Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Người phụ nữ mình đầy thương tích
"Thế nào? Sao không nói gì vậy?"
Nhìn thấy gương mặt trắng nõn của Sở Hiểu Đồng bỗng chốc ảm đạm, Tiếu Ưu Ưu đắc ý cười khẩy.
Cô ta hận Sở Hiểu Đồng thấu xương, ước gì có thể cào nát mặt Sở Hiểu Đồng!
Đương nhiên, cô sẽ không lùi bước trước loại người này!
"Cô……"
"Hiểu Đồng."
Ngay khi Sở Hiểu Đồng nghiến răng muốn phản bác lại, Tần Tranh ở bên chợt giữ lấy cánh tay cô.
"Tần Tranh, chuyện này..."
"Chuyện này để tôi xử lý." Anh ngắt lời Sở Hiểu Đồng.
Sở Hiểu Đồng giật mình, trong lòng cô vốn không có bao nhiêu tự tin, nếu như thật sự làm ầm ĩ lên với Tiếu Ưu Ưu, có thể cô sẽ không chiếm được thế thượng phong.
Nhưng từ khi kết hôn cho đến nay, mỗi lần xảy ra chuyện đều là cô đứng trước mặt Tần Tranh, lần này Tần Tranh đột nhiên đứng ra, khiến trong lòng Sở Hiểu Đồng có cảm giác khác thường.
Lần này khác với lúc Tần Tranh đứng ra khi bị mọi người ở công ty vây quanh.
Giờ phút này, cô có cái nhìn khác về Tần Tranh, thậm chí còn có chút áy náy đối với Tần Tranh, Tần Tranh xuất hiện, càng làm tâm trạng của cô thêm phức tạp!
"Sao nào? Muốn ra mặt thay Sở Hiểu Đồng à?" Tiếu Ưu Ưu nhìn Tần Tranh cười lạnh: "Tiền thì không có, quyền thế cũng không, anh định dùng cái miệng không biết nói chuyện của anh cắn tôi ư?"
Tiếu Ưu Ưu vênh váo đắc ý nhìn Tần Tranh, mà người đàn ông đứng bên cạnh Tiếu Ưu Ưu lúc này bỗng nhíu mày.
Không phải anh ta tức giận, mà là luôn cảm thấy gương mặt của Tần Tranh rất quen thuộc, trong hai ngày này, nhất định đã từng gặp qua khuôn mặt ấy!
Nhưng trong lúc nhất thời, có làm sao anh ta cũng không thể nhớ nổi!
“Tôi không đánh phụ nữ.” Tần Tranh nói.
Anh vừa mở miệng, đã dọa cho Tiếu Ưu Ưu ngớ người ngay tại chỗ, tên này biết nói chuyện rồi!
Tên này...không phải là người câm sao?
Tại đại học y khoa, Tần Tranh nổi danh là kẻ câm phế vật, cơ thể yếu ớt, không có đầu óc, không có bạn bè.
Thế nhưng tại sao tên câm này đột nhiên nói được!
Tiếu Ưu Ưu bất chợt sợ hãi, cô ta lập tức đè nén sự kinh ngạc trong lòng xuống, cười lạnh: "Ôi, kẻ câm mở miệng đúng là hiếm thấy, nhưng như vậy thì sao, dù không phải kẻ câm thì chung quy vẫn là phế vật!"
Dưới cái nhìn của cô ta, một kẻ câm nhiều năm, phế vật nhiều năm, bất kể thế nào cũng là kẻ không có tiền đồ!
Đồ phế vật, cả đời cũng không có tư cách trở mình!
Tuy nhiên câu nói tiếp theo của Tần Tranh lại khiến Tiếu Ưu Ưu há hốc mồm!
“Miếng Ngọc Quan m này, tôi mua, trả tiền ngay bây giờ, quẹt thẻ đi.” Từ lúc mở miệng đến lúc đem thẻ ngân hàng đặt lên quầy thu ngân, Tần Tranh chỉ mất mấy giây đồng hồ.
Sau đó anh nhìn Sở Hiểu Đồng: "Đưa giày cho cô ta, tôi sẽ ở đây xem cô ta liếm sạch sẽ! Đế giày cũng phải liếm sạch cho tôi!"
Toàn bộ đại sảnh hoàn toàn chết lặng, nhân viên thu ngân quẹt thẻ theo thói quen, sau đó nhìn thấy số dư trong thẻ hiển thị trên màn hình, lập tức nhảy dựng lên.
"Một tỷ!"
Cái gì 1 tỷ?
Đám người bỗng nhiên nhìn sang, lập tức hít một hơi lạnh!
Trời ạ, vừa nãy người phụ nữ kia còn nói người này nghèo kiết xác, nhất định có bệnh rồi!
