Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 343: LÀ TRẢ THÙ, HAY HƯỞNG THỤ?
Trong căn phòng rất yên tĩnh.
Dường như chỉ dư lại tiếng tim đập của Cố Vị Y, đang đập thình thịch!
Cô ta đang chờ đợi, kích động chờ đợi, chờ đợi bản thân được Mộ Tu Kiệt sủng hạnh!
Cô ta thậm chí không ngừng tăng thêm lực đạo của mình, muốn đem tay của Mộ Tu Kiệt đặt lên trên người mình.
Nhưng, tại sao dừng lại? Sao không kéo được Cố Vị Y hơi mở mắt ra, có chút nghi hoặc nhìn anh: “Tu Kiệt…”
Tay của anh dừng ở trên người mình, còn chưa có chạm đến cô ta, gần như vậy rồi!
Nhưng không kéo được!
Anh đang từ chối!
Tại sao?
Mặt mày Mộ Tu Kiệt không có biểu cảm gì, thu tay của mình lại.
Ngón tay của Cố Vị Y, chỉ có thể chạm vào không khí.
Cô ta sững người nhìn anh, đáy mắt bỗng trào ra nước mắt, đáng thương vô cùng.
“Tu Kiệt, anh đã đồng ý với bà nội, sau này…”
“Muốn cái gì?” Mộ Tu Kiệt xoay người đi đến trước tủ rượu, lấy một chai rượu vang cho mình: “Muốn cái gì thì đi tìm Lâm Duệ.”
Bởi vì đã đồng ý, cho nên, ở trong phạm vi năng lực và nguyên tắc, anh sẽ thỏa mãn tất cả những gì cô ta muốn.
Cố Vị Y trong khoảng thời gian này, ở bên cạnh anh thật ra nhận được phong quang, muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Những thứ cô ta luôn muốn nhất, từ đầu đến cuối anh không nguyện ý cho, con người của anh, trái tim của anh.
“Tu Kiệt…”
“Đã muộn rồi, mới trở về.” Giọng nói của Mộ Tu Kiệt rất nhạt, nhưng lại rất có lực chấn nhiếp.
Anh cầm áo choàng tắm, đi vào phòng tắm.
Thấy cửa phòng tắm bị anh vô tình đóng lại, Cố Vị Y căn môi, một bụng uất ức.
Vừa rồi, rõ ràng có thể cảm nhận được hơi thở của anh thay đổi rồi, anh đối với cô ta không phải không có cảm giác.
Nhưng tại sao, anh không nguyện ý muốn cô ta?
Lẽ nào, là vì hai người còn chưa có đính hôn, anh không muốn khi dễ cô ta?
Nhưng anh trước nay không mở miệng nhắc đến chuyện đính hôn, cứ đợi như vậy, còn phải đợi đến khi nào?
Lúc này, Lâm Duệ vừa hay đến gõ cửa.
Cố Vị Y đi tới, mở cửa phòng ra.
Nhìn thấy đã muộn như vậy, Cố Vị Y vậy mà còn ở trong phòng của Mộ Tu Kiệt, Lâm Duệ hơi sững người, sau đó nói: “Cô Cố, vé máy bay đã đặt xong rồi.”
Trong phòng không có bóng dáng của cậu cả, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, rất rõ ràng, cậu cả đang tắm.
Người phụ nữ này, nửa đêm canh ba không ngủ, lại muốn đến câu dẫn cậu cả! Thật sự không ra sao mà!
Sắc mặt của Lâm Duệ đanh lại, nghiêm túc nói: “Cô Cố, muộn như vậy rồi, cậu cả cần nghỉ ngơi, xin hãy trở về phòng của mình, đừng làm phiền cậu cả!”
Anh ta đứng ở cửa phòng, nhìn cô ta, ý tứ này chính là, cô ta không đi, anh ta cũng sẽ không rời khỏi.
Cố Vị Y thật sự hận không thể tát cho anh ta một cái!
Lâm Duệ này thật sự có bệnh! Cố Cơ Uyển đã rời khỏi lâu như vậy rồi, anh ta vậy mà còn đứng về phía Cố Cơ Uyển, có phải bị điên rồi không?
Anh ta tưởng Cố Cơ Uyển còn có cơ hội quay lại hay sao!
