Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-14
Chương 11: Tao chính là cha của hắn
Từ khi mình bị Lưu Minh Hạo ôm lên giường, đến khi Tần Tranh gõ cửa, đi vào và đá bay Lưu Minh Hạo.
Cho đến khi Tần Tranh làm cho cô tỉnh, và cô cho Tần Tranh một cái tát
Sở Hiểu Đồng xem xong tất cả, chết lặng.
Người muốn hại mình không phải là Tần Tranh? Người cứu mình mới là Tần Tranh?
Chuyện này…
Vừa rồi cô còn đánh Tần Tranh, cảm giác tội lỗi lập tức dâng lên trong lòng Sở Hiểu Đồng.
Cô phải về nhà, cho dù thế nào, cô vẫn nên nói lời cảm ơn với Tần Tranh chuyện hôm nay.
Trời lúc này đã bắt đầu lờ mờ sáng, Tần Tranh không về nhà họ Sở.
Anh trực tiếp nằm xuống trên một chiếc ghế dài trong công viên rừng nghỉ ngơi một lúc, sau đó ngồi xếp bằng tại chỗ.
Bầu không khí trong công viên vào sáng sớm, linh khí dao động cũng rất lớn.
Từ xa đã có tiếng người mơ hồ vang lên, rất nhiều cụ ông đã bắt đầu tập thể dục buổi sáng.
Chính vào lúc này, điện thoại của Tần Tranh vang lên, hiển thị cuộc gọi đến là một số lạ.
Điện thoại vừa được kết nối, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bên kia.
“Xin hỏi là Tần Tranh phải không? Tôi là Lưu Uyển.”
Mười phút sau, Tần Tranh nhìn thấy Lưu Uyển bước nhanh đi về phía mình,
“Chào chị.” Tần Tranh bước về phía trước, “Lúc trước tôi đã nghe Lưu Chính nói chị sẽ đến tìm tôi.”
“Đúng vậy, tôi muốn lấy một ít thuốc mỡ từ chỗ cậu với số lượng lớn.”
Tần Tranh gật đầu: “Được thì được, nhưng tôi cần một vài thứ, chị nói cho tôi biết chị cần bao nhiêu, trở về tôi sẽ chuẩn bị cho chị bấy nhiêu.”
Lưu Uyển mỉm cười, đưa cho Tần Tranh một tấm thẻ ngân hàng: “Tôi mua giúp bạn của tôi, đương nhiên còn có cả tôi nữa. Nhưng tôi muốn hỏi, thuốc mỡ kia có thể bôi toàn thân không?”
Tần Tranh gật đầu: “Cái đó không vấn đề, chị cũng có thể cho vào trong nước tắm để tắm.”
Mắt Lưu Uyển sáng lên: “Hóa ra tốt như vậy, đây là năm triệu, tôi cần năm trăm tuýp.”
Sau khi cô ấy nhìn thấy hiệu quả của thuốc mỡ đã muốn lấy đi, chỉ là về sau bởi vì lo lắng chuyện của bố mà cô ấy mới không lấy.
Cô ấy dự định sẽ sử dụng cái này như một sản phẩm chăm sóc da của mình sau này.
“Nhưng, tôi muốn cậu thay đổi để mùi thơm hơn một chút, cũng không phải đặc biệt trị mụn, chủ yếu là làm trắng da.”
Lưu Uyển vừa nói như vậy, Tần Tranh xem như đã hiểu được dụng ý của Lưu Uyển.
“Tôi hiểu, nhưng số tiền này hơi nhiều.” Tần Tranh bất đắc dĩ, giá thành của số thuốc mỡ kia không cao, năm triệu quả thực hơi nhiều.
“Tôi đã nghe em trai tôi nói, cậu muốn mở một phòng khám, sau này chắc chắn sẽ có nhiều chỗ phải dùng đến tiền.”
Lưu Uyển cười nói: “Đúng rồi, có bao giờ cậu nghĩ, vợ cậu là nhân viên của công ty mỹ phẩm, tại sao cậu không đưa thuốc mỡ này vào tay cô ấy để vợ cậu quảng cáo nó?”
“Nếu thuốc mỡ này bán ra ngoài, chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền, thậm chí cậu có thể cùng vợ cậu mở một công ty mỹ phẩm, sản phẩm chăm sóc da hiệu quả này, một số nhà sản xuất lớn chuyên về dưỡng da cũng không thể nào so sánh được.”
Lưu Uyển nói rất nhiều với Tần Tranh, ngày hôm đó khi về nhà Tần Tranh đã suy nghĩ đến chuyện này.
Hai hôm nay đồng ý châm cứu cho Lưu Trung Quốc cũng đã kết thúc, hôm nay Lưu Trung Quốc xuất viện về nhà, Lưu Chính còn đặc biệt gọi điện thoại cảm ơn Tần Tranh.
Nhân tiện nói đã tìm được cửa hàng, hẹn anh thời gian đi xem.
Khi Tần Tranh đồng ý, đã đi về tới nhà.
Lúc vừa vào cửa thì nhìn thấy Sở Hiểu Đồng ngồi trên sô pha, Tần Tranh sửng sốt: “Không đi làm?”
Rõ ràng Sở Hiểu Đồng đang suy nghĩ việc gì đó, nghe Tần Tranh nói vậy chỉ lắc đầu, nhưng ngay sau đó cô đột nhiên bừng tỉnh.
“Tần Tranh! Buổi sáng anh không về nhà anh đã đi đâu!”
Vừa hỏi ra Sở Hiểu Đồng đã hối hận, Tần Tranh cũng sững sờ.
Bởi vì Sở Hiểu Đồng chưa bao giờ hỏi về hành trình của anh, hôm nay cũng thật sự là ngày đầu tiên!
“Đi xử lý chút việc…”
“Xem như tôi chưa hỏi gì.”
Hai người cùng lúc mở miệng và cùng lúc ngây người.
Không biết tại sao sắc mặt của Sở Hiểu Đồng không tốt lắm: “Anh không cần báo cáo với tôi.”
Nhưng sau khi nói xong cô lại thấy lời này dường như có hơi nặng, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng giải thích điều gì.
Tần Tranh mím môi, cứ cảm thấy Sở Hiểu Đồng hôm nay có hơi lạ: “Sắc mặt của em không tốt lắm.”
“Còn không phải bởi vì công ty kia! Chuyện của Lưu Uyển lúc đó đã làm giảm đi mức độ tin tưởng của tôi một cách đáng kể trước mặt lãnh đạo công ty, họ nói rõ với tôi rằng nếu thành tích tháng này của tôi lại sụt giảm thì sẽ cho tôi từ chức.”
Nói đến đây, Sở Hiểu Đồng bỗng trở nên kích động: “Nếu tôi bị sa thải, thì anh cứ chờ chết đói đi!”
Tần Tranh vô tội nhìn Sở Hiểu Đồng, đột nhiên nghĩ đến lời Lưu Uyển nói.
Anh suy nghĩ một lúc vẫn mở miệng: “Em còn nhớ chuyện tôi giúp người ta khám bệnh khi ở bệnh viện nhân dân không?”
Sở Hiểu Đồng nghi ngờ nhìn Tần Tranh, không hiểu vì sao.
“Lúc đó tôi đã trị khỏi cho ông cụ đó, về sau lại trị khỏi cho vợ con Lưu Chính nên anh ta tặng cho tôi một cửa hàng bán lẻ, cho tôi dùng nó để mở phòng khám.”
“Sáng hôm nay Lưu Uyển lại đến tìm tôi, đặt mua một lượng lớn năm trăm lọ thuốc mỡ từ tôi, bảo tôi bàn bạc với em, dùng thuốc mỡ này để tạo dựng tên tuổi, tự mình mở một cửa hàng mỹ phẩm.”
“Tôi đang nghĩ, trước đây tôi có một trăm triệu tiền phí điều trị, lần này Lưu Uyển đưa cho tôi năm triệu, số tiền này tuy không nhiều, nhưng cũng đủ để mở một cửa hàng lớn.”
“Mặt tiền cửa hàng có thể đặt cùng với phòng khám, như thế tôi có thể điều chế thuốc mỡ theo từng loại da khác nhau của mỗi khách hàng. Đồng thời cũng sẽ không ảnh hưởng tôi khám bệnh cho bệnh nhân.”
“Hơn nữa, em cũng không cần lo lắng bị sa thải.”
Nói xong, Tần Tranh nhìn về phía Sở Hiểu Đồng.
Nói thực, nếu không phải hôm nay Sở Hiểu Đồng nói sắp bị sa thải, thì anh không định nói với Sở Hiểu Đồng việc này.
Dù sao anh cũng không quan tâm lắm đến chuyện tiền nhiều hay ít.
Nhưng, dường như Sở Hiểu Đồng rất thích tiền, nếu vợ mình thích thì cho cô ấy là được.
Dù sao anh cũng không chi tiêu gì cần đến tiền.
Sở Hiểu Đồng hoàn toàn ngây ngốc, một trăm triệu!
Đây là số tiền mà cả nhà họ Sở có thể kiếm được trong bảy tám năm đấy?
Tần Tranh mới bắt đầu nói chuyện được vài ngày, đã kiếm được một trăm triệu?
Sở Hiểu Đồng lập tức phản ứng được rằng, ý của Tần Tranh vừa rồi là cho cô số tiền này? Để cô mở cửa hàng của riêng mình?
“Em cứ suy nghĩ trước đi, nghĩ xong rồi thì nói với tôi.” Tần Tranh nói xong thì xoay người đi ra khỏi nhà, “Tôi và Lưu Chính đã hẹn đi xem cửa hàng, có việc gì em cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Nhìn thấy Tần Tranh rời đi, tâm trạng của Sở Hiểu Đồng trongchốc lát trở nên vô cùng phức tạp.
Người đàn ông này ở trong nhà từng làm gì cũng sai, chỉ biết gây ra dư luận cho cô, lại đột nhiên đứng ở trước mặt mình.
Đêm hôm qua đánh nhau, hôm nay còn bảo cô mở cửa hàng.
Sở Hiểu Đồng có hơi hoang mang, cảm thấy rất không chân thực, đây vẫn là Tần Tranh sao?
Lắc đầu, Sở Hiểu Đồng lấy điện thoại ra, nhìn vào danh bạ với vẻ mặt lạnh lùng, chồng yêu.
Sau đó dứt khoát gọi đi: “Đang bận sao? Cùng uống cà phê nhé, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tần Tranh ra khỏi nhà, bắt một chiếc xe đi đến địa chỉ Lưu Chính đưa cho anh.
Phòng khám ở vị trí tương đối trung tâm trong khu vực này, cách nhà cũng gần.
Khu vực này có rất nhiều người, cũng có một vài phòng khám và có nhiều bác sĩ Đông y. Rõ ràng là cạnh tranh khốc liệt, nhưng cửa hàng y tế của Tần Tranh còn lớn hơn thế nhiều.
Sau khi Tần Tranh đến nhìn thấy Lưu Chính đứng ở cửa, anh lập tức bước nhanh tới.
“Thế nào? Anh thấy vị trí này thế nào?” Lưu Chính mỉm cười.
“Thứ Lưu Chính anh nhìn đương nhiên không tệ.”
Lưu Chính nói: “Cái anh này, tâng bốc đấy à!”
“Không dám, không dám.” Tần Tranh cười ha ha.
“Đúng rồi, vợ tôi bảo tôi nói với anh là cô ấy có một cô cháu gái, ngoại hình xinh đẹp, các anh có thể trò chuyện vui vẻ, cô ấy rất thích người trẻ tuổi có triển vọng như anh.”
Nói xong, Lưu Chính dẫn Tần Tranh đi quanh một vòng trong cửa hàng.
Hai người chậm rãi đi về phía bên kia đường.
Con phố này dẫn đến chợ đồ cổ, đường nhánh là phố ăn vặt và xa hơn là chợ thương mại quốc tế lớn nhất.
Thật sự có thể nói là khu vực vàng.
“Lưu Chính anh cứ đùa, tôi đã kết hôn rồi.” Tần Tranh bất đắc dĩ.
Lưu Chính mỉm cười không nói, hiển nhiên anh ta biết tình trạng hôn nhân của Tần Tranh: “Đến phố đồ cổ xem thử nhé? Tôi nhớ anh cũng có hiểu biết về đồ cổ.”
“Chỉ hiểu một chút mà thôi.” Tần Tranh đi theo Lưu Chính về phía trước, bỗng nhìn thấy xa xa có rất nhiều người vây quanh một cửa hàng đồ cổ.
“Đúng rồi, tôi đã tìm người làm chứng chỉ hành nghề y cho anh, có lẽ vài ngày nữa sẽ có.” Lưu Chính cũng nhìn thấy cửa hàng đồ cổ kia.
“Đi, chúng ta đi xem thử.”
Tần Tranh gật đầu, và nói cảm ơn với Lưu Chính.
Lúc đi đến cửa, cả hai nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.
“Anh trai, nơi này xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Tranh kéo một người hỏi.
“Dường như là người mua đã mua một sản phẩm thật, nhưng chủ tiệm lấy lại không bán, đây không phải là đang tranh luận phải trái đấy sao.”
Tần Tranh nhướng mày, còn có chơi như vậy.
Bán ra, còn muốn lấy lại?
Anh và Lưu Chính nhìn nhau, hai người nhanh chóng chen vào, Tần Tranh chợt sững người khi nhìn thấy người mua.
Người bị vây ở giữa không phải ai khác mà chính là Sở Kinh, bố vợ của Tần Tranh!
“Bố!” Nhìn thấy là Sở Kinh, Tần Tranh lập tức bước về phía trước đẩy đám người ra.
“Tần Tranh? Cậu đến đây làm gì?” Sở Kinh nhíu mày, nhưng khoảnh khắc tiếp theo khi nhìn thấy Lưu Chính, vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng.
“Lưu, Lưu Chính!”
Lưu Chính gật đầu: “Có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt Sở Kinh lập tức kích động như tìm được người đáng tin cậy, nói ra sự tình ngay tức thì.
Ông ấy nhìn trúng một chiếc đĩa sứ Nguyên Thanh Hoa, giá chỉ mười ngàn đồng, nhưng khi vào tay ông ấy, bên cạnh có một người biết hàng nói đó là đồ thật.
Thì chủ tiệm lập tức không bán nữa, Sở Kinh đã lấy tiền ra, làm sao có lý này được.
Ông ấy muốn lấy đồ đi, nhưng chủ tiệm lại tìm người bao vây ông ấy!
“Giữa ban ngày ban mặt, Dương Thành lại tồn tại một cửa hàng như thế này!” Lưu Chính nhíu mày.
Dương Thành thuộc phạm vi quản lý của anh ta, xảy ra chuyện như thế này là sơ suất của anh ta!
“Các người là ai? Người không liên quan đến chuyện này thì cút nhanh ra ngoài!” Chủ tiệm đột nhiên bước về phía trước, đẩy Lưu Chính.
Sắc mặt Lưu Chính sa sầm xuống trong nháy mắt.
Sở Kinh cũng giật mình, sợ Lưu Chính bị đẩy ra ngoài sẽ có vấn đề: “Đây là Lưu Chính của Dương Thành, tôi nói cho các người biết, Lưu Chính sẽ xử phạt hành vi phạm pháp của các người!”
