Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 427: ĐỀU LÀ VÌ ANH
Cố Thư Lan vẫn chưa có tin tức gì.
Cố Tĩnh Viễn hết cách, chỉ đành quyết định đưa ông cụ về chữa trị trước.
“Anh Tĩnh Viễn, anh đưa ông nội và, em ở lại, tìm cô út.”
Cố Cơ Uyển vẫn rất lo lắng, sợ cô út có gì bất trắc.
Trạng thái của bà ta bây giờ như vậy, bất kỳ lúc nào cũng có thể làm chuyện ngốc nghếch, để bà ta ở lại đây, cô không yên tâm.
“Không được, tình hình sức khoẻ của em bây giờ, anh không thể để em tiếp tục ở lại biển.”
Khó lắm mới tìm được cô và ông ngoại vê, muốn Cố Tĩnh Viễn để cô ở lại, đó là chuyện căn bản không thể nào.
“Không, anh Tĩnh Viễn, anh nghe em nói, cô út..bà ấy đã làm một số chuyện rất không tốt, cho dù người của anh có tìm được bà ấy, nếu như không thể nói thông suốt với bà ấy, bà ấy sẽ không chịu theo mọi người về đâu.”
“Anh nói là không được..."
“Anh Tĩnh Viễn, em có thể nói với bà ấy, đương nhiên, nếu như anh có thể giúp em tìm một người, có lẽ chuyện sẽ dễ làm hơn.”
Ngày đó sau khi Cố Tĩnh Viễn đưa ông cụ về, lập tức triệu tập những cổ đông vẫn còn nguyện ý liên thủ với anh trong công ty lại.
Còn về người mà Cố Cơ Uyển cần, lúc chiều tối đã đến đảo.
“Cô...” Cố Minh Dương không phải là lần đầu tiên gặp Cố Cơ Uyển, nhưng, trước đây đều chỉ vội vàng gặp qua một hai lần, ngay cả chào hỏi cũng chả chào qua.
Nói nặng một chút, đối với Cố Cơ Uyển, anh ta thật sự không thân thuộc chút nào.
Nhưng mà bây giờ, mấy cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là... “Mẹ tôi đâu?”
“Mọi người vẫn đang tìm.” Cố Cơ Uyển ở lại đây, chính là để đợi anh ta.
“Sau khi cô út đi vào rừng, không biết có phải là đã trốn rồi không, người của bọn tôi không tìm được.”
Cố Cơ Uyển kéo lấy tay áo của anh ta: “Anh họ hai, anh và tôi cùng đi tìm.”
Cố Minh Dương lập tức đi theo cô, đi vào trong rừng.
Chỉ là, tiếng “anh họ hai' hồi nãy, vẫn còn đang khơi dậy một đợt gợn sóng trong lòng anh ta.
Cô gái này, Cố Tĩnh Viễn nói cô mới là cô chủ của nhà bọn họ, là con gái của cậu.
Cố Minh Dương thật sự không thể quen thuộc ngay với cô được, nhưng so với Cố Vị Y, anh ta cảm thấy, cô gái này đáng yêu hơn nhiều.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Khu rừng này thật sự quá lớn, phía trước mọi người đều đã tìm rồi.
Bây giờ, trọng điểm của tất cả mọi người đều rơi vào phía sau, nơi thâm sâu của khu rừng.
Nơi sâu thẳm của khu rừng, cỏ dại mọc um tùm, càng khó tìm được một người.
Cố Minh Dương vừa vội vàng trở về, tạm thời anh vẫn chưa rõ chuyện của công ty.
Nhưng, tình hình đại khái, cơ bản đã nắm bắt được rồi.
Cố Vị Y không biết đã dùng cách gì, khiến cho ông ngoại chuyển tất cả cổ phần đứng tên mình cho cô ta.
Sau đó, cô ta và ông chú hai liên thủ, bây giờ, ép hội đồng quản trị thừa nhận thân phận tổng giám đốc của cô ta, bãi chức vị của Cố Tĩnh Viễn.
Nhưng Cố Tĩnh Viễn đã nói rồi, thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần này có thực sự hiệu lực hay không, vẫn còn là một ẩn số.
Anh quyết định khởi tố Cố Vị Y, nhưng nhân vật chủ chốt, ông ngoại, đến bây giờ vẫn còn đang hôn mê.