Một tỷ mà nghèo kiết xác, vậy bọn họ là cái gì!
Tiếu Ưu Ưu cũng nhìn sang, miệng liên tục lẩm bẩm: Không thể nào, không thể nào!
Ánh mắt Sở Hiểu Đồng phức tạp nhìn bóng lưng của Tần Tranh, ánh sáng trong mắt không ngừng lấp loé.
"Thưa anh, tổng trị giá của miếng Ngọc Quan m này là 70 triệu, xin hỏi anh có thẻ VIP ở đây không? Có thể được giảm giá 30%, bây giờ làm cũng được ạ!"
Thái độ của nhân viên lập tức thay đổi 180 độ.
"Làm đi." Tần Tranh gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm Tiếu Ưu Ưu như cũ: "Đến lượt cô thực hiện lời hứa rồi!"
Tiếu Ưu Ưu lúc này mới định thần lại, nhảy dựng lên như bị giẫm phải đuôi, chỉ vào Tần Tranh lớn tiếng mắng chửi!
"Chẳng qua chỉ là một tên súc vật mà thôi, ai biết tiền này từ đâu mà anh có! Nam không phải thứ vui vẻ gì, nữ lại càng là gái điế..."
Bốp!
Phịch!
Một cái tát này, Tần Tranh không hề nương tay.
Tiếu Ưu Ưu còn chưa nói hết câu, đã bị Tần Tranh giáng cho một cái tát, phịch một tiếng ngã xuống đất!
Khuôn mặt kia nhanh chóng sưng đỏ, khóe môi xuất hiện tơ máu, trên mặt đất còn có hai chiếc răng dính máu.
Giờ khắc này, toàn bộ không gian dường như dừng lại.
Tất cả mọi người đều bị hành động đột ngột của Tần Tranh làm cho giật mình.
"Tôi không gây sự, nhưng không có nghĩa tôi sợ phiền phức. Tôi không đánh phụ nữ, đáng tiếc cô căn bản không được coi là phụ nữ." Tần Tranh nhàn nhạt mở miệng.
Tiếu Ưu Ưu bị đánh đến hồ đồ, nghe được những lời này của Tần Tranh, toàn thân rùng mình.
Giây tiếp theo, cô ta bỗng nhiên nắm lấy ống quần của người đàn ông bên cạnh: "Tôi muốn tên khốn kiếp kia chết!"
Ánh mắt của Phùng Thiếu Trạch lung lay: "Anh Tần, bỏ qua nhé?"
"Bỏ qua? Tôi không cho vậy." Tần Tranh cười lạnh: "Vừa rồi lúc Tiếu Ưu Ưu ỷ thế hiếp người, sao không thấy anh nói một câu bỏ qua?"
“Anh Tần, đây là không nể mặt tôi sao?” Ánh mắt của Phùng Thiếu Trạch dần trở nên u ám.
Tần Tranh cười: "Tôi có quen anh sao?"
"Được, được, được!" Phùng Thiếu Trạch bỗng bật cười thành tiếng: "Phùng Thiếu Trạch tôi ở Dương Thành, chưa từng có ai dám không nể mặt tôi! Anh là người đầu tiên đấy! Đánh người phụ nữ của tôi còn không xin lỗi, anh cũng là người đầu tiên!"
Tần Tranh không thèm để ý Phùng Thiếu Trạch, quay đầu nhìn nhân viên thu ngân: "Phiền gói đồ của tôi lại."
Phùng Thiếu Trạch bị phớt lờ, anh ta đột nhiên trầm giọng nói: "Thuận tiện thu dọn đồ trong nhà anh luôn đi, trước đêm nay, anh mang theo người nhà của anh cút khỏi Dương Thành cho tôi, bằng không tự gánh lấy hậu quả."
Nói xong, Phùng Thiếu Trạch kéo Tiếu Ưu Ưu đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Tần Tranh lại lên tiếng: "Anh và Phùng Thiếu Cương có quan hệ thế nào?"
Phùng Thiếu Trạch dừng bước, nheo mắt: "Sao thế? Anh biết anh trai tôi à?"
"Không, tôi chỉ thấy mặt anh trông rất quen nên hỏi chút thôi. Nhưng mà, nếu anh đã nói đó là anh trai của anh, tôi khuyên anh nên thu hồi lại lời vừa rồi đi, bằng không tự gánh lấy hậu quả." Khóe miệng của Tần Tranh khẽ nhếch.
Hóa ra là anh em, thảo nào anh lại cảm thấy quen quen.
"Ha ha!" Phùng Thiếu Trạch giống như nghe thấy điều buồn cười nhất trên thế giới: "Vậy tôi sẽ đợi."
