• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An (Vĩnh An Mộng 永安梦) (1 Viewer)

  • Chương 93

Khi đêm xuống, Lý Đệ rời khỏi phủ Ngụy Vương.

Lục hoàng tử nhắm mắt tĩnh tọa, bỗng nhiên có gã sai vặt tiến đến gõ cửa, “Vào đi.”
Gã sai vặt thấp giọng nói: “Nô tài vừa đi một chuyến tới Hứa gia, tình huống Hứa đại công tử không ổn cho lắm ạ.”
“Không ổn thế nào?”
Gã sai vặt muốn nói lại thôi.

“Mau nói!” Lục hoàng tử cả giận nói.

“Mệnh căn của Hứa đại công tử cũng bị đập trúng.......” Gã sai vặt hít sâu một hơi, nói, “Ngày sau, sợ là khó có con nối dõi.”
“Buồn cười!” Lục hoàng tử bực tức đứng dậy, “Chuẩn bị xe, ta muốn vào cung.”
Trong điện An Hoa khói nhẹ lượn lờ, Hứa hậu ngồi trên ghế làm từ gỗ đào sơn, một bên xoa huyệt Thái Dương, một bên nói: “Tới rồi sao?”
Lục hoàng tử nói: “Mẫu hậu, chuyện Hứa Uy thế nào rồi? Phụ hoàng nói thế nào?”
“Có thể thế nào?” Hứa hoàng hậu chậm rãi mở mắt ra: “Cữu cữu con hôm qua đi gặp bệ hạ, bệ hạ lại giao án này cho Hình Bộ, nhìn đi, việc này đến cuối cùng chỉ có thể đưa ra kẻ chết thay thôi.”
Lục hoàng tử cả giận nói: “Dưới gối Hứa Uy không con, ngày sau cũng không cần nghĩ thêm nữa.....!Việc này nếu không thể đưa ra một đáp án rõ ràng, Hứa gia về sau biết dừng chân ở kinh thành thế nào?”
“Vậy con có biết trước khi Hứa Uy bị tập kích đã gặp ai không?”
“Nhi tử nghe nói là Tam cô nương Thẩm gia.”
Đuôi lông mày Hứa hoàng hậu hơi chọn, lập tức nói, “Con nghe không được đầy đủ, nó không chỉ gặp được Thẩm Tam cô nương, còn gặp được trưởng công chúa.”
Lục hoàng tử ngạc nhiên.

Thông qua Tĩnh An trưởng công chúa lại nhớ tới thái độ của Lục Yến, Lục hoàng tử không khỏi nghi hoặc nói: “Ý của mẫu thân là......!Việc này không phải là Trường Bình hầu, mà là Lục gia làm? Không thể nào, nhi tử xếp nhiều nhãn tuyến ở kinh như vậy, chưa từng nghe qua Thẩm gia với Lục gia có giao tình gì! Cho dù trung gian có Tùy Ngọc, nhưng cô cô cũng không nên ra mặt mới phải.”
“Đây cũng là chỗ ta không hiểu rõ.

Chẳng qua con thử nghĩ theo hướng này đi, nếu việc này thật là Lục gia làm, vậy chỗ cữu cữu con cũng chỉ có thể nuốt việc này xuống bụng, thôi, việc này chờ Uy Nhi tỉnh lại rồi nói sau.” Hứa hoàng hậu xoa vai trái, nói: “Đông Cung bên kia gần đây không an phận, chuyện ngày mai con đã nói với Lý Đệ chưa?”
“Mẫu hậu yên tâm, ngày mai lâm triều, hắn sẽ tự thỉnh đi Dự Đông.” Lục hoàng tử cắn răng nói: “Ném một cái Hình Bộ, Công Bộ này tuyệt đối không thể bỏ được.”
Lục hoàng tử ho khan hai tiếng.

Hứa hoàng hậu nói: “Được rồi, con mới từ Lạc Dương trở về không lâu, trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Lũ lụt càng ngày càng nghiêm trọng, thánh nhân muốn chọn một người đảm nhiệm chức phòng lũ sử.

Hứa gia bên này triệu tập phụ tá thắp đèn đàm luận, Thái Tử bên kia cũng không nhàn rỗi, hiển nhiên đều vì buổi lâm triều ngày mai mà chuẩn bị.

Tối nay bóng đêm Trường An như đêm ánh trăng bị khuất lấp trên biển, vạn sóng ngàn gió chực chờ.