Chuyện rốt cuộc sẽ phát triển như thế nào, đến bây giờ vẫn chưa rõ, nhưng mẹ của anh ta, rốt cuộc là chuyện sao vậy?
“Bà ấy liên thủ với Cố Vị Y..”
“Không thể, mẹ tôi không phải người như vậy!” Sắc mặt Cố Minh Dương đen lại, lập tức phản bác.
Cố Cơ Uyển nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, hiểu rõ suy nghĩ trong lòng anh ta.
Nếu như đổi lại là mình, cô cũng không muốn tin đâu.
“Sự thật quả đúng là như vậy, là cô út chính miệng thừa nhận với tôi.”
Cố Minh Dương mấp máy đôi môi, muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng lại không nói được một chữ nào.
Cố Cơ Uyển tiếp tục nói: “Tôi nghĩ, cô út đại khái chỉ là nhất thời tham lam, nhưng bây giờ bà ấy đã hối hận rồi.”
Chính bởi vì hối hận, bởi vì cảm thấy mình có lỗi với ông cụ, có lỗi với nhà họ Cố, nên mới trốn đi, không muốn đối mặt nữa.
Cố Thị thành ra bây giờ, bà ta là một trong những kẻ đầu sỏ tạo nên cục diện này.
Tâm trạng bây giờ của bà ta, Cố Minh Dương có lẽ dần dần có thể hiểu được.
“Nhưng mẹ tôi, thật sự không phải người như vậy, lòng theo đuổi quyền lực của bà ấy vốn không nặng”
Anh ta và mẹ ở cùng nhau nhiều năm như vậy, mẹ là người thế nào, anh ta rõ hơn ai hết.
Tình yêu của mẹ đối với người cha già của bà cũng không phải giả.
Mẹ, sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy được?
“Nếu như bản thân cô út không phải người tham lam, vậy thì, nguyên nhân duy nhất khiến bà ấy làm như vậy, tôi chỉ có thể nghĩ là anh thôi.”
“Tôi?” Cố Minh Dương đang định phản bác, so với mẹ mình, anh ta càng không thèm tất cả mọi thứ của Cố Thị.
Nhưng Cố Cơ Uyển lại nói trước: “Không phải anh muốn gì, mà là, cô út muốn thay anh muốn chút gì đó!”
Lần này, Cố Minh Dương sững sờ đến nỗi không nói được một câu, sững sờ đến nỗi ngay cả bước chân cũng không sải ra được.
Nếu như, mẹ chỉ vì anh ta...
“Nhưng bà ấy không biết, tôi không muốn gì cả, cái tôi muốn không phải mấy thứ này!”
Anh ta và ông ngoại đã nói rõ từ lâu rồi, tất cả mọi thứ của Cố Thị đều không phải thứ mà anh ta hứng thú.
Nhưng mà, mẹ không biết, mẹ anh ta không biết gì hết.
Cố Minh Dương đột nhiên tăng nhanh bước chân, xông vào trong nơi sâu thẳm của khu rừng.
“Mẹ, con là Minh Dương, mẹ nghe thấy không? Mẹ, mẹ ra đây, con là Minh Dương, con đến rồi!”
Ở nơi sâu thẳm của khu rừng, tiếng côn trùng chim chóc đột thỉnh thoảng vang lên, nhưng không có ai đáp lại.
“Cậu Minh Dương, sau khi vào đêm, rừng rậm rất nguy hiểm, cậu cẩn thận!”
Vệ sĩ đi bên cạnh bọn họ lập tức nhắc nhở.
Nhưng Cố Minh Dương làm gì còn nghi kỵ nhiều như vậy nữa.
Nếu như mẹ thật sự vì anh ta mà làm chuyện có lỗi với nhà họ Cố, bây giờ, ông ngoại như vậy, mẹ nhất định là vô cùng áy náy.”
Lỡ như, mẹ thật sự nghĩ quẩn...
Không! Anh ta không thể để mẹ có bất kỳ nguy hiểm gì!
“Mẹ, mẹ nghe con nói, ra ngoài trước đi, chúng ta về nhà, chuyện gì cũng đều có thể giải quyết được hết!”
Cố Minh Dương hô hoán trong rừng rậm rất lâu, nhưng khu rừng lớn như vậy, từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ lời đáp lại nào của Cố Thư Lan.
“Mẹ..."
Đột nhiên, Cố Cơ Uyển kéo anh ta một cái, nhón chân lên không biết đã nói ở bên tai anh ta.