Ầm ĩ!
Xung quanh lập tức trở nên hỗn loạn.
“Lưu Chính?” Chủ tiệm nhìn Lưu Chính, “Là mày? Nếu mày là bí thư thì tao chính là cha của hắn! Nếu mày chõ mõm vào chuyện làm ăn tao, tao sẽ tính luôn cả mày nữa đấy!”
“Đuổi ba người họ ra ngoài cho tao!”
Chương 12: Thái độ của Sở Hiểu Đồng
“Thật không ra gì cả!” Lưu Chính nổi giận.
Cửa hàng này không chỉ lật lọng, mà còn ép buộc đuổi người!
Sở Kinh bị người ta đẩy vấp dưới chân suýt ngã, Tần tranh lập tức đưa tay ra đỡ Sở Kinh.
“Ai động đậy nữa đừng trách tôi không khách sáo!” Tần Tranh đột nhiên hét lớn.
Sở Kinh cũng bị giật mình.
Lưu Chính đã gọi điện thoại gọi người, sắc mặt vô cùng âm u.
Tần Tranh đứng ở phía trước Lưu Chính và Sở Kinh, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đám người này.
“Thằng này thế nào đấy? Mày muốn một mình đánh nhau với bọn tao chứ gì? Cũng không nhìn xem đây là địa bàn của ai!”
Chủ tiệm hét lên: “Đuổi ra ngoài cho tao!”
Ngay sau đó, hơn chục người quen biết chủ tiệm này, ra tay đẩy Tần Tranh!
Lưu Chính và Sở Kinh sợ hãi liên tục lùi về phía sau, nhưng vào lúc này, Tần Tranh đã hành động, ra tay lên gối, chỉ nghe vài tiếng rầm rầm rầm!
Năm sáu người trước mặt đã ngã ra một bên, che bụng lặn lộn dưới đất.
Nhìn thấy cảnh này, những người còn lại đều choáng váng, Sở Kinh và Lưu Chính cũng đứng hình.
Nhất là Sở Kinh, một năm nay Tần Tranh ở rể nhà ông ấy, Tần Tranh trông như thế nào Sở Kinh thật sự rất quen thuộc, bỗng dưng Tần Tranh làm ra hành động như vậy khiến ông ấy đột nhiên có chút sững sờ.
Chẳng lẽ trước đây Tần Tranh chỉ là giả vờ thôi sao? Hay là thật sự có thể chịu đựng được?
Lưu Chính nhìn ra được Tần Tranh quả thực là một nhân tài, không chỉ khám bệnh giỏi, mà còn biết thuật huyền học, kỹ năng này bây giờ càng mạnh!
Nhìn thấy đám người đó bị đánh nằm bò ra đất, chủ tiệm nuốt nước miếng hét to: “Sợ cái gì, chúng ta người đông thế mạnh, không đuổi chúng ra ngoài thì sau này cửa hàng của chúng ta làm sao có chỗ đứng ở con phố này được!”
Nhưng lời ông ta vừa nói ra, bên ngoài liền vang lên tiếng còi cảnh sát, ngay sau đó cả cửa hàng đã bị cảnh sát bao vây!
“Cảnh sát đây, mời những người không liên quan rời khỏi đây.”
Người dẫn đầu đi xuống, có khuôn mặt ngăm đen trong bộ đồng phục cảnh sát và giơ thẻ cảnh sát trong tay.
Trong nháy mắt nhìn thấy Lưu Chính, mồ hôi lạnh túa ra trên đầu, anh ta đột nhiên cởi mũ ra và chào Lưu Chính.
“Bí thư Lưu!”
Lưu Chính gật đầu, đôi mắt như ngọn đuốc chỉ vào chủ tiệm này.
Mà chủ tiệm đã chết lặng khi nghe cảnh sát gọi Lưu Chính là bí thư Lưu.
Nghĩ đến lời Sở Kinh vừa mới nói, ông ta rùng mình cả người.
Đây là bí thư Lưu của Dương Thành!
Lúc đó ông ta đã nói cái gì, nói mình là bố của bí thư Lưu!
Chủ tiệm hối hận đến xanh cả ruột, lúc này mặt mũi như táo bón, làm sao ông ta biết cửa hàng xảy ra chuyện, còn con mẹ nó có cả lão đại của Dương Thành đến chứ!
Tưởng rằng đây là Khang Hi vi hành ký ư?
Mà trong lúc chủ tiệm hối hận, thì Lưu Chính đang nói đơn giản về tình hình của chuyện này.
“Vương Chấp, anh là do tôi đề bạt lên, nhưng là quản lý của khu vực này anh lại để xảy ra chuyện như vậy, đây có phải là trách nhiệm của anh không?”
Cảnh sát trưởng bị Lưu Chính chỉ đích danh lập tức gật đầu nói: “Là lỗi của tôi, do tôi quản lý không chặt chẽ, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này!”
Vương Chấp nói xong, đưa tay về phía Tần Tranh “Cảm ơn em trai vừa rồi đã ra tay, nếu không phải có anh thì bí thư Lưu đã gặp rắc rối rồi.”
Tần Tranh lắc đầu: “Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.”
“Vậy Nguyên Thanh Hoa này của tôi thì sao?” Sở Kinh đến gần trước mặt Vương Chấp hỏi.
“Nguyên Thanh Hoa này là của bác thì bác cứ mang đi.” Vương Chấp mỉm cười.
Dứt lời, Vương Chấp chỉ huy: “Dẫn hết nhóm người này đi, dán niêm phong cửa hàng!”
Ồn ào, những người vây xem bỗng nhốn nháo, thậm chí còn có người vỗ tay tán thưởng.
Cửa hàng này thật sự khét tiếng ở con phố đồ cổ này, cũng không phải lần một lần hai làm ra loại chuyện nuốt lời này.
Sở Kinh cười ha ha gói Nguyên Thanh Hoa lại, liếc nhìn Tần Tranh rồi đi thẳng ra ngoài cửa hàng: “Bí thư Lưu, rất cảm ơn anh.”
Bí thư Lưu lắc đầu, lúc này xung quanh đã chật kín người, rất nhiều người đang chụp ảnh anh ta.
Lưu Chính biết hôm nay mình không thể đi dạo với Tần Tranh được nữa, nên lập tức rời đi cùng Vương Chấp.
“Đi thôi, còn ở đây làm gì?”
Sở Kinh đi ra khỏi cửa vẫn không nhìn thấy Tần Tranh đi theo sau, liền quay đầu lại nhìn, nhíu mày nói: “Đừng tưởng biết đánh nhau là giỏi, người có bản lĩnh thật sự hoàn toàn không cần tự mình ra tay!”
Tần Tranh không nói gì, bố vợ không hài lòng về anh cũng không phải ngày một ngày hai.
Anh cũng không nói thực ra hôm nay là Lưu Chính hẹn anh, càng không nói chuyện Lưu Chính tặng cửa hàng cho anh.
Chợ đồ cổ cách nhà khá xa nên hai người chọn cách bắt taxi rời đi.
Cuối tuần đường phố rất nhiều người, xe cộ lại đông đúc, vốn lái xe chỉ hơn mười phút mà đi nửa tiếng vẫn còn nửa đường.
Sở Kinh nhíu mày: “Bác tài, nếu đi đường này không được, thì đổi đường khác đi.”
Tài xế cười khổ nói: “Phía sau đều có xe, bây giờ cũng không có chỗ để tiến hoặc lùi nữa, các người đợi tôi đi xem một chút đã xảy ra chuyện gì.”
Tài xế xuống xe đi về phía xa, hai phút sau sắc mặt tái nhợt chạy trở về: “Ôi mẹ ơi, phía trước xảy ra tai nạn, đầu người kia bị chẻ đôi, còn có một cô gái mắc kẹt trong xe không ra ngoài được, đáng sợ quá, có lẽ sẽ kẹt một lúc đấy.”
Sở Kinh và Tần Tranh cùng nhíu mày, xảy ra tai nạn xe cộ?
“Dù sao cũng gần nhà, chúng ta xuống xe đi về thôi.” Sở Kinh mở cửa xe.
Tần Tranh cũng đi theo.
Hai người đi về phía trước, quả nhiên nhìn thấy trước mặt có một đám đông vây quanh.
Hiện trường vụ tai nạn là một chiếc ô tô màu đỏ bị một chiếc xe tải hạng nặng đâm lật, lúc này lực lượng cứu hỏa đang nỗ lực giải cứu cô gái bên trong xe.
Mà trên mặt đất cách đó không xa, đang đặt hai băng ca, trong đó có một cái đã phủ vải trắng, mặt đất đầy vết máu.
Tần Tranh còn nhìn thấy nhân viên y tế đang thu dọn ruột trên mặt đất.
Sở Kinh cũng nhìn thấy cảnh này, sắc mặt có chút trắng bệch: “Đi thôi, nhìn cái gì.”
Tần Tranh gật đầu, có xe cấp cứu ở đây, anh cũng không giúp được gì.
Vào lúc này, bên phía lực lượng cứu hỏa hét lên: “Ra rồi!”
Trong chốc lát, Tần Tranh và Sở Kinh lại lần nữa nhìn sang, thì thấy một cô gái có khuôn mặt ngọt ngào lúc này đang đầy máu, khó khăn bò ra khỏi xe.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái này, Tần Tranh sững sờ.
Chẳng phải cô gái này là người đã hẹn Sở Hiểu Đồng ra ngoài đêm hôm đó sao?
Nhìn đến đây, lòng thương hại của Tần Tranh dành cho cô gái này đã hoàn toàn biến mất, nhân quả tuần hoàn, đây gọi là quả báo đấy.
Nếu không phải ngày đó Tần Tranh đi đến quán Bar, thì e rằng Sở Hiểu Đồng thật sự đã cừu vào miệng sói rồi.
Mà người phụ nữ này ắt hẳn còn đang cầm tiền đắc ý, bây giờ xem ra, đây là sự trừng phạt của ông trời.
“Bố, đi thôi.” “Tần Tranh đưa tay đỡ lấy Sở Kinh.
Sở Kinh thoáng sửng sốt, có chút kinh ngạc trước hành động theo bản năng này của Tần Tranh, thầm nghĩ chẳng lẽ người con rể này đã thông suốt rồi sao?
Hôm nay vừa bảo vệ lại vừa quan tâm ông ấy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Kinh khẽ lay động, xem ra ông nên đối xử tốt với Tần Tranh hơn một chút.
“Ngày mai tôi phải đi gặp một khách hàng, tôi nghe Hiểu Đồng nói ngày đó cậu đã giúp nó chữa khỏi mụn cho một người phụ nữ, đúng lúc vị khách kia của tôi mở công ty dược phẩm, ngày mai cậu đi gặp cùng tôi, đến lúc ấy sẽ sắp xếp cho cậu một công việc ở bên đó.”
Tần Tranh ngạc nhiên nhìn Sở Kinh, Sở Kinh vậy mà sẽ sắp xếp công việc cho anh?
“Cậu có vẻ mặt gì kia!” Sở Kinh nhíu mày, “Hay còn muốn tiếp tục làm người thất nghiệp?”
“Con không phải…” Tần Tranh muốn nói mình đã dự định mở phòng khám.
Nhưng Sở Kinh không cho Tần Tranh cơ hội phản bác: “Không phải cái gì! Cho dù thế nào thì cậu cũng phải đi, không đi cũng phải đi!”
Vừa dứt lời, Sở Kinh rút cánh tay mình ra, sải bước đi về phía trước, trong mắt chậm rãi hiện lên vẻ chán ghét.
Ông ấy còn tưởng đồ ăn hại này đã trở nên tốt hơn, nhưng hóa ra vẫn chỉ biết hưởng thụ như cũ!
Tần Tranh không biết suy nghĩ trong lòng Sở Kinh, nếu không sẽ oan uổng chết mất.
Hai người vừa đi qua con phố tắc nghẽn này, Tần Tranh vừa ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc, lúc này đang đứng ngẩn người trước một quán cà phê.
Bên cạnh thỉnh thoảng có các chàng trai cô gái đi ngang qua, hễ là người nhìn thấy bóng dáng đó đều không nhịn được dừng chân, lấy điện thoại ra chụp và cười hét chói tai.
Thật là một cô gái xinh đẹp!
Chắc không phải là ngôi sao đâu nhỉ!
“Hiểu Đồng?” Sở Kinh cũng nhìn thấy bóng dáng đó, vội vàng đi tới.
Không biết Sở Hiểu Đồng đang nghĩ gì, mà Sở Kinh và Tần Tranh đi đến trước mặt cô, cô mới ngẩng đầu lên, sau đó mỉm cười như không có chuyện gì.
“Bố, sao bố ở đây? Đúng lúc con lái xe, chúng ta về cùng nhé.”
Từ đầu đến cuối, Sở Hiều Đồng cũng không nhìn Tần Tranh, không biết là chán ghét như mọi khi hay là bởi vì lời Tần Tranh nói với cô hôm nay quá mức chấn động.
Tần Tranh không quan tâm, ba người lái xe trở về, vừa đến cửa, còn chưa mở cửa ra đã nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng nhạc Heavy Metal thùng thùng.
Sở Hiểu Đồng sửng sốt nhớ ra gì đó, vội vàng lên tiếng trước khi Sở Kinh nổi giận: “Hôm nay là sinh nhật của Tử Đàn, con bé mời bạn đến nhà chơi.”
Sắc mặt Sở Kinh lập tức bình tĩnh lại, thậm chí còn mang theo ý xin lỗi nói: “Hàng ngày bố đều bận rộn công việc, đến cả sinh nhật con gái cũng quên.”
Vừa mở cửa ra đã thấy trong phòng khách có bảy tám người đang đùa vui ầm ĩ.
Sở Tử Đàn ngồi trên sô pha, được vài nam sinh vây quanh xum xoe, ba người vừa bước vào giống như thêm đá vào nước sôi.
Cả phòng khách bỗng chìm vào trong im lặng.
Khoảnh khắc sau người nhận ra Hiểu Đồng và Sở Kinh hào hứng mở miệng: “Chào chú, đây chính là chị gái của Tử Đàn nhỉ.”
Sở Tử Đàn mỉm cười: “Đúng vậy, bố, chị mọi người về rồi.”
Nụ cười của cô ta đột nhiên đông cứng lại trong nháy mắt nhìn thấy Tần Tranh, chán ghét quay đầu đi: “Đi, chúng ta lên sân thượng ăn.”
“Không đúng, Tử Đàn, còn một người nữa sao không giới thiệu cho bọn tớ thế.”
“Đúng thế, người đàn ông này là ai vậy, trông cũng được đấy.”
“Hơi quen nhỉ.”
Sắc mặt Sở Tử Đàn trong nháy mắt đen thui: “Không biết, có thể là đồng nghiệp của chị tớ, đi thôi, không cần để ý đến loại người không liên quan này.”
Tần Lập đã miễn nhiễm với thái độ này của Sở Tử Đàn từ lâu, nhìn Sở Tử Đàn dẫn người rời đi, anh cũng đang định đi lên tầng hai.