Dứt lời, anh ta quay người rời khỏi cửa hàng, vừa ra ngoài vừa gọi điện cho Phùng Thiếu Cương, hỏi Phùng Thiếu Cương có biết người tên Tần Tranh hay không.
Phùng Thiếu Cương cảm thấy quen tai, nhưng lại thẳng thừng nói không biết.
Lại chẳng hề biết câu không quen này của anh ta đã gây ra hậu quả không thể cứu vãn cho nhà họ Phùng.
"Sao anh lại đắc tội với Phùng Thiếu Trạch? Anh ta là đại phú hào nhất nhì ở Dương Thành đấy." Sở Hiểu Đồng biết Tần Tranh đối tốt với mình, nhưng vẫn không nhịn được mà trách móc.
"Không cần sợ, chỉ là một thương gia giàu có mà thôi, không tạo được sóng gió gì lớn đâu. Kinh tế của Dương Thành cũng không thiếu một người như anh ta, tôi tin sẽ có rất nhiều người muốn nhìn anh ta ngã xuống."
Tần Tranh đương nhiên sẽ không để ý quá nhiều đến Phùng Thiếu Trạch.
Không đề cập đến mối quan hệ hiện tại giữa anh và bí thư Lưu, Phương Mậu kế tiếp vẫn còn chuyện nhờ anh, nếu Phùng Thiếu Trạch muốn động đến anh, cũng phải hỏi xem Phương Mậu có đồng ý hay không.
Mà giờ khắc này, cửa thang máy ở góc đại sảnh ting một tiếng mở ra, Đàm Tử Khâm dẫn theo một người đàn ông bước ra.
"Bố, kia là Tần Tranh."
Người đàn ông có khuôn mặt uy nghiêm, nhưng khóe miệng mang theo nụ cười, nhìn rất dễ gần.
Tuy nhiên Tần Tranh lại giỏi quan sát người, người đàn ông này tuyệt đối không phải nhân vật dễ trêu chọc.
Chỉ cần nhìn vào sự sắc bén lấp lóe trong mắt ông ấy là biết.
"Cậu chính là Tần Tranh?"
Tần Tranh tươi cười bước tới: "Xin chào, ông là tổng giám đốc Đàm?"
"Hahaha, tổng giám đốc Đàm gì chứ, chỉ là ông chủ của một công ty mà thôi. Tôi tên là Đàm Thành Huân, cậu gọi tôi lão Đàm là được rồi."
Tần Tranh đương nhiên sẽ không gọi như vậy: "Chào ông, tôi nghe Hiểu Đồng nói, ông tìm tôi?"
“Đúng vậy, chúng ta đến khu nghỉ ngơi nói chuyện đi?” Đàm Thành Huân cười ha ha chỉ vào khu nghỉ ngơi.
Tần Tranh gật đầu đi qua.
"Tôi vừa nghe được chuyện cậu ở Hoàng Đồ, liên tiếp tìm được hai khối xanh lục, đây hẳn không phải trùng hợp, cậu thật sự có bản lĩnh. Cậu có hứng thú gia nhập Đàm Ký không? Tìm kiếm đá cho Đàm Ký của tôi?"
Tần Tranh không ngờ Đàm Thành Huân lại có lá gan lớn như thế, chỉ dựa vào hai khối lục thạch cũng dám chiêu mộ anh!
"Tổng giám đốc Đàm nói đùa rồi, chẳng qua là do may mắn thôi, cảm ơn sự đánh giá cao của tổng giám đốc Đàm, tôi không có ý định gia nhập bất kỳ ngành nào trong giới châu báu." Tần Tranh lịch sự nói.
"Cậu sợ khiến tôi lỗ vốn sao?" Đàm Thành Huân cười nói: "Không giấu gì cậu, cửa hàng trang sức này của tôi đã đến thời kỳ bế tắc, ở Dương Thành còn có thể xưng bá vương, nhưng ra khỏi Dương Thành, thì chẳng là gì hết."
"Tôi tin mắt nhìn của tôi, cậu không cần sợ khiến tôi lỗ vốn. Tôi thật lòng có thành ý mời cậu, tạm thời mỗi tháng trả cậu một triệu, về sau có thể tăng lên."
Đàm Thành Huân nhìn chằm chằm Tần Tranh: "Thấy thế nào?"
Tần Tranh cười khổ, một triệu thật đúng là không ít.
Nếu trong tình huống này mà anh vẫn từ chối, thì có chút khó coi, dù sao con gái của Đàm Thành Huân cũng là bạn thân của Sở Hiểu Đồng.
“Năm trăm là đủ rồi, tôi đồng ý với ông.” Tần Tranh vươn tay: “Nếu tổng giám đốc Đàm tin tưởng tôi, tôi sẽ không để cho tổng giám đốc Đàm thất vọng.”