Không có, một chút cũng không có! Anh ta vẫn không muốn chấp nhận hiện thực!
“Căn phòng này, sớm muộn sẽ trở thành phòng của tôi!” Cố Vị Y hừ lạnh, đi ra khỏi phòng của Mộ Tu Kiệt.
Cằm hất cao, ưỡn ngực, kiêu ngạo giống như một con khổng tước!
Lâm Duệ không hề tức giận, thậm chí môi nhếch lên, cười nhạt với bóng lưng của cô ta.
“Nếu cô Cố thích phòng của cậu cả như vậy, vậy tôi sẽ đề xuất với cậu cả, xin cậu chủ nhường căn phòng này cho cô.”
“Anh…” Cố Vị Y đột nhiên quay đầu, trừng mắt với Lâm Duệ.
Ý cười trên gương mặt đó, cô ta rất muốn xé nát!
Nhưng bây giờ, vẫn không phải lúc!
Tên khốn này ở bên cạnh Mộ Tu Kiệt, địa vị quá quan trọng, cho dù cô ta dùng thủ đoạn hãm hại, cậu cả Mộ đối với anh ta cũng không có chút nghi ngờ.
Nhưng cô ta sao có thể cho phép người như thế này, cứ luôn ở bên cạnh Mộ Tu Kiệt, đối đầu với mình được chứ?
Cô ta nheo mắt, hung hăng lườm Lâm Duệ.
Rồi sẽ có một ngày, cô ta sẽ khiến anh ta giống như Cố Cơ Uyển mà anh ta trung thành, ở bên cạnh Mộ Tu Kiệt biến mất sạch sẽ!
Chờ mà xem!
Lâm Duệ thật ra không muốn đối đầu với cô ta, dù sao, đây là một chuyện vô cùng nhàm chán.
Nhưng, cô ta tối nay ăn mặc ***y như vậy, muốn ở lại trong phòng của cậu cả, làm chuyện chút chuyện không thể thấy ánh sáng, anh ta nhìn không thuận mắt!
Loại tâm cơ này, cậu cả nếu như thật sư ở bên cô ta, Lâm Duệ anh ta là người đầu thứ nhất không phục!
Tâm tư độc ác, đạo đức giả!
Nếu không phải cậu cả đã đáp ứng bà cụ đã mất, phải chăm sóc cô ta cả đời, cô ta tưởng dựa vào chính mình, thật sự có cơ hội ở bên cạnh cậu cả sao?
Quả thật, không tự lượng sức mình!
Thấy Cố Vị Y về phòng của mình, đóng cửa lại, Lâm Duệ mới thu hồi ánh mắt.
Nhìn quanh căn phòng, cậu cả vẫn ở trong phòng tắm chưa có ra ngoài.
Lâm Duệ thở khẽ một hơi, tâm trạng thật sự có chút phiền muộn, khoảng thời gian này cậu cả sống thật quá vất vả.
Mà gân đây…
Tiếp tục như thế này, cũng không biết là tốt hay xấu.
Nhưng anh ta không ngăn cản được, cũng không biết có nên ngăn cản hay không.
Ít nhất, còn có qua lại, không phải sao?
Mặc dù, qua lại như thế, quá tàn nhẫn, cũng quá… đáng sợ!
Cuối cùng, Lâm Duệ vẫn đóng cửa phòng của Mộ Tu Kiệt lại, không một tiếng động rời khỏi!
Mộ Tu Kiệt khi bước ra, trong phòng đã yên tĩnh trở lại.
Sắp 3 giờ sáng.
Nằm trên giường, lại không có chút buồn ngủ.
Trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh đó, từ đầu đến cuối đều là bộ dạng Cố Cơ Uyển ở dưới thân anh ấn nhẫn rơi nước mắt.
Cơ thể yếu ớt đó, dưới sự cưỡng ép của anh, không ngừng run rẩy.
Rõ ràng sợ hãi muốn chết, lại muốn cắn chặt môi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng đến cuối cùng, cuối cùng bị anh khi dễ đến mức khóc lóc.
Mộ Tu Kiệt nhắm mắt, vậy mà đã không ra được, rốt cuộc là đang báo thù, hay đang hưởng thụ.