Nhưng vào lúc này, Sở Hiểu Đồng luôn im lặng lại đột nhiên nói: “Sở Tử Đàn! Đây là anh rể em, không phải là đồng nghiệp của chị, trong mắt em còn có tôn trọng người lớn hay không!”
Bỏ lại câu nói này, Sở Hiểu Đồng xoay người đi lên tầng hai, cả phòng khách im lặng như tờ, bảy tám đôi mắt sững sờ nhìn chằm chằm Tần Tranh.
“Người này… Chính là anh rể câm kia của cậu à?”
Ngực Sở Tử Đàn phập phồng, bỗng nhìn về phía Tần Tranh: “Còn không cút! Muốn để tôi mất mặt nữa sao!”
Chương 13: Sự thăm dò của phụ nữ
Tần Tranh không quan tâm đến Sở Tử Đàn, mà ngạc nhiên khi Sở Hiểu Đồng nói ra những lời như vậy.
Nghĩ đến những chuyện anh đã nói với Sở Hiểu Đồng hôm nay, xem ra trong lòng Sở Hiểu Đồng vẫn còn một cán cân.
Trong lòng Tần Tranh rất vui mừng về điểm này.
Dù cho như thế nào, thì vào lúc anh khó khăn nhất Sở Hiểu Đồng đã cho anh ăn uống, cũng chưa bao giờ yêu cầu anh phải báo đáp cái gì.
Cho nên, Tần Tranh rất biết ơn Sở Hiểu Đồng.
Mà bây giờ Sở Tử Đàn lại hận Tần Tranh muốn chết, chỉ mong sao Tần Tranh chết đi, nhìn thấy Tần Tranh vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mặt cô ta đỏ bừng!
“Được, anh không đi thì tôi đi!” Sở Tử Đàn hét lên, giậm chân rầm rầm vào cầu thang đi lên sân thượng.
Các bạn học đi theo phía sau Sở Tử Đàn vừa đi, vừa dỗ cô ta.
“Đừng tức giận, vì một kẻ câm như vậy không đáng.”
“Phải đấy, loại người này không phải là người một thế giới với chúng ta. Thế này nhé, hôm anh Diệu làm chủ, buổi tối dẫn mọi người đi chơi kích thích.”
Anh Diệu này nói chuyện dường như rất có uy tín, anh ta vừa mở miệng thì sắc mặt Sở Tử Đàn vừa rồi còn khó coi đã đỏ bừng ngay lập tức.
Mọi người xung quanh la ó: “Vẫn là anh Diệu lợi hại, chỉ một câu nói đã khiến cho Tử Đàn nghe theo.”
“Phu xướng phụ tùy, anh Diệu và Tử Đàn là kim đồng ngọc nữ nổi tiếng của trường chúng ta mà.”
Sinh viên đại học yêu nhau không phải là chuyện hiếm, bây giờ chín năm nghĩa vụ đều có yêu đương.
Tần Tranh không để ý đến nội dung trò chuyện của họ, cũng không đi tìm Sở Hiểu Đông.
Tần Tranh cảm thấy, tốt hơn hết là nên để cho Sở Hiểu Đổng tự suy nghĩ rõ ràng.
Dù sao, một kẻ câm vô dụng đột nhiên biết mở miệng nói chuyện, còn đột nhiên có số tiền hơn một trăm triệu.
Đối với Sở Hiểu Đồng, tình huống này thật sự khiến cho cô rất khó mà tin được.
Mà Sở Hiểu Đồng lúc này khóa trái cửa phòng, ngồi lên giường gọi điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói tràn đầy nghi ngờ: “Cậu nói tên câm kia biết nói chuyện rồi? Còn nói với cậu là anh ta đã kiếm được một trăm triệu?”
“Không thể nào, trước đây thằng nhóc đó nổi tiếng là nhát gan, nếu không phải bởi vì nhát gan thì cậu cũng sẽ không chọn anh ta. Vậy phải làm sao đây? Chuyện của cậu bị anh ta phát hiện rồi sao?”
Sở Hiểu Đồng nhíu mày, rất cạn lời với bạn thân trong điện thoại: “Chuyện tớ đang nói với cậu bây giờ không phải là chuyện của tớ, mà là có phải trước đây tên đó lừa gạt tớ không?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một chút: “Ừm, tớ cảm thấy hẳn là không phải vậy đâu, đâu có ai rãnh rỗi không có việc gì thích người khác mắng chửi mình chứ.”
Sở Hiểu đồng gật đầu, cũng phải.
“Vậy thì chỉ có một khả năng.”
Sở Hiểu Đồng sửng sốt: “Khả năng gì?”
“Chính là, bây giờ anh ta đang lừa gạt cậu!”
Sở Hiểu Đồng bỗng nhiên mở to đôi mắt: “Ý của cậu là, anh ta gạt tớ chuyện anh ta kiếm được một trăm triệu?”
“Đúng vậy, thế này đi, đêm nay cậu dẫn anh ta đến tìm tớ, tớ cho cậu một địa chỉ, đến lúc ấy dò la anh ta một chút thì sẽ biết anh ta có phải lừa gạt hay không.”
Sở Hiểu Đồng nhíu mày: “Được, cậu cho tớ địa chỉ đi.”
Cúp điện thoại, Sở Hiểu Đồng xuống giường mở cửa, thấy Tần Tranh không có ở bên ngoài thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó ánh mắt cô có chút phức tạp.
Cô thật sự không thể tin được một gã chẳng biết gì, bỗng trở thành triệu phú.
Đi xuống lầu, Sở Hiểu Đồng tìm được Tần Tranh đang gặm bánh mì ở phòng bếp.
“Tám giờ tối, anh đi cùng tôi đến một nơi.”
Tần Tranh sửng sốt: “Đi đâu?”
“Bảo anh đi đâu thì anh đi đấy, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!” Sở Hiểu Đồng nhíu mày lạnh lùng quát, rồi xoay người bỏ đi.
Tần Tranh nuốt bánh mì trong miệng xuống lắc đầu: “Tại sao phụ nữ đều cáu kỉnh như vậy nhỉ?”
Nhỏ là như thế, lớn cũng là như thế, thậm chí cả người già trong nhà kia cũng là như thế.
Tần Tranh thở dài, làm người thật khó, làm đàn ông càng khó hơn!
Biết tám giờ tôi phải đi ra ngoài cùng với Sở Hiểu Đồng nên Tần Tranh không ra ngoài nữa, anh ngồi ở phòng khách một tiếng đồng hồ, lúc Sở Hiểu Đồng gọi anh liền đi tới.
“Anh lái xe.” Sở Hiểu Đồng ném chìa khóa xe cho Tần Tranh, còn mình thoải mái ngồi vào ghế sau.
“Đi đâu?”
Sở Hiểu Đồng liếc nhìn địa chỉ trong điện thoại: “Câu lạc bộ Hoàng Đồ ở trung tâm thành phố.”
Hoàng Đồ?
Đó là câu lạc bộ giải trí lớn nhất ở Dương Thành, trang trí hạng nhất hạng nhì, chủ yếu là chi phí cũng không thấp.
80% người dân Dương Thành, đều mơ ước mình có thể tiêu tiền như nước ở câu lạc bộ Hoàng Đồ này.
Khi Tần Tranh còn học đại học, rất nhiều phú nhị đại đều dẫn bạn gái đến nơi này, cho nên anh cũng xem như biết một chút vể Hoàng Đồ.
Nhưng Sở Hiểu Đồng đột nhiên yêu cầu đi Hoàng Đồ để làm gì?
Trong khi đang suy nghĩ, chiếc xe đã lái vào cao tốc.
Từ nhà đi cao tốc đến chỉ mất khoảng hai mươi phút, hai người đến nơi đỗ xe xong, đi về phía cửa Hoàng Đồ.
Bởi vì Tần Tranh không biết đi làm gì, nên cũng tùy tiện mặc một bộ đồ thể thao. Ngược lại là Sở Hiểu Đồng, mặc một chiếc váy đuôi cá hở vai màu trắng, váy quấn theo hình tròn uốn lượn.
Đường cong trên toàn bộ cơ thể Sở Hiểu Đồng đều được chiếc váy này khoe ra, có lồi có lõm, thu hút ánh nhìn trong nháy mắt.
Trên đường đi vào câu lạc bộ Hoàng Đồ, những người nhìn thấy Sở Hiểu Đồng, không có ai là không dán mắt vào.
Mà Tần Tranh đi bên cạnh Sở Hiểu Đồng, tất cả những gì anh nhận được đều là ánh mắt khinh thường và chán ghét.
“Lại là một cải trắng bị heo ăn.”
Một cô gái bên cạnh lắc đầu, thậm chí còn không muốn nhìn Tần Tranh.
Nghe thấy lời này Tần Tranh liếc mắt nhìn Sở Hiểu Đồng, trước đây vào mỗi lúc như thế này trên mặt Sở Hiểu Đồng đều không hề có biểu cảm.
Mà sắc mặt của Sở Hiểu Đồng hôm nay lại có hơi khó coi.
Vào lúc này, có một người phụ nữ mặc váy ngắn màu đen từ trong sảnh đi ra, trạc tuổi với Sở Hiểu Đồng, Tần Tranh cũng đã từng gặp.
Đàm Tử Khâm, là một trong những người bạn thân của Sở Hiểu Đồng.
Là con gái của một doanh nhân giàu có ở Dương Thành, cô ấy và Sở Hiểu Đồng là bạn học đại học, quan hệ giữa hai người luôn tốt đẹp.
Nhưng nhìn thấy Đàm Tử Khâm, trong lòng Tần Tranh lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Con người Đàm Tử Khâm thật ra luôn có những ý tưởng quanh co vô tận, trước kia khi chưa mở miệng nói chuyện, Tần Tranh đã bị người phụ nữ này lừa mấy lần.
Thậm chí những người theo đuổi Sở Hiểu Đồng, đều bị người phụ nữ này đuổi đi.
Hôm nay Sở Hiểu Đồng dẫn anh đến tìm Đàm Tử Khâm, chắc sẽ không phải là người phụ nữ này lại nghĩ ra cách gì để chỉnh anh đấy chứ?
“Hiểu Đồng đã lâu không gặp, vẫn xinh đẹp như vậy.” Đàm Tử Khâm ôm eo Sở Hiểu Đồng, rồi mới nhìn Tần Tranh.
Mà ánh mắt Tần Tranh lúc này lại dừng trên vòng eo của Sở Hiểu Đồng, trước đây khi không biết xu hướng của Sở Hiểu Đồng, cũng không cảm thấy gì.
Nhưng bây giờ lại không nhịn được suy nghĩ, làm thế nào mà… người phụ nữ này với phụ nữ?
“Nhìn đi đâu đấy!” Đàm Tử Khâm trừng mắt nhìn Tần Tranh, “Hôm nay tôi dẫn Hiểu Đồng chơi, anh chỉ cần làm tốt công việc hậu cần là được.”
Đàm Tử Khâm cũng đã quen với việc Tần Tranh không nói chuyện, cô ấy kéo Sở Hiểu Đồng đi về phía thang máy.
“Tầng cao nhất của Hoàng Đồ có một hội trường, tớ sẽ dẫn cậu đi mở mang kiến thức, chắc chắn là cậu chưa bao giờ nhìn thấy. Tớ cũng là được anh tớ dẫn đến đây một lần nên mới biết đấy.”
Đàm Tử Khâm nói xong bèn nhìn Tần Tranh: “Hời cho anh đấy.”
Vẻ mặt Tần Tranh sững sờ, hời cho tôi cái gì?
Tầng trên cùng là một đại sảnh lớn có kích thước bằng sân bóng đá, sàn nhà không phải làm bằng gạch lát sàn mà làm bằng đá cẩm thạch.
Trên mặt đá cẩm thạch, còn thêm một lớp kính cường lực.
Tần Tranh đang thắc mắc tại sao sàn nhà lại như thế này, ngẩng đầu lên nhìn thấy người ra kẻ vào trong sảnh, và một khối đá chất đống ở đằng xa, chợt hiểu ra.
Tầng trên cùng của câu lạc bộ Hoàng Đồ này, hóa ra là một tụ điểm đánh bạc bằng đá cỡ lớn!
Và những viên đá xếp chồng lên nhau ấy đều là đá thô.
Anh nhìn Đàm Tử Khâm một cách khó hiểu, người phụ nữ này dẫn Sở Hiểu Đồng đến nơi này làm gì? Theo như anh biết, Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng đều không biết đánh bạc bằng đá.
Tần Tranh không biết rằng, lúc này Đàm Tử Khâm đang nói chuyện với Sở Hiểu Đồng bằng điện thoại.
Đàm Tử Khâm: “Nơi này là tụ điểm đánh bạc bằng đá lớn nhất Dương Thành, những viên đá bên trong nhỏ thì vài trăm, lớn thì hàng trăm nghìn, một triệu. Lát nữa cứ giao hết mọi việc cho tớ!”
“Có quá đáng lắm không?” Trong lòng Sở Hiểu Đồng vẫn có chút không nỡ, dù sao Tần Tranh làm lá chắn cho cô cũng không phải ngày một ngày hai.
“Tội khi quân, chém đầu cũng không quá đáng. Cậu đau lòng cho một tên vô dụng như vậy làm gì? Nhiều đàn ông tốt như vậy cậu không cần, tên vô dụng này biết nói chuyện thì chuyện của cậu rất có khả năng sẽ bị phơi bày, chi bằng bây giờ kiểm tra xem rốt cuộc anh ta có thật lòng với cậu hay không.”
“Nếu thật sự là kẻ lừa gạt, thì không cần nói nhiều, trực tiếp bỏ chồng!”
Sở Hiểu Đồng nghĩ cũng phải, lập tức gật đầu.
Đàm Tử Khâm mỉm cười kéo Sở Hiểu Đồng đi về phía đống đá thô, Tần Tranh cũng vừa quan sát vừa đi theo.
“Wow, Hiểu Đồng, cậu xem viên đá này đi, cửa sổ đã mở rồi, rất nhiều màu xanh.” Đàm Tử Khâm chỉ vào viên đá đang được rất nhiều người vây quanh ở cách đó không xa.
Viên đá đó cao khoảng 1,5 mét, rộng 0,5 mét, có một cửa sổ với đường kính 20 cen-ti-mét.
Thế mà tất cả đều là màu xanh thủy tinh, viên đá to như vậy, nếu mở ra tất cả đều là thủy tinh thì viên đó thật sự kiếm được rất nhiều tiền.
Đàm Tử Khâm nhìn giá niêm yết, năm trăm ngàn.
“Cái này nhé?” Đàm Tử Khâm ra hiệu với Sở Hiểu Đồng.
“Cậu cứ xem đi.” Sở Hiểu Đồng không hiểu.
“Vậy được.” Đàm Tử Khâm vẫy tay với Tần Tranh, “Này, đến đây, Hiểu Đồng nhà anh nhìn trúng viên đá này, anh mua cho cô ấy đi.”
Tần Tranh đi tới, nhìn kỹ viên đá.
Đàm Tử Khâm tưởng rằng Tần Tranh sẽ trực tiếp từ chối, không ngờ Tần Tranh lại thật sự xem nó, lẽ nào Tần Tranh thật sự phát triển?