Cố Minh Dương nghỉ ngơi, gật gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng không biết giẫm phải chỗ nào, đột nhiên, trượt xuống dưới.
“Anh họ hai!” Cố Cơ Uyển ngây người, nhanh bước đuổi qua đó: “Anh họ hai, anh sao rồi?”
“Cậu chủ Minh Dương!”
Các vệ sĩ cũng đuổi qua đó, lớn tiếng kêu lên: “Cậu chủ Minh Dương, cậu có sao không? Cậu chủ Minh Dương!”
Nhưng bên dưới con dốc, Cố Minh Dương không có động tĩnh gì.
Cố Cơ Uyển sốt sắng vô cùng: “Cô út, anh họ hai xảy ra chuyện rồi, cô út!”
Cô hồi nãy, cũng quả thực đã đề nghị với Cố Minh Dương, bảo anh ta giả vờ xảy ra chuyện.
Nhưng không ngờ, anh ta lại thật sự bước hụt, trượt xuống dốc.
Chưa đợi Cố Thư Lan có động tĩnh gì, Cố Cơ Uyển không màng đến nữa, sốt sắng nói: “Hai người các anh, xem thử coi có con đường nhỏ nào xuống dưới được không.”
“Vâng, cô Cơ Uyển!”
Hai vệ sĩ lập tức tìm kiếm xung quanh.
Cố Cơ Uyển ngồi xổm trên đầu dốc, tiếp tục kêu gào với bên dưới tối om kia: “Anh họ hai, anh rốt cuộc thế nào rồi? Anh đáp lại cái đi! Anh họ hai!”
Sao lại không có chút tiếng động gì vậy? Không lẽ, thật sự xảy ra chuyện rồi?
Chính vào lúc Cố Cơ Uyển lo lắng không biết phải làm gì, thì ở một bên khác của khu rừng, có người xông ra từ sau bụi cỏ.
“Minh Dương! Minh Dương, con sao rồi? Con đừng dọa mẹ?”
Cố Cơ Uyển quay đầu lại nhìn.
Dưới ánh trăng, người phụ nữ với vẻ mặt lo lắng, không phải Cố Thư Lan thì còn ai vào đây nữa?
Cố Tĩnh Viễn hết cách, chỉ đành quyết định đưa ông cụ về chữa trị trước.
“Anh Tĩnh Viễn, anh đưa ông nội và, em ở lại, tìm cô út.”
Cố Cơ Uyển vẫn rất lo lắng, sợ cô út có gì bất trắc.
Trạng thái của bà ta bây giờ như vậy, bất kỳ lúc nào cũng có thể làm chuyện ngốc nghếch, để bà ta ở lại đây, cô không yên tâm.
“Không được, tình hình sức khoẻ của em bây giờ, anh không thể để em tiếp tục ở lại biển.”
Khó lắm mới tìm được cô và ông ngoại vê, muốn Cố Tĩnh Viễn để cô ở lại, đó là chuyện căn bản không thể nào.
“Không, anh Tĩnh Viễn, anh nghe em nói, cô út..bà ấy đã làm một số chuyện rất không tốt, cho dù người của anh có tìm được bà ấy, nếu như không thể nói thông suốt với bà ấy, bà ấy sẽ không chịu theo mọi người về đâu.”
“Anh nói là không được..."
“Anh Tĩnh Viễn, em có thể nói với bà ấy, đương nhiên, nếu như anh có thể giúp em tìm một người, có lẽ chuyện sẽ dễ làm hơn.”
Ngày đó sau khi Cố Tĩnh Viễn đưa ông cụ về, lập tức triệu tập những cổ đông vẫn còn nguyện ý liên thủ với anh trong công ty lại.
Còn về người mà Cố Cơ Uyển cần, lúc chiều tối đã đến đảo.
“Cô...” Cố Minh Dương không phải là lần đầu tiên gặp Cố Cơ Uyển, nhưng, trước đây đều chỉ vội vàng gặp qua một hai lần, ngay cả chào hỏi cũng chả chào qua.
Nói nặng một chút, đối với Cố Cơ Uyển, anh ta thật sự không thân thuộc chút nào.
Nhưng mà bây giờ, mấy cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là... “Mẹ tôi đâu?”
“Mọi người vẫn đang tìm.” Cố Cơ Uyển ở lại đây, chính là để đợi anh ta.