Nhưng, đứa con đáng thương đó của anh, cũng không có cơ hội đến thế giới này nữa…
Khi mở mắt lần nữa, đáy mắt của Mộ Tu Kiệt lại không có nửa điểm lưu luyến.
Có, chỉ là dã tính khát máu như loài sói, và, hận ý sâu đậm…
Cố Cơ Uyển khi tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau.
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào bình hoa thủy tinh ở cách đó không xa, ánh sáng khúc xạ, chiếu vào mắt cô nên có hơi đau.
Cô nhíu mày, dân dân mở mắt ra.
Bên cạnh giống như còn có một người, cảm giác ấm nóng, cảm giác đụng chạm cẩn thận, khiến cô bỗng chốc tỉnh táo lại.
Ngẩng đầu nhìn, gương mặt hoàn mỹ của cậu hai Giang đập vào mắt cô.
Đây vẫn là lần đầu tiên Cố Cơ Uyển cùng anh ta cùng ở trên một chiếc giường tỉnh lại.
Khoảng cách gần như vậy, không cẩn thận nhìn thấy lông mi cong dài của anh ta cụp xuống, khoảnh khắc này, trong lòng vẫn không nhịn được mà hơi gợn sóng.
Càng khiến cô đỏ mặt hơn, áo sơ mi của anh ta không biết từ khi nào cúc áo mở ra, cổ áo phanh rộng, cơ ngực gợi cảm, ậy mà phơi bày hoàn bộ trước mắt cô.
Ngủ một giấc, bi thương tối qua bị cưỡng ép đè xuống, mới sáng đã để cô nhìn thấy mỹ nam bán nude, suýt nữa câu dẫn hồn phách của cô đi mất.
Cố Cơ Uyển khẽ hít một hơi khí lạnh, đang định nghĩ cách rút ra khỏi trong lòng anh.
Không ngờ, anh chàng đẹp trai vốn còn đang ngủ say đột nhiên duỗi tay, không chút cảm giác kéo cô lại.
Anh ta lật người, đè lên người cô, hơi thở bỗng chốc rối loạn: “Mới sáng ra, muốn câu dẫn anh?”
Dường như chỉ dư lại tiếng tim đập của Cố Vị Y, đang đập thình thịch!
Cô ta đang chờ đợi, kích động chờ đợi, chờ đợi bản thân được Mộ Tu Kiệt sủng hạnh!
Cô ta thậm chí không ngừng tăng thêm lực đạo của mình, muốn đem tay của Mộ Tu Kiệt đặt lên trên người mình.
Nhưng, tại sao dừng lại? Sao không kéo được Cố Vị Y hơi mở mắt ra, có chút nghi hoặc nhìn anh: “Tu Kiệt…”
Tay của anh dừng ở trên người mình, còn chưa có chạm đến cô ta, gần như vậy rồi!
Nhưng không kéo được!
Anh đang từ chối!
Tại sao?
Mặt mày Mộ Tu Kiệt không có biểu cảm gì, thu tay của mình lại.
Ngón tay của Cố Vị Y, chỉ có thể chạm vào không khí.
Cô ta sững người nhìn anh, đáy mắt bỗng trào ra nước mắt, đáng thương vô cùng.
“Tu Kiệt, anh đã đồng ý với bà nội, sau này…”
“Muốn cái gì?” Mộ Tu Kiệt xoay người đi đến trước tủ rượu, lấy một chai rượu vang cho mình: “Muốn cái gì thì đi tìm Lâm Duệ.”
Bởi vì đã đồng ý, cho nên, ở trong phạm vi năng lực và nguyên tắc, anh sẽ thỏa mãn tất cả những gì cô ta muốn.
Cố Vị Y trong khoảng thời gian này, ở bên cạnh anh thật ra nhận được phong quang, muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Những thứ cô ta luôn muốn nhất, từ đầu đến cuối anh không nguyện ý cho, con người của anh, trái tim của anh.
“Tu Kiệt…”
“Đã muộn rồi, mới trở về.” Giọng nói của Mộ Tu Kiệt rất nhạt, nhưng lại rất có lực chấn nhiếp.
Anh cầm áo choàng tắm, đi vào phòng tắm.