Nhưng ngay sau đó, Tần Tranh lắc đầu: “Bề ngoài viên đá này đều là trát vữa, mặc dù khả năng cao là có màu lục, nhưng bên trong lại không có, sau khi mua sẽ không kiếm được tiền mà sẽ bị lỗ.”
Đàm Tử Khâm nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Tần Tranh còn biết đặt cược đá? Cô ấy nghi ngờ đưa mắt nhìn Sở Hiểu Đồng, và phát hiện ra rằng Sở Hiểu Đồng cũng ngơ ngác.
Đàm Tử Khâm lập tức cười khẩy trong lòng, không biết lại ra vẻ hiểu biết, xem ra Tần Tranh đang lừa Sở Hiểu Đồng!
Đàm Tử Khâm mở miệng định vạch trần Tần Tranh, nhưng Tần Tranh lại nói: “Nếu như các cô thích thì chọn cái khác, không cần chọn thứ không cắt được.”
Đàm Tử Khâm lại bối rối, lẽ nào cô đã đoán nhầm?
Nhưng cô ấy vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Tần Tranh lại ngồi xổm phía trước một đống đá có kích thước bằng nắm tay, chọn tới chọn lui!
Đột nhiên, Đàm Tử Khâm trở nên nổi nóng.
“Tần Tranh, không có tiền thì nói thẳng, thế mà lại đi lấy những thứ chỉ vài trăm đồng để lừa gạt Hiểu Đồng!”
“Một tảng đá lớn như vậy, biết bao nhiêu ở đây đều đang nhìn, anh lại nói không cắt ra được xanh! Sao anh không nói là mình không có tiền đi!”
“Tôi thấy anh chính là một tên đại bịp thì có!”
Chương 14: Mỗi người lùi một bước
Tần Tranh bị những lời nói của Đàm Tử Khâm làm cho sửng sốt, nhưng anh còn chưa mở miệng, toàn bộ hiện trường đã ngay lập tức bùng nổ.
Những người vừa vây quanh tảng đá lớn đó, kể cả người phụ trách đều trừng mắt nhìn qua đó.
“Cậu nhóc, mẹ nó, cậu có hiểu đánh bạc bằng đá không? Không hiểu thì đừng nói nhảm!”
“Đúng vậy, cửa sổ lớn như vậy mà lại nói không thể cắt đá!”
“Cô gái, bây giờ loại thanh niên thích ra vẻ như này ở khắp mọi nơi, nhất định đừng để bị lừa, không nên qua lại với người này nữa.”
“Không hiểu lại làm ra vẻ hiểu, bây giờ có bao nhiêu người nghèo muốn chen chân vào giới thượng lưu, nhưng đáng tiếc cho dù có cái lòng, cũng không có cái tố chất đó.”
Trong chốc lát, Tần Tranh trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, Đàm Tử Khâm lúc này đắc ý nhìn Tần Tranh, sắc mặt Sở Hiểu Đồng trở nên lạnh lùng.
Tần Tranh đứng dậy, trong tay cầm hai viên đá đi về phía thợ cắt đá: “Tôi không muốn tranh luận gì với ông, đây là hai viên tôi chọn cho Hiểu Đồng, toàn bộ là màu xanh. Ông có thể xem thử những gì tôi nói có đúng hay không, có phải là tên bịp bợm không.”
“Thật là mạnh miệng!”
“Người trẻ bây giờ, cũng không sợ gió to rút lưỡi nhỉ!”
“Tôi thấy viên đá này có thể ra màu xanh. Viên đá này tôi mua! Tặng nó cho cô Đàm!” Một người đàn ông mập mạp đứng bên cạnh mỉm cười với Đàm Tử Khâm, và ra giá 500.000 tệ.
“Cô Đàm, tôi và bố cô là bạn cũ, tài sản của Lão Hồ tôi vẫn phụ thuộc vào bố cô.”
Đàm Tử Khâm gật đầu, hóa ra là một con chó giữ nhà.
“Tôi sẽ nói tốt cho ông trước mặt bố tôi.” Đàm Tử Khâm nhận lấy hòn đá.
“Cắt luôn tại đây đi, để Lão Hồ tôi đè bẹp sự kiêu ngạo của cậu thanh niên này!” Lão Hồ cũng nhìn ra Đàm Tử Khâm muốn Tần Tranh bị khó xử, vì vậy lập tức nói.
“Được!”
Trong chốc lát, trong đại sảnh đã nhốn nháo cả lên.
Tần Tranh định đưa cho người thợ cắt đá hai viên đá, nhưng lại bị người đàn ông mập đó giành lấy cơ hội trước.
Tần Tranh cau mày, vẫn đưa viên đá của mình cho người thợ: “Hai viên nhỏ này, chỉ cần mài là được rồi.”
Cái gì?
Mài?
Đùa à! Cái này phải mài mất bao lâu?
“Tần Tranh, anh không biết xấu hổ, nhưng chúng tôi thì có đấy, có thể làm ơn đừng tự làm xấu mặt mình được không!” Đàm Tử Khâm thực sự không còn mặt mũi để chần chừ thêm nữa.
Tần Tranh này da mặt quá dày rồi! Cô vô cùng hối hận khi đưa Tần Tranh tới đây!
Sắc mặt Sở Hiểu Đồng đỏ bừng, trước đây cô nghĩ rằng Tần Tranh làm cô xấu mặt, chẳng qua là vì anh bị câm, khiến cho cô mất mặt mà thôi.
Bây giờ có thể nói rồi, mà lại không biết xấu hổ như thế!
Sở Hiểu Đồng định gọi Tần Tranh xuống, thì người thợ kia đã nhận lấy hòn đá tự mình trải nghiệm.
Người thợ cắt đá là một ông già ngoài sáu mươi tuổi, khuôn mặt hiền từ và nói chuyện rất hay.
Ông nhìn thấy người thanh niên này bị mọi người chỉ trích, ông cũng muốn giúp đỡ Tần Tranh, nhưng ông cũng không biết bên trong viên đá, thật sự có thể ra màu xanh hay không.
“Làm phiền ông rồi.”
Ông lão gật đầu, và bắt đầu mài giữa sự khinh bỉ và chế nhạo của mọi người.
“Hừm, tôi muốn xem cậu có thể mài ra cái gì!” Lão Hồ giống như đang xem kịch nói.
Ông ta thầm nghĩ chỉ cần tiểu tử này hôm nay bị làm cho mất mặt, và viên đá năm trăm nghìn tệ kia của ông lại ra màu xanh, thì sự nghiệp của Lão Hồ ông lại một lần nữa bay lên một tầng cao mới!
Giờ phút này trong mắt ông ta, Tần Tranh chỉ là bàn đạp mà thôi.
Trong khi mọi người đang xem náo nhiệt và Đàm Tử Khâm không ngừng nguyền rủa Tần Tranh, viên đá đang mài trong tay người thợ, đột nhiên hiện lên một lớp màu vàng, màu vàng này trong suốt, đẹp như quả chanh!
“Hiện ra màu xanh rồi, lại là màu vàng chanh!” Người bên cạnh đang đứng nhìn chằm chằm đột nhiên hét lên.
Trong nháy mắt, mọi người chen chúc đi tới, lớn tiếng hò hét.
Ông lão lúc này cũng tăng tốc độ tay, mài sạch toàn bộ lớp bên ngoài, một viên đá màu vàng chanh kích thước bằng nắm tay, xuất hiện trước mắt tất cả mọi người!
Khuôn mặt đầy thịt của Lão Hồ đột nhiên run lên, Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng cũng sững sờ.
“Chỉ là gặp may mà thôi.” Đàm Tử Khâm cau mày, “Hiểu Đồng, đừng tin anh ta, anh ta luôn miệng nói mình có tiền, lại mua thứ mấy trăm tệ như vậy, anh ta lừa ai chứ!”
“Chẳng qua là may mắn, vừa may tìm được một cái màu xanh mà thôi!”
Tiếng khịt mũi lạnh lùng của Đàm Tử Khâm đã đánh thức Sở Hiểu Đồng, Sở Hiểu Đồng cũng gật đầu, đúng vậy.
Vận may của tên này luôn rất tốt.
Nhưng sau đó, cái thứ hai cũng mài ra rồi!
“Xanh đế vương, xanh toàn bộ!” Những người đang nhìn chằm chằm vào cảnh này lại hét lên.
“Không thể nào!” Đàm Tử Khâm nhìn lên kinh ngạc.
Trên mặt Lão Hồ cũng tràn đầy kinh ngạc.
Người phụ trách hoàn toàn chết lặng, đây là một tay lão làng ư?
Tần Tranh đưa cho ông lão hai nghìn tệ tiền tip, sau đó nhìn về phía Lão Hồ.
“Đến lượt ông.”
Thớ thịt trên mặt Lão Hồ run lên, ông ta bước lên đài đẩy người thợ ra: “Đi ra, tôi tự làm!”
Vừa nói, ông ta vừa vẽ các đường bằng bút chì và bắt đầu cắt!
Tốc độ của Lão Hồ rất nhanh, tư thế của ông ta rất chuyên nghiệp.
Nhưng nhát dao đầu tiên xuống, tất cả đều là màu xám.
Lão Hồ đột nhiên có dự cảm không tốt, lẽ nào thật sự bị tên kia nói trúng rồi?
Trong này không có gì cả?
Không, không thể nào, một tên tiểu tử tóc vàng thì biết gì!
Cho dù có hai viên màu xanh, cũng chẳng qua là may mắn mà thôi!
Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng nhìn chằm chằm vào hòn đá, hai người họ từng nghĩ rằng vì Tần Tranh không có tiền mới không mua nó, nhưng bây giờ một nhát cắt xuống đã thấy toàn là một màu xám, cả hai không khỏi sững sờ.
Cái này…
Sau đó, nhát cắt thứ hai, thứ ba.
Ngoài một chút màu xanh ở phía ngoài, còn lại toàn bộ đều là đá!
Lão Hồ ngẩn người ra, Tần Tranh lại nói đúng rồi!
Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng lúc này cũng kinh ngạc nhìn Tần Tranh, Tần Tranh đưa hai viên đá trong tay cho Sở Hiểu Đồng
“Tặng em, không phải em thích sao?”
Sở Hiểu Đồng cầm lấy hai viên ngọc thạch, ánh mắt nhìn Tần Tranh có chút phức tạp: “Anh thật sự chỉ vì viên đá kia không thể ra màu xanh nên mới không mua nó?”
Tần Tranh bất đắc dĩ nói: “Hai viên này toàn là màu xanh, nếu đem bán đấu giá, tổng cộng có thể bán được hai triệu, đắt hơn viên đá kia rất nhiều.”
“Anh em, anh muốn bán viên ngọc thạch này không? Tôi đến trang sức Dương Thành Hoa Vũ, tôi đồng ý trả giá ba triệu cho hai viên đá của anh.”
“Tôi mua bốn triệu!”
Trong chốc lát, Tần Tranh vừa mới bị mắng chửi khinh thường, đột nhiên lại trở thành thành nhân vật thu hút sự quan tâm của nhiều người.
Cả Sở Hiểu Đồng và Đàm Tử Khâm đều có chút bối rối.
“Xin lỗi, viên ngọc thạch này tôi tặng cho vợ của tôi, không bán.”
Sau khi Tần Tranh nói xong, xung quanh có những tiếng thở dài.
Lão Hồ xem từ đầu tới cuối, trong tay vẫn đang giữ phần còn lại của viên đá 500.000 tệ vừa rồi, trong lòng tràn đầy sự hối hận, tức giận nhìn chằm chằm Tần Tranh!
Tên tiểu tử, nếu không có mày thì tao cũng sẽ không bị mất 500.000 tệ này.
Bây giờ, không những không kết thân được với nhà họ Đàm, mà còn bị mất mặt!
Khi ba người rời đi, toàn bộ hội trường vẫn đang nói về vụ cá cược đá vừa rồi.
Nhưng nét mặt của Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng có chút tế nhị, Đàm Tử Khâm không nói gì, chỉ bảo Sở Hiểu Đồng đưa viên ngọc thạch cho cô ấy, lát nữa để cô ấy nhờ bố cô khắc hoa văn.
Sở Hiểu Đồng đưa viên đá cho Đàm Tử Khâm, sau đó cùng Tần Tranh rời đi.
Hai người vừa lên xe, Sở Hiểu Đồng liền nói: “Anh biết đánh bạc bằng đá khi nào?”
Tần Tranh sớm đã nghĩ tới Sở Hiểu Đồng sẽ hỏi, nhưng trên thực tế, nếu hôm nay không phải là Đàm Tử Khâm khăng khăng bắt anh mua hàng thua lỗ đó, anh cũng sẽ không cá cược đá như vậy.
Dù sao thì đây cũng là loại tiền bất chính, Tần Tranh không thích vận may kiểu vậy.
“May mắn thôi.” Tần Tranh cười.
Sở Hiểu Đồng cau mày: “Nói thật cho tôi!”
Tần Tranh bất đắc dĩ nói: “Học trong sách, không khó, nếu em muốn học, sau này tôi dạy em.”
“Ai muốn học chứ!” Sắc mặt Sở Hiểu Đồng trở nên u ám, “Tần Tranh, tôi hỏi anh, anh nói thật cho tôi biết, trước đây có phải là anh luôn lừa tôi anh bị câm, lừa tôi anh là đồ vô dụng không?”
Tần Tranh thầm nghĩ trong lòng, chuyện gì đến vẫn sẽ đến.
Nhưng anh không giải thích, mà là hỏi ngược lại: “Em bảo tôi với em kết hôn, có phải cũng là để che giấu chuyện gì phải không?”
Khóe miệng Sở Hiểu Đồng mấp máy nhưng không nói ra lời.
Tần Tranh lại tiếp tục nói: “Tôi không lừa em, tôi quả thực là bị câm, chỉ là việc bị câm đó chẳng qua chỉ là tạm thời mà thôi.”
“Vậy anh tại sao…”
“Em không hỏi, chẳng nhẽ tôi nói với em em sẽ tin sao?” Tần Tranh cười khổ, lúc anh và Sở Hiểu Đồng vừa mới kết hôn, anh đã từng nói với Sở Hiểu Đồng.
Khi ấy anh nói rằng một ngày nào đó anh sẽ có thể nói chuyện, Sở Hiểu Đồng tất nhiên không tin điều đó.
Trong xe yên lặng một hồi, lúc về tới nhà Sở Hiểu Đồng đột nhiên nói: “Chuyện của tôi, anh không được nói cho bất kì ai! Ngược lại, tất cả chuyện của anh tôi cũng sẽ không nói với người khác.”
Các ngón tay Tần Tranh ngưng lại, gật gật đầu.
Hai người về phòng đi ngủ, chuyện hôm nay cũng không nhắc tới, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, khi Tần Tranh đang ăn cơm, Sở Kinh nói: “Lát nữa cùng tôi đi gặp khách hàng, tôi tìm được cho cậu một công việc tốt.”
“Bố, con…”
Cheng!
Tần Tranh vừa định giải thích, Hàn Anh đã ném đôi đũa xuống bàn!
“Bố tìm công việc cho cậu cũng vì tốt cho cậu, chẳng lẽ một người đàn ông như cậu, còn định để vợ nuôi cả đời thật à? Có chút mặt mũi được không?”