Đàm Thành Huân cười to: "Một triệu là một triệu, thiếu một xu cũng không được! Đương nhiên, không thể trả tiền ngay trong tháng này, dù thế nào, tôi cũng phải thử trình độ của cậu một chút mới được."
Nói đến đây, Đàm Thành Huân nhìn đồng hồ trên tay: "Như vậy đi, một tuần nữa, ở Dương Thành sẽ có cuộc thi trang sức của tỉnh. Đàm Ký sẽ đại diện cho Dương Thành tham gia cuộc thi, đến lúc đó sẽ có phần đổ thạch*. Tôi sẽ giao phần này cho cậu!"
(*) Đổ thạch: Đổ thạch hoặc đổ hóa là chỉ phỉ thúy khi khai thác ra, có một tầng phong hoá bao bọc bên ngoài, không biết bên trong nó là tốt hay xấu, cần phải cắt ra mới có thể biết chất lượng phỉ thúy, gọi là đổ thạch.
"Chỉ cần Đàm Ký thắng cuộc thi này, thì danh tiếng của Đàm Ký sẽ vượt ra khỏi Dương Thành, tiến vào tỉnh Thanh!"
"Nhưng mà, cậu cũng đừng căng thẳng quá."
Tần Tranh sững sờ, không nghĩ tới Đàm Thành Huân lại tin tưởng mình như vậy.
Thật không ngờ, Đàm Thành Huân cũng là cùng đường bí lối, hóa ra người phụ trách xem đá chính của Đàm Ký đã bị người từ các tỉnh khác ra giá cao đưa đi.
Mà cửa hàng trang sức bên kia nổi tiếng hơn Đàm Ký rất nhiều.
Bằng không Đàm Thành Huân cũng sẽ không vội vàng đi tìm Tần Tranh như thế, ông ấy cũng là còn nước còn tát!
"Nếu đã nói xong, chúng ta ký hợp đồng thôi."
“Ký thôi.” Tần Tranh gật đầu, xem sơ qua hợp đồng, không có thỏa thuận gì đặc biệt, lúc này anh mới ký tên lên.
"Hợp tác vui vẻ, cậu Tần."
"Cứ gọi tôi Tần Tranh là được, gặp lại tổng giám đốc Đàm sau."
Sau khi rời khỏi Đàm Ký, Tần Tranh đưa Sở Hiểu Đồng trở về nhà, anh liền như ngựa không dừng vó mà dám quên phòng khám.
Phòng khám đã sửa sang xong, ngày mai là có thể khai trương.
Tần Tranh nhanh chóng gọi điện cho bí thư Lưu, bày tỏ ngày mai phòng khám sẽ mở cửa.
"Được, bảng hiệu lúc trước anh nhờ người làm sẽ đến vào buổi tối, ngày mai tôi nhất định tới ủng hộ."
Ngay khi Tần Tranh vừa cúp điện thoại, có một chiếc xe chợt dừng trước lối vào phòng khám.
"Giao bảng hiệu."
Tần Tranh lập tức đi lên, bê bảng hiệu đặt vào trong nhà.
Đã định ngày mai khai trương, nên Tần Tranh trực tiếp treo bảng hiệu lên, chỉ có tấm vải đỏ trên đó là chưa được tháo ra.
Quán mới mở không có người phụ việc, một mình Tần Tranh làm đến nửa đêm, nhìn giờ xong cũng không định về nhà.
Đằng sau phòng khám này có một cái sân nhỏ, dùng để phơi một số loại thuốc Đông y.
Trong sân có một phòng đơn để Tần Tranh có thể nghỉ ngơi.
Đóng cửa lớn lại, Tần Tranh đi thẳng về phía phòng đơn.
“Dược liệu, dụng cụ, còn gì chưa mua …” Đang nghĩ đến thiếu thứ gì, Tần Tranh đột nhiên dừng bước, ánh mắt như tia chớp nhìn về phía góc sân.
Nơi đó có một cây ngô đồng, những tán lá to che phủ mọi thứ trong góc.
Nhưng vừa rồi rõ ràng nơi đó phát ra tiếng động, anh không thể nào nghe lầm!
"Ai đó!"
Tần Tranh sải bước đi tới, trong tay cầm chặt hai cây kim bạc!
Giây tiếp theo, một bàn tay đẫm máu vươn ra từ giữa những cành cây và lá!
Sau đó, Tần Tranh nhìn thấy một người phụ nữ đầy thương tích bò ra từ sau gốc cây!
Người phụ nữ này đi giày quân đội, áo phông trắng và quần rằn ri dính đầy máu, vết dao trên ngực cắt xuyên qua quần áo, đâm sâu vào da thịt, nhìn càng làm cho người ta sợ hãi!
Người này là ai?