Thấy cửa phòng tắm bị anh vô tình đóng lại, Cố Vị Y căn môi, một bụng uất ức.
Vừa rồi, rõ ràng có thể cảm nhận được hơi thở của anh thay đổi rồi, anh đối với cô ta không phải không có cảm giác.
Nhưng tại sao, anh không nguyện ý muốn cô ta?
Lẽ nào, là vì hai người còn chưa có đính hôn, anh không muốn khi dễ cô ta?
Nhưng anh trước nay không mở miệng nhắc đến chuyện đính hôn, cứ đợi như vậy, còn phải đợi đến khi nào?
Lúc này, Lâm Duệ vừa hay đến gõ cửa.
Cố Vị Y đi tới, mở cửa phòng ra.
Nhìn thấy đã muộn như vậy, Cố Vị Y vậy mà còn ở trong phòng của Mộ Tu Kiệt, Lâm Duệ hơi sững người, sau đó nói: “Cô Cố, vé máy bay đã đặt xong rồi.”
Trong phòng không có bóng dáng của cậu cả, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, rất rõ ràng, cậu cả đang tắm.
Người phụ nữ này, nửa đêm canh ba không ngủ, lại muốn đến câu dẫn cậu cả! Thật sự không ra sao mà!
Sắc mặt của Lâm Duệ đanh lại, nghiêm túc nói: “Cô Cố, muộn như vậy rồi, cậu cả cần nghỉ ngơi, xin hãy trở về phòng của mình, đừng làm phiền cậu cả!”
Anh ta đứng ở cửa phòng, nhìn cô ta, ý tứ này chính là, cô ta không đi, anh ta cũng sẽ không rời khỏi.
Cố Vị Y thật sự hận không thể tát cho anh ta một cái!
Lâm Duệ này thật sự có bệnh! Cố Cơ Uyển đã rời khỏi lâu như vậy rồi, anh ta vậy mà còn đứng về phía Cố Cơ Uyển, có phải bị điên rồi không?
Anh ta tưởng Cố Cơ Uyển còn có cơ hội quay lại hay sao!
Không có, một chút cũng không có! Anh ta vẫn không muốn chấp nhận hiện thực!
“Căn phòng này, sớm muộn sẽ trở thành phòng của tôi!” Cố Vị Y hừ lạnh, đi ra khỏi phòng của Mộ Tu Kiệt.
Cằm hất cao, ưỡn ngực, kiêu ngạo giống như một con khổng tước!
Lâm Duệ không hề tức giận, thậm chí môi nhếch lên, cười nhạt với bóng lưng của cô ta.
“Nếu cô Cố thích phòng của cậu cả như vậy, vậy tôi sẽ đề xuất với cậu cả, xin cậu chủ nhường căn phòng này cho cô.”
“Anh…” Cố Vị Y đột nhiên quay đầu, trừng mắt với Lâm Duệ.
Ý cười trên gương mặt đó, cô ta rất muốn xé nát!
Nhưng bây giờ, vẫn không phải lúc!
Tên khốn này ở bên cạnh Mộ Tu Kiệt, địa vị quá quan trọng, cho dù cô ta dùng thủ đoạn hãm hại, cậu cả Mộ đối với anh ta cũng không có chút nghi ngờ.
Nhưng cô ta sao có thể cho phép người như thế này, cứ luôn ở bên cạnh Mộ Tu Kiệt, đối đầu với mình được chứ?
Cô ta nheo mắt, hung hăng lườm Lâm Duệ.
Rồi sẽ có một ngày, cô ta sẽ khiến anh ta giống như Cố Cơ Uyển mà anh ta trung thành, ở bên cạnh Mộ Tu Kiệt biến mất sạch sẽ!
Chờ mà xem!
Lâm Duệ thật ra không muốn đối đầu với cô ta, dù sao, đây là một chuyện vô cùng nhàm chán.
Nhưng, cô ta tối nay ăn mặc ***y như vậy, muốn ở lại trong phòng của cậu cả, làm chuyện chút chuyện không thể thấy ánh sáng, anh ta nhìn không thuận mắt!
Loại tâm cơ này, cậu cả nếu như thật sư ở bên cô ta, Lâm Duệ anh ta là người đầu thứ nhất không phục!