Từ khi mình bị Lưu Minh Hạo ôm lên giường, đến khi Tần Tranh gõ cửa, đi vào và đá bay Lưu Minh Hạo.
Cho đến khi Tần Tranh làm cho cô tỉnh, và cô cho Tần Tranh một cái tát
Sở Hiểu Đồng xem xong tất cả, chết lặng.
Người muốn hại mình không phải là Tần Tranh? Người cứu mình mới là Tần Tranh?
Chuyện này…
Vừa rồi cô còn đánh Tần Tranh, cảm giác tội lỗi lập tức dâng lên trong lòng Sở Hiểu Đồng.
Cô phải về nhà, cho dù thế nào, cô vẫn nên nói lời cảm ơn với Tần Tranh chuyện hôm nay.
Trời lúc này đã bắt đầu lờ mờ sáng, Tần Tranh không về nhà họ Sở.
Anh trực tiếp nằm xuống trên một chiếc ghế dài trong công viên rừng nghỉ ngơi một lúc, sau đó ngồi xếp bằng tại chỗ.
Bầu không khí trong công viên vào sáng sớm, linh khí dao động cũng rất lớn.
Từ xa đã có tiếng người mơ hồ vang lên, rất nhiều cụ ông đã bắt đầu tập thể dục buổi sáng.
Chính vào lúc này, điện thoại của Tần Tranh vang lên, hiển thị cuộc gọi đến là một số lạ.
Điện thoại vừa được kết nối, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bên kia.
“Xin hỏi là Tần Tranh phải không? Tôi là Lưu Uyển.”
Mười phút sau, Tần Tranh nhìn thấy Lưu Uyển bước nhanh đi về phía mình,
“Chào chị.” Tần Tranh bước về phía trước, “Lúc trước tôi đã nghe Lưu Chính nói chị sẽ đến tìm tôi.”
“Đúng vậy, tôi muốn lấy một ít thuốc mỡ từ chỗ cậu với số lượng lớn.”
Tần Tranh gật đầu: “Được thì được, nhưng tôi cần một vài thứ, chị nói cho tôi biết chị cần bao nhiêu, trở về tôi sẽ chuẩn bị cho chị bấy nhiêu.”
Lưu Uyển mỉm cười, đưa cho Tần Tranh một tấm thẻ ngân hàng: “Tôi mua giúp bạn của tôi, đương nhiên còn có cả tôi nữa. Nhưng tôi muốn hỏi, thuốc mỡ kia có thể bôi toàn thân không?”
Tần Tranh gật đầu: “Cái đó không vấn đề, chị cũng có thể cho vào trong nước tắm để tắm.”
Mắt Lưu Uyển sáng lên: “Hóa ra tốt như vậy, đây là năm triệu, tôi cần năm trăm tuýp.”
Sau khi cô ấy nhìn thấy hiệu quả của thuốc mỡ đã muốn lấy đi, chỉ là về sau bởi vì lo lắng chuyện của bố mà cô ấy mới không lấy.
Cô ấy dự định sẽ sử dụng cái này như một sản phẩm chăm sóc da của mình sau này.
“Nhưng, tôi muốn cậu thay đổi để mùi thơm hơn một chút, cũng không phải đặc biệt trị mụn, chủ yếu là làm trắng da.”
Lưu Uyển vừa nói như vậy, Tần Tranh xem như đã hiểu được dụng ý của Lưu Uyển.
“Tôi hiểu, nhưng số tiền này hơi nhiều.” Tần Tranh bất đắc dĩ, giá thành của số thuốc mỡ kia không cao, năm triệu quả thực hơi nhiều.
“Tôi đã nghe em trai tôi nói, cậu muốn mở một phòng khám, sau này chắc chắn sẽ có nhiều chỗ phải dùng đến tiền.”
Lưu Uyển cười nói: “Đúng rồi, có bao giờ cậu nghĩ, vợ cậu là nhân viên của công ty mỹ phẩm, tại sao cậu không đưa thuốc mỡ này vào tay cô ấy để vợ cậu quảng cáo nó?”
“Nếu thuốc mỡ này bán ra ngoài, chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền, thậm chí cậu có thể cùng vợ cậu mở một công ty mỹ phẩm, sản phẩm chăm sóc da hiệu quả này, một số nhà sản xuất lớn chuyên về dưỡng da cũng không thể nào so sánh được.”
Lưu Uyển nói rất nhiều với Tần Tranh, ngày hôm đó khi về nhà Tần Tranh đã suy nghĩ đến chuyện này.
Hai hôm nay đồng ý châm cứu cho Lưu Trung Quốc cũng đã kết thúc, hôm nay Lưu Trung Quốc xuất viện về nhà, Lưu Chính còn đặc biệt gọi điện thoại cảm ơn Tần Tranh.
Nhân tiện nói đã tìm được cửa hàng, hẹn anh thời gian đi xem.
Khi Tần Tranh đồng ý, đã đi về tới nhà.
Lúc vừa vào cửa thì nhìn thấy Sở Hiểu Đồng ngồi trên sô pha, Tần Tranh sửng sốt: “Không đi làm?”
Rõ ràng Sở Hiểu Đồng đang suy nghĩ việc gì đó, nghe Tần Tranh nói vậy chỉ lắc đầu, nhưng ngay sau đó cô đột nhiên bừng tỉnh.
“Tần Tranh! Buổi sáng anh không về nhà anh đã đi đâu!”
Vừa hỏi ra Sở Hiểu Đồng đã hối hận, Tần Tranh cũng sững sờ.
Bởi vì Sở Hiểu Đồng chưa bao giờ hỏi về hành trình của anh, hôm nay cũng thật sự là ngày đầu tiên!
“Đi xử lý chút việc…”
“Xem như tôi chưa hỏi gì.”
Hai người cùng lúc mở miệng và cùng lúc ngây người.
Không biết tại sao sắc mặt của Sở Hiểu Đồng không tốt lắm: “Anh không cần báo cáo với tôi.”
Nhưng sau khi nói xong cô lại thấy lời này dường như có hơi nặng, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng giải thích điều gì.
Tần Tranh mím môi, cứ cảm thấy Sở Hiểu Đồng hôm nay có hơi lạ: “Sắc mặt của em không tốt lắm.”
“Còn không phải bởi vì công ty kia! Chuyện của Lưu Uyển lúc đó đã làm giảm đi mức độ tin tưởng của tôi một cách đáng kể trước mặt lãnh đạo công ty, họ nói rõ với tôi rằng nếu thành tích tháng này của tôi lại sụt giảm thì sẽ cho tôi từ chức.”
Nói đến đây, Sở Hiểu Đồng bỗng trở nên kích động: “Nếu tôi bị sa thải, thì anh cứ chờ chết đói đi!”
Tần Tranh vô tội nhìn Sở Hiểu Đồng, đột nhiên nghĩ đến lời Lưu Uyển nói.
Anh suy nghĩ một lúc vẫn mở miệng: “Em còn nhớ chuyện tôi giúp người ta khám bệnh khi ở bệnh viện nhân dân không?”
Sở Hiểu Đồng nghi ngờ nhìn Tần Tranh, không hiểu vì sao.
“Lúc đó tôi đã trị khỏi cho ông cụ đó, về sau lại trị khỏi cho vợ con Lưu Chính nên anh ta tặng cho tôi một cửa hàng bán lẻ, cho tôi dùng nó để mở phòng khám.”
“Sáng hôm nay Lưu Uyển lại đến tìm tôi, đặt mua một lượng lớn năm trăm lọ thuốc mỡ từ tôi, bảo tôi bàn bạc với em, dùng thuốc mỡ này để tạo dựng tên tuổi, tự mình mở một cửa hàng mỹ phẩm.”
“Tôi đang nghĩ, trước đây tôi có một trăm triệu tiền phí điều trị, lần này Lưu Uyển đưa cho tôi năm triệu, số tiền này tuy không nhiều, nhưng cũng đủ để mở một cửa hàng lớn.”
“Mặt tiền cửa hàng có thể đặt cùng với phòng khám, như thế tôi có thể điều chế thuốc mỡ theo từng loại da khác nhau của mỗi khách hàng. Đồng thời cũng sẽ không ảnh hưởng tôi khám bệnh cho bệnh nhân.”
“Hơn nữa, em cũng không cần lo lắng bị sa thải.”
Nói xong, Tần Tranh nhìn về phía Sở Hiểu Đồng.
Nói thực, nếu không phải hôm nay Sở Hiểu Đồng nói sắp bị sa thải, thì anh không định nói với Sở Hiểu Đồng việc này.
Dù sao anh cũng không quan tâm lắm đến chuyện tiền nhiều hay ít.
Nhưng, dường như Sở Hiểu Đồng rất thích tiền, nếu vợ mình thích thì cho cô ấy là được.
Dù sao anh cũng không chi tiêu gì cần đến tiền.
Sở Hiểu Đồng hoàn toàn ngây ngốc, một trăm triệu!
Đây là số tiền mà cả nhà họ Sở có thể kiếm được trong bảy tám năm đấy?
Tần Tranh mới bắt đầu nói chuyện được vài ngày, đã kiếm được một trăm triệu?
Sở Hiểu Đồng lập tức phản ứng được rằng, ý của Tần Tranh vừa rồi là cho cô số tiền này? Để cô mở cửa hàng của riêng mình?
“Em cứ suy nghĩ trước đi, nghĩ xong rồi thì nói với tôi.” Tần Tranh nói xong thì xoay người đi ra khỏi nhà, “Tôi và Lưu Chính đã hẹn đi xem cửa hàng, có việc gì em cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Nhìn thấy Tần Tranh rời đi, tâm trạng của Sở Hiểu Đồng trongchốc lát trở nên vô cùng phức tạp.
Người đàn ông này ở trong nhà từng làm gì cũng sai, chỉ biết gây ra dư luận cho cô, lại đột nhiên đứng ở trước mặt mình.
Đêm hôm qua đánh nhau, hôm nay còn bảo cô mở cửa hàng.
Sở Hiểu Đồng có hơi hoang mang, cảm thấy rất không chân thực, đây vẫn là Tần Tranh sao?
Lắc đầu, Sở Hiểu Đồng lấy điện thoại ra, nhìn vào danh bạ với vẻ mặt lạnh lùng, chồng yêu.
Sau đó dứt khoát gọi đi: “Đang bận sao? Cùng uống cà phê nhé, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tần Tranh ra khỏi nhà, bắt một chiếc xe đi đến địa chỉ Lưu Chính đưa cho anh.
Phòng khám ở vị trí tương đối trung tâm trong khu vực này, cách nhà cũng gần.
Khu vực này có rất nhiều người, cũng có một vài phòng khám và có nhiều bác sĩ Đông y. Rõ ràng là cạnh tranh khốc liệt, nhưng cửa hàng y tế của Tần Tranh còn lớn hơn thế nhiều.
Sau khi Tần Tranh đến nhìn thấy Lưu Chính đứng ở cửa, anh lập tức bước nhanh tới.
“Thế nào? Anh thấy vị trí này thế nào?” Lưu Chính mỉm cười.
“Thứ Lưu Chính anh nhìn đương nhiên không tệ.”
Lưu Chính nói: “Cái anh này, tâng bốc đấy à!”
“Không dám, không dám.” Tần Tranh cười ha ha.
“Đúng rồi, vợ tôi bảo tôi nói với anh là cô ấy có một cô cháu gái, ngoại hình xinh đẹp, các anh có thể trò chuyện vui vẻ, cô ấy rất thích người trẻ tuổi có triển vọng như anh.”
Nói xong, Lưu Chính dẫn Tần Tranh đi quanh một vòng trong cửa hàng.
Hai người chậm rãi đi về phía bên kia đường.
Con phố này dẫn đến chợ đồ cổ, đường nhánh là phố ăn vặt và xa hơn là chợ thương mại quốc tế lớn nhất.
Thật sự có thể nói là khu vực vàng.
“Lưu Chính anh cứ đùa, tôi đã kết hôn rồi.” Tần Tranh bất đắc dĩ.
Lưu Chính mỉm cười không nói, hiển nhiên anh ta biết tình trạng hôn nhân của Tần Tranh: “Đến phố đồ cổ xem thử nhé? Tôi nhớ anh cũng có hiểu biết về đồ cổ.”
“Chỉ hiểu một chút mà thôi.” Tần Tranh đi theo Lưu Chính về phía trước, bỗng nhìn thấy xa xa có rất nhiều người vây quanh một cửa hàng đồ cổ.
“Đúng rồi, tôi đã tìm người làm chứng chỉ hành nghề y cho anh, có lẽ vài ngày nữa sẽ có.” Lưu Chính cũng nhìn thấy cửa hàng đồ cổ kia.
“Đi, chúng ta đi xem thử.”
Tần Tranh gật đầu, và nói cảm ơn với Lưu Chính.
Lúc đi đến cửa, cả hai nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.
“Anh trai, nơi này xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Tranh kéo một người hỏi.
“Dường như là người mua đã mua một sản phẩm thật, nhưng chủ tiệm lấy lại không bán, đây không phải là đang tranh luận phải trái đấy sao.”
Tần Tranh nhướng mày, còn có chơi như vậy.
Bán ra, còn muốn lấy lại?
Anh và Lưu Chính nhìn nhau, hai người nhanh chóng chen vào, Tần Tranh chợt sững người khi nhìn thấy người mua.
Người bị vây ở giữa không phải ai khác mà chính là Sở Kinh, bố vợ của Tần Tranh!
“Bố!” Nhìn thấy là Sở Kinh, Tần Tranh lập tức bước về phía trước đẩy đám người ra.
“Tần Tranh? Cậu đến đây làm gì?” Sở Kinh nhíu mày, nhưng khoảnh khắc tiếp theo khi nhìn thấy Lưu Chính, vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng.
“Lưu, Lưu Chính!”
Lưu Chính gật đầu: “Có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt Sở Kinh lập tức kích động như tìm được người đáng tin cậy, nói ra sự tình ngay tức thì.
Ông ấy nhìn trúng một chiếc đĩa sứ Nguyên Thanh Hoa, giá chỉ mười ngàn đồng, nhưng khi vào tay ông ấy, bên cạnh có một người biết hàng nói đó là đồ thật.
Thì chủ tiệm lập tức không bán nữa, Sở Kinh đã lấy tiền ra, làm sao có lý này được.
Ông ấy muốn lấy đồ đi, nhưng chủ tiệm lại tìm người bao vây ông ấy!
“Giữa ban ngày ban mặt, Dương Thành lại tồn tại một cửa hàng như thế này!” Lưu Chính nhíu mày.
Dương Thành thuộc phạm vi quản lý của anh ta, xảy ra chuyện như thế này là sơ suất của anh ta!
“Các người là ai? Người không liên quan đến chuyện này thì cút nhanh ra ngoài!” Chủ tiệm đột nhiên bước về phía trước, đẩy Lưu Chính.
Sắc mặt Lưu Chính sa sầm xuống trong nháy mắt.
Sở Kinh cũng giật mình, sợ Lưu Chính bị đẩy ra ngoài sẽ có vấn đề: “Đây là Lưu Chính của Dương Thành, tôi nói cho các người biết, Lưu Chính sẽ xử phạt hành vi phạm pháp của các người!”