Sân sau nhà mình có người thế này đi vào từ bao giờ?
Nhìn thấy gương mặt trắng nõn của Sở Hiểu Đồng bỗng chốc ảm đạm, Tiếu Ưu Ưu đắc ý cười khẩy.
Cô ta hận Sở Hiểu Đồng thấu xương, ước gì có thể cào nát mặt Sở Hiểu Đồng!
Đương nhiên, cô sẽ không lùi bước trước loại người này!
"Cô……"
"Hiểu Đồng."
Ngay khi Sở Hiểu Đồng nghiến răng muốn phản bác lại, Tần Tranh ở bên chợt giữ lấy cánh tay cô.
"Tần Tranh, chuyện này..."
"Chuyện này để tôi xử lý." Anh ngắt lời Sở Hiểu Đồng.
Sở Hiểu Đồng giật mình, trong lòng cô vốn không có bao nhiêu tự tin, nếu như thật sự làm ầm ĩ lên với Tiếu Ưu Ưu, có thể cô sẽ không chiếm được thế thượng phong.
Nhưng từ khi kết hôn cho đến nay, mỗi lần xảy ra chuyện đều là cô đứng trước mặt Tần Tranh, lần này Tần Tranh đột nhiên đứng ra, khiến trong lòng Sở Hiểu Đồng có cảm giác khác thường.
Lần này khác với lúc Tần Tranh đứng ra khi bị mọi người ở công ty vây quanh.
Giờ phút này, cô có cái nhìn khác về Tần Tranh, thậm chí còn có chút áy náy đối với Tần Tranh, Tần Tranh xuất hiện, càng làm tâm trạng của cô thêm phức tạp!
"Sao nào? Muốn ra mặt thay Sở Hiểu Đồng à?" Tiếu Ưu Ưu nhìn Tần Tranh cười lạnh: "Tiền thì không có, quyền thế cũng không, anh định dùng cái miệng không biết nói chuyện của anh cắn tôi ư?"
Tiếu Ưu Ưu vênh váo đắc ý nhìn Tần Tranh, mà người đàn ông đứng bên cạnh Tiếu Ưu Ưu lúc này bỗng nhíu mày.
Không phải anh ta tức giận, mà là luôn cảm thấy gương mặt của Tần Tranh rất quen thuộc, trong hai ngày này, nhất định đã từng gặp qua khuôn mặt ấy!
Nhưng trong lúc nhất thời, có làm sao anh ta cũng không thể nhớ nổi!
“Tôi không đánh phụ nữ.” Tần Tranh nói.
Anh vừa mở miệng, đã dọa cho Tiếu Ưu Ưu ngớ người ngay tại chỗ, tên này biết nói chuyện rồi!
Tên này...không phải là người câm sao?
Tại đại học y khoa, Tần Tranh nổi danh là kẻ câm phế vật, cơ thể yếu ớt, không có đầu óc, không có bạn bè.
Thế nhưng tại sao tên câm này đột nhiên nói được!
Tiếu Ưu Ưu bất chợt sợ hãi, cô ta lập tức đè nén sự kinh ngạc trong lòng xuống, cười lạnh: "Ôi, kẻ câm mở miệng đúng là hiếm thấy, nhưng như vậy thì sao, dù không phải kẻ câm thì chung quy vẫn là phế vật!"
Dưới cái nhìn của cô ta, một kẻ câm nhiều năm, phế vật nhiều năm, bất kể thế nào cũng là kẻ không có tiền đồ!
Đồ phế vật, cả đời cũng không có tư cách trở mình!
Tuy nhiên câu nói tiếp theo của Tần Tranh lại khiến Tiếu Ưu Ưu há hốc mồm!
“Miếng Ngọc Quan m này, tôi mua, trả tiền ngay bây giờ, quẹt thẻ đi.” Từ lúc mở miệng đến lúc đem thẻ ngân hàng đặt lên quầy thu ngân, Tần Tranh chỉ mất mấy giây đồng hồ.
Sau đó anh nhìn Sở Hiểu Đồng: "Đưa giày cho cô ta, tôi sẽ ở đây xem cô ta liếm sạch sẽ! Đế giày cũng phải liếm sạch cho tôi!"
Toàn bộ đại sảnh hoàn toàn chết lặng, nhân viên thu ngân quẹt thẻ theo thói quen, sau đó nhìn thấy số dư trong thẻ hiển thị trên màn hình, lập tức nhảy dựng lên.
"Một tỷ!"
Cái gì 1 tỷ?
Đám người bỗng nhiên nhìn sang, lập tức hít một hơi lạnh!
Trời ạ, vừa nãy người phụ nữ kia còn nói người này nghèo kiết xác, nhất định có bệnh rồi!
Một tỷ mà nghèo kiết xác, vậy bọn họ là cái gì!