Tâm tư độc ác, đạo đức giả!
Nếu không phải cậu cả đã đáp ứng bà cụ đã mất, phải chăm sóc cô ta cả đời, cô ta tưởng dựa vào chính mình, thật sự có cơ hội ở bên cạnh cậu cả sao?
Quả thật, không tự lượng sức mình!
Thấy Cố Vị Y về phòng của mình, đóng cửa lại, Lâm Duệ mới thu hồi ánh mắt.
Nhìn quanh căn phòng, cậu cả vẫn ở trong phòng tắm chưa có ra ngoài.
Lâm Duệ thở khẽ một hơi, tâm trạng thật sự có chút phiền muộn, khoảng thời gian này cậu cả sống thật quá vất vả.
Mà gân đây…
Tiếp tục như thế này, cũng không biết là tốt hay xấu.
Nhưng anh ta không ngăn cản được, cũng không biết có nên ngăn cản hay không.
Ít nhất, còn có qua lại, không phải sao?
Mặc dù, qua lại như thế, quá tàn nhẫn, cũng quá… đáng sợ!
Cuối cùng, Lâm Duệ vẫn đóng cửa phòng của Mộ Tu Kiệt lại, không một tiếng động rời khỏi!
Mộ Tu Kiệt khi bước ra, trong phòng đã yên tĩnh trở lại.
Sắp 3 giờ sáng.
Nằm trên giường, lại không có chút buồn ngủ.
Trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh đó, từ đầu đến cuối đều là bộ dạng Cố Cơ Uyển ở dưới thân anh ấn nhẫn rơi nước mắt.
Cơ thể yếu ớt đó, dưới sự cưỡng ép của anh, không ngừng run rẩy.
Rõ ràng sợ hãi muốn chết, lại muốn cắn chặt môi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng đến cuối cùng, cuối cùng bị anh khi dễ đến mức khóc lóc.
Mộ Tu Kiệt nhắm mắt, vậy mà đã không ra được, rốt cuộc là đang báo thù, hay đang hưởng thụ.
Nhưng, đứa con đáng thương đó của anh, cũng không có cơ hội đến thế giới này nữa…
Khi mở mắt lần nữa, đáy mắt của Mộ Tu Kiệt lại không có nửa điểm lưu luyến.
Có, chỉ là dã tính khát máu như loài sói, và, hận ý sâu đậm…
Cố Cơ Uyển khi tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau.
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào bình hoa thủy tinh ở cách đó không xa, ánh sáng khúc xạ, chiếu vào mắt cô nên có hơi đau.
Cô nhíu mày, dân dân mở mắt ra.
Bên cạnh giống như còn có một người, cảm giác ấm nóng, cảm giác đụng chạm cẩn thận, khiến cô bỗng chốc tỉnh táo lại.
Ngẩng đầu nhìn, gương mặt hoàn mỹ của cậu hai Giang đập vào mắt cô.
Đây vẫn là lần đầu tiên Cố Cơ Uyển cùng anh ta cùng ở trên một chiếc giường tỉnh lại.
Khoảng cách gần như vậy, không cẩn thận nhìn thấy lông mi cong dài của anh ta cụp xuống, khoảnh khắc này, trong lòng vẫn không nhịn được mà hơi gợn sóng.
Càng khiến cô đỏ mặt hơn, áo sơ mi của anh ta không biết từ khi nào cúc áo mở ra, cổ áo phanh rộng, cơ ngực gợi cảm, ậy mà phơi bày hoàn bộ trước mắt cô.
Ngủ một giấc, bi thương tối qua bị cưỡng ép đè xuống, mới sáng đã để cô nhìn thấy mỹ nam bán nude, suýt nữa câu dẫn hồn phách của cô đi mất.
Cố Cơ Uyển khẽ hít một hơi khí lạnh, đang định nghĩ cách rút ra khỏi trong lòng anh.
Không ngờ, anh chàng đẹp trai vốn còn đang ngủ say đột nhiên duỗi tay, không chút cảm giác kéo cô lại.
Anh ta lật người, đè lên người cô, hơi thở bỗng chốc rối loạn: “Mới sáng ra, muốn câu dẫn anh?”
Bình luận facebook