“Sau khi cô út đi vào rừng, không biết có phải là đã trốn rồi không, người của bọn tôi không tìm được.”
Cố Cơ Uyển kéo lấy tay áo của anh ta: “Anh họ hai, anh và tôi cùng đi tìm.”
Cố Minh Dương lập tức đi theo cô, đi vào trong rừng.
Chỉ là, tiếng “anh họ hai' hồi nãy, vẫn còn đang khơi dậy một đợt gợn sóng trong lòng anh ta.
Cô gái này, Cố Tĩnh Viễn nói cô mới là cô chủ của nhà bọn họ, là con gái của cậu.
Cố Minh Dương thật sự không thể quen thuộc ngay với cô được, nhưng so với Cố Vị Y, anh ta cảm thấy, cô gái này đáng yêu hơn nhiều.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Khu rừng này thật sự quá lớn, phía trước mọi người đều đã tìm rồi.
Bây giờ, trọng điểm của tất cả mọi người đều rơi vào phía sau, nơi thâm sâu của khu rừng.
Nơi sâu thẳm của khu rừng, cỏ dại mọc um tùm, càng khó tìm được một người.
Cố Minh Dương vừa vội vàng trở về, tạm thời anh vẫn chưa rõ chuyện của công ty.
Nhưng, tình hình đại khái, cơ bản đã nắm bắt được rồi.
Cố Vị Y không biết đã dùng cách gì, khiến cho ông ngoại chuyển tất cả cổ phần đứng tên mình cho cô ta.
Sau đó, cô ta và ông chú hai liên thủ, bây giờ, ép hội đồng quản trị thừa nhận thân phận tổng giám đốc của cô ta, bãi chức vị của Cố Tĩnh Viễn.
Nhưng Cố Tĩnh Viễn đã nói rồi, thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần này có thực sự hiệu lực hay không, vẫn còn là một ẩn số.
Anh quyết định khởi tố Cố Vị Y, nhưng nhân vật chủ chốt, ông ngoại, đến bây giờ vẫn còn đang hôn mê.
Chuyện rốt cuộc sẽ phát triển như thế nào, đến bây giờ vẫn chưa rõ, nhưng mẹ của anh ta, rốt cuộc là chuyện sao vậy?
“Bà ấy liên thủ với Cố Vị Y..”
“Không thể, mẹ tôi không phải người như vậy!” Sắc mặt Cố Minh Dương đen lại, lập tức phản bác.
Cố Cơ Uyển nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, hiểu rõ suy nghĩ trong lòng anh ta.
Nếu như đổi lại là mình, cô cũng không muốn tin đâu.
“Sự thật quả đúng là như vậy, là cô út chính miệng thừa nhận với tôi.”
Cố Minh Dương mấp máy đôi môi, muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng lại không nói được một chữ nào.
Cố Cơ Uyển tiếp tục nói: “Tôi nghĩ, cô út đại khái chỉ là nhất thời tham lam, nhưng bây giờ bà ấy đã hối hận rồi.”
Chính bởi vì hối hận, bởi vì cảm thấy mình có lỗi với ông cụ, có lỗi với nhà họ Cố, nên mới trốn đi, không muốn đối mặt nữa.
Cố Thị thành ra bây giờ, bà ta là một trong những kẻ đầu sỏ tạo nên cục diện này.
Tâm trạng bây giờ của bà ta, Cố Minh Dương có lẽ dần dần có thể hiểu được.
“Nhưng mẹ tôi, thật sự không phải người như vậy, lòng theo đuổi quyền lực của bà ấy vốn không nặng”
Anh ta và mẹ ở cùng nhau nhiều năm như vậy, mẹ là người thế nào, anh ta rõ hơn ai hết.
Tình yêu của mẹ đối với người cha già của bà cũng không phải giả.
Mẹ, sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy được?
“Nếu như bản thân cô út không phải người tham lam, vậy thì, nguyên nhân duy nhất khiến bà ấy làm như vậy, tôi chỉ có thể nghĩ là anh thôi.”
“Tôi?” Cố Minh Dương đang định phản bác, so với mẹ mình, anh ta càng không thèm tất cả mọi thứ của Cố Thị.
Nhưng Cố Cơ Uyển lại nói trước: “Không phải anh muốn gì, mà là, cô út muốn thay anh muốn chút gì đó!”