Tiếu Ưu Ưu cũng nhìn sang, miệng liên tục lẩm bẩm: Không thể nào, không thể nào!
Ánh mắt Sở Hiểu Đồng phức tạp nhìn bóng lưng của Tần Tranh, ánh sáng trong mắt không ngừng lấp loé.
"Thưa anh, tổng trị giá của miếng Ngọc Quan m này là 70 triệu, xin hỏi anh có thẻ VIP ở đây không? Có thể được giảm giá 30%, bây giờ làm cũng được ạ!"
Thái độ của nhân viên lập tức thay đổi 180 độ.
"Làm đi." Tần Tranh gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm Tiếu Ưu Ưu như cũ: "Đến lượt cô thực hiện lời hứa rồi!"
Tiếu Ưu Ưu lúc này mới định thần lại, nhảy dựng lên như bị giẫm phải đuôi, chỉ vào Tần Tranh lớn tiếng mắng chửi!
"Chẳng qua chỉ là một tên súc vật mà thôi, ai biết tiền này từ đâu mà anh có! Nam không phải thứ vui vẻ gì, nữ lại càng là gái điế..."
Bốp!
Phịch!
Một cái tát này, Tần Tranh không hề nương tay.
Tiếu Ưu Ưu còn chưa nói hết câu, đã bị Tần Tranh giáng cho một cái tát, phịch một tiếng ngã xuống đất!
Khuôn mặt kia nhanh chóng sưng đỏ, khóe môi xuất hiện tơ máu, trên mặt đất còn có hai chiếc răng dính máu.
Giờ khắc này, toàn bộ không gian dường như dừng lại.
Tất cả mọi người đều bị hành động đột ngột của Tần Tranh làm cho giật mình.
"Tôi không gây sự, nhưng không có nghĩa tôi sợ phiền phức. Tôi không đánh phụ nữ, đáng tiếc cô căn bản không được coi là phụ nữ." Tần Tranh nhàn nhạt mở miệng.
Tiếu Ưu Ưu bị đánh đến hồ đồ, nghe được những lời này của Tần Tranh, toàn thân rùng mình.
Giây tiếp theo, cô ta bỗng nhiên nắm lấy ống quần của người đàn ông bên cạnh: "Tôi muốn tên khốn kiếp kia chết!"
Ánh mắt của Phùng Thiếu Trạch lung lay: "Anh Tần, bỏ qua nhé?"
"Bỏ qua? Tôi không cho vậy." Tần Tranh cười lạnh: "Vừa rồi lúc Tiếu Ưu Ưu ỷ thế hiếp người, sao không thấy anh nói một câu bỏ qua?"
“Anh Tần, đây là không nể mặt tôi sao?” Ánh mắt của Phùng Thiếu Trạch dần trở nên u ám.
Tần Tranh cười: "Tôi có quen anh sao?"
"Được, được, được!" Phùng Thiếu Trạch bỗng bật cười thành tiếng: "Phùng Thiếu Trạch tôi ở Dương Thành, chưa từng có ai dám không nể mặt tôi! Anh là người đầu tiên đấy! Đánh người phụ nữ của tôi còn không xin lỗi, anh cũng là người đầu tiên!"
Tần Tranh không thèm để ý Phùng Thiếu Trạch, quay đầu nhìn nhân viên thu ngân: "Phiền gói đồ của tôi lại."
Phùng Thiếu Trạch bị phớt lờ, anh ta đột nhiên trầm giọng nói: "Thuận tiện thu dọn đồ trong nhà anh luôn đi, trước đêm nay, anh mang theo người nhà của anh cút khỏi Dương Thành cho tôi, bằng không tự gánh lấy hậu quả."
Nói xong, Phùng Thiếu Trạch kéo Tiếu Ưu Ưu đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Tần Tranh lại lên tiếng: "Anh và Phùng Thiếu Cương có quan hệ thế nào?"
Phùng Thiếu Trạch dừng bước, nheo mắt: "Sao thế? Anh biết anh trai tôi à?"
"Không, tôi chỉ thấy mặt anh trông rất quen nên hỏi chút thôi. Nhưng mà, nếu anh đã nói đó là anh trai của anh, tôi khuyên anh nên thu hồi lại lời vừa rồi đi, bằng không tự gánh lấy hậu quả." Khóe miệng của Tần Tranh khẽ nhếch.
Hóa ra là anh em, thảo nào anh lại cảm thấy quen quen.
"Ha ha!" Phùng Thiếu Trạch giống như nghe thấy điều buồn cười nhất trên thế giới: "Vậy tôi sẽ đợi."
Dứt lời, anh ta quay người rời khỏi cửa hàng, vừa ra ngoài vừa gọi điện cho Phùng Thiếu Cương, hỏi Phùng Thiếu Cương có biết người tên Tần Tranh hay không.