Chợ phía tây ầm ĩ, theo một loạt tiếng động lộc cộc thì đột nhiên im bặt.

Lục Yến khom lưng vào xe ngựa, Dương Tông đang chuẩn bị hỏi hắn có muốn tới chỗ tiểu phu nhân hay không lại nghe Lục Yến nói: “Đi Chu phủ.”
Tối nay Lục đại nhân giữa nhạc phụ tương lai với phu nhân tương lai, không chút do dự lựa chọn nhạc phụ.

******
Nguyên Khánh năm thứ mười bảy, ngày 28 tháng 7, giờ Mẹo một khắc.


Mặt trời treo cao, ban ngày sáng tỏ, thiên thự mênh mông xa xa.

Sương mù còn mờ mờ chưa tan hết.

Sương mù chưa tan hết, liễu rủ xuống tường cung.

Quan viên từ ngũ phẩm trở lên đi bộ tới ngoài điện Tuyên Chính, xếp thành hai hàng, Thành Nguyên đế thân mặc thường phục đi từ tẩm điện tới, nội thị hô to một tiếng khởi triều.

Thanh âm kiếm va vào ngọc bội vang lên theo từng tiếng bước, thân quan viên như lò ngự hương.

Quan viên trái phải lần lươt tiến vào trong điện, quan lại bắt đầu tấu sự.

Hồng ngự sử tay cầm sổ con bắt đầu tuyên đọc tình hình tai nạn gần đây, mỗi một câu nói tâm các quan viên lại càng thêm căng thẳng, thầm nói một tiếng không tốt.

Lần này Hoàng Hà phát sinh nạn lớn, không chỉ khiến Dự Đông, Ký Nam gặp khó khăn, hiện giờ đến Lỗ Tây Bắc cũng có phần lớn thổ địa bị bao phủ, cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là tài chính quốc gia không gánh nổi, mà thu hoạch sang năm cũng khỏi cần trông chờ nữa.

Hồng ngự sử khép lại sổ con.

Không được một lúc, Trung Thư Lệnh đứng bên trái bắt đầu sử dụng văn chương đi đầu chỉ trích Công Bộ không làm tròn trách nhiệm.

Tả tướng Hứa Bách Lâm trả lời lại một cách mỉa mai, đại ý chính là —— đừng có mắng Công Bộ, ngươi có năng lực thì ngươi tới làm đi.

Mau tới a!
Một đám cáo già trong mắt bốc lên liệt hỏa hừng hực.

Thực mau, môn hạ của Thái Tử ngự sử đại phu Hồng Thừa, Binh Bộ thượng thư Trịnh Vĩnh cùng Lục hoàng tử liền bắt đầu ngươi tới ta đi nói móc cùng châm chọc.

Mặt ngoài nói nói cười cười, kỳ thật mỗi câu đều đâm thẳng vào tâm.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, hôm nay lâm triều lại biến thành Thái Tử cùng Ngụy Vương đánh cờ.

Người không liên quan co đầu rụt cổ ngắm mặt đất, yên lặng đếm canh giờ hạ triều.

Sắc mặt Thành Nguyên đế xanh mét, cầm tấu chương trong tay đập mạnh lên bàn, phát ra một tiếng “Rầm”.

“Bá tánh Tấn triều ta bên ngoài đang phải chịu khổ chịu nạn, trẫm lo lắng sốt ruột không thôi, vô số đêm khó ngủ, các ngươi lại chỉ biết khản cố la hét, rường cột nước nhà của trẫm a, ngoại trừ nói mấy được mấy lời lý lẽ xuông, còn có thể làm gì!”
Hoàng đế giận dữ, khí lạnh lan tràn khắp điện, mọi người lập tức rùng mình, trong điện lặng ngắt như tờ.

Đúng lúc này, Lý Đệ tiến lên một bước nói, “Thần nguyện tới Dự Đông trị thủy.”
Lông mày Thành Nguyên đế chọn nhẹ, “Ồ? Lý thị lang có kế sách gì?”
“Thần cho rằng, trị thủy nên lấy việc tu sửa đê điều làm trọng.”
Vừa nghe lại là tu sửa đê, sắc mặt Thành Nguyên đế không khỏi đạm xuống.


Mỗi người đều nói với ông là tu sửa đê, Lại Bộ phát bạc sửa đê còn ít sao? Hiệu quả đâu? Tu rồi sụp, sụp lại tu, không khác gì cái động không đáy.