Ầm ĩ!
Xung quanh lập tức trở nên hỗn loạn.
“Lưu Chính?” Chủ tiệm nhìn Lưu Chính, “Là mày? Nếu mày là bí thư thì tao chính là cha của hắn! Nếu mày chõ mõm vào chuyện làm ăn tao, tao sẽ tính luôn cả mày nữa đấy!”
“Đuổi ba người họ ra ngoài cho tao!”
Chương 12: Thái độ của Sở Hiểu Đồng
“Thật không ra gì cả!” Lưu Chính nổi giận.
Cửa hàng này không chỉ lật lọng, mà còn ép buộc đuổi người!
Sở Kinh bị người ta đẩy vấp dưới chân suýt ngã, Tần tranh lập tức đưa tay ra đỡ Sở Kinh.
“Ai động đậy nữa đừng trách tôi không khách sáo!” Tần Tranh đột nhiên hét lớn.
Sở Kinh cũng bị giật mình.
Lưu Chính đã gọi điện thoại gọi người, sắc mặt vô cùng âm u.
Tần Tranh đứng ở phía trước Lưu Chính và Sở Kinh, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đám người này.
“Thằng này thế nào đấy? Mày muốn một mình đánh nhau với bọn tao chứ gì? Cũng không nhìn xem đây là địa bàn của ai!”
Chủ tiệm hét lên: “Đuổi ra ngoài cho tao!”
Ngay sau đó, hơn chục người quen biết chủ tiệm này, ra tay đẩy Tần Tranh!
Lưu Chính và Sở Kinh sợ hãi liên tục lùi về phía sau, nhưng vào lúc này, Tần Tranh đã hành động, ra tay lên gối, chỉ nghe vài tiếng rầm rầm rầm!
Năm sáu người trước mặt đã ngã ra một bên, che bụng lặn lộn dưới đất.
Nhìn thấy cảnh này, những người còn lại đều choáng váng, Sở Kinh và Lưu Chính cũng đứng hình.
Nhất là Sở Kinh, một năm nay Tần Tranh ở rể nhà ông ấy, Tần Tranh trông như thế nào Sở Kinh thật sự rất quen thuộc, bỗng dưng Tần Tranh làm ra hành động như vậy khiến ông ấy đột nhiên có chút sững sờ.
Chẳng lẽ trước đây Tần Tranh chỉ là giả vờ thôi sao? Hay là thật sự có thể chịu đựng được?
Lưu Chính nhìn ra được Tần Tranh quả thực là một nhân tài, không chỉ khám bệnh giỏi, mà còn biết thuật huyền học, kỹ năng này bây giờ càng mạnh!
Nhìn thấy đám người đó bị đánh nằm bò ra đất, chủ tiệm nuốt nước miếng hét to: “Sợ cái gì, chúng ta người đông thế mạnh, không đuổi chúng ra ngoài thì sau này cửa hàng của chúng ta làm sao có chỗ đứng ở con phố này được!”
Nhưng lời ông ta vừa nói ra, bên ngoài liền vang lên tiếng còi cảnh sát, ngay sau đó cả cửa hàng đã bị cảnh sát bao vây!
“Cảnh sát đây, mời những người không liên quan rời khỏi đây.”
Người dẫn đầu đi xuống, có khuôn mặt ngăm đen trong bộ đồng phục cảnh sát và giơ thẻ cảnh sát trong tay.
Trong nháy mắt nhìn thấy Lưu Chính, mồ hôi lạnh túa ra trên đầu, anh ta đột nhiên cởi mũ ra và chào Lưu Chính.
“Bí thư Lưu!”
Lưu Chính gật đầu, đôi mắt như ngọn đuốc chỉ vào chủ tiệm này.
Mà chủ tiệm đã chết lặng khi nghe cảnh sát gọi Lưu Chính là bí thư Lưu.
Nghĩ đến lời Sở Kinh vừa mới nói, ông ta rùng mình cả người.
Đây là bí thư Lưu của Dương Thành!
Lúc đó ông ta đã nói cái gì, nói mình là bố của bí thư Lưu!
Chủ tiệm hối hận đến xanh cả ruột, lúc này mặt mũi như táo bón, làm sao ông ta biết cửa hàng xảy ra chuyện, còn con mẹ nó có cả lão đại của Dương Thành đến chứ!
Tưởng rằng đây là Khang Hi vi hành ký ư?
Mà trong lúc chủ tiệm hối hận, thì Lưu Chính đang nói đơn giản về tình hình của chuyện này.
“Vương Chấp, anh là do tôi đề bạt lên, nhưng là quản lý của khu vực này anh lại để xảy ra chuyện như vậy, đây có phải là trách nhiệm của anh không?”
Cảnh sát trưởng bị Lưu Chính chỉ đích danh lập tức gật đầu nói: “Là lỗi của tôi, do tôi quản lý không chặt chẽ, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này!”
Vương Chấp nói xong, đưa tay về phía Tần Tranh “Cảm ơn em trai vừa rồi đã ra tay, nếu không phải có anh thì bí thư Lưu đã gặp rắc rối rồi.”
Tần Tranh lắc đầu: “Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.”
“Vậy Nguyên Thanh Hoa này của tôi thì sao?” Sở Kinh đến gần trước mặt Vương Chấp hỏi.
“Nguyên Thanh Hoa này là của bác thì bác cứ mang đi.” Vương Chấp mỉm cười.
Dứt lời, Vương Chấp chỉ huy: “Dẫn hết nhóm người này đi, dán niêm phong cửa hàng!”
Ồn ào, những người vây xem bỗng nhốn nháo, thậm chí còn có người vỗ tay tán thưởng.
Cửa hàng này thật sự khét tiếng ở con phố đồ cổ này, cũng không phải lần một lần hai làm ra loại chuyện nuốt lời này.
Sở Kinh cười ha ha gói Nguyên Thanh Hoa lại, liếc nhìn Tần Tranh rồi đi thẳng ra ngoài cửa hàng: “Bí thư Lưu, rất cảm ơn anh.”
Bí thư Lưu lắc đầu, lúc này xung quanh đã chật kín người, rất nhiều người đang chụp ảnh anh ta.
Lưu Chính biết hôm nay mình không thể đi dạo với Tần Tranh được nữa, nên lập tức rời đi cùng Vương Chấp.
“Đi thôi, còn ở đây làm gì?”
Sở Kinh đi ra khỏi cửa vẫn không nhìn thấy Tần Tranh đi theo sau, liền quay đầu lại nhìn, nhíu mày nói: “Đừng tưởng biết đánh nhau là giỏi, người có bản lĩnh thật sự hoàn toàn không cần tự mình ra tay!”
Tần Tranh không nói gì, bố vợ không hài lòng về anh cũng không phải ngày một ngày hai.
Anh cũng không nói thực ra hôm nay là Lưu Chính hẹn anh, càng không nói chuyện Lưu Chính tặng cửa hàng cho anh.
Chợ đồ cổ cách nhà khá xa nên hai người chọn cách bắt taxi rời đi.
Cuối tuần đường phố rất nhiều người, xe cộ lại đông đúc, vốn lái xe chỉ hơn mười phút mà đi nửa tiếng vẫn còn nửa đường.
Sở Kinh nhíu mày: “Bác tài, nếu đi đường này không được, thì đổi đường khác đi.”
Tài xế cười khổ nói: “Phía sau đều có xe, bây giờ cũng không có chỗ để tiến hoặc lùi nữa, các người đợi tôi đi xem một chút đã xảy ra chuyện gì.”
Tài xế xuống xe đi về phía xa, hai phút sau sắc mặt tái nhợt chạy trở về: “Ôi mẹ ơi, phía trước xảy ra tai nạn, đầu người kia bị chẻ đôi, còn có một cô gái mắc kẹt trong xe không ra ngoài được, đáng sợ quá, có lẽ sẽ kẹt một lúc đấy.”
Sở Kinh và Tần Tranh cùng nhíu mày, xảy ra tai nạn xe cộ?
“Dù sao cũng gần nhà, chúng ta xuống xe đi về thôi.” Sở Kinh mở cửa xe.
Tần Tranh cũng đi theo.
Hai người đi về phía trước, quả nhiên nhìn thấy trước mặt có một đám đông vây quanh.
Hiện trường vụ tai nạn là một chiếc ô tô màu đỏ bị một chiếc xe tải hạng nặng đâm lật, lúc này lực lượng cứu hỏa đang nỗ lực giải cứu cô gái bên trong xe.
Mà trên mặt đất cách đó không xa, đang đặt hai băng ca, trong đó có một cái đã phủ vải trắng, mặt đất đầy vết máu.
Tần Tranh còn nhìn thấy nhân viên y tế đang thu dọn ruột trên mặt đất.
Sở Kinh cũng nhìn thấy cảnh này, sắc mặt có chút trắng bệch: “Đi thôi, nhìn cái gì.”
Tần Tranh gật đầu, có xe cấp cứu ở đây, anh cũng không giúp được gì.
Vào lúc này, bên phía lực lượng cứu hỏa hét lên: “Ra rồi!”
Trong chốc lát, Tần Tranh và Sở Kinh lại lần nữa nhìn sang, thì thấy một cô gái có khuôn mặt ngọt ngào lúc này đang đầy máu, khó khăn bò ra khỏi xe.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái này, Tần Tranh sững sờ.
Chẳng phải cô gái này là người đã hẹn Sở Hiểu Đồng ra ngoài đêm hôm đó sao?
Nhìn đến đây, lòng thương hại của Tần Tranh dành cho cô gái này đã hoàn toàn biến mất, nhân quả tuần hoàn, đây gọi là quả báo đấy.
Nếu không phải ngày đó Tần Tranh đi đến quán Bar, thì e rằng Sở Hiểu Đồng thật sự đã cừu vào miệng sói rồi.
Mà người phụ nữ này ắt hẳn còn đang cầm tiền đắc ý, bây giờ xem ra, đây là sự trừng phạt của ông trời.
“Bố, đi thôi.” “Tần Tranh đưa tay đỡ lấy Sở Kinh.
Sở Kinh thoáng sửng sốt, có chút kinh ngạc trước hành động theo bản năng này của Tần Tranh, thầm nghĩ chẳng lẽ người con rể này đã thông suốt rồi sao?
Hôm nay vừa bảo vệ lại vừa quan tâm ông ấy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Kinh khẽ lay động, xem ra ông nên đối xử tốt với Tần Tranh hơn một chút.
“Ngày mai tôi phải đi gặp một khách hàng, tôi nghe Hiểu Đồng nói ngày đó cậu đã giúp nó chữa khỏi mụn cho một người phụ nữ, đúng lúc vị khách kia của tôi mở công ty dược phẩm, ngày mai cậu đi gặp cùng tôi, đến lúc ấy sẽ sắp xếp cho cậu một công việc ở bên đó.”
Tần Tranh ngạc nhiên nhìn Sở Kinh, Sở Kinh vậy mà sẽ sắp xếp công việc cho anh?
“Cậu có vẻ mặt gì kia!” Sở Kinh nhíu mày, “Hay còn muốn tiếp tục làm người thất nghiệp?”
“Con không phải…” Tần Tranh muốn nói mình đã dự định mở phòng khám.
Nhưng Sở Kinh không cho Tần Tranh cơ hội phản bác: “Không phải cái gì! Cho dù thế nào thì cậu cũng phải đi, không đi cũng phải đi!”
Vừa dứt lời, Sở Kinh rút cánh tay mình ra, sải bước đi về phía trước, trong mắt chậm rãi hiện lên vẻ chán ghét.
Ông ấy còn tưởng đồ ăn hại này đã trở nên tốt hơn, nhưng hóa ra vẫn chỉ biết hưởng thụ như cũ!
Tần Tranh không biết suy nghĩ trong lòng Sở Kinh, nếu không sẽ oan uổng chết mất.
Hai người vừa đi qua con phố tắc nghẽn này, Tần Tranh vừa ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc, lúc này đang đứng ngẩn người trước một quán cà phê.
Bên cạnh thỉnh thoảng có các chàng trai cô gái đi ngang qua, hễ là người nhìn thấy bóng dáng đó đều không nhịn được dừng chân, lấy điện thoại ra chụp và cười hét chói tai.
Thật là một cô gái xinh đẹp!
Chắc không phải là ngôi sao đâu nhỉ!
“Hiểu Đồng?” Sở Kinh cũng nhìn thấy bóng dáng đó, vội vàng đi tới.
Không biết Sở Hiểu Đồng đang nghĩ gì, mà Sở Kinh và Tần Tranh đi đến trước mặt cô, cô mới ngẩng đầu lên, sau đó mỉm cười như không có chuyện gì.
“Bố, sao bố ở đây? Đúng lúc con lái xe, chúng ta về cùng nhé.”
Từ đầu đến cuối, Sở Hiều Đồng cũng không nhìn Tần Tranh, không biết là chán ghét như mọi khi hay là bởi vì lời Tần Tranh nói với cô hôm nay quá mức chấn động.
Tần Tranh không quan tâm, ba người lái xe trở về, vừa đến cửa, còn chưa mở cửa ra đã nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng nhạc Heavy Metal thùng thùng.
Sở Hiểu Đồng sửng sốt nhớ ra gì đó, vội vàng lên tiếng trước khi Sở Kinh nổi giận: “Hôm nay là sinh nhật của Tử Đàn, con bé mời bạn đến nhà chơi.”
Sắc mặt Sở Kinh lập tức bình tĩnh lại, thậm chí còn mang theo ý xin lỗi nói: “Hàng ngày bố đều bận rộn công việc, đến cả sinh nhật con gái cũng quên.”
Vừa mở cửa ra đã thấy trong phòng khách có bảy tám người đang đùa vui ầm ĩ.
Sở Tử Đàn ngồi trên sô pha, được vài nam sinh vây quanh xum xoe, ba người vừa bước vào giống như thêm đá vào nước sôi.
Cả phòng khách bỗng chìm vào trong im lặng.
Khoảnh khắc sau người nhận ra Hiểu Đồng và Sở Kinh hào hứng mở miệng: “Chào chú, đây chính là chị gái của Tử Đàn nhỉ.”
Sở Tử Đàn mỉm cười: “Đúng vậy, bố, chị mọi người về rồi.”
Nụ cười của cô ta đột nhiên đông cứng lại trong nháy mắt nhìn thấy Tần Tranh, chán ghét quay đầu đi: “Đi, chúng ta lên sân thượng ăn.”
“Không đúng, Tử Đàn, còn một người nữa sao không giới thiệu cho bọn tớ thế.”
“Đúng thế, người đàn ông này là ai vậy, trông cũng được đấy.”
“Hơi quen nhỉ.”
Sắc mặt Sở Tử Đàn trong nháy mắt đen thui: “Không biết, có thể là đồng nghiệp của chị tớ, đi thôi, không cần để ý đến loại người không liên quan này.”
Tần Lập đã miễn nhiễm với thái độ này của Sở Tử Đàn từ lâu, nhìn Sở Tử Đàn dẫn người rời đi, anh cũng đang định đi lên tầng hai.
Nhưng vào lúc này, Sở Hiểu Đồng luôn im lặng lại đột nhiên nói: “Sở Tử Đàn! Đây là anh rể em, không phải là đồng nghiệp của chị, trong mắt em còn có tôn trọng người lớn hay không!”