Phùng Thiếu Cương cảm thấy quen tai, nhưng lại thẳng thừng nói không biết.
Lại chẳng hề biết câu không quen này của anh ta đã gây ra hậu quả không thể cứu vãn cho nhà họ Phùng.
"Sao anh lại đắc tội với Phùng Thiếu Trạch? Anh ta là đại phú hào nhất nhì ở Dương Thành đấy." Sở Hiểu Đồng biết Tần Tranh đối tốt với mình, nhưng vẫn không nhịn được mà trách móc.
"Không cần sợ, chỉ là một thương gia giàu có mà thôi, không tạo được sóng gió gì lớn đâu. Kinh tế của Dương Thành cũng không thiếu một người như anh ta, tôi tin sẽ có rất nhiều người muốn nhìn anh ta ngã xuống."
Tần Tranh đương nhiên sẽ không để ý quá nhiều đến Phùng Thiếu Trạch.
Không đề cập đến mối quan hệ hiện tại giữa anh và bí thư Lưu, Phương Mậu kế tiếp vẫn còn chuyện nhờ anh, nếu Phùng Thiếu Trạch muốn động đến anh, cũng phải hỏi xem Phương Mậu có đồng ý hay không.
Mà giờ khắc này, cửa thang máy ở góc đại sảnh ting một tiếng mở ra, Đàm Tử Khâm dẫn theo một người đàn ông bước ra.
"Bố, kia là Tần Tranh."
Người đàn ông có khuôn mặt uy nghiêm, nhưng khóe miệng mang theo nụ cười, nhìn rất dễ gần.
Tuy nhiên Tần Tranh lại giỏi quan sát người, người đàn ông này tuyệt đối không phải nhân vật dễ trêu chọc.
Chỉ cần nhìn vào sự sắc bén lấp lóe trong mắt ông ấy là biết.
"Cậu chính là Tần Tranh?"
Tần Tranh tươi cười bước tới: "Xin chào, ông là tổng giám đốc Đàm?"
"Hahaha, tổng giám đốc Đàm gì chứ, chỉ là ông chủ của một công ty mà thôi. Tôi tên là Đàm Thành Huân, cậu gọi tôi lão Đàm là được rồi."
Tần Tranh đương nhiên sẽ không gọi như vậy: "Chào ông, tôi nghe Hiểu Đồng nói, ông tìm tôi?"
“Đúng vậy, chúng ta đến khu nghỉ ngơi nói chuyện đi?” Đàm Thành Huân cười ha ha chỉ vào khu nghỉ ngơi.
Tần Tranh gật đầu đi qua.
"Tôi vừa nghe được chuyện cậu ở Hoàng Đồ, liên tiếp tìm được hai khối xanh lục, đây hẳn không phải trùng hợp, cậu thật sự có bản lĩnh. Cậu có hứng thú gia nhập Đàm Ký không? Tìm kiếm đá cho Đàm Ký của tôi?"
Tần Tranh không ngờ Đàm Thành Huân lại có lá gan lớn như thế, chỉ dựa vào hai khối lục thạch cũng dám chiêu mộ anh!
"Tổng giám đốc Đàm nói đùa rồi, chẳng qua là do may mắn thôi, cảm ơn sự đánh giá cao của tổng giám đốc Đàm, tôi không có ý định gia nhập bất kỳ ngành nào trong giới châu báu." Tần Tranh lịch sự nói.
"Cậu sợ khiến tôi lỗ vốn sao?" Đàm Thành Huân cười nói: "Không giấu gì cậu, cửa hàng trang sức này của tôi đã đến thời kỳ bế tắc, ở Dương Thành còn có thể xưng bá vương, nhưng ra khỏi Dương Thành, thì chẳng là gì hết."
"Tôi tin mắt nhìn của tôi, cậu không cần sợ khiến tôi lỗ vốn. Tôi thật lòng có thành ý mời cậu, tạm thời mỗi tháng trả cậu một triệu, về sau có thể tăng lên."
Đàm Thành Huân nhìn chằm chằm Tần Tranh: "Thấy thế nào?"
Tần Tranh cười khổ, một triệu thật đúng là không ít.
Nếu trong tình huống này mà anh vẫn từ chối, thì có chút khó coi, dù sao con gái của Đàm Thành Huân cũng là bạn thân của Sở Hiểu Đồng.
“Năm trăm là đủ rồi, tôi đồng ý với ông.” Tần Tranh vươn tay: “Nếu tổng giám đốc Đàm tin tưởng tôi, tôi sẽ không để cho tổng giám đốc Đàm thất vọng.”
Đàm Thành Huân cười to: "Một triệu là một triệu, thiếu một xu cũng không được! Đương nhiên, không thể trả tiền ngay trong tháng này, dù thế nào, tôi cũng phải thử trình độ của cậu một chút mới được."
Nói đến đây, Đàm Thành Huân nhìn đồng hồ trên tay: "Như vậy đi, một tuần nữa, ở Dương Thành sẽ có cuộc thi trang sức của tỉnh. Đàm Ký sẽ đại diện cho Dương Thành tham gia cuộc thi, đến lúc đó sẽ có phần đổ thạch*. Tôi sẽ giao phần này cho cậu!"
(*) Đổ thạch: Đổ thạch hoặc đổ hóa là chỉ phỉ thúy khi khai thác ra, có một tầng phong hoá bao bọc bên ngoài, không biết bên trong nó là tốt hay xấu, cần phải cắt ra mới có thể biết chất lượng phỉ thúy, gọi là đổ thạch.
"Chỉ cần Đàm Ký thắng cuộc thi này, thì danh tiếng của Đàm Ký sẽ vượt ra khỏi Dương Thành, tiến vào tỉnh Thanh!"
"Nhưng mà, cậu cũng đừng căng thẳng quá."
Tần Tranh sững sờ, không nghĩ tới Đàm Thành Huân lại tin tưởng mình như vậy.
Thật không ngờ, Đàm Thành Huân cũng là cùng đường bí lối, hóa ra người phụ trách xem đá chính của Đàm Ký đã bị người từ các tỉnh khác ra giá cao đưa đi.
Mà cửa hàng trang sức bên kia nổi tiếng hơn Đàm Ký rất nhiều.
Bằng không Đàm Thành Huân cũng sẽ không vội vàng đi tìm Tần Tranh như thế, ông ấy cũng là còn nước còn tát!
"Nếu đã nói xong, chúng ta ký hợp đồng thôi."
“Ký thôi.” Tần Tranh gật đầu, xem sơ qua hợp đồng, không có thỏa thuận gì đặc biệt, lúc này anh mới ký tên lên.
"Hợp tác vui vẻ, cậu Tần."
"Cứ gọi tôi Tần Tranh là được, gặp lại tổng giám đốc Đàm sau."
Sau khi rời khỏi Đàm Ký, Tần Tranh đưa Sở Hiểu Đồng trở về nhà, anh liền như ngựa không dừng vó mà dám quên phòng khám.
Phòng khám đã sửa sang xong, ngày mai là có thể khai trương.
Tần Tranh nhanh chóng gọi điện cho bí thư Lưu, bày tỏ ngày mai phòng khám sẽ mở cửa.
"Được, bảng hiệu lúc trước anh nhờ người làm sẽ đến vào buổi tối, ngày mai tôi nhất định tới ủng hộ."
Ngay khi Tần Tranh vừa cúp điện thoại, có một chiếc xe chợt dừng trước lối vào phòng khám.
"Giao bảng hiệu."
Tần Tranh lập tức đi lên, bê bảng hiệu đặt vào trong nhà.
Đã định ngày mai khai trương, nên Tần Tranh trực tiếp treo bảng hiệu lên, chỉ có tấm vải đỏ trên đó là chưa được tháo ra.
Quán mới mở không có người phụ việc, một mình Tần Tranh làm đến nửa đêm, nhìn giờ xong cũng không định về nhà.
Đằng sau phòng khám này có một cái sân nhỏ, dùng để phơi một số loại thuốc Đông y.
Trong sân có một phòng đơn để Tần Tranh có thể nghỉ ngơi.
Đóng cửa lớn lại, Tần Tranh đi thẳng về phía phòng đơn.
“Dược liệu, dụng cụ, còn gì chưa mua …” Đang nghĩ đến thiếu thứ gì, Tần Tranh đột nhiên dừng bước, ánh mắt như tia chớp nhìn về phía góc sân.
Nơi đó có một cây ngô đồng, những tán lá to che phủ mọi thứ trong góc.
Nhưng vừa rồi rõ ràng nơi đó phát ra tiếng động, anh không thể nào nghe lầm!
"Ai đó!"
Tần Tranh sải bước đi tới, trong tay cầm chặt hai cây kim bạc!
Giây tiếp theo, một bàn tay đẫm máu vươn ra từ giữa những cành cây và lá!
Sau đó, Tần Tranh nhìn thấy một người phụ nữ đầy thương tích bò ra từ sau gốc cây!
Người phụ nữ này đi giày quân đội, áo phông trắng và quần rằn ri dính đầy máu, vết dao trên ngực cắt xuyên qua quần áo, đâm sâu vào da thịt, nhìn càng làm cho người ta sợ hãi!
Người này là ai?
Sân sau nhà mình có người thế này đi vào từ bao giờ?
Bình luận facebook