Thành Nguyên đế không tỏ ý kiến, mắt lạnh nhìn quần thần.

Thái Tử điện hạ tiến lên một bước nói: “Nhi thần có một vật muốn giao cho phụ hoàng.”
Thành Nguyên đế nhàn nhạt nói: “Vật gì?”
Thái Tử nói: “Hai ngày trước nhi thần từng đi một chuyến đến ngục Đại Lý Tự, gặp được tội thần Thẩm Văn Kỳ.

Thẩm Văn Kỳ biết rõ bản thân nghiệp chướng nặng nề, không có mặt mũi nào diện thánh, liền nhờ cậy nhi thần đưa hai quyển sách này trình cho bệ hạ, một quyển là toàn lãm phòng lũ, một quyển là nhị hà tầm nhìn hạn hẹp.”
Hồng ngự sử tiếp lời, “Phòng lũ toàn lãm.......!nhị hà tầm nhìn hạn hẹp.......!Hai quyển sách này thần chưa từng nghe qua.”
Thái Tử đáp: “Hai quyển sách này đều là tội thần Thẩm Văn Kỳ ở ngục trung biên soạn, bổn cung cũng chưa từng đọc qua.”
Hai chữ tội thần, Thái Tử cắn rất nặng.

Giọng nói vừa dứt, ánh mắt Lục hoàng tử cùng tả tướng Hứa Bách Lâm không khỏi căng thẳng.

Thành Nguyên đế tiếp nhận, cúi đầu lật xem.

Nhìn trong điện toàn mấy phế vật chỉ biết cuồng ngôn lại nhìn hai quyển sách trong tay, nếu nói trong lòng không có chút dao động thì tất nhiên là giả.

Từng câu từng chữ này nói là tâm huyết cả đời cũng không quá.

Tâm chân thành hiện rõ trên mặt giấy, chọc đến khiến ngón tay hoàng đế run rẩy.

Lục Yến giương mắt liền biết, hành động này Thái Tử tất đã chạm tới tâm của hoàng đế.

Nếu nói sự phẫn nộ của dân chúng Dự Đông là một trận hoả hoạn, vậy hai quyển sách Thẩm Văn Kỳ mà Thái tử đưa tới cùng “Thiên sư” chính là củi đốt khiến lửa càng vượng.

Thời cơ trước mắt vừa vặn, Lục Yến bước sang phải một bước, trầm giọng nói: “Thần nhớ rõ, Nguyên Khánh năm thứ mười bốn, đê Hoàng Hà cũng từng vỡ một lần, Thẩm Văn Kỳ lấy vãn lưu chi sách trị thủy, hiệu quả rất tốt, lần này lưu vực Hoàng Hà liên tiếp chịu khổ, duy chỉ có phần đê này không có việc gì.

Trước mắt khó mà an ủi sự phẫn nộ của dân chúng, nhân tâm hoảng sợ, thần đề nghị, không bằng để Thẩm Văn Kỳ tạm nhậm phòng lũ sử tiến đến sửa trị, chống lại lũ lụt.”
Nói năng có khí phách, trong lòng mọi người ồ lên.

Không thể không nói, những môn hạ của Lục hoàng tử và Thái Tử không thể so sánh với Lục Yến.

Kinh Triệu phủ Doãn trực do bệ hạ trực tiếp quản hạt, nếu thật sự muốn nói về phe phái tranh trữ, căn bản là không đứng vào bất cứ phe nào.

Sắc mặt Lý Đệ và Hứa Bách Lâm trở nên vô cùng khó coi.

Lục gia sẽ đề nghị Thẩm Văn Kỳ xuất đầu, điều này căn bản không nằm trong phán đoán ban đầu của bọn họ!

Hứa Bách Lâm nheo ánh mắt.

Môn hạ Thái Thường Thừa của Lục hoàng tử lập tức nói: “Thẩm Văn Kỳ tuy có công nhưng cũng phải nghĩ lại vì sao hắn bị bỏ tù chứ nhỉ? Thành Tây Cừ sụp xuống, chết không biết bao nhiêu bá tánh! Hắn rốt cuộc là thân mang trọng tội! Thần cho rằng không thể!”
Thái Thường Thừa vừa nói xong, hướng gió hiển nhiên lại thay đổi một chút.