Bỏ lại câu nói này, Sở Hiểu Đồng xoay người đi lên tầng hai, cả phòng khách im lặng như tờ, bảy tám đôi mắt sững sờ nhìn chằm chằm Tần Tranh.
“Người này… Chính là anh rể câm kia của cậu à?”
Ngực Sở Tử Đàn phập phồng, bỗng nhìn về phía Tần Tranh: “Còn không cút! Muốn để tôi mất mặt nữa sao!”
Chương 13: Sự thăm dò của phụ nữ
Tần Tranh không quan tâm đến Sở Tử Đàn, mà ngạc nhiên khi Sở Hiểu Đồng nói ra những lời như vậy.
Nghĩ đến những chuyện anh đã nói với Sở Hiểu Đồng hôm nay, xem ra trong lòng Sở Hiểu Đồng vẫn còn một cán cân.
Trong lòng Tần Tranh rất vui mừng về điểm này.
Dù cho như thế nào, thì vào lúc anh khó khăn nhất Sở Hiểu Đồng đã cho anh ăn uống, cũng chưa bao giờ yêu cầu anh phải báo đáp cái gì.
Cho nên, Tần Tranh rất biết ơn Sở Hiểu Đồng.
Mà bây giờ Sở Tử Đàn lại hận Tần Tranh muốn chết, chỉ mong sao Tần Tranh chết đi, nhìn thấy Tần Tranh vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mặt cô ta đỏ bừng!
“Được, anh không đi thì tôi đi!” Sở Tử Đàn hét lên, giậm chân rầm rầm vào cầu thang đi lên sân thượng.
Các bạn học đi theo phía sau Sở Tử Đàn vừa đi, vừa dỗ cô ta.
“Đừng tức giận, vì một kẻ câm như vậy không đáng.”
“Phải đấy, loại người này không phải là người một thế giới với chúng ta. Thế này nhé, hôm anh Diệu làm chủ, buổi tối dẫn mọi người đi chơi kích thích.”
Anh Diệu này nói chuyện dường như rất có uy tín, anh ta vừa mở miệng thì sắc mặt Sở Tử Đàn vừa rồi còn khó coi đã đỏ bừng ngay lập tức.
Mọi người xung quanh la ó: “Vẫn là anh Diệu lợi hại, chỉ một câu nói đã khiến cho Tử Đàn nghe theo.”
“Phu xướng phụ tùy, anh Diệu và Tử Đàn là kim đồng ngọc nữ nổi tiếng của trường chúng ta mà.”
Sinh viên đại học yêu nhau không phải là chuyện hiếm, bây giờ chín năm nghĩa vụ đều có yêu đương.
Tần Tranh không để ý đến nội dung trò chuyện của họ, cũng không đi tìm Sở Hiểu Đông.
Tần Tranh cảm thấy, tốt hơn hết là nên để cho Sở Hiểu Đổng tự suy nghĩ rõ ràng.
Dù sao, một kẻ câm vô dụng đột nhiên biết mở miệng nói chuyện, còn đột nhiên có số tiền hơn một trăm triệu.
Đối với Sở Hiểu Đồng, tình huống này thật sự khiến cho cô rất khó mà tin được.
Mà Sở Hiểu Đồng lúc này khóa trái cửa phòng, ngồi lên giường gọi điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói tràn đầy nghi ngờ: “Cậu nói tên câm kia biết nói chuyện rồi? Còn nói với cậu là anh ta đã kiếm được một trăm triệu?”
“Không thể nào, trước đây thằng nhóc đó nổi tiếng là nhát gan, nếu không phải bởi vì nhát gan thì cậu cũng sẽ không chọn anh ta. Vậy phải làm sao đây? Chuyện của cậu bị anh ta phát hiện rồi sao?”
Sở Hiểu Đồng nhíu mày, rất cạn lời với bạn thân trong điện thoại: “Chuyện tớ đang nói với cậu bây giờ không phải là chuyện của tớ, mà là có phải trước đây tên đó lừa gạt tớ không?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một chút: “Ừm, tớ cảm thấy hẳn là không phải vậy đâu, đâu có ai rãnh rỗi không có việc gì thích người khác mắng chửi mình chứ.”
Sở Hiểu đồng gật đầu, cũng phải.
“Vậy thì chỉ có một khả năng.”
Sở Hiểu Đồng sửng sốt: “Khả năng gì?”
“Chính là, bây giờ anh ta đang lừa gạt cậu!”
Sở Hiểu Đồng bỗng nhiên mở to đôi mắt: “Ý của cậu là, anh ta gạt tớ chuyện anh ta kiếm được một trăm triệu?”
“Đúng vậy, thế này đi, đêm nay cậu dẫn anh ta đến tìm tớ, tớ cho cậu một địa chỉ, đến lúc ấy dò la anh ta một chút thì sẽ biết anh ta có phải lừa gạt hay không.”
Sở Hiểu Đồng nhíu mày: “Được, cậu cho tớ địa chỉ đi.”
Cúp điện thoại, Sở Hiểu Đồng xuống giường mở cửa, thấy Tần Tranh không có ở bên ngoài thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó ánh mắt cô có chút phức tạp.
Cô thật sự không thể tin được một gã chẳng biết gì, bỗng trở thành triệu phú.
Đi xuống lầu, Sở Hiểu Đồng tìm được Tần Tranh đang gặm bánh mì ở phòng bếp.
“Tám giờ tối, anh đi cùng tôi đến một nơi.”
Tần Tranh sửng sốt: “Đi đâu?”
“Bảo anh đi đâu thì anh đi đấy, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!” Sở Hiểu Đồng nhíu mày lạnh lùng quát, rồi xoay người bỏ đi.
Tần Tranh nuốt bánh mì trong miệng xuống lắc đầu: “Tại sao phụ nữ đều cáu kỉnh như vậy nhỉ?”
Nhỏ là như thế, lớn cũng là như thế, thậm chí cả người già trong nhà kia cũng là như thế.
Tần Tranh thở dài, làm người thật khó, làm đàn ông càng khó hơn!
Biết tám giờ tôi phải đi ra ngoài cùng với Sở Hiểu Đồng nên Tần Tranh không ra ngoài nữa, anh ngồi ở phòng khách một tiếng đồng hồ, lúc Sở Hiểu Đồng gọi anh liền đi tới.
“Anh lái xe.” Sở Hiểu Đồng ném chìa khóa xe cho Tần Tranh, còn mình thoải mái ngồi vào ghế sau.
“Đi đâu?”
Sở Hiểu Đồng liếc nhìn địa chỉ trong điện thoại: “Câu lạc bộ Hoàng Đồ ở trung tâm thành phố.”
Hoàng Đồ?
Đó là câu lạc bộ giải trí lớn nhất ở Dương Thành, trang trí hạng nhất hạng nhì, chủ yếu là chi phí cũng không thấp.
80% người dân Dương Thành, đều mơ ước mình có thể tiêu tiền như nước ở câu lạc bộ Hoàng Đồ này.
Khi Tần Tranh còn học đại học, rất nhiều phú nhị đại đều dẫn bạn gái đến nơi này, cho nên anh cũng xem như biết một chút vể Hoàng Đồ.
Nhưng Sở Hiểu Đồng đột nhiên yêu cầu đi Hoàng Đồ để làm gì?
Trong khi đang suy nghĩ, chiếc xe đã lái vào cao tốc.
Từ nhà đi cao tốc đến chỉ mất khoảng hai mươi phút, hai người đến nơi đỗ xe xong, đi về phía cửa Hoàng Đồ.
Bởi vì Tần Tranh không biết đi làm gì, nên cũng tùy tiện mặc một bộ đồ thể thao. Ngược lại là Sở Hiểu Đồng, mặc một chiếc váy đuôi cá hở vai màu trắng, váy quấn theo hình tròn uốn lượn.
Đường cong trên toàn bộ cơ thể Sở Hiểu Đồng đều được chiếc váy này khoe ra, có lồi có lõm, thu hút ánh nhìn trong nháy mắt.
Trên đường đi vào câu lạc bộ Hoàng Đồ, những người nhìn thấy Sở Hiểu Đồng, không có ai là không dán mắt vào.
Mà Tần Tranh đi bên cạnh Sở Hiểu Đồng, tất cả những gì anh nhận được đều là ánh mắt khinh thường và chán ghét.
“Lại là một cải trắng bị heo ăn.”
Một cô gái bên cạnh lắc đầu, thậm chí còn không muốn nhìn Tần Tranh.
Nghe thấy lời này Tần Tranh liếc mắt nhìn Sở Hiểu Đồng, trước đây vào mỗi lúc như thế này trên mặt Sở Hiểu Đồng đều không hề có biểu cảm.
Mà sắc mặt của Sở Hiểu Đồng hôm nay lại có hơi khó coi.
Vào lúc này, có một người phụ nữ mặc váy ngắn màu đen từ trong sảnh đi ra, trạc tuổi với Sở Hiểu Đồng, Tần Tranh cũng đã từng gặp.
Đàm Tử Khâm, là một trong những người bạn thân của Sở Hiểu Đồng.
Là con gái của một doanh nhân giàu có ở Dương Thành, cô ấy và Sở Hiểu Đồng là bạn học đại học, quan hệ giữa hai người luôn tốt đẹp.
Nhưng nhìn thấy Đàm Tử Khâm, trong lòng Tần Tranh lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Con người Đàm Tử Khâm thật ra luôn có những ý tưởng quanh co vô tận, trước kia khi chưa mở miệng nói chuyện, Tần Tranh đã bị người phụ nữ này lừa mấy lần.
Thậm chí những người theo đuổi Sở Hiểu Đồng, đều bị người phụ nữ này đuổi đi.
Hôm nay Sở Hiểu Đồng dẫn anh đến tìm Đàm Tử Khâm, chắc sẽ không phải là người phụ nữ này lại nghĩ ra cách gì để chỉnh anh đấy chứ?
“Hiểu Đồng đã lâu không gặp, vẫn xinh đẹp như vậy.” Đàm Tử Khâm ôm eo Sở Hiểu Đồng, rồi mới nhìn Tần Tranh.
Mà ánh mắt Tần Tranh lúc này lại dừng trên vòng eo của Sở Hiểu Đồng, trước đây khi không biết xu hướng của Sở Hiểu Đồng, cũng không cảm thấy gì.
Nhưng bây giờ lại không nhịn được suy nghĩ, làm thế nào mà… người phụ nữ này với phụ nữ?
“Nhìn đi đâu đấy!” Đàm Tử Khâm trừng mắt nhìn Tần Tranh, “Hôm nay tôi dẫn Hiểu Đồng chơi, anh chỉ cần làm tốt công việc hậu cần là được.”
Đàm Tử Khâm cũng đã quen với việc Tần Tranh không nói chuyện, cô ấy kéo Sở Hiểu Đồng đi về phía thang máy.
“Tầng cao nhất của Hoàng Đồ có một hội trường, tớ sẽ dẫn cậu đi mở mang kiến thức, chắc chắn là cậu chưa bao giờ nhìn thấy. Tớ cũng là được anh tớ dẫn đến đây một lần nên mới biết đấy.”
Đàm Tử Khâm nói xong bèn nhìn Tần Tranh: “Hời cho anh đấy.”
Vẻ mặt Tần Tranh sững sờ, hời cho tôi cái gì?
Tầng trên cùng là một đại sảnh lớn có kích thước bằng sân bóng đá, sàn nhà không phải làm bằng gạch lát sàn mà làm bằng đá cẩm thạch.
Trên mặt đá cẩm thạch, còn thêm một lớp kính cường lực.
Tần Tranh đang thắc mắc tại sao sàn nhà lại như thế này, ngẩng đầu lên nhìn thấy người ra kẻ vào trong sảnh, và một khối đá chất đống ở đằng xa, chợt hiểu ra.
Tầng trên cùng của câu lạc bộ Hoàng Đồ này, hóa ra là một tụ điểm đánh bạc bằng đá cỡ lớn!
Và những viên đá xếp chồng lên nhau ấy đều là đá thô.
Anh nhìn Đàm Tử Khâm một cách khó hiểu, người phụ nữ này dẫn Sở Hiểu Đồng đến nơi này làm gì? Theo như anh biết, Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng đều không biết đánh bạc bằng đá.
Tần Tranh không biết rằng, lúc này Đàm Tử Khâm đang nói chuyện với Sở Hiểu Đồng bằng điện thoại.
Đàm Tử Khâm: “Nơi này là tụ điểm đánh bạc bằng đá lớn nhất Dương Thành, những viên đá bên trong nhỏ thì vài trăm, lớn thì hàng trăm nghìn, một triệu. Lát nữa cứ giao hết mọi việc cho tớ!”
“Có quá đáng lắm không?” Trong lòng Sở Hiểu Đồng vẫn có chút không nỡ, dù sao Tần Tranh làm lá chắn cho cô cũng không phải ngày một ngày hai.
“Tội khi quân, chém đầu cũng không quá đáng. Cậu đau lòng cho một tên vô dụng như vậy làm gì? Nhiều đàn ông tốt như vậy cậu không cần, tên vô dụng này biết nói chuyện thì chuyện của cậu rất có khả năng sẽ bị phơi bày, chi bằng bây giờ kiểm tra xem rốt cuộc anh ta có thật lòng với cậu hay không.”
“Nếu thật sự là kẻ lừa gạt, thì không cần nói nhiều, trực tiếp bỏ chồng!”
Sở Hiểu Đồng nghĩ cũng phải, lập tức gật đầu.
Đàm Tử Khâm mỉm cười kéo Sở Hiểu Đồng đi về phía đống đá thô, Tần Tranh cũng vừa quan sát vừa đi theo.
“Wow, Hiểu Đồng, cậu xem viên đá này đi, cửa sổ đã mở rồi, rất nhiều màu xanh.” Đàm Tử Khâm chỉ vào viên đá đang được rất nhiều người vây quanh ở cách đó không xa.
Viên đá đó cao khoảng 1,5 mét, rộng 0,5 mét, có một cửa sổ với đường kính 20 cen-ti-mét.
Thế mà tất cả đều là màu xanh thủy tinh, viên đá to như vậy, nếu mở ra tất cả đều là thủy tinh thì viên đó thật sự kiếm được rất nhiều tiền.
Đàm Tử Khâm nhìn giá niêm yết, năm trăm ngàn.
“Cái này nhé?” Đàm Tử Khâm ra hiệu với Sở Hiểu Đồng.
“Cậu cứ xem đi.” Sở Hiểu Đồng không hiểu.
“Vậy được.” Đàm Tử Khâm vẫy tay với Tần Tranh, “Này, đến đây, Hiểu Đồng nhà anh nhìn trúng viên đá này, anh mua cho cô ấy đi.”
Tần Tranh đi tới, nhìn kỹ viên đá.
Đàm Tử Khâm tưởng rằng Tần Tranh sẽ trực tiếp từ chối, không ngờ Tần Tranh lại thật sự xem nó, lẽ nào Tần Tranh thật sự phát triển?
