thanh trở về Hứa gia.
Hứa Ý Thanh ủy khuất nói: “Đại Lý Tự cùng phủ Kinh Triệu căn bản là không để Hứa gia chúng ta vào trong mắt!”
Hứa phu nhân nhíu mày nói: “Sao có thể? Dù Hứa gia chúng ta và Tôn gia có hiềm khích nhưng chưa từng có va chạm gì với Lục Yến và Chu Thuật An! Này, này rốt cuộc là thế nào……”
Tả tướng giơ tay đặt mạnh ly lên bàn, thần sắc nặng nề, gằn từng chữ: “Ngày mai ta sẽ tiến cung thỉnh thánh nhân làm chủ!”
Có câu nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm, chuyện đại công tử Hứa gia bị người tập kích, ở nha môn lại vấp phải trắc trở, trời còn chưa sáng đã truyền khắp nơi, không ai là không biết.
Chiều hôm nặng nề, gió nhẹ diễn tấu khiến cành liễu ào ào rung động, mây đen góp thành từng tảng lớn lơ lửng giữa không trung, đưa tới một trận mưa to.
Lục Yến mới vừa hồi phủ đã bị trưởng công chúa kêu vào thư phòng.
Lục Yến chắp hai tay sau lưng đứng yên trước cửa, khóe miệng mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Mẫu thân tìm con có chuyện gì?”
Tĩnh An trưởng công chúa cười lạnh một tiếng, nhìn hắn nói: “Hiện giờ con làm việc là nửa phần cũng không che lấp như vậy sao?”.
Bình luận facebook