Hai bên tranh chấp không ngừng, Thành Nguyên đế dùng ngón cái vuốt ve nhẫn ban chỉ, nặng nề nói: “Chúng ái khanh nghĩ sao?”
Hộ Bộ thị lang Tùy Ngọc dẫn đầu bước sang phải một bước nói: “Thần cho rằng, Thẩm Văn Kỳ tuy thân mang trọng tội, nhưng hắn cũng là bá tánh Đại Tấn.

Thân là bá tánh Đại Tấn, nếu đã có tài trị thủy, triều đình gặp nạn, theo lý nên được triệu.”
Nghe bốn chữ thân mang trọng tội, trong lòng Hứa Bách Lâm trầm xuống.

Tội của Thẩm Văn Kỳ là thánh nhân miệng vàng lời ngọc định ra, muốn lật lại bản án, vậy không khác gì đi giật râu lão hổ! Nhưng nếu là lập công chuộc tội, vậy sẽ dễ dàng nhiều......!
Tùy Ngọc vừa thốt lên xong, không ít quan lại liền thay đổi sắc mặt.

Hôm nay là sao?!
Một người rồi đến hai người, chẳng lẽ......!Thật sự muốn đưa Thẩm Văn Kỳ từ ngục Đại Lý Tự ra mới chịu sao?
Mọi người đang cẩn trọng quan sát, kinh triệu thiếu doãn Tôn Húc bước ra một bước, không nhanh không chậm nói: “Lời Tùy thị lang nói có tình có lí, thần tán thành.”
Mạnh Duy theo sát đi lên, nói: “Thần cũng tán thành.”
Mắt nhìn, Lục Đình, Lục Diệp phủ Trấn Quốc công cũng sôi nổi bước ra khỏi hàng, cùng kêu lên nói: “Thần, tán thành.”
Trường Bình hầu bước sang trái một bước nói: “Thần cũng tán thành.”
Có người đi đầu, người theo sau cũng càng nhiều.

Những con cháu thế gia giao hảo với phủ Trấn Quốc công và Tuyên Bình hầu đều sôi nổi bước ra khỏi hàng.

Lý Đệ nắm chặt nắm tay, sắc mặt vân đạm phong khinh dần dần da biến đổi.

Mí mắt phải của tả tướng kinh hoàng không ngừng, đang muốn mở miệng, chỉ thấy Đại Lý Tự Khanh Chu Thuật An cũng bước sang phải một bước, rành mạch nói: “Thần cũng tán thành.”
Chu Thuật An ở kinh thành tuy không có căn cơ là thế gia đại tộc, nhưng hắn đi lên từ thân phận nghèo hèn, danh vọng không ai không biết.

Một khi hắn mở miệng, không chỉ chúng quan viên của Đại Lý Tự cùng nhau ra tiếng phụ họa, mà càng dẫn theo không ít thanh lưu trong triều cũng mở miệng nói hai chữ tán thành.

Nguyên nhân Thẩm Văn Kỳ bị bỏ tù, trong lòng ai cũng đều hiểu rõ.

Thấy vậy, hốc mắt Thái Tử không khỏi đỏ lên.

Thẩm Văn Kỳ làm công chính của Thái Tử, cũng từng làm chiêm sự cho Thái Tử, phụ tá hắn suốt bảy năm ốm yếu.

Tháng mười năm trước hắn hộ không được y, không bảo vệ được một nhà Thẩm gia, lòng hắn đã mang nặng áy náy, hôm nay, hắn tuyệt sẽ không giẫm lên vết xe đổ.

Thái Tử ngước mắt, kiên định nói: “Nhi thần tán thành.”
Thái Tử đã mở miệng, Hồng ngự sử, Binh Bộ thượng thư, Hình Bộ thượng thư, Hình Bộ thị lang, môn sinh của Thái Tử cũng liền đứng ra.

Xu thế nghiêng về một bên dần dần hiện rõ, có ít tiểu quan không quen nhìn Hứa gia cũng sôi nổi khom lưng.

Hai chữ tán thành một tiếng nối tiếp một tiếng, quanh quẩn trong nội điện Tuyên Chính Điện......!
Thành Nguyên đế nhìn hai quyển sách trong tay, thở ra một hơi, tựa như hạ quyết định nói: “Tuyên Thẩm Văn Kỳ tiến điện.”
Chu Thuật An cho Mộ thiếu khanh một ánh mắt, “Hồi Đại Lý Tự ngục, mau.” Mộ thiếu khanh gật đầu.

Sau nửa canh giờ, đại môn Tuyên Chính Điện chậm rãi mở ra, Thẩm Văn Kỳ trong đủ loại chuyên chú của quan viên chậm rãi đi tới.