Nhưng ngay sau đó, Tần Tranh lắc đầu: “Bề ngoài viên đá này đều là trát vữa, mặc dù khả năng cao là có màu lục, nhưng bên trong lại không có, sau khi mua sẽ không kiếm được tiền mà sẽ bị lỗ.”
Đàm Tử Khâm nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Tần Tranh còn biết đặt cược đá? Cô ấy nghi ngờ đưa mắt nhìn Sở Hiểu Đồng, và phát hiện ra rằng Sở Hiểu Đồng cũng ngơ ngác.
Đàm Tử Khâm lập tức cười khẩy trong lòng, không biết lại ra vẻ hiểu biết, xem ra Tần Tranh đang lừa Sở Hiểu Đồng!
Đàm Tử Khâm mở miệng định vạch trần Tần Tranh, nhưng Tần Tranh lại nói: “Nếu như các cô thích thì chọn cái khác, không cần chọn thứ không cắt được.”
Đàm Tử Khâm lại bối rối, lẽ nào cô đã đoán nhầm?
Nhưng cô ấy vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Tần Tranh lại ngồi xổm phía trước một đống đá có kích thước bằng nắm tay, chọn tới chọn lui!
Đột nhiên, Đàm Tử Khâm trở nên nổi nóng.
“Tần Tranh, không có tiền thì nói thẳng, thế mà lại đi lấy những thứ chỉ vài trăm đồng để lừa gạt Hiểu Đồng!”
“Một tảng đá lớn như vậy, biết bao nhiêu ở đây đều đang nhìn, anh lại nói không cắt ra được xanh! Sao anh không nói là mình không có tiền đi!”
“Tôi thấy anh chính là một tên đại bịp thì có!”
Chương 14: Mỗi người lùi một bước
Tần Tranh bị những lời nói của Đàm Tử Khâm làm cho sửng sốt, nhưng anh còn chưa mở miệng, toàn bộ hiện trường đã ngay lập tức bùng nổ.
Những người vừa vây quanh tảng đá lớn đó, kể cả người phụ trách đều trừng mắt nhìn qua đó.
“Cậu nhóc, mẹ nó, cậu có hiểu đánh bạc bằng đá không? Không hiểu thì đừng nói nhảm!”
“Đúng vậy, cửa sổ lớn như vậy mà lại nói không thể cắt đá!”
“Cô gái, bây giờ loại thanh niên thích ra vẻ như này ở khắp mọi nơi, nhất định đừng để bị lừa, không nên qua lại với người này nữa.”
“Không hiểu lại làm ra vẻ hiểu, bây giờ có bao nhiêu người nghèo muốn chen chân vào giới thượng lưu, nhưng đáng tiếc cho dù có cái lòng, cũng không có cái tố chất đó.”
Trong chốc lát, Tần Tranh trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, Đàm Tử Khâm lúc này đắc ý nhìn Tần Tranh, sắc mặt Sở Hiểu Đồng trở nên lạnh lùng.
Tần Tranh đứng dậy, trong tay cầm hai viên đá đi về phía thợ cắt đá: “Tôi không muốn tranh luận gì với ông, đây là hai viên tôi chọn cho Hiểu Đồng, toàn bộ là màu xanh. Ông có thể xem thử những gì tôi nói có đúng hay không, có phải là tên bịp bợm không.”
“Thật là mạnh miệng!”
“Người trẻ bây giờ, cũng không sợ gió to rút lưỡi nhỉ!”
“Tôi thấy viên đá này có thể ra màu xanh. Viên đá này tôi mua! Tặng nó cho cô Đàm!” Một người đàn ông mập mạp đứng bên cạnh mỉm cười với Đàm Tử Khâm, và ra giá 500.000 tệ.
“Cô Đàm, tôi và bố cô là bạn cũ, tài sản của Lão Hồ tôi vẫn phụ thuộc vào bố cô.”
Đàm Tử Khâm gật đầu, hóa ra là một con chó giữ nhà.
“Tôi sẽ nói tốt cho ông trước mặt bố tôi.” Đàm Tử Khâm nhận lấy hòn đá.
“Cắt luôn tại đây đi, để Lão Hồ tôi đè bẹp sự kiêu ngạo của cậu thanh niên này!” Lão Hồ cũng nhìn ra Đàm Tử Khâm muốn Tần Tranh bị khó xử, vì vậy lập tức nói.
“Được!”
Trong chốc lát, trong đại sảnh đã nhốn nháo cả lên.
Tần Tranh định đưa cho người thợ cắt đá hai viên đá, nhưng lại bị người đàn ông mập đó giành lấy cơ hội trước.
Tần Tranh cau mày, vẫn đưa viên đá của mình cho người thợ: “Hai viên nhỏ này, chỉ cần mài là được rồi.”
Cái gì?
Mài?
Đùa à! Cái này phải mài mất bao lâu?
“Tần Tranh, anh không biết xấu hổ, nhưng chúng tôi thì có đấy, có thể làm ơn đừng tự làm xấu mặt mình được không!” Đàm Tử Khâm thực sự không còn mặt mũi để chần chừ thêm nữa.
Tần Tranh này da mặt quá dày rồi! Cô vô cùng hối hận khi đưa Tần Tranh tới đây!
Sắc mặt Sở Hiểu Đồng đỏ bừng, trước đây cô nghĩ rằng Tần Tranh làm cô xấu mặt, chẳng qua là vì anh bị câm, khiến cho cô mất mặt mà thôi.
Bây giờ có thể nói rồi, mà lại không biết xấu hổ như thế!
Sở Hiểu Đồng định gọi Tần Tranh xuống, thì người thợ kia đã nhận lấy hòn đá tự mình trải nghiệm.
Người thợ cắt đá là một ông già ngoài sáu mươi tuổi, khuôn mặt hiền từ và nói chuyện rất hay.
Ông nhìn thấy người thanh niên này bị mọi người chỉ trích, ông cũng muốn giúp đỡ Tần Tranh, nhưng ông cũng không biết bên trong viên đá, thật sự có thể ra màu xanh hay không.
“Làm phiền ông rồi.”
Ông lão gật đầu, và bắt đầu mài giữa sự khinh bỉ và chế nhạo của mọi người.
“Hừm, tôi muốn xem cậu có thể mài ra cái gì!” Lão Hồ giống như đang xem kịch nói.
Ông ta thầm nghĩ chỉ cần tiểu tử này hôm nay bị làm cho mất mặt, và viên đá năm trăm nghìn tệ kia của ông lại ra màu xanh, thì sự nghiệp của Lão Hồ ông lại một lần nữa bay lên một tầng cao mới!
Giờ phút này trong mắt ông ta, Tần Tranh chỉ là bàn đạp mà thôi.
Trong khi mọi người đang xem náo nhiệt và Đàm Tử Khâm không ngừng nguyền rủa Tần Tranh, viên đá đang mài trong tay người thợ, đột nhiên hiện lên một lớp màu vàng, màu vàng này trong suốt, đẹp như quả chanh!
“Hiện ra màu xanh rồi, lại là màu vàng chanh!” Người bên cạnh đang đứng nhìn chằm chằm đột nhiên hét lên.
Trong nháy mắt, mọi người chen chúc đi tới, lớn tiếng hò hét.
Ông lão lúc này cũng tăng tốc độ tay, mài sạch toàn bộ lớp bên ngoài, một viên đá màu vàng chanh kích thước bằng nắm tay, xuất hiện trước mắt tất cả mọi người!
Khuôn mặt đầy thịt của Lão Hồ đột nhiên run lên, Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng cũng sững sờ.
“Chỉ là gặp may mà thôi.” Đàm Tử Khâm cau mày, “Hiểu Đồng, đừng tin anh ta, anh ta luôn miệng nói mình có tiền, lại mua thứ mấy trăm tệ như vậy, anh ta lừa ai chứ!”
“Chẳng qua là may mắn, vừa may tìm được một cái màu xanh mà thôi!”
Tiếng khịt mũi lạnh lùng của Đàm Tử Khâm đã đánh thức Sở Hiểu Đồng, Sở Hiểu Đồng cũng gật đầu, đúng vậy.
Vận may của tên này luôn rất tốt.
Nhưng sau đó, cái thứ hai cũng mài ra rồi!
“Xanh đế vương, xanh toàn bộ!” Những người đang nhìn chằm chằm vào cảnh này lại hét lên.
“Không thể nào!” Đàm Tử Khâm nhìn lên kinh ngạc.
Trên mặt Lão Hồ cũng tràn đầy kinh ngạc.
Người phụ trách hoàn toàn chết lặng, đây là một tay lão làng ư?
Tần Tranh đưa cho ông lão hai nghìn tệ tiền tip, sau đó nhìn về phía Lão Hồ.
“Đến lượt ông.”
Thớ thịt trên mặt Lão Hồ run lên, ông ta bước lên đài đẩy người thợ ra: “Đi ra, tôi tự làm!”
Vừa nói, ông ta vừa vẽ các đường bằng bút chì và bắt đầu cắt!
Tốc độ của Lão Hồ rất nhanh, tư thế của ông ta rất chuyên nghiệp.
Nhưng nhát dao đầu tiên xuống, tất cả đều là màu xám.
Lão Hồ đột nhiên có dự cảm không tốt, lẽ nào thật sự bị tên kia nói trúng rồi?
Trong này không có gì cả?
Không, không thể nào, một tên tiểu tử tóc vàng thì biết gì!
Cho dù có hai viên màu xanh, cũng chẳng qua là may mắn mà thôi!
Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng nhìn chằm chằm vào hòn đá, hai người họ từng nghĩ rằng vì Tần Tranh không có tiền mới không mua nó, nhưng bây giờ một nhát cắt xuống đã thấy toàn là một màu xám, cả hai không khỏi sững sờ.
Cái này…
Sau đó, nhát cắt thứ hai, thứ ba.
Ngoài một chút màu xanh ở phía ngoài, còn lại toàn bộ đều là đá!
Lão Hồ ngẩn người ra, Tần Tranh lại nói đúng rồi!
Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng lúc này cũng kinh ngạc nhìn Tần Tranh, Tần Tranh đưa hai viên đá trong tay cho Sở Hiểu Đồng
“Tặng em, không phải em thích sao?”
Sở Hiểu Đồng cầm lấy hai viên ngọc thạch, ánh mắt nhìn Tần Tranh có chút phức tạp: “Anh thật sự chỉ vì viên đá kia không thể ra màu xanh nên mới không mua nó?”
Tần Tranh bất đắc dĩ nói: “Hai viên này toàn là màu xanh, nếu đem bán đấu giá, tổng cộng có thể bán được hai triệu, đắt hơn viên đá kia rất nhiều.”
“Anh em, anh muốn bán viên ngọc thạch này không? Tôi đến trang sức Dương Thành Hoa Vũ, tôi đồng ý trả giá ba triệu cho hai viên đá của anh.”
“Tôi mua bốn triệu!”
Trong chốc lát, Tần Tranh vừa mới bị mắng chửi khinh thường, đột nhiên lại trở thành thành nhân vật thu hút sự quan tâm của nhiều người.
Cả Sở Hiểu Đồng và Đàm Tử Khâm đều có chút bối rối.
“Xin lỗi, viên ngọc thạch này tôi tặng cho vợ của tôi, không bán.”
Sau khi Tần Tranh nói xong, xung quanh có những tiếng thở dài.
Lão Hồ xem từ đầu tới cuối, trong tay vẫn đang giữ phần còn lại của viên đá 500.000 tệ vừa rồi, trong lòng tràn đầy sự hối hận, tức giận nhìn chằm chằm Tần Tranh!
Tên tiểu tử, nếu không có mày thì tao cũng sẽ không bị mất 500.000 tệ này.
Bây giờ, không những không kết thân được với nhà họ Đàm, mà còn bị mất mặt!
Khi ba người rời đi, toàn bộ hội trường vẫn đang nói về vụ cá cược đá vừa rồi.
Nhưng nét mặt của Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng có chút tế nhị, Đàm Tử Khâm không nói gì, chỉ bảo Sở Hiểu Đồng đưa viên ngọc thạch cho cô ấy, lát nữa để cô ấy nhờ bố cô khắc hoa văn.
Sở Hiểu Đồng đưa viên đá cho Đàm Tử Khâm, sau đó cùng Tần Tranh rời đi.
Hai người vừa lên xe, Sở Hiểu Đồng liền nói: “Anh biết đánh bạc bằng đá khi nào?”
Tần Tranh sớm đã nghĩ tới Sở Hiểu Đồng sẽ hỏi, nhưng trên thực tế, nếu hôm nay không phải là Đàm Tử Khâm khăng khăng bắt anh mua hàng thua lỗ đó, anh cũng sẽ không cá cược đá như vậy.
Dù sao thì đây cũng là loại tiền bất chính, Tần Tranh không thích vận may kiểu vậy.
“May mắn thôi.” Tần Tranh cười.
Sở Hiểu Đồng cau mày: “Nói thật cho tôi!”
Tần Tranh bất đắc dĩ nói: “Học trong sách, không khó, nếu em muốn học, sau này tôi dạy em.”
“Ai muốn học chứ!” Sắc mặt Sở Hiểu Đồng trở nên u ám, “Tần Tranh, tôi hỏi anh, anh nói thật cho tôi biết, trước đây có phải là anh luôn lừa tôi anh bị câm, lừa tôi anh là đồ vô dụng không?”
Tần Tranh thầm nghĩ trong lòng, chuyện gì đến vẫn sẽ đến.
Nhưng anh không giải thích, mà là hỏi ngược lại: “Em bảo tôi với em kết hôn, có phải cũng là để che giấu chuyện gì phải không?”
Khóe miệng Sở Hiểu Đồng mấp máy nhưng không nói ra lời.
Tần Tranh lại tiếp tục nói: “Tôi không lừa em, tôi quả thực là bị câm, chỉ là việc bị câm đó chẳng qua chỉ là tạm thời mà thôi.”
“Vậy anh tại sao…”
“Em không hỏi, chẳng nhẽ tôi nói với em em sẽ tin sao?” Tần Tranh cười khổ, lúc anh và Sở Hiểu Đồng vừa mới kết hôn, anh đã từng nói với Sở Hiểu Đồng.
Khi ấy anh nói rằng một ngày nào đó anh sẽ có thể nói chuyện, Sở Hiểu Đồng tất nhiên không tin điều đó.
Trong xe yên lặng một hồi, lúc về tới nhà Sở Hiểu Đồng đột nhiên nói: “Chuyện của tôi, anh không được nói cho bất kì ai! Ngược lại, tất cả chuyện của anh tôi cũng sẽ không nói với người khác.”
Các ngón tay Tần Tranh ngưng lại, gật gật đầu.
Hai người về phòng đi ngủ, chuyện hôm nay cũng không nhắc tới, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, khi Tần Tranh đang ăn cơm, Sở Kinh nói: “Lát nữa cùng tôi đi gặp khách hàng, tôi tìm được cho cậu một công việc tốt.”
“Bố, con…”
Cheng!
Tần Tranh vừa định giải thích, Hàn Anh đã ném đôi đũa xuống bàn!
“Bố tìm công việc cho cậu cũng vì tốt cho cậu, chẳng lẽ một người đàn ông như cậu, còn định để vợ nuôi cả đời thật à? Có chút mặt mũi được không?”
Bình luận facebook