Lần này, Cố Minh Dương sững sờ đến nỗi không nói được một câu, sững sờ đến nỗi ngay cả bước chân cũng không sải ra được.
Nếu như, mẹ chỉ vì anh ta...
“Nhưng bà ấy không biết, tôi không muốn gì cả, cái tôi muốn không phải mấy thứ này!”
Anh ta và ông ngoại đã nói rõ từ lâu rồi, tất cả mọi thứ của Cố Thị đều không phải thứ mà anh ta hứng thú.
Nhưng mà, mẹ không biết, mẹ anh ta không biết gì hết.
Cố Minh Dương đột nhiên tăng nhanh bước chân, xông vào trong nơi sâu thẳm của khu rừng.
“Mẹ, con là Minh Dương, mẹ nghe thấy không? Mẹ, mẹ ra đây, con là Minh Dương, con đến rồi!”
Ở nơi sâu thẳm của khu rừng, tiếng côn trùng chim chóc đột thỉnh thoảng vang lên, nhưng không có ai đáp lại.
“Cậu Minh Dương, sau khi vào đêm, rừng rậm rất nguy hiểm, cậu cẩn thận!”
Vệ sĩ đi bên cạnh bọn họ lập tức nhắc nhở.
Nhưng Cố Minh Dương làm gì còn nghi kỵ nhiều như vậy nữa.
Nếu như mẹ thật sự vì anh ta mà làm chuyện có lỗi với nhà họ Cố, bây giờ, ông ngoại như vậy, mẹ nhất định là vô cùng áy náy.”
Lỡ như, mẹ thật sự nghĩ quẩn...
Không! Anh ta không thể để mẹ có bất kỳ nguy hiểm gì!
“Mẹ, mẹ nghe con nói, ra ngoài trước đi, chúng ta về nhà, chuyện gì cũng đều có thể giải quyết được hết!”
Cố Minh Dương hô hoán trong rừng rậm rất lâu, nhưng khu rừng lớn như vậy, từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ lời đáp lại nào của Cố Thư Lan.
“Mẹ..."
Đột nhiên, Cố Cơ Uyển kéo anh ta một cái, nhón chân lên không biết đã nói ở bên tai anh ta.
Cố Minh Dương nghỉ ngơi, gật gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng không biết giẫm phải chỗ nào, đột nhiên, trượt xuống dưới.
“Anh họ hai!” Cố Cơ Uyển ngây người, nhanh bước đuổi qua đó: “Anh họ hai, anh sao rồi?”
“Cậu chủ Minh Dương!”
Các vệ sĩ cũng đuổi qua đó, lớn tiếng kêu lên: “Cậu chủ Minh Dương, cậu có sao không? Cậu chủ Minh Dương!”
Nhưng bên dưới con dốc, Cố Minh Dương không có động tĩnh gì.
Cố Cơ Uyển sốt sắng vô cùng: “Cô út, anh họ hai xảy ra chuyện rồi, cô út!”
Cô hồi nãy, cũng quả thực đã đề nghị với Cố Minh Dương, bảo anh ta giả vờ xảy ra chuyện.
Nhưng không ngờ, anh ta lại thật sự bước hụt, trượt xuống dốc.
Chưa đợi Cố Thư Lan có động tĩnh gì, Cố Cơ Uyển không màng đến nữa, sốt sắng nói: “Hai người các anh, xem thử coi có con đường nhỏ nào xuống dưới được không.”
“Vâng, cô Cơ Uyển!”
Hai vệ sĩ lập tức tìm kiếm xung quanh.
Cố Cơ Uyển ngồi xổm trên đầu dốc, tiếp tục kêu gào với bên dưới tối om kia: “Anh họ hai, anh rốt cuộc thế nào rồi? Anh đáp lại cái đi! Anh họ hai!”
Sao lại không có chút tiếng động gì vậy? Không lẽ, thật sự xảy ra chuyện rồi?
Chính vào lúc Cố Cơ Uyển lo lắng không biết phải làm gì, thì ở một bên khác của khu rừng, có người xông ra từ sau bụi cỏ.
“Minh Dương! Minh Dương, con sao rồi? Con đừng dọa mẹ?”
Cố Cơ Uyển quay đầu lại nhìn.
Dưới ánh trăng, người phụ nữ với vẻ mặt lo lắng, không phải Cố Thư Lan thì còn ai vào đây nữa?
Bình luận facebook