Hồi tưởng lại mỹ mạo Thẩm gia nữ liền có thể đoán ra Thẩm Văn Kỳ năm đó cũng khiến không ít tiểu nương tử ở Trường An khuynh tâm, nói là dung mạo tựa Phan An cũng không quá.

Tù phục màu xám cũ nát bất kham, mười tháng chịu phạt trong lao ngục khiến tóc ở thái dương y chuyển sang màu trắng, hai mắt đã từng khí phách hăng hái cũng trở nên mỏi mệt, vẩn đục.

Phong thái ngày xưa đã sớm không còn nữa.

Duy độc chỉ một thân khí khái là không thay đổi.

Dáng vẻ y đi vào đại điện mười năm như một.

Trung can nghĩa đảm, chưa từng thay đổi.

Y quỳ giữa trung tâm đại điện, duỗi thẳng lưng, chậm rãi nói: “Tội thần Thẩm Văn Kỳ bái kiến bệ hạ.”
Ánh mắt Thành Nguyên đế hơi dao động, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, một lúc lâu mới nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ bệ hạ.”
“Trước mắt Dự Đông, Lỗ Tây, Ký Nam, Tô Bắc đang tràn ngập trong hồng thủy, thuỷ vận nam bắc cũng hoàn toàn tê liệt, ngươi thấy thế nào?” Dứt lời, Thành Nguyên đế đưa sổ con trong tay cho nội thị, “Đưa cho hắn xem.”
Thành Nguyên đế nói vô cùng tự nhiên, dường như Thẩm Văn Kỳ vẫn là Vân Dương hầu giống như ngày xưa.

Tình huống đại khái Thái Tử đã kỹ càng tỉ mỉ nói qua, nhưng Thẩm Văn Kỳ vẫn cẩn thận nhìn lại một lần.

Tiếng hít thở bốn phía đều như ngừng lại.

Giây lát, Thẩm Văn Kỳ ngẩng đầu nói: “Hồi bẩm bệ hạ, nếu muốn trị thủy, vẫn nên lấy đê làm trọng, nhưng mà hoặc sơ, hoặc súc, hay muốn nhập gia tuỳ tục, theo kiến giải vụng về của tội thần, lũ lụt lần này nghiêm trọng như thế còn do một vấn đề quan trọng.”
Thẩm Văn Kỳ nặng nề ho khan vài tiếng, nói: “Còn sửa đê cũng chỉ là trị ngọn mà không trị gốc, bởi vì vấn đề này căn bản không nằm ở đê, mà ở sa.

Chỉ có ngăn cản bùn sa chảy về mới là cách trị thủy ổn thoả nhất.”
“Trong lòng đã có quyết sách?”
“Đúng vậy.” Thẩm Văn Kỳ nói.

Thành Nguyên đế như suy tư gì gật gật đầu, “Tình hình tai nạn khẩn cấp, trẫm mệnh ngươi làm phòng lũ sử, ngày mai khởi hành, sớm chút trở về.”
“Thần lãnh chỉ.”
Nghe mà xem, phòng lũ sử, cũng không có hai chữ đại lý.

Lý Đệ không ngừng nuốt nước miếng.

Thái Thường Thừa lại nói: “Bệ hạ! Năm trước thành Tây Cừ sụp xuống, thuỷ vận đổ nát, hoa màu bị cuốn trôi, nếu lại thêm lần nữa.......”
“Đủ rồi!” Thành Nguyên đế ngắt lời hắn, không nhanh không chậm nói: “Được việc không nói, toại sự không gián, chuyện cũ sẽ bỏ qua.” Thành sự không cần phải nói, chuyện quá khứ cũng chớ truy cứu.

“Bệ hạ!” Hứa Bách Lâm cũng nói.

“Bệ hạ điều này không hợp lễ nghĩa.” Lễ Bộ thị lang nói.

Thành Nguyên đế dùng ngón tay chọc hai quyển sách, cắn răng nói: “Ngươi viết trẫm hai cuốn phòng lũ toàn lãm, trẫm lập tức giao chức phòng lũ sử này cho ngươi làm!”
Lễ Bộ thị lang cúi đầu nói: “Bệ hạ bớt giận.”
Một tiếng tan triều, quần thần bừng tỉnh đại ngộ, Thẩm gia, thịt cá nằm trên thớt kia, rốt cuộc...!
Sống lại..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom